Chương 1
Đêm trước đám tang của Virgil Duffy, một cơn bão ghiền nát Puget Sound. Nhưng đến sáng hôm sau, mây đen đã tan hết, để lại tầm nhìn xuống vịnh Elliott và quang cảnh ngoạn mục của trung tâm thành phố Seattle.Ánh sáng mặt trời cắt ngang qua khu điền trang và xuyên vào những cửa sổ cao chót vót. Một số những khách mời thật lòng thương tiếc ông khi ông ra đi, số khác thì đang tự hỏi phải chăng ông đã lên trời và kiểm soát luôn cả những đám mây xám lừng danh của tiết tháng Tư. Họ lấy làm lạ với việc ông đã có thể kiểm soát luôn ngừơi vợ trẻ , mà hầu hết là họ đều hiếu kì với việc cô ta định làm gì với đống tiền và đội bóng khúc côn cầu NHL mà cô ta vừa mới được thừa kế.Tyson Savage thì lấy làm lạ với chính mình. Những giọng nói ào ra từ phòng khách át đi âm thanh của đôi giày hiệu Hugo Boss mà anh đang mang khi anh buớc ngang qua sảnh bằng gỗ ở lối vào. Anh đã có cảm giác tệ hại rằng Window Dufy đang chặn đứng mọi cơ may của anh với mùa giải. Cái cảm giác tệ hại này đang siết chặt cổ anh với cái nút thắt cà vạt.Ty đi qua hai cánh cửa và bước vào một căn phòng lớn sặc mùi gỗ đắt tiền và xa hoa. Anh đã làm hư một vài đồng đội, khạc nhổ, đánh bóng tên tuổi và có một chút không thoải mái trong một Seattle cao quý.Anh chàng hậu vệ Sam Leclaire vừa lãnh một bên mắt đen thuitừ trận đấu với Avalanche tuần trước. Dẫn đến hậu quả là một quả phạt đền kéo dài 5 phút. Ty không phải là kẻ có thể kìm hãm được cái phần ưa chống đối của mình. Anh cũng nổi danh là một kẻ phớt lờ mọi luật lệ. Nhưng không giống Sam, anh không phải là một kẻ nóng nảy. Chỉ ba ngày trước trận chung kết, mọi chuyện trở nên tệ hại một cách chết tiệt hơn.Ty dừng lại ngay khi vừa bước vào trong, anh nhìn chằm chằm ngang qua căn phòng và ghim lại trên khung cửa sổ ngập tràn ánh nắng của Virgil. Cho dù mặt trời không toả sáng trên mái tóc vàng óng của cô, quý bà Duffy vẫn vô cùng nổi bật giữa những kẻ than khóc xung quanh. Cô mặc một bộ đầm đen với tay áo dài vừa đến khuỷu tay và gấu váy thì vừa chạm đến đầu gối. Nó chỉ là một bộ đầm đơn giản như bất cứ cái nào khác nhưng sự giản dị như muốn trào ra khỏi thân hình khó tin đó.Ty chưa bao giờ gặp quý bà Duffy trước đây. Cách đó vài tiếng tại nhà thờ St.James là lần đầu tiên anh thấy cô ngoài hiện thực mặc dù anh đã nghe rất nhiều về cô. Mọi người đều nghe về triệu phú và cô vợ bé nhỏ. Anh nghe được rằng vài năm trước Window đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để săn đuổi một kẻ giàu có, một tên già cỗi, cô đã từng là một vũ nữ thoát y ở Vegas. Theo những chuyện phiếm anh nghe được, một đêm khi cô đang đung đưa trên những gót giày bằng acrylic, chính Hugh Hefner bước vào câu lạc bộ và phát hiện ra cô trên sàn diễn. Ông đưa cô lên tạp chí của mình và mười hai tháng sau , biến cô trở thành vợ bé của mình trong năm đó.Ty chưa từng nghe làm thế nào cô gặp Virgil, nhưng việc hai người họ gặp nhau như thế nào không đáng để quan tâm. Tên già đang hấp hối và để lại cho cộng sự của ông một kẻ đào mỏ. Một của một chuỗi những thứ chết tiệt.Tại Key Arena ngừơi ta xì xào rằng Virgil bị một cơn đột quỵ khi đang cố gắng làm hài lòng ngừơi vợ trẻ trên giường. Ngừơi ta đồn rằng lão đứng tim và chết với một gương mặt tràn đầy thoả mãn. Người làm dịch vụ tang lễ cũng không che dấu được nó, và lão già được đưa vào lò thiêu trong trạng thái hứng tình và một nụ cừơi.Ty không quan tâm dư luận, và anh cũng không quan tâm ngừơi ta làm gì hay làm với ai. Dù nó xấu hay tốt, hay cả hai thứ đó. Cho đến giờ cũng vậy. Anh chỉ mới kí hợp đồng với đội Seatle Chinook, một phần vì khoản tiền mà lão già đã đề nghị với anh, nhưng hầu hết là vì chức thủ quân và nhắm đến cup Lord Stanley. Cả anh và Virgil đều muốn cái cup đó, nhưng với những động cơ khác nhau. Virgil chỉ muốn có gì đó để khoe khoang với lũ bạn giàu có của hắn. Ty thì muốn có gì đó để chứng tỏ với thế giới: anh tốt hơn cha anh, Pavel Savage vĩ đại. Chiếc cup đã lảng tránh cả hai, nhưng Ty là người duy nhất cẫn luôn kiên trì theo đuổi nó. Hoặc ít nhất anh đã luôn toàn tâm theo đuổi nó cho đến khi Duffy ngoẻo ngay trước trận chung kết và phó thác cả đội cho hư vô-cô vợ bé nhỏ với mái tóc vàng. Đột nhiên cơ hội để Ty giành được chiến lợi phẩm cao quý nhất tại NHL lại đang dưới quyền sinh sát của cô nàng này.“Hey, Saint” , Daniel Holstrom gọi to khi anh lại gần.Ty bị gọi là “Saint” từ khi anh chỉ mới là một tân binh non choẹt, đó là sau một đêm ăn chơi trác táng, hôm sau anh chơi như cứt. Khi huấn luyện viên rầy la anh, Ty khẳng định ông như một con rệp bệnh hoạn. “ Cậu y như cha của cậu vậy”, huấn luyện viên nói với một cái lắc đầu chán nản. “Một tên thánh chết tiệt”. Ty đã luôn cố gắng và đôi khi không cố để gầy dựng lại thanh danh từ lúc đó.Anh nhìn vào mắt đồng đội qua vai cái vai cương nghị . “ Mọi chuyện thế nào rồi?”“Tốt. Cậu đã chia buồn với Mrs. Duffy chưa nhỉ?”“Chưa”“Cậu có nghĩ Virgil thực sự chết trong lúc đang lên giường với vợ mình không? Ông ta là cái giống gì vậy? Chín mươi tuổi?"“Tám mươi mốt”“Một gã tám mươi mốt tuổi mà vẫn có thể dựng đứng nó lên được sao?”Daniel lắc đầu. “Sam nghĩ cô ấy quá nóng bỏng đến chết đi được, nhưng thực sự thì tớ nghi ngờ khả năng cô ấy có thể làm gì với cái già cỗi đó.” Anh dừng lại để nghiên cứu các cửa sổ nhỏ như không thể tin được những cái đang diễn ra trong đầu mình. “Cô ta thực sự nóng bỏng”“Virgil chắc hẳn phải dùng thuốc nhỉ?”Cha của Ty đã năm mươi tuổi và vẫn làm tốt việc đó như một thanh niên, hoặc là ông chỉ nói như vậy. Viagra đã mang rất nhiều đàn ông trở lại với đời sống tình dục của họ.“Thật đấy. Chẳng phải Hefner đã tám mươi và vẫn quan hệ tình dục sao?”Hoặc là anh đã khẳng định như vậy. Ty mở khuy áo khoác. “Gặp lại các cậu sau”, anh nói và di chuyển qua đám đông được sắp xếp theo độ tuổi từ già cả tầm thường cho đến một vài thanh thiếu niên đang thì thầm trong góc. Khi tiến thẳng về phía Mrs. Duffy “nóng bỏng” anh chào hỏi vài nguời, những gã trông bóng bẩy và một chút mọi rợ ẩn trong những bộ vét được thiết kế.(*Trong tiếng Anh Saint nghĩa là thánh)Anh dừng lại và đưa tay phía trước cô. “Tôi rất tiếc cho sự mất mát của cô“Cám ơn”. Một nếp nhăn thoáng qua trên vầng trán mịn màng khi và cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt màu xanh lá cây to tròn. Cô thậm chí còn xinh đẹp hơn và trông trẻ hơn. Cô bắt tay anh; da của cô thật mềm mại và những ngón tay của cô mát lạnh. “Anh là thủ quân đội bóng của Virgil. Ông ấy luôn khen ngợi anh.”Bây giờ là đội bóng của cô, và cô định làm gì với nó thật khó mà đoán được. Anh đã nghe rằng cô có ý định bán nó. Anh hy vọng nó là thật và xảy ra sớm.Ty thả tay cô ra. “Virgil là một người tuyệt vời.” Kẻ mà tất cả mọi ngừơi đều biết đó là sự giả dối. Giống như nhiều kẻ cực