Nhà thuệ Nằm sâu trong một con hẻm nhỏ nghèo nàn và bẩn thỉu với đủ loại thành phần xã hội. Ngày hai buổi rác rến từ khắp nơi đổ về ngập ngụa cả một con rạch đen ngòm vốn đã bị Ô nhiễm từ lâu. Không khí lúc nào cũng nặng nề vì mùi hôi và nhữgn khuôn mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ, cởi mở của những cư dân ở nơi đây.
Nó và nhỏ bạn thuê một căn phòng khoảng chừng mười thước vuông có lối đi riêng và tự nấu nướng. Khá tự do nhưng cũng không kém phần phức tạp vì ồn ào và nhiều người qua lại. Nó thì không quen với sự Ồn ào, nhất là trong những lúc học tập. Mấy lần, nó đòi chuyển nhà đi nhưng nhỏ bạn nó khuyên mãi. Túi tiền của tụi nó không đủ để tìm một chỗ như ý muốn giữa đất Sài Gòn này. Nó không giống như ở Đà Lạt, tất cả đều phải chung chạ, không có cái gì là của riêng mình. Đành vậy, nó phải tập cho quen chứ sao?!
Cạnh nhà nó ở là một “ổ đề”. Tuần nào xem tivi nó cũng thấy người ta kêu gào dẹp bỏ cái tệ nạn này đi nhưng cái ổ cạnh nhà nó vẫn ngang nlhiên tồn tại. Ngày ngày, từ sáng tới chiều lúc nào cũng có người ra người vào, tấp nập nhất là lúc xế trưa mọi người ùn ùn képo tới ghi đề và lúc chiều tối, mọi người xúm xít bên chiếc bàn ghi kết quả trúng để dò đề và lãnh tiền trúng nếu có. Không khí những lúc ấy như sôi lên vì giành giật, chen lấn... Căn phòng nó ở sát bên cạnh, tràn ngập những tiếng xuýt xoa tiếc rẻ xen lẫn những câu chửi thề tục tĩu. Những cảnh ấy vẫn cứ tiếp diễn mỗi ngày, nó và nhỏ bạn dù không cố ý nhưng vẫn thuộc như nằm lòng những con số những con vật, những sự kiện gắn liền với nhau như là định mệnh (!) và chứng kiến biết bao nhiêu là chuyện nực cười...
Bà Ba bán cà phê dạo một hôm nào đó trước khhi biên đề bỗng thiết lộ cho mọi người một câu chuyện: “Mấy người biết không, hôm qua nằm mơ tui thấy con phốc đó!” Đám đông xung quanh lao xao: “Con phốc nào? Mà làm sao... ?”. “Thì con chó phốc Nhật Bản của tui đó (!). Nó chết ba năm nay rồi nhưng hôm qua nó về, giống như là báo mộng cho tui vậy!... Tui nhớ rõ ràng nó liếm tay tui ba cái... ”. Đó là lý do tại sao bà quyết định đánh con số 351, một con số đem lại cho bà ta nhiều hy vọng?
Còn ông Bính chạy xe ôm thì đánh số 239 và 279. Ông cho biết hôm qua ông vừa nằm mơ thấy người anh của ông ở bên Mỹ về cho ông ta một nắm tiền. Ông giải thích một cách rất... logic: “Người cho tiền tức là thần tài vì chỉ có thần tai mới đem lại cho ta tài lộc. Thần tài có hai số 39 và 79, ông anh của tui thứ hai cho nên tui đem ghép vào... ”
Thú vị hơn, bà Sung bán bánh tét, bánh bò thì lại đánh con số 432. Bà giơ cái chân bó băng trắng toát có loang vài vết máu như một bằng chứng hùng hồn: “Đây nè, sáng nay mới đẩy cái xe ra đường thì bị hai thằng cô hồn đâm xe một cú chí mạng, đau thấy cả mấy chục ông trời. Tụi nó đưa về nhà thương làm thuốc hết cả trăm ngàn đồng! Con số này là c'ai số xe cuả hai thằng quỷ đó! Bữa nay coi như là hết bán hết buôn gì được. Đánh đậm một cú coi có gỡ gạc được gì hay không?”
Ngày nào cũng vậy, cái lỗ tai của nó cũng nhét đầy những thông tin về đề đóm, thông tin nào cũng xuất phát từ những giấc mơ, những sự kiện đại loại như quẹt xe, chó cắn hay “con nhỏ mặc cái áo có số... nó là người tui thấy đầu tiên kể từ khi bước ra khỏi nhà”... Nhưng xem ra thông tin nào cũng sốt dẻo cả. Mới nghe thì cảm thấy có vẻ buồn cười, nghe mãi rồi thấy nhàm nhưng không thể nào quen được. Mà làm sao quen với những cái điều hết sức vô lý ấy được?
