Chương I

Lời chú thích quan trọng của tác giả:

Như mọi lần, tác giả trân trọng nhắc lại với Bạn đọc thân mến rằng, tuy dựa vào thực tế địa lý và thời sự, những nhân vật và tình tiết mà cuốn tiểu thuyết này chứa đựng, chỉ là sản phẩm của tưởng tượng, Mục đích duy nhất của người viết là mua vui cho bạn đọc, bởi vậy, nếu trong muôn một, có sự gần gặn hoặc trùng hợp với sự việc xảy ra ngoài đời, đó chỉ là ngẫu nhiên, ngoài ý muốn và trách nhiệm của tác giả

NGƯỜI THỨ TÁM

 

I

Thần chết trên không trung

Trời mùa hè cao vút và xanh thẳm một màu chói lọi. Chiếc Caraven sơn trắng khổng lồ của công ty hàng không Pháp Air-France lướt nhẹ như tên giữa những lùm mây trắng xóa. Bộ phận hãm thanh của phi cơ tối tân đến nỗi 80 hành khách chỉ nghe một tiếng động nhẹ nhàng và thoải mái.

Trong phòng hoa tiêu, Vitô duỗi tay chân cho khỏi mỏi, rồi đánh diêm châm thuốc lá. Đây là điếu Benson thứ nhất mà nhà phi hành giàu kinh nghiệm, quen thuộc với đường bay Hương Cảng- Mani, đặt lên môi từ khi con chim sắt đồ sộ cất cánh khỏi phi trường Kaitak, rộn rã ánh nắng và gió mát ngoài khơi thổi lại.

Vitô là môn đệ của thuốc lá Benson. Chàng hút nhiều thứ thuốc khác nhau, từ thuốc đen nhức đầu của Pháp đến thuốc vàng ngọt cổ họng của Mỹ, song chưa thấy thứ nào hút ngon, cuốn khéo và bao thuốc trình bày đẹp bằng Benson của Anh Quốc Nhiều khi ngồi một mình Vitô thường mang gói thuốc màu vàng lộng lẫy ra ngắm, mường tượng đến một cô gái tóc vàng tha thướt nằm ưỡn, trên làn ga trắng toát.

Bỗng Vitô có cảm giác nặng nặng ở dạ dày. Lệ thường, ghé lại Hương Cảng, chàng ăn rất ít, vì bay cao 12 ngàn thước trong phòng phi hành được điều hòa áp lực, một bữa cơm thịnh soạn với vi cá, gạch cua, vịt nướng Tứ Xuyên, heo sữa quay, kèm theo rượu mai quế lộ, sẽ làm bộ máy tiêu hóa bị đình trệ.

Vitô lim dim cặp mắt nhìn ra phía trước. Máy bay đang xuyên qua một đám mây trắng xóa như bông nõn, và Vitô tưởng như chiếc phi cơ phản lực đang treo lơ lửng giữa từng không bát ngát. Bâng khuâng như mê ngủ chàng cúi xuống đồng hồ tốc độ: nếu không có cây kim chỉ 800 cây số một giờ làm chứng, chàng có thể lầm là phi cơ đứng lì một chỗ, và lắc lư, lắc lư nhè nhẹ như một cái nôi khổng lồ.

Vilô lắc đầu một cái thật mạnh.

Chàng thừa biết nếu không chế ngự được thần kinh, trong khoảnh khắc tầm hồn chàng sẽ mê mẩn, và khi ấy ruột gan chàng bỗng nhiên đau xé, khác nào đâm bổ từ thượng từng không khí xuống mặt đất 10 cây số phía dưới.

Sự mệt mỏi này là kết quả của một đêm trác táng trong các hộp đêm sa đọa ở Hồng Kông. Đêm qua, chàng uống rượu như hũ chìm, và ôm cái eo nhỏ nhắn của cô gái Tàu hơ hớ nhảy luân vũ đến khi hai chân loạng choạng, chàng phải ngồi phịch xuống ghế. Cô gái Tàu xinh đẹp ngồi gọn trên đùi Vitô, đặt bàn tay của chàng lên bộ ngực vĩ đại và hở hang, miệng nũng nịu:

- Anh nghe tim em đập không? Gớm, nhảy nhiều quá, em hoa cả mắt!

Mánh khóe káo tay đàn ông vào ngực để nghe tim đập đã quá cũ rích với chàng. Chẳng qua cô gái điếm đàng muốn Vitô khám phá bộ ngực kinh khủng của nàng để sẵn sàng tung ra một tờ bạc trăm đô la mới toanh.

Ngồi bên, phụ tá hoa tiêu người Trung Hoa, Fali, cười hỏi:

- Lại cô bé mặc áo vàng ở Wanchai phải không?

Wanchai là một trong nhiều khu giải trí ban đêm tại Cảng Thơm. Tuần lễ ba đêm Vitô được lưu lại hòn đảo thần tiên này, và ít đêm nào chàng không thức trắng với những tấm thân nguyên tử nõn nà. Nhân viên phi hành của chiếc Caraven đã quen cô gái chuyên mặc áo sường sám màu vàng trong một hộp đêm lạ lùng ở Wanchai. Nàng chỉ trạc 14, 15 là cùng. Kẻ thạo đời ở Hương Cảng thuật lại là gái đẹp ở đây chỉ hành nghề đến năm 17, 18 là hoàn lương. Bọn tú bà lành nghề đi sục những cô thôn nữ hơ hớ từ 13 tuổi trở lên, cho ăn mặc sang trọng và tập luyện thuần thục rồi đem bán cho giới đại phú, hoặc đưa vào vũ trường và thanh lâu.

Cô bé áo vàng được nhiều người ngưỡng mộ, song chỉ thích phi công nên Vitô được nàng chiếu cố một cách đặc biệt. Đành rằng Vitô tốn nhiều tiền, nhưng xét lại hai trăm đô la Hương Cảng một đêm với một kho báu vô tiền khoáng hậu cũng không lấy gì làm đắt. Lui tới hộp đêm nhiều lần, Vitô quên không hỏi tên cô gái.

Vì nàng không cho chàng có thời giờ hỏi han nữa. Gặp chàng, nàng ôm nhảy như điên. Nhảy mệt, nàng đòi uống, đòi hôn. Đến khuya, nàng nũng nịu đòi về, và nàng chỉ trả tự do cho Vitô 15 phút trước khi máy bay cất cánh.

Nghe Fuli hỏi, Vitô lẩm bẩm:

- Ừ, mất sức quá. Từ nay phải chừa mới được.

Fuli suýt cười to lên. Không phải lần đầu Vitô hứa sẽ ngoan ngoãn như con cừu non. Nhiều lần vào phòng hoa tiêu, tứ chi rời rã, đôi mắt thâm quầng, сổ họng khô đắng, xương sống tê bại, Vitô thường hứa xin chừa đến già. Lần sao, chàng lại mò xuống xóm tìm cô gái bất hủ.

Vả lại, Vitô chỉ là con người, với sự thèm muốn muôn thuở, phương chi sự thèm muốn này phát xuất từ một thân thể cường tráng, đa tình chưa đến ba mươi, cái tuổi của tình yêu mê ly và thục mạng. Đặt chân xuống Cảng Thơm, thánh nhân cũng phải bồi hồi trước những nàng tiên kiều diễm thì sự mê say của chàng thanh niên Vitô đói khát tình yêu cần được tha thứ.

