Chương 1 - Chương 1

Quyển thượng: Lạc Tứ Công Tử

-Tiền Trần-

Hắn biết, không phải ai cũng có vận khí như vậy – có thể tận mắt chứng kiến trò hề của đám người mang danh thân thích kia.

Đây là một căn phòng rách nát, dĩ nhiên đã hoang phế từ lâu, bên trong bên ngoài đều phủ một lớp bụi thật dày. Chỉ là, đã từng vắng vẻ không gì sánh được, thậm chí có thể nói là bị quên lãng, hiện tại lại dị thường náo nhiệt, dường như đang diễn ra một màn kịch “Tình Người” vô cùng đặc sắc.

Ánh đèn lờ mờ hắt ra từ song cửa cũ nát, lan vào bên trong phòng nhỏ. Phía bên trong ngoại trừ một gốc cây quất phủ đầy những trái lẻ loi, không hề có vật gì khác. Một trận gió thổi qua, khẽ lay chiếc lồng đèn màu vàng nhỏ, nháy mắt, dưới tàn cây xuất hiện một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi.

Thiếu niên xuất hiện, làm cho khoảng sân nhỏ và bên trong phòng hình thành hai không gian song song. Một là ầm ĩ không gì sánh được, một là tĩnh lặng đến tột cùng.

Cơ thể gầy yếu tái nhợt, chỉ một trận gió nhẹ cũng có thể thôi hắn bay mất, thiếu niên nhẹ nhàng nâng tay lên, vỗ về thân cây già cỗi. Động tác thập phần ôn nhu, giống như đang trò chuyện với người bạn lâu năm, nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến căn phòng kia, bỗng trở nên thờ ơ, lại có chút tịch mịch.

“Thật không ngờ nó còn có chút tiền…”

Những lời này bị một thanh âm chua ngoa cắt đứt: “Các ngươi đừng hòng mơ tưởng! Luật sư! Chúng tôi chăm sóc cho hắn đã ba bốn năm nay, số tiền này đương nhiên thuộc về chúng tôi!”

“Thật không biết xấu hổ! Cũng không biết là của ai! Lại có thể đem một đứa trẻ mười một tuổi nhốt vào một cái phòng như tù nhân suốt ba năm trời! Giờ còn muốn chiếm cả số tiền bảo hiểm này!”

“Đừng có nói nhãm! Cái loại bệnh đó nhà ngươi dám nuôi nó sao? Ai không biết điều trị AIDS rất tốn kém, chúng tôi làm sao lại lấy tiền của nó?”

“Điều trị, sao lại chết sớm như vậy? Bác sĩ nói, nó bỏ điều trị cũng lâu rồi!”

“Mấy người cũng không có quyền nói như vậy! Ban đầu là ai thoái thác, ai ném sang cho chúng tôi? Bây giờ còn đòi phân chia tài sản!”



Thật là khó coi.

Thiếu niên hờ hững theo dõi màn cãi vã to tiếng của họ, chỉ vì chút tiền tiết kiệm này, thậm chí ngay cả thể diện cũng vứt đi hết. Nếu biết có ngày này, trước đây cần gì một chút cũng không che giấu coi hắn như là gánh nặng, xem như quái vật? Thân thích, thân tình, bất quá cũng chỉ như vậy.

Làm sao lại thành thế này? Sao lại thành thế này ?

Mười tám năm, trước bảy tuổi, rõ ràng vui vẻ như vậy. Hắn vốn dĩ được ba mẹ yêu thương. Nhưng sau một vụ tai nạn ô tô, tất cả đã thay đổi. Ba mẹ dùng tính mạng đổi cho hắn một cơ hội sinh tồn, lại mất đi trong lúc truyền máu. Khi hắn cho là có thể sống tiếp phần của ba mẹ, bỏ qua những việc làm của những người thân thích này, thì bánh xe số mệnh lại một lần nữa đổi hướng, cướp đi khát vọng sống và tự do của hắn.

Giống như một con chim trong lồng, thoi thóp chờ chết. Chẳng qua chỉ đổi sang một cái lồng khác, cuối cùng chuyển hắn về cái nhà này.

Cảm giác chờ chết, chỉ có người từng trải qua mới thấu hiểu được.

