Chương 1: Ký kết khế ước
Phòng nghị sự của Ma vương, nội thị Quan Tuấn Đạt vào thông báo “Paul Byleth khanh đến”, cửa lớn chậm rãi mở ra, một mĩ thiếu niên tóc vàng mắt xanh chậm rãi sải bước đi vào cung điện hùng vĩ. Quân trang màu xanh, tóc vàng mềm mại, lông mi thật dài, một đôi mắt trong suốt xanh biếc không kiêu ngạo không tà nịnh nhìn chăm chú vào ma vương bệ hạ ngồi ngay ngắn giữa phòng nghị sự.“Thần là con trai thứ ba của Paul Byleth công tước — Paul Ruffram bái kiến bệ hạ.” Mĩ thiếu niên rũ mi mắt xuống, quì một chân, ngữ điệu nhẹ nói. Nghe qua không có bối rối cũng không không có ý xu nịnh.
Ghế lớn ngay giữa phòng nghị sự, ma vương tuấn mỹ tuổi trẻ toàn thân đều màu đen, một tay chống đầu, nheo mắt nhìn mĩ thiếu niên trước mắt.7 năm, ước chừng đã 7 năm, lúc trước ở hồ Thánh Ca Lệ tùy tay cứu lên một đứa bé bây giờ đã trưởng thành. Khóe miệng Ma vương nhẹ nhàng hướng về phírước khẽ động một chút.
Paul Ruffram quỳ gối ở giữa đại sảnh, lần đầu tiên đi vào trung tâm thuộc ma quốc, hay là nói lấy thân phận tội thần đi vào, tòhành ma vương trống rỗng nghiêm trang cũng không có khiến cho hắn sinh lòng sợ hãi. Nhưng ma vương nhìn chăm chú lại làm cho không khí bình thường chung quanh giống như đọng lại, trong cung điện rộng lớn ngay cả tiếng hít thở của người hầu cũng áp lực. Paul Ruffram bất an nâng lên mi mắt.
Tóc dài màu đen xõa lên vai, gương mặt tuấn tú, đôi mắt hẹp dàì không giận mà uy, đây là ma vương bệ hạ cứu hắn từ trong hồ nước lên sao. Hắn hẳn là đã sớm quên ta đi. Trong 7 năm qua hắn thường xuyên ở trong mộng tưởng niệm hắn, hy vọng có thể gặp được ân nhân cứu mạng. Thật không ngờ gặp lại hắn lại lấy thân phận tội nhân.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Ma vương thấy Paul Ruffram nhìn chăm chú nên hỏi.
Paul Ruffram vội vàng rũ ánh mắt xuống, một lần nữa bình phục tâm tình.
“Paul Ruffram một mình đi vào Huyết Mệnh thành muốn cùng ma vương ký kết khế ước, lấy danh hiệu quý tộc đến làm nô bộc cống hiến ma vương bệ hạ. Ngươi hiểu điểm ấy không?” Nội thị quan Tuấn Đạt cao giọng nói.
“Đúng vậy. Thần nguyện ý vì Paul Byleth giộc có hành vi phạm tội đến chuộc tội.” Paul Ruffram rấõ ràng lập trường chính mình. Phụ thân vốn là cùng một loại Mộc, vì lấy một hạ nhân nên bị xúi giục ý đồ phủ lật đổ ma quốc. Tuy rằng làm phản không thành công. Ma vương bệ hạ dường như cũng tìm không rin tức có lợi, cũng vì làm phản mà cha mẹ hắn đã qua đời. Anh trai Paul Rad đã là người cầm quyền chủ yếu ở lãnh địa hồ Thánh Ca Lệ. Chỉ có hắn vừa mới mãn 15 tuổi là người thích hợp đến Huyết Mệnh thành làm con tin, hướng ma vương bệ hạ chứng minh giộc của hắn quyết tâm quy thuận.
“Bệ hạ, không biết ngài muốn cho Paul Ruffram làm gì nha? Là thị vệ ngoại đình? Hay là văn thư trong cung?” Tuất Đạt quay đầu mặt hướng sang chỗ ma vương, cung kính hỏi.
Ma vương mỉm cười: “Vậy cho hắn làm nô bộc ấm giường cho ta đi.”
“Sao?” Tuấn Đạt và Paul Ruffram đều ngẩng đầu giật mình nhìn ma vương.
“Như thế nào? Có dị nghị không?” Ma vương nhướng mày, thanh âm không lớn lại uy nghiêm mười phần nói.
“Không, không có.” Tuấn Đạt nhận chỉ hoảng sợ xoay người lắc đầu. Nhắc tới bút viết thư khế ước, trong lòng thầm nghĩ bệ hạ không phải đã cấm dục nhiều năm sao? Trong ấn tượng của hắn sau 18 tuổi ngài ấy không có đi tìm nô bộc ấm giường. Hắn lại lặng lẽ nhìn sang Paul Ruffram, bộ dạng xinh đẹp như thế chẳn trách được bệ hạ muốn hắn. Vậy có phải là về sau hắn phải tìm nhiều mỹ nhân cấp bệ hạ chọn lựa không nha? Theo dĩ vãn nô bộc ấm giường của hắn chưừng hầu hạ vượt qua ba lần.
Tuấn Đạt cúi đầu nhanh chóng đi, vừa cầm khế ước vừa mới viết xong đi đến trước mặt Paul Ruffram.
Paul Ruffram trên mặt tuyết trắng, bỗng nhiên ba hồi trắng ba hồi hồng, nhìn nét mực trên khế ước chưa khô, cắn cắn môi, run rẩy nhấc bút lên. Vì sao? Chẳng lẽ ma vương bệ hạ oán hận giộc hắn đến thế sao? Thế nhưng muốn hắn làm nô bộc ấm giường, vậy tự tôn của hắn còn để ở đâu?
“Paul Ruffram, ngươi đang do dự sao? Hay không không muốn?” Ma vương nhìn Paul Ruffram chậm chạp không chịu hạ bút nhíu mày, nói.
“Thần không dám.” Paul Ruffram nén lòng cắn răng ký tên chính mình ở trên khế ước. Dù sao hắn đến Huyết Mệnh thành đảm nhiệm làm con tin, hắn muốn cứu tánh mạng củoàn bộ giộc. Chẳng qua đồng thời ở trong lòng hắn đã có chủ ý, mặc kệ là gặp chuyện như thế nào hắn đềi phải bảo trì tôn nghiêm giộc mình.
Ma vương nhìn vẻ mặt phức tạp của gương mặt tuấn tú kia, cười như không cười lạnh giọng nói: “Đứng lên đi Paul Ruffram. Về sau ngươi ở tẩm cung hầu hạ ta. Tuấn Đạt! Thu thập một gian đại phòng cho hắn.” Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi