Tập 1

Chuyến bay đến phi trường Tân Sơn Nhất lúc 8 giờ. Thúy Bình cố len khỏi dòng người đông nghịt đang chen lấn, xô đẩy, ôm ấp, chèo kéo nhau. Thúy Bình bước nhanh như muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí hỗn tạp đầy tiếng khóc cười.

Thúy Bình phải đợi hơn nửa tiếng sau, mới có xe đến đón.

− Tại sao anh đến muộn thế?

− Kẹt xe. - Người thanh niên nhún vai. - Ở Việt Nam cũng như ở Mỹ thôi. Cô biết mà.

Vừa mệt mỏi, vừa bực mình vì chờ đợi, Thúy Bình lên giọng:

− Anh chỉ là 1 tài xế, anh không có quyền nói với tôi như thế. Nếu không, tôi sẽ đuổi việc.

− Tôi không phải tài xế. Còn nữa, nếu cô muốn đuổi việc thì cứ… Tôi chẳng hề muốn làm việc với 1 người thích nạt nộ người khác mà không rõ lý do, nhất là khi người đó là phụ nữ.

Người thanh niên vừa nói vừa xếp hành lý của Thúy Bình vào cốp xe. Anh nói mà không quay lại:

− Cô lên xe đi, về đến Hà Tiên trong ngày có thể không kịp. Tôi sẽ đặt phòng khách sạn nếu cô muốn nghỉ. Còn không, tôi sẽ chạy suốt đêm.

− Liệu anh có thể bảo đảm an toàn cho tôi không? Tại sao không cho tài xế đi mà lại là anh?

− Tài xế bận đưa phó giám đốc đi công chuyện không về kịp. Còn an toàn thì tôi bảo đảm, vì tôi vẫn còn yêu đời.

Thúy Bình leo lên xe, đóng cửa đánh rầm.

Chàng trai cho xe chạy đi, không quay lại, anh nói:

− Cô nhẹ nhàng 1 chút, nếu là xe của công ty, cô muốn phá phách thế nào cũng mặc. Nhưng đây là xe của tôi, cô nhớ cho.

Thúy Bình lẩm bẩm:

− Thật là ích kỷ, keo kiệt!

− Tôi không ích kỷ, cũng chẳng keo kiệt. Nếu không, tôi chẳng mời cô lên xe đâu. Nhiệm vụ đón cô chẳng phải là của tôi, nhưng tôi vẫn làm. Như thế, cô có thể gọi là ích kỷ không?

Thúy bình không trả lời, cô lơ đãng nhìn ra ngoài. Thành phố ồn ào đầy khói bụi, nét quen thuộc ngày cô ra đi cũng không còn. Thúy Bình dõi mắt khắp nơi, cố tìm cho ra hoa điệp vàng – 1 loài hoa mà cô yêu tha thiết.

− Anh tên gì? – Thúy Bình đột ngột hỏi.

− Khánh Phong.

− Anh làm gì trong công ty?

− Kỹ sư.

Thúy Bình ngả người ra sau, mệt mỏi.

− Tôi nói anh keo kiệt quả không sai. Sao anh tiết kiệm từ ngữ thế. Trả lời không chủ ngữ cũng chẳng vị ngữ. Như thế mà cũng thành kỹ sư.

Khánh Phong đáp tỉnh:

− Như thế là sao? Bộ hễ là kỹ sư thì ăn nói phải có chủ ngữ và vị ngữ sao?

Thúy Bình không trả lời, cô hỏi tiếp:

− Anh không hỏi tên tôi sao? Và tôi về đây để làm gì nữa?

− Tên cô, tôi không cần biết. – Khánh Phong nói, giọng đều đều - Thế nào rồi tôi cũng biết tên cô thôi. Và cô về đây làm gì thì liên quan gì đến tôi. Nhiệm vụ của tôi là đưa cô về giao cho tổng giám đốc, thế là xong. Còn những điều khác, tôi không cần và cũng không muốn biết.

Thúy Bình vẫn không buông tha.

− Anh ghét tôi hay là ghét phụ nữ?

− Tôi chẳng có lý do gì để ghét cô. Và phụ nữ thì đâu có gì đáng ghét. Nhưng cô hỏi tôi điều đó để làm gì?

Thúy Bình chưa trả lời, cô nghĩ một lúc rồi mới từ tốn.

− Để cho anh lời khuyên thôi.

Khánh Phong chú ý:

− Khuyên ư? Khuyên gì?

− Nếu anh thù ghét phụ nữ, thì tôi khuyên anh không nên. Vì sau mỗi người đàn ông thành công, đều có 1 người phụ nữ…Còn nếu anh ghét tôi, thì đó cũng là điều không nên. Vì tôi là… 1 người rất dễ mến và cực kỳ đáng yêu.

Phong giảm tốc độ.

− Có lẽ cô không phải là con gái ông giám đốc, tôi đoán lầm người mất rồi.

− Tại sao chứ? – Thúy Bình hỏi với giọng ngạc nhiên – Sao anh lại nói thế?

− Vì cô ít “nổ” quá! Tôi nghĩ cô là con của giám đốc hãng… thuốc nổ mới đúng.

Thúy Bình gật gù:

− Thì ra anh cũng biết giỡn. Vậy là… không đến nỗi. Tôi chắc chắn sẽ sửa được sự cộc cằn và ngang tàng của anh.

Khánh Phong tỏ vẻ bình thản:

− Tôi nghĩ cô sẽ không thành công. Cô nên dành thời gian và sức lực để làm những việc khác.

Thúy Bình cương quyết:

− Để rồi anh xem!

Khánh Phong không nói, anh cho xe vào sân 1 quán ăn ven đường. Thúy Bình đang huyên thuyên cũng im lặng. Quán trưa vắng khách. Khánh Phong và Thúy Bình bước vào gian phòng mát lạnh. Cô tiếp viên nhã nhặn:

− Anh chị dùng chi ạ?

Thúy Bình thả người xuống ghế:

− Cho 1 nước lọc và 1 phần ăn trưa. Còn anh ta – Thúy Bình chỉ Khánh Phong – Anh ta không uống…

Phong ngắt lời:

− Phải, tôi không uống nước lọc, cho tôi 1 ly bia và 1 phần ăn giống cô đây.

Đợi cô phục vụ đi khuất, Thúy Bình nhìn Phong:

− Anh cũng lanh lợi nhỉ!

− Tất nhiên. – Khánh Phong nhún vai – Cô mới biết sao?

Thúy Bình không trả lời. Cô mải mê thưởng thức cốc nước mát lạnh và dĩa cơm ngon lành đầu tiên trên quê hương. Chưa bao giờ Thúy Bình cảm thấy ngon miệng như lúc này. Có lẽ tình quê hương đã làm Thúy Bình hạnh phúc. Cô nhìn người con trai trước mặt, lòng dâng lên 1 nỗi xúc động mơ hồ. Khánh Phong là người đầu tiên cô tiếp xúc trên đất Việt, bằng thứ ngôn ngữ cô khao khát được nghe, được nói trên chính quê hương mình đã từ lâu. Dù không biết Khánh Phong là ai, chưa hiểu gì về anh, nhưng trò chuyện với Phong, Thúy Bình cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ. Thúy Bình không hiểu vì sao, có lẽ do Phong là người Việt Nam đầu tiên cô tiếp xúc trên đất quê hương sau 15 năm xa cách. Đúng, đã 15 năm…

o O o O o

Khánh Phong cho xe vào ga ra rồi lên phòng. Gian nhà rộng được anh bài trí gọn gàng và đầy nghệ thuật. Vừa mở cửa vào, Khánh Phong đã giật mình:

− Khánh Huy! Em về lúc nào thế?

