WARNING: Truyện này hay nhưng vừa quái, vừa buồn, mà lại không có hậu . Dù là truyện nào trên đây cũng hay nhưng xin đăng truyện này để đổi không khí trên đây 1 chút.
1 truyện loại kinh dị nhưng đào sâu vào tâm lý con người hiện đại . (dịch giả)
Bé Thiên lại khóc trong giấc ngủ lần nữa . Liên tiếp 3 đêm rồi Lã lắng nghe qua tường, biết rằng điều nên làm là phải đi qua phòng bé, dỗ cho bé quên đi cơn mộng dữ nào đó, cho bé ngủ lại ngon giấc . Nhưng thay vì vậy, hắn lại cố gắng làm lơ tiếng khóc của bé; giống như hôm qua, hôm kia . Có điều lần này càng muốn lơ thì tiếng khóc của bé càng làm hắn mất ngủ . Duyên trở mình bên cạnh hắn nhưng không thức giấc . Hắn tự hỏi không biết nàng có miễn nhiễm với cái nỗi sợ của trẻ con . Lã không biết bé Thiên có biết sợ hãi chưa, biết đâu tiếng khóc của bé là 1 cách để nói ra sự "hiểu biết" đó.
Sau nửa tiếng đồng hồ bé Thiên vẫn khóc mà Duyên vẫn không nhúc nhích . Lã chùi ra khỏi giường, đi ra khỏi phòng . Hắn đứng do dự trước cửa phòng bé, nhìn khuôn mặt bé qua ánh đèn đường hắt vào . Hắn đi vào phòng bé, đứng bên nôi bé lắng nghe tiếng bé khóc . Tiếng khóc có vẻ già quá từ cái miệng bé nhỏ của 1 em bé.
Hắn thấy giật mình trước cái vẻ nhỏ bé của Thiên, sao mà bé cô đơn quá . Mặc dù không muốn nghe nhưng hắn vẫn tự hỏi có phải vì 1 mình như vầy nên bé phải khóc ? Hắn chợt thấy mình nín thở, cố gắng không gây thêm tiếng động nào nữa . Lẽ ra Duyên phải ở đây . Không phải vì Duyên có thể hiểu ý bé Thiên hơn nhưng ít ra sự hiện diện của Duyên cũng làm cho hắn chắc là mình không có tưởng tượng những điều này . Những tiếng động này là 1 thứ ngôn ngữ hắn không hiểu nỗi . Có thể chúng có nghĩa Giúp Con, Cứu Con, có thể chúng có nghĩa Con Sợ Qúa hay là Đuổi Chúng Đi Cha ơi . Đại loại là như vậy, nhưng Lã chỉ đoán vậy thôi chớ không chắc được.
Hắn lặng lẽ ngồi lên cái ghế trẻ con đặt sau cái nôi mặc dù hắn lớn hơn cái ghế nhiều . Mắt hắn hơi mờ, nhưng chỉ vài giây sau hắn nhận ra nước mắt đang đọng trong mắt hắn . Hắn không chắc tại sao . Hắn chỉ biết là bé Thiên đang sợ hãi và hắn phải giúp bé nhưng hắn chẳng biết làm sao để giúp . Hắn cũng đang sợ, nhưng khi cố nhìn vào mặt bé để tìm cho được ý bé muốn gì , hắn chỉ thấy 1 nụ cười mỉm, nụ cười theo kiểu "đang mơ toàn chuyện vui, xin đừng có quấy rầy nhé".
Có phải đó là điều mà hắn đang nghe – tiếng động của giấc mơ của bé ? Không, cái gì đó thật hơn nhiều, cái gì đó hắn gần như sờ mó được . Mí mắt bé chuyển động , nhưng cái nhấp nháy REM nhỏ tí chẳng tiết lộ điều gì trong đầu bé . Bé lăn người nằm sấp, tiếng động vẫn như cũ . Hắn không biết có phải bé bị bịnh không, có triệu chứng gì đó hay là bị cái gì mà hắn cũng chẳng biết tên . Hắn chẳng mấy rành bệnh trẻ con, lẽ ra hắn cần biết nhiều hơn . Cứ ỷ chuyện này vào Duyên thì thật dễ dàng . Không phải tại hắn không để ý, chính hắn đang ở đây trông bé mà . Nhưng cho dù vậy, hắn cảm thấy 1 cố gắng có phần giả tạo nơi hắn, vì hắn chẳng giúp đỡ gì được bé Thiên cả . Bé Thiên cần 1 người đuổi được cơn sợ hãi của bé, 1 người dỗ dành bé êm ả . Nhưng Lã không nói láo được . Hắn chỉ muốn nói với bé là ráng tìm sự yên lặng bên trong bé Đó là chỗ an toàn nhất.
Như để chỉ cho bé cách làm, hắn đưa tay qua thành nôi, khẽ chạm vào lông mày bé . Ngón tay hắn nhột nhạt vì làn dịch chảy nhẹ nhàng dưới da bé . Hắn ngạc nhiên vì điều đó . Hắn tự thì thào đừng nói gì cả , giữ đó cho riêng mình . Hắn bỗng nghĩ đến lúc bé lớn lên, và những nỗi buồn, đau mà bé phải chịu đựng khi làm người lớn . Hắn đứng lên, đi lùi ra khỏi phòng . Nhưng khi đã leo lên giường lại, âm thanh của bé vẫn cứ theo đuổi hắn . Ngay cả khi hắn đã chùi xuống tấm mền, bịt hai tay lại , hắn vẫn không tìm được yên lặng.
Nghề của Lã là lắng nghe . 10 giờ 1 ngày, 4 ngày 1 tuần , thỉnh thoảng 5 ngày . Hắn cứ nghe những cuộc đối thoại và khi cần thì can thiệp vào đó . Chuyện ấy cũng ít khi xảy ra , đa phần thì hắn cứ chỉ việc lắng nghe, nghĩa là hắn đang làm được việc lắm . Công việc của Lã là theo dõi những cuộc đối thoại qua điện thoại; hắn nghe những trao đổi giữa khách hàng và tổ làm việc của hắn . Cái đó gọi là Kiểm Tra Chất Lượng . Nếu ai đó có phiền hà gì về dịch vụ cung cấp bởi công ty của hắn thì họ gọi lên trung tâm này . 1 kỹ thuật viên sẽ trả lời , chỉ dẫn làm thế nào để giải quyết vấn đề . Lã sẽ lắng nghe 2 bên nói chuyện.
