Chương 1

Một... hai .. ba... "Diệu Thương đi thật nhẹ xuống nhà bếp khi không còn chịu nổi mùi thức ăn từ trong ấy tỏa ra . Cô nàng đẩy khẻ cánh cửa đang khép hờ rồi thò đầu vô nhìn quanh quất . Chẳng có ai trong đó ngoài chú mèo tam thể đang thu mình rình bắt chuột hoặc thả hồn thưởng thức mùi thơm của thức ăn . Biết mẹ đã bận việc đi đâu đó, nên Diệu Thương liền lách người xông vào bếp với ý định sẽ ăn vụng cái món đang kích thích bao tử cô nàng tự nãy giờ

- Lật chiếc nắp vung đầu tiên, Diệu Thương không khỏi xuýt xoa trước những miếng bò bít tết thơm lừng đầy hấp dẫn . Chà, bữa nay mẹ cho cả nhà ăn sang qúa... Diệu Thương thò tay bắt một miếng cho vào miệng rồi vội vàng nhai . Miếng thịt còn nóng suýt làm cô bé phải bỏng miệng

- Ái dà .. ngon qúa .. ngon qúa...

Mẹ mình nấu bếp thật tuyệt vời...

- Nuốt vội vàng miếng thịt chưa nhai nát, Diệu Thương vuốt ngực cho nó trôi qua cổ họng rồi đưa tay rón thêm 1 miếng nữa . Song lần này chưa kịp nhai thì có tiếng động phía sau làm T giật mình quay phắt lại . Không phải là mẹ, cũng chẳng phải anh Hào Kiệt mà là 1 khuôn mặt lạ hoắc, lạ hươ đang nhìn Diệu Thương mỉm cười

- Chào em gái...

Vì miếng thịt đang nằm đầy trong miệng nên Diệu Thương ú ớ chẳng thành lời . Cô nàng gật gật cái đầu đáp lễ lại rồi tông chạy ra ngoài nhả miếng thịt vào lòng bàn tay . Tim Diệu Thương đập mạnh

- Hú hồn, suýt tí nữa là mình mắt nghẹn mà chết mất

Ngay lúc đó, cô nàng nghe tiếng mẹ:

- Con làm gì vậy Diệu Thương ?

Giấu tay ra phía sau, Diệu Thương cuooi giả lả:

- Con có làm gì đâu me.

Vốn biết tính con gái nên bà mẹ khẽ mắng yêu:

- Tổ cha cô . Lại ăn vụng rồi phải không ?

Sợ người khách lạ nghe thấy, Diệu Thương lao tới bên mẹ dùng bàn tay còn trống bụm miệng bà:

- Mẹ, có người nghe lén trong bếp nhà mình kìa

Bà mẹ gỡ tay con rồi lườm ngọt:

- Cho cô ế chồng luôn . Đã sắp mười tám tuổi mà cứ như trẻ con ấy !

- Ngay luc'' đó, người khách lạ trong bếp bước ra nhìn mẹ con Diệu Thương cười:

Bác mắng như thế mà không tội nghiệp cho Diệu Thương ư ? Chưa tới 1* tuổi nghĩa là vẫn chưa được công nhận làm người lớn mà bác

- Đưa mắt nhìn lấm lét chàng thanh niên có khuôn mặt đẹp trai như diễn viên điện ảnh, Diệu Thương nửa e thẹn nửa tò mò . Cô nàng khều mẹ rồi hỏi nhỏ:

- Ai vậy mẹ ?

Bà mẹ vui tính giới thiệu ngay:

- Cậu Tuấn Anh bạn của anh Hào Kiệt con đấy ! Cậu ấy nhà mãi trên Đà Lạt xuống đây tá túc nhà mình để học đó con à

- Diệu Thương tiếp theo lời mẹ bằng ánh mắt ngỡ ngàng pha chút dí dõm:

- Ôi ! Thế mà con nào có biết đâu . Cứ tưởng nhà mình có trộm đột nhập chứ !