Nó cảm thấy vô cùng bực mình vì cái sự Ồn ào ấy không ngày nào láang dịu xuống được. Những khi muốn tập trung vào bài học nó phải như căng người hế sức ra để mà chịu đựng. Nó bỗng trở nên khó tánh: cau có và bực bội. Nhiều lúc trong đầu nó manh nha cái ý định điểm chỉ cho công an đến hốt sạch cái ổ đề ấy đi nhưng trong lòng nó lại thấy sợ bị trả thù, hơn nữa lương tâm nó cắn rứt vì nhgĩ làm như thế là phá hỏng chuyện làm ăn của người tạ Nhưng nó lại thấy bực mình, thấy ghét... Nó tự nhủ với mình nghèo khổ đến đâu nó cùng không cầu may vào chuyện đề đóm này!
Rồi một hôm, nó bỗng nằm mợ Cái bếp dầu của nó không dưng mà bốc lửa ngùn ngụt. Nó hoảng sợ, kêu váng lên, vừa kêu vừa chạy đi xách nước để dập tắt đám cháy... Nhỏ bạn cũng phụ nó một tay nhưng chẳng ăn nhằm gì. Lửa cháy mỗi lúc một lớn, cháy bén cả vào đôi dép mà nó đang mang. Nó sợ quá, kêu thét lên và bừng tỉnh. Sáng dậy, nó kể lại cho nhỏ bạn và chị chủ nhà nghe. Nhỏ bạn nó chỉ cười không nói gì nhưng chị chủ nhà thì khuyên nó nên đi... đánh đề. Đánh số 27 và 67. Chị bảo nằm mơ thấy lửa cháy là hên, là linh lắm (!) hoặc là sắp sửa trúng số hoặc là có một giấc mơ nào đó của mình sắp trở thành sự thật. Nó nghĩ thật là nhảm nhí nên cười cười cho qua chuyện.
Chiều hôm đó, kết quả co 27 ở đầu. Mọi lần thì nó chẳng quan tâm nhưng lần này nó cảm thấy có một cảm giác như là hụt hẫng, tiếc rẻ. Rồi nó tự an ủi mình: Chắc chỉ là tình cờ thôi.
Rồi nó cũng nhanh chóng quên chuyện đó. Sắp thi, nó lao đầu vào học, học như điên nhưng kết quả cuối cùng không làm nó vừa lòng, cả nhỏ bạn của nó cũng vậy. Vấn đề gian lận trong thi cử thì ở cấp nào cũng luông là vấn đề nhức nhối nhưng lên Đại Học nó mới thấy được cái bản chất hiện tượng đó là như thế nào... Rõ ràng, nó không đơn thuần chỉ là vấn đề quay cóp, người ta mua bán, trao đổi với nhau một cách sòng phẳng và trắng trợn... Nó cảm thấy bất mãn và buồn.
Những ngày cuối tháng, tiền, gạo cũng “cạn kiệt” dần. Cả hai đứa đều lỡ mất suất học bổng nên chẳng còn hy vọng gì. Đã đến lúc cả hai đứa phải ăn cơm với nước mắm kho và sắp tới sẽ không còn cơm để mà ăn nếu như gia đình không gửi tiền xuống kịp. Chiều hai đứa cúp học Anh văn ở nhà ngủ, mà có phải bảo nằm là ngủ được đâu. Chỉ thấy chán hơn.
Nó lại nằm mơ, vẫn giấc mơ cũ nhưng cái bếp không còn dầu mà cháy rõ ràng là một chuyện không bình thường... Nó ước mơ nhiều, nhiều lắm. Nó ước mau sớm kết thúc bốn năm Đại học để ra đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình, ước mơ có thật nhiều tiền để giải phẩu cho em nó suốt mười ba năm năy đã phải sống trong cảnh tật nguyền... Xa xôi lắm, liệu những mơ ước ấy của nó có trở thành hiện thực?... Bây giờ nó đang thiếu thốn, đang cần một số tiền nhỏ để xoay xở cho qua ngày. Đầu óc nó rối tung lên vì thực hiện biết bao nhiêu là phép tính. Nó nghĩ, hay là mình thử một phen? Nó chỉ sẽ đánh một con số 67, đầu đuôi chỉ mất ngàn rưỡi nhưng nếu trúng thì nó sẽ được đến bảy chục ngàn, còn không trúng thì thôi vậy. Một lần rồi sẽ không bao giờ nữa.
Và nó trúng thật. Con số 67 chễm chệ Ở lô độc đắc. Nó cảm thấy bất ngờ thật sự nhưng không thấy vui. Một chút hổ thẹn vì cái lời hứa của mình và ý định điểm chỉ cho công an bỗng dưng lại hiện về trong đầu nó. Nếu như ngay lúc này công an ập đến trong khi nó đang chờ nhận tiền, không biết nó sẽ phản ứng như thế nào? Nó thấy lọ Thà không được trúng còn thấy thang thản hơn vì nó biết chắc trong cuộc sống của nó khó khăn về tiền bạc không phải một lần duy nhất.