Sự có mặt trong bóng tối của hắn đảm bảo tổ làm việc của hắn nhanh nhẹn , lịch sự, có ích , và quan trọng nhất là các tổ viên không kéo dài cuộc đối thoại quá 90 giây để giải quyết vấn đề . Bởi vì sau đó lại có 1 khách hàng khác chờ trên đường giây, với 1 vấn đề khác . Dĩ nhiên 90 giây không phải là khắc lên trên đá . Có những thắc mắc cần giải đáp chỉ trong 30 hay 40 giây, nhưng có những thắc mắc khác lại đòi hỏi thời gian dài hơn nhiều . Tuy vậy hắn cũng chỉ chờ khoảng 3 hay 4 phút, nhiều nhất là 5 phút . Những cú gọi dài này bù lại cho những cú gọi ngắn hơn , như vậy trong ngày trung bình mỗi cú gọi sẽ là 90 giây . Trong 90 giây có thể rất nhiều tin tức được trao đổi nếu cả 2 bên đối thoại ăn ý nhau.
Đôi khi có người gọi lên trung tâm chỉ vì họ chẳng biết làm gì hơn là phí thời giờ của hắn . Thường thì những cú gọi này làm hắn phải can thiệp vào . Các người này gọi không vì những trục trặc kỹ thuật nào đó mà hãng có trách nhiệm giải quyết . Họ có những lý do riêng mà hắn không thể quan tâm tới . Có thể là những tay chọc cười, có thể họ là những người mê say chính tiếng nói của họ , hay có thể họ chỉ vì cô đơn quá muốn nói chuyện với ai đó . Ôi cô đơn, cơn bệnh của loài người . Nhưng dù bất kỳ lý do gì, trung tâm điện đàm của Lã không phải là hội từ thiện, và khi người gọi làm phí thời giờ các tổ viên thì có người khác đang chờ trên đường dây với những vấn đề thật sự cần thiết nhưng không nói chuyện được . Hắn đã nói với tổ của hắn là nếu nhiều cú gọi kiểu nhảm nhí đó quá thì nhịp điệu làm việc trong ngày của thoại viên sẽ bị ngắt quảng, không tập trung được
Lã làm tổ trưởng 1 tổ 30 kỹ thuật viên chuyên giải quyết thắc mắc qua điện thoại . Mỗi thoại viên như vậy trả lời khoảng 40 cú trong 1 giờ . Nghĩa là 1 ngày có 12 ngàn cuộc đối thoại mà hắn phải chịu trách nhiệm . Dĩ nhiên hắn không thể nghe tất cả các cuộc đối thoại đó và hắn cũng chẳng muốn thế . Điều hắn cần làm là dò qua dò lại các cuộc đối thoại , nghe chỗ này 1 chút chỗ kia 1 chút, mỗi chổ chỉ lâu đủ để đảm bảo các thắc mắc được giải quyết nhanh gọn và đúng , nếu là tổ viên mới thì hắn cần người ấy xài đúng thời gian cần thiết để giải quyết từng vấn đề . Hắn ngồi nghe ở máy của hắn, hay thỉnh thoảng hắn cũng đi lại chỗ các tổ viên ngồi để khuyến khích từng người , mặc dù họ sẽ không để ý đến hắn nếu họ thật sự tập trung trong công việc . Sự khuyến khích quan trọng vì đại đa số các cú gọi thường là rất nhàm chán, trùng lắp rất nhiều . Không cần biết vấn đề gì, họ đã nghe trước đó rồi . Trừ khi thắc mắc không có liên quan gì đến nhiệm vụ của người kỹ thuật viên , lú c đó thì lại không phải vấn đề người ấy cần giải quyết và hắn sẽ can thiệp vào . Hắn sẽ cắt đứt cuộc đối thoại.
Đó là những lúc trong ngày mà Lã có chút thời giờ cho chính mình . Cái khoảng 4 hay 5 giây yên lặng từ lúc cắt đứt 1 cuộc đối thoại cho đến quyết định nghe vào chỗ nào kế tiếp sau dó . Thường thì khi hắn nhảy từ cuộc nói chuyện này qua cuộc nói chuyện khác , sự chuyển nhanh ngay tức khắc . Có thể với các khoa học gia thì có 1 khoảng thời gian trống đáng kể nào đó , nhưng với 1 người thường như hắn thì giống như là không có gián đoạn . Trừ khi hắn can thiệp, khi hắn quyết định cắt đứt 1 cuộc đối thoại, Lã thường mất vài giây suy nghĩ xem hắn đã làm gì, để cho chắc là hắn đã làm 1 chuyện đúng . Dù sao hắn cũng có thể bị cấp trên gọi lên để giải thích cho hành động của hắn . Hắn gọi những khoảnh khắc này là những khoảnh khắc yên lặng . Người ta sẽ ngạc nhiên vì những khoảnh khắc này thật là hiếm trong ngày của hắn, có nghĩa là hắn làm rất được việc.
Sáng nay hắn cắt đứt 1 phụ nữ đang nói chuyện mà chẳng có lý do chính đáng nào cả . Làm hắn mất 30 giây trước khi nghe tiếp cuộc đối thoại khác .Cả ngày hắn chờ có ai biết chuyện đó , đặt câu hỏi với hắn , nhưng chẳng có ai hỏi hắn cả . Nghĩa là hắn thoát !
Sau khi hắn đi làm về, ăn uống xong, Duyên muốn nói chuyện . Không cần phải là chuyện gì quan trọng . Lã hiểu rằng vợ hắn đã ở nhà 12 tiếng với 1 đứa bé cho nên nàng cần nói chuyện với 1 người lớn cho nó cân bằng lại . Thật không tế nhị chút nào khi hắn phải nói với nàng là hắn đã nghe đến khoảng 400 cuộc nói chuyện “người lớn” trong ngày và không có lấy 1 chuyện nghe cho hay ho 1 chút . Duyên không thích mấy chuyện có vẻ mỉa mai . Hơn nữa hắn biết nàng sẽ nói gì . Nàng sẽ nói “Dù sao anh cũng được tiếp xúc với người tạ Còn em …. “ Làm như nghề của hắn là được tiếp xúc với thiên hạ . Không bao giỡ Lã có thể vẽ vời với mình là ngồi lắng nghe 2 người nói chuyện, mà người ta hoàn toàn không biết, lại có thể là “tiếp xúc” . Điều gần nhất của sự tiếp xúc là khi hắn cắt đứt cuộc nói chuyện của họ . Dù sao, hắn vẫn thường cố gắng vì Duyên . Dù sao, thêm 1 cuộc nói chuyện nữa trong ngày cũng không khác gì cho lắm . Hơn nữa, hắn không cần phải nói nhiều , mứ c độ tham gia vào câu chuyện của hắn tùy thuộc vào Duyên nói nhiều hay ít . Không phải vì hắn không thích thú gì nói chuyện với nàng . Hắn yêu nàng lắm và hắn muốn làm sao để nàng tin cái vấn đề của hắn mà không cần hắn phải nói hoài . Hắn rất muốn nghe chuyện bé Thiên mới mọc răng, hay là bé ngủ được suốt đêm không thức giấc đòi sữa hay khóc đêm . Hắn không muốn lỡ những bước quan trọng này của bé Thiên . Chỉ có điều hắn cần thời gian cho riêng hắn . Không phải vì tính hắn thích sự cô độc, nhưng chỉ vì sau khi ngồi nghe ngóng tất cả những cú phôn đó hắn trông đợi những phút giây im lặng, hoàn toàn im lặng, những phút giây mà hắn có thể đóng hết lại và không nghe bất cứ 1 thứ gì, ngoại trừ sự im lặng.
