Đã lâu lắm làng Chùa mới lại mở hội đánh cờ người. Vào chung kết là cặp một già một trẻ. Ông Nhật giám đốc xí nghiệp gà ở xóm Bờ Sông, anh Dã là dân xóm Đoài gốc. Ông Nhật có công biến xóm ngoại ven sông thành phường Phú Thịnh. Anh Dã làm nghiên cứu tận viện Khoa học. Già là kỳ cựu vô địch vùng này, trẻ năm nay mới có dịp xuất đầu lộ diện.

Cờ phấp phới. Trống giục. Các vị chức sắc mặc kiểu tây đầm. Bô lão lối cổ, áo dài khăn đóng. Bãi đất bàn cờ đã tề tựu đủ 30 hai "quân cờ" mặt hoa da phấn, xinh tươi mơn mởn, áo tứ thân thướt thạ Nếu không trông hàm răng trắng, mái tóc uốn quăn, cứ ngỡ đang thời Đại Nam, Đại Việt.

Nhóm của Dã sôi nổi. Rằng ông Nhật chơi xe mã hay, sở trường dụng tốt. Nhớ lấy! Này, thì thào, lão ta nhất định đòi ban tổ chức cho cái Nhung đóng ngôi tướng. ái chà! Cười ầm lên. Lão già đầu bạc chơi trống bỏi. Cho lão biết tay đi, Dã ơi. Dã im lặng muốn thư giãn. Nhưng cứ nghĩ lởn vởn: "Sao Nhung lại đồng ý ở bên ấy nhỉ? nhân viên thì sợ giám đốc. Thế lệ làng thì sao? Còn mình thì sao?". Lệ làng, xóm nào đấu cờ phải chọn gái đồng trinh, hoa khôi xóm ấy vào ngôi tướng. Năm nay Nhung bị giám đốc Nhật "đòi". Thanh niên xóm không thích, cũng chả làm sao được, chỉ võ mồm!

Các quân sư bên ông Nhật gật gù... Cứ ra quân nhanh, tấn công ngaỵ Làm sao đấu pháo! Nghe nói nó chơi cờ tàn chắc taỵ Mùi mẽ gì! A, đồ nhãi ranh ngựa non háu đá, sếp phải dạy cho một bài học mới được. Ha ha...

Vào trận, trống đánh cầm nhịp. Các bô lão ngồi quanh bàn cờ con xem trận và bình. Đám trẻ cổ vũ cho Dã.

ông Nhật kè kè bên quân tướng của ông. Nhung tươi tắn. Chả bù cho bộ mặt ỉu xìu hôm ông Nhật bảo muốn vào xí nghiệp ông thì 3 năm mới được lấy chồng. Dã đã bảo Nhung "Cũng được!". Song bụng cũng bừng bực. Bởi vì nhà Dã muốn cưới Nhung cho Dã ngaỵ Ơ kìa, ông ấy và Nhung nhìn nhau sao có vẻ đầu mày cuối mắt?

Xem ra ông này muốn đánh tổng lực thật nhanh đây. Không sao đâu! ông già hơi sống gấp, tôi còn trẻ chán. Cứ tà tà. Xuống pháp hỏi con xe xem sao. Chạy à? Cái đồ tham nhũng chạy đâu cho thoát. Cứ đánh bóng con xe đời mới ấy đi.

ông Nhật ung dung. Tóc đã bạc, nhưng da dẻ đỏ đẹp, còn phong độ lắm. Ông cười ruồi. Muốn giằng co à? Thằng ranh! lại còn đòi chiếu tướng nữa chứ! Đồ trí thức nghèo kiết xác. Thì ta vén sĩ che cho nàng. A ha! có lợi rồi! dí con tốt thêm một nước. Tốt mà nhập cung thì biết tay ông, nó là thằng gián điệp, có khi ngang một cây xe. Xe tăng! Ta phải xua thằng mã lên làm "chân gỗ" mới được.

Dã lâm vào nước tiến thoái lưỡng nan. Giữ thế thì mất quân. Chạy quân thì lại hết thế. Chỉ vì sơ ý để ông Nhật ra tướng. Dã lì lì đi đi lại lại. Chợt cô mã xanh của Dã thẽ thọt: "Anh Dã quá giang bắt tướng đỏ chứ? Em theo anh, đưa nàng về". Ờ, phải rồi. Vượt sông! Dã khiển con mã xuất thần, rồi dí liền mấy con tốt qua sông vừa chiếu tướng vừa dồn mã đỏ vào thế chết.

ông Nhật đanh mặt. Ơ, sao lúc sa thải nhân viên ông chả suy nghĩ là mấy. Thôi vứt con nghẽo ấy đi, cứ như thay thư ký mà thôi. à, có nên để Nhung lên làm hẳn ở văn phòng giám đốc không? Dã im im, chẳng vui chẳng buồn.

Alô! Bên đỏ sắp hết thời gian...

Trống thúc dồn. Ông Nhật bèn đi nước mã hồi gỡ bí. Than ôi! Đấy chính là điềm báo cuộc cờ tàn. Đám sành cờ kích động, bàn tán sôi nổi. Một số trai làng dường như chán đấu đá, quay ra trêu ghẹo các "quân cờ chết". Các nàng này thản nhiên sửa sang sắc đẹp, vẻ rất đỗi thanh bình.

Cuộc cờ nào rồi cũng kết thúc. Mấy cụ bô lão tự bỏ quên mình, còn ngồi ngẫm ngợi về ván cờ ấy. Góc sân, có vị comple- cavat rối rả gọi bên thắng lên nhận thưởng. Dã đâu? không ai biết! Đành trao thưởng cho cô tướng xanh. Nàng ngượng nghịu đi lên, lướt tà áo dài màu xanh hoà bình tha thướt như say trên cái thảm cỏ mùa xuân lúc nãy là cuộc cờ người. Hỏi "Nhung đâu?". Có người bảo Nhung vừa lên xe con giám đốc, phóng đi. Lại có người bảo cô nàng theo anh chàng Dã rồi...

Hết