Chương 1

Vơí thời kỳ mở cửa tiếp đón mọi cái tối tân, thì « rạp chiếu bóng » đã trở nên khó hấp dẫn khách xem phim như trước đây. Nhưng với bộ phim « Sự may rủi của trái tim » do Pháp sản xuất đã gây nên một làn sóng xôn xao trong dư luận.

Tối nay, trong cảnh đông đúc ồn ào của những người mua vé, có một cô gái đứng riêng biệt, ngại ngùng. Cô gái đó tuy chưa phải nhất tiếu khuynh thành, nhưng vẻ duyên dáng của cô cũng đủ khiến cho những chàng trai ngơ ngẩn, nhìn hoài không chán, càng nhìn càng thấy thu hút.Mái tóc dài óng ả của cô đen huyền, như một dòng thác nhỏ chảy xuống thắc lưng. Gương mặt cô không một chút phấn son mà vẫn xinh đẹp, vẫn đáng yêu. Đặc biệt, cô gái có đôi mắt đẹp, to tròn long lanh, nhưng rất u buồn, mang một vẻ ảo mộng liêu trai. Cô mặc một chiếc áo kiểu vải rũ màu trắng, có thêu hình hoa đại đóa, nổi bật đường chỉ màu vàng, quần jean cùng màu. Trông cô thật dịu dàng thanh thoát. Nét đẹp thơ mộng của cô khiến cho mọi người xung quanh chiêm ngưỡng, trầm trồ.

− Ê, Khoa ! Mầy có thầy gì không ?

Chàng trai tên Khoa có gương mặt đẹp sáng sủa, vui vẻ. Nhìn anh, mọi người có thể lây sang niềm hạnh phúc yêu đời.

− Mầy hỏi sao tao thấy ngộ quá. Tự nhiên mầy hỏi tao thấy là thấy cái gì. Rõ là vớ vẩn.

Chàng trai đứng kế bên cũng trạc tuổi Khoa, có gương mặt đẹp đấy vẻ cương nghị, anh ta nhăn mặt nói :

− Tao chưa kịp nói xong mầy đã chen vô họng tao rồi. Tao nói mấy có thấy cô gái kia kìa. Cô ta sao mà duyên dáng đến thế. Ướcgì tao quen được cô ta nhỉ.

Đình Khoa không ngờ thằng bạn thân của mình nảy giờ đang để ý cô gái đó. Trông cô ta duyên dáng, dễ thương thật. Nhưng cô ta làm sao bì được vvới những cô gái vây xung quanh Lãng Thiên. Thiệt không biết thằng này có ý đồ gì đây ?

− Lãng Thiên à ! Hàng ngày tao thấy mầy hòa hoa phong nhã lắm kia mà. Biết bao cô gái thầm yêu, nhớ trộm, bao hoa hồng vây kín xung quanh anh chàng luật sư trẻ tài cao, con cưng của ông tổng giám đốc công ty xây dựng « Hoàng Phát ». Tao còn ước gì tao là mấy nữa đó Lãng Thiên. vậy mà sao hôm nay mầy mang con thỏ trong mình ? Chỉ việc làm quen một cô gái cũng đi ước. Tự mấy làm quen đi chứ đâu thể cô gái tự nhiên lại làm quen với mầy sao ? Hỡi thằng khỉ gió.

Nhìn Đình Khoa thao thao bất tuyệt, Lãng Thiên đâm bực mình. Không biết bữa nay thằng này ăn trúng thứ gì mà nhiều chuyện đến thế ?

− Khoa ơi, mấy bớt nói một chút cho tao nhờ. Có được không ? Tao chỉ hỏi mấy có cách nào làm quen với cô gái đó thôi mà. Sao mầy nhiều chuyện đến thế ?

Đình Khoa nghênh mặt, khoanh tay trước ngực với dáng vẻ rất ư là đáng ghét, ra yêu sách với Lãng Thiên.

− Lãng Thiên, nếu tao giúp giùm mầy, thì mầy trả công tao cái gì chứ ? Khi không bắt tao làm công cốc coi sao được.

Lãng Thiên không ngờ cháy nhà mới lòi mặt chuột. Thằng quỷ này láu cá thiệt lợi dụng cơ hội bốc lột trắng trợn, nhưng không sao. Nếu anh làm quen được với cô gái đó thì lời to, đâu sợ lỗ với thằng Đình Khoa.

