Chap 1

Chap 1

Sân bay Inchoen...8h30 AM

Sân bay hôm nay đông nghẹt người kẻ đón người đưa không khí thật náo nhiệt nhưng cũng không làm giảm đi sự chú ý của mọi người khi thấy hai thanh niên mặt đẹp hơn hoa đang đứng đợi nơi rào an ninh. Một thanh niên tóc đỏ mặt đẹp hơn cả con gái lên tiếng:

“SuSu, sao lâu quá vậy? Sao giờ này Joonggihà ta còn chưa ra? Không biết có trục trặc gì không?” – người lên tiếng không ai khác chính là Kim HeeChul – cậu cả nhà họ Kim, thông minh tài trí hơn người, đôi lúc có hơi dữ một chút nhưng không sao. Đặc biệt, anh rất yêu cậu em út của mình. Người được hỏi cũng chính là cậu 2 nhà họ Kim, Kim JunSu, tuổi trẻ tài cao, tuy mới 25 nhưng đã giúp ông Kim thu trọn thị trường các nước Tây Âu.

“Chul hyung à! Hyung đừng có hỏi nữa được không? Không biết nãy giờ đã mấy lần rồi.” – Junsu lên tiếng

“Tại hyung lo cho Joonggie mà vả lại hyung cũng nhớ nó lắm!”

“Bộ có mình hyung nhớ nó chắc, em cũng nhớ nó chứ bộ. Nó đi du học cũng 5 năm rồi có về đâu. Nghỉ đông nó cũng không về!” – Junsu thở dài

“Uhm, cũng 5 năm rồi chứ bộ. Mau thiệt đó!” – HeeChul nhìn đăm đăm một nơi vô định.

Cả hai đang nói chuyện thì tiếng cô tiếp viên thông báo lanh lảnh vang lên:

“Xin thông báo chuyến bay AG502 của hãng hàng không Đại Hàn, sẽ đáp xuống sân bay trong vòng 5 phút nữa, hướng lộ trình Paris – Seoul”

“Cái gì?????? 5 phút nữa hả??? Aishhh, đứng cả tiếng đồng hồ mà còn kêu thêm 5 phút nữa. Phải vậy không vậy nè?” – Junsu kêu lên đầy bất mãn.

“Em còn kêu ca nữa à! Tại em đi sớm thôi! Joonggie điện về kêu 8h45 hãy ra đón nó, thế mà em đi sớm cả tiếng, đành đứng chờ thôi. Đừng kêu than nữa, ở đây chẳng có con chuột kia cho em nhõng nhẽo đâu.” – HeeChul bực tức nói.

JunSm lặng, trong phút chốc mặt lạnh hơn tiền, cất chất giọng dễ thương cá heo của mình nhưng làm HeeChul sợ sệt nhìn mặt thằng em, vì anh biết khi nó cất cái giọng cùng với gương mặt kihì điều nó sắp nói ra chắc chắn vô cùng đáng sợ:

“HeeChul hyung à! Chắc hyung không muốn Hannie của hyung biết chuyện tối hôm kia hyung đi bar curai đâu nhỉ?” – JunSu nhìn HeeChul với ánh mắt của người thợ săn trước con mồi đang run lẩy bẩy. Nghe JunSu nói thế HeeChul đành nín khe không dám hé nửa lời.

——-HeeChul’ POV——–

“Aishhhhhh! Sao mình lại có thằng em ác quỷ nhưng đó vậy nè. (Lời tác giả: Anh cũng đâu hơn gì Su Ú đâu). Nó đáng sợ thật nhưng Hannie của mình còn đáng sợ hơn, hức hức! Hannie mà biết mình đi bar thì chắc kì này liệt giường thiệt quá! Thôi thì mình nhịn nó vậy!

——-End HeeChul’ POV——-

Một tiếng kêu làm HeeChul dứa khỏi suy nghĩ của mình. Quay lại nhìn theo hướng pháiếng kêu đó, HeeChul vô cùng mừng rỡ thấy cậu em út dễ thương của mình đang chạy đến, miệng không ngừng kêu to gọi hai hyung “ác quỷ” của nó:

“Chul hyung! Su hyung!”

