Chương 1: Tiết tử



Edit: Chrysanthemum

Trữ Dương Sơn vốn không có tên, bởi vì dưới chân núi có ngôi chùên Trữ Dương nên mới có được cái danh Trữ Dương Sơn này. Trữ Dương Sơn nguyên bản không phải là núi cao trập trùng, lại cũng không phải là vùng đồi núi thấp, chỉ kéo dài hơn mười dặm, ở nhiều nơi sâu trong núi đều có rất ít người lui tới. Có câu “Lên núi kiếm ăn”, trên núi Trữ Sơn mặc dù không có chim quý thú lạ nhưng chỉ với dã thú bình thường cũng đủ cho người dân dưới chân núi kiếm sống. Vì thế nên chân núi xuất hiện thêm nhiều thôn làng nhỏ, một thôn chẳng qua chỉ có khoảng mười mấy hai mươi hộ gia đình.

Thời tiết ở núi này thay đổi rất thất thường, ánh mặt trời vừa mới xuan sương sớm thì trong nháy mắt bầu trời đã chuyển âm u, sau đó thì đổ mưo. Những người thợ săn định lên núi săn thú thuần thục phủ thêm áo tơi (*), nhìn sắc trời có vẻ trận mưa này qua hồi lâu vẫn sẽ không yếu bớt thì thở dài, hôm nay e rằng không thể đi lên núi. Họ nắm thật chặt áo tơi trên người rồi đi trở về phía chân núi, nghĩ đến quay về nhà sẽ có vợ hâm nóng rượu cho mình làm ấm thân thì bước chân không khỏi nhanh hơn.

Đi tới nửa đường, xa xrông thấy một bóng người mặc quần áo trắng băng qua núi, mấy người thợ săn cũng không bất ngờ, thầm nghĩ đây nhất định là Hách Liên huynh đệ sống ở trong núi, không qua bao lâu quả nhiên thấy bóng ô thấp thoáng ẩn hiện nghiêng nghiêng trên sơn đạo tiến về phía này. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng người thợ săn kia vẫn nhịn không được phải chậc chậc vài tiếng lấy làm kỳ lạ, nhìn xem người ta bung ô mà vẫn đi được vững vàng như thế trên đường nhỏ giữa núi. Phải biếằng gió trên núi này rất lớn, gió thổi bật ô cũng có thể thổi bay luôn người ta, người đi trên núi nào dám bung ô tại loại thời tiết này. Huống hồ con đường nhỏ hẹp này chỉ là do người đi nhiều mà thành, gập ghềnh bất ổn, có nhiều chỗ thậm chí còn không có đường, ngày thường đi đường cũng đã khó khăn, nếu không giữ thăng bằng, chỉ cần không cẩn thận trượt chân xuống khúi thì có lẽ sẽ mất mạng luôn. Người này còn mặc một thân áo trắng, mưa lớn như thế mà bất ngờ lại sạch sẽ hơn cả thân áo choàng ngắn mới đổi trên người mình.

Người này tựa hồ đã nhận ra phírước có người, nâng ô lên, lộ ra gương mặt phía dưới bóng ô.

“Hách Liên huynh đệ.”

Người họ Hách Liên kia đáp lại bằng một cái gật đầu, mỉm cười ôn hòa, nụ cười này nhất thời làm lóa mắt người thợ săn kia đến nỗi choáng váng, thầm hô Hách Liên huynh đệ này nhất định là thần tiên chuyển kiếp, bằng không người lớn lên sao có thể dễ nhìn đến như vậy, còn tuyệt mỹ hơn cả Tiểu Thúy xinh đẹp nhất thôn hắn nữa. Chờ đến khi người thợ săn kia hồi phục tinh thần thì Hách Liên đã đi được một quãng xa, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh màu trắng. Nhìn một thân áo trắng phong phanh trên người Hách Liên, người thợ săn nghĩ trở về nên bảo vợ may mấy bộ quần áo mùhu đưới. Mắt thấy trời sắp vào thu, Hách Liên huynh đệ ở trong núi sao chỉ có thể mặc áo đơn như thế này a, cũng không nên để hắn bị lạnh mà chết, hắn chính là đại ân nhân củhôn Tiểu Tang chúng ta a.

