Chương 1

Chương 1: Cây cầu mây trắng

Vậy là đại nạn kéo dài suốt hai chục năm ở chốn nhân gian đã chấm dứt, Thiên ma rốt cuộc cũng vĩnh viễn biến mất khỏi lục giới, mây đen giăng khắp núi sông tan biến, vạn vật hồi sinh, mặt đất điêu tàn cuối cùng cũng lấy lại chút sức sống. Từ khi Ma tôn Nghịch Luân bị tiêu diệt, Ma tộc tan tác, nhốn nháo chạy xuống trần gian hòng trốn tránh sự truy sát của Tiên môn. Khắp nơi, thành quách tiêu điều, làng mạc hoang phế, thây người chất đống, nhà cửa đổ nát. Vô số bách tính chết vì chiến tranh, kẻ mất con, người mất vợ, có kẻ chết trong tay Ma tộc, cũng có người chết dưới tay Tiên môn. Đâu đâu cũng thấy mồ mả san sát, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.

Bất luận thế nào, tất cả chỉ còn là quá khứ, dấu vết của thời loạn đã bị bánh xe thời gian xóa nhòa, cơn ác mộng lùi dần vào dĩ vãng.

Đầu đường, vài tên ăn mày uể oải tựa vào chân tường, trước mặt là những chiếc bát sứt trống trơn.

Trong số đó có một đứa bé.

Đứa bé đó khoảng năm, sáu tuổi, tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng bủng, nhìn không ra là nam hay nữ. Mặt nó xương xẩu nên đôi mắt như lồi ra, cả khuôn mặt chỉ thấy mỗi cặp mắt đục ngầu, thiếu sức sống. Bộ quần áo rách rưới, bẩn thỉu không che nổi thân thể, lộ ra đôi chân nhỏ gầy trơ xương, trên mặt đầy vết bầm tím. Trông nó như cành cây khô héo rũ, tưởng chừng một cơn gió thổi qua cũng đủ làm nó gục ngã, không khỏi khiến người ta cảm thấy xót xa, một đứa trẻ như vậy thì sống sao được đây!

Có người đi qua, ném lại nửa chiếc bánh bao.

Hàng loạt ánh mắt lập tức sáng lên.

Cả đám ăn mày như chó đói thấy xương, lao vào gần như cùng lúc, giành giật chiếc bánh, tạo thành một trận hỗn chiến.

Hồi lâu, chúng mới tản ra.

Một cái đầu nhỏ bé giãy giụa chui ra từ giữa đám ăn mày, đôi tay khẳng khiu ra sức nhét nửa cái bánh bao vào miệng như sợ bị cướp mất, hai má phồng lên, quả nhiên là đứa bé đó!

Tên ăn mày lớn tuổi nhất cất tiếng chửi rủa: “Lại con nha đầu này!” rồi cho nó một bạt tai.

Con bé ngã dúi dụi, cuộn tròn người, vẫn cố sống cố chết nuốt miếng bánh bao trong miệng, nghẹn ứ cổ.

Tên ăn mày kia vẫn chưa hết giận, đá con bé một cái.

Cú đá trúng chân, con bé lăn lộn trên mặt đất, kêu thảm thiết hai tiếng rồi ngẩng phắt lên, trừng trừng nhìn gã ăn mày, đôi mắt to tròn, sâu không thấy đáy, đằng đằng sát khí khiến người ta sợ hãi.

Không ngờ, một tiểu nha đầu mà lại có ánh mắt đó, ánh mắt này, đến những tên gian ác nhìn thấy cũng phải khiếp đảm.

Đám ăn mày xung quanh bất giác lùi về phía sau.

Tên ăn mày lớn tuổi nhất cũng chột dạ. “Mày trừng mắt nhìn ai? Đã thế tao chọc mù mắt mày, xem mày còn nhìn được nữa không!” Nói xong, hắn nhào tới, đè nghiến con bé xuống.

Bị đánh đập cũng chẳng sao nhưng không thể bị mù được, con bé hét lên, liều mình úp mặt xuống đất tránh né.