“JOONGGIE!” – cả JunSu và HeeChul đều kêu lên, chạy lại ôm chầm người con trai đang đi tới. Đứa em út của hai người và cũng là cậu út nhà họ Kim – Kim JaeJoong, sau bao năm xa cách giờ cũng đã trở về. Cậu vẫn như ngày nào, thân hình mảnh dẻ, làn drắng, mái tóc đen mun, gương mặt thanh tú vô cùng với những đường nét đẹp đến hoàn hảo. Trong 4 anh em cậu thừa hưởng cả trí thông minh của cha và sắc đẹp, tài năng từ mẹ, với sắc đẹp đó cậu có thể thu hút được cả hai giới (nói nhỏ: Nam nhiều hơn nữ, xin đừng đánh Au)

“Ya! Có biết hyung mày nhớ mày lắm không? Đi học 1 cái là không thèm về luôn,

Để tới khi tốt nghiệp xong mới về là sao? Hic hic hic” – Junsu nức nở làm JaeJoong cũng cay mắt theo. HeeChul tuy đỡ hơn JunSu nhưng cũng nhanh chóng giọt ngắn giọt dài trên mi mắt.

“Được rồi! Có gì về nhà rồi nói, chúng mày đang đứng ở sân bay đấy!” – HeeChul lên tiếng, đến lúc đó hai cậu em mít ướt của anh mới chịu buông nhau ra mà theo anh về nhà.

“Về nhà mau, chắc pama mong em lắm đó!” – JunSu vửa nói vừa xách vali của JaeJoong đi ra khỏi sân bay về nhà.

Ngồi trong xe, cả bhuyên huyên nói chuyện sau bao nhiêu năm xa cách mà không hề để ý tự bao giờ xe đã về đến nhà. Đến khi xe dừng lại trước cửhì cả ba bước xuống xe đi vào sảnh lớn hai bên cửa người làm, gia nhân xếp thành hai hàng dài. Lúc này, một người đàn ông khoảng 50 tuổi bước đến cúi đầu chào cả ba người.

[ cuui @@ Net ]
“Cậu cả, cậu hai mới về!”

“Chào mừng cậu út đã trở về ngôi nhà của mình. Ông bà chủ đang đợi cậu, cả cậu ba đang đợi ba cậu trong phòng khách”

JaeJoong bật cười hiền lành, ôm chầm lấy quản gia Yoo và lên tiếng hỏi thăm ông:

“Bác Yoo, cháu nhớ bác lắm! Bác có khỏe không? Bệnh đau lưng của bác đã đỡ chưa??? Cháu có mua vài hộp cao dán cho bác đấy!”

“Cảm ơn cậu út đã quan tâm, thật là vinh hạnh cho tôi quá!” – quản gia Yoo cảm kích trước tấm lòng của vị chủ nhân nhỏ tuổi.

“Xin mời ba cậu, ông bà chủ đang đợi” ..

Phòng khách nhà họ Kim

“Papa! Chắc là anh cả, anh hai, và JaeJoong về rồi đấy! Con nghe có tiếng xe và ồn ào dưới nhà” – Yong Woon lên tiếng. Đây chính là cậu ba nhà họ Kim, Kim Yong Woon (gọi là YeSung) 25 tuổi, là một nhà chính trị girẻ tuổi, tài giỏi. Còn người vừa được anh gọi là papa chính là chủ nhân của nhà họ Kim, Kim Hyun Joong, chủ tịch tập đoàn Tri- Angle.

“YeSung à, con xuống dặn nhà bếp làm thêm mấy món mà JaeJoong thích đi! À, nhớ nói họ pha một ấm trà thật ngon nhé!”

“Vâng thưa mama. Con biếồi”

Đợi YeSung quay lưng đi, TaeHegồi xuống bên cạnh Ông Kim nhìn ông chăm chú.