Tối nay hắn không thể cố gắng được . Khi Duyên nói với hắn là bé Thiên hôm nay lần đầu biết đi không cần nàng nắm tay, hắn giả vờ không nghe.
Nàng ném cái gối nhỏ trên ghế sâlong vào hắn, vừa cười, “Nè, bộ anh hỏng nghe em nói hả ?”
Lã không đáp lại . Nhìn vào cái TV, đang có tin tức nhưng âm thanh đang được vặn xuống mức câm.
“Em nói là bé Thiên hôm nay đi 1 mình được đó anh à .”
Hắn cố gắng tìm sự yên lặng trong giữa những chữ nàng nói ra.
“Lã , anh có nghe em nói gì không ? “ Hắn thấy tiếng nói nàng đã có phần gắt gỏng.
Hắn cố gắng để khỏi nghe nàng nói , nhưng hắn không nói với nàng như thế . Nói vơ”i nàng sẽ làm nàng giận, nói còn nhiều hơn . Tối nay , điều hắn cần nhất là sự im lặng.
“Có chuyện gì vậy anh ? “ Nàng nằn nì . “ Sao hôm nay anh kỳ vậy ?”
Hắn muốn nhắm mắt lại, nhưng hắn biết không nên làm thế . Càng làm cho tình hình tệ hơn . Thay vì vậy hắn chú ý vào cái ảnh phản chiếu của cái bóng đèn phòng khách trên màn TV, xem nó lơ lững trong đầu của người nữ xướng ngôn viên đang đọc tin tức . Mỗi khi cô ta nói, có vẻ như cô ta vừa có 1 ý kiến sáng láng.
“Trời ơi, làm ơn nói gì với em đi anh” Duyên nói . Hắn ước gì hắn có thể nhưng mà không thể nào hắn nói gì được , hoàn toàn không thể lúc này . Làm sao hắn có thể cho nàng thấy là những gì nàng nói chẳng có ý nghĩa gì với hắn trong lúc này , hay là cô đọc tin tức nói về nạn đói hay là vùng Trung Đông hay là thiên tai đang xảy ra ở 1 nơi mà hắn chưa hề đặt chân tới . Hắn không cần phải nghe người ta nói gì . Môi của mọi người nói đều mấp máy và họ đều gây ra cùng 1 thứ tiếng động giống nhau đối với hắn.
Cuối cùng, Duyên bỏ hắn ngồi lại 1 mình với cái TV không có âm thanh . Hắn ngồi đó lắng nghe từng thứ tiếng động trong nhà, lọc qua não bộ của hắn . Tiếng rung của cái tủ lạnh, tiếng nước chảy trong ống, tiếng đồng hồ tí tách, tiếng nứt nẻ và rên rỉ của bức tường . Khi mỗi tiếng động biến đi là khi hắn chìm vào sâu hơn trong sự yên lặng, nơi mà mọi việc ở đúng vị trí của chúng . Hắn hiểu vì sao mà người ta cố gắng để đừng có im lặng hoàn toàn, vì sao người ta cần giải thích mọi tiếng động xuất hiện trên cái chiều âm thanh . Họ sợ sự yên lặng, vì họ thấy yên lặng là anh em của bóng tối – hay yên lặng cũng chính là bóng tối.
Mỗi khi lái xe trên đường Lã thường tắt radio, không cả nghĩ đến âm nhạc . Tất cả những gì hắn nghe là tiếng máy xe hắn và tiếng rú của nh*~ng xe qua mặt xe hắn . Đó là những tiếng động mà hắn chấp nhận được . Chúng là những tiếng động từ bên ngoài . Không có ý nghĩa gì lắm khi ráng mà trốn những tiếng động đó . Nhưng chuyện xảy ra là khi mưa bắt đầu rơi, mới đầu hắn ráng làm ngơ, ráng nhìn qua kiếng đã bị mưa làm mờ . Nhưng rồi kiếng mờ quá hắn phải vặn cái đó lên . Rồi đó, đúng cái tiếng đó, cái tiếng nhép nhép của cặp gạt nước , và tiếng rầm rì của mưa rơi trên nóc xe . Không lâu sau đó hắn sẽ chịu hết nổi cho nên hắn phải vặn radio lên . Hắn vặn nhạc lớn lên để át những tiếng động khác . Nhưng Lã không ngu, hắn biết đó chỉ là cái bề mặt, cái chiều thứ 5 của âm thanh, đằng sau đó là cái đọng lại của những câu chuyện trong ngày . Cũng không đến nỗi tệ lắm nếu họ có gì mới để nói nhưng lần nào cũng chừng đó chuyện . Họ muốn nói họ đang có mặt ở đấy, họ đang sống , họ muốn người ta biết chuyện đó . Làm như là sợ hắn không biết.
Lã giật mình thức dậy bởi tiếng hét của Duyên . Không , cũng không hoàn toàn đúng . Hắn đã thức giấc được 1 chút, nghĩ về tối hôm qua . Hắn đã đắm mình hoàn toàn vào im lặng, trong đó các giác quan khác của hắn (trừ thính giác) làm việc nhiều hơn . Hắn ngửi được mùi hương của thành phố trong tất cả ngóc ngách đặc thù; hắn thấy được
sương đêm thấm qua mái nhà trôi vào người hắn; … Cho đến khi bé Thiên bắt đầu khóc . Hắn nằm im trong sự tĩnh lặng ,... , nghe tiếng động rỉ máu từ trong bé, rồi ra hiểu rằng bé khóc điều gì . Và khi hắn đã lắng nghe với trái tim tan nát vì tiếng bé đau đớn, hắn tự nhủ hắn sẽ không để chuyện ấy xảy ra, sẽ không để cho thế gian này trộm đi sự yên lặng của bé.
Và bây giờ thì đến phiên Duyên cảm thấy cần tuyên bố nỗi đau của nàng cho thế giới biết . Mới đầu hắn không biết làm sao để phản ứng . Hắn chưa bao giờ nghe nàng gào lên trước đây . Vì vậy mà có lẽ hắn lúng túng , hắn còn nằm thừ trên giường thay vì chạy ra xem chuyện gì đang xảy ra . Nhưng rồi hắn cũng nhỏm dậy chạy băng qua cửa, đến nơi phát ra tiếng khóc tiếng gào, đến phòng bé Thiên . Nơi đó Duyên đang ôm bé Thiên trong lòng . Duyên đang gào lên, nước mắt ràn rụa trên mặt . Dù Duyên đang nhìn hắn nhưng hắn biết Duyên chẳng thấy hắn . Đó là khi Lã thấy bé Thiên thật yên lặng, thật êm ã, bất động và xanh xao . Và hắn cảm thấy điễu gì đó khủng khiếp, 1 nỗi đau nhói đâm vào tim hắn . Hắn cố gắng cất tiếng nói nhưng sự sợ hãi làm hắn chỉ có thể tru lên như 1 con chó bị đánh . Nhưng cái âm thanh đó cũng đủ nói lên tất cả.