Tuy mong muốn được sống, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn chính mình ngày càng gầy yếu. Tuy mong muốn được như bao đứa trẻ bình thường khác được cắp sách đến trường, hưởng thụ hạnh phúc, lại chỉ có thể thu mình trong chiếc lồng, cô đơn tịch mịch, chỉ biết gắng hết sức đọc sách… Hận một ngày không thể có bảy mươi hai tiếng, hận thời gian không thể ngừng lại.

Nếu hắn có thể trở thành một du hồn, ắt hẳn thế giới này phải có thần chứ.

Thần, dựa vào cái gì mà thay đổi số phận gia đình hắn?

Dựa vào cái gì, để cho những người này vẫn còn sống tốt? Mỗi ngày nôn nóng vô cùng, không biết quý trọng cái mình đang có.

Dựa vào cái gì…

Thiếu niên lấy lại tinh thần, tiếp tục theo dõi cuộc cãi vã trong phòng.

“Quyên góp? !”

“Làm sao có thể!!”

“Cậu ấy đã thành niên, nên di chúc cũng có hiệu lực. Theo như di nguyện của cậu ấy, ngôi nhà này do tôi phụ trách bán, cùng với tiền thừa kế là ba mươi vạn nhân dân tệ, đều quyên góp cho hội Chữ Thập Đỏ.”

“Sao có thể như vậy được!”



Hắn không cam lòng, sao quá nhiều người có thân thể khoẻ mạnh, sinh mệnh dài lâu! Hắn chỉ muốn chứng minh chính mình đã từng tồn tại, chỉ muốn lưu lại vết tích của bản thân nơi thế gian này!

Nhưng mà –

Không công bằng.

Hắn mong muốn, cái mà họ đang phung phí… Sinh mệnh! Một sinh mệnh lâu dài, không cần sợ hãi cái chết! Không bao giờ co quắp người trong tù túng, tuyệt vọng chờ đợi thời khắc trút hơi thở cuối cùng! Không quan tâm điều gì nữa! Hắn muốn! Muốn rong ruổi nơi trời cao biển rộng, một sinh mệnh thật lâu dài!

Cảnh tượng ồn ã cũng lắng dần, trả lại sự tĩnh lặng thường ngày nơi sân nhỏ.

Thiếu niên vẫn đang đứng dưới tàng cây quất, vẫn khuôn mặt ấy, bình thản như không có gì. Nhưng tận đáy lòng lại dấy lên khát vọng mãnh liệt.

“Ngươi thật rất muốn sao? Một sinh mệnh lâu dài.”

Bỗng một âm thanh vang lên, giọng điệu mang theo chút tò mò.

Thiếu niên gầy yếu xoay lưng lại, không ngờ còn có người nhìn thấy hắn. Không… Đây không phải là người. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người ngồi tít trên ngọn cây. Người này rất kỳ quái, đeo một cái mặt nạ như hình thái cực, mặc một bộ áo dài nửa trắng nửa đen, không rõ giới tính, cũng như tuổi tác.

“Sống có cái gì tốt? Ngươi hà tất phải chấp nhất như vậy?” Thấy thiếu niên không đáp, hắn cúi đầu hỏi.

“Được sống là tốt rồi.”

“Cho dù không ngừng bị người khác vứt bỏ, thậm chí làm cho ngươi thất vọng, khổ sở, đau đớn?”

“Những thứ đó cũng như mây khói mờ mịt mà thôi. Ta sẽ không quan tâm. Sống, tức là còn cảm giác.” Thiếu niên vươn tay, cảm nhận rung động từ cơn gió dịu êm đem lại, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ mất mác, “Ta muốn có cảm giác.”

“Cảm giác thất vọng, khổ sở, và đau đớn?”

“Ta chỉ muốn sống, còn lại không quan trọng.”

“Ngươi sẽ là một kẻ vô tình.” Sau khi suy xét, người đeo mặt nạ vung tay, một quyển sách buộc chỉ từ hư vô rơi vào tay y. Người nọ lật sách: “Ngươi không có luân hồi. Kiếp trước đã tạo nhiều nghiệp chướng, đã định trước ngươi chỉ có thể vất vưởng như thế này.”

Đôi mắt thiếu niên trở nên ảm đạm, tựa vào thân cây, bàn tay gắt gao siết chặt.

“Bất quá, thấy ngươi muốn sống như vậy, ta có thể cho ngươi một cơ hội.”

