Họ quen nhau thật tình cờ. Một đêm cuối năm, trong khí trời lành lạnh quen thuộc của Sài gòn, họ gặp nhau tại đại lộ Nguyễn Huệ Chàng là một sinh viên với mớ tư tưởng đạo đức Nho giáo ăn sâu trong từng tế bào. Nàng là một tay đua xe honda, một thứ dân chơi Sài gòn rất sành điệu Tư tưởng sống của họ hoàn toàn đối lập thế mà ông Trời lại cho họ gặp gỡ và quen biết nhau.....Chừng như rằng cái nợ từ kiếp trước họ còn chưa trả cho nhau hết cho nên tới kiếp này, họ lại phải tiếp tục trả Nàng có cặp mắt thật sâu, thật buồn. Cặp mắt hoàn toàn tương phản với những tiếng cười vỡ ra trên đôi môi nhỏ bé, đẹp tựa một cánh hồng. Cặp mắt phơi bày ra một hình bóng hoàn toàn đối lập với cái xác đang vi vút ăn chơi kia. Cũng chính bởi đôi mắt đẹp đó mà chàng đã rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và cũng chính cặp mắt đó đã làm thay đổi cả cuộc sống thầm lặng của chàng.Thế nhưng, bước tường ngăn cách hai bờ tư tưởng của họ quá kiên cố cho nên tuy rung động, tuy biết con tim mình đã biết nhung nhớ bâng quơ, chàng vẫn không thể nào chấp nhận....Sau lần đầu gặp gỡ đó, chàng đã lánh né nàng, mà không nói đúng hơn là chàng lẫn trốn nàng vì sợ rằng chàng sẽ bị chinh phục. Họ đã không gặp nhau trong suốt một năm dài. Chàng lúc này đã có bên mình một người bạn gái Một cô ca sĩ duyên dáng và vui tươi. Những tưởng chàng có thể quên. Nhưng không, thỉnh thoảng trong giấc mơ, chàng vẫn còn gặp lại nàng với đôi mắt tuyệt vời, sâu thẳm. Đó chính là những dấu hiệu của món nợ năm xưa giữa hai người rồi có lúc sẽ phải giải quyết. Ông Trời đã bày nên tấn tuồng này, thì ông đâu có thể không bày vẽ tiếp. Cho nên, họ lại tình cờ gặp nhau. Hôm đó trời Sài gòn ướt sủng vì cơn mưa rào. Dưới mái hiên nhà, họ cùng đứng trú mưa, người ướt sủng, môi tím thâm vì lạnh, thế mà đôi mắt ấy vẫn ngời ngợi, vẫn sâu đến kỳ lạ Chàng không kèm nổi một thoáng trộm nhìn. Chỉ một thoáng nhưng cũng đủ để làm cho chàng hụt hẩng chới với cuốn sâu vào trong đôi mắt ấy. Bỗng dưng hình ảnh của chàng trong đáy mắt chợt chao động, rồi chảy dài theo dòng lệ trên đôi gò má của nàng....Chàng choáng váng trước nét đẹp tuyệt trần vừa chợt tìm thấy qua đôi hàng nước mắt ấy....Trước mắt chàng, nàng như một nữ thần của thi ca và sắc đẹp vừa giáng trần. Con tim chàng một lần nữa lại rung động. Nhưng lần này thì cường độ có khác. vì cái bức tường lễ giáo nho phong kia đã bị luồng rung động đó làm lay chuyển....Tạnh cơn mưa, chàng đã hiểu. Nàng thực là đáng thương. Xã hội với những lũ người mang hồn qui? dữ đã kéo nàng ra khỏi ghế nhà trường, khoác lên cho nàng hình hài của một kẻ hận đời, và tạo cho nàng cái tâm trạng trả thù tất cả....Không có iêu thương, không có gì cả ngoài hai chữ chán và qhét. Thế là họ thông cảm cho nhau. ngoéo tay nhau cùng hứa sẽ bên nhau và giúp đỡ nhau. Phải, một người bạn của tôi đã nói đúng: gì thuộc về nhau thì cho dù có bao trắc trở hay lánh né rồi cũng sẽ về bên nhau. Họ đã có với nhau những khoảng thời gian vô cùng tuyệt đẹp. Nàng thay đổi hoàn toàn. Hiền dịu, đoan trang, học hành chăm chỉ, trau dồi phẩm