Cửa phòng hoa tiêu hé mở.

Pôlin bước vào, thân hình thon cứng của nàng nổi bật dưới hộ đồng phục chiêu đãi viên may khít, bằng nỉ màu nước biển. Cặp mắt mỏi mệt của Vitô đột nhiên sống quắc, dán chặt vào ngực Pôlin. Mặt đỏ ửng, nàng hỏi:

- Sao phi cơ bị xóc thế anh?

Fuli dáp, giọng bình thản:

- À, hôm nay trời hơi nhiều mây. Chỉ còn mấy phút nữa thôi.

Vitô cười thầm. Lúc rời Kaitak, đài kiểm soát đã báo tin dọc đường sẽ có nhiều mây xấu, và đề nghị chàng bay theo một hành lang khác. Tuy không gian rộng bào la, không được chia thành xa lộ có tên hẳn hòi như ở dưới đất, đối với người phi công vẫn phân ra làm nhiều đường bay riêng biệt, gọi là hành lang, mỗi hành lang mang một tên khác nhau, Vitô đã thuộc lòng, nhắm mắt lại lái cũng khó thể bay lạc.

Sau 6 năm ngược xuôi giữa vùng trời Hương Cảng và Phi Luật Tân, chàng nhớ rõ từng đám rnâ, từng chiều gió, nên mỗi khi trèo lên máy bay, hùng dũng trong bộ y phục phi hành gọn ghẽ bằng vải ni-lông màu da cam sặc sở, chàng thấy trong người khoan khoái như nằm dài trên ghế xích đu ngoài bãi biển.

Hơn ai hết, Pôlin đã biết chuyến bay này không xóc. Sở dĩ nàng hỏi Vitô chẳng qua đó là một cớ chính đáng để ra vào phòng lái, liếc nhìn ý trung nhân mà khỏi ngượng ngùng. Pôlin yêu chàng đã lâu. Nàng mới 21 tuổi, mớ tóc bạch kim cắt ngắn, dán vào màng tang, làm tôn khuôn mặt trái soan, cái mũi như nặn và cái miệng xinh xắn của nàng.

Như mọi lần, nàng ghé miệng gần vai Vitô, hơi thở nong nóng của nàng thấm vào da thịt chàng:

- Anh dừng cà phê nữa nhé?

Fuli xen vàp:

- Trời, từ nãy đến giờ đã 5 tách cà phê đặc rồi. Cô định đầu độc anh ấy phải không?

Nàng cười ròn tan:

- Khỏe như hai anh thì chết sao được.

Vitô đang vui đột nhiên sa sầm. Người yêu của chàng vừa gợi tới cái chết. Không hiểu sao phút này chàng lại sợ chết. Nếu sợ chết, chàng đã không chọn nghề hoa tiêu. Trong nhiều năm lăn lộn trên không trung mênh mang, đâm phi cơ phóng pháo xuống tàu Đức ở Đại Tây Dương, hay lái phản lực cơ thương mãi chở hàng vạn hành khách trên đường Châu Á nhiều giông bão, chàng chưa hề gặp nạn. Ai cũng khen chàng là một trong các hoa tiêu giỏi nhất thế giới.

Lời nói vô tình của Pôlin làm chàng nhớ lại giấc mộng hãi hùng đêm qua trong khách sạn.

Đêm qua, trong một căn phòng sực nức mùi trầm, nhìn ra bãi biển lộng gió, Vitô ngủ vùi trên cánh tay mũm mĩm của cô gái áo vàng khả ái, vả quyến rũ.

Đang đêm, chàng giật mình tỉnh dậy. Chàng nằm mơ thấy phi cơ của chàng bốc cháy như một cây đuốc khổng lồ, lảo đảo trong không trung đầy mây và gió rồi lao đầu xuống biển với tốc lực kinh khủng 800 cây số một giờ. Chiếc Caraven tối tân chìm xuống nước lạnh.

Vitô thét lên một tiếng dữ dội, bồ hôi ướt đầm. Thiếu nữ ôm chầm lấy chàng:

- Gì thế anh?

Chàng hốt hoảng mở mắt:

- Anh sợ quá.

Nàng hỏi, giọng lo âu

- Anh nằm mê phải không?

- Phải.

Nàng thở phào ra:

- Tưởng gì, làm em mất hồn.

Chàng chống tay ngồi dậy, trên mặt vẫn còn vẻ phiền muộn khác thường:

- Anh có nói gì không?

Nàng lau bồ hôi cho chàng:

- Em nghe không rõ. Em chỉ loáng thoáng nghe những tiếng như Mayday (1), SOS, cháy, cháy, trời ơi phi cơ Caraven...

Giấc mơ hồi hôm lại ám ảnh tâm trí mỏi mệt của chàng. Chàng quay sang Pôlin:

- Anh xin em một ly cà phê nữa.

Pôlin nhìn vào giữa mặt chàng:

- Lạ quá, em thấy anh không được bình thường.

Fuli gạt đi:

- Vitô vẫn khỏe như voi. Cô vừa khen anh ấy khỏe xong, cô quên rồi sao?

Vitô ngồi như pho tượng trước cần lái.

Không hiểu sao chàng lại bâng khuâng tưởng tới mẹ chàng đang sống lặng lẽ, an phận thủ thường ở một làng nhỏ đầy nho đen mọng nước ở miền Nam nước Pháp, dọc bãi biển xanh ngắt một màu, cũng xanh ngắt như mặt biển mà phi сơ cùa chàng đang bay phía trên. Chẳng may chàng lâm nạn, mẹ chàng sẽ được hưởng món tiền bảo hiểm nhân thọ năm chục ngàn đô la.

Mỗi khi nhớ đến 50.000 mỹ kim bảo hiểm cửa đứa con trai duy nhất, bà cụ lại òa jên khóc. Hồi Vitô còn nhỏ, mẹ chàng muốn chàng trở thành у sĩ, sống cuộc đời bình thản ở quê nhà. Song Vitô lại chọn nghề cưỡi mây lướt gió. Vitô thở dài nhè nhẹ.

Uống xong ly cà phê nóng hổi và đặc sịt của Pôlin, chàng khỏe dội lên.

Cảm giác trằn trọc đã biến mất. Phía trước đám mây trắng nhầy nhụa chuyển sang màu hồng tươi tắn, mặt trời hiện ra chói lọi. Còn mười phút nữa, máy bay sẽ hạ xuống phi trường Mani. Vitô sẽ rủ Pôlin ra bãi biển. Nửa đêm, chàng sẽ lái xe cho nàng lên Tagaytay, một nơi tắm biển thần tiên, cách Mani ba chục cây số.

Pôlin có thói quen cởi bỏ quần áo, nằm trần truồng trên cát trắng, mặc cho làn nườc mát rợi mơn man da thịt, và ánh trăng tò mò chiếu xuống bộ ngực tròn trĩnh và căng cứng của nàng. Gần sáng, chàng sẽ dìu nàng vào căn nhà gỗ dưới rặng phi lao dọc bờ biển, bên trong có một cái giường nhỏ, cửa đóng kín mít.

