Mở đầu
2007Khi anh chui ra khỏi phòng tắm thì cô dậy rồi, cô đang chống tay lên gối và giở phần phật những cuốn sách bướm du lịch đặt bên cạnh giường anh. Mặc một chiếc áo phông của anh, mái tóc dài rối bời của cô tự nhiên gợi ra những ý nghĩ về đêm trước. Anh đứng đó, vừa tận hưởng khoảnh khắc hồi tưởng ngắn ngủi ấy vừa lau nước trên tóc bằng khăn tắm.Cô ngẩng lên khỏi một cuốn sách bướm và bĩu môi. Có lẽ cô đã hơi quá tuổi làm trò bĩu môi, nhưng vì họ đi chơi với nhau chưa được bao lâu nên cái bĩu môi ấy vẫn thật dễ thương.“Thực sự chúng ta phải làm gì đó dính dáng tới leo núi hay trườn vách núi sao? Đây là kỳ nghỉ đúng nghĩa đầu tiên cùng nhau của chúng ta, thế mà thật tình trong mấy cuốn sách bướm này chẳng có hành trình nào không buộc ta phải quăng quật bản thân hoặc -” cô vờ nhún vai “- mặc áo nỉ”.Cô liệng xấp sách bướm xuống giường, duỗi đôi cánh tay màu caramel qua đầu. Giọng cô khàn khàn, kết quả của những giờ họ thiếu ngủ. “Một chuyến nghỉ dưỡng hạng sang ở Bali thì sao? Chúng ta có thể nằm trên cát... dành nhiều giờ chăm sóc toàn thân... nhiều đêm dài thư giãn...”“Đi nghỉ kiểu ấy thì anh xin kiếu. Anh cần phải làm gì đó”.“Như kiểu quẳng mình ra khỏi máy bay ấy hả?”“Em thử trò đó đi đã rồi hẵng phê phán chứ”.Cô làm mặt xấu. “Nếu anh không phiền thì phải nói là em sẽ vẫn cứ chỉ trích nó”.Áo sơ mi của anh hơi dính vào làn da ẩm. Anh vừa chải tóc vừa bật điện thoại, rồi nhăn mặt khi thấy danh sách tin nhắn lập tức lũ lượt hiện ra trên màn hình nhỏ bé.“Tốt thôi”, anh nói. “Anh phải đi đây. Tự lo bữa sáng nhé”. Anh vươn người tới giường để hôn cô. Mùi cơ thể cô thật ấm, thật thơm và vô cùng gợi cảm.Anh hít vào hương tóc cô, và trong một thoáng ngẩn cả người khi cô vòng tay quanh cổ kéo anh xuống giường.“Cuối tuần này chúng ta vẫn đi chơi xa đấy chứ?”Anh miễn cưỡng chui ra khỏi vòng tay cô. “Tùy xem hợp đồng này thế nào.Giờ thì tất cả còn hơi mông lung. Vẫn có khả năng anh sẽ phải ở New York.Nhưng mà thứ Năm tới chỗ nào đẹp ăn tối nhé? Em chọn nhà hàng đi”. Bộ đồ da mặc chạy xe máy của anh treo sau cánh cửa, anh với tay lấy xuống.Cô nheo mắt. “Ăn tối. Có hay không có Mr BlackBerry đây?”“Gì cơ?”“Mr BlackBerry khiến em thấy mình giống Miss Gooseberry [1]”. Cô lại bĩu môi. “Em cảm thấy luôn có người thứ ba tranh giành sự chú ý của anh”.“Anh sẽ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng”.“Will Traynor!” cô la lên. “Cũng phải có lúc anh tắt điện thoại chứ”.“Không phải tối qua anh tắt máy đó sao?”“Đó là vì anh bị câu thúc thôi”.Anh cười nhăn nhở. “Từ nay chúng ta gọi nó như thế nhé”. Anh mặc bộ đồ da vào. Và hình ảnh Lissa đeo bám trong trí tưởng tượng của anh cuối cùng cũng tan biến. Anh vắt chiếc jacket chạy xe qua cánh tay, rồi hôn gió cô khi đi ra. Một rắc rối về luật pháp. Anh đi thang máy xuống tầng hầm để xe, cố cập nhật cho mình những sự kiện tối qua.“Chào buổi sáng, ngài Traynor”.Ông bảo vệ bước ra khỏi phòng trực. Căn phòng được xây kín đáo để tránh mưa nắng, dù ở dưới này chẳng lấy đâu ra mưa nắng mà tránh. Đợi khi Will tự hỏi không biết ông ta làm gì ở dưới này lúc trời còn mờ đất như thế, gí mắt vào chiếc camera quan sát và thanh ba-đờ-xốc láng coóng của những chiếc xe con giá 60.000 bảng không bao giờ nhem bẩn.Anh xốc chiếc jacket da vào người. “Ngoài trời thế nào Mick?”“Tệ cắm. Mưa như xối”.Will dừng bước. “Thật sao? Trời không ủng hộ chạy xe máy à?”Mick lắc đầu. “Không đâu thưa ngài. Trừ phi ngài có áo phao. Hoặc muốn chết”.Will nhìn chằm chằm vào chiếc xe, rồi cởi bộ đồ da ra. Lissa nghĩ gì thì nghĩ, anh không phải kiểu người thích làm những trò liều lĩnh vô bổ. Anh mở hộp đựng đồ trên xe rồi bỏ bộ đồ da vào, khóa hộp lại rồi thảy chìa khóa cho Mick, ông tóm gọn nó bằng một tay. “Tra chìa khóa vào cửa nhà tôi được không?”