Hồi 01 - Máu tươi lòng lẻ bạn - Kiếm đứt mộng hai người

Anh có hiểu tương tư là thế nào không?

Anh có biết tương tư dài bao nhiêu, sâu bao nhiêu không?

Anh có thể nói cho ta biết tương tư có mùi vị thế nào không?

* * * * *

Chỉ cần anh còn có tình, còn biết yêu, thì cho dù hiện tại anh vẫn chưa hiểu, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ hiểu thế nào là tương tư.

* * * * *

Người nói biển cả sâu,

So với tương tư cạn.

Biển cả còn có bờ,

Tương tư thì vô hạn.

(Lý Quý Lan, Tương tư oán)

Vô tình không giống đa tình khổ,

Một tấc lại thành ngàn vạn mối.

Chân trời góc bể có khi cùng,

Chỉ có tương tư không chỗ cuối.

(Án Thù, Ngọc lâu xuân)

Biển cả tuy sâu, vẫn cạn hơn tương tư.

Biển cả có bờ, tương tư lại vô hạn.

Anh nói tương tư dài bao nhiêu, sâu bao nhiêu?

* * * * *

Nếu quả thật anh đã hiểu được tương tư, đã từng tương tư, thì chắc anh có thể nói cho ta biết tương tư có mùi vị thế nào.

Nếu quả thật anh chưa hiểu được tương tư, chưa từng tương tư, thì ta chép bài Tứ quý tương tư điệu Song điệp thúy của Lưu Hiệu Tổ ra đây, anh không ngại gì cứ đọc qua một lượt.

Xuân tương tư, xuân tương tư. Ong bay kéo đứt ruột sầu nay, chợt ngó thấy tơ liễu bay, kìm không được niềm tâm sự. Buồn dạo cành hoa, lại hận cành hoa, chiếc đu đang lượn cạnh tường này.

Lại không bằng chẳng gặp xuân, chốn thương tâm đâu phải tới.

Hạ tương tư, hạ tương tư. Sân buồn khó nhịn lúc ngày dài, lòng nồng nàn ta tự hay, ý lạnh lùng y riêng ngấy. Gắng tự chi tri, ngại tự chi tri, nước thơm ai xót tắm lưng gầy. Cho dù khổ ải qua bấy nhiêu ngày, lại buồn lúc mùa thu tới.

Thu tương tư, thu tương tư. Gió tây trăng sáng xót vô tri, vì ta rất sợ thê lương, riêng chiếu chốn thê lương ấy. Ly biệt ngày thu, lại đến ngày thu, tiếng chày giặt áo nhỏ như tơ. Vì sao hồng nhạn bay về, không thấy gởi nhau một chữ.

Đông tương tư, đông tương tư. Ao băng ngoài trướng lạnh hoa mai, đang định ngồi xuống chờ đợi, chợt lại đã qua một ngày. Lúc tình tự hay, lúc mộng tự hay, ta thì như thế ngươi thế nào, ta buồn ta tự gánh vác, lại sợ ngươi ở chốn ấy cũng buồn như vậy.

* * * * *

Mộng vấn hồn vương.

Lưng ong gầy gò, dung nhan tiều tụy.

Té ra mùi vị của tương tư là nỗi khổ.

Tuy là khổ, nhưng chỉ cần anh nghĩ lại một lần, nghĩ kỹ lại một lần, anh cũng hoàn toàn không cô đơn, anh còn có một người để nhớ tới để nghĩ tới, anh sẽ thấy nỗi khổ ấy tuy là khổ, nhưng vẫn là hay.

* * * * *

Cứ nói tương tư khổ,

Tương tư lòng thảng thốt.

Mấy phen nghĩ kỹ rồi,

Lại nói tương tư tốt...

Tây Viên công tử tên Vô Kỵ, Nam quốc giai nhân gọi Mạc Sầu.

Trăng, đèn.

Trăng trắng, đèn hồng.

Trăng trắng không lời thu đếm khắc, Đèn hồng có bóng gác sân khuya.

Trăng trắng mờ soi, đèn hồng sáng rực.

Rèm châu quanh tiểu lâu dưới ánh đèn hồng cũng thành sáng rực.

Màu hồng ấy hồng tới mức làm người ta say, hồng tới mức làm người ta mê.

Hai bóng người in trên rèm châu phía Tây nam.

Giờ này khắc này, ánh đèn như thế, hoàn cảnh như thế, nếu hai bóng người ấy đúng là một nam một nữ, anh nói có bao nhiêu lả lơi thì có bấy nhiêu lả lơi.

Nhưng hai cái bóng ấy lại đều là nam nhân.

Người bên trái ngồi, người bên phải đứng, buông thõng tay mà đứng.

Có một tiếng thở dài.

Người đang ngồi thở dài.

Trong tiếng thở dài có vô hạn thương cảm.

“Đi theo Thẩm Thăng Y à?”

“Ờ!”

Bình một tiếng, một cái ghế đặt bên cạnh lập tức vỡ nát dưới tay quyền của người đang ngồi.

Người đang đứng hoảng sợ nhảy dựng lên, im thin thít như con ve mùa lạnh.

“Ta đã sớm biết sẽ như thế mà”, lại một tiếng thở dài “Nhưng biết thì sao? Ngày nào nó còn chưa chịu tuyệt tâm, thì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh”.

“Ờ!”

“Muốn nó tuyệt tâm chỉ có một cách”.

“Là giết chết Thẩm Thăng Y?”

Người đang ngồi gật đầu một cái.

“Cũng không phải là một chuyện khó”.

“Nói nghe dễ thật”, người đang ngồi cười nhạt.

“Ta hoàn toàn không quên võ công của y”.

“Ủa?”

“Có câu Ngoài trời còn có trời, trên người còn có người, bất kể y võ công cao cường thế nào, cũng chưa chắc đã không có người giết nổi y”.

“Chẳng lẽ ngươi đã có ý chọn một người như thế rồi à?”, người đang ngồi nghiêng người định đứng lên.

“Năm nay có một người tới phủ Ứng Thiên”.

“Một người thế nào?”

“Một người làm nghề giết người!”

“Chức nghiệp sát thủ?”

“Sát thủ trong các sát thủ”, người đang đứng thong thả nói “Bất kể là về can đảm, tâm trí hay võ công, sát thủ ấy cũng đều hơn tất cả các sát thủ khác”.

“Ủa?”

“Tuyết Mạn Thiên là người thế nào?”

“Người mạnh, ngôi cao, thế lớn, tiền nhiều”.

“Thế mà sát thủ ấy lại giữa ban ngày ban mặt, giữa chỗ hàng trăm con mắt, giữa chỗ được bảo vệ nghiêm ngặt, một kiếm đâm chết y đấy!”

“Chẳng lẽ ngươi nói tới Tây Môn công tử...”, người đang ngồi đứng phắt lên, cả giọng nói cũng trở nên khích động “Phí Vô Kỵ?”

“Chính là Phí Vô Kỵ!”

* * * * *

“Phí Vô Kỵ?”

“Chính là Phí Vô Kỵ!”

Giọng đáp tàn khốc, vô tình.

Con người Phí Vô Kỵ vốn vô tình, tàn khốc.

“Ở đây vốn có đèn, hiện tại lại không có đèn”.

“Có đèn thì sao? Không có đèn thì sao?”

“Có đèn thì ngươi biết ta ở đâu, có đèn thì ngươi biết ta là ai”.

“Không có đèn ta cũng biết ngươi ở đâu”.

“Chẳng lẽ không có đèn ngươi cũng biết ta là ai?”

“Có đèn ta cũng chưa chắc biết ngươi là ai”, Phí Vô Kỵ cười nhạt một tiếng “Ngươi là ai hoàn toàn không quan hệ gì, trong con mắt ta trước nay chỉ có hai loại người, người sống và người chết”.

“Ta là người sống”.

“Người chết không biết nói chuyện”.

“Vậy thì trong con mắt ngươi, chỉ biết ta là người sống...”.

“Như thế là đủ!”

“Còn chuyện khác nhất thiết không quản, nhất thiết không hỏi?”

“Hôm nay là chủ là khách, ngày mai là kẻ qua đường, ta quản ngươi cái gì, hỏi ngươi cái gì? Ngươi cho rằng ta có nhiều thời gian lắm à, ít chuyện phải làm lắm à?”

“Được, thế thì ta yên tâm rồi”.

“Trong bất cứ hoàn cảnh nào ngươi cũng có thể yên tâm, cái ta quen không phải là con người mà chỉ là tiền bạc, cái ta tin chỉ là tiền bạc chứ không phải là con người”.

“Tuy ta yên tâm, nhưng vẫn thích ở trong bóng tối”.

“Tùy ngươi”.

“Có biết vì sao ta tìm ngươi không?”

“Vì ta là một chức nghiệp sát thủ”.

“Biết rồi”.