Bỗng Vitô lạnh thấu xương sống.

Tiếng nói của Fuli run run trong máy phóng âm:

- Chết rồi.

Vitô hỏi dồn:

- Gì thế?

- Đài kiểm soát cho biết một phi cơ quân sự bay lạc vào đường ta.

- Thế à? Xa hay gần.

- Ba phút.

Vitô thở phào ra, như trút được gánh nặng.

Cách ba phút, thì chưa đáng ngại.

Một tiếng nói quen thuộc từ dưới đất dội vào mũ nghe của Vitô:

- Alô, Caraven 5, chuyến bay 8, có thể hạ xuống 18.000 bộ được không? (2)

Vitô đáp:

- Đang xuống đây. Đã báo tin cho phi cơ lạ ấy chưa?

Vẫn tiếng nói quen thuộc:

- Lạ quá, họ không trả lời.

Phi cơ rùng mình một cái, đoạn chúc mũi đâm xuống. Vitô đăm đăm nhìn những chiếc đồng bồ xanh đỏ trước mặt.

Lát nữa, đáp xuống sân xi măng, việc làm đầu tiên của chàng là tìm ra kỳ được anh chàng phi công vô kỷ luật kia để tặng cho một bài học về xử thế.

Nếu đài kiểm soát không báo kịp cho chàng, tính mạng gần một trăm hành khách - trong đó có nhiều nhân vật cao cấp - và chiếc phản lực cơ thương mãi đắt hàng chục triệu, sẽ tan ra thành mảnh vụn.

Máy bay đã xuống dưới mực cao 18.000 bộ. Vitô hỏi bên dưới:

- Alô, Caraven 5, chuyến bay 8, xuống đúng 18.000 bộ rồi, được chưa?

Bèn dưới vọng lên mồn một:

- Được rồi. Cám ơn các bạn.'

Vitô rút mù soa ra lau trán. Khí lạnh trên thượng tầng không đủ ngăn những giọt bồ hôi chảy đầm đìa trên mặt chàng. Trong giây phút chàng có cảm giác như trẻ thêm mười tuổi. Chàng vui vẻ hát nhẩm bài ca trữ tình Trung Hoa mà cô bé áo vàng đĩ thõa ca cho chàng nghe đêm qua. Chàng nhớ lại cái giường kêu cọt kẹt, và làn da trắng muốt của nàng. Nàng bật đèn sáng quắc, thản nhiên quay lại cho chàng ngắm. Nàng không thẹn gì cả. Nàng cho đó là một hãnh diện. Bằng chứng là tay Vitô run lên, máu chảy rần rần hai bên thái dương, mắt nổ đom đóm, và ôm chầm lấy tấm thân mời mọc.

Trong phòng hoa tiêu, bây giờ tay Vitô cũng run lên, máu chạy rần rần hai bên thái dựơng, mắt nổ đom đóm.

Song không phải vì thèm muốn.

Mà vì sợ hãi.

Chàng không thể lầm được. Kinh nghiệm của nhiều năm phi hành thức dậy rồn rập trong đầu chàng.

Như cái máy điện tử, chàng ôm ghì lấy cần lái. Tim chàng đập thình thịch.

Ngay trước mặt chàng, một đám đen kinh khủng, hiện thân cho sự Chết, đang hùng hổ phóng tới.

Vitô nghe tiếng kêu của phụ tá hoa tiêu Fuli:

- Trời đất ơi!

…………………………………

…………………………………

Trong thân phi cơ, quang cảnh vẫn yên tĩnh như không có việc gì xảy ra.

Riêng một điểm khác thường: ngọn đèn đỏ đã bật, yêu cầu đừng hút thuốc lá và hành khách buộc giây lưng vào bụng. Ngọn đèn được vặn lên khi Vitô trao đổi những lời đầu tiên với đài kiểm soát dưới đất. Hành khách đinh ninh chiếc Caraven đã đến Mani. Họ không thể ngờ một tấn thảm kịch sắp sửa diễn ra...

Máy bay không thừa một ghế trống. Phần đông hành khách đều là người Phi Luật Tân đi đổi gió ở Hương Cảng về. Dưới sàn, trên đầu chỗ nào cũng có va li chứa đầy hàng hóa mua không phải trả thuế ở Cảng Thơm.

Thu hình trong góc, Cáclốt tỏ vẻ bực bội vì phải dụi điếu thuốc lá Mỹ hắn vừa đốt. Mùi vịt Bắc Kinh ăn tại nhà hàng Princess Gardens còn thoang thoảng trên móng tay và miệng, khiến hắn cảm thấy sự cần thiết của một hơi thuốc Lucky thơm ngát và tboải mái.

Mặc dầu cô chiêu đãi lễ phép mời hắn đưa thuốc lá cho nàng tắt, kèm theo nụ cười đổ quán siêu đình, hắn vẫn chưa hết giận. Bình sinh, hắn không thích loại đàn bà có cặp giò mảnh mai, và thuôn thuôn như cô gái người Âu này. Hắn ưa nhất những thiếu phụ đầy đặn và khoẻ mạnh.

Máy bay bỗng nhào xuống. Ruột hắn đau thắt lại. Nửa con vịt Bắc Kinh nhai ngấu nghiến với một chai sâm banh hảo hạng dường như muốn ói ra miệng. Cáclốt ôm lấy bụng, bồ hôi toát ra như tắm. Hắn buộc ra một tiếng rủa tục tĩu.

Biết thời tiết xấu như thế này, hắn chẳng la cà vào tiệm ăn tàu nữa. Đã lâu mới được đánh chén một bữa thỏa thích, Cáclốt quên bẵng là sắp lên phi cơ đi Mani. Từ bao năm nay, hắn là người rất ghét phi cơ.

Hai bên màng tang hắn đột nhiên đau nhức một cách kỳ lạ. Nhiều mũi kim vô hình đâm mạnh vào đầu hắn. Cáclốt vốn không nhức đầu bao giờ. Thông thạo võ nghệ, say mê thể thao, tốt nghiệp ưu hạng trường huấn luyện đặc biệt của Nha V, GRU, Cáclốt nổi tiếng là con người không biết ốm trong hệ thống gián điệp Xô Viết ở Đông Nam Á.

Sự đau nhức khác thường là kết quả của buổi thôi miên hắn trải qua đúng ba ngày trước tại thủ đô Mạc Tư Khoa.

Cáclốt nhắm nghiền mắt, cố sống lại bằng tưởng tượng những giây phút nghiêm trọng trong gian phòng tối om, cách Công trường Đỏ, trung tâm của Mạc Tư khoa, một quãng ngắn.

... Người ngồi sau cái bàn sắt đồ sộ, đầy ắp hồ sơ đeo lon Thiếu tá Hồng quân, và có cặp mắt tóe lửa.

Cáclốt chụm giày, cung kính:

- Kính chào thiếu tá Visenkô.

Thiếu tá Visenkô, ngước đầu lên, nhưng không nhìn Cáclốt, giọng thản nhiên:

- Đồng chí Fêrôvích phải không? Tôi thành thật ngợi khen đồng chí.