Đôi mắt thiếu niên chợt ánh lên, người mang mặt nạ kinh ngạc, cúi đầu phát ra tiếng cười, đưa tay trái về phía hắn: “Đi theo ta.”

Thân thể thiếu niên bỗng lơ lửng, vươn tay nắm chặt lấy tay hắn. Thời điểm hai người chạm tay, gian nhà, sân nhỏ đều biến mất. Trong bóng tối, chỉ còn lại họ và cây quất già nua tản ra ánh sáng ấm áp.

Người đeo mặt nạ mang theo thiếu niên nhảy khỏi cây, tiến vào bống tối khôn cùng. Đi được vài bước, thiếu niên quay đầu lại, cây quất, sân nhỏ như được rọi qua một tấm gương, từ nơi rất xa. Một tia lưu luyến nơi đáy mắt thiếu niên, sau đó, hắn dứt khoát xoay người, không hề quay đầu lại.

Cũng không biết đã ở trong bóng tối mờ mịt trống rỗng bao lâu, thiếu niên cảm thấy một tia sáng mạnh mẽ như đâm vào mắt mình. Hắn không khỏi nhắm mắt lại, đến khi mở ra như đứng trên một đám mây.

“Cũng coi như có duyên. Thời điểm ngươi chết, cũng chính là lúc sứ giả giữa các thế giới phải trao đổi với nhau, ta phải lục tìm trong ngàn vạn linh hồn một người có ý chí kiên định, mà ngươi lại chính là người đó.”

Thiếu niên dời tầm mắt từ biển mây sang người mang mặt nạ.

“Cúi đầu nhìn đi, đó chính là nơi ngươi phải đi, một thế giới hoàn toàn trái ngược.”

Thiếu niên rũ tầm mắt, từng áng mây trắng khẽ trôi, giữa muôn trùng mây ấy là một lục địa rộng lớn. Gọi là lục địa cũng có phần hơi khoa trương, trên thực tế, đất đai chỉ chiếm một khối lớn ở trung tâm, còn lại đều là đại dương mênh mông. Mà ở phía cuối của đại dương, như có một tấm bình phong vô hình, tách rời cái thế giới kia cùng vô ngàn mây trắng.

Từ khoảng cách này nhìn sang, nơi đó như một toà pha lê độc lập, khác xa một trời một vực với tri thức trước đây hắn từng được biết.

“Sợ ư? Nói cho ngươi biết, đó là một thế giới hoàn toàn khác biệt, không đúng với bất kỳ quy luật nào của các ngươi.”

“Không.” Thiếu niên nhìn trời đất bao la, khẽ khở dài, “Chỉ cần có được sinh mệnh…” Chỉ cần có sinh mệnh, ở nơi nào, trở thành hạng người gì, đều không quan trọng.

Người đeo mặt nạ lắc đầu: “Thật không thể tưởng tượng được. Có thể, cũng chỉ có ngươi lạ lùng như vậy mới có thể tồn tại ở thế giới này. Những người ở đây, tuổi thọ trung bình khoảng năm nghìn tuổi. Lâu như vậy, chính xác là cái ngươi muốn.”

“Đúng vậy. Có điều, ngươi đã nói ta là sứ giả, ắt hẳn phải có trách nhiệm.”

“Điều kiện duy nhất, cũng là trách nhiệm duy nhất của ngươi, chính là – sau khi vừa mở mắt, bất kể ngươi nhìn thấy ai đầu tiên, đều phải trăm năm không phân ly. Trong một trăm năm đó, trừ phi hắn tự nguyện ly khai ngươi, nếu không, hắn chết ngươi lập tức chết, cho dù hắn không chết, ngươi cũng có khả năng phải chết oan uổng.”

“Sau một trăm năm, ta có thể tự do.”

“Không sai. Ngươi sắp nhập vào thân thể người chết, bất quá, người chọn là ta, nhưng tiếp tục sống lại là ngươi, nắm bắt được là tốt rồi.”

Thiếu niên gật đầu: “Ta đồng ý.” Vì sinh mệnh… Tất thảy đều vì sinh mệnh, chỉ cần vì mục đích ấy, hắn không tiếc bất kỳ giá nào.

“Đời này, ngươi chỉ có thể là một người cô độc, như vậy cũng không có gì chứ?”

“Một mình là đủ rồi. Ta sớm đã quen.” Thiếu niên đáp.