kì giàu có khác Virgl thực sự là một tên khốn. Nhưng Ty vẫn cố xoay xở với lão vì họ có cùng một mục đích. “Tôi thích những cuộc trò chuyện của chúng tôi về khúc côn cầu.” Virgil có hể đã tám mươi mốt tuổi nhưng đầu óc lão vẫn luôn rất sắc sảo và lão hiểu biết về khúc côn cầu hơn rất nhiều các cầu thủ.Một nụ cười uốn lựơn trên đôi môi đầy đặn mời mọc của cô “Vâng, ông ấy yêu nó.”Cô trang điểm sơ xài, điều này khiến anh ngạc nhiên về nghề nghiệp trước đây của cô. Anh chưa từng gặp một cô nàngnào mà không yêu thích việc trang điểm. “ Xin hãy cho tôi biết nếu có điều gì mà tôi hay ai đó có thể giúp nhé.” Anh nói không thật lòng, nhưng kể từ khi làm thủ quân của đội, anh biết mình nên đề nghị cho phải phép.“Cám ơn anh”Con trai của Virgil bước tới và thì thầm điều gì đó vào tai của người quả phụ. Ty đã gặp Landon Dufy vài dịp và không thể nói là anh thích hắn lắm. Hắn nhẫn tâm và tham lam hệt như Virgil, nhưng không có chút sức hấp dẫn nào để có được sự thành công như cha của hắn.Người quả phụ cười ngập ngừng và vai cô thẳng đơ. Một tia nhìn giận giữ thoáng qua đôi mắt màu xanh lá của cô. “Cám ơn đã đến, Ông Savage.” Như nhiều nguời Mỹ khác, cô phát âm sai tên của anh. Đó không phải là savage (kẻ man rợ), như trong beast (thú tính). Nó được phát âm là Sah-vahge.Ty nhìn về hướng của cô và bước tránh xa, anh tự hỏi không biết Landon vừa nói gì . Nhưng rõ ràng là cô ta không thích nó. Ánh nhìn của anh trượt xuống mái tóc vàng đến cái vật tròn tròn xinh đẹp ẩn trong chiếc đầm đen kiểu giản dị trông giống như bao cái khác nhưng lại rất nổi bật. Anh tự hỏi nếu con trai của Virgil gạ gẫm ăn nằm với cô, điều đó cũng không phải vịêc của anh. Ty còn nhiều thứ quan trọng khác cần phải lo nghĩ hơn. Cụ thể là trận đấu vào thứ năm tuần này tại Vancouver họ sẽ phải đương đầu với hai mối đe doạ từ cặp song sinh nhà Sedin trong trận khai mạc vòng chung kết. Cho đến ba tháng trước đây, Ty vẫn đang là thủ quân của đội Canucks, và anh biết rõ hơn ai hết rằng không nên đánh giá thấp những tên đến từ Thuỵ Điển. Một khi đã vào trận, họ thực sự là một cơn ác mộng tồi tệ nhất của hàng hậu vệ.“Cậu có xem hình không?”Ty chuyển tia nhìn từ cái mông tròn lẳn của người quả phụ ngang qua đồng đội, trung tâm của mọi rắc rối chết tiệt - Sam Leclaire. “Không”. Anh không cần phải hỏi đó là hình gì. Anh biết và cũng chưa bao giờ đủ hứng thú để ngó đến chúng.“Bộ ngực đó là thật đấy.” Cừơi toét miệng, Sam thêm vào, “Không phải tôi đã tự thân kiểm nghiệm rồi đâu.” Anh cố tỏ vẻ ngây ngô nhưng cặp mắt đen tinh ranh đã tố cáo anh.“Dĩ nhiên là không.”“Cậu có nghĩ chúng ta có thể mời cô ấy trở lại biệt thự Playboy không?”“Chào, mai gặp” Ty vừa cừơi vừa nói và đi về phía cửa ra vào. Anh bước qua khỏi hai cánh của khổng lồ như của một lâu đài bằng gạch nung và một làn hơi lạnh lướt qua mặt anh. Anh dừng lại để cài lại cúc áo khoác và giọng nói của bà quả phụ Duffy vọng đến nhẹ nhàng nhứ gió thoảng.“Đương nhiên là con muốn gặp rồi,” cô ấy nói. “Nhưng bây giờ không thích hợp”Ty thoáng liếc thấy cô đứng cách vài feet và quay lưng về phía anh. “Mẹ biết con yêu mẹ mà. Con không muốn tranh cãi bây giờ.” Cô khẽ lắc đầu và tóc cô lượn lờ ở giữa lưng. “Ngay bây giờ thì không thể được, nhưng con sẽ đến gặp mẹ ngay khi có thể.”Cô di chuyển và phía căn nhà và Ty tiếp tục bước theo hướng của mình. Anh không có gì là ngạc nhiên khi nghe giống như quý bà Duffy đang nói chuyện với ngừơi yêu. Dĩ nhiên là cô phải như vậy rồi. Cô đã cưới một lão già. Một lão già chỉ có thể cho cô đội bóng khúc côn cầu của lão ta.