Bỗng nhiên, một luồng sức mạnh vô hình ập đến, tên ăn mày to lớn bị bắn ra xa, những tên khác chỉ biết đứng giương mắt nhìn, mồm miệng há hốc.

Tên ăn mày lớn tuổi nhất tức giận quát: “Ai?”

“Đứa trẻ nhỏ bé và đáng thương nhường này, sao nỡ lòng bắt nạt nó chứ?”

Đó là thanh âm du dương nhất mà con bé được nghe kể từ khi lọt lòng, tựa như từ trên trời truyền xuống. Giọng điệu ôn hòa mang theo chút trách cứ nhưng cũng đầy sự xót thương, ấm áp, dễ chịu như bàn tay mẹ hiền ru vỗ trên lưng.

Trong giây lát, quả thật có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng con bé.

“Đứng lên đi, đừng sợ!”

Cảm nhận được sự an toàn, con bé chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt to tròn đầy ngờ vực, mọi người chẳng ai thích lo chuyện bao đồng, sao hắn lại ra tay giúp mình?

Một giây sau, con bé đã có câu trả lời.

Từ trước đến giờ, nó chưa từng thấy khuôn mặt nào đẹp đến vậy, đường nét tinh tế, hoàn hảo khác hẳn người trần tục. Hàng lông mày khẽ chau lại, đôi mắt phượng dịu dàng nhìn con bé, như xót thương cho số phận của nó. Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, vẻ muốn đỡ nó dậy, chiếc áo bào trắng tựa tuyết, dài quét đất, mái tóc đen nhánh rủ xuống sát hông, chẳng khác nào thần tiên từ trên chín tầng mây hạ phàm, cứu nhân độ thế.

Vẻ mặt không đành lòng kia như muốn nói cho con bé biết, hắn không chỉ tới để giúp nó, mà là được trời phái xuống cứu vớt những người khốn khổ.

Con bé nhìn hắn đến ngây dại.

Thấy con bé không sao, hắn cong môi, nở nụ cười dịu dàng rồi dìu nó đứng lên.

Nhìn thế nào hắn cũng không giống người bình thường, những tên ăn mày dần biến khỏi nơi đó.

Bàn tay sạch sẽ, trắng ngần dìu con bé, không hề sợ bị dây bẩn. Hắn nhẹ giọng nói: “Khi bị ức hiếp thì có thể tức giận nhưng không nên có ý nghĩ muốn lấy mạng người khác, rõ chưa?”

Người ở trước mặt cúi đầu nhìn, một tay đặt trên vai nó, âu sầu mà thương xót, vừa giống một thánh nhân cứu khổ cứu nạn lại vừa giống một người thân đang ân cần chỉ bảo.

Không ngờ hắn lại nhìn thấu tâm tư con bé, vừa rồi, đúng là con bé chỉ hận một nỗi không thể giết chết tên ăn mày kia.

Lần đầu tiên trong đời, con bé có cảm giác xấu hổ, bất giác cụp mi mắt, bẽn lẽn gật đầu.

Hắn nhẹ nhàng mở lòng bàn tay con bé, vẽ hai đường hợp nhất. “Như vậy, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt ngươi nữa.”

Ánh sáng rực rỡ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, lòng bàn tay lại trở nên trống không.

Đúng là thuật pháp thần tiên! Con bé kinh ngạc chớp chớp mắt, thẹn thùng nhìn hắn, có chút nghi hoặc.

Bỗng nhiên, một giọng nói từ xa truyền đến: “Sở sư huynh, tiểu sư tỷ đang tìm huynh.”

Thân mang trọng trách, cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt, hắn cứ ngỡ Ma tộc đang tháo chạy khắp nơi định nhằm vào Ma kiếm, nào ngờ sát khí đó lại phát ra từ một tiểu nha đầu, thật sự không biết phải làm sao, có nên nói lại với sư phụ không?

Hắn đứng dậy, đáp: “Ta tới đây!”

Mỉm cười với con bé, hắn quay người rời đi.

“Người của Tiên môn.”

“Không biết thuộc môn phái nào.”