Người đeo mặt nạ trầm mặc một hồi lâu, nhìn về phía đại lục: “Thế giới này có một chút quy tắc, cơ thể này cũng có một số chuyện, ngươi đi tiếp thì sẽ biết.”

Thiếu niên không chút do dự bước một bước, thời điểm phải bước tiếp, dường như nghi hoặc quay đầu lại, vẻ mặt kiên nghị: “Đại đa số mọi người sau khi luân hồi chuyển thế, đều quên hết kiếp trước phải không?”

“Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì. Bọn họ đã có sinh mệnh mới.” Người đeo mặt nạ nhàn nhạt nói.

Thiếu niên lộ ra bộ dáng tươi cười sau nhiều năm tù túng: “Thật vậy sao… Không cần hoài niệm… ta cũng xem như một cuộc đời mới.” Cái thế giới kia đã không còn ai để hắn lưu luyến, cũng không có lý do để hắn tồn tại, thế giới này… Cứ coi như là rèn luyện thực tế đi. Nhưng mà, hắn nhất định phải sống thật tốt… Tận hưởng một sinh mệnh thật dài… Hắn còn có rất nhiều việc chưa từng làm qua, còn có vô vàn mộng tưởng đang chờ hắn thực hiện…

Hai bước, ba bước, bốn bước.

Thân thể thiếu niên dần dần tan biến, duy chỉ có nụ cười trên gương mặt thuỷ chung không hề biến mất.

***

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

“Thuê bao quý khách vừa gọi…”

Chạng vạng tối, trên hành lang vắng vẻ vang lên từng hồi tiếng trả lời máy móc. Một bé trai gầy yếu ngơ ngẩn nắm chặt ống nghe, mông lung nhìn về phía cuối hành lang.

Vì sao, vì sao ba không nghe máy?

Vì sao không ai đến đón nó?

Cả hai đều bị thương? Nhưng sao không ai nói cho nó biết, họ đi đâu rồi?

Tiếng bước chân phía bên kia hành lang vọng tới, đứa bé vội vàng nhón chân, cúp điện thoại, trốn vào khúc quanh trong bóng tối, hẳn là đã lén lút trốn ra từ phòng bệnh, không muốn bị người khác phát hiện.

“Chị chăm sóc đứa bé kia à?”

“Ừ, thật tội nghiệp. Lẽ ra nó cũng không sống được, nhưng ba mẹ nó đều lấy thân mình che chở mới bảo toàn được tính mạng. Nó còn chưa biết ba mẹ đều đã chết, mỗi ngày đều quấn quýt hỏi xem ba mẹ đang ở đâu, thật cũng không đành lòng nói cho nó biết.”

Giọng nói quen thuộc là cô y tá chăm sóc hắn… Cô ta nói gì? Vừa nói … Chết… Họ đã chết? Ba mẹ?!

“Nghe nói họ hàng hai bên không ai muốn nhận nuôi nó, xem ra chỉ có thể ở lại cô nhi viện.”

“Tội nghiệp…”

Thanh âm xa dần, đứa bé ngồi dựa vào tường, hai tay ôm lấy đầu gối, cả người không kiềm được run rẩy.

Đã chết…

Đã chết.

Nó còn nhớ khoảnh khắc kia, ba mẹ còn đang ôm lấy nó thật chặt… Thật ấm áp…

Đã chết.

Đã chết…

Nó cúi đầu khóc nấc lên.

Ngày đó, nó mất đi trời và đất, từ nay về sau chẳng còn chỗ dựa.

****

Đây là một mảnh đất được thần linh che chở. Con người không chỉ có được sinh mệnh dài lâu mà còn có khả năng điều khiển yếu tố tự nhiên như quang, lôi, thuỷ, hoả, phong. Ngoài gia thế hiển hách, tuổi thọ lâu dài, còn có năng lực cao siêu, nhất là hoàng thất, đế vương, năm loại năng lực… vô cùng hùng mạnh.

Đại lục này có bốn quốc gia. Đông Hiến Thần, đô thành là Giác Ngâm, vua lấy họ “Đế”; tây Trì Dương, đô thành Trưng Vận, vua lấy họ “Hoàng”; bắc Hạo Quang, đô thành Thương Dao, vua họ “Thiên”; nam Khê Dự, đô thành là Cung Từ, vua lấy họ là “Hậu”. Bốn nước thế lực cân bằng, giao tình thân thiết, mấy vạn năm yên ổn thái bình. Chẳng qua lòng người khó lường, cả bốn nước đều tồn tại các thế lực giang hồ cường đại, do tội phạm hoặc những người có linh lực mạnh mẽ gây dựng, coi chém giết như trò tiêu khiển, chống lại triều đình, dân chúng lầm than.