*( Vì danh xưng trong tiếng Anh chỉ có "You" và "I" nên anh nhầm là cô đang nói với người yêu) Ty không thích nghĩ về tất cả những kiểu mà có thể vặn xéo cơ hội của anh đến với chiếc cup, nhưng dĩ nhiên nó luôn là điều đầu tiên và trước nhất trong tâm trí anh. Cái chết của Virgil không thể đúng vào thời điểm nào tệ hơn được nữa. Bất kể sự không chắc chắn nào cũng có thể và sẽ ảnh hưởng đến các cầu thủ, và không biết ai sẽ mua đội bóng hay những thay đổi gì mà ngừơi chủ mới sẽ áp đặt lên. Một dấu chấm hỏi lớn như một cái rìu đang treo lủng lẳng trên đầu họ. Nhưng tệ hơn tất cả sự không chắc chắn này là những suy nghĩ của người từ một vũ nữ thoát y trở thành một vô vợ bé bỏng và nay là một người vợ được mọi người thèm muốn. Vậy là quá đủ sự chua cay cho cái cổ vốn đã bị gong cùm của anh thêm một chút khó khăn hơn.*(trophy wife dịch là gì cho hay nhi??) Khi anh đến chiếc BMW màu đen, Ty tống mọi thứ ra khỏi não bộ nhưng khổ nỗi hình ảnh cuối cùng vẫn cứ ám ảnh anh. Anh cố tống khứ nàng quả phụ của Virgil, sự chuyển nhựơng và trận đấu sắp tới. Và anh đã không còn lo lắng về các kế hoạch của nàng quả phụ hay trận đấu với Canuck trong một vài giờ.Trong suốt cuộc đời mình, Ty luôn cố gắng để điều khiển phần Savage hoang dại và bốc đồng, cái mà có thể dẫn anh tới những rắc rối. Nhưng anh có một đỉêm yếu khiến anh thường phải buông xuôi. Ty yêu những chiếc xe đẹp.Anh trượt vào bên trong chiếc ghế da mềm mại và khởi động chiếc M6. Anh cài số, tiếng gầm gừ trầm thấp của động cơ V-10, 5.0 – liter xuyên qua da anh khi anh đẩy gọng kính hiệu Ray-Ban lên trên song mũi. Cặp thấu kính che chở cho mắt anh khỏi ánh nắng chiều khi anh vượt qua cánh cổng chính và thẳng tiến đến Paulsbo. Anh khai hoả động cơ 500 mã lực và đi một chặng đường dài về nhà.Faith Duff gập nắp điện thoại và trải ánh nhìn ra thảm cỏ màu xanh lục, cẩn thận nhìn quanh mảnh vườn và những vòi phun nước. Điều cuối cùng cô cần bây giờ là gặp mẹ. Cuộc sống của cô đã quá hỗn độn và kinh khủng, và Valerie Augustine thực sự là một cái lỗ đen của vũ trụ cảm xúc.Ánh mắt cô thơ thẩn qua dòng nước sôi động của vịnh Elliot, cô vòng cánh tay ngang ngực và ôm lấy bờ vai để ngăn bớt làn gió lạnh thổi qua làm tóc cô dính chặt lấy khuôn mặt. Đêm trước cô mơ thấy mình lại đang làm việc ở Aphrodite. Mơ thấy mái tóc dài cuồng loạn thể hiện tài năng của cô khi Slice of Your Pie của Motle Crue nghiền nát giọng người dẫn chương trình trên sân khấu chính bên trong câu lạc bộ vũ thoát y. Trong giấc mơ, những tia laser màu hồng quét ngang đôi chân dài và gót giày 6 inches bằng acrylic của cô khi cô trượt bàn tay chậm rãi xuống cái bụng phẳng lì. Lòng bàn tay quét nhẹ qua đáy quần, những ngón tay bám chặt lấy thành ghế giữa hai bắp đùi trần của cô.Faith ghét giấc mơ đó. Cô ghét cái sự hoang mang và đầu nút của nỗi sợ vẫn luôn bị bỏ sót lại đâu đó trong dạ dày của cô. Cô đã không mơ về nó lâu rồi, nhưng nó vẫn luôn luôn giống như vậy.Cô luôn luôn quằn quại trên ghế, từ từ uốn cong lưng hướng đầu xuống dưới sàn sân khấu trong khi tay cô mở những nút của cái áo cánh bé xíu. Tia sáng màu hồng cắt ngang qua cô khi cô giữ thăng bằng trên ghế và giơ cao một chân lên. Cô lướt một bàn chân xuống những anh chàng khờ khạo của cô khi bộ ngực to lớn của cô đổ tràn ra ngoài và nhăm nhe rơi ra khỏi chiếc áo lót nửa ngực bằng chất dẻo. Như mọi khi, những người đàn ông đứng thành hàng quanh mép sân khấu, nhìn cô với ánh mắt thèm khát và miệng chảy rãi.“Layla” họ reo hò nghệ danh của cô và vung tiền đang kẹp chặt trong những nắm tay.Trong giấc mơ, một nụ cười theo kiểu em – biết – anh- muốn- em uốn cong vành môi cô khi Vince Neil và những chàng trai hát về một nụ cười ngọt ngào và những miếng bánh. Trong câu lạc bộ của các quý ông, phô bày sự trần trụi của Las Vegas, Faith chống một tay lên sàn bên cạnh đầu cô và thực hiện một bước nhảy hoàn hảo cho đến khi cô đứng với hai chân dang rộng bằng vai. Cô vừa lắc hông vừa thả áo xuống một bên và từ phía eo uốn cong về phía trước. Cô trượt cái váy kẻ sọc nhỏ xíu xuống bắp đùi và cẳng chân dài miên man, cô rút ra từ cái áo đang mặc một chuỗi màu đỏ phù hợp với áo ngực của cô. Tiếng bass dồn dập và tiếng trống đập mạnh sân khấu dưới gót giày acrylic khi cô bước ra trong trí tưởng tượng của bao người đàn ông, cám dỗ họ đào sâu vào ví của mình và giao nộp số tiền mặt.Giấc mơ luôn luôn kết thúc giống nhau. Chỗ cất tiền của cô luôn bốc hơi như ảo ảnh và cô luôn giật mình thức giấc với những hơi thở khó nhọc. Nỗi lo âu đập mạnh nơi ngực và cướp đi hơi thở của cô. Và như mọi khi, cô lại cảm thấy mình giống như một cô gái bé nhỏ bất lực. Cô đơn và sợ hãi.Giấc mơ luôn luôn kết thúc giống nhau. Chỗ cất tiền của cô luôn bốc hơi như ảo ảnh và cô luôn giật mình thức giấc với những hơi thở khó nhọc. Nỗi lo âu đập mạnh nơi ngực và cướp đi hơi thở của cô. Và như mọi khi, cô lại cảm thấy mình giống như một cô gái bé nhỏ bất lực. Cô đơn và sợ hãi.Những người phụ nữ tuyên bố rằng họ thích nhịn đói và chắc những vũ nữ thoát y chưa bao giờ phải ngó đến chuyện đó. Họ chắc chắn chưa bao giờ ăn năm bữa hot dog một tuần bởi vì chúng rẻ. Chắc là họ cũng chưa bao giờ mơ tưởng về một bàn của Big Macs và khoai tây chiên với khuôn bánh nhỏ phủ đầy kem brulee.Faith xoay mặt hướng về phía hơi lạnh và thở thật sâu. Cô nên vào trong. Thật là khiếm nhã khi bỏ bê những người bạn của Virgil tại nơi an nghỉ của ông, nhưng hầu hết bọn họ chưa bao giờ thực sự ưa cô. Giống như gia đình của ông vậy – Phải, tất cả bọ họ có thể xuống địa ngục. Mỗi kẻ trong bọn họ. Không kể chỉ ngày hôm nay, mà là tất cả các ngày, họ đã đánh mất cảm giác đau đớn rồi.Virgil đã đi rồi. Cô vẫn không thể tin được điều đó. Chỉ một tuần trước, ông vẫn còn đang kể những câu chuyện của cô với tất cả sự kinh ngạc mà ông đã trải qua trong suốt cuộc đời. Và bây giờ…Bây giờ ông đã ra đi và cô cảm thấy cô đơn khủng khiếp. Cô hoang mang và kiệt quệ từ việc mất đi người chồng và cũng là người bạn thân nhất mà cô chưa bao giờ biết đến. Cô biết rằng một vài người không ưa Virgil. Ở tuổi tám mươi mốt, ông đã tạo ra rất nhiều kẻ thù. Nhưng ông rất tốt với cô, đặc biệt là thời gian khi mà cô còn không đối xử tốt với chính bản thân mình.Ngay cả sau khi đã chết, ông vẫn còn tốt với cô. Virgil đã cho đi một sự hào phóng phi thường, số lượng lớn bất động sản của ông được trao cho đứa con duy nhất của ông, Landon, ba đứa nhóc của Landon và tám người cháu khác. Nhưng ông để lại cho Faith dãy nhà ở Seattle, năm mươi triệu đô la trong ngân hàng, và đội khúc côn cầu của ông.Một nụ cười được