“Ngươi tìm ta, ngoài chuyện muốn ta giết người giúp ngươi còn có chuyện gì nữa?”

“Không có”.

“Ngươi muốn ta giết ai giúp ngươi?”

Yên lặng một lúc.

“Còn phải suy nghĩ cho kỹ à?”

“Không”.

“Vậy tốt nhất là nói mau đi”.

“Chỉ e ta nói ra, ngươi sẽ từ chối”.

“Ngươi quả thật đã khẳng định ta là ai rồi chứ?”

“Phí Vô Kỵ”.

“Theo ngươi nghe được thì Phí Vô Kỵ là người thế nào?”

“Không phải như lời đồn”.

“Vốn là không phải”.

“Nhưng lần này thì khác”.

“Khác chỗ nào?”

“Người ta muốn ngươi đi giết hoàn toàn không phải là kẻ tầm thường có thể sánh được”.

“Phí Vô Kỵ há lại có thể sánh với kẻ tầm thường?”

“Người ấy năm mười tám tuổi đã danh chấn giang hồ”.

“Phí Vô Kỵ thì từ năm mười lăm tuổi đã dùng kiếm sinh nhai, người đầu tiên ta giết cũng chính là Nhập Vân Long danh chấn giang hồ”.

“Cũng là rồng à?”

“Chẳng lẽ lúc mở đầu người ấy cũng giết một con rồng?”

“Không có chuyện ấy, người ấy về căn bản cũng không giết con rồng nào cả, chỉ là đánh ngang tay với một kẻ giết rồng - Nhất Nộ Sát Long Thủ”.

“Tổ Kinh Hồng?”

“Chính là Tổ Kinh Hồng”. Trong bóng tối có một tiếng chép miệng “Sau đó Kim Ty Yến, Liễu Mi Nhi, Tuyết Y Nương, Mãn Thiên Tinh, Ủng Kiếm công tử, mười ba sát thủ đều uống hận dưới kiếm của người ấy, cả tên cướp lớn Bạch Tri Thù lừng lẫy một thời cũng phải ngã xuống trước mặt người ấy”.

“Ta biết người ngươi nói là ai rồi”.

“Ai?”

“Thẩm Thăng Y!”

“Đúng là Thẩm Thăng Y”.

“Người ấy quả thật không phải là kẻ tầm thường có thể sánh được”.

“Ngươi cũng thừa nhận?”

“Sự thật là sự thật”.

“Ờ”.

“Ta chưa vào tới phủ thành Ứng Thiên đã cảm nhận được oai phong của người ấy, vừa vào tới phủ thành Ứng Thiên thì bên tai toàn nghe tên người ấy”.

“Đó là chuyện hôm trước, y là hôm qua mới tới, vừa tới là sự tình hoàn toàn được giải quyết, trong con mắt mọi người y đã không còn là người, mà đã biến thành thần rồi”.

“Nhưng trong con mắt ta thì y lại chỉ là người, không phải là thần”. Phí Vô Kỵ cười nhạt “Y vốn không phải là thần, mà chỉ là người”.

“Trong con mắt ngươi trước nay chỉ có hai loại người, người sống và người chết”.

“Y chẳng qua là một người sống”.

“Tất cả người sống đều như nhau?”

“Đều như nhau”.

“Ngươi không sợ?”

“Ta có gì phải sợ? Y có gì đáng sợ?”

“Ngươi tự tin y không phải là đối thủ của ngươi à?”

“Ta chưa từng nói như thế”.

“Ngươi không có lòng tự tin ấy sao?”

“Không có, hoàn toàn không có”.

Trong bóng tối lại yên lặng một lúc.

“Lúc ta mười lăm tuổi đâm chết Nhập Vân Long, Nhập Vân Long kiếm thuật ít nhất cũng hơn ta một bậc, khinh công ít nhất cũng hơn ta gấp đôi, kinh nghiệm thì nhiều hơn ta mười lăm năm, cả một phần tự tin ta cũng không có, đều không thể có, mà sau cùng y vẫn...”.

“Võ công là một chuyện, giết người là một chuyện, kẻ võ công cao cường giết người chưa chắc xuất sắc, kẻ giết người xuất sắc chưa chắc võ công cao cường”.

“Ủa?”

“Ta hoàn toàn không lấy võ công để nổi tiếng, ta chỉ là lấy giết người để dương danh”.

“Ờ”.

“Giết người là một thứ học vấn khác, là một loại kỹ năng khác”.

“Ngươi chuyên sâu về thứ học vấn ấy, ngươi sở trường về loại kỹ năng ấy”.

“Kẻ hiện tại ngươi cần chỉ là người chuyên sâu về thứ học vấn ấy, sở trường về loại kỹ năng ấy”.

“Ờ”.

“Ta chính là người ngươi cần. Ngươi còn cần hỏi gì nữa không?”

“Một chuyện”.

“Ta nghe đây”.

“Phải thù lao bao nhiêu?”

“Ta giết Tuyết Mạn Thiên đòi một ngàn lượng vàng, so với Tuyết Mạn Thiên thì Thẩm Thăng Y, ít nhất cũng khó đối phó gấp đôi, đòi ngươi hai ngàn lượng vàng cũng không quá đáng”.

“Hoàn toàn không quá đáng”.

“Sảng khoái!”

“Cạnh cửa có một cái ghế”.

“Ủa?”

“Trên ghế có một cái hộp”.

“Tìm thấy rồi”.

“Trong hộp có hai tờ ngân phiếu, mỗi tờ một ngàn lượng vàng, vừa đúng hai ngàn lượng”.

“Ta cầm ngân phiếu rồi”.

“Ta vốn định trả cho ngươi số ấy”.

“Khéo thật”.

“Trả tiền trước giao hàng sau, đó là nguyên tắc giết người của ngươi, ta biết mà”.

“Theo lẽ thì ngươi phải biết”.

“Tiền đã giao rồi, còn hàng?”

“Nửa tháng sắp tới ta bận chuyện khác, nếu còn phải truy tầm tung tích Thẩm Thăng Y mà trong vòng nửa tháng không có tin tức thì chuyện này chỉ còn cách gác lại, tốt nhất là nếu ngươi cho ta biết được về hành tung của y, thì trong vòng nửa tháng có thể giải quyết chuyện này”.

“Mờ sáng hôm qua y rời khỏi phủ Ứng Thiên, quanh quẩn ngoài thành hơn nửa ngày, xế chiều mới thấy y theo đường lên bắc, thời gian chưa nhiều, y lại khác với người thường...”.

“Ta lại không có ấn tượng gì về y”.

“Ta có thể cho ngươi biết”.

“Tuổi?”

“Khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu”.

“Thân hình?”

“Trên dưới bảy thước”.

“Đặc điểm?”

“Tóc xõa ngang vai, áo trắng như tuyết, dùng kiếm, kiếm tay trái”.

“Ngươi còn biết gì nữa?”

“Bấy nhiêu chưa đủ à?”

“Đủ rồi”, Phí Vô Kỵ từng tiếng từng tiếng buông ra “Trong vòng mười lăm ngày, y không chết thì ta chết, ta không chết thì y nhất định phải chết”.

“Tốt lắm!”

“Ngươi gặp may đấy, nửa tháng sắp tới ta chỉ là nhận mối làm ăn, nhưng hoàn toàn chưa nhận tiền, nếu ta đã nhận tiền của người ta thì cho dù ngươi đưa hai vạn lượng vàng ta cũng không nhận, cũng phải chờ làm xong chuyện ấy mới có thể bán mạng cho ngươi”.

“Đúng là ta gặp may”.

“Còn như Thẩm Thăng Y rủi ro hay ta rủi ro, thì phải xem mười lăm ngày nữa”.

“Ờ”.

“Nếu không còn gì nữa thì ta đi đây”.

“Không tiễn!”

Trong bóng tối chợt vang lên tiếng cười lớn, tiếng bước chân, chính là tiếng cười của Phí Vô Kỵ, tiếng chân của Phí Vô Kỵ.

Tiếng cười xa dần, tiếng chân xa dần.

Lại yên lặng trở lại.

Giọng nói của người kia lại vang lên “Không có ai biết chuyện ngươi tìm y chứ?”

Phí Vô Kỵ đã đi xa, người được hỏi đương nhiên không phải là Phí Vô Kỵ.

“Không có, tuyệt đối không có, ta đã cẩn thận, hết sức cẩn thận”, một người vội vàng ứng tiếng.

Dường như nãy giờ người ấy vẫn ở bên cạnh.

“Có thể tiết lộ phong thanh không?”

“Không thể, tuyệt đối không thể”.

“Được, kẻ biết chuyện này chỉ có một người”.

“Phí Vô Kỵ à?”

“Phí Vô Kỵ chỉ biết kiếm tiền, chỉ biết giết người, người y quen chỉ là ngươi, không phải là ta, đương nhiên ngươi cũng không nói về ta với y”.