“Sao thế? Con trai cưng đi học xa về mà không mừng à? Nếu vậy để tôi bảo nó ở bên ấy luôn khỏi về nhé!” – TaeHee trêu chọc ông chồng quý hoá của mình.

“Ấy ấy! Đừng có kêu thế chứ!” – Ông Kim vội vàng lên tiếng nhưng vô tình lọt vào bẫy của vợ mình.

“Thế sao mặt mày đăm chiêu thế? Nói cho em nghe xem nào!”

“Aishhhhh, tôi nhớ nó lắm chứ! Nhưng mà nó bỏ tôi đi 5 năm giờ mới chịu về, chưa kể nó về chưa ở gần tôi được vài năm thì đã đi làm rồi! Ghét lắm, tôi không thích thế đâu! Tôi muốn ở cạnh nó thôi honey à! Huhuhuhuhuhu” – Ông Kim nức nở, làm vợ ông – TaeHee không kìm được tiếng cười.

“OMO! Anh lớn bằng này tuổi đầu rồi mà cứ như con nít ý! Nó lớn rồi, để nó tự lập, có khoảng không gian riêng của nó đi!” – TaeHeói, tuy vậy trong lòng lại đang suy nghĩ theo một hướng khác.

——-TaeHee’ POV——-

“Chắc mình chết vì cười mất thôi! Sao mà anh có thể nhõng nhẽo như thế được chứ anh yêu? Các con mà biết thì gương mặt trụ cột nhà anh để đâu đây???

Nhất là hai thằng quỷ lớn kia, chúng nó chọc anh thối mũi cho xem, há há há!!!

——-End TaeHee’ POV——-

“Honey! Honey!” – Ông Kim nhìn vợ với ánh mắt đầy dấu hỏi/

“Hả? Hừm có gì không anh yêu?” – TaeHee giật mình trả lời.

“Em nghĩ gì mà cười một mình vậy?”

“Không có gì đâu! Mà sao tụi nó chưa lên nữa à?” – Bà hỏi.

Vừa dứt lời thì một bóng người chạy lại ôm bà, làm bà giật cả mình.

“Mama!!! Con nhớ mama nhiều lắm, sao mama không sang thăm con?” – Jaejoong mếu máo vừa vòng tay ôm cổ mẹ vừa nhõng nhẽo.

Vuốt nhẹ mái tóc mềm như tơ của đứa con út, bà kéo nó ra, lau đi hai giọt sương trên đôi mắt đẹp như sao trời đêm của nó và âếm:

“Mama xin lỗi con. Mama cũng nhớ con nhiều lắm con yêu!”

“Xem rôi là kẻ thừa rồi vì ai đó chỉ nhớ mamhôi không nhớ tới papa của nó. Chắc tôi phải đi thôi” – Ông Kim giả vờ giận dỗi.

“Không đâu, con cũng nhớ papa nhiều như mama vậy!!! Papa đừng giận Joonggie mà!!! Hic hic” – cậu quay qua ôm ông nũng nịu, (giả vờ) khóc.

Thấy cảnh đó cả 3 anh cậu không nén được tiếng cười vì chúng biết một khi mà cậu út nhà này giả trò nước mắt thì papa của họ không thể nào thoát khỏi.

“Con ngoan, papa nhớ con nhiều lắm! Joonggie bé nhỏ của papa!!!” – ông sụt sùi. Nhìn ông như thế, vợ ông và 2 thằng con lớn không ngừng ôm bụng nén tiếng cười. Riêng HeeChul thì cười lăn ra ghế coi papa mình và thằng em út diễn trò sướt mướt.

“Trời ạ!!! Khóc như thế đủ rồi hai cha con ông nín dùm tôi!!!” – TaeHee phải nén tiếng cười kêu lên.

“Thưa phu nhân, bàn ăn đã chuẩn bị xong. Mời lão gia, phu nhân và các cậu vào dùng bữa.” – tiếng cô hầu gái lễ phép vang lên cắt ngang tiếng cười của mọi người.