Khánh Huy ngồi trên sa lông, khui chai bia và tu ừng ực.

− Mới thôi. Anh ngạc nhiên hả? Hay anh không muốn tôi về? Anh cứ nói, tôi sẽ đi ngay, nhà là nhà của anh mà.

Khánh Phong ngồi xuống:

− Sao em nói vậy? Em muốn về lúc nào thì về, anh có nói gì đâu. Đây là nhà của chúng ta mà.

− Chúng ta? – Khánh Huy cười mỉa - Của anh chứ. Chẳng phải trước khi mất, ba đã nói thế sao? Tôi là thằng con hoang, là thằng lêu bêu… Căn nhà này, tôi không có quyền gì cả.

Khánh Phong thở dài:

− Em vẫn còn giận ba?

− Giận ư? Hận thì chính xác hơn. Muôn đời, tôi vẫn hận ông ấy. Anh biết không? Ngay từ khi nghi ngờ tôi không phải tôi là con, ông ấy đã đối xử với tôi thế nào? Anh thì thành kỹ sư, còn tôi, tôi là gì đây, hả?

Khánh Phong từ tốn:

− Khánh Huy! Em hãy đi học lại đi. Anh sẽ lo cho em đến nơi đến chốn.

− Tôi không cần. – Huy hét to – Không cần gì cả. Anh phải hiểu, tôi không cần những thứ đó.

− Vậy em cần gì?

Khánh Huy không nói, mãi 1 lúc sau, Huy mới hạ giọng:

− Anh buông tha Yến Nhi đi.

− Yến Nhi ư? Cô ta là gì của em?

− Không là gì cả, nhưng anh hãy tha cho Yến Nhi. Cho là tôi xin anh đi, đó là mong muốn của tôi.

− Anh đâu có…

Khánh Phong chưa nói hết câu, Huy đã ngắt lời, giọng hằn học:

− Anh đừng bảo không có. Anh quen biết bao cô gái, bao nhiêu, tôi không cần biết, ai tôi chẳng quan tâm. Nhưng anh nên tha cho Yến Nhi, nếu không, tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Khánh Huy nói xong đi ra khỏi nhà, Phong nhìn theo. Không phải Khánh Huy nói không đúng. Anh đang có ý định theo đuổi Yến Nhi, nhưng anh không ngờ, Khánh Huy quan tâm Yến Nhi đến như vậy. Cả cuộc đời Phong chưa lo cho Khánh Huy điều gì cả, đây là lần đầu tiên có thể. Anh nghĩ…

o O o O o

Khánh Phong quen Yến Nhi trong 1 dịp tình cờ.

Yến Nhi làm công tác xã hội. Cô hay đến khu phố nghèo cuối đường Phan Hiến Đạo thuyết phục những người nghiện vào trại. Trong 1 lần bị những người ở đây phản ứng, rượt đuổi, Yến Nhi chạy và chặn xe Khánh Phonglại, xin đi nhờ. Lúc đó, Phong nhớ rằng mình đã đồng ý dù không biết Yến Nhi là ai. Anh đã quên mất Yến Nhi vài ngày sau đó nếu không có dịp gặp lại Yến Nhi 1 lần nữa. Nhi là em của Khải Minh, vốn là bạn thân của Phong.

Khánh Phong còn nhớ rất rõ lần ấy. Gặp lại Yến Nhi, anh hết sức bất ngờ. Và cũng từ đó, anh làm bạn và dần dần yêu Nhi. Bản thân Phong có vô số bạn gái. Tính anh xưa nay là vậy. Trời sinh anh 1 dáng vẻ phong trần và cách ăn nói làm mềm lòng người đối diện, và… Phong đáp lại tất cả tình cảm mọi người dành cho mình. Nhưng Phong khẳng định mình chưa yêu ai, ngoại trừ Yến Nhi.

Khi gặp Yến Nhi, con tim anh đã thật sự rung động. Yến Nhi dịu dàng, xinh đẹp, ăn nói lại có duyên, anh thật sự yêu Nhi, nhưng bây giờ…

Tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Khánh Phong. Anh bước ra mở cửa.

− Yến Nhi! – Phong thốt lên.

Yến Nhi lao vào nhà, giọng vui vẻ:

− Anh bất ngờ lắm phải không? Đố anh, em đến đây làm gì?

Khánh Phong lơ đãng nhìn ra cửa sổ:

− Anh… không biết.

− Anh đoán xem! - Yến Nhi nheo mắt.

− Anh không biết mà.

Yến Nhi phụng phịu:

− Không vui gì hết. Hôm nay anh sao vậy? Anh có bệnh không?

− Không. – Phong trả lời – Nhưng anh có công chuyện sắp phải đi, em thông cảm.

− Không đi không được sao?

− Không.

Khánh Phong trả lời cộc lốc. Yến Nhi bực bội, nhưng vẫn dịu dàng:

− Vậy em về. Lúc nào rảnh, anh cứ điện cho em.

Khánh Phong không nói gì, tiễn Yến Nhi ra cửa. Anh đứng nhìn theo dáng Nhi cho đến khi bóng cô khuất hẳn trong dòng người đen nghịt buổi tan tầm. Không kềm lòng được, Phong hét to:

− Yến Nhi ơi!

o O o O o

Thúy Bình xuống cầu thang. Bộ đồ lửng trắng ôm sát người làm cô đẹp lạ. Tóc xõa ngang vai, Thúy Bình có vẻ trẻ hơn tuổi 25 của mình rất nhiều.

Bình tiến đến chiếc máy hát đĩa, vặn nhạc thật to:

“Chủ nhật này không anh

Nắng không còn tươi nữa.

Nụ hoa vàng trước ngõ

Cũng kém sắc phai hương

Chủ nhật không anh

Không anh

Em buồn thật buồn

Anh ơi! Anh có biết

Biết cho tấm lòng em…”

Bản nhạc trầm, lời ca êm ả, nhưng Thúy Bình lại nhún nhẩy theo điệu ráp khiến cô buồn cười không thể tả. Cô nhún nhảy cho đến khi có tiếng đằng hắng trên lầu vọng xuống:

− Chủ nhật không có anh mà con vui vậy sao?

Thúy Bình vặn nhạc nhỏ lại:

− Ba trêu con hoài.

− Chứ chẳng phải thế sao. Nhạc là:

“Chủ nhật không có anh

Em buồn thật là buồn.”

Buồn mà nhún nhảy thế sao?

Thúy Bình bướng.

− Vậy chẳng lẽ buồn thì nằm lì trên phòng? Nhún nhảy cho vơi buồn chứ ba.

− Cũng có lý đấy. – Ông Sơn gật đầu – Con nói gì cũng có lý hết. Mà cho ba hỏi…

− Gì hả ba?

− Anh nào làm con buồn thế?

− Ba này! Người ta còn nhỏ mà, anh nào đâu.

− Thật sao?

− Thật mà. – Bình chun mũi.

− Thôi, vậy ba sẽ mai mối cho con 1 chàng để mà thương mà nhớ với người ta.

− Ba định hại con gái ba sao?

− Hại ư? Sao lại gọi là hại? Mai mối mà hại sao?

− Chứ gì nữa ạ. Con gái ba đang vô tư mà. “Người ơi! Tôi biết yêu là khổ” – Đang nói Thúy Bình đột ngột hát lên rồi lại hạ giọng – Ba không nghe người ta hát sao?

− Thúy Bình à!

− Dạ, có gì không ạ?

− Chuyện ba nói với con thế nào? Con suy nghĩ kỹ chưa?