hạnh không thua gì một thục nữ ngày xưa. Tình iêu phải chính nhờ cái quyền năng vô bờ của tình yêu đã khiến cho nàng có đủ can đảm để lột bỏ xác thân bụi đời ngày xưa. Nàng đã trở về với tà áo dài trắng. Màu áo mà nàng rất iêu thích. Hôm đi lễ đầu tiên bên nhau, nàng đã nổi bật lên giữa giáo đường trong tà áo dài trắng tha thướt, đẹp như một thiên thần. Cái sắc đẹp và sự hiền dịu của nàng đã là đề tài cho hàng chục bài thơ tình và nhạc tình của chàng. Anh sinh viên Vật lý nhưng lại có tâm hồn của thi sĩ. Sau này chính chàng cũng thừa nhận sở dĩ chàng có thể làm thơ và viết nhạc là cũng bởi nhờ ở nàng tất cả Nếu như không có nàng thì đã không có những vần thơ tình lãng mạn như Tôi mở hồn ra để được yêu Không sợ vì yêu sẽ đau nhiều Từng hòn máu nhỏ trong cơ thể Từng nhịp tim đều giục : hãy yêu....Tôi đổ tình tôi khắp bầu trời Hoá làm mưa rớt khắp nơi nơi Cho muôn thế giới rằng: hãy biết Tình tôi say đắm mãi muôn đời.... Từng góc phố từng con đường khi có bàn chân nàng dạo qua đều trở nên tranh nên thơ của chàng. Mưa đã cho họ cơ hội gặp lại nhau và sau này mưa cũng luôn đi liền với cuộc tình của họ cho nên trong thơ chàng tôi luôn tìm thấy những hạt mưa. Từ cái phút ban đầu như Ta quen nhau chiều mưa mùa hạ. Dưới hiên nhà hai đứa trú mưa Em mắc cỡ anh thì.... e ngại Nhưng sao trời mưa mãi là mưa.... Cho đến những lần cùng dạo bước bên nhau trong những cơn mưa phùn lất phất Dưới chiếc dù nhỏ màu tím nhạt Ta nhẹ dìu nhau bước vào thơ..... Và rồi cũng chính vào một mùa mưa họ đã phải đau khổ chia tay nhau. Nàng bị ép hôn cho một tay cán bộ bởi ông bố ghẻ vốn cũng là một cán bộ cộng sản. Người mẹ thương con nhưng lại bất lực chỉ còn cách lo cho cô con gái trốn sang nước ngoài bằng đường biển. Chàng vì nhà nghèo nên không thể trong một lúc bất ngờ có thể tìm ra được số vàng đó.... cho nên đành gạt nước mắt tiễn người yêu đi. Nàng cứng rắn hơn, đồng ý theo chàng bỏ trốn. Nhưng giữa chữ tình và chữ hiếu chàng không thể bỏ lại cha mẹ Cái bức tường lễ giáo nho phong kia từ lâu tưởng chừng đã bị tình iêu đè nát nào dè nó vẫn còn tồn tại....Chàng không thể bỏ trốn ! quyết định của chàng chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng. Thất vọng, đau khổ oán ghét, buồn giận đã làm cho nàng như điên dại. Trong phút giây đó nàng đã nghĩ đến cái chết....Nàng không còn thiết tha sống nữa nên đồng ý bỏ ra đi, đồng ý chơi một canh bạc cùng số phận mà vốn liếng là sinh mạnh..Thế nhưng cái mãnh lực của tình yêu vẫn làm cho nàng yếu lòng.Nàng đã khóc. Khóc rất nhiều trên bờ vai của người yêu trong đêm cuối cùng đó....Dưới cơn mưa tầm tả họ Ôm ghì lấy nhau đau đớn tuôn tràn theo dòng nước mắt. Tấm thân của họ ướt mềm nhưng trong lòng của họ càng ướt hơn.Sấm sét gầm gừ nhưng không bằng những tiếng kêu la phẩn uất của hai kẻ đang iêu bỗng bị chia rời....