“Joonggie à, con phải ăn nhiều đấy nhé! Con ốm lắm đó!” – Ông Kim nhắc nhở thằng con cưng của mình.

“Wow! Sao nhiều đồ ăn quá vậy nè?” – JunSu kêu lên bằng cái giọng cá heo của mình làm HeeChul nhìn cậu bằng ánh mắt chọc ghẹo tinh quái:

“Mấy món này không phải làm cho em đâu, đừng có mơ!!! Em ăn nhiều vậy mà không thấy mập đâu, chỉ tội cái vòng 3 của em ngày càng lớn thôi! Hahahahahaha!!!” – giọng cười man rợ của HeeChul vang lên làm mấy cái bóng đèn tắt ngúm.

“Yaaaaaaa! Hyung có tin là em méc Han hyung cái vụ kia không?” – JunSu đe dọa. Thấy thế TaeHee vội lên tiếng hòa giải cho 2 thằng con lớn của mình:

“Hai đứa không được cãi nhau thế chứ!!! Hôm nay em các con về nước, phải vui lên không có cãi nhau nghe chưa?” – giọng bà tuy nhỏ nhẹ nhưng lúc nào cũng khiến 4 thằng con mình phải sợ (đủ biếồi oppa!!><)

Quay lại bàn ăn, lúc này ông Kim và YeSung đã ngồi vào bàn và đang ra sức ép JaeJoong ăn mặc dù cậu đã nói là để mình tự ăn rồi. Bà Kim thấy vậy thì vô cùng mãn nguyện, bà bằng lòng với hiện tại. Bà có một ông chồng thương yêu bà hết mực, 4 đứa con ngoan ngoãn thông minh, còn gì sánh bằng được chứ. Nhưng, điều bà lo bây giờ không phải ông chồng của bà, cũng chẳng phải là 3 thằng con trai lớn mà là đứa con út của bà. Bất chợt bà buông một tiếng thở dà, mắt chăm chú nhìn về phía JaeJoong. Trong 4 đứa con thì nó giống bà nhất, từ gương mặt, mái tóc, làn da, đến cả sống mũi, và giống nhất là đôi mắt – đôi mắt to tròn đen láy khiến cho người đối diện chỉ nhìn vào một lần là đã chìm đắm trong đó không thể thoáa được, nó như biển cả về đêm nhấn chìm tất cả những ai sở hữu nó.

——-TaeHee ‘POV——-

Aishhhhhhhhhhh, thằng bé rất đẹp nhưng cái đẹp của nó khiến người khác mê muội. Cũng may nó là con trai nếu không chắc con trai cả nước Đại Hàn này chết hết mấồi.

Con ơi là con sao con lại giống mama như khuôn đúc thế này.

Cơ mà, mama hi vọng con vẫn giữ được nét ngây thơ trong sáng như thế này!

——-End TaeHee ‘POV——-

“Mama! Mama! Mama!” – tiếng Jaejoong gọi khiến bà Kim dứa khỏi những suy nghĩ của mình và âếm nhìn cậu. Đưay lau vết kem trên khóe miệng cậu, bà trách yêu:

“Joonggie à! Con lớn rồi sao lại để dính kem như thế này chứ!” ..

“Thế nào rồi? Ăn có ngon không? Tất cả chỗ này là mama kêu nhà bếp chuẩn bị riêng cho con đó! Phải ăn nhiều vào biết chưa? Ăn cho mập lên, heo Boo của mama!” – bà vừa nói vừa vuốt mái tóc mềm của cậu.

“Boo cảm ơn mama nhiều lắm! Boo sẽ ăn hết mà, mama yên tâm!” – cậu cười tươi nhìn bà.