− Ba à! Bình ngập ngừng - Tại sao ba lại giao quyền điều hành công ty cho con, mà không phải cho anh Hai?

− Anh Hai? Nó làm được gì chứ? Nghề nghiệp gia đình thì bỏ phế, theo cái nghề hay đi lang thang. Nó muốn thì cứ cho nó bám cái nghề ấy.

− Nhưng nghề họa sĩ cũng tốt vậy ba. – Thúy Bình bênh anh.

− Tốt ư? Làm họa sĩ thì kiếm được bao nhiêu tiền? Cả cơ ngơi này, sự nghiệp này, rồi ai sẽ quản lý? Ba chỉ có 1 thằng con trai… Mà thôi, ngày mai con theo ba đến công ty, ba sẽ giao quyền giám đốc lại cho con, rồi con sẽ phải cai quản cả công ty, làm cho công ty mình ăn nên làm ra.

− Cho con nghỉ vài ngày đi ba. – Thúy Bình nằn nì – Hơn 1 tháng nữa ba mới về bển, lo gì. Con mới về có 1 ngày, chưa đi đâu chơi cả.

− Thôi được! – Ông Sơn thở dài – Thôi được. Ba cho con 3 hôm. Hà Tiên này rất đẹp, đi 3 hôm không giáp đâu. Nhưng con còn ở đây lâu dài, rồi sẽ có dịp đi chơi thôi. Vả lại… - ông nhìn Thúy Bình – Con gái lớn rồi, đừng ham chơi quá.

− Liệu… - giọng Thúy Bình đầy lo lắng, cô ngập ngừng – Có ai phản đối việc con làm giám đốc không hả ba?

− Ai dám phản đối? – Ông Sơn hỏi – Con nắm quyền thay cha là chuyện thường, có gì đâu lạ. Vả lại, năng lực và trình độ của con cũng đâu thua ai. Ngoài khả năng quản lý, sự thông minh, nhanh nhạy, tấm bằng kinh tế và quản trị kinh doanh cũng là 1 minh chứng cho năng lực tuyệt vời của con.

− Ba ơi! Thúy Bình nhăn mặt. – Ba đừng ca ngợi con quá. Con gái ba đâu có giỏi vậy.

Ông Cảnh Sơn cười lớn:

− Tại sao con lại khiêm tốn? Con là con gái của ba, ba ca ngợi con là chuyện thường thôi.

Thúy Bình định trả lời thì chuông điện thoại reo vang.

− Alô. – Ông Cảnh Sơn nói.

− À! Anh hả? – Ông Sơn nhìn Thúy Bình – Con bé có ở đây. Ừ, anh cứ dẫn Minh Vũ tới, hôm nay nó không có làm gì cả. Ừ, anh tới liền nhé.

− Ai vậy ba? – Thúy Bình lên tiếng khi ông Sơn vừa gác máy.

− À! Bác Dương, bạn thân của ba ấy mà.

− Còn Minh Vũ là ai?

− Con không nhớ Minh Vũ sao? Thằng nhóc chơi với con hồi bé ấy. Ba vẫn nhớ, lúc ấy, con thật nghịch ngợm, lúc nào cũng trêu Minh vũ. Có khi, con trêu nó đến phát khóc ấy chứ.

− A! Con nhớ ra rồi! Minh Vũ, Vũ mít ướt chứ gì? – Thúy Bình reo lên.

− Con không được hỗn. Phải gọi là anh Vũ nghe không?

Thúy Bình chưa trả lời thì chuông cửa reo vang.

− Chị Lộc ơi! Mở cửa! – Ông Sơn gọi với ra sau.

− Dạ, thưa ông.

Chưa đầy 2 phút sau, những người khách đã hiện trước cửa.

− Chào anh Dương! – Ông Sơn mừng rỡ reo lên - Mời anh vào nhà!

Thúy Bình liến thoắng:

− Cháu chào bác trai, chào bác gái, chào anh Vũ… mít ướt.

Chữ “mít ướt”, Bình xuống giọng thật thấp, nhưng cố tình để mọi người nghe được. Ông Sơn nhíu mày:

− Thúy Bình!

− Không sao, không sao. – Ông Dương lên tiếng - Cứ để tụi nhỏ sống lại tuổi thơ đi, đừng gò ép chúng quá, anh ạ.

Ông Sơn cười thoải mái.

− Còn chị, chị nghĩ sao, chị Cầm?

Bà Cầm không trả lời, mà nhìn sang Minh Vũ.

− Còn con thì sao, Minh Vũ?

− Sao là sao ạ? – Vũ hỏi lại.

− Vậy mà cũng không biết. – Thúy Bình ngồi xuống đối diện Vũ.

− Biết gì, Bình… bé… bự?

Vũ cố tình nói to 3 chữ “Bình bé bự” làm Thúy Bình nóng ran cả mặt mày.

Cả nhà cười to, thoải mái.

Bình nheo mắt, phản đòn.

− Ngày mai, tôi sẽ gởi tặng anh 1 cặp mắt kiếng.

− Kiếng ư? Tôi đâu có xài kiếng. – Vũ tỏ vẻ không hiểu.

− Vâng. – Bình đáp tỉnh – Tôi sẽ tặng anh 1 cặp mắt kiếng, vì theo sự nhận biết ban đầu của tôi, anh bị cận thị nặng.

− Cận thị ư? Sao cô biết? - Giọng Vũ vẫn chưa hết ngạc nhiên.

− Vì tôi như thế này mà gọi là Bình bé bự. Thế không phải cận thị là gì?

Minh Vũ phì cười.

− Thế mà tôi cứ tưởng…

− Tưởng gì?

− Cô là bác sĩ khoa mắt chứ.

Thúy Bình liếc xéo Vũ:

− Anh chẳng khác ngày xưa là mấy.

− Cô cũng vậy.

Vũ buột miệng và nhớ ngày xưa. Ngày xưa, khi Vũ còn bé, thuở anh còn mang cái tên Bi đầy tươi đẹp. Thửơ anh và Thúy Bình cùng hái hoa, bắt bướm, cùng chơi tró cô dâu-chú rể. Thửơ anh trèo cây hái trộm những quả ổi cho Thúy Bình. Anh cũng nhớ rất nhiều ngày Thúy Bình lên máy bay rời quê hương. Lần đó, Vũ nhớ mình đã khóc thật nhiều. Đôi lúc, ngủ giật mình tỉnh giấc, mắt anh vẫn còn ướt và lưỡi anh vẫn còn vị mặn của nước mắt.

− Anh đang nghĩ gì thế? – Bình đột ngột hỏi làm Vũ giật mình.

− Không có gì. – Vũ cười nhẹ.

− Thôi, Bình! – Ông Sơn lớn tiếng – Con để anh Vũ yên có được không? Con gái lớn rồi, dịu dàng một chút. Không khéo…. Ba sẽ phải nuôi con suốt đời đó.

− Ba! – Bình nhăn mặt – Ba kỳ quá.

Ông Dương nhìn bà Cầm, rồi quay sang Thúy Bình:

− Cháu đã quen không khí ở đây chưa?

− Dạ, rồi ạ.

− Lúc nào muốn đi chơi, nhớ nói bác sẽ bảo Minh Vũ đưa đi. Hà Tiên dạo này đẹp và rộng ra, không khéo cháu sẽ lạc mất đấy.

Thúy Bình không đáp, cô nâng tách trà lên môi, nhấp nhẹ.

− Còn cháu thì sao Minh Vũ? – Ông Cảnh Sơn lên tiếng.

− Sao là sao ạ?

− Thì…. Cháu có đồng ý đưa Thúy Bình đi chơi không?