Con gái hắn đã chết.
Xe cứu thương đến mang xác con hắn đi . Hắn thấy hơi lạ vì hắn cứ nghĩ xe cứu thương gắn liền với cứu cấp, chữa chạy . Nhưng bé Thiên đã không còn cứu được nữa . Hắn thấy lạ vì chữ "xác" được xài . Không còn tên bé Thiên hay là con gái hay là em bé . Cảnh sát có vẻ rất tốt và thông cảm . Họ hỏi hắn vài câu và hoàn toàn không hỏi Duyên câu nào.
Điều tra sau đó xác định cái chết của bé là do Chứng Đột Tử ở trẻ em . Lã biết ra chứng đó thường gọi là chết trong nôi . Thường thì nó hay xảy ra ở trẻ em 2 đến 6 tháng, trong khi bé Thiên đã gần 1 tuổi . Sự tử vong có lẽ là do vài nguyên nhân cộng lại, trong đó có lý do em bé không thở được nữa vì não bị giảm hoạt động trong khi ngủ . Cái chết của bé vì vậy có vẻ rất an bình, hắn nói, làm như điều đó làm cho hắn và Duyên cảm thấy đỡ đau đớn hơn.
Nhưng Lã cảm thấy hắn lầm . Bé Thiên không đau đớn trong khi não bị giảm hoạt động - nhưng ngược lại , bé rất là hoạt động . Làm sao có thể giải thích tiếng động trong khi ngủ của bé ? Tiếng động làm hắn mất ngủ mấy đêm liền ?
Thật không ích lợi gì nhưng hắn cứ nghĩ là lẽ ra hắn phải nhanh nhẹn hơn để cứu em bé . Có lẽ lúc đó bé đang cầu cứu sự yên lặng . Nhưng thật ra thì hắn cũng chẳng thể giúp được gì nhiều cho bé . Giờ thì bé đã đi rồi , để lại vết thương sưng tấy trong tim hắn.
Dù đau đớn đến mấy hắn cũng phải gắng gượng để cho Duyên còn có chỗ tựa . Để vượt qua cơn khủng hoảng này hắn phải làm tất cả những gì Duyên cần nơi hắn . Thật là khó khăn nhưng không phải là không thể làm được - Hắn yêu nàng lắm, yêu đến mức chỉ tưởng tượng đến lúc nào đó không còn nàng bên cạnh là hắn đủ cảm thấy buồn, thấy khổ làm sao.
Trong những tháng đầu sau khi bé Thiên mất, Duyên chìm vào sự cô độc . Nàng trở nên lặng lẽ hơn, suy nghĩ nhiều hơn và Lã thấy vậy là có dấu hiệu tốt . Có những tối cả hai ngồi ăn không nói lời nào . Hắn để ý khi nàng ăn, xem có dấu hiệu gì là nàng đã qua được cơn đau . Hắn tự thấy mình đang hy vọng cái sự câm nín này, sự thiếu vắng của cảm giác chính là điều gì đó - 1 sự tĩnh lặng tuyệt đối chăng.
Một tối hắn hỏi nàng xem nàng có muốn có em bé khác không . Khi nàng nhìn hắn, hắn thấy trong mắt nàng có những tình cảm lẫn lộn . Trong 1 khoảnh khắc hắn tự hỏi phải chăng hắn hỏi 1 câu không đúng, thì bỗng nàng đặt tay lên vai hắn và dịu dàng nói :"Không phải giản dị vậy đâu anh à . "
Hắn tin là nàng nói đúng trong trường hợp này . Nhưng khi nàng nói với hắn không phải là vấn đề đi lấy về từ nhà máy 1 em bé mới vì em bé trước không hoạt dộng mà vẫn còn trong kỳ hạn bảo đảm thì hắn không rõ nàng thật sự hiểu vấn đề . Không phải là bé Thiên không hoạt động, ngược lại bé hoạt động rất kỹ . Nhưng hắn không nói điều này ra . Hắn chỉ nói "Anh không nói là mình nên có 1 bé khác để thay thế cho bé Thiên - làm sao mà thay thế bé Thiên được . Nhưng dù cho bé Thiên vẫn còn sống thì mình cũng đã dự tính là sẽ có thêm 1 bé nữa mà . Anh chỉ muốn nói là mình có sớm hơn thôi . "
"Em... Em không biết là em đã chuẩn bị đủ tinh thần chưa nữa, " nàng nói, hai tay buông thỏng . Nàng bắt đầu xoay người đi nhưng hắn với ra, kéo nàng lại gần.
"Van em, Duyên, anh cũng khổ như em . Anh cũng cần như em ."
Nàng không nói gì nhưng nước mắt bắt đầu đọng lại trong mắt nàng . Những giọt tròn, mọng, long lanh đầy mí mắt rồi lăn xuống gò má nàng . Nàng khóc nhưng không gây chút tiếng động nào và trong khoảnh khắc hắn nghĩ nàng hiểu . Nhưng khi hắn nhìn vào những giọt nước mắt rơi, hắn thấy hình ảnh chính hắn trong đó, khuôn mặt hắn, bự, tròn và đang gào lên, và hắn biết là sự yên lặng của nàng thật mong manh như sợi chỉ căng.
Lã biết là thoại viên Đạt đang có chuyện riêng tư . Các kỹ thuật viên it' khi nỗi nóng, nhưng Lã để ý cái giọng hơi nóng của Đạt . Nếu Lã nghe được thì dĩ nhiên là người khách hàng cũng cảm được . Sáng nay Lã đã 4 lần nghe được kiểu nói ấy của Đạt . 4 lần là giới hạn cuối cùng . Anh nghe hơn 4 lần trong ngày là anh phải kéo tay thoại viên ra, hỏi nhỏ xem có chuyện gì thế . Thường là họ nói họ mệt, hay là bị nhức đầu . Chuyện nhỏ thôi . Nhưng trong nghề này, giọng điệu nói chuyện và cách hành văn là điều tối quan trọng . Nếu khách hàng cảm thấy vấn đề của họ không được chú ý đúng mức, hay là coi bộ chẳng ai quan tâm đến khó khăn của họ là họ sẽ dẹp cái công ty này nhảy qua chỗ khác ngay . Ít nhất họ cũng sẽ gọi qua chỗ cho khách hàng phàn nàn . Rồi dĩ nhiên, lời phàn nàn sẽ được đưa lên Lã . Hắn không thể chấp nhận được có 1 tổ viên làm mang tiếng cả tổ . Kinh nghiệm cho thấy Đạt đang là kẻ ấy . Thật ra khi nghe Đạt bảo 1 khách hàng làm ơn im ngay đi thì lẽ ra hắn phải can thiệp vào ngay, cắt đứt cuộc nói chuyện và chuyển khách hàng cho 1 tổ viên khác; nhưng Lã không làm vậy . Hắn cứ lắng nghe Đạt tiếp tục càu nhàu người khách hàng kém kiến thức kỹ thuật cơ bản . Rồi hắn tắt máy nghe ngồi yên 1 mình trong vài phút.
