Tuyệt sắc khuynh thành - Chương 00-01
Lời dẫn: Lần đầu tiên tuyệt vọng Điều hòa trong phòng khách để ở mức quá lạnh, Vị Hi bất giác rùng mình một cái. Có lẽ do tối qua ngủ không ngon, cộng thêm do lạnh, môi cô hơi tái. Đôi mắt sáng nhìn kiên định vào bàn trà thủy tinh trước mặt, người con gái trên bàn trà cũng đang nhìn cô. Đôi mắt đó vằn đầy tia máu, điều này làm cô nhớ tới con nai lơ lửng bên bờ vực thẳm. Vì không còn đường tháo lui, duy chỉ có sự tuyệt vọng trong khốn khó. Ngoài cửa sổ của tòa nhà đồ sộ, bất chợt mưa lạnh rả rích, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ trong suốt. Cô quay mặt có chút ngỡ ngàng nhìn bầu trời u tối ngoài kia. Đây là tầng thứ hai mươi tám, cao như vậy, cao đến nỗi dường như giơ tay ra là có thể chạm vào tầng mây xám xịt. Bầu trời biến thành một bản chì to lớn, trong phút chốc nứt ra vô số mảnh vỡ, trực tiếp bổ nhào tấn công cô. Trời đất mịt mù... Vị Hi nghĩ có lẽ cô mãi mãi sẽ nhớ ngày hôm nay. Ngày 25/10/2009, cô vừa tròn hai mươi mốt tuổi. Đây vốn nên là một ngày vui. Hôm nay sinh nhật cô, cũng là ngày kỉ niệm của cô và Mạc Như Phi. Ngày hôm nay của bảy năm trước, tại cô nhi viện cũ nát vùng ngoại ô, Lục Vị Hi mười bốn tuổi đã gặp Mạc Như Phi cũng mười bốn tuổi. Nữ thần vận mệnh ngồi trên cao đã mỉm cười thần bí, dường như bà cố tình an bài như vậy. Mạc Như Phi không biết ngày sinh của mình, cô vừa sinh ra liền bị cha mẹ vứt bỏ ở đấy. Cô liền dứt khoát coi ngày sinh của Vị Hi là ngày sinh của mình. Sáng hôm nay, hiệu bánh ga tô gần đó vừa mở cửa, Mạc Như Phi chưa bao giờ dậy sớm đã mang theo đôi mắt gấu trúc tới đặt một chiếc bánh ga tô. Vị Hi vẫn ngồi chuyến xe bus sớm nhất đến Học viện Mĩ thuật như bình thường. Tan học nhận được thông báo của chủ nhiệm khoa vì thành tích xuất sắc nên Học viện đã quyết định xin học bổng đặc biệt cho cô. Giây phút đó, cô cảm giác mình như con chim nhỏ vui vẻ, như muốn bay lên trời cao. Đúng vậy. Bầu trời hôm nay đáng yêu đến thế, đến mùi bùn đất cùng tươi mát. Tất cả mọi thứ đều ngọt ngào mĩ mãn, vừa lòng đẹp ý, khiến cô dường như muốn cất cao tiếng hát. Nếu không có cuộc điện thoại đó, nếu không cần gặp người đàn ông đó, nếu không đồng ý chuyện đó, đây quả thật là một ngày vui vẻ hiếm có. Di động trong ba lô đột nhiên đổ chuông, tiếng nhạc đơn điệu gấp gáp, vô cùng chói tai. Vị Hi cảm thấy tim mình cũng đập càng lúc càng nhanh theo tiếng chuông ấy, cơ thể không kìm được mà run rẩy. Cửa mở ra lúc đó, có người bước vào. Vị Hi ngơ ngác nhìn cánh cửa, cả người như đang trong mơ. Di động vẫn reo, trong phòng khách tĩnh lặng. Người tới dường như làm lơ, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt cô, cô hơi lo lắng, đứng dậy. “Cô Lục, tôi là Uông Đông Dương - trợ lí của anh Nguyễn, anh Nguyễn hiện đang bận họp, khoảng ba mươi phút sau mới xong. Anh ấy muốn tôi thông báo cho cô, tối nay sắp xếp thời gian của hai người…”. Ngữ khí của người đàn ông hoàn toàn công thức, máy móc, giọng nói lãnh đạm cơ hồ không hề nhấn nhá. “Sắp xếp thời gian?”