− Dạ, đồng ý ạ. Có gì bác cứ bảo Bình gọi cháu.

Ông Sơn hỏi rồi quay sang Thúy Bình:

− Minh Vũ rất giỏi. Mới 27 tuổi thôi mà là giám đốc công ty “Nam Việt”, lại là 1 trong 10 nhà doanh nghiệp thành đạt trong năm nay đấy.

− Có gì đâu ạ. Rồi trong năm sau, con sẽ là người nữ duy nhất trong 10 nhà doanh nghiệp thành đạt ấy. – Thúy Bình liếc nhanh về phía Minh Vũ – Con sẽ không để thua đâu, phải không anh Vũ? – Thúy Bình đột ngột hỏi Vũ làm anh ngơ ngác 1 lúc rồi gật đầu.

− Ừ.

− Ừ cái gì? Anh nghe tôi hỏi gì không? – Thúy Bình nheo mắt trêu Minh Vũ.

Biết không thể nào đối đáp lại Thúy Bình, Minh Vũ đành im lặng. Anh đánh trống lảng:

− Bao giờ Bình đi làm?

− Ngày mai…. và ngày mốt, tôi sẽ chính thức gia nhập hàng ngũ những nhà doanh nghiệp trẻ.

Vũ cười xòa, lắc đầu trước câu nói của Thúy Bình. Anh lại nhớ đến Hải Bình. Rõ ràng chị em Thúy Bình chẳng có gì giống nhau cả. Hải Bình yếu đuối, dịu dàng bao nhiêu, thì Thúy Bình mạnh mẽ và sôi động bấy nhiêu. Lúc đầu mới gặp Hải Bình, anh đã bị chinh phục ngay bởi bản tính ấy. Đột nhiên anh hỏi:

− Hải Bình đâu rồi, Thúy Bình?

Bình nhìn Vũ đầy nghịch ngợm:

− Tại sao anh quan tâm đến Hải Bình thế?

− Đâu có gì. Tôi chỉ buột miệng hỏi thế thôi.

− Sao anh biết Hải Bình là em tôi?

− Tình cờ thôi. – Vũ đáp.

− Hải Bình ở Đà Lạt dưỡng bệnh, chưa về.

− Bệnh ư? – Vũ ngạc nhiên - Bệnh gì?

Thúy Bình không nói. Ông Sơn dường như cũng không muốn nói về đề tài này nữa, nên lái sang chuyện khác.

− Thôi, cả nhà ta ăn mừng hội ngộ đi. Chúng ta đến “Cát Trắng” nhé.

Thúy Bình đứng lên:

− Đúng rồi, con đói bụng chết đi được.

Ông Dương nhìn Bình thích thú:

− Cháu lúc nào cũng tạo ấn tượng cho người khác, Thúy Bình ạ.

Bình gật đầu:

− Vâng, ai cũng bảo thế ạ.

Ông Dương sững người nhìn Bình 1 lúc lâu, rồi như chợt hiểu ra, ông cười to.

− Mọi người quả là có con mắt tinh đời.

oOoOo

Hoa vàng phố biển chiều nay

Vàng ánh mắt, vàng bờ vai ngọc ngà

Người là một khách phương xa

Đam mê phố biển đường hoa chẳng về

Dưới hoa người thốt câu thề

Ngỏ lời hẹn sẽ về cùng hoa

Nghìn năm tình vẫn không nhoà

Nghìn năm người vẫn đợi chờ dáng xưa

Điệp vàng dù gió, dù mưa

Dù sương, dù nắng vẫn chưa phai màu

Mai sau

Rồi lại mai sau….

Điệp vẫn rực rỡ một màu vàng tươi

Sắc hoa níu gót chân người….”

Từ rất lâu rồi, màu hoa điệp vàng đã làm Thúy Bình say đắm. Ở trời Tây, không có loài hoa ấy, Thúy Bình đành thỏa mãn nỗi đam mê mình bằng ảnh chụp và những bài thơ, bài nhạc. Bây giờ thì khác, Bình đang đứng trước hoa điệp vàng thật sự. Dãy hoa vàng rực rỡ ôm lấy con đường nhỏ, những cánh hoa lung linh trong gió sớm. Con đường được trải 1 lớp thảm vàng. Hoa quyện nắng, quyện gió, gió quyện hương nồng của biển. Thúy Bình hít thật sâu mùi hương ấy, cảm thấy mắt say ánh vàng, lòng say hương gió. Cô vừa đi, vừa ngân nga bài thơ mình yêu thích.

“Hoa vàng phố biển chiều nay…”

Thúy Bình cho xe chạy vòng con đường. Nơi đâu có màu hoa vàng là có vết chân cô. Thúy Bình đi mãi, cho đến khi nắng cao quá đầu, cô mới nhận ra những gì quanh mình bây giờ quá lạ. Cô nhìn mãi vẫn không biết mình ở đâu. Bên tai Thúy Bình vẫn còn tiếng sóng biển, nhưng đây là đâu thì Thúy Bình nhìn mãi vẫn không ra. Cô đành cho xe tấp vào quán nước ven đường.

− Xin lỗi. – Thúy Bình hỏi cô tiếp viên vừa bước ra – Đây là đâu?

Cô gái tròn mắt ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép:

− Dạ, Hà Tiên ạ.

− Không phải. Tôi biết đây là Hà Tiên, nhưng tôi hỏi đây là đâu? Từ đây về công ty “Cát Tiên” bao xa?

Cô gái lắc đầu:

− Xin lỗi, tôi cũng mới đến thôi. Tôi chưa biết nơi chị hỏi.

Thúy Bình thở dài:

− Thôi được, cám ơn cô.

Cô gái đi rồi, Thúy Bình mới cảm thấy lo. Cô không biết làm sao để tìm ra đường về. Số điện thoại nhà và công ty, Bình đều không nhớ. Thúy Bình cũng không thể hiểu nổi mình. Điều gì Bình cũng có thể nhớ, nhưng số điện thoại thì không. Bình vừa uống nước vừa thở dài.

− Cô chịu về chưa?

Khánh Phong kéo ghế ngồi xuống trước mặt Thúy Bình.

− Cô về hay là còn muốn đi tiếp, tôi sẽ để cô đi.

Thúy Bình mím môi:

− Sao anh biết tôi ở đây? Anh theo dõi tôi à?

− Cô nghĩ tôi rảnh vậy sao? – Khánh Phong hất hàm - Vả lại, tại sao tôi phải theo dõi cô? Điều đó đâu ích lợi gì cho tôi.

− Vậy sao anh biết tôi ở đây?

− Tình cờ thôi.

− Tình cờ ư? Tôi không tin.

− Không tin thì thôi. Cô muốn nghĩ sao cũng được.

− Nếu tôi không về thì sao?

− Cô cứ ở lại, tôi về. – Khánh Phong đáp.

− Anh phải dịu dàng hơn 1 chút. Anh không thể nói chuyện như thế với phụ nữ, với… phái đẹp.

Khánh Phong cười mũi:

− Tôi không thích điều ấy. Tôi không giống những người đàn ông mà các cô cần. Tôi không giống bất cứ hình mẫu lý tưởng nào các cô đặt ra. Và cô, cô không thể đòi hỏi tôi điều ấy. Tôi không thể nào dịu dàng hơn đâu.

Thúy Bình nhìn Khánh Phong:

− Tôi nghe nói là anh rất có tài.

Khánh Phong chưa trả lời thì Bình tiếp:

− Rất cao ngạo và đặc biệt là…. rất bay bướm.

Ba chữ “rất bay bướm” được Thúy Bình nhấn mạnh, làm Khánh Phong bực mình.

− Liên quan gì đến cô?

