Chương 1: Mùi hương
Trong gió phảng phất hương mùa xuân, êm đềm, thanh khiết.Trên đồng cỏ hoang vu, hoa oải hương nở tím ngắt, một cô gái đang thong thả bước đi.
Những bước chân trần nhẹ bẫng, thân thể nàng cũng hoàn toàn không một mảnh vải che đậy, ánh trăng bàng bạc tỏa chiếu trên làn da trắng ngần, tôn lên từng đường nét mềm mại, thanh tao. Gương mặt nàng mang một vẻ đẹp dịu dàng, tươi nhiên, không chút gì ưu tư. Đôi mắt sáng, long lanh, và đẹp hơn cả ánh sao trời.
Nàng vẫn chậm rãi bước đi trên cánh đồng hoa, từng làn tóc mây đen tuyền tung bay lất phất, bỏ lại ở phía sau một đống lửa lớn đang cháy rừng rực!
Tên nàng là Huệ Nha, đó là điều đầu tiên nàng cần phải ghi nhớ!
Đống lửa đã ở rất xa rồi, hơi sương lạnh lẽo vờn trên da thịt thiếu nữ. Trên bầu trời đêm, mây giông đang kéo đến che khuất những vì tinh tú. Chẳng mấy chốc mà ánh trăng trong veo đã lịm tắt, và mưa bắt đầu rào rào đổ xuống.
Huệ Nha vẫn lặng lẽ bước đi giữa những làn mưa giá buốt, cái lạnh này đâu thấm gì.
GRÀOOOO!!!
Một tiếng gầm khủng khiếp bất chợt vang lên khiến không gian rúng động. Và... từ trong một lùm cây rậm rạp, một con mãnh thú chồm ra! Một con sư tử với bộ lông trắng muốt, to lớn, hung tợn, bộ bờm đồ sộ trùm tới bụng, cặp mắt sáng rực lóe lên man dại!!
Không chút giật mình hay hoảng sợ, Huệ Nha vẫn điềm nhiên bước tiếp về phía trước, nàng chỉ thoáng quay đầu liếc nhìn con ác thú bằng ánh mắt nhẹ bẫng.
Con sư tử há rộng cái mõm đầy răng nhọn gầm lên một tiếng lộng óc, sửa soạn tư thế vồ mồi, nó thèm khát được cắn xé, thèm khát máu tươi trong cái thân thể nõn nà kia.
Nhưng...
... chợt có điều gì đó khiến nó khựng lại...
Đó là một mùi hương... tỏa lan trong cơn mưa...
Mùi hương huyền diệu ấy... dường như... đang dập tắt dần bản năng săn mồi trong nó...
Mùi hương từ cơ thể cô gái kia...
UỒMMM!!!
Con sư tử lại gầm lên một tiếng thịnh nộ, nó hùng hổ phóng mình lên chặn đường đi của Huệ Nha!
Nàng dừng bước, đưa ánh mắt nhìn con ác thú, nét mặt nàng vẫn bình thản như thể đang nhìn một vật vô hại.
Con sư tử nhe nanh gầm gừ, đôi mắt hoang dại long lên, nó gằm ghè tiến lại gần nàng.
Nàng vẫn đứng lặng yên, đôi mắt trong veo, không mảy may sợ hãi, nhìn thẳng vào cặp mắt dữ tợn kia.
Trong vài giây, thiếu nữ và con mãnh thú như nằm trong một bức tranh tĩnh kì lạ, chỉ thấy sự chuyển động của những vệt mưa.
Và rồi, tiếng gầm gừ nhỏ dần trong cuống họng con sư tử, nó hơi hếch mũi lên, ánh mắt dịu lại, hương thơm của nàng khiến nó cảm thấy dễ chịu. Nhẹ nhàng âu yếm, nó giụi bờm vào người nàng, như một con mèo khổng lồ đáng yêu.
Nàng khẽ chớp mắt, đôi đồng tử thêm sáng trong. Con sư tử uy phong giờ đang phủ phục dưới chân nàng, nó thè chiếc lưỡi đỏ dịu dàng liếm láp những vết bùn đất vấy bẩn hai bàn chân ngọc ngà của nàng.
Rào rào!
Cơn mưa ngày càng nặng hạt thêm, người và thú đều ướt sũng.
Từ phía đằng xa, đống lửa ban nãy giờ đang bùng lên dữ dội. Thật kì lạ, mưa dường như không thể dập tắt được thứ lửa này mà chỉ càng khiến nó cháy mãnh liệt hơn. Những lưỡi lửa hung tàn không ngừng lan rộng trên đồng cỏ mưa, và chỉ thoáng chốc đã trở thành cả một... biển lửa đỏ rực!!!
Huệ Nha leo lên cưỡi trên lưng con sư tử tuyết, dáng ngồi duyên dáng mà uy quyền. Ánh mắt nàng chợt sáng lên lấp lánh, cánh tay trái của nàng đưa lên chỉ thẳng về phía trước.
Và con sư tử sải vuốt phóng mình lao đi vun vút, bỏ lại những quầng lửa khổng lồ đang hừng hực tràn theo phía sau...