Chương 1
“Đang… Đang…” Tiếng chuông nặng nề vang lên, thư viện đang im lặng đột nhiên huyên náo hẳn lên, ngày mai là đượ nghỉ rồi, đây là sự kiện mà bất kỳ đệ tử nào cũng chờ mong. Bên ngoài thư viện đã sớm có rất nhiều xe ngựa, cỗ kiệu đủ màu sắc, đám nha hoàn, sai vặt cũng chen chúc nhau khiến cho cửa tiền viện luôn mở rộng giờ cũng có phần chật chội.Bình thường các đệ tử luôn mặc đồng phục, lúc này đã thể hiện rõ sự phân chia giai cấp, cho dù Vân Thư viện luôn đề cao sự bình đẳng. Mặc Nhiễm đừng bên song cửa sổ nhìn đám người nhốn nháo bên ngoài, khẽ thở dài. “Sao vậy? trong nhà không có người tới đón sao?” phía sau truyền đến âm thanh nồng đậm trào phúng.
Mặc Nhiễm âm thầm bĩu môi, nhưng khi xoay người lại thì bộ dạng hết sức nhu thuận “chắc mọi người đều bận” “Bận?” nữ tử kia dường như hiểu được gì đó, nhíu mày, quăng cây chổi trong tay, khinh thường nói “biết, nhà các ngươi ai nấy đều rất nhiều việc, cho nên không có thời giờ đến đón tiểu thư về” Mặc Nhiễm thật sự không hiểu, từ khi tới đây nàng luôn an phận học hành, chưa từng nhiều lời, không hiểu sao vị đại tiểu thư của Tri châu phủ lại luôn gây khó dễ với nàng.
“Hân Lam, ngươi đang làm gì? Xe ngựa của Tri châu phủ đã tới ah” một nử tử xuất hiện, bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó, nói thêm “a,quên mất hôm nay ngươi phải trực nhật, để ta bao xe ngựa chờ ngươi một lát nha” “Không cần, ta tới ngay đây” Thẩm Hân Lam xoay người đi ra ngoài, tới cửa thì dừng lại nói với Mặc Nhiễm “dù sao ngươi cũng phải ở lại chờ, việc ở đây giao hết cho ngươi ah” Mặc Nhiễm gật đầu, cầm cái chổi lên “Như vậy sợ không tốt?” “Có cái gì không tốt ?” Thẩm Hân Lam chẳng hề để ý nói, “Cho tới bây giờ đều chưa thấy qua người nhà nàng, nàng cũng không chịu nói là thiên kim nhà ai, e là thân phận còn không bằng thứ xuất nên chẳng ai để ý” “Thân phận không bằng nữ tử thứ xuất? chẳng lẽ la tư sinh hay là…?” Tiếng bước chân dần dần đi xa, Mặc Nhiễm cũng lười nghĩ xem ý tứ của các nàng là thương hại hay coi thường, chỉ kéo lê cái chổi, đi đến ngồi bên cửa sổ, nhàm chán nhìn ra ngoài.
Khung cảnh bên ngoài náo nhiệt, ồn ào, khác hẳn không khí trong phòng, đắm chìm trong ánh tịch dương càn thêm yên tĩnh. Mặc Nhiễm nhắm mắt lại, không thấy tối đen mà ngược lại còn cảm giác ánh mặt trời chiếu rọi, ấm áp lan tỏa làm nàng chậm rãi mở mắt, hiểu được vì sao trước kia tam cha thích nằm trên tảng đá lớn cả ngày… Đột nhiên bên tai vang lên âm thanh rất nhỏ, Mặc Nhiễm mở to mắt, vội vàng cầm cái chổi, giả vờ quét dọn, chốc lát sau bên cửa đã xuất hiện một người ngũ quan tuấn tú, rất dễ nhìn, xiêm y màu tlục phấn càng tôn thêm lực hấp dẫn cho dáng người thon dài của hắn.