− Chưa gì hết mà mầy đã đòi trả công rồi, rõ là đồ « bạn thiết ». Nhưng mà được thôi, nếu thành công tao sẽ trả ơn cho mầy cái đầu heo chịu hông ?

− Tạm được, tuy rằng chức vụ này đứng đầu trong 4 cái ngu. Nhưng từ đó tới giờ tao chưa hưởng thử méui vị ông mai ra sao mà mọi người than thở dữ vậy.

Nói xong Đình Khoa kéo tay Lãng Thiên.

− Mầy đi theo tao.

Anh dắt Lãng Thiên đi lại gần cô gái, Đình Khoa nói :

− Xin lỗi cô nhé. Anh này nói thấy cô quen quen – Đình Khoa vừa nói vừa đưa tay chỉ Lãng Thiên.

Cô gái tròn xoe đôi mắt ngước nhìn Lãng Thiên, rồi cô nói bằng giọng thanh thanh êm ái :

− Ông bảo rằng quen với tôi ư ?

Lãng Thiên lúng túng khi thấy tia nhìn đầy ngạc nhiên trong đáy mắt mênh mông buồn của cô gái. Nhìn cô, Lãng Thiên không nỡ nói dối, dù là lời nói dối không phương hại đến cô.

− Tôi đã nhìn lầm ngươì, xin cô bỏ qua cái tội đường đột ấy nhé.

− Ồ, có chi đâu mà ông nói thế.

− Cô đứng đây để chờ bạn cùng xem phim hả cô ?

− « Sự may rủi của trái tim » là một trong những tác phẩm đặc sắc của văn học thế giới. Có lần đọc qua, tôi rất thích nội dung và các nhân vật trong truyện. Bằng hình ảnh cữ thể hơn nên tôi xem phim. Nhưng tôi đi có một mình không có bạn chờ đâu ông.

Giọng cô gái thật dịu dàng, thanh trong, êm ái, giao cho người đối diện mối cảm tình. Thái độ cởi mở, gần gũi không kiểu cách của cô gái càng khiến cho Lãng Thiên thích thú, cảm mến hơn nữa.

− Sao cô đi xem phim có một mình ? Không rũ bạn đi chung cho vui ?

− Tôi có nhỏ bạn thân nhưng hôm nay mắc bận, không đi cùng tôi được. vả lại, nhỏ ấy không thíhc phim tình cảm.

Lãng Thiên ngạc nhiên khi có người cùng sở thíhc với Đình Khoa. Anh quay sang định chọc ghẹo bạn vài câu cho bỏ ghét thì mới phát hiện ra anh chàng đã đánh bài chuồn từ lúc nào không hay biết. Lãng Thiên hài lòng thầm nghĩ :

« công nhận cái thằng này cũng biết điều. nhất định phải trả ơn nó. »

Lãng Thiên tế nhị hỏi :

− Cô ơi, chắc cô cũng không nỡ để cho tôi phải tìm cách đoán tên cô mãi ? Ánh mắt Lãng Thiên thật quyến rũ – Tên trong khai sinh của cô là gì vậy ?

Ngọc Xuyến như bị choáng ngợp bởi đôi mắt của Lãng Thiên, đôi mắt có rèm mi dày dặn, rõ nét.

Đưa tay lên hất mái tóc lòa xoà trên trán, Lãng Thiên cười với cô, đôi mắt nheo lại hay hay :

− Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Thiên. bạn bè thường gọi là Lãng Thiên. Còn cô ? Bạn bè gọi cô là gì ?

Ửng hồng đôi mà, Ngọc Xuyến nhỏ nhẹ :

− Dạ, Ngọc Xuyến.

Lẩm bẩm tên cô, Lãng Thiên nói :

− Ngọc Xuyến , cái tên nghe dễ thương. Nó gợi cho anh liên tưởng đến điều gì thật êm đềm, giản dị, nhưng không kém phần thơ mộng. Và chữ Xuyến ở đây là anh nhớ đến loài hoa Xuyến Chi có màu sắc, hương thơm thanh nhã.

Ngọc Xuyến tủm tỉm :

− Nghe ông nói, giờ tôi mới phát hiện ra tên mình cũng đẹp đấy chứ.