. Vị Hi vô thức lặp lại, chẳng qua anh ta bỏ tiền mua vui lại chẳng phải đối chọi cạnh tranh trong kinh doanh, việc này còn cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng, cẩn thận sắp xếp ư? “Đúng vậy, anh Nguyễn là một người theo chủ nghĩa hoàn mĩ làm gì cũng đều có kế hoạch”. Uông Đông Dương nghiêm túc nói. Điều này thực sự có chút hài hước dở khóc dở cười. Vị Hi cười, thật xứng đáng là con cưng của giới tài chính, nhà tư bản thành công nhất trong thành phố. Nghĩ kĩ cũng đúng, bản thân cô lúc này cũng là hàng hóa anh ta dùng tiền mua về, đương nhiên anh ta muốn tính toán tỉ mỉ, muốn dùng hết công dụng của nó. Uông Đông Dương vẫn chưa tuyên bố xong thời gian biểu, sau khi ngừng lại trong giây phút ngắn ngủi, di động lại vang lên, anh ta ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Cô có cần nghe điện trước không?”. Điện thoại? Đúng rồi, nên nghe máy trước. Nhưng, Vị Hi nhìn con số quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn trên màn hình, làm thế nào cũng không kích nổi dũng khí lên. Lưng đầy mồ hôi, toàn thân lạnh toát yếu ớt. “Cô Lục, cô không sao chứ?”. Uông Đông Dương vô cảm nhìn cô, phát hiện cô đang nhìn chăm chăm vào di động, lại ngây ngốc không dám nghe máy, không nén được nhắc cô: “Cô Lục, cô nên nghe điện trước đi. Tôi nghĩ…”. Anh ta hơi dừng lạị đột nhiên cười, “Trước khi gặp anh Nguyễn, cô vẫn nên xử lí xong tất cả mọi chuyện. Tôi phải nhắc nhở cô, anh Nguyễn trước nay không thích lãng phí thời gian, đặc biệt trong những chuyện vặt vãnh”. Anh ta dặn dò xong liền đi ra, còn lại một mình Vị Hi đứng trong phòng khách rộng lớn, toàn thân lạnh toát. Vặt vãnh? Không sai, đối với những người đứng trên cao nhìn xuống như họ mà nói cô chỉ là thứ vặt vãnh. Có lẽ cô vẫn nên cảm ơn anh ta, không nói ra những lời khó nghe khiến cô muốn độn thổ cho xong. Nhưng, điều này có liên quan gì? Cuộc sống của cô và Như Phi là như vậy, một phần ba thời gian chịu sự sỉ nhục, một phần ba thời gian chờ đợi sự sỉ nhục, một phần ba thời gian còn lại dùng để hóa giải những tổn thương do sỉ nhục gây ra. Dù sao sau khi bị áp bức và lăng nhục vẫn tiếp tục phải sống. Di động lại reo, trong lòng biết không trốn được, cuối cùng Vị Hi cùng nhận máy. Điện thoại kết nối, đầu bên kia vang lên tiếng mưa tí tách xen lẫn tiếng kêu như tiếng còi, có vẻ rất ầm ĩ huyên náo. “Vị Hi... cậu đang ở đâu?”. Vị Hi không trả lời, cô thực sự không biết nên nói gì, nên giải thích tất cả những điều này thế nào với người bên kia mới có thể khiến đối phương chấp nhận, lại không đến mức phát điên. “Vị Hi, cậu ở đâu?”. Đối phương lặp lại một lần nữa giọng nói đầy sốt ruột. Vị Hi gắng sức hít một hơi, cuối cùng vẫn quyết định nói dối, “Chuyện đó... Như Phi, thực sự xin lỗi, cậu phải đón sinh nhật năm nay một mình rồi. Mình có người bạn vài hôm nữa đi đu học nước ngoài, hôm nay mình phải...”. “Cậu lấy đâu ra bạn học có thể lái nổi chiếc Bugatti, mối quan hệ tốt đến mức có thể khiến cậu bỏ cả việc đón sinh nhật cùng mình mà mình lại không biết nhỉ?”