- Hà... hà .. 1 tên trộm hào hoa, phong nhã số 1 phải không Diệu Thương ? Đó là lỗi tại anh quên không báo trước

- Hào Kiệt xuất hiện ngay sau lưng em gái, chiếc miệng hơi rộng của anh chàng khẽ bạnh ra:

- Nào, làm quen đi, kẻo lát nữa ra vô đụng nhau không biết xưng hô thế nào thì kỳ lắm

- Diệu Thương chu chiếc mõ dính mở lên với anh:

Biết rồi, không cần anh bắt cầu khỉ giùm đâu

- Hào Kiệt nắm cái đuôi moden đằng sau gáy em gái kéo nhè nhẹ:

Từ nay có bạn của anh ở đây cô làm ơn hiền hiền 1 chút . Đừng có qúa xá quà xa kẻo bạn anh chạy làng đi nơi khác đó nghe chưa

- Đôi mắt Diệu Thương thương hếch ngược lên cùng với chiếc môi dưới trề ra

- Xí . Làm như em hung dữ lắm hổng ba*`ng . Mẹ đặt tên cho em là Diệu Thương tất em phải phù hợp với nó chứ

- Cầu mong là như vậy, anh chỉ sợ nó phản nghĩ thì qủa là rầy rà

- Rồi quay qua phía bạn,Hào Kiệt xoa tay cười:

- Em gái tao đó Tuấn Anh à, ngó dễ thương nhưng mà thương không dễ... lắm !

- Chàng trai có cái tên Tuấn tú tựa như người, lên tiếng bênh vực cho Diệu Thương:

- Mày quảng cáo như vậy mà không sợ mất lòng em gái sao ? Tao thấy Diệu Thương cũng hiền làng, nhu mì ghê đấy chứ

- Xời ơi... đừng vội nhận xét lầm mà phải trả giá cho sự vội vàng . Con nhỏ này nó quậy lắm, tao với mẹ tao còn không chịu xiết... chỉ mong nó ăn nhiều chóng lớn để gả chồng phứt đi cho rồi

- Thấy anh trai nói về mình như thế, Diệu Thương nhảy cẫng lên dùng hai tay, đấm vào lưng Hào Kiệt thùm thụp làm văng cả miếng thịt bò giấu trong tay nãy giờ xuống nền gạch . Cô nàng như đứa trẻ con chưa hề biết nhận thức là gì:

- Cho anh chừa tật nói xấu em ne `...

Hào Kiệt vừa đỡ vừa cười lớn:

- Đó . Dữ như chằn tinh vậy anh nói có sai đâu, cái mặt này mai mốt ăn hiếp chồng phảI biết

- Diệu Thương giậm chân đành đạch xuống nền nhà:

- Hổng biết đâu . Bừa nay anh nói xấu em nhiều lắm rồi đó nha

- Bây giờ Hào Kiệt mới vội giỗ em gái:

Nói vậy đâu có gì là xấu . Dẫu sao anh cũng còn giấu cho em 1 cái tật hay ăn vụng trước mọi người mà

- Câu nó toạc móng heo của anh trai làm Diệu Thương đỏ mặt như người đang đi ngoài trời nắng, cô nàng ngắt véo vào Hào Kiệt

Ôi trời .. tha cho anh đi nhỏ ơi !

- Tại anh nhìn thấy miếng thịt nằm rơi ngoài kia chứ bô.

Đôi má Diệu Thương càng nóng ran như gặp lửa, cô nàng ngó miếng thịt nằm chơ vơ nơi nền gạch rồi vụt đổ thừa cho con mèo đang meo meo gần đó

- Thủ phạm chính là nó chứ có phảI em đâu . Anh mà không mau điều chỉnh sự danh dự cho em thì em sẽ quậy anh tới bến đó

- Nhưng Hào Kiệt vẫn cười khà, anh cúi bắt con mèo bồng lên tay:

- Tội nghiệp mày qúa miu ơi... sao mày không hét tướng lên rằng cái miệng tui đâu dính mỡ mà cô chủ vu oan cho tui chứ !

- vừa nghe thấy Diệu Thương vội đưa tay len chùi miệ,ng rồi ù chạy vào phòng mình trước tiếng cười đắt thắng của anh trai. Lần đầu tiên trong đdời, Diệu Thương biết mắc cỡ thật sự bởi tật xấu của mình bị phô trương ra trước người lạ nhất là kẻ đólại khác phái với mình. Giận anh, Diệu Thương đóng chặt cửa phòng mình không thèm ra ăn cơm dù được gọi nhiều lần. Nằm trên giường với chiếc bụng đói meo sôi sùng sục, cô nàng ứa nước miếng khi nghĩ đến món thịt bò đang đợi ở bên ngoài. Nhưng làm sao Diệu Thương dám ló mặt ra để ăn khi cái anh chàng Tuấn Anh kia sẽ nhìn cô nàng rồi cười mỉm, ôi thật là tệ hại, song ăn vụng cũng là một cái thú mà chỉ có những cô gái cá tính như Diệu Thương mới dám làm

- Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài kèm theo giọng nói thật khẽ:

- Ra ăn đi cô bé, anh chỉ dùa chứ đâu cố ý chọc em

biết là anh trai nên Diệu Thương ngủng nghỉnh:

- Em không thèm nói chuyện với anh nữa

Hào Kiệt nói vọng vào:

được bao lâu, một tháng hay một năm

- Mãi mãi...