Lãng Thiên nhìn cô cười xòa và nói :

….Khoa vọt chạy. Lãng Thiên và Ngọc Xuyến chưa kịp có lời nào ngăn cản cái anh chàng lém lỉnh nhưng đầy dể thương này.

Lãng Thiên thấm cảm ơn Đình Khoa đã tế nhị tạo cơ hội cho anh nói chuyện cùng Ngọc Xuyến

− Thôi chúng ta vào xem phim đi Xuyến. Đã bắt đầu xuất chiếu rồi.

Đến chín giờ là vãn phim. Lãng Thiên và Ngọc Xuyến là người về sau cùng. Lãng Thiên mỉm cười nói :

− Ngọc Xuyến, anh có thể hân hạnh được làm bạn cùng Ngọc Xuyến không ?

Ngọc Xuyến bất ngờ khi nghe Lãng Thiên xin làm bạn cùng cô. Trong thâm tâm thì Xuyến cũng mến anh. Nhưng cô sợ rồi đây sẽ gặp nhiều đau khổ khi tình bạn chỉ cách tình yêu một lằn ranh giới nhỏ. Nhưng nói đến môn đăng hộ đối thì sao ? Bởi vì cô nghèo, mà đối với những gnười nhà giàu thì nghèo cũng là một cái tội lớn, không tha thứ được.

− Xin lỗi ông. Tôi biết ông là người tốt, nhưng tôi không thể nào kết bạn cùng ông cho được. Hai chữ tình bạn là một từ thiêng liêng thì không dễ gì bạ đâu.Vả lại giữa tôi va éông là hai giai cấp khác nhau, khó mà tạo nên tình bạn lâu dài. Xin ông thông cảm đừng phiền.

Lãng Thiên lần đầu tiên mở miệng cầu xin một tình bạn đơn thuần cùng một cô gái mà cũng bị cô ta từ chối, Ngọc Xuyến có biết đâu xung quanh anh có biết bao cô gái họ đang chờ đợi anh ban cho họ ân huệ, dù chỉ là một lời sai khiến chứ đừng nói chỉ là léơi cầu cạnh van xin. Nhưng thành thật mà nói thì Ngọc Xuyến không giống những ngưiờ đó. Cô có nét riệng của cô, không nhầm lẩn vào ai được. Nét cao quý thanh thoát của cô vẩn toát lên. Mặc dù bộ trang phục của cô đã nói cho mọi ngưiờ biết, cô chỉ là một người bình thường trong xả hội.

− Ngọc Xuyến, em có biết không ? Tình bạn qúy ở tấm lòng, chứ không phải là giai cấp. Mới nói chuyện cùng Xuyến mà anh đây cảm thấy hình như ta quen nhau từ lâu lắm . Xuyến đừng từ chối tình bạn nơi anh. Anh thật tình yêu cầu Xuyến đó.

Nghe những lời chân thành của Lãng Thiên, Ngọc Xuyến thật sự xúc động. Một lần nữa cô dằn co với bản thân mình.

« Lãng Thiên ơi, em thật sự mến anh, nhưng em không chấp nhận tình bạn giữa chúng ta được. Anh có biết không ? Chúng ta như bèo mây gặp gỡ. Hợp để rồi tan, gần rồi ly biệt. Chẳng thà lúc ban đầu chưa có gì ăn sâu, ta có thể chia tay dể dàng hơn để sau này khổi phải ân hận. »

Quyết định dứt khoát với điều mà cô vừa nghĩ xong, Ngọc Xuyến nói :

− Nhà tôi nghèo lắm, không xứng đáng cho ông đặt chân đến đó. Cũng như tôi không xứng đáng làm bạn với ông. Xin chào ông.

Nói dứt lời, cô vội ngoắc một chiếc taxi đang đậu gần đó và vội mở cửa bước lên xe.

« Thôi rồi Lãng Thiên ơi , kỷ niệm này em xin chôn sâu từ đây. cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là tình yêu. Nó đến rồi đi thật bất ngờ, phải không anh ? Chỉ trong khoảnh khắc chúng ta biết nhau, rồi cũng trong khoảnh khắc chúng ta chia tay nhau. »

Trong khi đó, Lãng Thiên không cần suy nghĩ, cũng vội leo lên chiếc taxi vừa chạy tới. Anh nói ngắn gọn với bác tài :

− chú cho xe chạy theo chiếc taxi đỏ phía trước.