− Tôi quan tâm đến mọi việc của công ty.

− Việc tôi bay bướm thì liên quan gì đến công ty?

− Có chứ. – Bình gật đầu - Lỡ như lúc nào đó, mọi chuyện đổ bể ra, danh tiếng công ty sẽ bị anh hủy hoại.

− Danh tiếng ư? – Phong nhếch mép – Nó đã bị cha cô hủy hoại từ lâu rồi.

− Anh nói gì? Tại sao anh nói như thế?

− Cô cứ về hỏi cha cô. Còn bây giờ thì về, nếu không tôi sẽ về trước. Cô có về không?

Thúy Bình hậm hực:

− Lúc nào cũng gấp. Một lúc nữa được không?

− Tôi không rảnh. Thời gian tôi không chỉ dành cho cô.

Bình nheo mắt:

− Vậy chứ anh dành cho ai?

Khánh Phong không trả lời mà đứng lên ra xe. Bình không còn cách nào khác hơn là đứng lên và đi theo anh. Vừa đi, cô vừa lầm bầm:

− Rõ thấy ghét! Làm gì mà gấp thế không biết?

o O o O o

Thúy Bình đứng lên, chào tất cả mọi người, rồi cất tiếng:

− Hôm nay, tôi chính thức nhận chức giám đốc thay cho ba tôi. Tôi không biết nói gì hơn, ngoài cảm ơn sự cống hiến của mọi người cho công ty trong những năm qua. Tôi cũng mong rằng trong những năm sắp tới, mọi người sẽ cùng tôi góp sức xây dựng “Cát Tiên” ngày 1 hùng mạnh hơn. Tuổi tôi còn rất trẻ, mọi người chắc chắn có kinh nghiệm hơn tôi. Tôi mong rằng sẽ học hỏi được thêm kinh nghiệm ở mọi người.

Tiếng vỗ tay vang lên phía dưới. Thúy Bình cười thật tươi, nhưng cô biết, trách nhiệm bắt đầu đè nặng lên người mình. Gia đình cô có 3 người con. Duy Bình anh cô thì không theo nghiệp nhà. Hải Bình thì quá yếu đuối. Rốt cuộc, cả sự nghiệp gia đình đều trút xuống vai cô. Thúy Bình không biết có làm nổi không. Vì dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng rất yếu đuối. Cô có sự yếu đuối vốn có của 1 người con gái.

Tiếng vỗ tay vẫn nổ giòn phía dưới. Thúy Bình cúi chào rồi ngồi xuống. Ngày mai, mọi chuyện sẽ đổi khác. Bất chợt, Thúy Bình thấy lo lo.

o O o O o

Thúy Bình nhìn người con trai còn trẻ đang ngồi trước mặt mình. Anh đẹp hơn người bởi sống mũi cao và đôi kính trắng tô đậm vẻ trí thức. Thúy Bình nói mà không nhìn thẳng người đối diện.

− Anh là phó giám đốc Vĩnh Phú?

− Vâng.

− Anh làm việc bao lâu rồi?

− Hơn 7 năm.

− Có lẽ anh rất hiểu công việc của công ty. Mọi việc, anh phải hỗ trợ tôi trong những ngày đầu.

− Tất nhiên! – Phú gật đầu.

Thúy Bình thở dài:

− Tôi không biết mình có làm nổi không?

− Cô không tự tin sao?

− Tự tin chứ. Nhưng tôi vẫn cứ lo lo làm sao ấy.

− Có gì mà phải lo. Cô có năng lực, lại có niềm tin, bao nhiêu đó đã đủ cho 1 người thành đạt.

− Vâng, cám ơn anh.

Vĩnh Phú chưa trả lời thì điện thoại bên người Bình đã reo vang.

− Alô.

− …

− Anh Hai hả? – Bình hạ giọng.

− …

− Được, em sẽ sang liền. Chào anh nhé!

− Có chuyện gì à? – Phú hỏi.

− Vâng. Xin lỗi anh nhé.

− Không có gì. Thôi, chào cô.

o O o O o

Thúy Bình bước vào phòng vẽ trên đường Lê Văn Duyệt. Gian phòng hẹp, lỉnh kỉnh những tranh và viết, thước, bột màu.

− Có chuyện gì không, anh Hai?

− Ba biết em tới đây không?

− Không.

− Hải Bình sao rồi?

− Không sao. Nó khỏe rồi. Anh nhắn em tới đây gấp, có chuyện gì không?

− Thúy Bình! Em có tiền mặt ở đó không?

− Có. Nhưng anh cần bao nhiêu?

− 10 triệu.

− 10 triệu ư?

− Đúng vậy.

− Anh cần số tiền lớn như thế để làm gì? Có gấp lắm không?

− Gấp lắm. Anh phải có nó trong hôm nay. Thúy Bình! Anh không hề muốn làm phiền em. Đối với ba, món tiền đó không bao nhiêu. Ngày trước, ba có thể cho gấp 2, gấp 3, thậm chí gấp 10 lần như thế. Nhưng bây giờ, anh không thể xin ba, em hãy hiểu cho anh.

− Em hiểu. Nhưng anh cần tiền đó để làm gì ?

Duy Bình ôm đầu ngồi xuống:

− Vân Phương vào viện rồi.

− Chị Vân Phương? Nhưng… vì sao thế?

− Tai nạn.

− Tai nạn gì?

− Giao thông. Vân Phương bị 1 tay lái xe phóng nhanh đâm phải. Hắn ta bị .

− Giao thông. Vân Phương bị 1 tay lái xe phóng nhanh đâm phải. Hắn ta bị bắt rồi. Nhưng… Vân Phương cần 1 số thuốc rất quan trọng. Anh chỉ có hơn 5 triệu trong tay, 10 triệu nữa chưa chắc đủ.

− Vậy người đụng chị Phương?

− Hắn cũng rất nghèo.

− Sao anh biết?

− Ít ra là cũng do hắn nói. Hắn nói hắn rất nghèo, muốn bắt hắn thì bắt, hắn không có đồng nào cả.

− Chị Phương thế nào rồi?

− Đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn chưa tỉnh.

− Thôi được. Em sẽ lo cho anh số tiền em có thể. Có lẽ là hơn 10 triệu.

− Cám ơn em.

− Anh Hai! Em muốn vào thăm Vân Phương.

− Lúc nào Phương tỉnh, anh sẽ báo.

Duy Bình nói xong rồi lái sang chuyện khác.

− Công việc của em thế nào rồi?

− Tốt thôi. Nhưng mà…

− Anh hiểu em muốn nói gì, nhưng anh không về đâu. Anh suốt đời vẫn yêu công việc này. Còn công việc kinh doanh, anh không quan tâm. Anh mong là 1 ngày nào đó, ba sẽ hiểu. Anh cũng tin rằng em có đủ năng lực quản lý. Em sẽ giúp được ba thôi.

− Anh Hai! Anh về xin lỗi ba đi.

− Anh sẽ về, nhưng không phải bây giờ. Lúc nào anh thành công đã.

− Tùy anh thôi. – Thúy Bình mỉm cười - Nội trong hôm nay, em sẽ mang tiền đến cho anh.

− Em về. – Duy Bình ra mở cửa phòng – Anh vào viện với Vân Phương đây.

Thúy Bình vừa đi khuất, Duy Bình đóng cửa lại, đến bệnh viện. Mùi ê tê đặc trưng xộc vào mũi. Anh bước đến phòng hồi sức, Vân Phương vẫn chưa tỉnh. Bình lặng lẽ ngồi xuống. Vân Phương nằm trên giường, mặt tái xanh, chai nước biển vẫn đều giọt, bình oxy nơi đầu giường.