Mặc Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, ôn nhu mở miệng, “Vân Nghiễn.” “Khụ!” Vân Nghiễn mất tự nhiên khụ một tiếng, mới vẻ tự nhiên nói « không phải trực nhật luôn có hai người sao ? sao chỉ có một mình ngươi?” Mặc Nhiễm thấy hắn quẫn bách, nhớ tới cuốn nữ giới mới không cam lòng mà dời ánh mắt.
Đúng là nàng yêu sách nhưng là thư sinh chứ không phải là đọc sáng. Hai tháng trước nàng đã âm thầm thề sẽ lấy một tướng công là thư sinh, mà muốn tìm được thư sinh thì tất nhiên phải tới thư viện, mà nói tới thư viện thì Vân Thư viện là lựa chọn tốt nhất. Vân Thư Viện là do Khiếu Lan phu nhân, nữ tử truyền kỳ của Thanh quốc sáng tạo nên, tổng viện đặt ở quốc đô Ngu thành, đệ tử thư viện đều phải trải qua nhiều lần tuyển chọn, là tinh anh trong tinh anh, còn được tiên hoàng ngự phong là thư viện hoàng gia, đệ tử đều có thể tham chính.
Sáu năm trước thư viện đã tiến hành cải cách, chỉ cần có năng lực thì bất luận nam nữ đều có thể nhập học, hơn nữa ở tam châu cửu thành đều có phân viện, điều kiện cũng rộng mở hơn so với tổng viện, chỉ riêng phân viện tinh anh mới duy trì theo tiêu chuẩn của tổng viện, tuy vậy nhưng điều kiện so với các thư viện khác cũng cao hơn.
Tinh anh đa phần đều tụ tập ở Vân Thư viên cũng tiết kiệm không ít thời gian và công sức của Mặc Nhiễm, vì thể nàng lập ra kế hoạch : đến Vân Thư viện tìm tướng công. Có điều kế hoạch vừa thực thi đã gặp phải vấn đề, bộ dáng thì dễ rồi, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy, nhưng học vấn thì cách một tầng bụng, chả biết thế nào.
Tuy nói đều là tinh anh nhưng nếu muốn chọn tinh anh trong tinh anh thì lại khác. Đang lúc nàng ghé vào bờ tường thư viện vò đầu bứt tóc thì một thanh âm ôn nhuận vang lên, lọt vào tai nàng lại chẳng khác nào tiếng sấm nổ bên tai “Nhiễm nhi?” Gọi nàng như vậy, khắp thiên hạ chỉ có một người.
Nàng chậm rãi quay đầu liền thấy một trung niên nam tử, dù khuôn mặt đã in dấu ấn thời gian vẫn không làm giảm vẻ anh tuấn của hắn. Nàng lại một lần nữa hạ quyết tâm, nhất định phải tìm một thư sinh là tướng công, khí chất bất phàm làm người ta không dám mạo phạm thực sự hấp dẫn chết người.
“Còn không mau xuống dưới!” Trung niên mỹ đại thúc trầm trầm cổ họng. Nàng vội vàng nhảy xuống, ngoan ngoãn đến trước mặt hắn, ôm cánh tay hắn, quyết định tiên hạ thủ vi cường “Tam cha, ngài ở đây làm gì?” “Những lời này hẳn là ta hỏi ngươi đi?” Hoắc Thanh Nhân ngữ khí không tốt, “Một nữ hài tử ban ngày lại leo tường thì còn ra thể thống gì?” “Biết , biết !” Nàng lắc lắc tay hắn làm nũng « sau này ta sẽ chọn một đêm trời không trăng không sao, có điều như vậy thì sẽ không nhìn rõ cái gì… » “Ngươi!” Hoắc Thanh Nhân bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi lại đang có chủ ý gì? Sao lại tới thư viện náo loạn?” “Làm gì có” nàng bất mãn “Tam cha cũng biết mà, người ta muốn tìm một thư sinh làm tướng công thôi” “Vì thế mà ngươi chạy tới đây?” Hoắc Thanh Nhân kinh ngạc “cũng không phải là cách tồi” “Đúng vậy” nàng đắc ý cười rộ lên “ta rất thông minh ah” “Ngươi nha!” Hoắc Thanh Nhân oán hận chỉ chỉ vào trán nàng “theo ta về nhà” Nàng nghĩ nghĩ, dù sao không thể nhìn ra ai thực sự học giỏi, chi bằng ngoan ngoãn theo tam cha trở về, chiếm được cảm tình của Tam cha rồi thì nhất định sẽ có biện pháp thôi.
