Chương 1
Chương 1: Hôn LễTuyết rơi…
Những bông tuyết trắng xóa bay kín trời, rơi kín đất. Cả thế giới xung quanh đều là một màu trắng tinh khiết.
Còn nhớ hôm đó, cũng vào một ngày tuyết rơi dày đặc như thế này, Giang Triều đứng ở phía dưới nhà. Bóng anh đổ trên nền tuyết trắng xóa bởi ngọn đèn đường cuối chiều. Cái dáng quân nhân của anh dường như đang đứng đó để thực hiện một lời hứa vĩnh hằng. Lúc ấy, tôi cũng chỉ mỉm cười với anh, vẫy nhẹ tay từ bên kia cánh cửa sổ.
Thời thanh xuân, yêu toàn phải vụng vụng trộm trộm. Nhưng đó là thứ ái tình vô cùng thuần khiết, chân thành. Vậy thì cái gì đã làm cho nó thay đổi? Là thế giới đổi thay hay chính chúng ta làm cho nó thay đổi? Chúng ta có thể suốt đời chỉ yêu một người, nhưng lại kết hôn với một người khác.
Tôi biết mình không nên nghĩ về cái tên này vào thời điểm hiện tại. Nhưng chẳng hay, liệu những lớp tuyết dày bên ngoài cửa sổ kia có thể chôn sạch được quá khứ hay không?
“Lạc Tuyết, con trang điểm xong chưa? Gia đình Lạc Trần chuẩn bị đến đón dâu rồi đấy.
“Vâng.”
Tôi hờ hững trả lời mẹ, tiện tay buông rèm cửa hoa, tiếp tục ngồi xuống trước gương. Trong gương hiện lên một khuôn mặt trang điểm nhạt nhòa. Chẳng nhẽ đây là vẻ kiều diễm của cô dâu trong ngày cưới mọi người hay nói sao? Đây chính là tôi sao? Tôi không dám tin. Đã tròn mười năm kể từ ngày tôi rời trường trung học phổ thông ở tuổi mười bảy để bắt đầu vào quân ngũ. Tôi đã sớm quen với bộ đồ quân ngũ và không trang điểm. Hoặc cũng có thể, từ trong sâu thẳm cõi lòng mình, tôi không muốn chấp nhận bộ dạng hiện tại này.
“Đến lúc thay váy cưới rồi. Bộ váy này thật là đẹp…” Chu Oánh, chiến hữu tốt nhất của tôi, hôm nay là phù dâu và cũng là người trang điểm cho tôi. Tâm sự trong lòng tôi, cô ấy là người rõ nhất.
Tôi ném nụ cười an ủi về phía cô ấy, tay cầm bộ váy cưới sang trọng mà cô đơn bày ở trên giường. Bộ váy trắng tinh khiết giống như hoa tuyết ngoài cửa sổ. Tôi từng bao lần mơ ước được mặc một bộ váy trắng như thế, khoác tay Giang Triều, làm cô dâu đẹp nhất cho anh. Nhưng những câu chuyện cổ tích chỉ là cổ tích, luôn xa rời thực tế.
Mặc bộ váy cưới độc nhất vô nhị với gấu váy được đính ngàn đóa hoa hồng, tôi có cảm giác dường như mình đã trở thành bông hoa yêu kiều nhất trong khu vườn đầy hoa nở rộ. Tôi xoay người, phát hiện phần eo của váy không được ôm cho lắm. Không kìm được, tôi phì cười. Nhà thiết kế trang phục tiếng tăm như Nghê Lạc Trần lại có thể đo sai số đo váy cưới cô dâu của mình hay sao? Tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hường nhiều đến dáng vẻ tổng thể của chiếc váy kiều diễm này. Có lẽ, bản chất của cuộc hôn nhân tạm bợ này cũng chính là số đo sai. Nó đang nhắc nhở tôi, có những thứ cho dù đẹp đẽ đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc đã thích hợp với mình.
“Tuyết à, trong hộp váy cưới có một cái áo lót giữ nhiệt.”
Nghe tiếng Chu Oánh, tôi vội quay người lại nhìn, đúng là một cái áo lót mỏng màu trắng hồng đục. Nói thật, hộp váy cưới này để ở nhà tôi đã ba ngày rồi, nhưng phải đến thời khắc cuối cùng tôi mới mở nó ra. Nhìn những bông hoa tuyết ngoài cửa sổ, tôi do dự một lát, cuối cùng cũng quyết định mặc chiếc áo giữ nhiệt vào trong.
Tôi phát hiện, chiếc áo lót giữ nhiệt này cực kì vừa vặn, mặc vào người vừa ấm vừa dễ chịu. Sau đó mặc váy cưới lên thì vòng eo vừa khít, cơ thể vẫn vô cùng mềm mại, uyển chuyển, không bị kích chút nào. Tôi nhìn lại cô dâu trong gương, phía trước ngực hiện lên màu phấn hồng nhạt mờ mờ ảo ảo khiến cho gương mặt vốn phảng phất nét buồn có phần kiều diễm hơn.