Duy Bình nắm bàn tay xanh gầy của Vân Phương.

− Vân Phương! Em tỉnh lại đi. Anh không thể mất em. Cuộc đời anh thay đổi ngay từ khi có em. Nếu bây giờ anh mất em, nếu bây giờ em bỏ anh ra đi, thì những gì anh sẽ làm, anh đã làm… ai sẽ khuyến khích, sẽ vui mừng với anh đây?

Bình nói với Phương rất nhiều. Anh nói chuyện quá khứ, chuyện tương lai, nói mãi… Duy Bình nhìn lại Vân Phương, anh chợt vui mừng, lòng nhen lên 1 niềm hy vọng khi từ 2 rèm mi khép kín, 1 dòng nước mắt nhẹ nhàng chảy ra.

o O o O o

Khánh Huy ngồi trước mặt viên cảnh sát. Vẻ mặt bất cần đời, Huy ngửa mặt ra ghế.

− Không ai bảo lãnh, tôi sẽ giam anh đấy – Viên cảnh sát tỏ vẻ bực tức.

− Anh cứ giam, tôi chẳng còn ai thân thuộc cả.

− Còn bạn bè?

− Cũng chẳng có ai. Tôi không chơi với ai cả.

− Lý do?

− Chẳng có lý do. Tôi không thích giao thiệp, thế thôi.

Người cảnh sát lắc đầu:

− Chạy xe cho cố, rồi đâm phải người khác. Loại người như các cậu, tống hết vào trại giam cho thiên hạ nhờ.

− Không có tụi tôi thì cảnh sát mấy ông sẽ không có việc làm, sẽ rất buồn. Tôi phá rối chút thôi, có gì đâu.

− Phá rối ư? Đụng người ta như thế còn không chút ân hận. Báo cho anh biết, nếu cô gái đó chết, anh sẽ ra tòa. Ít nhất là 3 năm, anh biết không?

Khánh Huy không nói. Sống bất cần đời, nhưng anh cũng có lòng nhân. Anh rất ân hận về vụ việc xảy ra, dù ngoài miệng nói cứng. Anh vẫn nhớ mình lao xe vào cô gái thế nào. Anh có uống rượu, chút men làm tăng nguồn cảm hứng, anh chạy xe mà không cần biết xung quanh có ai. Lúc thấy cô gái dắt xe qua đường, anh cố tránh nhưng không kịp. Chính anh đã đưa cô vào viện, báo cho người quen cô qua điện thoại tìm thấy. Anh quả thật rất lo cho cô, nhưng bây giờ…

− Anh đã bao nhiêu lần chạy xe kiểu như thế? - Người cảnh sát lại hỏi.

− Vài lần thôi.

− Vài lần là bao nhiêu? Cũng may anh còn chút lòng nhân, chứ nếu không…

− Không thì sao?

− Cô gái ấy chết rồi. Bác sĩ bảo may đưa vào viện kịp lúc, anh còn cho máu cô ta…

− Tôi không cần ai cảm ơn. Anh đừng nói chuyện đó cho ai biết, tôi không thích.

− Không có ai bảo lãnh anh thật sao?

− Tôi nói là không, anh chưa nghe rõ sao? Tôi chẳng có ai thân quen trên cõi đời này cả.

− Bố mẹ đâu?

− Mất cả rồi.

− Anh chị em?

− Không có. – Khánh Huy đáp cộc lốc.

“Không có.” – Lòng anh chùng xuống. Có chứ, Khánh Phong đó kia mà. Khánh Phong cũng yêu thương, cũng chăm lo cho mình vậy, nhưng tại sao mình lại không chấp nhận được Khánh Phong là anh? Trong lòng Huy vẫn âm ỉ 1 mối hận, Hai anh em, tại sao ba luôn dành cho Khanh Phong mọi ưu ái, còn Khánh Huy này thì không? Tại sao lại có sự bất công ấy? Bất giác, Huy thở dài. Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn trước mặt, ngả người lên ghế, mệt mỏi. Khánh Huy cứ như thế, quên hết mọi vật xung quanh. Cho đến khi người cảnh sát lại lay tay anh:

− Anh có thể về, nhưng giam xe lại. Anh cố gắng ở trong thành phố trong khoảng thời gian này, vụ việc chưa xong đâu.

− Có người bảo lãnh tôi sao?

− Có.

− Ai thế?

− Tôi không biết. Người đó nói là anh của anh.

Khánh Huy hét to:

− Tôi không cần.

− Không cần cũng mặc. Anh về đi. Nhớ lời tôi dặn.

Khánh Huy xô ghế đứng dậy, bực tức lao ra cửa. Khánh Phong đã ra tới nhà xe. Anh chạy theo:

− Khánh Phong! Anh đứng lại đó.

o O o O o

Khánh Phong được báo cáo việc của Khánh Huy vào chiều ngày xảy ra tai nạn. Anh vào viện thăm Vân Phương và hẹn gặp Duy Bình.

− Xin chào! – Phong nhã nhặn – Anh là Duy Bình, là hôn phu của Vân Phương?

− Anh ngồi đi! Anh là anh của Khánh Huy?

− Phải. Tôi xin lỗi anh.

− Lỗi ư? Anh có lỗi gì chứ?

− Nhưng Khánh Huy là em tôi.

− Vậy thì sao? Anh cũng đâu liên quan gì với vụ việc. Tôi công tư phân minh, việc ai làm người nấy chịu.

− Tôi đến xin anh bãi nại cho Khánh Huy. Tiền thuốc thang, tôi sẽ chịu, đồng thời sẽ bồi thường cho anh 1 số tiền nữa. Chỉ cần anh làm ơn bãi nại.

− Anh nghĩ tiền làm được tất cả sao?

− Ý tôi không phải thế. Nhưng mà…

− Anh đừng dùng tiền thuyết phục người khác. Có kết quả đấy, nhưng không phải lúc nào cũng có kết quả đâu. Tôi & Vân Phương nghèo lắm, nhưng tôi không cần tiền của anh. Chỉ cần Vân Phương không sao, tôi sẽ bãi nại.

− Cảm ơn anh. Anh tốt quá!

− Không cần. Thưa em anh thì tôi được gì? Chuyện lỡ rồi. Nhưng tôi chỉ sợ Vân Phương… - Bình ôm đầu - Nếu cô ấy có bề gì, tôi sẽ không sống nổi.

− Anh yêu Vân Phương thế sao?

− Vâng. Chỉ có Vân Phương thôi. Cô ấy không chê tôi nghèo, cũng chẳng chê tôi còn lông bông, họa sĩ nửa mùa… Cô ấy chấp nhận bản tính chẳng giống ai của tôi. Thử hỏi, người như thế, anh có yêu không?

Khánh Phong không nói, anh thoáng nghĩ tới Yến Nhi.

− Tôi vào viện đây. Chào anh! – Duy Bình đột ngột nói.

− Tôi có thể gặp anh ở đâu?

− Xưởng hoạ sĩ Duy Bình. Thôi, chào anh.

− Anh cố giúp tôi.

− Anh thương em anh lắm, có phải không?

Phong gật đầu:

− Phải.

− Tôi cũng rất thương Vân Phương. Anh hiểu cho tôi.

Khánh Phong hiểu những gì Bình nói, anh thở dài.

− Mong anh nghĩ lại.

− Anh nên mong Vân Phương tỉnh lại thì hơn.

Phong theo Bình vào viện. Lòng thầm mong Vân Phương mau tỉnh dậy.

− Anh về đi! – Bình nói – Anh vào đây không để làm gì cả.

− Tôi…

− Anh cứ về, tôi sẽ lo cho Phương.