Nghĩ thông suốt, nàng liền kéo tay Hoắc Thanh Nhân nói “được” Hoắc Thanh Nhân thấy nàng sảng khoái đáp ứng lại thấy nghi ngờ, đứng yên, cau mày nhìn nàng, như muốn tìm tòi gì đó. “Sao lại nhìn ta như vậy?” nàng bắt chước hắn nhíu mày. “Đứng ở tường cả buổi, có thu hoạch gì không?” Hoắc Thanh Nhân cười nói “có vừa ý không?” Một câu này đã nói trúng tim đen của nàng, Mặc Nhiễm lắc đầu thở dài “có chút khó khăn a, ta thực sự nhìn không ra ai học vấn cao, Tam cha có học vấn như vậy, hay là ngài nhìn giúp ta đi “Ta biết ngay ngươi ngoan ngoãn là có mục đích mà” Hoắc Thanh Nhân lại chỉ chỉ vào trán nàng.
Mặc Nhiễm cảm giác vài năm nữa, đầu của nàng sẽ bị hắn chỉ lủng thành lỗ “Nhiễm nhi, Tam cha đã nói rồi, trong sách có giai nhân mặt ngọc, ngươi cứ đọc sách, cái gì cũng có” Nàng vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ “Tam cha quả nhiên thông minh, ta cứ nhìn ai đọc sách chăm chú nhất, tuy ta không ở trong sách nhưng cũng là giai nhân mặt ngọc” Hoắc Thanh Nhân không ngờ nàng lại tự kỷ như vậy, không hỏi sửng sốt, để tránh nàng lại chuồn mất, liền nắm cổ áo nàng “hôm nay dù thế nào cũng không để cho ngươi ở đây làm mất mặt, dù ngươi muốn làm gì, mấy ngày nữa ta sẽ làm cho ngươi đường đường chính chính đi vào” Lúc này tới phiên Mặc Nhiễm sững sờ “đường đường chính chính đi vào?” Vân Thư viện là chỗ nào chứ? Là thư viện hàng đầu của Thanh quốc nha, tinh anh để tử đều có thể tham chính nha, hơn nữa mười người vào học thì có tới chín người là vương công quý tộc nha, vì không phải ai cũng có điều kiện tới đây cho nên người có thể vào được đây có thể đếm trên đầu ngón tay nha.
Tuy rằng nàng không tới nỗi tồi nhưng còn cách hai chữ tinh anh cả một đoạn khá xa, huống chi bối cảnh của nàng… “Tam cha, ” nàng biểu tình cô đơn nhìn hắn “có phải ngài ghét bỏ ta không? Cảm thấy ta phiền nên muốn mượn đao giết người?” Hoắc Thanh Nhân nhăn tít hai hàng lông mày, hồi lâu mới thở dài nói “Tam cha là muốn tốt cho ngươi, chẳng phải ngươi muốn tìm thư sinh tướng công sao? Trèo tường nhìn trộm chẳng thể thấy được gì, cho dù nhìn trúng, ngươi có thể trực tiếp bắt hắn về sơn trại sao? Nếu muốn xem học vấn của hắn thế nào, cùng học chẳng phải sẽ biết rõ sao? Vừa có thể hiểu được tính cách đối phương vừa có thể bồi dưỡng cảm tình, gần quan được ban lộc, nhất cự ly nhì tốc độ” Hoắc Thanh Nhân càng nói, hai mắt Mặc Nhiễm càng tỏa sáng, Tam cha quả nhiên là thần thông quảng đại ah, kế hoạch thật hoàn mỹ.