“Đương nhiên là không”.

“Vậy thì y làm sao biết được? Người ấy làm sao là y được?”

“Không phải y...”.

“Không phải y”.

“Ngươi!”

Trong bóng tối một làn ánh sáng lạnh đột nhiên chớp lên.

Một tiếng rên đau đớn đột nhiên vang lên.

Tiếng rên đau đớn ấy nói không hết sự thống khổ, tiếng rên ấy vốn không phải là một tiếng rên đau đớn, nhưng vừa tới yết hầu thì yết hầu đã bị cắt đứt nên mới biến thành như thế.

Làn ánh sáng lạnh lại chớp lên lần nữa, vừa chớp lên là tắt ngay.

Có tiếng tí tách giống như tiếng máu nhỏ xuống mặt đất.

Bình một tiếng, người cũng ngã vật xuống đất.

“Tại sao thế này?”, người vẫn còn nói được.

“Vì ngươi biết quá nhiều”.

“Ta là tâm phúc của ngươi...”, giọng nói càng đau đớn.

“Ơ, ta làm sao có thể để lại một mối lo tâm phúc như ngươi chứ?”

Trong bóng tối lập tức vang lên mây tiếng cười.

Tiếng cười bi ai làm sao, cay đắng làm sao, yếu ớt làm sao.

Là cười mình hay cười người khác?

Lại yên lặng, một sự yên lặng chết chóc.

“Phí Vô Kỵ, Thẩm Thăng Y!”, lại là giọng nói của người kia “Hai người ấy bất kể là ai cũng không chỉ đáng giá hai ngàn lượng vàng, mà ta chỉ dùng hai ngàn lượng vàng lại thao túng được tính mạng của hai người ấy, hai ngàn lượng vàng ấy bỏ ra kể cũng không uổng, kể cũng không uổng”.

Tiếng cười rộ vang lên.

Tiếng cười vui vẻ như thế, sảng khoái như thế, vang dội như thế.

Là y cười ai?

Thẩm Thăng Y hay Phí Vô Kỵ?

* * * * *

“Quả nhiên là rượu ngon, quả nhiên là nhắm ngon!”

Phí Vô Kỵ cười lớn, buông tiếng cười lớn.

Trước mặt y là thứ rượu ngon nhất, thức nhắm ngon nhất ở phủ Ứng Thiên.

Chỉ là rượu ngon? Chỉ là nhắm ngon?

Nữ nhân trong lòng y không kìm được muốn hỏi một tiếng.

“Còn người?”

“Người đẹp!”

Quốc sắc thiên hương, quả đúng là người đẹp!

Người đẹp tới từ phương Nam, người đẹp tên là Mạc Sầu.

Mạc Sầu khéo hiểu ý người, Mạc Sầu biết lo cho người. Mạc Sầu quả thật có thể khiến người ta đừng sầu.

Người có tiền vốn không có bao nhiêu ưu sầu, người có tiền lại tới làng ôn nhu này, lại đối diện với loại nữ nhân như Mạc Sầu, thì còn ưu sầu gì nữa, còn nhớ tới ưu sầu gì nữa?

Thiên Hương lâu vốn là nơi chỉ người có tiền mới có thể ở lại, Mạc Sầu vốn là nữ nhân chỉ người có tiền mới có thể mời nổi.

Nơi này chính là Thiên Hương lâu, nữ nhân này chính là Mạc Sầu.

Người khách này lại hoàn toàn không phải là người có tiền thật sự.

Người khách này chỉ là một chức nghiệp sát thủ!

Sự cảm thụ của người khách này làm sao có thể giống như thế?

Phí Vô Kỵ tuy trên mặt đầy vẻ tươi cười, nhưng trong mắt không hề có nét tươi cười.

Người khác tới nơi này chỉ để giải khuây, để tiêu sầu.

Y lại tới những nơi thế này chỉ để hưởng thụ.

Y mười lăm tuổi đã bắt đầu giết người, y mười lăm tuổi đã bắt đầu biết hưởng thụ.

Một người dùng kiếm sinh nhai sớm muộn gì cũng có một ngày phải chết dưới kiếm.

Y biết như thế.

Nhưng còn sống được bao lâu nữa?

Chuyện ấy thì y lại không biết.

Cho nên lúc không cần xử tệ với mình, y tuyệt không xử tệ với mình.

Lúc có thể hưởng thụ, y nhất định sẽ hưởng thụ, hưởng thụ triệt để, hưởng thụ thật sự.

Y chưa tới ba mươi tuổi, tính ra vẫn còn trẻ.

Dáng vẻ của y tuy lạnh lùng, nhưng tướng mạo hoàn toàn không khó coi.

Y ra tay lại tuyệt nhiên không keo kiệt, tuyệt đối hào sảng.

Tuổi trẻ nhiều tiền, thiếu niên anh tuấn.

Loại khách nhân như vậy làm sao không được hoan nghênh?

Chỉ cần được hoan nghênh, việc hưởng thụ nhất định sẽ được như ý.

Rượu ngon, nhắm ngon, người đẹp.

Cái mà y gọi là hưởng thụ, không ngoài ba món ấy, món sau cùng cũng là món y thích nhất.

Rất nhiều khi chưa uống xong ba chén, người đẹp đã trên giường.

Lần này là ngoại lệ.

Ba chén lại thêm ba chén, người đẹp vẫn trong lòng y.

Y vẫn chưa nghĩ tới chuyện kia.

Y là nghĩ tới chuyện khác, chuyện Thẩm Thăng Y.

Đối với Thẩm Thăng Y y quả thật hoàn toàn xa lạ. Y chưa gặp Thẩm Thăng Y, cũng chưa thấy Thẩm Thăng Y xuất thủ.

Y chỉ là nghe tên họ của Thẩm Thăng Y, oai phong của Thẩm Thăng Y.

Những điều y biết quả thật quá ít.

Những điều y có thể suy nghĩ quả thật không nhiều.

Y vẫn có thể nghĩ tới chuyện hiện tại.

Y tựa hồ hoàn toàn không nhận ra, nhưng đột nhiên nhận ra.

Trước nay trong lúc hưởng thụ y chỉ nghĩ tới việc hưởng thụ.

Lần này lại là ngoại lệ.

Thế này thì còn tính là hưởng thụ gì chứ?

Y cười, cười gượng.

Trước nay y chỉ dùng tiền mua sự vui vẻ của người khác, tình cảm của người khác, sự tôn nghiêm của người khác.

Sự vui vẻ có thể là giả, tình cảm có thể là giả, nhưng sự tôn nghiêm lại có thể là thật.

Một người có thể gượng gạo vui vẻ, một người có thể ra vẻ đa tình, nhưng sự tôn nghiêm của một người lại không phải do chính mình quyết định.

Chỉ rất ít rất ít người mới không có sự tôn nghiêm của con người.

Loại người ấy đã là rác rưởi trong loài người.

Lúc y hưởng thụ, y cần sự vui vẻ của người khác, y cần tình cảm của người khác, nhưng y lại chà đạp lên sự tôn nghiêm của người khác.

Đến lúc y rời đi, cái để lại ngoài tiền bạc còn có kỷ niệm đau khổ.

Người còn có sự tôn nghiêm nhất định sẽ căm hận y.

Người còn có tình cảm lại càng đau lòng đứt ruột.

Y hoàn toàn không cho đó là một lỗi lầm, cái y cần chỉ là sự vui vẻ nhất thời.

Cho dù có người trải chân tình ra với y, y cũng không cảm kích, ngoài ra thì y lại càng không đếm xỉa tới.

Y chỉ trả tiền, hoàn toàn không trả tình.

Y căn bản vô tình.

Một chức nghiệp sát thủ làm sao có thể có tình?

Y cười, lại uống một chén.

Chén rượu này y uống rất chậm rất chậm, cũng giống như đó đã là chén rượu cuối cùng của y.

Đó đương nhiên không phải là chén rượu cuối cùng của y.

Một chén rượu thì có bao nhiêu, cho dù uống chậm hơn cũng có lúc uống hết.

Y lại tự rót cho mình thêm một chén, thêm một chén cho người đẹp trong lòng.

Y nhìn người đẹp trong lòng, chợt có một cảm giác.

Mường tượng như lần này là lần cuổi cùng.

Cái y đưa ra không chỉ là tiền bạc, mà còn có sinh mệnh của mình.

Y dùng giọng nói dễ thương nhất.

Y dùng thái độ dịu dàng nhất.

Y chợt có một hy vọng, là cái mua được lần này là sự vui vẻ thật sự, là tình cảm thật sự.

Y cười, cười với người đẹp trong lòng.

Người đẹp trong lòng y cũng cười, cười với y.

Vẻ tươi cười trên mặt y vì thế càng đậm, cả trong mắt cũng có nét tươi cười.