Bà Kim quay lại bàn ăn chỗ ông Kim ngồi, lúc này nơi đó đang xảy ra một trận hỗn chiến dành thức ăn giữa Su Ú và Chul gian xảo. Không bên nào chịu nhường bên nào, nhưng đến khi bà Kim ray thì mọi chuyện lại đâu vào đấy. Mọi người quây quần bên nhau, tận hưởng niềm hạnh phúc của một gia đình êm ấm.

Sau khi ăn uống no nê, cả nhà họ Kim kéo nhau về phòng nghỉ trưa, chỉ còn lại ông bà Kim ngồi ở phòng khách nhâm nhi tách trà.

“Anh à! Anh nghĩ sao về lời đề nghị của nhà họ Jung ngày hôm qua?” – bà lên tiếng hỏi chồng, tay vẫn cầm tách trà thơm hảo hạng. Ông Kim nghe vậy khựng lại nhìn bà với ánh mắt đầy dấu hỏi.

“Thế em nghĩ sao về lời nói của ông Jung? Anh thì chưa suy nghĩ được gì hết. Anh không muốn con anh khổ vì nghèo, nhưng chưa chắc giàu đã là sung sướng đâu! Anh chỉ muốn thằng bé hạnh phúc như bây giờ, cho nó mãi ngây thơ như vậy là được!”

“Em nghĩ gì về lời của ông ta á? Anh nghĩ xem em liệu có muốn con em phải lấy người mình không yêu không?” – bà đặt tách trà xuống bàn nhìn qua ông. – “Em tuy chưa gặp con trai ông ta nhưng em có nghe mọi người nói con trai ông ta là Jung YunHo, một người đẹp trai, thông minh, tài giỏi, nhưng bên cạnh đó anh ta không ít lần vướng vào scandal tình ái với con gái. Mà anh ta cũng lắm mưu mô xảo quyệt, có vậy mới đưập đoàn Jung. Corp cũng như bang ShinKi càng ngày càng đi lên như vậy chứ! Nếu làm ăn với họ, mình có lợi chứ không có thiệt, nhưng nếu kết thông gihì em dứt khoát không đồng ý. Con em nó ngây thơ lắm, vào tay một kẻ như YunHo không biết đời nó ra sao? Chưa kể khi lấy con em về anh ta có chịu từ bỏ các mối quan hệ tình cảm bên ngoài hay không?” ..

“Mà họ có nói với anh là họ chịu đứa nào không vậy? Nhà mình chỉ còn có YeSung và JaeJoong thôi. JunSu là dâu nhà họ Park rồi, HeeChul thì đã có Hankyung. Thế ý họ muốn đứa con nào về làm dâu nhà họ chứ?”

“Em bình tĩnh lại đi TaeHee! Em làm anh rối thật đấy.” – ông Kim xorán.

“JunSu và HeeChul thì đã có nơi có chốn, còn Yesung nghe đâu đã có bạn trai rồi hình như là làm chung ngành với nó, giờ chỉ còn...” – không đợi ông nói hết câu bà đứng bật dậy không kìm được sự bất ngờ của mình mà hét nhỏ lên một tiếng. –

“KHÔNG! KHÔNG ĐƯỢC! THẰNG BÉ KHÔNG ĐƯỢC! ANH KHÔNG ĐƯỢC ĐỒNG Ý VỚI HỌ!!!!!”

“Em để anh nói hết câu được không, TaeHee? Bộ em tưởng chỉ có mình em là thương nó thôi chắc? Anh cũng là cha nó mà, anh cũng thương nó chứ! Nhưng ngặt nỗi, họ đang nắm trong tay toàn bộ thị trường nhà đất ở phía Đông Seoul, em có biết không?” – ông gắt nhẹ.

“Em biết! Nhưng với tập đoàn của mình hiện giờ, bỏ qua khu đó đâu có tổn thất gì nhiều đâu! Hạnh phúc của con cái mình mới là quan trọng, không lẽ anh muốn thấy JaeJoong không hạnh phúc sao?” – bà ngồi xuống bên cạnh chồng mình, ngả đầu lên vai ông.