“Nhưng thư viện hai tháng trước đã chiêu mộ đệ tử, ta sao có thể vào được” dù hưng phấn, Mặc Nhiễm vẫn không quên sự thật. Bởi vì dạy học chú trọng chất lượng, phu tử giỏi lại có hạn cho nên Vân Thư viện chỉ tuyển đệ tử một lần, các phu tử sẽ dạy từ sơ cấp đến trung cấp, rồi cao cấp, trải qua ba năm, sau khi các đệ tử tốt nghiệp mới tuyển lớp mới.
Nói cách khác, Vân Thư viện ban năm mới tuyển sinh một lần. Cho nên Vân Thư viện chiêu sinh chẳng khác gì đi thư, là chuyện quan trọng của cả Thanh quốc. Nàng nhớ không lầm, hai tháng trước Vân Thư viên đã tuyển sinh. Tam cha dường như biết suy nghĩ của nàng “Vân Thư viện hàng năm đều có người bị khai trừ, số lượng dự bị cũng không ít, Nhiễm nhi thật may mắn, mới có hai tháng thôi, với sự thông minh của ngươi hẳn sẽ vượt qua rất nhanh, huống chi còn có Tam cha” Đúng rồi, quy định của Vân Thư viện rất nghiêm, hàng năm đều có đệ tử bị khai trừ, sau đó sẽ cho học sinh dự bị bổ sung nhưng tiến độ dạy học của các phu tủ vẫn không đổi, đuổi kịp hay không, không qua trọng, tới kỳ khảo hạch mà không qua thì vẫn bị khai trừ.
Trước khi vào thư viện, Tam cha cũng đã phân tích kỹ càng, trên đời không có bữa cơm miễn phí, huống chi là tìm một tướng công, vẫn phải có trả giá. Thứ nhất, muốn thông qua cuộc khảo hạch của thư viện, mà do thời gian có hạn, nên Tam cha chỉ sơ lược những thông tin trọng điểm liên quan tới kỳ thi, còn về phần vì sao Tam cha biết được, nàng không nghi ngờ, Tam cha của nàng thần thông quảng đại, có gì mà làm không được đâu Thứ hai, nàng phải làm quen với cái tên Thư Mặc Nhiễm, đây là cái tên mà tám năm trước Tam cha đã đặt cho nàng, nghe tên đã biết Tam cha kỳ vọng vào nàng thế nào.
Nhưng mà vậy cũng không tính là trả giá, vì nàng cũng rất thích cái tên này, nghe rất có nội hàm. Không giống như cái tên cha nàng đặt cho lúc nàng mới được sinh ra, Thư Bá Nhi, theo lời Nhị cha thì khi nàng được sinh ra, cha nàng thập phần cao hứng, nói nữ nhi của Thư Đại Hổ hắn phải có khí phách mới được nên mới lấy tên là Thư Khí Phách, nhưng Nhị cha cảm thấy không quá trẻ con, thương lượng mấy ngày, cuối cùng đồi thành Thư Bá Nhi.
Nàng nhớ rõ, tám năm trước khi Tam cha nghe tới tên của nàng đã trợ mắt há mồm hồi lâu. Chuyện cũ nhớ lại vẫn đau lòng., Thứ ba, nàng phải thực hàm súc, Tam cha đã dạy nàng, thư sinh đều thích nữ tử đoan trang văn tĩnh, dù không thể trông cậy nàng trong năm ba ngày đã trở thành tiểu thư khuê các, nhưng dù sao cũng phải có bộ dáng của nữ tử.
Điều này làm nàng hơi có chút khó hiểu, tuy trong trại không có nữ tử cho nàng làm gương nhưng căn cứ những cuốn sách nàng đọc trộm được của Nhị cha thì bình thường nam nhân đều bị các tiểu thư khuê các hấp dẫn, rồi tiến tới câu dẫn…Chuyện này đối với nàng không phải là khó, định lực của nàng đều mạnh hơn nam nhân bình thường, huống chi là giả nữ, ách, ý nàng là nàng vốn là nữ nhân, chỉ cần làm một nữ nhân văn tĩnh… Tam cha còn nói rất nhiều, nhưng nàng đã nghe không vô… .