Khánh Phong đành cáo từ:

− Thôi, tôi về. Chúc Vân Phương sớm bình phục.

Khánh Phong nhìn đến khi bóng Duy Bình khuất sau dãy hành lang bệnh viện. Anh đến phòng cảnh sát.

− Cho tôi gặp Khải Minh.

− Anh đợi 1 chút. - Người thường trực nói – Tôi sẽ gọi Khải Minh giúp anh.

− Anh Phong! - Người thường trực gọi điện xong quay lại – Anh tìm Khải Minh có gì không?

− Có chút chuyện.

− Khải Minh sang liền bây giờ.

Khánh Phong thở dài. Thời gian trôi qua thật nặng nề, 5 phút mà anh tưởng hàng thế kỷ.

− Có gì không Phong? - Khải Minh hỏi.

− Có thể gặp cậu 1 lúc được không?

− Được thôi. Cậu cần gì?

Khải Minh đưa Phong ra căng tin. Vừa ngồi xuống anh vừa hỏi.

− Khánh Huy bị tạm giam rồi.

− Có chuyện gì thế?

− Nó gây tai nạn.

Khánh Phong kể cho Minh nghe về vụ tai nạn và hoàn cảnh Khánh Huy.

− Mình không phụ trách bên giao thông, nhưng sẽ cố hết sức giúp cậu.

− Cảm ơn Minh.

− Nếu bên kia không kiện thì tốt biết mấy. Anh gặp bên kia chưa?

− Rồi, nhưng kết quả chẳng có gì. Bây giờ, tôi chỉ mong cô Vân Phương tỉnh lại. Chỉ lúc đó mới có đơn bãi nại.

Phong kể cho Minh nghe về cuộc trao đổi giữa mình & Bình. Minh gật đầu:

− Tôi nghĩ anh ta sẽ bãi nại. Đừng lo! Anh ta chỉ nói cứng vậy thôi.

− Tôi cũng hy vọng thế. Tôi muốn mình làm 1 cái gì đó cho Khánh Huy. Tôi là anh mà chưa làm được 1 cái gì cho nó cả.

− Khánh Huy là 1 người rất tốt. - Khải Minh nói – Tôi thấy điều đó qua cái vẻ ngoài bất cần đời của nó. Anh biết không? Lần đó, Khánh Huy đang làm công tác xã hội thì bị tôi bắt gặp. Lúc ấy, tôi thấy nó rất hiền, rất đáng quý.

− Khánh Huy có trong đội công tác xã hội ư?

− Vâng.

− Vậy anh… sao anh không cho tôi biết?

− Nó năn nỉ tôi giấu. Nó cùng đội với Yến Nhi mà.

− Hèn gì… - Khánh Phong buột miệng.

− Hèn gì? Cậu nói gì thế?

− Không có gì. – Khánh Phong cười – Tôi chỉ buột miệng thế thôi.

− Sao dạo này anh không đến với Yến Nhi?

− Tôi bận.

− Bận ư? Bận đến nỗi không có thời gian gọi điện thoại ư?

− Vâng. – Khánh Phong đáp bừa – Không có thời gian ăn nữa.

− Giám đốc mới khó lắm à?

− Không khó, nhưng tôi không thích.

− Vì sao?

− Cô ta là con gái, cô ta nhỏ tuổi hơn tôi & trình độ chưa chắc bằng tôi.

− Sao cậu lại nghĩ thế? Xưa nay, cậu đâu ghét phụ nữ.

− NHưng mình lại chẳng thích cô ta. Mà thôi, nói chuyện khác đi, nói chuyện công ty hoài, chán lắm.

− Chuyện gì bây giờ?

− Chuyện của Thủy Trinh & cậu. – Phong khuấy nhẹ ly cà phê vừa được bưng ra.

− Mình & Thủy Trinh đâu có chuyện gì đâu. Thủy Trinh dường như không thích mình. Cô ta… yêu người khác rồi.

− Có người yêu rồi, hay là yêu đơn phương người khác rồi?

− Mình không rõ.

− Cậu biết người Trinh yêu không?

− Biết.

− Ai vậy?

− Cậu.

− Tớ? – Khánh Phong chưng hửng - Cậu nói chơi chắc.

Khải Minh nhún vai:

− Mình nói thật đấy. Thủy Trinh có tình cảm với cậu lâu rồi.

− Thật sự mình không chú ý. Mình chỉ coi Trinh như em gái. Cậu vẫn biết, Trinh học chung với mình ở Pháp. Xứ lạ quê người, Trinh lại là con gái, mình chăm sóc cô ta là chuyện đương nhiên.

− Tớ biết, nhưng Thủy Trinh thì khác. Thủy Trinh rất quý cậu, cô ấy lúc nào cũng nghĩ về cậu, cậu phải nhận ra chứ.

Khánh Phong thở dài:

− Tại sao lại thế chứ?

− Sao với trăng gì? - Khải Minh vỗ vai Phong - Nếu không yêu thì lúc nào đó, nói rõ với người ta.

Phong gật đầu:

− Thủy Trinh là của cậu. Mình sẽ nói rõ tình cảm của mình & của cậu cho Thủy Trinh biết.

− Đừng mà!

− Sao lại đừng? Thủy Trinh cũng rất quý cậu mà.

− Nhưng…. cậu đừng nói. Tớ sợ nói ra rồi thì tình bạn của tớ & Thủy Trinh sẽ không còn.

Khánh Phong cười:

− Tớ không ngờ cậu nhát thế. Cảnh sát mà…

− Tớ chỉ gan dạ trong công việc thôi.

Khánh Phong cười to. Anh tạm quên đi chuyện Khánh Huy.

Trời ngả về chiều. Khánh Phong nằm dài trên xa lông. Anh hút thuốc liền tay. Phong lo cho Khánh Huy lắm, nhưng không thể đến thăm.

Reng… Reng…

Phong chụp nhanh điện thoại.

− Alô.

− Anh đó hả? - Giọng Thúy Bình vang lên. Tại sao hôm nay nghỉ? Anh bệnh à?

− Phải. – Khánh Phong cộc lốc – Cô gọi tôi có chuyện gì không?

− Sao không? Bộ hỏi thăm sức khỏe không phải là chuyện, không phải là việc cần sao? Mà này! Nghe giọng anh không giống người bệnh chút nào.

− Cô là bác sĩ chắc, lại là bác sĩ giỏi nữa. Nghe giọng nói đoán được bệnh. Khánh Phong hừ mũi - Thế sao cô không đi làm bác sĩ có hơn không?

− Đương nhiên là không rồi. Tôi rất sợ máu. Nếu có làm bác sĩ, tôi chỉ có thể làm bác sĩ… tâm thần thôi.

− Không có gì, tôi gác máy nhé. Tôi đang bận.

− Bận gì? Bệnh mà cũng bận sao? Anh đến bác sĩ chưa?

− Chưa. Tôi gác máy đây. Chào cô.

Không đợi Thúy Bình trả lời, anh gác máy, chưa đầy 30 giây, điện thoại lại reo.

− Alô.

− Anh không sao chứ?

Khánh Phong chán nản.

− Lại là cô.

− Anh đợi điện thoại ai à?

− Không liên quan đến cô. Cô để cho tôi yên. Tôi không sao, không sao, không sao cả, cô nghe rõ chưa?

− Rõ rồi! – Thúy Bình đáp giọng không có gì bực dọc.

− Rõ thì tôi gác máy đây.

− Anh làm gì mà ghê thế? Ở nhà 1 mình, nói chuyện điện thoại là phương pháp giải buồn hay nhất đó.