Người đẹp trong lòng y lại chỉ có vẻ mặt tươi cười, chứ trong mắt không hề có nét tươi cười.

Y trong lòng đau nhói một trận.

Đúng lúc ấy ở ngoài lầu vang tới một tràng tiếng ca.

Ở nơi này, vào lúc này, đương nhiên không có ai gảy đàn đồng khua phách sắt cuồng ca bài Đại Giang đông khứ.

Tiếng ca nói không hết sự lả lơi.

Phí Vô Kỵ đã động tâm, hạ giọng hỏi giai nhân trong lòng “Cô có biết hát không?”

“Biết!”. Mạc Sầu đương nhiên biết.

“Hát cho ta một khúc thật hay xem”.

Mạc Sầu cười một tiếng, rúc vào lòng Phí Vô Kỵ, khẽ cất tiếng ca.

Trên lầu son nhỏ ánh trăng tà,

Khóm lá xanh non rợp bóng hoa.

Một khắc ngàn vàng không uổng phí,

Xoay ngọn đèn ra,

Một bên thì sáng một bên thì tối...

Giọng hát của Mạc sầu vốn cũng rất dễ thương.

Giọng hát lả lơi, lời hát cũng lả lơi.

Phí Vô Kỵ vẻ mặt lại đầy vẻ xa vắng.

“Có duyên ngàn dặm còn tương hội, Vô duyên đối diện chẳng tương phùng, ta từ ngàn dặm tới đây, gặp cô đêm nay, tính ra cũng là có duyên, qua hết đêm nay, chẳng lẽ cô không nghĩ tới ta nhớ tới ta nữa sao?”. Y chép miệng “Ta còn cho rằng cô sẽ hát cho ta nghe một khúc tương tư”.

Mạc Sầu bất giác sửng sốt.

Nàng còn chưa biết trả lời thế nào, ngoài cửa sổ đã có người trả lời thay nàng.

“Đêm nay chưa qua hết, ngươi vẫn còn chưa đi, tương tư phải sau lúc chia ly, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết sao?”

Lần này tới lượt Phí Vô Kỵ sửng sốt.

“Ai?”, y quát hỏi, tay phải đã đặt lên chuôi kiếm.

Kiếm của y bất kể lúc nào chỗ nào cũng ở cạnh người.

Tính mạng của y là buộc trên thanh kiếm.

Hai cánh cửa sổ ứng tiếng mở ra, một người trung niên mặc áo vàng gò má nhô cao, khuôn mặt khô héo, vừa cao vừa gầy xuất hiện trước cửa sổ.

“Ngươi muốn nghe khúc tương tư, sao không theo ta đi gặp một người?”. Người trung niên áo vàng cười một tiếng.

“Người nào?”. Phí Vô Kỵ lại sửng sốt.

“Tương Tư phu nhân!”

“Tương Tư phu nhân là ai?”

“Tương Tư phu nhân là Tương Tư phu nhân!”

“Người ở đâu?”

“Người ở Tương Tư thâm xứ”.

“Ta phải làm sao mới gặp được cô ta?”

“Ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho ngươi, ngươi đi theo ta là có thể gặp cô ta”.

“Xe ngựa đi phải mất bao lâu?”

“Ba ngày là đủ”.

“Ba ngày?”

“Trên xe ngựa cũng có rượu ngon, cũng có nhắm ngon, cũng có người đẹp, đừng nói là ba ngày, cho dù ba mươi ngày ngươi cũng không phải lo tịch mịch”.

“Ta không sợ tịch mịch”.

“Ngươi ưng thuận rồi phải không?”

“Ta chưa ưng thuận”.

“Ngươi cả tịch mịch cũng không sợ, chẳng lẽ còn sợ tương tư?”

“Ta đang muốn có một người để nhớ để thương, ta sợ gì tương tư?”

“Vậy tại sao không theo ta tới gặp Tương Tư phu nhân một lần?”

“Tương Tư phu nhân hoàn toàn không phải là người ta tương tư”.

“Ngươi chỉ cần gặp Tương Tư phu nhân một lần, ngươi sẽ khó mà quên Tương Tư phu nhân, thì Tương Tư phu nhân há lại không phải là người ngươi tương tư sao?”

Phí Vô Kỵ chợt thở dài một tiếng.

“Ngươi thở dài chuyện gì?”

“Chỉ nghe câu ấy ta đã động tâm rồi”.

“Xe ngựa đã ở ngoài cửa”.

Phí Vô Kỵ lại thở dài một tiếng.

“Ngươi lại thở dài gì thế?”

“Nếu là ba giờ thì cho dù không có xe ngựa, cho dù gãy cả hai chân ta cũng biết bò tới, chỉ tiếc là ba ngày”.

“Ngươi không có thời gian à?”

“Không có, sáng sớm ngày mai ta phải rời khỏi phủ Ứng Thiên rồi”.

“Đi đâu về đâu?”

“Đi nơi sẽ đi, về nơi sẽ về”.

Người áo vàng thở dài một tiếng.

“Ngươi cũng thở dài à?”

“Tương Tư phu nhân bắt ta chuẩn bị xe hương ngựa tốt, rượu ngon người đẹp, dốc lòng mời ngươi tới, ngươi lại không có thời gian, ta đã không có gì thưa lại với phu nhân, làm sao mà không thở dài?”

“Đó quả thật là một chuyện đáng thở dài”.

Người trung niên áo vàng lại thở dài một tiếng.

“Lần này ngươi lại thở dài gì thế?”

“Ta đã tính kết bạn với ngươi, nắm tay nhau đi hết quãng đường dài, nhưng hiện tại xem ra ta và ngươi kết bạn không thành rồi, chuyện như thế há không đáng thở dài một tiếng à?”

“Ta lại thấy chuyện ấy hoàn toàn không có gì đáng tiếc, mà chỉ thấy buồn cười”. Phí Vô Kỵ quả nhiên bật cười, cười rất kỳ lạ, rất tàn khốc “Sau khi vì ba ngàn lượng bạc trở tay một kiếm đâm xuyên qua tim người bạn duy nhất của ta trước năm mười lăm tuổi, ta đã không muốn kết bạn nữa, cũng không có ai muốn kết bạn với ta nữa!”

“May mà ngươi nói rõ cho ta biết, may mà ta còn chưa kết bạn với ngươi!”. Người trung niên áo vàng cười gượng lắc đầu.

“Ta không có bạn, cũng căn bản không tính kết bạn gì cả!”. Phí Vô Kỵ nhìn ra cửa sổ một cái “Đêm xuân luôn ngắn, đêm thu cũng không thấy dài được bao nhiêu, ngươi mở hai cánh cửa sổ chỗ ta, làm lạnh một mâm rượu thịt của ta, ta đều đã để ngươi làm, ngươi muốn nói gì ta cũng đều đã nghe ngươi nói, ngươi cũng nên thỏa mãn, cũng nên đóng cửa sổ lại giúp ta”.

Người trung niên áo vàng cũng quay nhìn một cái.

Đêm mênh mông, trăng mênh mông.

Trăng đã lên tới mái nhà.

“Quả nhiên không còn sớm”.

“Vốn đã không còn sớm”. Phí Vô Kỵ vuốt tóc người đẹp trong lòng “Lúc này thích hợp nhất là làm chuyện ấy”.

“Ta biết chuyện gì rồi”.

“Ta tuy mật bọc cả trời, nhưng có người đứng cạnh nhìn ngó thì ta không làm được chuyện ấy”.

“Ngươi muốn ta đi à?”

“Những gì cần nói ngươi đã nói hết, ngươi còn ở lại chỗ này làm gì?”

“Phu nhân dặn bất kể thế nào ta cũng phải mời được ngươi về!”

“Ủa?”

Người trung niên áo vàng nói “Ngươi muốn ta đi, thì ngươi cứ đi với ta”.

“Nếu ta không đi thì sao?”

“Phu nhân dặn nếu cần khiêng cũng phải khiêng ngươi về!”

“Ta hiểu rõ ý câu ấy của ngươi”.

“Ngươi hiểu rõ là hay nhất!”. Người trung niên áo vàng chợt vỗ tay một cái.

Ba cánh cửa sổ khác trên tiểu lâu ứng tiếng cùng bật tung ra, ngoài mỗi khung cửa sổ đều có một người đang đứng.

Ba người trung niên áo đen giống hệt như nhau!

Ba người trung niên áo đen này quả thật như từ một khuôn đúc ra, mặt mũi giống nhau, thân hình bằng nhau, cả dáng vẻ dường như cũng hoàn toàn như nhau.

Phí Vô Kỵ ánh mắt di chuyển, thoáng sửng sốt nhưng lập tức lấy lại vẻ tự nhiên, ánh mắt lại chuyển trở về trên mặt người trung niên áo vàng nói “Nãy giờ không hỏi tên họ của ngươi, nhưng hiện tại cho dù ngươi không nói ta cũng biết rồi”.