Nói đến Hách Liên huynh đệ này, người trong thôn Tiểu Tang bọn họ không có một ai là không cảm kích hắn. Hắn có họ kép Hách Liên tên là Vân Thiên, nghe tên tựa như một phần tử trí thức. Lúc hắn đi đến thôn bọn họ là giờ Tý, trong thôn đang lan tràn một loại quái bệnh, thầy thuốc trên huyện nhìn thấy cũng lắc đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người bị mắc bệnh chết đi. Mọi người còn đi chùa Trữ Dương bái Bồ Tát nhưng cũng không thấy hiển linh. Là Hách Liên huynh đệ đã cứu bọn họ, bằng không hơn hai mươi hộ gia đình trong thôn bọn họ cũng đã chết sạch. Sau đó Hách Liên Vân Thiên đến cư ngụ ở nơi này, tất cả mọi người đều hân hoan vui mừng, có một thầy thuốc ở trong thôn đối với những người hay lên núi như bọn họ thì nào có chuyện mất hứng, ai mà lại không có vài lần bị thương sinh bệnh, huống chi Hách Liên huynh đệ còn là ân nhân của bọn họ. Chẳng qua hắn lại thích ngọn núi thanh tịnh, thế nên mười mấy hán tử trong thôn gác lại công việc mà xây cho hắn một gian nhà ở sườn núi, bên cạnh ngôi nhà còn có một con suối nhỏ dẫn riêng từ trên núi, tạo thành một cái ao nhỏ yên ả.

Tuy rằng người trong thôn Tiểu Tang đều cho rằng Hách Liên Vân Thiên là một thầy thuốc, nếu không thì tại sao người bị bệnh đưa đến thầy thuốc chữrị cũng không hết mà vào tay hắn thì lại tốt lên, thế nhưng Hách Liên Vân Thiên cũng không dựa vào nghề xem bệnh cho người ta để kiếm sống, luôn luôn nói mình chẳng qua chỉ là một người dược nông (*) tầm thường, chỉ xem qua mấy quyển sách về thảo dược mà thôi. Thảo dược trên ngọn núi này vốn không có gì đáng giá, ở trong mắt thôn dân thì chúng chỉ là cây cỏ tầm thường, bọn họ vừa không biết nên cũng sẽ không xử lý, không biết loại thảo dược nào là làm thuốc hay chỉ là cỏ dại, chẳng qua chỉ nhận biết được vài loại thông thường, hái về cầm đi bán cho hiệu thuốc cũng không được mấy quan tiền.

(*) Dược nông: Người nông dân chuyên trồng thảo dược hoặc thu thập thảo dược

Có điều thảo dược mà Hách Liên Vân Thiên hái về đều được xử lý rất tốt, hơn nữa rất nhiều đều là thảo dược cần được xử lý ngay khi vừa hái xuống, giá cả của những dược liệu này khi bán cho y quán trên huyện thì có thể tăng lên vù vù. Người đầu tiên thay Hách Liên Vân Thiên đi bán thuốc cho y quán trở về thì làm sao cũng không rõ giá cả của vài loại thảo dược này còn hơn cả một con trâu, thầy thuốc trong y quán kia còn lộ ra bộ dạng cực kỳ vui mừng, trực tiếp lôi kéo hắn nói về sau nếu có dược liệu như vậy thì bọn họ đều sẽ thu mua, giá cả có thể thương lượng.

Hách Liên Vân Thiên cầm ô bước đi chậm rãi trên con đường nhỏ trong núi tựa như là đang giẫm trên đất bằng, dưới chân giống như có mắt mà tự động vòng qua những nhánh cây thường vươn ra, tự động né qua một đám hố sâu, bước chân thoạt nhìn như nhàn nhã nhưng kỳ thực tốc độ lại cực nhanh. Đây là người thường xuyên đi trong núi rừng thời gian dài mới có thể có được bản lĩnh như vậy. Bên sườn thắt lưng của Hách Liên Vân Thiên lộ ra một cái giỏ bện từ dây hoa cây tử đằng (*), bên trong có đặt thu hoạch của một đêm trông chừng ngày hôm qua –– Linh Tinh thảo, loại cỏ này chỉ sinh trưởng trên vách đá, chỉ nở hoa khi hấp thu ánh trăng lúc bình mình. Khi đó thân cỏ sẽ pháa ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo, một khi nở hohì trong vòng hai canh giờ sau sẽ chết héo, chỉ có hái Linh Tinh thảo khi nó còn nở hohì mới có thể dùng làm thuốc, cũng bởi vì vậy mà vị thảo dược này cực kỳ trân quý. Mấy ngày trước Hách Liên Vân Thiên tình cờ gặp được Linh Tinh thảo từ vách núi đối diện, thấy thời kỳ ra hoa của nó cũng sắp tới, vì thế nên rạng sáng mỗi ngày đều đi xem chừng nó nở hoa, ngày hôm nay hắn rốt cuộc đợi được đến khi đó.

