Chương 1 - Trọng sinh sau tai nạn xe
Editor: Viên Đường- --
Trong căn phòng yên tĩnh, thanh âm "tích tích tích" phát ra từ máy điện tâm đồ như được khuếch đại thêm vài phần, giống như có người ở bên tai thúc giục, khiến người khác không khỏi bực mình.
Quan Sư theo bản năng nhíu mày, đôi mắt chưa mở đã muốn tính toán để đập vỡ cái máy đang phát ra âm thanh khó chịu này. Dù sao tiết học lát nữa cũng không quan trọng lắm, đến muộn vài phút cũng chẳng sao.
Khi Quan Sư đang định thực hiện động tác duỗi tay chân như thường lệ thì đột nhiên phát hiện thân thể của mình không thể nhúc nhích, cảm giác cả người nặng trĩu như thể có một tảng đá lớn đè lên.
Trái tim của Quan Sư căng thẳng đập từng nhịp, nàng dùng hết sức mở mắt, nhưng khó khắn lắm mới có thể mở ra được chút ít.
Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là trần nhà trắng toát, điều này khiến nàng chắc chắn đây không phải là phòng của của mình.
Bởi phòng ngủ của nàng không thể sạch sẽ như thế này.
Khi nàng hướng tầm mắt sang bên cạnh thì trong mắt hiện ra một bóng dáng màu đen, giống như đầu của ai đó.
Cùng lúc ấy một mùi hương khó chịu xộc thẳng vào mũi nàng, nghe như là mùi của nước sát trùng.
Từ từ đã, nước sát trùng......
Từng đoạn ký ức dần dần ùa về trong tâm trí của Quan Sư, nàng nhìn thấy một chiếc xe tông thẳng về phía mình.
Nàng chưa kịp phản ứng thì thân thể đã ngã xuống đất, xung quanh là tiếng xôn xao của những người đi đường, khi nàng tỉnh lại thì đã ở chỗ này.
Xem ra cái người gây tai nạn kia còn có tâm chán, ít nhất còn đưa nàng tới bệnh viện.
Lúc này, tầm nhìn của nàng dần dần trở nên rõ ràng hơn, chờ đến khi đôi mắt mở to ra, ruốt cuộc nàng đã nhìn rõ gương mặt đang tựa vào mép giường.
Người này thế mà lại là...
Đối tượng mà nàng thầm mến...
Bạch! Vị! Hi!
Đầu óc Quan Sư phút chốc trở nên trống rỗng, ánh mắt của nàng lộ ra biểu cảm không thể tin được mà dán chặt vào khuôn mặt mà mình ngày đêm thầm thương trộm nhớ.
Mặc dù cô ấy đang ngủ nhưng nàng không có khả năng nhận nhầm người.
Không thể ngờ được chỉ sau một giấc ngủ mà mình đã ở bên cạnh người mình yêu thầm, có nằm mơ nàng cũng không thể tin được.
Nhưng đây là hiện thực.
Trái tim của Quan Sư khẩn trương đập mạnh, trong mắt lộ rõ vẻ hưng phấn, nàng suy nghĩ xem lát nữa mình nên nói gì với nữ thần.
Nên nói "Xin chào, em là fan của chị, em đã hâm mộ chị từ lâu thật lâu rồi", hay nói rằng mình không để ý cái tai nạn xe kia đâu.
Quan Sư có chút rối rắm, nàng sợ mình để lại ấn tượng không tốt với nữ thần trong lần gặp mặt đầu tiên này.
Mà trong khi nàng đang đấu tranh tinh thần thì người bên mép giường giật mình tỉnh giấc.
Động tác của người kia rất nhẹ nhàng, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện. Nhưng Quan Sư vẫn bị dọa sợ đến mức tim đập thình thịch, đôi mắt theo bản năng nhắm chặt lại.
Khi mất đi thị giác thì thính giác của con người sẽ trở nên nhạy bén hơi, lúc này nàng nghe được tim mình đang đập liên hồi, liệu nữ thần có nghe được hay không?
Nếu nghe được thì thật là mất mặt quá!
Nội tâm Quan Sư đang hoảng loạn, nhưng biểu hiện bên ngoài của nàng vẫn bình tĩnh. Nàng quyết định giả vờ ngủ, nếu như nữ thần không nhìn kỹ thì chắc sẽ không phát hiện đâu.
Nàng nhắm mặt đợi một hồi thì người bên cạnh cũng đã ngồi dậy, mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
"A Cư, em mau tỉnh lại đi. Chỉ cần em bình an vượt qua, thì chuyện gì chị cũng sẽ đáp ứng mà."
Nữ thần đang nói chuyện với nàng!
Thanh âm ôn ôn nhu nhu, giống như một làn gió mát mẻ thổi qua.
Cực kỳ dễ nghe.
Nội tâm Quan Sư như có một chú nai nhỏ chạy tung tăng trong hạnh phúc, khóe miệng vô thức nhếch lên, nhưng sau khi nghĩ đến tình huống hiện tại thì lại miễn cưỡng nhịn xuống.
Qua vài giây, lý trí trở lại khiến Quan Sư nhíu mày.
Những lời này của nữ thần không giống như đang nói chuyện với một người xa lạ, mà giống như đang nói chuyện với người yêu hơn.
Người yêu...
Hai từ này khiến lòng nàng có chút khó chịu.
Nữ thần có bạn gái, chuyện này nàng biết.
Một năm trước, nữ thần công khai xu hướng tính dục của mình trên Weibo, thêm vào đó cô cũng tuyên bố mình sẽ về ở ẩn.
Vì tình yêu, cô ấy từ bỏ khoảng thời gian cường thịnh nhất trong giới giải trí của mình, điều này khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Sau khi Quan Sư biết tin còn khóc suốt một đêm, nàng như phát điên mà liên tục nhắn vào hộp thoại trên Weibo của nữ thần.
Nhưng người kia dù một tin nhắn cũng không đọc.
"A Cư, thật xin lỗi... Chị không nên tức giận với em..." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng nói, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Lớp trang điểm nhẹ trên mặt cũng không thể che giấu nét tiều tụy của cô.
Đôi tai nhạy bén của Quan Sư sau khi nghe được âm điệu thương tâm trong lời nói kia, lòng đột nhiên nhói đau.
Nàng vừa mới chuẩn bị an ủi hai câu thì đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng giày cao gót nện vào mặt đất, phát ra thứ tạp âm chói tai.
"Bây giờ khóc thì làm được cái gì, nếu không phải bởi vì cô, thì chị của tôi sao có thể sẽ ra tai nạn xe cộ? Tất cả đều là do đồ yêu tinh như cô gây nên, tại sao người nằm trên giường bệnh không phải là cô chứ?" Người vừa tới kia nét mặt tinh xảo, nhưng lời nói lại vô cùng khó nghe.
Bạch Vị Hi cũng không giải thích, cô chỉ yên lặng quay đầu lau nước mắt.
Quan Sư nghe được lời này, trong lòng ngực dâng lên sự tức giận, nàng không thèm giả vờ ngủ nữa mà phẫn nộ mở to mắt, nhìn chằm chằm người kia, "Chị ấy cũng không cố ý, sao cô lại có thể nói lời khó nghe như thế?"
Người nọ bị giáo huấn một trận, nhất thời đứng ngây ngốc tại tại chỗ, sau khi phục hồi tinh thần lại không thể tin nổi mà mở to hai mắt, "Chị, chị thế mà lại mắng em sao?"
"Mắng cô thì thế nào, cô nói chuyện khó nghe như thế thì không nên mắng sao?" Quan Sư hợp tình hợp lý phản bác, khóe mắt lặng lẽ liếc sang người bên cạnh.
Nhưng điều kỳ quái là, nữ thần cũng dùng vẻ mặt khó tin nhìn nàng, như thể nàng vừa làm gì kỳ quái lắm.
Quan Sư mờ mịt.