“Ủa?”

“Ai cũng biết ba anh em Mai Sơn là thuộc hạ quyết tử của Kim Sư, ngươi không phải là Kim Sư thì là ai?”

“Ờ, té ra ngươi chỉ từ ba anh em họ mới biết ta là ai”. Người trung niên áo vàng cười nhạt “Ta vốn có chút vui vẻ, nhưng hiện tại nghe ngươi nói như thế, ta lại cảm thấy có chút đau lòng”.

“Ba anh em họ quả thật so với ngươi thì dễ nhận ra hơn nhiều, ta thấy ngươi hiện tại gầy tới mức không giống cả một con chó, thế thì bảo ta làm sao nghĩ rằng ngươi là một con sư tử?”

Kim Sư cúi đầu nhìn xuống hai tay, vô vàn cảm khái.

“Tương tư làm người khổ não, tương tư làm người hao gầy, Kim Sư ơi Kim Sư, mối tương tư của ngươi ngày nào mới thôi, lúc nào mới hết?”. Y lẩm bẩm nói một mình, coi bên cạnh như không có ai, thậm chí còn như quên luôn cả chính mình.

Phí Vô Kỵ nhìn thấy rất rõ, nhịn không được buông tiếng cười rộ “Một Kim Sư một cặp Kim Sư trảo ngang dọc Lưỡng Hà lại khổ não vì tương tư, hao gầy vì tương tư, nếu không phải chính mình mắt thấy tai nghe thì có đánh chết ta cũng không tin”.

Kim Sư cũng cười, cười gượng.

Phí Vô Kỵ cười rộ không ngớt, nói “Ta đang muốn tương tư, đang hận không tương tư, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của ngươi, ta lại tự chúc mừng cho mình”.

Kim Sư hững hờ cười một tiếng, chợt hỏi “Ngươi có hiểu tương tư là gì không?”

Phí Vô Kỵ định gật đầu, nhưng nghĩ lại lại lắc đầu.

“Ngươi biết tương tư sâu bao nhiêu, xa bao nhiêu không?”

Phí Vô Kỵ lại lắc đầu.

“Ngươi có thể nói cho ta biết, mùi vị tương tư thế nào không?”

“Ta không hiểu, ta không biết, làm sao ta nói được cho ngươi biết mùi vị tương tư thế nào chứ?”

“Thế thì ta nói cho ngươi, là nỗi khổ! Tuy là khổ, nhưng nếu nghĩ lại một lần, nghĩ kỹ lại một lần, thì bất kể là lúc nào ở đâu, cho dù ta đang tịch mịch, trong lòng ta cũng tuyệt nhiên không tịch mịch, cho dù có khổ hơn cũng là nỗi khổ tốt”.

“Ủa?”

“Ít nhất, ta cũng còn có một người để nghĩ tới nhớ tới, còn ngươi?”

Phí Vô Kỵ ngẩn ra ở đó, trong mắt tràn ngập vẻ xa vắng.

Kim Sư trong mắt lại tràn ngập vẻ mờ mịt, đột nhiên hắng giọng khẽ hát.

Cứ nói tương tư khổ,

Tương tư lòng thảng thốt.

Mấy phen nghĩ kỹ rồi,

Lại nói tương tư tốt.

Giọng của y hoàn toàn không hay, tiếng hát của y khản đặc mà lạnh lẽo, không có chút nào là dễ nghe.

Nhưng trong tiếng hát lại có một mối nhu tình, vô hạn tương tư.

Phí Vô Kỵ im lặng lắng nghe, giữa hai hàng chân mày tràn ngập vẻ xa vắng.

Ôi, tương tư vẫn là tốt.

Ít nhất Kim Sư cũng còn có một người để nghĩ tới nhớ tới, còn y?

Y thì ngay cả một người để nghĩ tới nhớ tới cũng không có.

Bất kể lúc nào, ở đâu, con người y cũng tịch mịch, trong lòng y cũng tịch mịch.

Kim Sư tuy khổ não nhưng so với y vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều.

“Hiện tại ngươi có nguyện ý theo ta đi gặp Tương Tư phu nhân không?”. Kim Sư lại hỏi.

Phí Vô Kỵ như giật mình tỉnh mộng.

Y cười gượng nói “Quả thật ta không có thời gian, ta có nguyện ý cũng vô ích”.

“Ngươi cứ nhất quyết làm theo ý mình, thì cũng không biết làm sao”.

“Một lời đáng ngàn vàng, quả thật cũng không biết làm sao”. Trong mắt Phí Vô Kỵ lại khôi phục vẻ lạnh lẽo “Ngươi có thể lấy mạng ta, nhưng không thể ép ta nuốt lời đâu!”

“Vậy thì ta chỉ đành đắc tội thôi!”, trên mặt Kim Sư chợt hiện ra một lớp hung quang sát khí!

Phí Vô Kỵ lại cười, cười lớn!

“Ngươi đang cười gì thế?”, Kim Sư cũng cảm thấy kỳ quái.

“Về ngươi...”. Phí Vô Kỵ tiếng cười thu lại “Ta biết năm xưa ngươi kết nghĩa anh em với Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa ở Hữu Tình sơn trang, ta biết năm xưa ngươi một cặp Kim Sư trảo ngang dọc Lưỡng Hà, nhưng ngươi biết được bao nhiêu về ta?”

“Ngươi là Phí Vô Kỵ!”

“Ngươi hoàn toàn không lầm người đâu”.

“Ngươi là một chức nghiệp sát thủ chứ gì?”

“Ta tuyệt nhiên không phủ nhận”.

“Bấy nhiêu còn chưa đủ à?”

“Chưa đủ!”

“Ta còn phải biết gì nữa?”

“Ngươi và ta hôm nay mới gặp nhau lần đầu”.

“Là gặp nhau lần đầu”.

“Trước đây ngươi cũng chưa gặp ta”.

“Chưa”.

“Cũng chưa thấy ta ra tay giết người phải không?”

“Đương nhiên cũng chưa”.

“Thế mà ngươi cũng dám tới gây sự với ta à?”, Phí Vô Kỵ lại buông tiếng cười lớn.

Tiếng cười chưa dứt, thân hình y đã bay lên.

Ánh kiếm cũng cùng thân hình bay lên.

Thân hình y vừa bay lên, Mạc Sầu từ trong lòng y lập tức tuột xuống, rơi xuống đất.

Thân hình Mạc Sầu còn chưa chạm đất, y đã lướt qua ba anh em Mai Sơn phía trước!

Ánh kiếm chớp lên một lần, hai lần, ba lần!

Ba anh em Mai Sơn cùng đồng thời giận dữ gầm lên một tiếng.

Mai lão đại tay phải đã nắm vào chuôi đao.

Mai lão nhị đao đã tuốt ra khỏi vỏ.

Mai lão tam đao đã chuẩn bị chém ra.

Tay vẫn còn trên chuôi đao.

Đao chỉ mới tuốt ra khỏi vỏ.

Đao hoàn toàn chưa chém ra.

Ba anh em Mai Sơn mỗi người cùng bật ra một tiếng rên đau đớn, ba người ba bàn tay phải trước sau cùng đè lên Mi tâm.

Máu đầy lòng bàn tay.

Trên Mi tâm ba người đều rách một đường, máu tươi đang ứa ra.

Độ dài như nhau, vị trí như nhau.

Ba dòng máu tươi ứa ra cơ hồ đều hoàn toàn như nhau.

Phán đoán thật ghê người, xuất thủ thật ghê người.

Ba anh em Mai Sơn cùng ngẩn ra tại chỗ.

Kim Sư cũng ngẩn ra.

Ánh mắt của y mới rồi dán vào Phí Vô Kỵ, hiện tại cũng dán vào Phí Vô Kỵ.

Ánh mắt của y nãy giờ hoàn toàn không rời ra, tâm thần của y nãy giờ hoàn toàn không phân tán.

Y rốt lại đã nhìn thấy Phí Vô Kỵ xuất thủ, nhìn thấy rất rõ ràng, rất rõ ràng.

Cũng chính là lần đầu.

Một lần đã quá đủ.

Đến lúc ánh mắt y trở lại bình thường, Phí Vô Kỵ đã trở lại chỗ cũ, kiếm đã tra vào vỏ, cả Mạc sầu cũng đã rúc trở lại vào lòng y, ánh mắt của y cũng đã rơi trở lại trên mặt Kim Sư.

Trên mặt y vẫn đầy vẻ tươi cười.

Kim Sư trên mặt lại biến sắc.

“Ba anh em họ hiện lại có thêm một điểm giống nhau rồi”, vẻ tươi cười trên mặt Phí Vô Kỵ lại lan ra.

Tuy y không buông tiếng cười, nhưng vẻ tươi cười trên mặt còn có vẻ khinh người hơn cả tiếng cười.