“Anh nhức đầu lắm. Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, cứ để anh tính được rồi. Em đi nghỉ đi, anh vào phòng sách tí xíu.” – hôn nhẹ lên môi vợ mình, ông đứng dậy đi về thư phòng để lại vợ ông nhìn theo đầy âu lo suy nghĩ.

Ngả người lên chiếc ghế bọc da sang trọng, ông nhắm mắt suy nghĩ những chuyện xảy rrước ngày cậu về hai ba ngày.

——-Flashback ——-

“Cộc! Cộc! Cộc!”

“Vào đi”

“Thưa chủ tịch, chủ tịch và tổng giám đốc Jung. Corp xin được gặp ạ!” – tiếng cô thư kí thông báo làm ông buông bút nhìn cô thư kí và nói:

“Mời họ vào, chuẩn bị trà và cà phê mời họ nhé!” ..

“À, kêu tổng giám đốc Kim qua cho tôi luôn đi.”

Ông đứng dậy khoác chiếc áo vest chuẩn bị đón vị khách quí của mình. Cửa phòng bật mở, hai người đàn ông, một già một trẻ bước vào chào hỏi, bắt tay với ông.

“Xin chào Chủ tịch Kim, thật vinh hạnh cho tôi quá khi được chủ tịch ra đón tiếp thế này.” - Người đàn ông già nhưng hãy còn khỏe mạnh và minh mẫn bắt tay với ông là chủ nhân củập đoàn Jung. Corp – Jung JiHoon. Người đứng kế ông là Jung YunHo, con trai độc nhất của ông, đang cúi gập người chào ông cực kì lễ phép.

“Cháu chào chủ tịch Kim” – hắn cúi đầu chào.

“Oh! Đây là con trai anh sao JiHoon hyung? Nó đã lớn thế này rồi cơ à?” – ông Kim nở nụ cười xã giao với bố con hắn.

“Uhm là nó đấy Hyun Joong. Mới đó mà đã 10 năm rồi nhỉ? Nhanh thật đấy! Cậu và TaeHee vẫn khỏe chứ?” – nhấp một ngụm trà, ông Jung hỏi ông Kim. Đúng lúc này, vợ ông tổng giám đốc của Tri – Angle đi vào và ngồi xuống cạnh ông Kim.

“Oh! Xem ai đây nhỉ? Thật là may mắn cho tôi khi gặp được vị phu nhân nổi tiếng của Chủ tịch Kim...” – chưa đợi ông Jung nói hết, TaeHeở một nụ cười trả lời.

“JiHoon Oppa! Oppa lại chọc em nữa rồi! Phải nói là thật vinh hạnh cho vợ chồng em khi đích thân chủ tịch Jung hạ cố đến thăm đấy! Mà hôm nay hyung quhăm chúng em có việc gì thế?” – TaeHee đặt ngay vấn đề với ông Jung mà không nói dông dài. Đặt tách trà xuống bàn ông Jung hỏi:

“Hyung nghói là hai đứa sắp đầu tư vào khu Đông Seoul đúng không?” – không hẹn mà cả hai vợ chồng đều giật mình nhìn ông Jung. Không đợi chồng lên tiếng, TaeHee hơi gắt nhẹ.

“Làm sao hyung biết vậy? Đúng là chúng em sắp đầu tư vào đó. Nhưng em đã không đụng vào phần đất của hyung đâu. Chúng em chỉ...” – TaeHee đang nói, ông Jung giơ tay ý muốn bà ngừng.

“Hai đứa không cần biết điều đó. Nếu hai đứa đầu tư vào đó anh sẵn sang nhường cho hai đứa, nhưng... Với một điều kiện nhỏ...”

“Hyung nhường cho tụi em à? Vậy em rất cảm ơn hyung! Còn về điều kiện... Nếu chúng em có khả năng giúp hyung, chúng em sẽ giúp. Hyung cứ nói.” – ông Kim sốt sắng đáp.