Khi cắm máy nghe lại hắn lại nghe nhiều hơn . Không phải chỉ có tiếng nói chuyện . Sáng nay hắn còn nghe tiếng ho, tiếng nhảy mũi, tiếng thở dài thở ngắn, tiếng gõ lách tách trên bàn phím, tiếng hát ư ư? ngắn ngủi, tiếng ai ăn cái gì đó hay là đang nhai cái bút chì... cái âm thanh hỗn độn rì rào của mọi thứ làm nền cho những tiếng động ồn ào hơn, tạo thành cái tiếng của đời sống . Tất cả đều có vẻ tầm thường với Lã - người ta cần tạo ra tiếng động vì họ muốn chứng tỏ là họ hiện hữu trên đời này . Hắn tin rằng chỉ có 1 câu hỏi mà người ta đáng phải hỏi: tất cả những tiếng động ấy đi về đâu ?
Sau buổi ăn trưa, hắn gởi email cho Đạt, nhắn Đạt lại văn phòng hắn . Hắn đang nghĩ cách phải làm gì với Đạt . Có lẽ phải khiển trách chăng . Lã cần cho họ thấy là Lã đã có xử lý chuyện . Nhưng thật ra Lã thấy mến Đạt . Hơn thế nữa, hắn còn phục thầm Đạt vì Đạt đã làm như vậy . Vì vậy hắn càng thất vọng khi thấy Đạt không gặp hắn, khi hắn biết ra là Đạt đã xin nghĩ việc rồi.
Duyên đang ở trên lầu, chờ Lã lên để cố gắng hình thành 1 em bé mới . Hắn cũng muốn lắm, nhất là khi Duyên đang sẵn sàng, nhưng hắn không thể . Đêm qua 2 người đã thử, sau đó Duyên cảm thấy chắc mình thụ thai lắm . Nhưng khi Duyên ngủ thì hắn nghe rất rõ tiếng nàng thở . Hắn lắng nghe tiếng lên xuống trong sự hô hấp của nàng và nó làm hắn băn khoăn vì bên trong nàng hẳn có nhiều chuyển động quá . Chịu hết nỗi, hắn cố chắn những cái âm thanh đó lại . Càng ráng sức thì hắn càng nghe rõ hơn . Hắn bắt đầu phân chia từng loại tiếng động, phân loại chúng theo tần số và sự kéo dài của chúng để ráng biết xem ý nghĩa của từng tiếng động . Hắn có nghe thấy trong hơi thở đều đặn của nàng có nhỮng lúc đứt đoạn, giống như có 1 sự lo ngại gì đó . Hắn phân loại tiếng động trong bụng nàng, tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ , tiếng gió qua nếp áo ngủ nàng, tiếng "cách" trong xương đầu gối nàng - cái đầu gối trái mà đã bị bể 1 lần ngày xưa trong 1 tai nạn xe - tiếng nhịp tim nàng đập, tiếng mí mắt nàng chuyển động khi nàng mơ . Nhưng hắn không nghe gì từ dạ dưới của nàng . Hoàn toàn không.
Tối nay Lã ngồi xem Seinfeld trên TV . Hắn từng thích cái show này lắm . Giờ đây hắn xem show này với âm thanh tắt ngấm vì các nhân vật trong show quá ồn ào, giống như là họ không tin là lưỡi họ đủ nói lên điều họ muốn nói . Tay chân họ quơ quào và kêu rột rạt, thân hình họ cứ dã dượi . Hắn ngồi nghe những cữ động này mà cố gắng làm bộ quên Duyên đang chờ trên lầu . Hắn không muốn làm nàng thất vọng . Giờ đây nàng đang hạnh phúc . Ngay trong lúc này nàng đang nằm trên giường với bộ đồ lót mỏng manh, quyến rũ, mong chờ hắn sẽ làm nàng chắc ăn hơn nữa dù đêm qua có lẽ đã đủ . Nhưng hắn biết cái hạnh phúc này thật tạm bợ . Vài tuần nữa nàng sẽ biết không có thai . Nàng sẽ tan nát cõi lòng.
Hắn không muốn nghe muốn biết những âm thanh bên trong này; có 1 lý do hoan toàn hữu lý khi thân thể con người được bọc trong 1 lớp da, đó là để con người ta khỏi biết những gì xảy ra bên trong . Làm sao hắn giải thích đây ? Làm sao hắn có thể nói với nàng là hắn nghe được quá nhiều ? có thể nghe được bên dưới lớp vỏ bọc bên ngoài của nàng ?
Lã ngồi đó, suy nghĩ, cố gắng trở lại bình thường khi hắn nghe nàng gọi . Vì thế hắn đứng lên, đi lên lầu, làm bổn phận và không nói gì về những âm thanh mà hắn nghe được, và cả cái âm thanh mà hắn không nghe được bên trong người nàng Duyên ngồi lựa tên đặt cho em bé nhưng Lã chỉ nghe được 1 nữa những gì nàng nói . Hắn đang lắng nghe tiếng động trong người 1 gã đàn ông đang ngồi trong góc nhà hàng . Ông ta mập phì, còn tiếng tim ông ta đập mệt mỏi báo hiệu cái chết sẽ đến trong vòng khoảng 1 tháng . Hắn cảm thấy muốn báo cho ông ta biết, hay ít nhất cũng muốn bảo ông ta hãy hưởng thụ những giây phút cuối đời . Nhưng làm sao hắn có thể bảo 1 người hoàn toàn xa lạ là hắn nghe được tiếng tim đập bất thường của ông ta khi ông ta ngồi tận bên kia góc nhà hàng ? Hơn nữa hắn còn đang cố gắng chú ý xem Duyên đang nói gì.
"Nếu là con gái thì mình đặt tên nó là Khánh ."
Lã chỉ nghe tiếng nước sủi bọt chạy vào cuống họng cô gái trẻ ở cái bàn gần cửa . Tuy vậy nó vẫn không át nỗi tiếng động trong người cô đang trào dâng nỗi ham muốn cái anh chàng ngồi đối diện với cô . Nhưng Lã cũng nói với Duyên "Tên Khánh cũng hay ." . Người đàn bà ngồi bên bàn bên cạnh thì lại đang dói bụng chờ món ăn nên bụng cứ cồn cào ồn ào.