Kim Sư không ứng tiếng, không động đậy, ánh mắt rực lên, tựa hồ đang quyết định gì đó.

Phí Vô Kỵ nhìn thấy rất rõ, cười nói “Không có tiền thì ta không muốn giết người, làm ăn lỗ vốn như thế quả thật ta không cảm thấy hứng thú, nhưng bị bức bách tới chỗ bất đắc dĩ không biết làm sao thì cho dù không cảm thấy hứng thú, biết rõ là lỗ vốn, ta cũng phải làm như thế thôi!”

Kim Sư vẻ mặt càng khó coi, ánh mắt càng rực lên.

Phía ngoài tiểu lâu lại truyền tới tiếng trống canh đêm.

“Canh hai rồi!”, Phí Vô Kỵ lẩm bẩm một tiếng.

Kim Sư nghiến răng, thân hình thẳng lên, hai tay giương ra.

Phí Vô Kỵ như không nhìn thấy gì.

Kim Sư chẳng qua cũng chỉ đưa tay khép hai cánh cửa sổ lại.

Cửa sổ đóng lại, Kim Sư đương nhiên cũng theo đó mất hút không thấy đâu nữa.

Ba anh em Mai Sơn cũng theo đó mất hút không thấy đâu nữa.

Cửa sổ ba phía kia cũng nối nhau khép lại.

Phí Vô Kỵ phì cười, cười lớn, cười như điên.

Trong tiếng cười, tiếng bước chân ngoài lầu xa dần.

Phí Vô Kỵ lúc ấy mới thu tiếng cười lại, lúc ấy y mới nhớ tới người đẹp nằm trong lòng, y cúi đầu xuống.

Mạc Sầu đã sợ tới mức co người thành một khối tròn.

“Mạc Sầu buồn gì?”, Phí Vô Kỵ cúi đầu cười hỏi.

Mạc Sầu không nhịn được nữa, rúc vào lòng Phí Vô Kỵ bật tiếng khóc.

Cả Mạc Sầu cũng đã rơi nước mắt, anh nói...

Mạc Sầu buồn gì?

* * * * *

Đừng buồn à?

Có ai nguyện ý muốn buồn?

Ai mà không biết nỗi buồn giống như một cái võng, ngồi lên là khiến người ta đong đưa không ngừng, nhưng vĩnh viễn không thể khiến người ta tiến lên được một bước?

Ai mà không biết nỗi buồn còn tàn khốc hơn năm tháng, còn vô tình hơn năm tháng, làm tóc trên đầu bạc nhiều hơn năm tháng, làm nếp nhăn trên mặt sâu hơn năm tháng?

Chỉ là có biết cũng không sao cản trở, cũng không sao né tránh.

Nỗi buồn không tới tìm anh, anh cũng không tự tìm tới nỗi buồn là hay rồi.

Nhưng ngay cả điểm đó cũng đã không ai làm nổi.

Người vô tình rốt lại cũng rất ít.

Nhưng vì trăng lo mây, vì hoa buồn mưa gió, vì giai nhân tài tử thường bạc mệnh, nhìn thấy nắng chiều đẹp vô hạn rồi cảm khái than thở sắp đến hoàng hôn thì không khỏi quá đa tình.

Đa tài thì nhiều nỗi buồn, đa tình thì nhiều mối lo.

* * * * *

Tài nhiều buồn nhiều, tình nhiều lo nhiều.

Vương Duy tiễn bạn thơ thi trượt về quê, hai câu “Cây thẳm vương chân khách, Thành côi rớt nắng chiều” tả ra tình cảnh thê lương của người thất ý uể oải nặng nề lê bước tiở về.

Vi Ứng Vật chiều tối tới huyện Vu Di, khẽ ngâm “Vi vút sóng nổi lớn, Âm u nắng tắt mau”, liền gợi nỗi cô đơn nơi đất khách “Người về mờ rặng núi, Nhạn xuống trắng bờ lau”.

Bài Yên ca hành của Cao Thích viết “Sa mạc cùng thu cỏ ải tàn, Thành côi quân vắng bóng chiều lan” nói hết sự mênh mông xa vắng của nơi xa xôi và nỗi sầu khổ của người chinh phu muốn trở về.

Câu thơ tiễn bạn nổi tiếng của Lý Bạch “Mây trôi lòng khách lữ, Nắng tắt ý người xưa” lấy mây trôi nắng tắt tượng trưng cho sự trôi dạt bồi hồi, mà một phen ra đi lưu luyến tràn ngập nỗi cảm khái đi xa biệt lâu.

Lưu Trường Khanh ngày thu lên cao trên chùa ở đài Ngô Công nhìn ra xa, cảm xúc cảnh đài hoang chùa lạnh bồi hồi nghĩ lại thuở Nam triều, viết thành câu thơ “Chiều buông vương lũy cổ, Khánh lạnh ngập rừng hoang”, bóng dáng Nam triều lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt.

Lý Thương Ẩn vịnh hoa rơi viết “Lô nhô liền lối rẽ, Tít tắp tiễn chiều rơi”, lô nhô và tít tắp đều hình dung một chữ rơi, tả ra cảnh sắc cuối xuân và tâm tình cô lữ “Vườn nhỏ hoa bay loạn, Lầu cao khách vắng rồi”.

Bài tuyệt xướng Hoàng Hạc lâu của Thôi Hiệu viết “Chiều buông dõi mắt tìm quê cũ, Khói sóng đầy sông khiến khách sầu”, từ cảnh sông tạnh rờ rỡ tới cỏ hoang tươi tốt dần dần chuyển qua phía quê cũ trong màn khói sóng dưới bóng tịch dương, tình ý uyển chuyển mà thê lương, cả Lý Bạch cũng phải cúi đầu.

Bài Lợi Châu nam độ của Ôn Đình Quân viết “Chiều buông dòng vắng nước mông mênh, Đảo uốn quanh co nối núi xanh”, tả cảnh chiều trên bến đò tới mức vô cùng cổ kính thanh nhã.

Bài Xuân oán của Lưu Phương Bình viết “Rèm the chiều xuống bóng dương tà, Lầu vắng không ai thấy lệ sa”, ôm tài lớn mà không gặp thời nên mượn nỗi niềm oán hận kín đáo trong phòng khuê mà giải sầu, bài Vịnh Ô Y hạng của Lưu Vũ Tích viết “Chu Tước ven cầu cỏ trổ hoa, Ô Y đầu hẻm bóng dương tà” lấy chiều tà hình dung sự suy sụp của Nam triều.

Bài vịnh Tập Linh đài của Trương Hỗ viết “Nắng chiều nghiêng chiếu Tập Linh đài, Cây đỏ hoa tươi đón móc mai” thì trái ngược hẳn với tình điệu của nhiều thi nhân, nhìn tịch dương một cách vô cùng đáng yêu, khí phái trong sáng tới mức nào?

Cùng tả cảnh mặt trời lặn, chỉ vì tâm tình khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, bút pháp khác nhau mà cũng như nắng tắt chiều buông, thiên biến vạn hóa.

Có tình mà không có tài thì khó có được bấy nhiêu thơ hay như thế, có tài mà không có tình thì làm sao có được bấy nhiêu cảm xúc như thế?

Có tình cũng thế, có tài cũng thế, thật ra đều là tự làm tổn thương đầu óc, tự tìm phiền muộn cũng thế, nhưng việc tự làm tổn thương đầu óc ấy, việc tự tìm phiền muộn ấy vẫn có giá trị của nó, ngàn năm sau nữa vẫn khiến người ta cảm thấy ý vị vô cùng.

Mà bất kể tình thế nào tài thế nào thì cũng không ai phủ nhận được cảnh sắc lúc mặt trời lặn là như thơ như họa.

Cảnh mặt trời lặn lúc hoàng hôn ngoài đền Thiên Nữ cũng thế.

Trong đền thờ lại đầy vẻ trang nghiêm.

Nói là trang nghiêm, thì thà nói là tối tăm lạnh lẽo.

Thật ra tất cả đền miếu đều mang một dáng vẻ tối tăm lạnh lẽo được gọi là trang nghiêm.

Bất kể là thờ phụng thiên thần đẹp đẽ hay yêu ma hung ác.

Lúc đông người có khi còn không cảm thấy, chứ lúc ít người thì rất khó nói.

Trong đền Thiên Nữ nãy giờ chỉ có một mình Thẩm Thăng Y.

Nắng tắt ngoài cửa sổ, nắng tắt ngoài cổng lớn.

Ánh ráng còn vương, nắng chiều còn sáng rưới ánh vàng trên mặt đất, ngay cả tượng Thiên Nữ cũng bị một làn ánh sáng màu vàng kỳ lạ phủ lên.

Phía trước Thiên Nữ có một lò hương.

Lửa trong lò hương chưa tắt, từng làn từng làn khói mỏng từ trong lò hương lởn vởn bốc lên, phản chiếu ánh ráng còn vương, nắng chiều còn sáng, đặc biệt chói mắt.