“Chỉ là hyung muốn có một mối liên kết thân tình giữa hai gia đình thôi. Không có gì ghê gớm đâu phải không?” – Ông Jung nhếch mép nhìn hai vợ chồng ông Kim ngồi như tượng đá khi nghe ông nói thế.

“... Nhưng... JiHoon hyung à... Chẳng phải chúng ta... Là chỗ thân tình từ đầu sao? Ý của hyung em không hiểu lắm...” – ông Kim từ chối khéo lời đề nghị đó.

“Đúng! Chúng ta ngoài mối quan hệ làm ăn còn có mối liên hệ là bạn bè cũ nhưng điều hyung muốn nói ở không phải là các mối quan hệ đó mà là một mối quan hệ khác, chẳng hạn như tình thông gia???” – ông Jung nhếch mép nở một nụ cười đồng thời ngầm quan sát thái độ của hai người ngồi đối diện mình.

“Hyung... Hyung à... Nếu được kết thông gia với hyung điều đó thật là tốt nhưng con trai chúng em đã có nơi có chốn rồi. Cả thằng YeSung cũng đã có bạn trai chắc lời đề nghị của hyung, tụi em xin lỗi.” – ông Kim trả lời mà lòng run cầm cập, ông nhìn lén vợ mình đang ngồi sững ra mặc ông nói gì thì nói. Lúc này cô thư kí của bà đi vào, cô ta cúi đầu chào tất cà mọi người và nói:

“Thưa giám đốc, có đại diện bên Miracle xin gặp để thương thảo về bản hợp đồng.” – cô ta nói xong thì lui ra, còn bà Kim thì xin phép ra ngoài. Ông Jung tiếp tục vấn đề đang nói mà không cần nhìn ông Kim.

“Hừm... Hừm... Vậy thì thật tiếc quá... Nhưng...” – ông Kim nghe đến đây thì vui mừng lắm, nhưng có vẻ ông vui mừng qua sớm khi chưa nghe hết câu nói của ông Jung.

“Hyung nhớ là tụi em có 4 đứa con nữa mà. Cả 3 đứa lớn thì không nói tới làm gì nữa nhưng còn đứa con út của các em thì sao???” ..

“Chẳng phải đứa con út của em đang du học sao? Mà theo hyung tính thì thằng bé chắc đã 20 tuổi rồi nh?. Nếu theo hyung nghĩ vào thời điểm này thằng bé cũng đã tốt nghiệp rồi. Vậy thì hãy để thằng bé kết hôn với YunHo nhà hyung đi. Đổi lại em có khu Đông, hyung được con dâu tốt và giỏi giang! Lợi cả đôi đường còn gì?” – Ông Jung nói phủ đầu.

“Nhưng... Hyung à... Thằng bé còn nhỏ lắm... Chắc không được đâu... Em nghĩ...” – Ông Kim định phản đối thì ông Jung đã giơ tay ngăn ông Kim, không để ông nói hết.

“Cái gì mà còn nhỏ?? Chẳng phải năm TaeHee 20 tuổi em đã cưới nó rồi còn gì??? Không sớm đâu! Không sớm đâu!” ..

“Như vậy đi! Hyung cho em suy nghĩ. Sau đó hãy trả lời hyung cũng được! Cứ vậy đi nha.” – Ông Jung đứng lên, hắn cũng đứng lên chào ông Kim rồi về cùng appa mình.

Sau khi tiễn hai vị khách không mong muốn, ông Kim ngồi lặng lẽ suy nghĩ, không nói với ai một câu nào. Cho đến khi tiếng chuông đổ 5 tiếng báo hiệu hết giờ làm việc, vợ ông đi vào lên tiếng:

“Anh à, em nghĩ anh nên có một quyết định sáng suốt đừng để con phải khổ về sau! Em về trước đây. Em sẽ ghé nhà umma, anh không cần đợi em đâu!” – TaeHee đi ra khỏi phòng, để lại một mình ông với những mối lo toan, những suy nghĩ về cuộc trò chuyện khi nãy.

——-End Flashback ——-