Hóa ra, tài năng của những nhân vật tiếng tăm lại thường được thể hiện trong những chi tiết vô cùng nhỏ…
Cuối cùng, tôi đội khăn voan cưới lên, sửa lại tư thế, soi vào gương và cố gắng nở nụ cười hạnh phúc. Tôi luôn nhắc nhở bản thân: Hôm nay là ngày cưới của tôi.
Đột nhiên ở phòng bên vọng lại giọng ca cẩm của mẹ…
“Tôi thật không thể hiểu nổi, hai đứa Lạc Tuyết và Giang Triều đã yêu nhau từ khi vào trung học. Rồi cùng nhau vào quân đội, cùng thi vào trường quân sự, cho đến tận vài năm sau khi tốt nghiệp vẫn còn yêu nhau. Vậy mà cuối cùng con bé lại quyết định lấy Nghê Lạc Trần. Không phải Nghê Lạc Trần không tốt, nó rất có tiền đồ. Còn trẻ tuổi như thế mà đã trở thành một nhà thiết kế tiếng tăm, lại còn giành được giải thưởng lớn ở Paris, có phòng thiết kế và công ty người mẫu riêng… Nhưng dù sao nó cũng là một thương nhân, mà thương nhân thì luôn thực tế. Tuy nó cùng lớn lên trong quân khu với Lạc Tuyết, Lạc Vũ, nhưng đã bao nhiêu năm không gặp nhau, tôi vẫn không yên tâm một chút nào cả…”
“Lạc Tuyết không bộp chộp giống như Lạc Vũ đâu. Nó cư xử có chừng mực và suy nghĩ rất chín chắn. Tôi tin rằng nó đã cân nhắc kĩ rồi mới quyết định. Hôn nhân không phải trò trẻ con.”
Ông bố tham mưu trưởng của tôi đang khuyên nhủ mẹ. Nhưng thực lòng mà nói, tôi đã phụ lại lòng tin của bố, coi hôn nhân như một trò đùa. Đã không thể kết hôn cùng với người tôi yêu nhất thì lấy ai với tôi cũng vậy mà thôi. Chỉ là xem xem ai có thể trong thời gian ngắn nhất, trước khi Giang Triều về, tự nguyện đến lấy tôi làm vợ…
Bên ngoài đột nhiên ồn ào, có người nói chú rể đã đến rồi. Đó là mấy chiến hữu và học viên trong trường quân sự mà tôi mời đến. Bình thường tôi rất nghiêm khắc, tuy nhiên hôm nay là ngày cưới của mình nên cứ để chúng tự do một chút. Bọn trẻ hôm nay đều không mặc quân phục. Tuy ai cũng xinh đẹp lộng lẫy nhưng vẫn mang chút dáng dấp của học viên quân đội. Cho dù có hò hét đôi chút, nhưng cũng giống như tiếng hô trong quân doanh, vẫn có tiết tấu và khí thế.
Chu Oánh nghe thấy tiếng hò hét liền đi ra vén rèm cửa. Tôi cũng tiện thể ngó xuống, một dãy xe màu hồng xếp hàng ngay ngắn ở phía dưới nhà. Là xe gì vậy? Tôi không nhận ra, nhưng tôi biết Nghê Lạc Trần là người có khả năng như vậy. Tôi cũng không hiểu được, hai người đều coi cuộc hôn nhân này là tạm bợ, tại sao anh ấy lại làm rình rang đến thế? Thật không hợp với bản chất khiêm tốn của anh ấy. Tôi nghĩ, anh ấy làm như vậy có thể là vì bố mẹ tôi.
“Tuyết, xe rước dâu thật là đẹp!”
Chiếc Lamborghini giăng kín hoa hồng và bách hợp màu hồng nhạt hiện lên vô cùng sinh động trong không gian trắng xóa bởi tuyết.
Tôi biết, đó là xe của Nghê Lạc Trần. Anh là người như vậy, bề ngoài tỏ vẻ lãng tử, nhưng lại luôn xuất hiện trước mặt tôi vô cùng thực tế, không làm bộ, không giả dối.
Một tràng pháo nổ giòn át đi tiếng la hét của bọn trẻ. Tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần với bộ veston dáng ôm màu đen vừa khiêm tốn, vừa xa hoa từ trên xe bước xuống. Anh đi một cách từ từ, khoan thai. Những bông hoa tuyết trắng rơi xuống bộ lễ phục màu đen, trông anh giống một chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Với bộ cánh mỏng manh như vậy mà vẫn có thể bước đi ung dung trong gió tuyết, điều này chỉ có Nghê Lạc Trần mới làm được. Anh ấy đi đến trước cửa nhà. Từ cửa sổ trên tầng hai, tôi nhìn thấy rõ bên môi anh có một nụ cười rất mỏng, rất nhẹ tựa gió thổi, nhưng vẫn có thể khiến vạn vật rơi rụng…