Thiên Nữ mờ mịt giữa làn khói.

Làn khói phất phơ bất định, Thiên Nữ cũng theo đó thấp thoáng thay đổi.

Lúc làn khói dày hơn, không chỉ Thiên Nữ mà cả ngôi đền Thiên Nữ cũng mường tượng như đang lay động, đang bồng bềnh.

Khung cảnh ngụy dị thật, không khí ngụy dị thật.

Khuôn mặt tươi cười của Thiên Nữ cũng trở thành ngụy dị.

Thân tượng lấp lánh, mặt tượng lấp lánh, cả đôi mắt cũng lấp lánh ánh sáng.

Đôi mắt ấy quả thật giống như thật.

Mặt tượng hướng ra cửa lớn, ánh mắt lẽ ra phải nhìn ra ngoài cửa.

Nhưng ánh mắt ấy lại rơi lên người Thẩm Thăng Y!

Ánh mắt ngụy dị thật!

Thẩm Thăng Y hoàn toàn chưa phát giác ra.

Y ngồi dựa vào một gốc cột, ôm gối mà ngồi, đầu cúi gằm trong vòng tay không động đậy, xem ra như đã ngủ.

Lúc Tiêu Linh bước vào cửa, y mường tượng vẫn hoàn toàn không biết.

Tiêu Linh đi tới cạnh y, thân hình y mới hơi nhúc nhích, nhưng vẫn chưa ngẩng đầu lên.

Tiêu Linh sửng sốt nhìn y.

Dưới ánh nắng chiều, bộ y phục màu đỏ của nàng cũng đỏ như máu, gương mặt xinh đẹp của nàng cũng đỏ lên.

Qua một lúc lâu, Thẩm Thăng Y vẫn như thế.

Tiêu Linh nhịn không được gọi y một tiếng.

“Thẩm đại ca!”, tiếng gọi rất lớn.

Thẩm Thăng Y lúc ấy mới thong thả ngẩng đầu lên.

Ánh nắng tàn tô thêm lên mặt y một lớp ánh vàng.

Mắt y lại mường tượng như phủ một lớp khói mù, một khoảnh mờ mịt.

Y lim dim mắt, giống như vẫn chưa nhìn rõ.

Đó cũng không biết là vì ánh nắng hay vì y vẫn chưa tỉnh hẳn.

Ngươi nhìn thấy dáng vẻ một người đang ngủ bị người ta gọi dậy chưa?

Dáng vẻ Thẩm Thăng Y là như thế.

Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Linh càng đỏ, giống như đang nổi giận.

Nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng lại không giống nổi giận mà đỏ lên.

“Ngươi đang làm gì thế?”. Nàng hỏi.

“Chờ cô”. Thẩm Thăng Y cả giọng nói cũng đầy vẻ uể oải.

“Chờ ta à? Con người ngươi... Chờ ta mà ngươi cũng ngủ được à?”

“Ta chờ tới chờ lui vẫn không thấy cô tới, còn cho rằng hôm nay không chờ được cô, cho nên...”.

“Cho nên ngươi phát chán, quyết định ngủ luôn phải không?”

“Không phải là phát chán”. Thẩm Thăng Y ánh mắt càng thêm mờ mịt “Chẳng qua chỉ hy vọng mơ được một giấc, trong giấc mơ gặp được cô”.

Tiêu Linh sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ lên.

Đó là một màu đỏ khác.

Nếu cô là con gái nhỏ, người cô thương yêu giải thích với cô như vậy, thì cô cảm thấy thế nào?

Chẳng qua chỉ hy vọng mơ được một giấc, trong giấc mơ gặp được cô.

Trong đó có bao nhiêu tình mềm, bao nhiêu ý ngọt?

Tình nồng như rượu nồng.

Tâm thần Tiêu Linh nhất thời cùng say.

“Người ta nói đời người như mộng, mộng như đời người”. Thẩm Thăng Y uể oải đứng lên, nói “Cho dù không gặp được cô trong giấc mộng hiện thực này thì ta vẫn còn có thể tìm cô trong giấc mộng kia mà”.

Tiêu Linh đã không nhịn được nữa, ấm ứ một tiếng, chúi vào lòng Thẩm Thăng Y.

Cũng đúng trong chớp mắt ấy, pho tượng Thiên Nữ bằng đất đột nhiên vỡ nát, một làn ánh kiếm như dải lụa từ trong pho tượng bay ra!

Một người cũng đồng thời từ trong pho tượng vọt ra!

“Oa” một tiếng, Phí Vô Kỵ cả người lẫn kiếm bắn vào Thẩm Thăng Y!

Một kiếm ấy không có gì gọi là chiêu thức, một kiếm ấy hoàn toàn không cần đẹp mắt.

Một kiếm ấy vốn không phải để người ta nhìn.

Một kiếm ấy mục đích chỉ là giết người!

Giết Thẩm Thăng Y!

Thẩm Thăng Y đối diện với pho tượng Thiên Nữ, thân hình Phí Vô Kỵ đương nhiên trong tầm mắt y, một kiếm ấy của Phí Vô Kỵ đương nhiên cũng trong tầm mắt y!

Nhưng việc pho tượng Thiên Nữ bằng đất đột nhiên vỡ nát lại là điều bất ngờ với y!

Bất cứ ai trong tình hình ấy cũng đều khó tránh khỏi một thoáng sửng sốt.

Thẩm Thăng Y cũng khó tránh khỏi.

Khoảng cách chẳng qua chỉ khoảng một trượng.

Trong thoáng sửng sốt ấy, thanh kiếm đã phóng tới ngực Thẩm Thăng Y.

Cũng trong chớp mắt ấy, Tiêu Linh đã chúi vào lòng Thẩm Thăng Y.

Thanh kiếm của Phí Vô Kỵ lập tức bắn vào người Tiêu Linh, lực đạo trên một kiếm ấy quả thật không nhỏ.

Soạt một tiếng, lưỡi kiếm đâm lút vào quá nửa.

Phí Vô Kỵ lại “oa” lên một tiếng quái dị, cả người lẫn kiếm lăng không lật ngược trở ra!

Đối tượng một kiếm ấy của y là Thẩm Thăng Y, không phải là Tiêu Linh!

Y lật người một cái rơi xuống lò hương, kiếm thứ hai dồn thế chờ phát.

Kiếm thứ hai của y hoàn toàn chưa đánh ra.

Cùng lúc Tiêu Linh ngã xuống, Thẩm Thăng Y cũng ngã xuống.

Thẩm Thăng Y ngã ngồi xuống đất, Tiêu Linh nằm phục trên người Thẩm Thăng Y.

Kiếm thứ hai của y đã không cần đánh ra nữa.

Máu tươi từ sau lưng Tiêu Linh vọt ra như mũi tên, Thẩm Thăng Y trước ngực cũng một khoảnh máu đỏ, đều là máu tươi!

Kiếm thứ nhất của y dường như đã xuyên qua tim của Tiêu Linh rồi đâm trúng tim Thẩm Thăng Y!

“Thẩm Thăng Y chẳng qua cũng chỉ đến thế!”, y cười lớn.

Thẩm Thăng Y lại hoàn toàn không để ý tới, trong lòng trong mắt mường tượng như căn bản không có sự tồn tại của Phí Vô Kỵ.

Trong mắt y chỉ có Tiêu Linh, trong lòng y cũng chỉ có Tiêu Linh.

Trong mắt y tràn ngập vẻ bi thương, trong lòng y cũng tràn ngập nỗi bi thương.

Rốt lại y cũng là một cao thủ dùng kiếm, y há lại không biết một kiếm ấy của Phí Vô Kỵ là một kiếm trí mạng?

Dường như Tiêu Linh lại không biết.

Kiếm xuyên suốt qua ngực nàng, nhưng nàng lại như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Tuy nàng phải dùng hết sức từ trong lòng Thẩm Thăng Y ngước đầu lên, nhưng trong mắt chỉ có nét cười.

Mặt nàng cũng đầy vẻ tươi cười.

Nụ cười mãn nguyện làm sao, an ủi làm sao.

“Thẩm đại ca, ta vẫn còn ở trong lòng ngươi chứ?”. Giọng nói của nàng đã trở thành yếu ớt.

Thẩm Thăng Y buồn rầu cười một tiếng.

“Đừng rời khỏi ta, cho ta được chết trong lòng ngươi”.

Thẩm Thăng Y mi mắt chợt nóng lên, trong lòng chợt chua xót.

“Cô yên tâm, ta không rời khỏi cô đâu”. Giọng nói của Thẩm Thăng Y cũng yếu ớt như thế, trong giọng nói hàm chứa muôn vàn đau đớn.

Phí Vô Kỵ nghe thấy rất rõ ràng.

Kiếm sắc xuyên tim, đương nhiên là đau đớn!