Khi sắp về đến nhà thì hắn ngửi thấy được mùi máu tươi nhàn nhạt trộn lẫn với mùi bùn đất tươi mát trong không khí bay tới, tuy rằng mùi vị kia đã bị mưa cọ rửa nên đã cực nhạt, thế nhưng giác quan thứ sáu của Hách Liên Vân Thiên dị thường mẫn cảm, đặc biệt đối với mùi, nên vẫn nghe thấy được mùi tươi phiêu tán kia.

Nơi này cách nhà nhỏ của hắn không xa, hắn cũng không hy vọng mùi máu tươi này dẫn dụ mãnh thú gì đó đến đây, đến lúc đó lại thêm phiền, thế nên thay đổi phương hướng mà đi về phía nơi truyền đến mùi máu kia, tính toán tìm hiểu đến tận cùng.

Đi được không xhì thấy một đoàn vật thể không nhúc nhích mà cuộn tròn dưới bụi cây rậm rạp, Hách Liên Vân Thiên lập tức dừng bước. Dưới lớp bùn lầy ngẫu nhiên lộ ra màu trắng cùng với hình thể cỡ khoảng này thì đây tám phần là một con bạch hổ, hơn nữa cực kỳ rõ ràng là nó đang bị thương, lúc này mà tới gần nó thì cũng không phải ý kiến hay, loài vật hung dữ như vậy, một đòn khi sắp chết cũng không thể đùa giỡn.

Hách Liên Vân Thiên lẳng lặng chờ đợi, thuận tiện quan sát bốn phía, lỡ như gia hỏa làm con bạch hổ này bị thương vẫn còn ở quanh đây thì thật không xong. Qua hồi lâu thì bạch hổ kia dần dần không còn sức sống, thân hình vốn phập phồng yếu ớt nay đã không động đậy được nữa, Hách Liên Vân Thiên lúc này mới chậm rãi đến gần. Cũng không phải Hách Liên Vân Thiên khuyết thiếu lòng thương, không muốn cứu chữa cho con bạch hổ bị thương này. Thứ nhất, nó vốn không cứu được, thứ hai, lão hổ khi bị thương cũng không đối xử tốt đẹp gì đối với người lại gần nó, chẳng may bị nó chụp một cái tát thì cũng không biết than với ai.

Dù là như thế, Hách Liên Vân Thiên vẫn thủ sẵn độc phấn trên tay để phòng ngừa xảy ra việc bất ngờ cũng có thể kịp thời phản ứng. Chậm rãi bước đến gần, mùi máu tươi nồng đậm kia dưới cơn mưo như trút nước cũng không thể che giấu, đừng nói đến thương thế của nó, nói không chừng đã có thể chảy khô máu đến chết. Đồng thời mùi máu tươi nồng đậm này quả thực là đại trấn đối với khứu giác mẫn cảm của Hách Liên Vân Thiên.

Đi đến gần có thể thấy được miệng vết thương ở vùng bụng của bạch hổ này rất lớn, đích thực chính là mở ngực bể bụng, cả phần bụng cơ hồ đều bị xé ra, máu dưới thân tụ lại thành một dòng suối nhỏ hòa lẫn với bùn đất, dưới trời mưo thế kia mà cũng không rửrôi hết được. Hách Liên Vân Thiên thầm than một tiếng, đang muốn ngồi xổm xuống để vuốt xuống đôi mắt tức giận mở to của bạch hổ thì bỗng thấy cái bụng của bạch hổ kia phập phồng một chút, điều này khiến cho Hách Liên Vân Thiên giật mình mà lập tức dừng động tác trên tay, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phần bụng màu trắng nhuộm bùn đất kia nhằm xác định vừa rồi không phải là ảo giác của mình.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của Hách Liên Vân Thiên, phía dưới bộ da lông kia lại nhúc nhích. Hách Liên Vân Thiên nhíu mày, con bạch hổ này rõ ràng đã tắt thở, phập phồng như thế kiuyệt đối cũng không phải hô hấp, tựa như trong bụng của nó có vật gì đó muốn phá thể chui ra, hay là...

Xốc lên phần dhịt huyết nhục mơ hồ kia, liếc mắt nhìn là thấy được thứ gì đó đang nhúc nhích, thế mà thật sự là hổ con bị mồ côi từ trong bụng mẹ. Hách Liên Vân Thiên nhìn một đoàn vật nhỏ như thế nào cũng giãy không ra khỏi thi thể của hổ mẹ, lại bị trúng mưa nên động tác giãy dụa càng ngày càng yếu ớt, hắn vội vàng đưa ô qua che, chặn lại những giọt mưa ào xuống như trút nước.