Nàng nở một nụ cười tươi với khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.
Nhất định phải để lại ấn tượng đầu tiên thật tốt với nữ thần.
Bạch Vị Hi lại lần nữa sửng sốt, nước mắt dần dần thấm đẫm hốc mắt.
Quan Sư định duỗi tay lau nước mắt cho cô nhưng lại sợ hành động của mình dọa sợ đối phương, đành phải nở một nụ cười trấn an.
Cô gái kia thấy cảnh tượng này liền lộ ra biểu cảm như vừa gặp quỷ, cô ta vội vã chạy ra ngoài kêu to: "Bác sĩ mau tới đây, đầu óc của chị tôi có vấn đề..."
Cô mới là người đầu óc có vấn đề!
Quan Sư thầm phản bác trong lòng.
Người kia rời đi làm căn phòng an tĩnh lại, còn nữ thần của nàng cũng ngồi im lặng như thể có tâm sự khó nói.
Quan Sư thấy vậy cũng phối hợp với người kia mà im lặng, nhưng ánh mắt vẫn trộm liếc về một bên.
Nàng nhận ra nữ thần so với lúc trên TV thì gầy hơn rất nhiều, thậm chí dùng cụm từ "gầy trơ xương" cũng không ngoa.
Cô ấy cao một mét sáu lăm, nhưng nhìn cơ thể chắc chưa đến bốn hai cân.
Bàn tay gầy cùng khuôn mặt nhỏ, hốc mắt tiều tụy, tất nhiên nàng không phải cảm thấy người kia khó coi, mà lại cảm thấy đau lòng.
Mà hiện tại, đôi mắt vốn nên tự tin dạt dào, vốn nên câu hồn làm chúng sinh điên đảo như trong quá khứ dường như đã đi đâu mất, chỉ để lại một mảnh ảm đạm cùng những nét u buồn.
Có lẽ cuộc sống suốt một năm nay của nữ thần cũng không tốt lắm.
Quan Sư vẫn còn nhớ rõ, cho dù là ở lần họp mặt cuối cùng với fan thì nữ thần vẫn tươi cười, nụ cười của nàng lúc ấy hạnh phúc như thể bản thân vừa nắm được cả thế giới trên tay.
Tuy nàng rất khổ sở, nhưng lúc ấy nàng cùng những người khác vẫn giành cho nữ thần những lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
"A Cư, không...... Quan tiểu thư, em không sao là tốt rồi......" Bạch Vị Hi nhỏ giọng nói, ánh mắt không nhìn thẳng vào nàng, như đang sợ hãi rằng mình sẽ chọc giận người ta.
Quan Sư nghe được câu này thì lông mày nhăn lại.
Bây giờ nàng mới cảm thấy sự tình có gì đó không đúng lắm.
Người vừa nãy gọi nàng là "chị", nhưng rõ ràng nàng không biết cô ta. Vả lại, nàng là con một, không hề có anh chị em.
Quan Sư càng nghĩ càng nghi hoặc, ánh mắt bèn quét một vòng xung quanh, khi mắt nàng chạm phải tấm gương trong phòng, nàng lập tức ngây người ta.
Trên khuôn mặt kia lộ rõ vẻ lạnh lùng cùng u ám, đây chắc chắn không phải là gương mặt của nàng!
"Chuyện quái gì thế chứ..." Quan Sư hoảng hốt rũ đầu nỉ non.
Bạch Vị Hi nghe được giọng nói của nàng liền lo lắng đứng lên, cô do dự một hồi rồi nhẹ giọng trấn an: "Quan tiểu thư, em bị tai nạn xe cộ nên bị thương ở phần trán và mặt, nhưng em yên tâm, bác sĩ nói sẽ không bị hủy dung đâu"
"Quan tiểu thư...... Tôi là ai......" Quan Sư có chút mất khống chế ngẩng đầu, tầm mắt phóng đến thân ảnh trong gương, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bạch Vị Hi thấy nàng như thế thì lo lắng không thôi, cô đánh bạo đến gần hơn một bước.