Fêrôvích là nhân viên đặc trách giữa Nha V, tình báo GRU ở Mạc Tư Khoa, với các trú sứ ẩn tế (3) ở  Châu Á. Công việc của hắn đều đặn như máy đồng hồ: từ Mạc Tư Khoa, hắn bay sang Bắc Kinh, đáp xe hỏa đến vùng sát Hương Cảng. Bằng phương tiện riêng, hắn ra vào Cảng Thơm như đi chợ. Tại đó, có sẵn một tổ chức lo liệu đầy đủ giấy tờ cần thiết.

Song lần này, hắn có cảm tưởng là công việc hoàn toàn thay đổi, không còn đều đặn như xưa nữa. Từ Hương Cảng, hắn được triệu gấp về Mạc Tư Khoa và dẫn tới văn phòng thiếu tá Visenkô:

- Fêrôvích.

- Tuân lệnh.

- Đồng chí có khỏe không?

- Thưa khỏe.

- Đã thăm cô bạn ở ngoại ô chưa?

Cáclốt giật mình như chạm điện. Hắn không ngờ thiếu tá Visenkô đã phăng ra mối tình vụng trộm giữa hắn với một cô gái dễ thương ở vùng ngoạỉ ô. Mỗi lần công tác về, hắn thường mua nước hoa thơm ngát biếu nàng, đổi lấy những đêm thần tiên trên giường, trong căn phòng có lò sưởi lách tách. Tuy nhiên, hắn không thể biết được nàng là nhân viên GRU, và nhiệm vụ thường ngày của nàng là sửa soạn giường nệm, cho thêm củi vào lò sưởi để mời đàn ông lạ tới ân ái.

Cáclốt đáp:

- Thưa chưa.

- Trước khi lên đường, tôi sẽ cho phép đồng chí ra ngoại ô thăm nàng.

Cáclốt liếm mép:

- Đa tạ thiếu tá.

Không để ý tới lời cám ơn của thuộc viên, thiếu tá Visenkô nói một hơi:

- Tôi sắp giao cho đồng chí một công tác giao liên đặc biệt. Lần này, đồng chí sẽ đi Phi Luật Tân. Phi là một quốc gia mới độc lập, rất thân với đế quốc Mỹ. Phản gián của họ rất đắc lực, lơ mơ là mất mạng như chơi. Tôi tin là đồng chí làm được nên đã gọi về. Đây là một nhiệm vụ vô cùng quan hệ, phi đồng chí ít ai làm nổi. Đồng chí không dùng lộ trình thường lệ nữa. Chiều nay, đồng chí sang Đông Đức, rồi từ đó qua Tây Bá Linh.

Tên của đồng chí là Cáclốt. Cáclốt, một phú thương Tây Ban Nha, đồng chí nhớ chưa? Phi Luật Tân có nhiều người lai Tây Ban Nha nên đồng chí không sợ bại lộ. Vả lại, đồng chí có dung mạo giống người Tây Ban Nha. Từ Tây Bá Linh, đồng chí sẽ đáp phi cơ qua Viễn Đông, tới Hương Cảng, rồi từ Hương Cảng xuôi Mani. Lệnh công tác được ghi đầy đủ trong tập hồ sơ này. Đây, tôi giao cho đồng chí nghiên cứu.

- Thưa, tôi sẽ tiếp xúc với ai?

Visenkô xua tay:

- Khác mọi lần, đồng chí sẽ không biết trước là sẽ tiếp xủc với ai. Đồng chí cũng không mang theo một mệnh lệnh, hoặc văn kiện bí mật nào. Tôi chỉ cần đồng chí làm tròn công tác sau đây: đặt chân an toàn xuống Mani. Thế thôi. Việc còn lại sẽ do người khác sắp đặt.

- Thưa...

Cáclốt, tức Fêrôvích thốt được một tiếng rồi ngưng bặt, chôn chân trước bàn giấy thiếu tá Visenkô, vẻ mặt ngơ ngác và xúc động. Nếu chỉ cần đáp máy bay vòng quanh thế giới thì cần gì Trung tâm (4) phải vời tới hắn, một tinh hoa về kỹ thuật giao liên?

Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu Cáclốt, thiếu tá Visenkô tươi cười, vỗ vai hắn, giọng thàn mật:

- Đồng chí đừng vội chủ quan, cho là dễ. Nếu dễ, tôi đã chẳng đánh điện hỏa tốc, gọi đồng chí về trình diện. Đồng chí không lạ gì tôi có hàng trăm nhân viên dưới quyền, người giỏi không thiếu. Song tôi chọn đồng chí, vì 2 nguyên nhân quan trọng: thứ nhất, đây là lần thứ nhất chúng ta áp dụng thôi miên học vào kỹ thuật giao liên tình báo, danh dự này phải dành cho nhân viên có tài, thứ hai, việc chuyển tin bằng thôi miên đòi hỏi một cơ thể và thần kinh hệ khỏe mạnh. Trong số các cán bộ giao liên, hoạt động ở Đông Nam Á, dưới sự điền khiển của Nha V, chỉ có đồng chí hội đủ những điều kiện cần thiết.

Thêm vào đó, đồng chí lại giỏi ngoại ngữ. Nếu tôi không lầm, đồng chí là một trong những khóa sinh tốt nghiệp ưu hạng về ngoại ngữ trong trường đại học Ngoại giao Quân sự (5).

Cáclốt đứng thẳng người, chào thượng cấp Visenkô. Đoạn hắn được dẫn vào một căn phòng rộng mênb mồng, chìm trong bỏng tối đen sì.

Ánh sáng duy nhất trong phòng do một ngọn bạch lạp leo lét phát ra ở góc. Cây đèn cầy khổng lồ này được đặt trên một cái đĩa bằng sứ màu trắng.

Một người đàn ông đứng tuổi, mặc áo bờ lu trắng y sĩ ngồi sau bàn. Cáclốt rợn người khi chạm phải luồng nhỡn tuyến sáng quắc của y sĩ chuyên về thôi miên. Y sĩ nói với hắn:

- Bạn hãy nhìn tôi. Tôi muốn bạn ngủ đi. Bạn hãy vâng lệnh tôi và ngủ đi.

Cáclốt hỏi:

- Thưa bác sĩ, ngủ đi để làm gì?

Y sĩ vẫn nói, giọng đều đều:

- Bạn hãy vâng lệnh tôi, đừng hỏi gì cả. Bạn ngủ đi. Bạn nhắm mắt lại.

Cáclốt cưỡng lại, song mi mắt dần dần nặng chĩu, đầu hắn nhức nhối như búa bổ. Rồi hắn ngủ luôn một giấc.

Lúc hắn tỉnh dậy, đèn trong phòng được bật sáng trưng. Cáclốt ngồi trong ghế bành, phía trước thiếu tá Visenkô đang rót rượu vốt ka vào hai cái ly pha lê tuyệt đẹp.

Visenkô nhìn hắn một cách thân ái:

- Fêrôvích đã dậy rồi à? Thế là xong. Những chỉ thị quan trọng đã được ghi sâu vào tiềm thức đồng chí. Giờ khởi hành sắp đến rồi. Trong nghề nảy, người ta kiêng chúc may mắn. Riêng tôi, tôi không thích chúc nhân viên dưới quyền may mắn. Vì tôi tin rằng sự thành công của nghề tình báo hoàn toàn tùy thuộc vào kế hoạch chuẩn bị, và vào tài năng của nhân viên. Đồng chí là một điệp viên xuất sắc, chắc chắn đồng chí sẽ thành công.