Như thế thì cô be sẽ phải trở thành người câm bất đắc dĩ rồi. Vì trong nhà này chỉ có anh là hay nói chuyện nhất

- Diệu Thương chõ miệng ra:

Hổng dám đâu. Còn mẹ nữa chi...

Tiếng cười của Hào Kiệt nghe rộn rã:

- Mẹ già rồi, đâu tâm lý bằng anh

Bất hiếu dễ sợ luôn. Em sẽ mét mẹ để mẹ phạt anh chậm cưới vơ.

- vậy sao? Nhưng chẳng ảnh hưởng gì bởi gì anh chưa có yeu mà

Đuối lý, Diệu Thương mở cửa thò đầu ra cô nàng le lưỡi lại:

Chưa có ai yêu là đáng kiếp. Em cầu cho anh ở gía suốt đời

- Hào Kiệt vẫn vui tươi:

Sao ác vậy em gái? Lẽ ra em phải tìm người galăng cho anh để sớm có chị dâu. Đằng này lại trù ẻo.. thật là đáng ký lên đầu qúa

- Diệu Thương rụt cổ vào:

Còn khuya ông anh à. Bạn gái xin đẹp em đầy có thiếu gì, con Lã Vân, con Thụy Miên thường đến nhà mình chơi đó. Nhưng em đã cấm tụi nó không được ngó ngắp gì đến anh

- ht chớp chớp mắt:

Có chuyện đó nữa sao. Diệu Thương? em làm vậy mất duyên anh còn gì

- Quên phứt chuyện cần phải ẩn mình kín trong phòng. Diệu Thương mở toang cửa nhình anh cười hỉ hả:

Em đã biểu cho đáng đời anh mà

- Hào Kiệt bước vô nịnh em gái:

Làm vậy còn tình nghĩa huynh muội chị Diệu Thương của anh cũng biết điều lắm

- Khoanh tay rồi đứng nhịp chân giữa phòng Diệu Thương lắc lư người làm dỏm

- Em hổng có ngu gì mà leo lên tàu bay giấy của anh

Nhưng Hào Kiệt cố gạ gẫm:

vậy thì anh sẽ cho em đi bằng phi cớ thứ thiệt nhỏ chịu không?

thôi chóng mặt lắm ! Thà lội bộ cho khỏe

- Khó dễ qúa trời hà. Hay để anh dành d ụm tiền mua chiếc Dream chở nhỏ đi chơi

- Diệu Thương bụm miệng cười:

Nổ vừa thôi anh Hai ơi ! sinh viên vừa mới vào đại học thì còn lâu mới có tiền sắm nổi xe Dream... em đâu dại chờ cho mệt

- Khinh thường anh hả nhỏ. biết đâu chiều nay anh trúng số độc đắc thì sao

- Thần tài hổng gõ cửa nhà nào có sinh viên đâu, anh đừng mơ rồi nuôi mộng

- Lần này thì Diệu Thương bị anh trai cốc một cái thật đau. Hào Kiệt dọa dẫm lại:

Nhỏ này lém lỉnh ghệ Anh mà ở giá thì anh cũng sẽ cho bà cô "chống ề" luôn để biết mặt

- Diệu Thương cười tháhc thức:

ối, em đâu có sợ. Chỉ lo cho mẹ hổng có con dâu thôi

- Nói tới đây cơn đói bụng của Diệu Thương trỗi len khiến cô nàng không còn hơi sực để tranh luận dài dòng nữa. những cái réo ùng ục trong bụng thôi thúc Diệu Thương dẹp bỏ "mặc cảm ăn vụng" lúc này lần mò vào phòng ăn. Nhưng trên bàn chỉ còn phần của cô nàng, còn mọi người đã ai về phòng nấy. không chần chờ lâu lắc, Diệu Thương ngồi xuống ghế và bưng chén ăn ngaỵ cơn đói làm cô nàng ăn thật ngon dù thức ăn và cơm đã nguội hết. một chén.. hai chén.. rồi bạ. Diệu Thương ưỡn bụng ra rồi dùng tay vuốt vuốt. Tưởng rằng không ai thấy nhưng cử chỉ của cô nàng, đã lọt và mắt mẹ, và bà đã mỉm cười rồi lắc đầu ra ý rằng Diệu Thương còn con nít qúa...