nâng lên trên môi khi cô nghĩ rằng gia đình của ông chắc phải bực mình với cô đến thế nào. Cô chắc rằng tất cả bọn họ đều nghĩ rằng cô đã mưu đồ và nhắm mắt làm ngơ để đặt tay mình lên đống tiền của họ. Rằng cô đã dùng tình dục để đổi lấy đội bóng khúc côn cầu, nhưng sự thực thì Virgil biết rõ cô không quan tâm đến đội bóng. Cô không rành thể thao và cũng bị sốc như những người khác khi biết rằng Virgil để Chinooks lại cho cô. Cô ngờ rằng Virgil làm vậy bởi vì Landon chưa bao giờ che dấu bí mật về những việc hắn mong muốn khi đã kế thừa đội bóng. Một khi hắn đã làm chủ Chinooks, Faith biết cô sẽ bị triệt mọi đường sống. Điều đó thực sự rất khó khắn đối với cô. Cô không có hứng thú gì với môn khúc côn cầu. Chắc chắn là vậy, cô đã từng đi xem một vài trận đấu với chồng nhưng cô thực sự không chú ý mấy tới hoạt động trên sân băng. Cô dành thời gian có mặt để xoa dịu Duffys hay cáu gắt và nhìn qua ống nhòm những bộ đồ bảo hộ gớm ghiếc và những tên say xỉn ngớ ngẩn ở hàng ghế dưới. Vào một đêm tốt lành nào đó ở Key Arena cô còn có thể nhìn thấy một tên say ngu ngốc mặc đồ bảo hộ gớm ghiếc.Không giống Faith, Landon có nhiều hứng thú hơn tới các trận đấu và vẫn luôn đếm ngược từng ngày cho đến khi hắng có thể đặt tay lên đội bóng. Sở hữu một đội bóng chuyên nghiệp là biểu hiện của sự cực kì giàu có. Một thành viên trong một câu lạc bộ hạng sang chỉ dành riêng cho ngừơi giàu mà Landon rất cần. Cha hắn đã từ chối để hắn trở thành một hội viên trong đó.Landon có thể là ngừoi con duy nhất của Landon, nhưng họ khinh miệt lẫn nhau. Landon chưa bao giờ chịu che đậy sự bất mãn của mình với cuộc sống của Virgil hay sự căm ghét của hắn với ngừơi vợ thứ năm của Virgil, Faith.Cô bước xuống tấm thảm dài của căn phòng ở lầu trên và bước vào phòng ngủ nơi cô đã chia sẻ với Virgil. Một vài người của công ty di dời nhà đang đóng gói quần áo của cô vào những cái thùng khi một trong những luật sư của Landon đang lượn lờ để chắc chắn rằng Faith không lấy bất cứ thứ gì không thuộc về cô. Cô làm ngơ những người đang dọn dẹp và vuốt tay qua lưng ghế bằng da thuộc đã mòn của Virgil. Chỗ ngồi đã bị lõm xuống sau nhiều năm sử dụng và cái kính đọc sách của Virgil nằm trên bàn, trên chốc một quyển sách mà ông đang đọc vào cái tối ông mất. Dickens, vì Virgil có một sự đồng cảm với David Copperfield.Tối hôm đó, năm ngày trước, cô đang ườn ra trong cái ghế bên cạnh chồng cô và xem chương trình chiếu lại của Top Chef. Trên TV, khi Pama đã đánh giá món amuse-bouche ngon nhất, Virgil đột ngột thở mạnh. Cô nhìn qua xem xét ông. “Anh ổn chứ?” Cô hỏi.“Anh cảm thấy không khoẻ lắm” Ông đặt sách và kính sang một bên và giơ một bàn tay lên xương ức của ông. “Anh nghĩ là anh sẽ đi ngủ đây”Faith đặt cái remote xuống, nhưng trước khi cô có thể đứng lên để giúp ông, ông bỗng sụp xuống phía trước và thở hổn hển, bàn tay già tuổi của ông rơi xuống đùi.Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Lúc đọi cấp cứu đến Virgil đã đi. Và thay vì gia đình của ông phải biết ơn vì ông đã không chết trong cô đơn, họ lại ghét cô thậm chí nhiều hơn vì đã ở đó vào những giây phút cuối cùng.Faith bước vào phòng ngủ và chộp lấy cái va li hiệu Louis Vuiton, cô bỏ vào một vài bộ đồ để thay đổi và nữ trang mà Virgil đã mua cho cô trong 5 năm kết hôn.