Y dĩ nhiên cũng hiểu rõ, y cười càng lớn hơn.

Thẩm Thăng Y vẫn không đếm xỉa gì tới.

Tiêu Linh cũng thế, giống như không có sự tồn tại của Phí Vô Kỵ.

Nàng nhìn máu tươi trước ngực áo Thẩm Thăng Y, đôi mắt tươi cười lại phủ thêm một vẻ đau xót.

“Thẩm đại ca, ngươi cũng bị thương à?”. Nàng tha thiết hỏi.

Thẩm Thăng Y giống như bị nghẹn, mặc dù đôi môi run bắn lên nhưng cả một tiếng cũng không nói ra được.

Khóe mắt y co rút lại, da thịt trên mặt giật giật, cứ thế cứ thế hết lượt này tới lượt khác, lại tạo ra một lối biểu thị tới mức cực độ.

Là sự đau đớn về tinh thần hay sự đau đớn về thân xác?

Thân xác cố nhiên đau đớn, tinh thần cũng đau đớn như thế!

Phí Vô Kỵ càng đắc ý.

Người khác càng đau đớn, y lại càng vui vẻ.

Lòng dạ con người này quả thật cứng rắn như sắt đá, tàn khốc như sắt đá, vô tình như sắt đá!

“Thẩm đại ca, ta lạnh quá!”, thân mình Tiêu Linh chợt run rẩy, run rẩy rất ghê gớm.

Mất bấy nhiêu máu, làm sao mà không thấy lạnh?

Thẩm Thăng Y vội vàng ôm chặt Tiêu Linh.

Máu trước ngực y và máu trước ngực Tiêu Linh cũng hòa quyện vào nhau.

Tiêu Linh dường như cũng cảm nhận được.

Nàng lại cười, cười mãn nguyện làm sao, nhưng cũng thê lương làm sao.

Nàng đang cười, chợt hỏi “Thẩm đại ca, ở đây có lưu truyền một đoạn tiểu khúc, ngươi đã nghe qua chưa?”

“Rồi!”, Thẩm Thăng Y khó khăn lắm mới nói ra được tiếng “Rồi” ấy.

Cả đoạn tiểu khúc gì Tiêu Linh cũng chưa nói tới, y lại nói là nghe rồi?

Này chàng ngốc, chàng của ta,

Một khối đất nắn thành đôi ta,

Nắn một người là chàng, nắn một người là ta,

Nắn ra như người sống, nán ra xong cùng đặt lên giường,

Đập vỡ người đất ra, hòa với nước trộn qua,

Lại nắn một người là chàng, lại nắn một người là ta,

Trong người ta có chàng, trong người chàng có ta...

Y tới phủ Ứng Thiên chẳng qua vài ngày, quả thật y đã nghe đoạn tiểu khúc này sao?

Y quả thật biết đoạn tiểu khúc mà Tiêu Linh nói là đoạn tiểu khúc này sao?

Nhưng Tiêu Linh hoàn toàn không hề nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng.

“Trong máu của ta cũng có máu của ngươi, trong máu của ngươi cũng có máu của ta, Thẩm đại ca, tính ra ta phải đi trước một bước rồi, ngươi sẽ tìm được ta, đúng không?”

“Nhất định ta sẽ tìm được cô!”. Da thịt trên toàn khuôn mặt Thẩm Thăng Y trong một cơn đau đớn chợt co rút cả lại.

“Thẩm đại ca...”. Tiêu Linh còn muốn nói gì thêm, nhưng một trận ho đã cắt đứt lời nàng.

“Cô sao rồi?”

Tiêu Linh khó khăn lắm mới nói tiếp được “Những lời ngươi mới nói với ta đều là thật chứ?”

“Đương nhiên là thật”.

“Ngươi nhận được lá thư của ta chưa?”

Phí Vô Kỵ bên canh chợt chen vào “Lá thư của cô đã qua tay ta rồi mới tới tay y, cô dùng tiền thuê người đưa thư, ta cũng dùng tiền thuê người ấy tạm thời giữ lại, đưa ta xem một lượt, xem một lượt cũng đã quá đủ!”

Thẩm Thăng Y mặc kệ Phí Vô Kỵ nói, vẫn không đếm xỉa tới y, chỉ trả lời Tiêu Linh “Nhận được rồi”.

“Ta vốn định sẽ trực tiếp gặp ngươi, nhưng hai người của anh ta, còn có hai người lạ khác cứ theo sát phía sau ngươi...”.

“Ta đã gặp hai người của anh cô một lần, còn hai người lạ kia ta cũng không biết là ai, ta vẫn cho rằng là người của anh cô”.

“Ta còn nhớ là nhất thời sơ suất quên ký tên, tại sao ngươi biết lá thư đó là của ta gởi ngươi?”

“Làm sao không biết, trong lá thư ấy cô gọi ta là gì?”

“Thẩm đại ca”.

“Chỉ có cô gọi ta như thế thôi!”

“Thẩm đại ca!”. Trong mắt Tiêu Linh tràn lên một niềm vui sướng khó tả.

Ánh mắt của nàng đã dại đi.

Dáng vẻ vui sướng ấy cũng đã dại đi.

“Thẩm đại ca, lúc ta ra thành ngươi đã đi lên phía bắc, nếu không phải ngươi đổi ý quay lại, thật không biết đến lúc nào ta mới tìm được ngươi, gặp được ngươi”.

“Ta không thể không quay lại”.

“Tại sao?”

“Bộ Yên Phi thất tung ở đây, ta muốn truy tìm nơi hạ lạc của cô ta, đương nhiên cũng phải bắt đầu từ đây”.

“Té ra ngươi quay lại vốn chỉ là để tìm Bộ Yên Phi sao?”. Trong mắt Tiêu Linh dâng lên vẻ thất vọng.

“Cô ta vì ta mà thất tung, dù sao ta cũng phải tìm được cô ta”.

“Thẩm đại ca...”. Tiêu Linh lại ho, ho ra toàn máu.

Thẩm Thăng Y lòng đau nhói, nói “Cô không cần nói nữa”.

Tiêu Linh lắc đầu.

Cơ hồ không nhìn ra là nàng lắc đầu.

Ngay cả lắc đầu nàng cũng tựa hồ như không còn khí lực.

“Thẩm đại ca”. Tiếng nói của nàng càng yếu ớt “Ta còn muốn hỏi ngươi một câu nữa”.

“Cô hỏi đi”.

“Trong lòng ngươi, Bộ Yên Phi quan trọng hay là ta quan trọng?”

Thẩm Thăng Y sửng sốt.

Y quả thật không ngờ Tiêu Linh lại hỏi như vậy.

Y quả thật không biết nên trả lời thế nào.

“Là Bộ Yên Phi à?”. Tiêu Linh hỏi lại.

“Không!” Thẩm Thăng Y nghiên răng một cái.

“Là ta?”

“Là cô!”

“Ta biết ngươi đang lừa dối ta, nhưng ta vẫn rất vui sướng, rất vui sướng!”

Thẩm Thăng Y không nói gì.

“Thẩm đại ca, tại sao ta không quen ngươi sớm hơn?”. Thẩm Thăng Y chỉ còn cách thở dài.

“Thẩm đại ca...”.

“Cô còn muốn hỏi ta gì nữa?”

“Không còn, chẳng qua ta chỉ muốn gọi ngươi thêm một tiếng, ta biết không thể gọi ngươi được bao nhiêu tiếng nữa”.

“Cho dù cô chỉ gọi ta một tiếng như thế, ta cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng, mãi mãi không quên”.

“Thật sao?”

“Thật mà!”

Đầu Tiêu Linh từ từ ngoẹo qua một bên.

“Đại ca, ta cũng không gặp được người nữa rồi...”.

Một tiếng “đại ca” ấy khiến người ta chua xót.

Một tiếng “đại ca” ấy, dĩ nhiên không phải là gọi Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y biết.

“Cô sẽ gặp y, nhất định sẽ gặp y, y cũng sẽ gặp cô, nhất định sẽ gặp cô!”

Tiêu Linh khóc.

Giọt lệ đầu tiên vừa rơi xuống, mắt nàng cũng đã nhắm lại.

Trên mặt nàng vẫn còn vẻ tươi cười, khóe môi nàng cũng vương nét tươi cười.

Một nụ cười mãn nguyện.

Một nụ cười vĩnh viễn.

Những lời Thẩm Thăng Y nói, bất kể là thật hay giả, nàng đều đã không còn quan tâm nữa, cũng không thể quan tâm nữa.

Thẩm Thăng Y ôm Tiêu Linh càng chặt càng chặt.

Không hề lên tiếng, không hề động đậy.

Thẩm Thăng Y mường tượng như đã biến thành một pho tượng.

Một pho tượng không có sinh mệnh.

Máu hiện đã ngưng kết, không khí chung quanh cũng tựa hồ đã ngưng kết.