“Được chứ. Ngài muốn tôi gọi taxi cho ngài không?”“Không đâu. Nhúng ướt cả hai chúng ta để làm gì chứ”.Mick ấn nút mở cửa lưới tự động và Will bước ra, vẫy tay tỏ ý cảm ơn. Bình minh quanh anh mờ tối và ì ầm sấm động, giao thông khu Trung tâm London đã đông đúc và chậm chạp dù lúc này mới bảy rưỡi. Anh dựng cổ áo ôm quanh cổ, sải bước xuống đường đi tới ga đầu mối, ở đó rất có khả năng anh sẽ đón được taxi. Đường mưa trơn trượt, ánh sáng bàng bạc tỏa trên vỉa hè loang loáng.Anh thầm nguyền rủa trong khi dò xét những người mặc com-lê đứng bên lề đường. Từ bao giờ mà toàn thể London bắt đầu dậy sớm tới thế? Ai ai cũng có chung cái ý tưởng ấy.Anh đang nghĩ xem mình đứng chỗ nào là tốt nhất thì điện thoại reo. Rupert gọi.“Tớ đang trên đường tới. Đang cố bắt taxi đây”. Thoáng thấy bóng một chiếc taxi có đèn tín hiệu màu cam lướt tới, anh rảo bước về phía nó, thầm hy vọng không ai khác nhìn thấy. Một chiếc xe buýt rầm rầm lao qua, nối đuôi là chiếc xe tải có bộ phanh kêu ken két khiến anh chẳng nghe thấy Rupert nói gì.“Không nghe ra cậu nói gì cả, Rupe”, anh hét át tiếng ồn xe cộ. “Cậu nói lại đi”.Trong một thoáng không gian lặng lẽ như trên đảo hoang, xe cộ lướt qua như luồng gió, anh có thể nhìn thấy rõ chiếc đèn màu cam tỏa sáng, thế là anh giơ bàn tay còn rảnh lên, hy vọng người lái xe có thể nhìn thấy mình qua màn mưa dày đặc.“Cậu phải gọi cho Jeff bên New York đi. Ông ấy vẫn đang thức chờ cậu đấy.Tối qua bọn tớ đã ra sức liên lạc với cậu”.“Có chuyện gì vậy?”“Vướng mắc pháp luật. Hai điều khoản người ta đang tạm ngừng... chữ ký... giấy tờ...” Giọng Rupert bạt đi vì một chiếc xe con lướt qua, lốp xe xào xạo trong nước.“Tớ chẳng nghe gì cả”.Chiếc taxi đã trông thấy anh. Nó chạy chậm lại, bắn tung một vạt nước lớn trong khi lừ đừ lăn bánh bên kia đường. Anh để ý thấy người đàn ông mặc quần đùi thể thao ở phía xa thất vọng đi chậm lại khi nhận ra chắc hẳn Will sẽ tới được chiếc taxi trước anh ta. Will thầm có cảm giác chiến thắng. “Nghe này, bảo Cally để sẵn giấy tờ trên bàn tớ nhé”, anh gào lên. “Mười phút nữa tớ có mặt”.Anh liếc nhìn cả hai bên rồi cắm đầu chạy mấy bước cuối băng qua đường tới chỗ chiếc taxi, từ “Blackfriars” đã ở sẵn trên môi. Mưa luồn xuống qua khe hở giữa cổ áo và thân áo anh. Thể nào khi tới được văn phòng anh cũng đã ướt như chuột lột, dù chỉ đi bộ một quãng ngắn thế này. Có thể anh sẽ phải bảo thư ký ra ngoài kiếm cho anh một chiếc sơ-mi khác.“Và chúng ta cần giải quyết xong hoạt động đánh giá với trách nhiệm cao nhất này trước khi Martin tới...”Anh liếc nhìn về phía âm thanh chói tai, một tiếng còi dữ dội. Anh thấy hông chiếc taxi đen bóng ngay trước mặt mình, tay tài xế đã hạ cửa kính xuống, và từ khóe mắt anh thấy một thứ chưa rõ là gì, một thứ đang lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng.Anh quay về phía nó, và trong một phần nghìn giây ấy anh nhận ra rằng anh đang ở trong đường chạy của nó, rằng anh không có cách nào thoát ra khỏi đường chạy của nó. Bàn tay anh bất thần xòe ra, làm chiếc Blackberry rơi xuống đất. Anh nghe thấy một tiếng hét, có thể đó là tiếng của chính anh. Thứ cuối cùng anh nhìn thấy là một chiếc găng tay da, một gương mặt dưới mũ bảo hiểm, nỗi bàng hoàng trong đôi mắt của người đàn ông ấy phản chiếu nỗi bàng hoàng của chính anh. Có một tiếng nổ khi mọi thứ vỡ tan tành.Rồi chẳng còn lại gì.