Cô muốn duỗi tay chạm vào nàng, nhưng khi đầu ngón tay gần tới thì lại quyết định rụt tay lại.
"Em không sao chứ...... Để chị đi gọi bác sĩ." Bạch Vị Hi nhỏ giọng nói.
Cô vừa xoay người định rời đi thì cánh tay đột nhiên bị người kia nắm lấy, xúc cảm này khiến cô hoảng sợ đến mức cả thân thể đều cứng đờ.
Quan Sư nhận ra sự khác thường của người kia thì mới ý thức được mình có chút mất khống chế, nàng vội buông tay người kia ra, "Thật ngại quá, em hơi mất bình tĩnh... Em không biết phải tiếp thu sự thật này như thể nào..."
Bạch Vị Hi rũ mí mắt xuống nghe nàng nói năng lộn xộn, biểu tình trên mặt không rõ là thất vọng hay thả lỏng, tay của cô không ngừng xoa lấy nơi Quan Sư vừa chạm qua.
Sau một lúc vẫn không thấy người kia đáp lại, Quan Sư liền ngẩng đầu nhìn thân ảnh cô đơn của cô, trong lòng dâng lên một trận đau lòng.
Lúc này trong đầu Quan Sư chợt suy nghĩ đến một điều.
"Chúng ta là người yêu của nhau sao?" Quan Sư nhỏ giọng hỏi.
Nàng cố gắng áp sự kích động cùng khẩn trương xuống, trên mặt bày ra biểu cảm vô tình.
Bạch Vị Hi nghe vậy liền ngẩng đầu, nước mắt không cầm được mà chảy ra.
Quan Sư nhất thời hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xin lỗi, "Thật xin lỗi...... Tại em......"
"A Cư, em nguyện ý nhận chị làm bạn gái sao?" Bạch Vị Hi chảy nước mắt hỏi, khóe môi nâng lên một phân mang theo sự ngọt ngào.
Nụ cười này khiến Quan Sư nghĩ đến nụ cười của nữ thần trong lần họp mặt fan cuối cùng, trong lòng nhất thời nghẹn muốn chết, cúi đầu không đáp.
"Cô nghĩ cô là ai? Cô có tư cách làm bạn gái của chỉ tôi sao? Cô nên nhớ cô chỉ là sủng vật của chị tôi mà thôi." Giọng nói kiêu ngạo xéo sắc phát ra từ cửa ra vào, đi sau người kia còn có một số bác sĩ.
Quan Sư nghe được lời này liền dùng ánh mắt bất mãn nhìn cô ả, nghiêm khắc quở mắng, "Cô hãy tôn trọng chị Hi một chút đi, chị ấy không phải là sủng vật."
"Chị! Đầu chị bị đâm đến hỏng rồi sao, nếu không phải tại cô ta cãi nhau với chị thì chị cũng sẽ không gặp tai nạn." Cô ta dậm chân, gót giày va vào sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, ánh mắt khinh thường nhắm vào Bạch Vị Hi.
Bạch Vị Hi yên lặng rũ đầu, không nói gì, chỉ có ánh mắt của nàng đang biểu lộ tâm tư.
Đã rất lâu rồi cô không được người kia đối xử ôn nhu, đây là lần đầu tiên người kia dịu dàng với cô như vậy, khiến cho lòng cô dâng lên cảm giác ngọt ngào. Mà Quan Sư vẫn dùng ánh mắt đầy ác cảm nhìn mặt cô ả, lạnh lùng nói, "Chị ấy là bạn gái của tôi, mong cô tôn trọng chị ấy. Còn nếu cô làm không được thì đi đi, nơi này không chào đón cô."
"Chị......" Cô ta tức giận đến mức mặt trắng bạch, đành uất ức dậm chân rồi chạy ra ngoài.
Quan Sư hừ một tiếng đầy đắc ý, trong lòng giờ mới nguôi giận chút ít.
Nàng sẽ không tha cho bất cứ ai muốn khi dễ nữ thần!