Quyển 1 - Chương 1: Nhất bộ: Thương
Edit: Nagi MariaNgười nọ căm hận mạnh mẽ tiến vào nơi tối mật của, đau đớn cứ một lần lại một lần chậm rãi xông thẳng lên não. Nhìn người ở phírên, thống khổ, tuyệt vọng nhưng không ngừng lại động tác dưới thân, cứ như người bị tổn thương mới là hắn. Miệng hắn thì không ngừng kêu lên một cái tên, rơi vào tai ta làm thấy đau đớn không thôi, cứ một lần gọi lại một lần tiến nhập sâu hơn.
“Chiêu, Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu của...” Người nọ tiến càng sâu bao nhiêu thì phóng ra càng mãnh liệt bấy nhiêu, ta cảm giác được thứ chất lỏng của hắn cứ như thế tiếp tục phóng rrong cơ thể ta.
Thực đau, hắn khóc vì đau, tim hắn nhói lên cũng vì đau, hắn đau vì không có được hạnh phúc. Nhưng thấy hắn vậy thì không đành lòng, ta biếõ là không nên nhưng ta lại nhịn không được mà đáp lại hắn “Ừ... Long...”
“Ba...” (Bị đánh =.=) Quả nhiên, ta không nên đáp lời.
“Tiện nhân, ai cho phép ngươi gọi ta?”
Hắn rúa khỏi thân ta, ta nghĩ vậy là có thể chấm dứồi. Nhưng thẳng đến lúc thân thể càng ngày càng đau, ta mới biết trừ Tiểu Chiêu ra hắn sẽ không để một tên tiện nhân giúp hắn phóng đãng trên giường kêu tên của hắn, lại càng không cho phép kẻ có gương mặt giống Tiểu Chiêu mê hoặc hắn.
Cuối cùng, hắn thu tay lại. Cũng không thèm quay đầu lại, chỉ để lại một câu ‘Tiện nhân’, cửa cũng không đóng, cứ như vậy liền rời đi.
Rất đau, thực sự là rất đau, tuy không phải lần đầu nhưng ta vẫn cảm thấy đau. Phía sau nhất định lại chảy máu rồi, xem ra phải mất ba ngày mới có thể xuống giường đi. Chỗ này ngay cả người hầu để sai múc nước cũng không có, người chịu để ý đến một tiểu quan thấp hèn dơ bẩn giống ta lại càng không có. Dù cho ta chết, chắc cũng chẳng ai biết. Nếu biết cũng chỉ có ta biết... Hắn cũng biết, vì hắn vẫn chưa có được Tiểu Chiêu của hắn mà, không phải sao?
Ta không còn sức lực, tay còn không nâng lên nổi, chỉ có thể nằm yên trên giường, đã hai năm rồi, cuộc sống vẫn như vậy, chẳng phải đã sớm thành thói quen? Đến giờ, ta còn ảo tưởng trong khờ dại, ngày đó ở Câu Lan viện, hắn nhìn trúng ta, mua (mua 1 đêm ^^), sau đó còn không tiếc 12 vạn lượng đem ta mua về nhà.
Trong Câu Lan Viện ai cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn ta, cuộc sống trong Câu Lan Viện ngày đó, chỉ những người được chủ nhân dùng vàng mua về mới được coi là giống người một chút. Nhưng khi theo hắn trở về, ta mới biết, hắn nhìn trúng không phải ta, mà là mặt của, nhìn trúng gương mặt giống với người mà hắn ngày đêm hắn thương nhớ, Tiểu Chiêu.
Tiểu Chiêu đệ của là thần thánh không thể xâm phạm, còn ta chỉ là một tiểu quan của Câu Lan Viện, cho nên hắn đối với ta chỉ là làm chuyện đó. Nhưng mà hắn luôn cảm thấy ta dơ bẩn, dù hắn là một thanh quan (quan thanh liêm ^^) nhưng khi đã vào Câu Lan Viện chẳng phải cũng bị coi là kẻ dơ bẩn sao? Nhưng gihế địa vị của hắn quyền lực nên chuyện đó cũng được cho là bình thường.
Nhưng ta biết, hắn không hề sai. Là ta sai, là vì gương mặt của sai, ta lại còn ở trong một nơi như Câu Lan Viện, dù ta và Tiểu Chiêu không cùng một người, nhưng gương mặt giống Tiểu Chiêu của lại xuất hiện ở một nơi như vậy, nên hắn tức giận, đơn giản vì hắn yêu Tiểu Chiêu, hắn rất yêu đệ đệ của.
Hắn đánh ta, bởi vì gương mặt ta giống đệ đệ của, nhưng ta lại thấp hèn ti tiện, bởi vì gương mặt ta giống đệ đệ ta nhưng ta lại dơ bẩn. Đúng, là ta, là hình ảnh của phá huỷ Tiểu Chiêu của hắn. Là ta, là ta không nên, ta sau này sẽ không gọi nữa, ngươi không cần phải tức giận như vậy có được không?
Quả nhiên, ta là một tiện nhân, ta đã yêu người ta không nên yêu.
Lúc nào thì ta yêu hắn? Là lúc hắn bỏ ra 12 vạn lượng để chuộc ta? Hay là lúc hắn nhẹ nhàng nắm tay ta, nói với ta không cần phải sợ? Là vì lần đầu tiên có người ôn nhu với ta? Ta không biết... Ta cứ như vậy mà đắm chìm vào...
Lê Quan đã từng nói, phận làm thiếp phải vô tâm vô tình, nếu không chỉ là một phế nhân không hơn không kém, ai chẳng biết điều đó, người đến Câu Lan viện đều là hổ là lang, đến đây để tìm thứ mới mẻ, đến đây để phát tiết, xong việc liền đi, việc đó có khi lại là phúc chứ không phải hoạ, có được tiền thì cuộc sống sẽ tốt, đỡ hơn là không ai thèm, ném ra đường tự sinh tự diệt.
Nhưng mà, ta đã quên hết tất cả, nhìn hắn, ta đã quên hết...
Tỉnh lại, ta mới phát hiện mình cứ để thân thể dơ bẩn như vậy mà ngủ suốt một đêm. Trong phòng có một mùi hôi thối chính ta cũng không thể chịu nổi, nhưng cơ thể vẫn như cũ, không cử động được.
Một bóng người xuất hiện ngoài cửa, chậm rãi đi về phía, tưởng là hắn, cảm thấy buồn cười. Người kia đi vào ta mới nhìn rõ chỉ là một tên gia đinh trong phủ, đem vào cái thùng, pha nước ấm. Trong lòng ta có chút ấm áp, hắn quan tâm ta?
Gã gia đinh không thèm nhìn ta một cái, liền đi ra cửa nhổ một ngụm nước bọt “Thấp hèn”
Thói quen có lẽ không dễ đổi, người đàng hoàng nào nhìn thấy ta như vậy cũng đều sẽ ghét bỏ? Cũng chỉ những lúc cần thiết mới có người đến, dù sao họ cũng có lương tâm, nhưng xong việc thì ai cũng rời đi.
Dù tên gia đinh đó mắng ta, ta cũng không giận, nói rất đúng, ta quả thực là kẻ thấp hèn, trong lòng ta cảm thấy có chút ngọt ngào, thấp hèn như vậy nhưng hắn vẫn lo lắng cho ta sao?