“Tôi cần phải kiểm tra nó” Luật sư của Landon lên tiếng khi ông ta bước vào phòng.Faith cũng có một vài luật sư riêng. “Ông cần phải có giấy phép” cô nói khi đi qua ông, và ông không cố để ngăn cô lại.Faith đã quanh quẩn quá nhiều nỗi sợ hãi thực sự để bị dọa dẫm bởi một trong những tên hách dịch của Landon. Trên đường ra phòng khsch, cô chộp lấy cái áo choàng hiệu Valentino màu đen. Cô thả cuốn David Corpperfield vào cái túi hiệu Hermes và ngẩng cao đầu đi về phía trước nhà. Cô có thể đi bằng lối cửa sau, lối đi của những người giúp việc và cứu chính mình khỏi việc sắp chạm phải gia đình của Virgil, nhưng cô không làm việc đó. Cô không lén đi như thể cô đã làm điều gì sai. Đứng trên đầu cầu thang, cô nhét cánh tay mình vào ống tay áo khoác và cười khi cô nhớ sự tranh luận triền miên của cô với Virgil. Ông luôn muốn cô mặc áo khoác lông chồn hoặc da cáo màu mạc, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái với chúng. Không ngay cả khi ông chỉ ra rằng cô là một kẻ đạo đức giả bởi vì cô đã mặt đò làm bằng da thuộc. Điều đó đúng. Cô yêu đồ da. Mặc dù những ngày này. Mặc dù trong những ngày này, cô đã cố để cải thiện thị hiếu và tiết chế lại. Những điều mà mẹ cô cũng chưa hề biết đến.Khi cô di chuyển xuống cầu thang dài và quanh co, cô cố ép ra một nụ cười trên mặt. Cô chào tạm biệt với một vài người bạn của Virgil, những người đã tử tế với cô và sau đo lướt ra ngoài cửa chính.Tương lai của cô đã mở ra. Cô đã ba mươi tuổi và có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn. Cô có thể đến trường hoặc dành một vài năm nghỉ ngơi nhàn nhã trên một bãi biển ấm nào đó.Cô nhìn lại biệt thự đã trải qua ba thế hệ, nơi cô đã sống với Virgil trong suốt 5 năm kết hôn. Cô có một cuộc sống tốt đẹp với Virgil. Ông đã chăm sóc cô và lần đầu tiên trong cuộc đời cô không phải chắm sóc cho chính mình. Cô đã được thư giãn. Được thở và vui đùa mà không phải lo lắng về sự sinh tồn.“Tạm biệt” cô thì thầm, và nhấn mạnh mũi giày bằng da thuộc màu đỏ hướng tới tương lai của mình. Gót giày của cô lách cách theo từng bước chân và hướng về phía garage trong khu vực sau nhà khi cô khi cô tự mình đến chiếc Bentley Continental GT của mình. Virgil đã cho cô chiếc xe vào sinh nhật ba mươi tuổi tháng chin vừa rồi. Cô ném chiếc vali vào trong thân sau và lái đi từ khu điền trang. Nếu cô nhanh hết sức, cô có thể bắt kịp chuyến phà 630 đến Seattle.Khi cô lái qua cánh cổng, một lần nữa cô lại tự hỏi cô sẽ làm gì với cuộc đời mình đây. Khác với những tổ chức từ thiện mà cô đã quyên góp, không có ai cần cô. Trong khi đúng là Virgil đã chăm sóc cho cô, cô cũng chăm sóc lại cho ông.Cô lấy kính mát trong ví và đẩy lên sóng mũi.Và cái thứ chết tiệt gì cô định làm với đội khúc côn cầu của ông và với tất cả những tên hung tợn này, những gã cầu thủ cục súc? Cô đã gặp một vài người tại buổi tiệc Giáng sinh hàng năm mà cô luôn tham dự cùng Virgil. Cô đặc biệt nhớ gã người Nga khổng lồ-Vad, Người Thụy Điển trẻ tuổi-Daniel và gã với khuôn mặt bị thâm tím liên tục – Sam, nhưng cô không biết họ. Đối với cô, họ chỉ là thành viên của hai mươi mấy những người kỳ cục. nhiều hơn những gì cô có thể nói, họ thích chiến đấu và khạc nhổ rất nhiều.Tốt nhất là cô bán đội bóng. Thực sự nên như vậy. Cô biết những gì họ nghĩ về cô. Cô không phải kẻ ngốc. Họ hẳn đã nghĩ cô là một cô nàng lẳng lơ. Một cô vợ đào mỏ. Họ chắc hẳn đã ngó qua hình của cô trong Playboy. Không phải là cô sợ điều đó. Cô không