. Khi Như Phi tức giận: ngữ khí luôn có phần hung hăng. Vị Hi hơi kinh ngạc: “Sao cậu…”. “Sao mình biết hả? Cậu Nguyên ở cửa hàng tầng dưới nói cho mình biết. Cậu biết đấy, cậu ta thích nghiên cứu nhất là mấy chiếc xe nổi tiếng đắt muốn chết. Buổi chiều mình vừa tới đầu đường, cậu ta đã chạy qua nói có một chiếc xe Bugatti đưa cậu đi rồi. Cậu ta còn nhấn mạnh, chiếc xe đó là phiên bản đặc biệt kết hợp giữa hãng Bugatti và Hermes, loại xe này toàn cầu một năm mới sản xuất mười bốn chiếc, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Vị Hi, cậu kết giao với loại bạn giắt lưng bạc triệu khi nào vậy? Nhớ giới thiệu cho mình”. “Như Phi, mình…”. “Vị Hi, cậu chưa từng nói dối mình. Bây giờ cậu không nói thật, chẳng phải mình càng lo lắng hơn ư?”. Vị Hi trầm mặc, trong không khí chỉ còn tiếng mưa nhỏ. Một lát sau, Như Phi đột nhiên nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là tên khốn Lăng Lạc Xuyên đó, đúng không?”. Vị Hi không đáp, Như Phi chợt kinh hãi: “Nguyễn Thiệu Nam ư?” Vị Hi hít sâu một hơi, dứt khoát trả lời: “Đúng, là anh ta. Có điều cậu không cần lo lắng, anh ta chẳng qua chỉ mời mình đi ăn cơm, uống trà mà thôi. Cậu biết đấy, anh ta là một quý ông nổi tiếng có phong độ nhất thành phố: sẽ không…”. “Lục Vị Hi, cậu coi mình là đứa ngốc à!”. Như Phi hét lên, “Ăn cơm uống trà mà anh ta đưa cậu mười hai vạn ư? Cậu đừng nói với mình rằng mười hai xấp giấy trong nhà là cậu nhặt được nhé? Mười hai vạn, gấp mười lần giá đêm đầu ở “Tuyệt sắc”, anh ta thật hào phóng. Vị Hi, anh ta đang sỉ nhục cậu đấy, cậu biết không?”. “Mình biết! Mình rõ hơn ai hết”. Vị Hi hít vào thở ra thật sâu, cắn môi đến phát đau, “Nhưng mình có thể thế nào? Sáng nay chẳng phải cậu nói có một tên điên hắt nước lên mặt cậu ư? Sau đó ông chủ Ngụy Thành Báo của chúng ta gọi điện nói cho mình biết, nếu hôm nay mình không đến, vậy thì lần sau hắt lên mặt cậu không phải là nước. Ông ta cảnh cáo mình đừng chọc giận ông ta, nếu không sẽ khiến cậu diễn Giọng ca nửa đêm (một bộ phim ma) phiên bản thực tế”. Nói tới đây, Vị Hi tự cười bản thân, “Cậu biết đó, khi người này tức giận luôn rất có tinh thần sáng tạo, chúng ta đã lĩnh giáo không chỉ một lần”. Như Phi nhìn thấy ngón tay mình run rẩy trong mưa, đến giọng nói cũng mang theo âm rung, “Vị Hi, chúng ta... chúng ta đi đi, rời xa nơi này. Bên ngoài trời cao đất rộng, sẽ luôn có chỗ cho chúng ta…”. Vị Hi lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nước mắt chảy thành hàng: “Trong lòng cậu rõ hơn mình, chúng ta đi không nổi. Chúng ta làm việc ở “Tuyệt sắc” lâu như vậy, sớm đã biết mánh khóe thấu trời của Ngụy Thành Báo. Ông ta chỉ sợ hai người, một là Nguyễn Thiệu Nam, người còn lại là Lăng Lạc Xuyên. Người nào có thể giúp chúng ta? Hơn nữa... vì sao chúng ta phải chạy? Ở đây có việc học hành của chúng ta, có khát vọng của chúng ta, có tất cả những thứ chúng ta đã cố gắng phấn đấu. Vì sao chúng ta phải trốn chạy bởi mấy kẻ xúc phạm chúng ta? Cho dù chúng ta hèn hạ hơn nữa, không chịu nổi nữa, chúng ta cũng có quyền sinh tồn, không kẻ nào có tư cách cướp đi những thứ này. Như Phi, cậu hiểu không?”