“…”

Tiên môn? Đúng là thần tiên thật rồi! Con bé ngơ ngác dõi theo hắn, đến tận lúc chiếc bóng trắng đó chỉ còn là cái chấm nhỏ nơi góc đường.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, chớp mắt đã mấy năm. Ngàn dặm bao la, mây đen bao quanh chốn thần tiên đã tan hết, núi Nam Hoa nổi giữa tầng mây, nhìn từ xa, đỉnh núi như được bao phủ bởi lớp ánh sáng nhàn nhạt. Con đường lên tiên sơn chỉ có một, chính là con đường trước mặt, chưa tới lúc thì chưa mở cửa, vô số người phải chờ ở bên ngoài.

Cứ năm năm một lần, phái Nam Hoa lại thu nạp đệ tử ở khắp nơi. Từ trước đến nay, Tiên môn xét nạp đệ tử vô cùng nghiêm ngặt, tuổi càng nhỏ càng tốt, vì càng nhỏ tuổi, tâm hồn càng ngây thơ như tờ giấy trắng, trải qua năm tháng tu luyện, sẽ vẫn là tờ giấy trắng tinh khôi. Bởi vậy, Nam Hoa phái có quy định, những đứa trẻ từ bảy đến mười bốn tuổi mới đủ tư cách đến bái sư.

Nam Hoa vốn là phái đứng đầu bốn phương, cũng là phái đứng đầu Kiếm tiên, trấn thủ thông thiên môn. Năm năm trước, Nam Hoa Thiên tôn đại chiến với Ma tôn Nghịch Luân, kết quả đã giết chết Ma tôn, phá hủy ma cung, Ma tộc từ đó không còn chốn dung thân, hết đường ngang ngược lộng hành, phá hoại tam giới. Sau trận đại chiến, Thiên tôn cũng trọng thương rồi qua đời, danh tiếng lẫy lừng bốn phương, đồng đạo khắp nơi ai nấy đều kính nể. Từ đó, phái Nam Hoa Kiếm tiên trở thành thánh địa trong mắt người đời. Chưởng giáo Nam Hoa hiện giờ chính là đại đệ tử Ngu Độ của Thiên tôn, Ngu chưởng giáo hiện chỉ có tám vị đệ tử thân truyền, còn lại đều là hàng đồ tôn[1]. Trước đây, người nói chỉ thu nhận chín đệ tử, bởi vậy mọi người đều suy đoán, năm nay người sẽ thu nạp đệ tử cuối cùng, mà đệ tử này nhất định phải có tư chất hơn người, gan dạ và tâm sáng như ngọc.

[1] Đồ tôn: đệ tử của đệ tử.

Phụ mẫu lũ trẻ có vẻ còn căng thẳng hơn chúng nhiều, họ luôn miệng căn dặn hài tử của mình, ai cũng mong đứa con nhỏ biểu hiện tốt một chút, bái được sư phụ giỏi, nếu được chưởng giáo và các vị tôn giả để mắt đến thì đó đúng là thiên đại vận khí[2].

[2] Thiên đại vận khí: vận may lớn trong đời.

Trong số những đứa trẻ đến bái sư, có vài đứa trẻ nhìn khác xa đám còn lại, buộc người khác phải chú ý.

Chúng ăn mặc rách rưới và không có thân nhân đi cùng. Dẫn đầu là một tiểu cô nương chừng mười tuổi, hai búi tóc nho nhỏ được cột bằng sợi dây màu đỏ, do thiếu ăn nên trông người nó khô đét, thiếu sức sống. Khuôn mặt nhỏ nhắn vàng bủng, duy chỉ có cặp mắt to tròn là sáng lấp lánh, ngây thơ và vô cùng lanh lợi, bướng bỉnh.

“Trùng Tử, ngươi thực sự muốn đi sao?”

“Đương nhiên.”

“Tiên trưởng sẽ thu nhận kẻ ăn mày làm đồ đệ sao?”

“Ta đâu giống kẻ ăn mày.” Tiểu cô nương không phục, cúi đầu chỉnh lại bộ quần áo nhàu nhĩ, rách nát. Nó đã tắm rất nhiều lần, sợi dây cột tóc này cũng mới nhặt được. “Thuật pháp mà thần tiên đại ca cho ta không còn linh nghiệm nữa, ta phải đi học thuật pháp để không ai dám bắt nạt ta!”

“Trùng Tử, nếu các tiên trưởng không thu nhận ngươi, ngươi hãy quay về nhé!”

“Họ nhất định sẽ thu nhận ta.”

“Làm sao ngươi biết?”

“Gan ta lớn!” Tiểu nha đầu ưỡn ngực. “Họ thích những người gan dạ, thông minh hơn người, ta có lá gan rất lớn đó!”

“Đúng thế!” Lũ trẻ ăn mày gật gù tán đồng.

Bỗng từ xa vọng lại tiếng vó ngựa, mọi người lấm lét hé mắt nhìn.

Trên đường, một cỗ xe ngựa lộng lẫy xuất hiện. Cỗ xe từ từ đi chậm lại, cuối cùng dừng hẳn dưới chân núi. Gã phu xe ăn vận chỉnh tề bước xuống trước, lát sau, từ trong xe, một vị tiểu công tử ló ra, vận áo lụa tím, đội chiếc mũ kim sa nho nhỏ, quanh người quấn đai nạm vàng khắc hoa văn tinh xảo, vừa nhìn là biết con nhà quyền quý.

Tiểu công tử chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, tướng mạo hơn người, tuy còn nhỏ nhưng đã có khí chất của một mỹ nam. Lông mày lưỡi mác, ánh mắt tựa mặt nước hồ thu, chỉ có điều, vẻ mặt cậu vô cùng cau có, như có điều gì khó chịu, bực mình. Cậu đứng đó một lúc lâu, quét mắt nhìn bốn phía, sau đó mới xuống xe, cử chỉ vô cùng tao nhã, dáng dấp hệt một ông cụ non, có thể thấy cậu đã được giáo dưỡng rất cẩn thận.

Bước xuống ngay sau cậu là một vị phu nhân tuyệt sắc mặc chiếc áo choàng đen, tay cầm khăn lụa. Giống như những người đưa con đi thi khác, bà cũng kéo tay tiểu công tử, nhỏ nhẹ dặn dò hồi lâu. Sau cùng, bà lấy ra một phong thư, bỏ vào ngực áo cậu bé. “Đây là thư của cha con, con nhớ đưa cho Ngu chưởng giáo nhé!”

Giọng nói tuy nhẹ như gió thoảng nhưng do nơi này khá nhỏ nên ai cũng nghe thấy, không ít người bàn ra tán vào.

Sắc mặt tiểu công tử càng sa sầm, cậu miễn cưỡng gật đầu. “Hài nhi biết rồi. Mẫu thân mau về đi!”

Phu nhân lo lắng nói: “Chờ sơn môn mở, ta mới về.”

Tiểu công tử xị mặt, không nói gì nữa.

“Trùng Tử, cha hắn biết Ngu chưởng giáo.”

“Bọn họ có thư, Ngu chưởng giáo nhất định sẽ nhận hắn làm đệ tử quan môn[3].”

[3] Đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng.

Các vị tiên trưởng cũng thích những kẻ có tiền sao? Tiểu cô nương hơi nhụt chí, đối phương có thư, chắc hẳn là có mối giao tình với chưởng giáo. Tiểu cô nương bĩu môi, “hừ” một tiếng, nói: “Dựa vào cha mẹ mà được làm đệ tử của Ngu chưởng giáo thì có gì ghê gớm chứ, ta muốn làm đệ tử của đốc giáo Mẫn tiên tôn kìa!”

Trong Nam Hoa phái, ngoài chưởng giáo còn một vị đốc giáo và một vị hộ giáo. Vị đốc giáo tiên tôn đại danh Mẫn Vân Trung là sư đệ của Nam Hoa Thiên tôn, so với chưởng giáo còn cao hơn một bậc, hiện nay trong Nam Hoa phái, đó là pháp danh cao nhất, việc chọn lựa đệ tử cũng vô cùng nghiêm ngặt, môn hạ đệ tử của ông đều là người danh tiếng lẫy lừng, ông cũng là người duy nhất dám giành giật đệ tử với chưởng giáo, phàm là người có tư chất tốt, ông đều thu về làm môn hạ.

Giọng nói của tiểu nha đầu hơi to, tiểu công tử hiển nhiên nghe thấy, tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt đỏ thoắt trắng. Cậu ta liền quay lại nhìn, ánh mắt từ phẫn nộ chuyển sang khinh thường.

Thấy cậu ta xem thường mình, tiểu cô nương định tiếp tục chọc giận cậu ta thì chợt nghe “ầm” một tiếng.

Mọi người đồng loạt ngước lên.

Sơn môn trước mặt đã biến mất, không phải, cả ngọn núi biến mất thì đúng hơn, ngọn núi với cỏ cây tươi tốt vừa mới thấy đây, giờ đã không cánh mà bay.

Vách núi sâu không thấy đáy, mịt mờ một khoảng, văng vẳng tiếng gió rít, nguy hiểm tột cùng.

Bên trên có một cây cầu.

Đó là một chiếc cầu mây trắng dài hun hút, mặt cầu chỉ rộng vài thước, tuy đủ để bước đi nhưng vách núi cao như vậy, lại không có thành cầu bảo vệ, nhỡ trượt chân rơi xuống, nhất định là tan xương nát thịt.

Các tiên trưởng đương nhiên sẽ không để lũ trẻ bị thương, đây chẳng qua là thử thách đầu tiên dành cho chúng, người lớn hiểu ra, vội giục con mình đi qua cầu. Bọn trẻ chỉ tin tưởng vào những gì chúng tận mắt nhìn thấy, nào biết đấy là thuật pháp, mặt đứa nào đứa nấy trắng bệch, có đứa nhát gan khóc thét lên, dù thế nào cũng không chịu bước qua.

“Trùng Tử, làm sao để qua đây? Ngã chết đấy!” Lũ trẻ ăn mày la lên.

Tiểu cô nương nghiêm mặt, chần chừ một lúc, bỗng từ bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo, nhìn lại thì hóa ra tên tiểu công tử kia đã đi qua cầu đầu tiên.

Các tiên trưởng muốn thu nhận kẻ gan dạ, thông minh hơn người làm đồ đệ! Tiểu cô nương sực nhớ ra, vội nói với huynh đệ mình: “Nếu trời tối mà ta không trở về, nhất định là các tiên trưởng trên núi Nam Hoa đã thu nhận ta làm đệ tử, cũng có thể ta đã… ngã chết. Các ngươi mau về đi! Cảm ơn các ngươi đã đi theo ta xa như vậy.” Chúng đã vội vội vàng vàng đi cả ngàn dặm tới đây, vừa đi vừa xin ăn, mất tròn ba tháng.

Lũ trẻ ăn mày gật đầu.

Tiểu nha đầu có chút buồn bã, không nhìn các huynh đệ nữa, cắn răng bước lên cây cầu mây, vẻ mặt vô cùng tự tin, quyết không lùi bước.

Thấy có người đi trước dẫn đường, một số đứa trẻ gan dạ cũng lục tục đi theo, đương nhiên, đa số bọn trẻ vẫn không chịu bước lên cầu, cha mẹ chúng đành bất lực, tức giận đến nỗi không ngớt miệng thóa mạ: “Đồ vô dụng!” Cuối cùng, họ đành đưa chúng quay về.

Không ngoài dự đoán, cửa ải thứ nhất đã loại được hơn một nửa số thí sinh.

Tại Nam Hoa tiên sơn, mấy nghìn đệ tử đang chờ ngoài cửa, trong Lục Hợp điện, mấy chục đại đệ tử dàn hàng đứng hai bên, trên đại điện là ba vị tiên trưởng đang ngồi song song.