Định mệnh xui khiến cho anh gặp người con gái duyên dáng, dể thương với đôi mắt buồn làm say đám lòng anh ngay giây phút đầu hội ngộ. Nhưng tự trọng của một người đàn ông không cho phép anh bộc lộ cái nồng nhiệt đó, khi mới gặp Ngọc Xuyến ở giây phút đầu tiên . Anh biết rung động, biết nhớ nhung, biết đa tình trước người con gái đẹp. Nhưng anh biết Ngọc Xuyến vốn là người con gái dịu dàng, đoan trang, anh không nên hấp tấp vội vàng để cô lo sợ.

Xe ngừng hẳn vì gần tới nhà, Ngọc Xuyến sau khi trả tiền xe cho bác tài xế xong, cô chậm rãi đi trên con đường vắng vẻ, yên tĩnh, nhưng đầu óc cô chả yên tĩnh thanh thản tí nào. Bằng chứng là tiếng thở dài của cô lâu lâu phát ra đầy buồnb bã.

Trong cơn bối rối giữa giàu và nghèolà cái hố sâu ngăn cách tình người với nhau, cô đã hấp tấp từ giã anh. Cô đã không cho Lãng Thiên có đủ thời gian để xin một cuộc hẹn hò, một điạ chỉ gặp gỡ. Ngọc Xuyến xó lỗi vì ý tưởng bi quan làm cô vội vã bỏ đi. Giờ đâ, cô không còn cơ hội gặp lại Lãng Thiên.

Lắng nghe nổi xao xuyến trong lòng mình đang dần dần lắng xuống. Thế là cuối cùng con người trong trí tưởng tượng của cô suốt nhưngữnăm tháng dài mơ mộng đã trở thành hiện thực.

Nhưng đôi khi hạnh phúc chỉ là ảo ảnh và cô đã đánh mất cơ hội duyên phận của đời mình.

Ngọc Xuyến lắc đầu, tự cười thầm cái tính lãng mạn thái quá của mình. Cô cố xua tan bóng hình người đàn ông. Nhưng khuôn mặt rắn rõivới nụ cười nhẹ nhàng, thoáng chút ấu yếm, quyến rũ vẫn cứ ẩn hiện trong trí não đùa cợt với cô.

Đêm khuya yên vắng, tiếng bước chân của người đi phía sauvang lên rõ mồn một làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngọc Xuyến. Và cô bỗng giật mình khi nhìn hai bên đường đã vắng gnười qua lại. Cố trấn tĩnh để lấy can đảm, Ngọc Xuyến quay về phía sau để xem ai đi sau lưng cô. Bỗng Ngọc Xuyến sững sờ khi ánh đèn đường chiếu rõ khuôn mặt kẽ đi sau lưng cô từ lúc nào mà cô khôg hay biết.

− Lại cũng là ông đấy ư ? Tôi xin ông đừng đùa giỡn như thế, vì điều đó ác lắm. Ông có biết không ?

− Ngọc Xuyến, anh không bao giờ đem tình cảm ra mà đùa giởn, em hãy tin anh – Lãng Thiên nhăn mặt đầy khổ sở, anh nói tiếp – Anh chân thành muốn làm bạn cùng Xuyến. Nếu Xuyến không tin, anh có thể vào nhà em, xin phép hai bác. Và điều quan trọng hơn nữa là em không nên thốt lời từ chối anh lần nữa. Bởi chính đôi mắt em đã chấp nhận lời yêu cầu chân thành nơi anh, em đừng nên nói những lời ngược lại lòng mình.

Ngọc Xuyến thầm giật mình trước đầu óc nhạy cảm của Lãng Thiên. Cô không biết làm sao hơn v&ơi hoàn cảnh khó xử như bây giờ, cô bèn nói :

− Nếu ông chân thành muốn làm bạn cùng tôi thì chủ nhật tuần sau khoảng 4-5 h chiều, ông hãy ghé đến chơi. Còn bây giờ là hơn 10h đem rồi đấy.

Trong khi chờ câu trả lời của Ngọc Xuyến , anh đam đám nhìn cô, với cái nhìn thật dịu dàng, ấm áp lướt trên mặt cô và dừng thật lâu trên đôi mắt tròn xoe buồn thăm thẩm, ướt rượi.

Và khi nghe cô chấp nhận lời yêu cầu của anh thì Lãng Thiên nở một nụ cười thật tươi, làm khuôn mặt anh sáng rực lên.

− Xin cảm ơn em đã chấp nhận tình bạn nơi anh.

Ôi ! Một chút xíu nữa là Ngọc Xuyến cũng thốt lên « y chang » lời Lãng Thiên. Đúng xin cảm ơn lời nói đầy chân thành nơi anh. Và xin cảm ơn những bất ngờ của cuộc đời không hẹn mà gặp.

Ngọc Xuyến thanh thản bước vào nha, cô thấy mẹ ngồi trên đi-văng cặm cụi may vá. Cô lễ phép thưa :

− Thưa mẹ con mới về.

Bà Hằng ngẩng đầu lên nhìn đứa con gái dịu dàng, đáng yêu.

− Xuyến mới về đó hả con ? Lâu lâu con cũng nên đi giải trí cho thư giản đầu óc, làm việc nhiều không tót cho sức khỏe đâu con.

Ngọc Xuyến nũng nịu với bà Hằng :

− Ban ngày con đi dạy suốt, bỏ mẹ lũi thũi ở nhà một mình. Ban đem, con muốn dành cho trọn vẹn thời gian cho mẹ. Vậy mà mẹ cứ bắt buộc con đi giải trí xem phim. – Sà xuống bên cạnh bà Hằng, Ngọc Xuyến nói tiếp - mẹ ở nhà một mình có buồn không mẹ ?

Nghe giọng nói quan tâm lo lắng của cô con gái cưng, bà mỉm cười hạnh phúc :

− Làm sao mẹ buồn được, khi mẹ với cô việc là hai kia mà.

Ngọc Xuyến mỉm cười khi nghe câu nói đầy thăm thúy của mẹ.

So với lứa tuổi gần 5không, trông bà Hằng vẩn còn trẻ, nét đẹp thời xuân sắc vẫn còn lưu lại trên gương mặt đầy phúc hậu, nhân từ. Có lẽ Ngọc Xuyến giống bà Hằng nhất là đôi mắt. Khi xưa đôi mắt bà gây điêu đứng biết bao gã đàn ông. Vậy mà trái tim bà lại trai về cho ông Phúc Hải – cha của Ngọc Xuyến. Nhưng hạnh phúc đó bà hưởng không trọn vẹn, khi ông đã bỏ bà ra đi vĩnh viêễ sau một tai nạn giao thông.

Tiếng Ngọc Xuyến vang lên đầy ân cần thương yêu :

− Mẹ ơi, khuya rồi. Sao mẹ không nghĩ ngơi cho khỏe, mà ngồi khâu vá chi cho nhọc sức ? Để con làm cho mẹ.

Vừa khâu áo, Nx vừa kể cho mẹ nghe về cuộc gặp gỡ giữa cô và hai chàng trai đáng mến. Đặc biệt, cô kể rất nhiều về Lãng Thiên. Cô cũng chưa biết tại vì sao ?

− Mẹ, chủ nhật tuền sau khoảng 4-5h chiều, Lãng Thiên có hưa đến thăm mẹ.

Bà Hằng trêu con gái :

− Thằng Lãng Thiên gì đó nó hứa lại thăm cô hay thăm tôi ? Tôi già cả rồi lại thăm tôi làm gì ? Vả lại tôi có quen biết gì nó đâu.

Ngọc Xuyến nghe bà Hằng nói thế, cô mắc cỡ đỏ mặt :

− Mẹ cứ chọc con hoài hà, con hổng chịu đâu. Nghỉ chơi mẹ ra luôn.

Bà Hằng cố trêu con gái thêm :

− Ừ, cô nghỉ chơi tôi ra, cô chơi với thằng Lãng Thiên ấy mà, cô có người mới rồi, có cần gì đến tôi nữa đâu.

Ngọc Xuyến nghe bà Hằng nói thế, cô xụ mặt xuống hờn dỗi, hai mắt long lanh chực khóc. Bà Hằng thấy vậy cười xòa :

− Không ngờ con tôi lại trẻ con đến thế. Mẹ chỉ đùa chút thôi, sao con lại chực khóc ?

Ngọc Xuyến nghe bà Hằng xuống giọng trúng kế cô rồi, Ngọc Xuyến vui thích bật cười khanh khách :

− A ! Mẹ mắc mưu con rồi.

Bà Hằng lắc đầu, cười cho tính trẻ con của Ngọc Xuyến.