. Như Phi vẫn muốn nói gì đó, nhưng Vị Hi không còn thời gian nghe. Cô nhắm mắt, dùng giọng nói như trong mơ lẩm bẩm, “Đừng sợ, giống như chúng ta hồi nhỏ nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện. Tin tưởng mình, bóng đêm sẽ qua ngày mai... lại là một ngày mới”. Chân loạng choạng một cái, Mạc Như Phi quỳ gối trên con đường ngập nước mưa, bánh ga tô trong tay bị mưa thấm ướt, chiếc hộp đẹp đẽ dường như biến thành bột giấy. Cô khom lưng, bi thương đến mức không thể phát ra bất kì âm thanh nào. “Vị Hi, rốt cuộc cậu có hiểu không? Người đó, anh ta sẽ không buông tha cho cậu như vậy đâu…”. Đây là Mạc Như Phi quỳ dưới màn mưa trong hoàng hôn mưa như trút, đã nói với Vị Hi câu cuối cùng trước khi Vị Hi tắt máy. Tiếng mưa quá lớn, cô không biết Vị Hi có nghe rõ không. Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa. Họ đều biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác. Họ không chết trong đêm lũ quỷ múa loạn, không chết trong ngõ tối không thấy mặt trời, không chết trong cô nhi viện lạnh buốt, họ phải tiếp tục sống. Nhưng kiếp đời bị bóc lột đến tận xương tủy này, họ sống vô cùng đau khổ. Tiếng mưa ngoài cửa sổ hơi ngừng lại, đồng hồ treo trên tường vẫn tích tắc tích tắc theo nhịp. Trong nỗi sợ hãi con đường mịt mù phía trước, chờ đợi biến thành nơi giày vò không bờ bến. Khi cánh cửa lớn nặng nề mở ra lần nữa cũng vào đúng giây phút mưa tạnh trời trong. Hơi mù bay mất, mây mù tản đi, ánh mặt trời vàng óng đâm thẳng vào mắt cô đau nhói. Trong nỗi hoảng sợ đau đớn, cô chỉ quay người liền nhìn thấy Nguyễn Thiệu Nam, người đàn ông một tay che cả bầu trời mà cô chờ đợi đã lâu, anh ta im lặng đứng sau cô như một vị thần từ lâu. giống như một kiếp nạn khó tránh. Không phải không sợ. Vị Hi bất giác lùi lại, lùi tiếp... cho tới khi lưng dán lên lớp kính lạnh giá, cô mở to đôi mắt. Đằng sau là vực sâu vạn trượng, cô không còn đường thoát. Dường như nhìn thấy nỗi sợ hãi của cô nên anh ta cười một cách thích thú, giống như thợ săn trên cao nhìn xuống, mang theo nụ cười mê người, thong thả nhàn nhã bước về phía cô - kết liễu sinh mệnh cô. Chương 1: Tai họa rơi xuống Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù là kĩ nữ bán rẻ tiếng cười để mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại cả một quá trình – mắt mở trừng trừng chứng kiến tôn nghiêm của mình bị người ta giẫm đạp như vậy. Xe bon bon trên đường. Vị Hi nhìn cảnh đường phố ngoài cửa xe, ánh đèn Neon rực rỡ mang theo dáng vẻ hoảng hốt lướt qua. Nguyễn Thiệu Nam làm việc với máy tính xách tay của mình, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như những nhân sĩ thành công khác, bận rộn và lạnh lùng. Vị Hi nhìn ngón tay anh múa trên bàn phím, các khớp xương nổi rõ, thon dài nhưng mạnh mẽ. Không thể phủ nhận, đấy là đôi tay giỏi trong các mánh khóe, thủ đoạn, ví như: sự lên xuống của nền kinh tế, tình hình biến đổi của thị trường chứng khoán. Ví nữa là hàng ngàn, hàng vạn lợi ích của mỗi cá nhân và gia đình, cùng với vận mệnh cuộc đời của một cô gái bình thường. Không biết từ khi nào xe đã đi sâu vào chốn phồn hoa nhất của thành phố, những cửa hàng quần áo trang sức xa xỉ giống như những tì nữ khiêm tốn lặng lẽ đứng hầu hai bên đường. Người đàn ông gập máy tính lại, quay sang nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt chăm chú. Nhưng Vị Hi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý muốn trao đổi, trong một giao dịch tiền bạc, ngôn ngữ dường như trở nên dư thừa. Cô chẳng