Đồng thời, nơi này tỉ lệ nam nữ vô cùng mất cân đối, trong vạn người may ra chỉ có một nữ nhân. Cả đại lục có khoảng tám ngàn vạn nhân khẩu, nữ tử nhiều lắm cũng chưa đến bốn vạn, nên nữ nhân được xem như bảo bối. Vì vậy các cô gái trẻ tất nhiên cũng trở thành hàng hoá.

Nha môn quan phủ khắp nơi tận lực tiêu trừ các vấn nạn này, đến nay vẫn chưa đạt được hiệu quả như mong muốn.

Lạc Trình, một trong hai vị chủ tướng thành Trì Dương, ngự phong nhị phẩm, cả đời chinh chiến, tận sức tiêu diệt loạn đảng, công trạng hiển hách, là phụ thân của Lạc Tự Tuý.

Lạc gia có sáu người con trai, y đứng thứ tư, hai mươi hai tuổi, cũng chính là “hắn”.

Con người luôn có khả năng thích ứng rất tốt.

Đặc biệt là những người khao khát được sống.

Lạc Tự Tuý chính là như vậy.

Hắn tỉnh lại từ trong hỗn loạn, mở mắt liền thấy một tấm mạn màu trắng buông rũ. Màn đêm u tối, trong phòng là một ngọn đèn dầu sáng tỏ, dõi mắt nhìn, khung cảnh mịt mờ, một mảnh trống trải.

Không chút hoảng hốt, hắn xem xét xung quanh, khẽ cử động thân thể. Cũng chưa quen lắm với cơ thể này, cổ có chút cứng ngắc, bất quá hắn cảm nhận được – tấm chăn bông cọ vào cơ thể, không khí còn mang theo chút lạnh…

Hắn khẽ nhếch khoé miệng.

Có điều trước ngực cảm thấy hơi ẩm ướt, Lạc Tự Tuý miễn cưỡng cúi đầu, phát giác trên y phục có một mảng máu lớn, nhưng ngực lại không hề đau đớn, máu này từ đâu mà có? Chủ nhân cơ thể này đã chết như thế nào?

Hắn đang suy ngẫm, chợt có một thân thể nhỏ bé nhào vào người hắn.

Lạc Tự Tuý âm thầm giật mình, trách nhiệm của hắn hoá ra lại là đứa trẻ này.

Tiểu hài tử ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy còn ngân ngấn nước, nhìn hắn.

Lạc Tự Tuý tỉ mỉ quan sát hài tử, trong đầu không tìm được mảy may thông tin. Hài tử đại khái bảy tuổi, tóc đen óng mượt chia thành hai búi gọn gàng, khuôn mặt tinh xảo, đây là lần đầu tiên hắn thấy một hài tử xinh đẹp như vậy. Tuy tướng mạo hoàn mỹ, nhưng hắn vẫn nhận ra được khí chất quật cường ẩn hiện chính giữa chân mày hài tử, hẳn là một nam hài. Nhưng hai tai lại xỏ lỗ, chắc là tập tục.

Hai người nhìn nhau một hồi, mắt tiểu hài tử càng ửng đỏ, nước mắt chực chờ rơi xuống.

Hắn nghẹn ngào, hay tay nắm chặt vạt áo đầy máu của Lạc Tự Tuý: “Phụ thân… Phụ thân sao người không nói gì? Người còn đau sao?”

Phụ thân?!

Hài tử cả người vận thô y, trang phục không có chút nào giống với tiểu thiếu gia phủ tướng quân. Lẽ nào Lạc gia cần kiệm đến mức này? Không, không đúng! Phụ thân?! Hắn thật sự là con của Lạc Tự Tuý?! Đã lớn như vậy rồi sao?!

“Phụ thân lại thổ huyết! Phụ thân, đầu còn đau không?” Lạc Vô Cực cẩn thận buông tay, kéo chăn đắp lên người hắn.

Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại, không ngừng nhắc bản thân phải bình tĩnh. Một trăm năm trói buộc, không thể ly khai là con hắn, mà hắn lại không có nửa điểm thân thuộc. Như vậy, những người còn lại của Lạc gia đâu? Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ có liên quan đến Lạc Trình, còn lại đều không hề có ký ức.

Lạc Tự Tuý có chút kinh sợ, đồng thời nhìn Lạc Vô Cực.

Thân là Lạc Tứ công tử, mang một thân trọng bệnh, lúc tỉnh lại không có lấy một người hầu. Cúi đầu nhìn, đệm chăn cũng đã cũ nát, mà con hắn, y phục lại bằng vải thô.

Lẽ nào, chính hắn cũng không được yêu thương? Bị chuyển đến nơi vắng vẻ này sao?

Không, chuyện này cũng không quan trọng. Hắn hiện tại cũng không muốn ai quan tâm, tránh để người ngoài phát hiện.

Nhưng mà hắn còn phải mang một thân gầy yếu này cả đời?

Không phải, hô hấp nhẹ nhàng, tứ chi so với trước đây rất hữu lực, hắn căn bản cũng không thấy đau nhức gì – có thể, tất cả đều đi theo linh hồn kia rồi.

“Phụ thân, người sao vậy? Trả lời Vô Cực đi.” Lạc Vô Cực cấp bách nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo âu.

Lạc Tự Tuý ngồi dậy, lúc này, hắn đã có thể khống chế cơ thể này hoàn toàn. Nhàn nhạt liếc nhìn vệt máu trước ngực, nhẹ nhàng nói: “Ta đã không có gì rồi, bất quá cảm thấy hơi khát.” Hắn cẩn trọng nói, tránh tỏ ra quá mức khác biệt.

Lạc Vô Cực không cảm thấy bất thường, nghe hắn nói khát nước, nhanh nhẹn chạy đến nơi được bày biện duy nhất trong phòng – một cái bàn nhỏ cũ kỹ, cầm lấy ấm trà, đến lúc rót mới biết bên trong không còn chút nước.

Lạc Tự Tuý nhìn vẻ mặt khó xử của hắn, trong lòng cũng hiểu rõ tình cảnh hai người, vì vậy lắc đầu, bảo quên đi.

Nhưng Lạc Vô Cực vẫn cầm ly, đi tới bên cạnh hắn.

Chỉ vài bước, trong ly đã đầy nước nóng nghi ngút khói.

Lạc Tự Tuý thầm nghĩ, thế giới này ai cũng có chút ít linh lực, mà Lạc Vô Cực thân là con cháu Lạc gia, thuộc loại tinh anh, linh lực cao cường cũng không có gì lạ. Bất quá… Lạc gia dường như chỉ thuần thục sử dụng phong, hoả, lôi, còn thuỷ, quang cũng chưa hẳn. Không lẽ là di truyền từ mẫu thân? Mẹ của hắn…

Không có chút ký ức nào, Lạc Tự Tuý không khỏi nhíu mày.

Nhìn hắn nhíu chặt mày, Lạc Vô Cực thận trọng đưa trà cho hắn, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, uống trà đi. Vô Cực sẽ không để người ngoài biết năng lực của mình, người yên tâm.”

Năng lực này không thể để lộ ra ngoài? Lạc Tự Tuý nhận ly trà, theo lời hắn gật đầu: “Ngươi hiểu là tốt rồi.”

Vừa nhấp ngụm trà, bên ngoài liền truyền đến tiếng huyên náo.

Sắc mặt Lạc Vô Cực trắng bệch, tìm cách trốn đi, lại sợ bị người khác phát hiện, bất giác nhìn về phía Lạc Tự Tuý.

Lạc Tự Tuý giật mình, lẽ nào phụ tử cũng không thể gặp nhau? Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Vô Cực, không khỏi nhớ đến chính bản thân mình ngày trước, trong lòng dâng lên vài phần cảm xúc.

“Đừng sợ.” Hắn thấp giọng an ủi, vén chăn lên.

Lạc Vô Cực vội vàng bò lên giường, chui vào trong chăn.

Nhưng mà cũng chậm, hắn vừa cuộn tròn bên người Lạc Tự Tuý, ngoài cửa phòng đã vang lên tiếng bước chân rất gần. Lạc Tự Tuý kéo mền che kín hắn cũng là lúc cửa bị đẩy ra.