"Hay là Quyên anh nhỉ ?" Duyên vừa nói vừa nâng ly rượu đỏ lên ngang môi . Lã chỉ co người lại, nhíu mày . Duyên bèn hỏi hắn có chuyện gì vậy.
Hắn nói "Có gì đâu "
"Em mới nói gì anh có nghe không ?"
"Tên, em đang lựa tên mà"
Nàng nhăn mặt . Còn hắn thì nghe tiếng tế bào da trên mặt của nàng nhăn lại . Hắn muốn nói liền với nàng là hãy ngồi yên, ngồi thật yên nhưng chưa kịp thì nàng đã nói "Anh chắc có chuyện gì rồi "
Hắn còn có thể nghe ai đó trong phòng vệ sinh, đang đi tiểu . 1 cặp vợ chồng lớn tuổi ngồi gần cửa sổ đang chăm chú nhìn hắn và Duyên . Họ mỉm cười và thì thầm gì đó trên gương mặt nhăn nheo của họ. Họ đang nói về tình yêu nhưng Lã lại nghe tiếng thần chết thì thào trong xương ho.
"Lã, anh có nghe em nói không ?"
Hắn gật đầu và nhìn nàng liếm môi chùi những bọt rượu trên mép nàng . Hắn không muốn làm nàng mất vui đêm nay nên hắn không nhắc nhở gì dến những tiếng động không bình thường của nàng.
Nàng nói, khá lớn tiếng: "Sao mặt anh nhìn nghiêm trang quá ."
Hắn ráng mở nụ cười . Nàng hỏi "Anh nói thật cho em nghe đi . Anh đang nghĩ gì vậy ? "
Hắn nghĩ, làm sao người ta có thể sống trong yên lặng, dù chỉ trong 1 khoảnh ngắn ? Hắn không nói gì cả để làm gương cho mọi người, thoáng hy vọng là người ta sẽ hiểu hắn . Nhưng Duyên làm hắn vỡ mộng ngay :" Em nói không lọt vào lỗ tai anh, phải không ?"
Ngay cả khi nàng nói, tiếng nói của nàng bị thay đổi, lớn hơn là cần thiết . Hắn muốn giải thích chuyện này, tại sao người ta muốn lãng tránh sự thật . Nhưng hắn ngậm miệng lại vì hắn không muốn làm ồn thêm chút nào nữa . Các bức tường đã bị rung động nhiều vì sự Ồn ào rồi; nó làm các giác quan người ta bị giật thót nhưng mọi người cứ ngồi đó làm như chẳng nghe thấy gì cả.
Ngoài đường, các ngọn đèn đường rỉ rả màu cam . Không có gì lạ . Lã chắc là hắn đã nghe trước đây - đã 5 năm hắn sống trong nhà nhìn ra cái vịnh . Sự khác lạ là bây giờ hắn mới nghe rõ tiếng động này, nghe nó vang lên trong thính giác hắn . Hắn nghĩ rằng có thể chỉ do hắn tưởng tượng . Nhưng không, hắn rõ ràng nghe được tiếng động của ánh sáng . Không bình thường chút nào . Sự bình thường là dù cho người ta đang sống ở bất kỳ đâu, người ta vẫn phải cùng hiện hữu với tiếng động . Sau 1 thời gian, chúng hòa lẫn với nhau rồi hòa vào các giác quan của người ta, làm cho người ta không còn nhận ra đó là tiê"ng động nữa . Nhưng cái ảo tưởng về sự thinh lặng này làm họ khó chịu, vì vậy người ta tạo ra thêm tiếng động để khỏa lấp cái thinh lặng đó , để cho họ chắc là họ có hiện hữu . Lã đã mất cái khả năng quen với tiếng động mà loài người có được . Không những hắn chỉ nghe những âm thanh rõ rệt như tiếng TV, tiếng xe cộ, tiếng điện thoại reo, mà hắn còn nghe được những âm thanh thật yếu, thật mơ hồ, những âm thanh mà người ta không nghe được.
Giờ đây những bức tường của tiếng động đang di chuyển gần lại mà Duyên chẳng hay biết gì cả . Làm sao nàng nằm kế bên hắn mà không mảy may lưu ý cái tiếng rít nhẹ nhàng trong hơi thở của nàng . Khi nàng dịu dàng dựa đầu vào vai hắn trong cơn say ngủ, hắn nghe nàng run lên rộn rã vì thương yêu hắn . Hắn cảm động muốn chảy nước mắt nhưng hắn thấy sợ tiếng ồn quá đỗi . Hắn nói thật nhẹ bên tai nàng "Nằm im nhé em" . Nhưng lời nói của hắn chẳng ý nghĩa gì cả.
Hắn cảm thấy giận 1 chút vì sự bướng bỉnh này của người ta . Hình như Duyên hơi ích kỹ khi nàng lẫn tránh sự thật để khỏi nghe những tiếng động mà nàng không muốn nghe . Sau khi đã thất bại làm cho Duyên thấy được vấn đề theo ý hắn, hắn quay ra và nghe tiếng radio/đồng hồ thì thào 3 giờ rưỡi sáng trước khi hắn nhìn thấy đèn số trên mặt radio/đồng hồ tỏa ra trong bóng tối . Hắn nhắm mắt lại không muốn thấy mấy con số khi chúng nhảy . Nhưng cũng vậy thôi vì hắn nghe được khi dồng hồ nhảy 1 phút . Điều mà hắn không muốn, hắn đang chống lại, chính là sự đo đếm, vì hắn biết đếm đối với hắn chỉ có nghĩa là đếm ngược . Hắn đã rõ điều đó sẽ dẫn dến đâu.
Cái giường kêu kèn kẹt khi Duyên trở mình và đưa tay quàng qua bụng hắn . Hắn hít 1 hơi sâu, chống lại cơn sợ hãi, khẽ giỡ cánh tay nàng lên rồi lăn ra ngoài . Ngồi trên cạnh giường hắn với lấy cái gối để bịt 2 lỗ tai hắn lại . Hắn thở nhẹ , cố không nghe thấy gì cả . Bắt đầu bớt căng thẳng, nghĩ rằng mình đã tìm được sự yên lặng hắn lại nghe ra 1 tiếng động mới . Trừ ra 1 điều là nó cũng không có gì là mới cả . Thật ra nó quá thân thuộc - âm thanh của những sinh hoạt tự động của chính thân thể hắn . Những hoạt động mà hắn không thể nào kiểm soát được . Kinh hoàng vì sự nhận thức mới này, hắn lao xuống đất, keó 1 tấm trải giường xuống phủ lấy thân hình dể cố gắng che đậy mình trong sự yên lặng . Nhưng chẳng ích gì vì những vận hành của cơ thể không bao giờ chịu làm việc trong yên lặng.