Cẩn thận kéo một con còn dính theo máu thịt từ trong bụng của hổ mẹ ra, phần thịt hồng hồng đầy nếp nhăn đều dồn đống lại một chỗ, lại còn dính máu đen, xấu cực kỳ, hoàn toàn tưởng tượng không ra bộ dáng xinh đẹp giống như hổ mẹ khi nó trưởng thành, Hách Liên Vân Thiên để tiểu gia hỏa này trong lòng bàn tay mà đánh giá, thoáng liếc nhìn qua phần bụng hổ mẹ, thế mà trong bụng hổ mẹ vẫn còn một con, hắn vội vàng bắa. Tiểu gia hỏa kihiếu chút nữa là chết trong bụng hổ mẹ, đại khái cảm thấy nhiệt độ bên cạnh nên khẩn cấp dựa vào huynh đệ của nó, hai tiểu tử kia cuộn tròn vào nhau mà đánh giấc trong lòng bàn tay của Hách Liên Vân Thiên.

Hách Liên Vân Thiên nhìn hai cái tiểu tử lớn nhỏ trong lòng bàn tay, lại nhìn bạch hổ đã chết hoàn toàn, khẽ thở dài một cái, lớn thì hắn không có biện pháp cứu sống được, về phần nhỏ thì coi như tận hết khả năng vậy. Bỏ mặc hai cái sinh mệnh nhỏ này chết đi, tâm địa của Hách Liên Vân Thiên cũng không sắt đá đến như vậy, bằng không thì hắn đã không ray cứu giúp người dân trong thôn Tiểu Tang, về phần có thể sống sót hay không thì còn phải xem vận mệnh của bọn nó.

Lấy khăn tay cẩn thận bọc hai tiểu tử kia lại, sau đó bỏ vào bên trong giỏ thuốc của mình, nhìn lại hổ mẹ đã chết, trời mưhế này cũng chỉ có thể chờ đến khi tạnh lại đến an táng nó. Còn chuyện đem xác nó về lột da lấy xương thì Hách Liên Vân Thiên quả thật làm không được, dù sao xem như nhận nuôi hai tiểu tử kia, đưa mẹ của nó về rút gân lấy xương thì quá mức tàn nhẫn.

Quay trở về gian nhà gỗ trên núi, Hách Liên Vân Thiên đun nước ấm, lau đi hết máu đen vụn vặt trên người hai tiểu tử kia, sau đó lấy chăn cắt nát đắp thành một cái ổ nhỏ cho chúng nó.

[ cuui ʘʘ❤vn ]
Nhận ra ngón tay của Hách Liên Vân Thiên ấm áp hơn nhiều so với đệm chăn lạnh như băng, hai tiểu tử còn nhắm mắt kia lại thường thường liếm ngón tay của hắn, chọc cho Hách Liên Vân Thiên phải bật cười, đây không phải là xem ngón tay của hắn như vú mẹ sao? Nghĩ đến cái vấn đề này thì Hách Liên Vân Thiên lại thêm đau đầu, về phần sữa cho hai tiểu tử này uống phải làm sao đây? Cũng không biết có chịu sữa dê hay không?

Vừa nhìn hai tiểu tử kia cùng nằm một chỗ vừa nghĩ đến nhiều việc vặt vãnh linh tinh đến ngơ ngẩn xuất thần, lúc cơn mưa bên ngoài dần tạnh thì Hách Liên Vân Thiên mới chậm rãi bừng tỉnh. Bố trí ổn thỏa xong cho chúng nó, Hách Liên Vân Thiên ra cửa, tìm đến chỗ góc đường vùi lấp thi thể hổ mẹ. Bạch hổ kia đã bị mưa cọ rửa đến mức nhìn không ra được màu lông vốn có, phần thịt trên bụng lộ ra bị mưa ngâm đến mức trở nên trắng bệch, bộ dạng kihật sự là rất thê thảm.

Hách Liên Vân Thiên lắc đầu, đi sang bên cạnh tìm một chỗ trũng ở nơi địhế hơi thấp, rồi chấm đất chuẩn bị tiếp tục đào sâu xuống, đắp đất lên thì coi như là cho nó một phần mộ an thân sau khi chết.

Nào biết Hách Liên Vân Thiên chưa đào được mấy xẻng thì phía sau truyền đến thanh âm tức giận của một người nào đó.

“Ngươi đang làm cái gì?!”