Visenkô đưa ly vốt ka cho Cáclốt:

- Mời đồng chí mộl ly rượu tạm biệt.

Chưa bao giờ Cáclốt được đối đãi một cách ưu ái như thế. Một giọt lệ sung sướng rưng rưng trong khóe mắt, Visenkô vỗ vai hắn:

- Tôi đã đề nghị thưởng huy chương anh dũng cho đồng chí. Mong đồng chí đừng phụ lòng tin cậy của tướng Serốp (6).

Một chiếc Zis đen sì chực sẳn ở ngoài, đưa Cáclốt ra phi trường quân sự Vờnukôvô. Suốt trong thời gian từ Mạc Tư Khoa đến Hương Cảng, hắn cố nặn óc nhớ lại xem người ta đã dặn hắn những gì, nhưng hắn chỉ thấy một khoảng không vô tận. Mỗi khi nghĩ đến gian phòng rộng thênh thang, hắn lại nhức đầu lạ thường.

Bản mật lệnh đã được chép vào óc hắn. Đến Mani, người ta sẽ tìm cách đọc lại.

Đọc lại bằng cách nào?

Cáclốt đoán mãi không ra.

……………………………………

……………………………………

Phi cơ tròng trành, nghiêng sang một bên.

Cáclốt choàng dậy. Hắn cúi xuống đồng hồ tay, chiếc Lông din bằng vàng, trị giá trên 200 đô la Mỹ, mua ở Hương Cảng. 9 giờ sáng.

Lờm lợm ở cuống họng, hắn moi trong túi ra điếu Lucky cuối cùng đã nhàu nát. Tuy ngọn đèn “cấm hút thuốc” còn cháy, Cáclốt vẫn thản nhiên bật lửa.

Hành khách chung quanh đã mệt nhoài nên không ai lên tiếng phản đối. Mùi thơm của thuốc lá Mỹ thấm vào lục phủ ngũ tạng Cáclốt. Đêm nay, nằm dài trong một khách sạn sang trọng, nhìn ra bãi biển lộng gió, hắn sẽ tha hồ tận hưởng lạc thú thần tiên. Hắn được nghe nói nhiều về kỹ thuật chiều chuộng của những cô gái lai Tây Ban Nha, da thịt trắng như sữa, sẵn sàng làm vừa ý những người đàn ông khó tính nhất thế giới.

Cô chiêu đãi tiến lại, giọng lễ phép:

- Xin phép ông cho tôi tắt điếu thuốc.

Cáclốt ngần ngừ, rồi bỏ điếu thuốc khoái khẩu vào cái ô đựng tàn ở mép ghế. Nếu ở Nga Xô, hắn đã vùng vằng, xô cô gái sang bên, giọng hách dịch:

- Tô là sĩ quan tình báo GRU.

Trên lãnh thổ Xô Viết, sĩ quan tình báo là con cưng của chế độ. Nhưng ở đây... trên đất địch... hắn đành tuân lệnh của cô gái chiêu đãi người Pháp đáng ghét.

Máy bay đang bổ xuống bỗng vụt lên cao. Ruột gan Cáclốt như bị băm vằm ra thành nhiều đoạn. Hắn ôm bụng ngồi dựa vào lưng ghế. Thiếu phụ ngồi bèn rú lên một tiếng thảm thiết.

Rồi một tiếng nổ long trời ập vào phi cơ. Cáclốt có cảm giácc như thần thiên lôi giáng lưỡi tầm sét kinh khủng xuống đỉnh đầu. Trong một phần sao đồng hồ, vạn vật tan thành cát bụi và biến vào hư vô.

……………………………………………………………………………….

……………………………………………………………………………….

Đám đen trước mặt Vitô lớn dần, lớn dần rồi hiện ra rõ rệt.

Đó là một phi cơ phóng pháo đang đâm sầm vào chiếc Caraven chở đầy hành khách với một tốc độ ghê gớm. Trong trường hợp một mất, một còn này, chỉ có hai lối thoát: hoặc bay vọt lên cao, hoặc đâm nhào xuống dưới. Nhào xuống, sẽ có thể húc mũi vào bụng phi cơ phóng pháo. Còn nếu vọt lên, thế nào cũng bị đứt đuôi.

Vitô không kịp suy nghĩ nữa. Trên không phận bao la, phi cơ là những con chim mù, bay bằng ra đa, tuân theo chỉ thị của đài kiểm soát phía dưới. Đến khi nhìn thấy thì tai nạn khó thể tránh được. Đôi cánh сủa chiếc Caraven khổng lồ xòe ra, đồ sộ như một ngôi nhà lớn, nên Vitô cảm thấy ít hy vọng tránh khỏi chiếc máy bay phóng pháo điên cuồng.

Sau một phần trăm tích tắc đồng hồ bất tỉnh, đột nhiên Vitô mở choàng mắt: chàng vừa hoàn hồn.

Chiếc Caraven đang trúc xuống. Một tiếng động xé màng tai làm phi cơ rung chuyển. Sự va chạm xô Vitô ngã gục vào cần lái. Nếu giây lưng không buộc chặt, chàng đã bị trọng thương. Ngồi cạnh, phụ tá hoa tiêu Fuli thét lên một tiếng, máu trên trán ri rỉ chảy xuống.

Muôn ngàn tiếng động nhỏ tràn vào máy bay.

Vitô gượng dậy, nhìn vội ra ngoài: cảnh trái của phi cơ đỏ lòm, một động cơ phát cháy như cây đuốc. Phía trên ghế hoa tiêu được lợp bằng kính dầy bị vỡ tan, khí trời ồ ạt tuôn vào lạnh buốt đến xương.

Chàng đặt tay lên trán Fuli.

Da hắn còn ấm. Vết thương vào đầu chỉ làm hắn bất tỉnh. Vitô thở dài. Giờ đây, tình thế vô cùng nguy ngập mà trên phi cơ chàng chỉ có một mình. Nhân viên phi hành đã bị thương gần hết.

Vitô giật mình quay lại. Pôlin đứng sững trong khung cửa, mặt tái mét, vạt áo trước ngực bị rách nát, lộ ra một mảnh xú chiêng đen, dua đăng ten, và một bên ngực trắng toát nõn nà. Cặp mắt soi mói của tình nhân bất giác làm nàng nhớ ra bộ ngực lõa lồ. Nàng kéo cái xú chiêng lại giọng run run:

- Hề gì không anh?

Vitô cười gượng, an ủi:

- May quá, chỉ đụng xoàng thôi.

Giọng nàng vẫn chưa hết run:

- Đâm vào phi cơ lạ phải không anh?

- Phải. Thú thật, anh không hiểu gì cả. Anh đã báo đường bay rõ ràng cho đài kiểm soát.

- Làm sao bây giờ? Có đáp xuống sân được không? Khổ quá, hành khách muốn làm loạn.

- Không hề gì, để anh ủy lạo họ.