Hết sức cố gắng, hắn leo trở lại giường . Hắn nghĩ Duyên chắc sẽ biết làm gì để giúp hắn . Nhưng nàng chỉ nằm đó, làm như là nàng chẳng có bổn phận gì . Nàng cứ ngủ qua cơn sợ hãi của hắn . Cũng như nàng đã ngủ trong lúc bé Thiên kêu khóc . Như vậy không được, Lã nghĩ, mẹ mà không nghe được nỗi sợ hãi trong đêm của con . Có lẽ không đủ cho nàng khi chỉ nói chuyện với hắn trong và sau bữa ăn tối mà ngay cả khi nàng ngủ nàng còn cần phải đổ qua cho hắn những cái điều mà nàng không muốn nghe . Mỗi đêm nàng cần liên tục cho hắn biết là nàng đang có mặt đây . Làm như hắn có thể quên được . Có thể quên được Duyên ? Duyên ạ , anh quên em là khi anh đã mất hết trí nhớ . Hắn phải nói với nàng để nàng không còn bận tâm . Nhưng lúc này có quá nhiều tiếng động trong phòng rồi . Bóng đêm càng làm tăng cường độ của chúng, làm chúng còn ồn hơn là khi có ánh sáng ban ngày.
Những tiếng mà Lã nghe là tiếng mồ hôi rơi xuống ngực hắn ; tiếng thở đứt đoạn của hắn; tiếng tim hắn đập thình thịch . Dù sau đó hắn cố trấn tĩnh lại, những tiếng ấy dịu lần thì hắn lại phải nghe tiếng những côn trùng bò trong tường,; tiếng con nhện thả lưới trên trần nhà; tiếng những con bọ rất nhỏ trong ra trải giường.
Hắn trườn vào 1 góc phòng . Khi chỉ còn mình Duyên là hắn có thể nghe được thì cũng không đến nỗi tệ lắm . Có những dêm hắn có thể thu mình vào cái yên lặng của chính hắn . Nhưng đã hết được rồi . Ngay cả chỗ này, chỗ xa nhất trong phòng cũng không còn trốn được nữa . Hắn cố gắng hết sức để suy nghĩ cho qua, ráng tìm cách nào để quên đi những tiếng động này . Duyên nằm đó nhưng nàng chẳng giúp gì được cho hắn . Trong giấc ngủ nàng xoay nghiêng người, mặt nàng về phía hắn . Một thoáng của nụ cười mỉm trên mặt nàng làm hắn nghĩ chắc nàng đang mơ gì đó rất như ý . Hắn ngắm vào con mắt trái của nàng, con mắt đang có vẻ cử động hơn là con bên kia . Hắn tự hỏi không biết có giống như trường hợp ánh sáng đi vào 1 con mắt rồi hội tụ lại thành 1 ảnh bên con mắt bên kia, cái chuyển động trong con mắt trái của Duyên có phải là dấu hiệu nàng đang mơ ở phần óc bên phải . Giống như nàng đang có 2 giấc mơ trong cùng 1 lúc, mỗi giấc mơ lại tăng cường độ giấc mơ kia . Có lẽ đó là cách nàng làm hắn bị nặng hơn . Nàng mơ những thứ tiếng động nàng không thích vào đầu của hắn.
Cái lý lẽ đó thật là khó cãi được . Vì vậy Lã trở lại giường, chụp 1 cái gối và đậy lên mặt Duyên . Mới đầu nàng không phản ứng gì cả, làm hắn càng bực mình hơn . Hắn bèn đè xuống mạnh hơn cho đến khi nàng bắt đầu chống cự . Nàng với 2 tay lên và chụp lấy 2 tay hắn, cào xé hắn . Nhưng hắn can`g đè xuống nặng hơn, ấn chiếc gối sát mặt nàng hơn, cố gắng tối đa để không nghe tiếng nàng ú ớ kêu . Hắn chẳng lưu tâm ngay khi Duyên đã cào hắn đến chảy máu trên tay, khi 2 chân Duyên dãy dụa dữ dội trên nệm giường . Hắn không cả e ngại những tiếng động ầm ỉ từ Duyên, cho đến vài phút sau, khi nàng đã nằm bất động.
Hắn nhấc chiếc gối lên, nằm dài bên nàng, thở hào hển nhưng yên tâm vì hắn biết là đã có 1 sự thay đổi . Hắn nhìn trơ lên trần nhà, nơi có vạch sáng màu cam từ ngoài đèn đường chiếu vào . Hắn hài lòng vì vạch sáng chỉ nằm đó, không động đậy, không gây nên chút âm thanh gì . Hắn thấy đó là dấu hiệu tốt, 1 dấu hiệu cho thấy hắn đang đi đúng đường . Tuy ngực hắn phập phồng lên xuống và tim hắn thình thịch vì sự đắc thắng cái ồn ào, nhưng hắn cảm thấy khỏe rất nhiều vì mọi việc đang trở nên yên lặng hơn.
Khi thức giấc Lã thấy 1 cảm giác thật là mới mẻ . Hắn tắm rửa, ăn sáng nhiều hơn, rồi đi làm . Không ngờ hôm nay lại là 1 ngày khá bận rộn . Cứ vài cú gọi là có 1 cú với vấn đề rắc rối; làm như bữa ấy có hỗn loạn từ trường trên quả địa cầu hay là sao đó . Coi như quên đi chuyện 90 giây trung bình để giải quyết mỗi cú . Sau 4 lần kiểm soát nhắc nhở, Lã mệt mỏi vặn âm độ xuống tắt hẳn rồi ngồi yên nghe những tàn phai chết lặng trong khoảng 1 tiếng đồng hồ; giúp hắn tập trung, giúp hắn qua cái bữa làm khó khăn này.
Hắn rời sở làm hơi sớm 1 chút, định bụng làm bù ngày mai . Hắn vội vã về nhà, làm 1 cái sandwich lạnh . Điện thoại kêu 2 lần nhưng Lã làm ngơ, chắc là của Duyên . Hắn xem TV không có tiếng nói, nhưng vẫn hiểu người ta nói gì - cũng giống như hôm qua hay là hôm kia thôi . Đến nữa đêm hắn đi lên lầu và Duyên vẫn nằm đó, hơi xanh, hơi giống tượng sáp, nhưng yên lặng 1 cách lý tưởng . Hắn leo lên giường và thấy nàng hơi lạnh, lại hơi cứng nhắc khi hắn cố đẩy nàng qua 1 bên, nhưng không sao, điều chủ yếu là sự yên lặng.
Sáng hôm sau, Lã thấy mình nghĩ đến Đạt, hơi nhớ hắn nữa là khác . Có lẽ hắn nhớ cái điều mà sự vắng mặt của Đạt là đại diện, đó là sự yên lặng . Công ty đã thay thế Đạt bằng 1 người khác mà không hỏi ý Lã . Người thế Đạt là 1 phụ nữ làm việc thật hiệu quả, thành thật mà nói . Không có cú gọi nào dài hơn 90 giây . Vì cô ta mới nên Lã theo dõi kỹ . Hắn đếm (ngược) 90, 89, 88, 87,... Chưa có lần nào hắn đếm xuống dưới 22 . Cô ta vui tươi và năng suất cao và Lã mong rằng cô ta làm ca khác để chỗ cô ta được yên lặng . Nhưng ca này thật là mệt, 10 tiếng đồng hồ chỉ dễ thở được 73 phút . 73 phút hắn được nghe khoảng không chết . Khoảng không chết quý giá tìm được xen kẻ trong những lần hắn phải can thiệp vào những cuộc nói chuyện.