Đêm hôm đó lần đầu tiên họ hôn nhau. Nhưng trên vành môi, vị ngọt của tình iêu không còn nữa mà chỉ là chua chát, đắng caỵ Thế mà họ vẫn ghì lấy môi của nhau,như chừng muốn uống vào thật sâu trong dạ linh hồn của nhau. chia sẻ cho nhau những trái đắng của cuộc đời....Tình iêu ôi tình iêu, Mi có ma lực gì mà khiến cho nhân loại phải thần phục. Ông Trời ơi ông trời, đặt làm chi cái thảm cảnh ấy. Ông không thấy, không nghe sao đã có biết bao người vì ông mà trọn đời đau khổ, lệ không đủ để làm vơi buồn rầu..... Phải, họ chỉ còn biết oán trách ông Trời, oán trách phần số bạc bẽo của họ Nhưng họ nào có biết rằng đêm chia ly lần ấy cũng là đêm chia ly vĩnh viễn. Ông Trời mà họ kêu này oán trách không những đã không nghe thấy, không mủi lòng mà còn đày đọa tâm hồn họ hơn..... Hai tháng sau khi nàng ra đi, chàng nhận được hung tin CHuyến ghe của nàng không may bị hải tặc. Nàng không thoát khỏi nanh vuốt của bọn chúng và đã vùi thây nơi biển cả Cái canh bạc mà nàng đã chơi cùng số phận, nàng đã thua..... Đại dương đã cưu mang gìn giữ thân xác của nàng mãi mãi Phần chàng đã ngã bịnh liệt giường hơn một tháng.Trong cơn mê sãng chàng luôn thấy nàng, thấy đôi mắt đẹp mà chàng đã sùng bái, chiều sâu càng sâu hơn...... Có những lúc tình cờ về lại phố củ, kỹ niệm bừng bừng sống lại. Nơi đâu chàng cũng nhìn thấy hình bóng của nàng. Lúc nào chàng cũng như bị muôn ngàn vết dao chém nát con tim....Buồn thương, hối hận, luyến tiếc đã khiến cho chàng viết nên cả trăm bài thơ ngập đầy nước mắt Chàng đem....đốt tất cả những bài thơ ấy với ước mong sẽ đến được tay của nàng. Từ đó nét yêu đời vui vẻ không còn ở chàng nữa. Rất ít khi nào đôi môi chàng hé ra nụ cười. Chàng sống âm thầm lặng lẽ, bất cần thế giới chung quanh. Thời gian cứ trôi đi nặng nề, bỗng một hôm chàng biến mất. Bạn bè hoảng hốt, gia đình hoang mang.Không ai biết chàng đang ở đâu. Người ta đổ đi tìm nhưng không được một tin tức nào cả Hai tháng sau, người phát thư giao cho gia đình chàng một lá thư được gởi về từ đất Thái. Với dòng chữ ngăn nắp đều đặn, chàng cúi xin cha mẹ tha lỗi. Trong một đêm nơi bìa rừng biên giới Thái lan chàng mơ gặp lại nàng....Vẫn đẹp huyền thoại, vẫn nhân ái hiền lành nàng đã một lần nữa ban cho chàng sức sống vượt qua cơn bịnh sốt rét trầm trọng. Trong giấc chiêm bao thần kỳ đó nàng đã chỉ cho chàng một hướng sống, sống để cống hiến cho nhân loại, sống để đòi lại những khổ đau mà nàng và hàng ngàn đồng bào khác đã cam chịu. Giấc mơ đó cũng là lần cuối cùng nàng đến gặp chàng. Từ đó trên bước đường phiêu bạt, chàng luôn ôm trong lòng hoài bão được góp phần quang phục lại quê hương. Tuy rằng không còn được thấy nàng trong giấc chiêm bao nhưng trong con tim chàng hình ảnh nàng vẫn còn đậm đà, mãi mãi...... Không cần phải nói nhiều về họ nữa bởi vì họ đã thề hẹn gặp gỡ nhau ở kiếp sau. Chàng nguyện sẽ đền đáp lại tất cả, dù rằng có muộn màng, nhưng như nàng một lần đã nói:trong tình yêu không hề có muộn màng...... Nếu như đã thuộc về nhau thì mãi mãi sẽ thuộc về nhau Tuy sinh ly tử biệt nhưng tâm hồn của họ đã thuộc về nhau Ngày mai này và hàng ngàn hàng vạn kiếp tới họ vẫn mãi là của nhau. Nghịch cảnh hay ông Trời có thể chia cách được họ nhưng không thể nào phân cách được hai tâm hồn đã hòa làm một ! Đó là chân lý của tình yêu. ( để kỷ niệm tình ta 1995)