xấu hổ về những bức hình. Cô đã 24 tuổi và cần tiền. Nó đã dập tắt cái địa ngục vũ thoát y, giới thiệu cô với những con người mới và đưa ra nhiều sự lựa chọn mới. Một trong số đó là Virgil.Cô điều khiển chiếc Bentley chậm lại tại vạch dừng, nhìn hai bên và sau đó vượt qua giao lộ.Faith được sử dụng để những người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô. Cô được sử dụng cho những người đàn ông đánh giá cô qua kích thước vòng ngực và giả sử rằng cô bị câm hoặc dễ dãi, hoặc cả hai. Cô bị mọi người đánh giá nghề nghiệp của mình hay vì cô đã kết hôn với người đàn ông già hơn mình 51 tuổi. Và thực ra thì cô không quan tâm thế giới này nghĩ gì. Cô đã không quan tâm trong một khoảng thời gian rất dài rồi, từ khi thế giới này đi ngang qua khi cô ngồi bên lề Lucky Lade hay Kit Kat Lounge đợi mẹ của cô xong việc.Điều duy nhất gắn liền với cô khi được sinh ra trong cái thế giới này là khuôn mặt và cơ thể của cô. Và cô đã sử dụng chúng. Quan tâm đến những gì người khác nghĩ chính là đang trao cho họ quyền để tổn thương cô. Va Faith chưa bao giờ cho bất cứ ai cái loại quyền đó. Không ai ngoại trừ Virgil. Ông có rất nhiều thiếu sót, nhưng ông chưa bao giờ đối xử như cô là một cô nàng lẳng lơ. Chắc chắn, cô là cô vợ đào mỏ của ông. Không có gì phủ nhận điều đó. Ông đã dùng cô để làm chỗ dựa cho cái tôi to lớn của mình. Giống như đội bóng khúc côn cầu của Virgil, cô cũng là thứ để ông khoe khoang. Cô không phiền về nó. Không. Ông đối xử với ông với sự tôn trọng và tử tế nhất, và ông cung cấp cho cô thứ cô muốn nhất. Sự an toàn. Sự ấn cần mà cô chưa từng biết và trong 5 năm cô đã sống trong một sự tốt đẹp và vòng an toàn. Và mặc dù vòng bảo vệ của cô vừa bị nổ tung và giống như cô đang rơi tự do, Virgil đã chuẩn bị cho cô một chỗ đáp càng mềm mại nhất có thể.Cô nghĩ về Ty Savage, với sự sâu sắc, giọng nói biểu cảm và trọng âm bị khuyết. “ Tôi thích những cuộc nói chuyện vủa chúng tôi dzề khúc côn cầu” anh đã nói như vậy khi đang nói về Virgil.Faith đã gặp bên rất nhiều người đàn ông đẹp trai trong cuộc đời của cô. Cô đã hẹn hò với rất nhiều người trong số đó. Cái nhìn của những người đàn ông như Ty có thể cướp mất hơi thở của bạn, va phải bạn như một cái dùi cui và làm cho đầu bạn hoàn toàn xoay vòng vòng. Đôi mắt xanh tối có một chút sáng hơn ở vùng trung tâm mắt, giống như những vụ nổ nhỏ của màu sắc. Mái tóc tối màu của anh rũ xuống trán, khi những sợi tóc mềm mại cuốn quanh trước tai anh và sau cổ anh. Anh cao và sừng sững như Hummer, nhưng anh có vẻ hơi lạc điệu so với kiểu mẫu của Faith.Có lẽ do nhu cầu được thoả mãn tình dục thuộc về bản chất của người đàn ông khiến anh như một hơi độcCó lẽ vì vết xẹo trên cằm làm anh trông có vẻ nguy hiểm. Không lớn hơn một đường mảnh, màu bạc, vết xẹo trông đáng sợ hơn cả đôi mắt đen của Sam.Cô nghĩ về khoảnh khắc tay cô nằm trong bàn tay ấm áp của anh, lòng bàn tay kiên định khi anh đề nghị giúp đỡ cô. Giống như nhiều gã đàn ông khác, Ty Savage nói về tất cả những đìêu tốt đẹp mà anh không bao giờ định có ý định thực hiện. Đàn không hiếm khi làm như vậy. Virgil là ngừơi đàn ông duy nhất cô từng gặp biết giữ lời hứa. Ông không bao giờ nói dối cô, ngay cả khi nó sẽ được dễ dàng hơn. Ông chỉ cho cô một cách sống khác, khác với cái cách mà cô đã sống. Với Virgil cô được an toàn và hạnh phúc. Chính vì vậy cô sẽ yêu và nhớ ông mãi mãi.