Vị ngồi giữa chừng ba mươi tuổi, mặc trường bào màu thiên thanh, da mặt trắng nõn, trước mặt là thanh trường kiếm màu xanh sừng sững, mũi kiếm chúc xuống, lơ lửng giữa không trung, tiên khí bao bọc – đó là chủ nhân của Lục Hợp kiếm, hiện tại ngoài Ngu Độ chưởng giáo ra thì còn có thể là ai nữa chứ!

Ngồi bên trái là một vị chừng năm mươi tuổi, khoác trường bào đen tuyền, cằm lún phún râu, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng oai nghiêm, trong tay là một thanh trường kiếm màu xám tro, hình thù kỳ quái, thân kiếm tròn lẳn, lại không có lưỡi, xếp tầng như tòa bảo tháp.

Ngồi bên phải là một vị chừng bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu, trên tay chỉ cầm một cuốn sách cũ đã ngả vàng.

Còn một vị trí bị bỏ trống.

Trước điện đặt một chiếc gương đồng, trên đó hiện rõ cảnh tượng chần chừ của lũ trẻ lúc ở cây cầu mây trắng, nét mặt ba vị tiên trưởng vô cùng bình lặng, thỉnh thoảng họ nhấp vài ngụm trà nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi chiếc gương đồng đó.

Vị tiên trưởng nhiều tuổi nhất ngồi bên phải lên tiếng trước: “Bọn trẻ đều còn nhỏ, sư thúc nghĩ thử thách này có quá khó với chúng không?”

Vị tiên trưởng mặc áo bào đen bên trái vẫn giữ nguyên vẻ mặt uy nghiêm, nói: “Thà ít mà tốt, đồ đệ chưa gì đã sợ chết thì còn làm được gì?”

Chưởng giáo Ngu Độ chỉ cười mà không nói.

Hắc bào lão nhân liền hỏi: “Âm Phàm không đến sao?”

Ngu chưởng giáo đáp: “Chưa chắc đã đến.”

Hắc bào lão nhân thắc mắc: “Hắn vẫn chưa chịu thu nhận đệ tử sao?”

Ngu chưởng giáo nói: “Hai năm nay, Cửu U ma cung nổi dậy, khí thế vô cùng lớn mạnh, hắn thân là hộ giáo, trách nhiệm nặng nề, toàn tâm toàn ý rèn luyện kiếm pháp, chẳng mấy khi rảnh rỗi. Bớt một người tranh giành đồ đệ với sư thúc, chẳng phải tốt hơn sao?” Ngay cả Ngu chưởng giáo cũng gọi hắc bào lão nhân là sư thúc, đủ thấy, vị tiền bối này chính là đốc giáo tiên tôn Mẫn Vân Trung.

Mẫn Vân Trung nói: “Tuy nói như vậy nhưng cũng phải có người kế thừa mới được.”

Hai người đang nói chuyện, ông lão đầu tóc bạc phơ bỗng nhiên “ồ” một tiếng rồi kêu lớn: “Hai đứa trẻ này được lắm!”

Trên gương đồng hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ, một trước, một sau đang bước trên cây cầu mây. Đi trước là một tiểu công tử, trang phục sang trọng khác hẳn người thường, khí chất cao quý, thần thái hiên ngang; đứa trẻ đi sau có vẻ nhỏ tuổi hơn, nhìn cách ăn mặc thì hình như là một tiểu nha đầu.

Trên mặt tiểu nha đầu hiện rõ vẻ khiếp đảm, người nào tinh mắt đều có thể nhận ra con bé đang vô cùng sợ hãi, hai bàn chân nhỏ bé bước từng bước chậm chạp.

Từ trước đến nay, rất ít nữ đệ tử qua được cửa ải này, không ngờ lần này lại có một tiểu nha đầu gan dạ đến thế. Hai mắt Ngu Độ bừng sáng, khóe miệng từ từ cong lên, ngay cả Mẫn Vân Trung, người hiếm khi nở nụ cười, cũng lộ vẻ tán thưởng, tự đắc. Những người tinh mắt đều đã nhận ra, hai đứa trẻ này có khí phách đáng kinh ngạc, nếu thật sự phải so sánh thì tiểu nha đầu kia có vẻ nổi trội hơn. Trong Tiên môn, có được một đồ đệ giỏi còn quan trọng hơn có được một bảo bối tốt, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đều tỏ ra vui mừng khi hai đứa trẻ này không đi đâu khác mà lại đến núi Nam Hoa này.

Mẫn Vân Trung thong thả nhấp trà. “Lần này có hai đứa, chưởng giáo còn muốn tranh giành không?”

Ngu Độ cười nói: “Sư thúc nhắm trúng đứa nào?”

Mẫn Vân Trung tỏ vẻ bàng quan, hồi lâu sau mới phóng khoáng vung tay: “Tiểu nha đầu tuy rất phiền phức nhưng trước nay ta chưa có đệ tử nào là nữ, hôm nay phá lệ một lần, cậu công tử kia nhường cho ngươi đi!” Rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nhìn kĩ hẵng nói!”

Ông lão già nhất than khổ: “Hai vị quên ta rồi sao? Thật đáng thương cho Thiên Cơ ta, lại không chọn được đệ tử rồi.”

Mẫn Vân Trung nói: “Hai đứa trẻ này tư chất phi phàm, để chúng đi học bói toán, xem quẻ thì thật đáng tiếc.”

Ngu Độ cũng gật đầu tán đồng.

Có hai vị này ở đây, đồ đệ giỏi luôn không đến lượt lão, ông lão râu tóc bạc phơ sớm đã biết kết quả này, buông tiếng thở dài. “Hai vị khinh thường Thiên Cơ ta sao?”

Ngu Độ cười nói: “Sư đệ đừng nghĩ nhiều, lần tới sẽ cho đệ chọn.”

Tuy chưởng giáo đã nói là làm nhưng riêng những lời này thì lần nào cũng quên, vừa gặp đệ tử tốt là kiếm cớ đoạt ngay, ông lão chỉ biết cười trừ.

Trên cây cầu mây, tiểu công tử áo tím đi trước, có lẽ cảm thấy có gì đó bất ổn, liền đứng lại, quay đầu nhìn, quả nhiên có người đang theo sát phía sau, chính là đứa bé gái ăn mặc rách rưới ban nãy.

Mặt tiểu nha đầu trắng bệch, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cậu bé, hai chân run lẩy bẩy nhưng vẫn kiên định bước về phía trước như đang cố gắng đuổi kịp đối thủ.

Chưa từng thấy đứa con gái nào to gan đến vậy, tiểu công tử cảm thấy hơi kỳ lạ, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt miệt thị, chăm chú nhìn con bé từ đầu đến cuối.

Tiểu nha đầu không hiểu ý tứ của cậu bé, lập tức hếch cằm khiêu khích, bước vượt qua.

Tiểu công tử hơi sửng sốt, “hừ” một tiếng, nói: “Đồ nha đầu xấu xí!”

Tiểu nha đầu cũng “hừ” một tiếng. “Đồ dựa vào cha mẹ mới được làm đệ tử phái Nam Hoa, còn không biết xấu hổ!”

Tiểu công tử tức giận nói: “Ngươi nói cái gì?”

Tiểu nha đầu chỉ tay vào ngực cậu ta. “Ngươi vốn dĩ có thư còn gì.”

“Ta không cần thư vẫn có thể làm đệ tử phái Nam Hoa.” Tiểu công tử đỏ bừng mặt, phất ống tay áo, bước nhanh về phía trước. “Đồ nha đầu xấu xí, có giỏi thì đi theo ta nữa xem!”

“Ai sợ chứ!” Tiểu nha đầu bước nhanh theo sau.

Dưới chân là những đám mây mềm mại nhưng khi giẫm lên lại có cảm giác vô cùng rắn chắc, không khác đi trên mặt đất là bao. Hai đứa trẻ, một trước một sau đã đi được mấy chục thước, vực sâu và cây cầu mây bỗng nhiên biến mất, chỉ thấy trước mắt hiện lên một đại dương mênh mông xanh ngắt, sóng gợn nhấp nhô, bên tai là tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng kêu của những chú hải âu đang chao liệng.

Hai người liền dừng bước.