biết chút gì về anh, anh cũng thế. Nhưng tối nay, cô lại trao kí ức quý giá nhất của một người con gái cho anh, đấy là số mệnh. Lúc này anh giơ tay ra, ngón tay lạnh lẽo chạm lên mặt cô, giống như một loại bò sát nào đó. Cô không dám động đậy, toàn thân run lẩy bẩy, trái tim đáng thương trong lồng ngực thít chặt. Người đàn ông lạnh nhạt nhìn cô, khẽ cười một tiếng: “Không cần sợ đến mức này, tôi không phải hổ, không ăn cô được”. Vị Hi quay mặt lại, ngơ ngác nhìn anh. Nhưng anh không nhìn cô nữa, mà quay về với công việc của mình như chưa xảy ra chuyện gì. Vị Hi dán mặt lên lớp kính lạnh giá, ngoài sợ hãi, một cảm giác bi thương không thể nói rõ dâng trào. Cô rất muốn nhớ lại kĩ càng nguồn gốc tai bay vạ gió này, nhưng chỉ có những mẩu vụn vặt lưu lại trong kí ức. Phải nhớ lại, suy nghĩ của cô có phần mông lung, chỉ là chuyện một tuần trước thôi. Cái gọi là lãng quên chẳng qua chỉ là tự lừa dối chính mình. Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù là kĩ nữ bán rẻ tiếng cười mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại cả một quá trình – mắt mở trừng trừng chứng kiến tôn nghiêm của mình bị người ta giẫm đạp như vậy. Bây giờ nghĩ kĩ lại, đó thực sự là một ngày rất bình thường... Nếu phải nói có điều gì khác, đó chính là Vị Hi phát hiện ra trời hôm đó dường như đặc biệt tối nhanh hơn. Đêm đen như ngục, các cô hồn dã quỷ không người cúng bái đứng im lặng khắp nơi. Khói hoa chưa tàn, khúc ca chưa dừng, trong thành phố ven biển phồn hoa đến vô cùng xô bồ này, một số người vừa chìm vào giấc ngủ, một số sinh linh vừa thức tỉnh… “Vị Hi, phòng VIP số sáu”. Cậu Phong - nhân viên phục vụ rượu nhanh nhẹn đặt một cốc rượu Hennessy trên quầy bar, dặn dò, “Cẩn thận chút, đây là rượu đắt đấy”. Vị Hi đặt rượu lên khay bạc, cẩn thận bưng trên tay. Cô bê cốc rượu đi qua đại sảnh của quán bar, ánh đèn lóa mắt, âm thanh nhức tai, trai thanh gái lịch lướt như con thoi, nơi này vẫn mơ màng nữ sắc nhảy múa, quay cuồng đến chóng mặt như mọi khi. “Này, Vị Hi”. Có người gọi cô. Vị Hi quay lại nhìn, hóa ra là người đẹp DJ CoCo mặc một bộ đồ da bó sát toàn thân màu đen, đeo tai nghe lớn, đứng trên bục DJ bật nhạc, vẫn không quên tranh thủ thời gian vẫy vẫy tay với cô. Nha đầu này một tay miết đĩa một cách đẹp đẽ, tay kia khép thành nửa vòng tròn ra hiệu động tác uống rượu, cả hai cùng nhịp nhàng, thật lợi hại. Vị Hi hiểu, đây là hẹn cô và Như Phi đi uống rượu sau khi tan làm. Cô lắc lắc đầu, tay đặt sát lên một bên mặt. CoCo không chịu vung tay, ý rằng: Hứ, tan làm là về nhà ngủ, cô có thấy vô vị không? Vị Hi cười cười nhún vai, không còn cách nào, cô và Như Phi đều là loại mèo đêm, tửu lượng lại tốt đến đáng sợ. Họ uống nhiều có thể ngủ đến ba giờ chiều cũng không ai hỏi han. Sáng mai họ vẫn phải đi làm, vác theo đôi mí mắt sưng như mắt cá vàng, thêm cái đầu chếnh choáng vì rượu, sao có thể chứ? Sau đó Vị Hi đi đưa rượu, CoCo chuyên tâm chỉnh đĩa. Cô ấy đã giành được giải quán quân trong cuộc thi DJ của thành phố, một đôi tay khéo léo tuyệt diệu, âm thanh tạo ra càng rung động lòng người một cách sâu sắc, ngay tức khắc khiến không khí nơi đó high đến cực điểm. Ngay sau đó, cô