Vitô ấn nút vi âm, nói với hành khách:

- Xin quí vị hành khách đừng lo ngại. Vì một sơ ý kỹ thuật, một phi cơ suýt đâm vào ta; song tai nạn đã được tránh khỏi. Chúng ta không bị thiệt hại. Trong vòng mấy phút nữa, quí vị sẽ đáp xuống an toàn ở trường bay Mani. Cô Pôlin, chiêu đãi viên, sẽ thay tôi giải thích thêm nữa cho quí vị.

Đứng giữa hai hàng ghế, Pôlin đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường nhật. Nhìn một lượt 80 hành khách, mặt sám như tràm đồ, nàng nói, giọng đầy tin tưởng:

- Tôi đã nói chuyện với viên hoa tiên. Tình hình không lấy gì làm lo ngại. Còn mấy phút nữa thôi, xin quí vị ráng thêm nữa. Yêu cầu quí vị buộc giây lưng ghế vào bụng thật chặt.

Vị nào mang răng giả trong miệng, xin lấy ra, nếu không, có thể gây ra thương tích. Đồng thời, cũng xin quí vị rút hết, và nhét chặt vào ghế mọi đồ vật cứng và nhọn trong túi, như chìa khóa, dao, bật lửa, bút máy; bót thuốc lá...

Trong chốc lát, khi phi cơ đáp xuống, tôi sẽ ra hiệu cho quí vị qua máy phóng thanh, và khi đó xin quí vị ngồi yên trên ghế, đầu cúi xuống, hai bàn tay nắm chặt lấy mắt cá chân. Máy bay ngừng rồi, xin quí vị tuần tự dồn xuống đuôi, xuống bằng cửa chính, hoặc qua các cửa cứu cấp. Một lần nữa, tôi trân trọng yêu cầu quí vị giữ thái độ bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh...

Giọng nói của Pôlin sang sảng như giáo sư trong trường đại học. Nàng không còn sợ nữa. Nàng tin vào khả năng chuyên nghiệp của Vitô. Chắc hẳn bên trong tai nạn vừa xảy ra đã có một yếu tố bí mật mà Vitô chưa biết. Vì Vitô bay đúng đường và luôn luôn tuân lệnh của đài kiểm soát.

Trong phòng phi hành, Vitô cũng suy nghĩ như Pôlin. Chàng không hiểu được tại sao tai nạn xảy ra. Đang bay cao, chàng phải xuống thấp vì đài kiểm soát bên dưới khẩn khoản yêu cầu. Lỗi này không phải của chàng, hoặc của chiếc phi cơ phóng pháo, mà là của nhân viên đài kiểm soát.

Vitô buồn rầu liên tưởng đến số phận của chiếc máy bay bị chàng rủi ro đâm trúng. Không biết nhân viên phi hành có đủ thời giờ nhảy dù xuống, hay đã bị cháy đen ra than?

Động cơ ở cánh trái mỗi lúc một cháy lớn. Vitô nhanh nhẹn hãm xăng, không cho vào động cơ bị phát hỏa. Máy chữa lửa tự động đã làm những ngọn lửa da cam tắt ngúm. Chàng kiểm điểm lại bộ phận đáp xuống. May thay, bộ phận này còn nguyên vẹn.

Tiếng nói của đài kiểm soát phía dưới vẳng lên, nghe rõ mồn một. Vitô tắt máy. Mắt chàng dán vào con đường bê tông trắng xóa đang trải rộng dưới lườn phi cơ đang hạ dần, hạ dần xuống.

Mối lo hiện tại của chàng là khi đáp xuống phi cơ sẽ bốc cháy. Chàng nghĩ đến 28 cửa sổ của chiếc Caraven thương mãi, trong đó có 9 khung cửa cấp cứu. Nếu xảy ra hỏa hoạn, hành khách sẽ được giải cứu rất nhanh.

Máy bay xà xuống thảm bê tông.

Hai chiếc xe Hồng thập lự, mở đèn pha đỏ chói, đang rú kèn inh ỏi, phóng hết tốc lực về phía phi cơ Caraven. Đoàn cứu hỏa nối đuôi nhau phun tuyết thán khí trên sân bay.

Một tiếng động mạnh.

Hàng ngàn đốm lửa lóe lên như sao sa. Rồi phi cơ đứng dừng lại. Bên trong phi cơ đang ồn ào đột nhiên yên lặng. Hành khách có cảm giác bâng khuâng của người từ một thé giới xa xăm nào trở về.

Phi công Vitô thở phào ra, dáng điệu sung sướng. Thế là thoát nạn! Chàng lúi húi tháo giây lưng. Từ nãy đến giờ, cặm cụi với cần lái, chàng không để ý tới mùi hôi khét trong phòng hoa tiêu. Chàng sắp sửa đứng dậy thì vang lên một tiếng nổ dữ dội.

Lửa rần rần bốc lên. Vitô ngã vùi xuống.

Trong phòng hành khách, Pôlin bị ép vào ghế, quần áo rách bươm. Thân thể căng phồng của nàng hiện ra lồ lộ, song không ai có thời giờ ngắm nghía nữa. Hành khách còn bận xô đẩy nhau, tranh xuống trước.

Cáclốt bị dồn vào một góc, mặc dầu hắn có sức khỏe phi thường. Cái vali nhỏ trong tay hắn tuột га, rơi xuống sàn phi cơ bẩn thỉu. Càu nhàu, hắn cúi xuống nhặt. Bỗng một hành khách cao lớn chen lên, đẩy Cáclốt ngã theo chiếc va li nặng chĩu.

Máu tức xông lên mặt, Cáclốt định dùng võ Nhật bẻ tay người khách kém nhã nbặn này, thì ngọn lửa từ phòng hoa tiêu hắt tới. Hơi nóng làm hắn rám cả mặt. Hắn loạng choạng đứng dậy.

Gã đàn ông hộ pháp lại xô hắn lần nữa. Cáu tiết, hắn đấm mạnh vào mặt người lạ. Người này la lên trong sự kinh ngạc. Cáclốt định đánh bồi thêm, thì phòng hành khách đã ngập lửa.

Hốt hoảng, Cáclốt ném chiếc va li đã bắt lửa qua cửa cấp cứu. Đoạn hắn nhoài người ra, nhảy xuống. Bên dưới, nhân viên cứu hỏa đã chờ sẵn.

Trong lúc luống cuống, Cáclốt lỡ trớn ngã xuống sân bê tông. Tay chân hắn bị phỏng nặng. Hắn bị dập đầu, máu tuôn ra như suối. Toàn thân hắn nóng ran lên. Hắn không còn nghe thấy, cảm thấy gì nữa.

Hai thiếu phụ mặc bờ lu trắng vội vàng chạy lại, đỡ hắn dậy nhưng mắt hắn đã nhắm nghiền, chân tay cứng đơ như khúc gỗ. Hai phút sau, Cáclốt được khiêng lên xe Hồng thập tự.

Trường bay Quốc tế Mani (7) sáng rực dưới ánh mặt trời mùa hè nóng bức. Xe Hồng thập tự rú còi dữ dội, tài xế xả hết ga xăng, phóng ra ngoài phi cảng đầy người đứng lố nhố, bằng cửa hông. Cáclốt nằm thiêm thiếp trên băng ca, một tấm mền mỏng đắp ngang ngực.

