Chương 1

Chuyển ngữ: Mic

Lúc Tô Tiểu Cách xách cà men canh gà hộc tốc tới bệnh viện, trong lòng đã ảo não mắng mình lần thứ hai trăm sáu mươi bốn.

Lái xe cũng không xong! Đụng ai không đụng, khăng khăng đụng phải sếp tổng! Lỡ may bởi vì chuyện này mà bị ghi nợ, đích thực là bi kịch thế kỷ!

Cả đoạn đường bước chân như bay, vừa vào tới cổng lớn bệnh viện thì đã bị một ông cụ chặn đường. Ông giơ bệnh án hỏi Tô Tiểu Cách: “Cháu trai, cháu giúp ông xem thử, bệnh này nên khám khoa nào vậy?”

Cháu trai………….Tô Tiểu Cách ngậm ngùi hỏi trời xanh, cô thật sự MAN vậy à.

Có điều chuyện này cũng không thể trách ông cụ người ta được, có trách thì trách bề ngoài Tô Tiểu Cách đích thực đủ để đánh lừa người khác. Chiều cao 1m73, tóc ngắn bù xù, gương mặt thanh tú non nớt, cách ăn mặc luôn trung tính, lại thêm giọng nói trời sinh đã trầm thấp, cùng với vóc dáng gầy gò phẳng lì…

Phẳng lì đương nhiên là chỉ vùng ngực, đấy chính là nỗi đau Tô Tiểu Cách không cách nào tỏ bày.

Cho nên rất nhiều người vừa nhìn qua Tô Tiểu Cách thì đều sẽ không nhận ra cô là một cô gái hai mươi có lẻ, trái lại thực giống một cậu trai đang trong thời kỳ trổ mã. Cũng chính vì điểm này mà hồi ấy lúc vừa vào công ty, cô còn luôn bị gặng hỏi ba lần bốn lượt liệu có phải học sinh trung học không. Cuối cùng cô lấy ra thẻ căn cước mới coi như nghiệm chứng thân phận.

Rốt cuộc tạm biệt ông cụ, Tô Tiểu Cách lao vào thang máy, đi thẳng lên phòng bệnh VIP ở lầu năm.

Còn chưa tới cửa phòng bệnh thì từ xa đã nghe thấy trưởng bộ phận Đinh Vi kinh ngạc kêu to: “Ui trời Tống tổng, em cam đoan sẽ cách anhi ba mét, anh đừng có đuổi em mà!”

“Cô biết tôi không quen cách nhau quá gần với người khác phái,  ra ngoài đi.”

Tô Tiểu Cách vừa nghe thấy âm thanh lạnh lùng viu viu này thì không khỏi run lên. Mặc dù đã chấp nhận chuyện sếp tổng quái đản, nhưng mỗi lần nghĩ tới tính khí quái gở này là chứng sợ người khác giới, cô thực sự có chút dở khóc dở cười.

Chính xác mà nói, là ghét người khác giới. Sếp tổng đến giờ vẫn độc thân, trợ lý đặc biệt bên cạnh cũng là một ông chú trung niên chứ không phải cô nàng xuân thì phơi phới. Tô Tiểu Cách lúc đầu hoài nghi anh ta không phải ‘thẳng nam’, mãi tới khi nghe mấy đồng nghiệp bà tám thì mới biết là vì tính tình quái gở này.

Quả nhiên thế giới rộng lớn, không chuyện lạ nào là không có.

Đương lúc tâm trí thơ thẩn thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Tô Tiểu Cách ngước đầu nhìn, là Đinh Vi, liền vội vàng định chào hỏi, nhưng đối phương lại bày ra vẻ mặt thối hoắc trước: “Tô Tiểu Ca, cậu còn mặt mũi tới à? Cũng may Tống tổng không sao, bằng không cậu đã sớm cuốn gói đi rồi!”

Tô Tiểu Cách rụt cổ, chuyện đụng người, lại chửi mình lần thứ hai trăm sáu mươi lăm.

Sau đó lại vì biệt hiệu “Tô Tiểu Ca” này mà mắng Đinh Vi lần thứ một ngàn sáu trăm mười hai.

Là sếp trực tiếp, vậy mà lại dẫn đầu việc đi chế nhạo cấp dưới, bảo cô sao không bốc hỏa?

Hơn nữa cái mà họ gọi là ‘đụng’ sếp tổng này, tình hình thực tế chẳng qua là lúc cô chạy xe điện vào bãi đỗ xe, ngay khúc ngoặt thì quẹt phải hông anh ta một cái.

Lúc đó sếp tổng còn không nói gì, ai biết Đinh Vi từ đâu xông tới, dùng giọng nữ cao hát biến điệu nhấn mạnh nhiều lần: Eo là phần quan trọng của nam giới, quan hệ đến hạnh phúc chung thân của nam giới…….

Mãi tới lúc sếp tổng nhịn cũng nhịn không được nữa lạnh mặt trừng cô ta một cái thì cuối cùng mới chịu im miệng.

Nhưng Tô Tiểu Cách đã thành công bị cô ta gầm gào đến toát mồ hôi lạnh.

Vị sếp tổng Tống Gia Trạch này của họ, cao phú soái đời thứ ba toàn năng, bạch ngọc hiếm tì vết  nên nhưng cũng không thiếu người đẹp đeo bám. Thế nên nếu bởi vì cô mà gây nên hậu quả không cách nào ước lượng gì gì đó, vậy là cô đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ rồi. Cái khác không nói, trước tiên là sẽ chết trên tay Đinh Vi.

Cho nên cô vội vàng dừng xe, cụp mày cúi đầu, cung cung kính kính đi tới trước, thiếu điều hành đại lễ Mãn Thanh: “Tống tổng, tôi đi bệnh viện với anh….”

Đến bệnh viện kiểm tra xong cũng không có gì đáng ngại, nhưng Đinh Vi lại khăng khăng muốn Tống Gia Trạch ở lại bệnh viện quan sát một ngày, còn phải ở phòng bệnh VIP nữa chứ.

Tô Tiểu Cách mặc dù cho rằng quẹt một cái cũng không đến mức chuyện bé xé ra to thế này, nhưng đối diện với gương mặt hung ác của Đinh Vi thì cũng không dám nhiều lời, huống hồ sếp tổng cũng đã nói rõ tiền viện phí để anh ta tự trả…..

Có điều để giữ bát cơm, lấy lòng sếp cũng là điều cần thiết. Tô Tiểu Cách chỉ còn cách cấp tốc xin nghỉ phép về nhà, hầm canh gà mang đến hiếu kính.