gái múa cột thướt tha yểu điệu, mặc bộ da thú nóng bỏng bước ra, liếc mắt đưa tình với người đàn ông đeo cà vạt, quấn lấy nhau thân mật. Trong sàn nhảy vô số nam nữ ôm ôm ấp ấp, đau buồn ân hận, si mê oán giận. Những mĩ nhân cao gầy, xinh đẹp, dịu dàng khiến người ta hài lòng ngồi trên ghế cao bên quầy bar, gương mặt mềm mại cúi xuống bên tai người đàn ông áo gấm đi đêm dịu giọng ra giá, “Nói chuyện năm trăm tệ, lên sân khấu ba nghìn tệ, cả đêm năm nghìn tệ. Chỉ cần tiền mặt, không nhận chi phiếu, cảm ơn...”. Lục Vị Hi nâng khay bạc, vô cùng cẩn thận băng qua đám yêu ma quỷ quái này, phát hiện hàng ngày ở nơi này đều giống như đón lễ Halloween, cánh cửa địa ngục mở toang mặc cho lũ yêu ma quỷ quái ra ngoài, gieo rắc tai họa xuống nhân gian, sinh linh rơi vào cảnh đen tối. Khi cô đưa rượu xong, cầm khay bước ra, nhìn thấy cửa phòng số bảy bên cạnh chưa đóng chặt. Một giọng hát quen thuộc xuyên qua khe cửa lọt vào tai cô, giọng hát hơi khàn ít nhiều có chút thờ ơ. Đỏ mắt xa xa nhìn thành phố cô đơn này. Giống như miễn cưỡng cười, cô nặn ra niềm vui. Cả thành phố ra sức chăng hoa kết đèn Hào nhoáng, hoàng kim để làm bối cảnh chia tay. Nước mắt si mê trong truyền thuyết có thể khuynh thành. Đèn Neon tắt, cả thế giới dần vắng vẻ. Khói hoa sẽ tàn, tiếng ca sẽ hết Khúc hát cuối của câu chuyện này càng thú vị hơn. Lời bài hát thê lương, xuyên qua thành phố bi thương bất lực, nhưng không biết trong biển người cuộn trào mãnh liệt của thành phố, mấy ai có thể hiểu hết được. Vị Hi cười, nghĩ đến người có thể hát kiểu bài hát này, tại chốn này chắc chỉ có Như Phi. Ở nơi ăn chơi hưởng lạc này, thứ đàn ông cần là được hưởng thụ, sắc đẹp khiến người ta mất đi lí trí, phụ nữ đương nhiên phải có hành vi phóng đãng, ánh mắt mơ màng, động tác quyến rũ. Đùa vui với tình cảm? Ai thèm! Như Phi bao năm lăn lộn chốn phong nguyệt sao có thể không hiểu điều này, nhưng cô ấy lại thích làm ngược lại. Bước tới cuối hành lang là đại sảnh biểu diễn, ca khúc tiếng Anh mạnh mẽ, sôi nổi men theo con đường dài, hẹp, vọng đến, giọng hát của Groove Coverage vang vọng, tràn đầy nghi vấn ngây thơ và sự mê hoặc thần bí. God is a girl Wherever you are Do you believe it Can you receive it Chúa là một cô gái Ngài ở đâu? Ngài có tin? Ngài có nhận được nó không? Thượng đế là con gái ư? Thượng đế không phải con gái. Nếu Thượng đế là con gái, sẽ không trơ mắt nhìn phụ nữ đáng thương đến vậy, chịu khổ trong nhân gian như vậy. Vị khách phòng số mười ba ôm một cô gái eo ót, mảnh mai như cây liễu, mãn nguyện rời đi, Vị Hi bước vào thu dọn đống lộn xộn đầy phòng. Cô đặt chai rượu, bao thuốc, bao cao su màu hồng, túi thuốc màu trắng... mấy thứ rác rưởi này vào trong một túi nilon đen, chuẩn bị mang ra ngõ sau vứt. Ngoài cửa đột nhiên vọng tới âm thanh hỗn loạn. m thanh rất lớn, bước chân nhốn nháo, có người chửi, có người gào, còn có người hét lên sợ hãi. Nghe qua, chắc cô tiếp viên nào bị đánh. Ở đây vốn là thế giới đàn ông có quyền lực tuyệt đối, nhiều chuyện gặp nhiều cũng quen, nên tự nhiên không còn kinh động, ban đầu Vị Hi chỉ bận việc của mình, không hề để ý. Nhưng không ngờ, tai họa này lại tới nhanh đến như vậy.