Nếu hắn ngồi dậy được và nhìn ra ngoài, hắn sẽ thấy hai gã đàn ông, vẻ mặt bí mạt, đứng chống nạnh, nhìn theo xe Hồng thập tự. Đó là hai người da ngăm ngăm - màu da quen thuộc của người bản xứ - sơ mi cụt trắng, quần đen, giày ban trắng, tóc quăn chải biăngtin bóng loáng, đeo kính râm che nửa mặt trên, hút xig gà Havan phì phèo.

Một hàng rào cảnh sát được giàn dài trên sân xi măng, ngăn nhiếp ảnh viên và dân chúng hiếu kỳ kéo ra phi đạo, nơi chiếc Caraven vừa đáp xuống. Nhiều người dùng ống nhòm theo dõi công cuộc cứu cấp. Hai gã đàn ông bí mật cũng dùng ống nhòm, song để theo dõi chiếc xe Hồng thập tự chở Cáclốt.

Cáclốt vừa được khiêng lên băng ca, hai người lạ mặt rảo bước ra ngoài phi cảng. Họ trèo lên một chiếc Cađilắc kiểu mới, đuôi vểnh lên, sơn màu hồ thủy, kính pha màu xanh, bên trong gắn máy lạnh tối tân. Một phút sau, xe Hồng thập tự rú kèn phóng qua.

Chiếc Cađilắc bám sát, chạy về trung tâm thành phố.

…………………………………………

…………………………………………

Rôsita lặng lẽ cởi bỏ quần áo trước tấm gương cao bằng đần người.

Thường lệ, y sĩ và điều dưỡng viên đều cởi áo để mặc bờ lu vào người trước khi xuống phòng bệnh nhân. Riêng Rôsita, nàng lại coi việc mặc bờ-lu là thời khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời điều dưỡng chuyên nghiệp của nàng.

Bằng một cử chỉ nhẹ nhàng và chậm chạp - một sự chậm chạp được tính toán từ trước - Rôsita cởi cái sơ mi bằng lụa vàng, và cái xiêm mào hồng tươi tắn, treo lên mắc. Bên trong, nàng mặc một cái bikini màu trắng, chỉ nhỏ bằng cái mù soa hỉ mũi. Nàng thường mặc bikini, xà xuống biển ở Tagaytay, trong khi hàng trăm cặp mắt đàn ông thèm muốn ngồi chờ trên bãi cát đầy phi lao xanh ngắt. Họ thản nhiên chờ nàng rẽ sóng lướt lên, để được chiêm ngưỡng tấm thân lồ lộ sau làn vải mỏng như giấy bóng mà nước biển đã dán chặt vào da.

Rôsita nghiêng mình tự ngắm trong gương.

Nàng đẹp thật. Tuy là người Phi Luật Tân, da nàng lại trắng muốt. Cái cổ thuôn thuôn của nàng tỏa xuống đôi vai tròn, láng bóng, mà giá trị ngàn vàng được tôn lên nhờ hai gò bồng đảo đầy lửa khêu gợi. Cặp giò tròn trĩnh xòe ra, nặn thành một cái mông nẩy nở, mỗi khi nàng cất bước là rún rẩy như khiêu vũ theo điệu đàn man dại.

Rôsita khoác áo choàng trắng vào mình. Dường như tiếc nuối, nàng chưa chịu gài nút, còn ngắm thêm một lúc nữa. Dưới chiềc bờ lu, vẻ đẹp thân thể của nàng vẫn còn nguyên vẹn. Nghĩ tới những người đàn ông đi qua phải chép miệng thèm muốn, nàng sướng run lên.

Bệnh viện Trung ương (8) chìm vào không khí yên tĩnh của buổi trưa hè. Tiếng động cơ xe hơi, ầm ỹ, từ đại lộ Taft, chỉ loáng thoáng lọt vào khu vực nhà thương rộng mênh mông, um tùm cây cối, giữa những ngôi nhà đồ sộ và cổ kính.

Rôsita khép cửa phòng. Hành lang bệnh viện vắng ngắt, đượm mùi thuốc sát trùng quen thuộc. Nàng bước rón rén trên sân gạch bóng loáng, trơn trượt như thoa mỡ.

Đầu hành lang, một tấm bảng lớn vừa được treo lên. Rôsita sực nhớ tới nhiệm vụ của nàng, một nhiệm vụ vượt khỏi thẩm quyền của một nữ điều dưỡng chuyên nghiệp xuất thân từ trường đại học. Y sĩ trưởng vừa ra lệnh không cho người ngoài lên thăm những nạn nhân của chuyến bay rủi ro Hương Cảng - Mani vừa được chở tới cách đây hai giờ, trong khi chờ đợi quyết định của nhà chức trách an ninh.

Dưới chân cầu thang, hai nhân viên an ninh mặc thường phục ngồi gác. Lúc nãy, họ đã xét giấy nàng một cách tỉ mỉ.

Rôsita nhè nhẹ đẩy cửa phòng 14. Bệnh nhân của nàng là một thanh niên trạc 40, khuôn mặt hao hao như người Phi lai Tây Ban Nha. Cánh tay trái bị cháy xém đã được quấn băng chằng chịt. Trên người hắn không có vết bỏng nào nặng. Tuy nhiên, hắn lại nằm thiêm thiếp từ sân bay cho đến lúc vào phòng cứu cấp.

Y sĩ đã khám xét rất kỹ. Xương sống và các khớp xương đều còn nguyên. Bức hình chụp óc bằng quang tuyến không khám phá ra một vết rạn nào khả nghi. Có thể vì yếu tim lại ngã từ trên cao xuống, bệnh nhân bị bất tỉnh, song người này không bất tỉnh. Y ở vào trạng thái nửa mê, nửa tỉnh, trạng thái của người bị tiêm thuốc huyết thanh sự thật hoặc bị thôi miên.

Rôsita nhìn tờ bệnh lý đóng khung treo ở đầu giường. Mạch hắn lên tới 40 độ rưỡi. Bồ hôi ướt đầm trán và cổ hắn nên nàng biết hắn đang sốt nặng.

Nàng ngồi xuống ghế, cạnh giường. Bệnh nhân vật bàn tay lên thành giường sắt, miệng ú ớ:

- Trời ơi!

Rôsita gọi nhè nhẹ:

- Ông Cáclốt?

Cáclốt mở mắt ra nhìn chung quanh. Chỉ nửa phút sau, hắn nhắm lại, không phải vì sợ ánh sáng mà vì mi mắt hắn như bị chất keo dán chặt lại, và một sức nặng trăm cân trên trán đè xuống, suýt làm hắn nghẹt thở. Một vòng đen lúc to, lúc nhỏ, múa nhảy, quay cuồng trước mắt hắn và hắn có cảm tưởng kinh dị là hàng chục cái bong bóng chứa đầy hắc ín đen sì đều nổ cùng một lúc.

Trong cơn sợ hãi ghê gớm, hắn thét lên một tiếng.

Rôsita vội đặt khăn bông tẩm nước lạnh lên trán bệnh nhân. Hình như Cáclốt đang sống trong cơn ác mộng dữ dội. Mũi hắn thở phì phò, miệng thỉnh thoảng nhếch ra, cười gằn một mình, còn hai cánh tay đầy bồ hôi và thuốc trừ phỏng cứ giơ lên hạ xuống một cách ngượng ngập.