Trên đường về hắn ngừng lại mua đồ ăn đem về nhà, đồ ăn Tàu - mì, gà và ớt Nhật đỏ, sốt tàu xì, thêm vài miếng bánh phồng . Ghé thêm tiệm rươu lấy chai Chardonnay . Về đến nhà hắn trải mọi thứ lên bàn ăn . Nhưng rồi hắn chỉ ăn qua loa, vài miếng nhát gừng . Hắn không thấy đói . Có tiếng điện thoại ; hắn giựt dây ra rồi thảy cả điện thoại lẫn đồ ăn vào thùng rác . Cái TV vẫn bật lên nhưng cảm thấy mệt đừ, hắn quyết định đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau không khá . Bắt đầu thì thật là rạng rỡ khi Lã thức dậy lúc hừng đông, cả thế giới thật là hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng đó chỉ là ảo tưởng mà thôi . Kể cũng lạ, lần này không phải tiếng động làm hắn khó chịu mà là mùi hôi . Nó tỏa ra từ Duyên . Chỉ khi hắn để ý đến điều đó rồi hắn mới nghe thấy tiếng ồn . Cái cảm giác vui sướng vừa đến với hắn khoảnh khắc trước đó hầu như tan biến hoàn toàn, làm bây giờ hắn thấy lẫn lộn . Óc hắn muốn vỡ ra vì phân vân không biết phải làm gì . Hắn đi đến 1 quyết định . Hắn leo ra khỏi giường, đi qua phòng cũ của bé Thiên, hắn leo vào nôi của bé. Chật chội nhưng mấy tấm ra thật là lạnh, và nhất là yên tĩnh, điều hắn cần nhất bấy giờ . Nếu hắn ngủ trễ cũng không thành vấn đề vì hắn sẽ không đi làm hôm nay . Điều quan trọng là được trầm mình trong yên lặng . Hắn không chắc tại sao Duyên lại bắt đầu gây tiếng ồn nữa, nhưng ít ra bây giờ hắn cũng tìm được 1 khoảng cách với Duyên . Hắn cảm thấy rằng nếu nàng nhận ra làm ồn đến mấy cũng chẳng ai nghe thì nàng có thể im lặng trở lại.
Lã ngủ được 1 chút . Ít ra hắn nghĩ đó là ngủ . Hắn không chắc vì hắn đang thấy khó mà phân biệt được cái khác nhau . Hắn đang bị lầm lẫn danh từ, khái niệm . Mặc cho sự kiên nhẫn của hắn, Duyên hoàn toàn không im lặng chút nào . Điều mỉa mai là trong khi chết Duyên lại ồn ào hơn bao giờ hết . Tiếng ồn từ người Duyên phủ đầy từ trần xuống sàn nhà, làm như có gì đó đang làm phiền nàng lắm, đang cắn, đang đục người nàng . Hắn đi lại ngang qua phòng ngủ, hắn liếc vào bên trong, chỗ giường ngủ . Hắn thấy 1 thân thể lụi tàn, sự hủy hoại đang trườn lên làn da xám của cô ấy . Hắn nhận ra ngay sự thật mà hắn đang cố lẫn tránh . Hắn nghe được điều đó từ tiếng vo ve của những con ruồi và tiếng xì xèo nhè nhẹ của những bộ phận trên người cô đang từ từ hư rửa; nhưng còn hơn thế nữa, nó tiết lộ ra những âm thanh của chính cái cơ thể nỗi loạn của hắn . Chính là chúng, tiếng gẫy khô khan khi hắn nhăn mặt, tiếng rít của không khí đi qua hốc mũi của hắn, trong những âm giai thổi qua lưỡi gà, qua khí quản, đi vào phổi hắn . Chúng hiện diện trong những âm điệu lạ lùng của gan và ruột, của thận và lá lách, của trái tim đang nhảy nhót của hắn . Nhưng chúng thật ra chỉ là những âm thanh trên mặt . Bên dưới chúng là cả 1 hỗn hợp những âm thanh phức tạp: tiếng dồn dập của những làn chảy trong các mạch máu; tiếng rít của những sợi gân bị căng; tiếng chập của mí mắt chớp; tiếng rơi nhẹ nhàng của các tế bào da chết . Những tiếng động như là của đời sống đang dần trôi đi, những tiếng động không phải để cho hắn nghe chút nào.
Lã nhận ra hắn phải làm cái gì đó dữ dội hơn 1 chút nếu hắn thật sự muốn mọi việc trở về như cũ . Hắn trở xuống dưới nhà tìm 1 cuốn sách, hắn đọc kỹ những trang hắn cần kiếm, ngồi suy nghĩ, rồi đứng dậy đi vòng quanh phòng khách . Rồi hắn đi xuống bếp, hắn lấy cái thứ cần nhất cho hắn lúc đó rồi đem trở lên lầu . Hắn ngồi chỗ bàn trang điểm, nhìn vào bóng hắn trong gương, hắn thấy trơ trọi . Chỗ này Duyên hay ngồi trang điểm, che dấu những chỗ mà nàng không muốn thấy trên mặt . Người ta có thể chọn để khỏi thấy, Lã nghĩ, nhưng khi người ta nghe sự thật lên tiếng, người ta không có cách nào hơn là nghe cho hết . Trừ khi...
Hắn nhấc con dao lên, mở cuốn Y Tế Gia Đình ra và nhìn kỹ 1 lần nữa trang có hình vẽ cơ thể con người . Biết chắc là phải làm gì, Lã nắm chặt cái phần trên của cái tai trái và cắt phăng nó đi . Máu tuôn tràn ra, chảy xuống cổ hắn, tiếng động đang rớt ra khỏi người hắn . Một cách nhanh nhẹn hắn cắt luôn lỗ tai bên kia, trước khi cái đau hay cái sợ làm hắn run tay . Hắn nhìn lại trong gương, hắn tự hỏi không biết trước lúc cuối cùng, Duyên có chấp nhận cái ý nghĩa thật sự của tiếng động . Đời sống đều là hình thành bởi tiếng động và mỗi tiếng nghe được là một mảnh đời sống mất đi . Hắn đưa con dao ra cho đến khi mũi dao đụng tấm kiếng . Và hắn nhìn vào mắt hắn và hắn thấy 1 sự im lặng tuyệt đối đang nhìn lại, với cái miệng đen ngòm run run xác nhận . Nó phát ra cái âm thanh mà hắn chưa từng nghe bao giờ.