Rôsita nắm lấy cườm tay bệnh nhân. Mạch máu đập nhanh như ngựa phi. Ít nhất là 140 đập trong một phút.

Rôsita rút trong ngăn kéo ra một ống thuốc an thần. Nàng cưa hai đầu rất nhanh, và hút vào ống chích bằng dáng điệu mềm mại và khả ái. Mỗi khi nàng rút thuốc vào sơranh, Pablô thường đứng yên như tượng đá ngắm nàng.

Pablô là sinh viên đại học. Vào giờ này, chàng đã có mặt trong trường. Nhiều buổi trưa, trong phiên gác của nàng, Pablô vẫn dùng ống viễn kính chiếu sang bệnh viện, và âu yếm hôn gửi nàng trong không khí. Trường đại học Phi Luật Tân nằm dài bên hông nhà thương choán một diện tích bao la, um tùm cây cối.

Nếu không bận săn sóc một bệnh nhân bất tỉnh, Rôsita đã lẻn ra ngoài hành lang lộng nắng trưa hè, để giơ bàn tay, ngón dài như búp măng, và trắng như ngó sen, vẫy Pablô thân mến. Chàng yêu nàng tha thiết, nàng cũng yêu chàng tha thiết. Chàng cho biết sang năm ra trường sẽ cưới nàng làm vợ. Nghĩ đến đêm tân hôn với chàng thanh niên khôi ngô và khả ái, trong ngôi nhà lộng gió nhìn ra bờ biển đầy thông và đầy trăng sáng, nàng rùng mình sung sướng.

Bỗng Cáclốt rên rỉ:

- Đau quá, trời ơi!

Rôsita thở dài, tỉnh mộng. Trên giường, bệnh nhân cựa mình, làm rơi chiếc mền dạ, miệng nói lảm nhám một hơi. Tiếng nói lí nhí của hắn làm nàng giật mình, tuy nàng chưa nghe rõ. Cáclốt cứ tiếp tục nói như một đĩa hát ma quỷ.

Nàng lay vai hắn:

- Cáclốt? Ông Cáclốt? Ông nói gì thế?

Bệnh nhân ú ớ, rồi hai mắt nhắm nghiền lồm cồm bò dậy. Trông khuôn mặt xanh mét và thiểu não của hắn, nàng có cảm tưởng hắn là con ma vừa nhổm dậy trong mồ.

Thốt nhiên, Rôsita lạnh người. Một cơn lạnh ghê rợn chạy dọc xương sống nàng. Nàng vừa bắt chợt một tiếng nói kỳ quặc của gã đàn ông ngoại quốc. Đang lạnh, nàng nóng bừng lên. Đầu nàng choáng váng như vừa uống cạn nửa chai rượu mạnh.

Nàng lật mí mắt Cáclốt để quan sát. Con ngươi của bệnh nhân vẫn đứng lì một chỗ. Nàng vụt hiểu: bệnh nhân đang mê sảng.

Bỗng Cáclốt nói bằng tiếng Nga, giọng rõ mồn một:

- Fêrôvích đây, xin chào thiếu tá Visenkô.

Rôsita đứng lặng bên giường. Bệnh nhân lại nói tiếp:

- Thưa thiếu tá, tôi sẽ không phụ sự tín nhiệm của đại tướng Sêrốp. Vâng, tôi xin ráng sức thi hành mệnh lệnh của tướng Sêrốp.

Rôsita bắt đầu hiểu sự thật. Nàng rón rén ra ngoài. Khác lúc vào, lần này nàng tra chìa khóa vào ổ, khóa trái lại hai vòng cẩn thận. Máy điện thoại ăn thông với tổng đài bệnh viện cách chỗ nàng đứng có 10 thước. Trông kỹ trước sau không có ai, nàng nhấc điện thoại lên xin số.

Hai phút sau, nàng đặt máy nói xuống giá. Bước nhanh lại tủ thuốc, nàng lấy ra một hộp vuông bằng sắt đựng dụng cụ mổ xẻ. Nàng chọn hai con dao nhỏ xíu, sắc như nước, gói vào giấy nhật trình, đoạn quay về phòng bệnh nhân.

Vào trong, nàng khóa trái lại như cũ. Dường như chưa đủ yên tâm, nàng còn hì hục khuân cái bàn đêm, kê sát cửa. Trên giường, Cáclốt vẫn tiếp tục nói một mình. Miệng hắn đã sùi bọt. Mặt hắn ướt nhèm bồ hôi. Rôsita rút hai con dao giải phẫu ra, lăm lăm cầm trong tay.

Vốn bình tĩnh, Rôsita lại lo sợ. Một kế hoạch quyết liệt hiện ra trong óc nàng: nếu kẻ nào phá cửa vào, nàng sẽ hạ sát Cáclốt. Đối với một bệnh nhân mê sảng, nằm li bì trên giường, nàng chỉ cần nâng bàn tay lên là lưỡi dao nhỏ xíu phóng vào giữa ngực. Xong xuôi, nàng sẽ quay ra kháng cự. Nàng sẽ giết địch, song nếu thất bại, nàng đành mượn lưỡi dao giải phẫu kết liễu cuộc đời, một cuộc đời son trẻ đầy thơ và mộng, trong cánh tay mơn trớn của tình nhân Pablô.

Xa xa, vẳng lại tiếng còi rú. Rôsita thu hình trong góc phòng. Nàng lo sợ là đúng. Ở vào hoàn cảnh này, những người gan dạ hơn nàng cũng phải lo sợ. Vì đây là một trường hợp vô cùng quan trọng, liên quan đến sự sống còn của một quốc gia, một lục địa.

Vì Rôsita không phải là nữ у tá thông thường.

Nàng là nhân viên ưu tú của sở Phản gián Phi Luật Tân.

Chú thích:

 

 

(1) Mayday là danh từ riêng về phi hành, khi hoa tiêu kêu cứu. Cũng như tiếng SOS. (Save Our Souls-nghĩa là Cứu Linh hồn chúng tôi).

(2) Thật ra, đài kiểm soát và phi công đã dùng danh từ riêng, nhưng tác giả muốn giản dị hóa. Xin đọc “Núi đá Tiên tri” đã xuất bản để biết những danh từ chuyên môn phi hành.

(3) Trú sứ là tổ chức gián điệp tại một quốc gia, một vùng ở hải ngoại. Tiếng Pháp là résidence, Anh: residence, Nga: rezidentura. Trú sứ ẩn tế là trú sứ bí mật (illegal).

(4) Trung tâm là Trung tâm gián điệp GRU.

(5) Trường đại học Ngoại giao Quân sự là trường huấn luyện gián điệp lớn nhất của GRUt tọa lạc tại Mạc Tư Khoa.

(6) Tướng Ivan Serov là tổng giám đốc GRU. Trước kia Serov là chủ tịch KGB, công an mật vụ Xô viết. GRU và KGB là hai cơ quan tình báo lớn nhất của Nga Xô, song KGB có quyền hành hơn GRU.

(7) Đó là Manila International Airport, nơi các chuyến bay quốc tế đáp xuống.

(8) Đó là Philippine General Hospital, bệnh viện lớn nhất của thủ đô Phi.