Phong không trả lời, anh ngắt điện thoại. Rồi như chợt nhớ nãy giờ mình đợi điện thoại, anh đặt điện thoại lên chỗ cũ. Chưa kịp buông tay xuống thì điện thoại reo.

− Alô. – Phong hét to – Cô làm cái gì thế hả?

− Gì cơ? – Bên kia đầu dây hỏi – Cô nào? Tôi đây.

− Anh Bình hả? – Phong ngồi dậy.

− Phải.

− Có gì không anh?

− Vân Phương tỉnh rồi. Tôi sẽ giữ lời hứa. Đơn bãi nại tôi đã viết, anh đến chỗ tôi đi.

− Chỗ nào?

− Xưởng họa.

− Anh không chăm sóc Vân Phương sao?

− Có bạn cô ấy lo rồi. Tôi về nghỉ 1 chút, sẵn tiện viết cho anh lá đơn.

− Cảm ơn anh nhiều. Anh đợi nhé, tôi tới liền.

Không kịp chào hỏi, Phong gác máy, lao vào phòng. Anh thay đồ chớp nhoáng & có mặt tại phòng họa của Duy Bình không đầy 10 phút sau đó.

− Tôi cảm ơn anh, Duy Bình. – Phong vừa ngồi xuống vừa nói.

− Tôi chẳng muốn làm khó anh. – Bình nói - Điều đó chẳng có lợi gì cho tôi & Vân Phương. Vả lại, Vân Phương đã tỉnh rồi. Thôi, ta đến phòng cảnh sát.

Khánh Phong chở Duy Bình đi, anh gợi chuyện:

− Anh có anh chị em gì không?

− Tôi có 2 em gái.

− Nhà anh ở đâu?

− Ở xưởng họa. Tôi ở đó luôn, không về nhà.

− Vân Phương là bạn gái của anh?

Mãi 1 lúc sau, Duy Bình mới trả lời:

− Phải. Vân Phương là bạn gái của tôi. Chúng tôi sắp cưới nhau.

− Chúc mừng anh! – Khánh Phongbuột miệng – Anh thật hạnh phúc, được sống với người mình yêu.

− Anh thì sao? – Duy Bình chợt hỏi.

− Không sao. Tôi chỉ nói vậy thôi.

Phong cho xe tấp vào phòng cảnh sát. Mọi thủ tục diễn ra nhanh chóng. Duy Bình cáo từ để vào bệnh viện.

− Để tôi đưa anh đi. – Khánh Phongđề nghị.

− Không cần. – Anh ở lại đón em anh đi. Cậu ấy đang cần sự an ủi & thông cảm. Hãy ở lại với cậu ấy!

− Cảm ơn anh. – Khánh Phong lặp lại lời nói đã hàng chục lần.

Duy Bình cười:

− Bao nhiêu đó đủ rồi. Thôi, tôi đi đây, lúc nào đó tôi sẽ đến… à không, mời anh đến chỗ tôi chơi.

− Vâng, tạm biệt anh!

Khánh Phong đợi Duy Bình đi khuất liền ra xe. Đúng lúc đó Khánh Huy lao ra:

− Khánh Phong! Anh đứng lại đó.

o O o O o

Khánh Phong dừng lại.

− Có chuyện gì không? Anh nghĩ là em không muốn gặp anh.

− Tôi không cần anh bảo lãnh, không cần anh quan tâm. Anh cứ mặc tôi. Nhận tôi, sẽ ảnh hưởng đến danh dự anh, cũng như ba ngày xưa vậy.

− Em về đi. Về nhà, ta sẽ nói chuyện rõ hơn. Đừng để mọi người nghe chuyện gia đình ta.

− Anh sợ xấu hổ chứ gì? Tôi biết ngay mà.

− Sao em lại nói thế?

− Thế là thế nào? Tôi nói thế đấy, anh không đồng ý thì thôi. Tôi ít học hành, tôi đâu có cách ăn nói như anh.

Dù nói thế, nhưng Khánh Huy vẫn cảm động trước lời nói của Phong. Anh leo lên xe của Phong.

Phong cho xe chạy chầm chậm qua các con phố mát rượi bóng điệp vàng. Những vòng xe nghiến nát cánh hoa điệp rải rác trên đường. Phong im lặng, Huy không nói. Thời gian như chợt dừng lại.

− Anh cho tôi xuống đây.

− Tại sao chứ?

− Xuống nhà tôi, không được sao?

− Về nhà anh đi. – Phong đề nghị.

− Tôi không thích. Nếu anh không muốn ghé nhà tôi thì cứ về.

− Thôi được. – Phong đấu dịu – Em chỉ đường đi.

Khánh Phong cho xe chạy lên lối mòn, lối nhỏ ngoằn ngoèo khó đi. Một lúc sau mới vào được căn nhà nhỏ nằm khuất sâu trong hẻm, sau những rặng cây um tùm.

− Huy à! – Phong nói – Em dọn về nhà anh đi.

Căn nhà nhỏ tồi tàn của Huy làm Khánh Phong chạnh lòng.

− Tôi không bao giờ dọn về căn nhà đó. Căn nhà này tuy nhỏ, nhưng lại tình cảm hơn căn nhà đó nhiều.

− Ba đã mất rồi, em hãy tha thứ cho ba.

− Tha thứ? Ông ấy luôn đối xử khắt khe với tôi, chỉ vì nghi ngờ tôi không phải là con ông ấy. Chỉ nghi ngờ thôi, nhưng anh biết ông ấy đối với tôi như thế nào không? Cứ như là tôi vào nhà ông ấy để cướp tài sản vậy. Đi vào đại học, ông ấy cũng không cho. Còn anh, anh đi du học nước ngoài, làm kỹ sư. Công bình đâu? Nếu là anh, anh có hận ông ấy không?

− Anh…

− Anh không trả lời được chứ gì. Nếu là anh, anh cũng sẽ như tôi thôi. Và bây giờ, tôi vẫn là 1 thằng con hoang trong tư tưởng của ba. Ba mất rồi, nhưng tôi vẫn không thể tha thứ. Tôi rất hận ba.

Khánh Phong định nói điều gì đó, nhưng thấy thái độ Khánh Huy nên thôi. Anh thở dài:

− Thôi, anh về. Em bình tĩnh lại đi. Nghe anh, hãy trở về. Anh lúc nào cũng xem em là em.

Khánh Huy không nói gì. Anh đến nhìn Khánh Phong cho đến khi xe chạy khuất sau rặng cây. Bất giác, Huy ứa nước mắt. Những giọt nước mắt cảm động pha lẫn uất ức.

o O o O o

Thúy Bình không biết vì sao mình bỗng quan tâm đến Khánh Phong thế. Khánh Phong nghỉ có 2 ngày, mà cô thấy lòng lo lắng sao đó. Khi nghe báo lại anh nghỉ bệnh, Bình đã gọi điện ngay đến nhà. “Ghét! – Bình lầm thầm - Cứ như là ma đuổi ấy, chưa kịp gì hết đã gác máy. Hỏi thăm chưa, trò chuyện chưa. Người gì mà…”

Thúy Bình xếp mấy tập hồ sơ lại, mở máy vi tính trên bàn.

− Hi! Công chúa bướng bỉnh.

− Chào tiểu hoàng tử!

“Tiểu hoàng tử” là người bạn Bình đã quen trên mạng hơn 1 năm nay. Khi còn ở Mỹ, người bạn vui vẻ ấy đã đem lại cho Thúy Bình nhiều niềm vui. Cũng chính người bạn ấy đã xóa nỗi cô đơn trong lòng mình nơi quê người, đất khách.

− Công chúa khỏe không?

− Không. – Bình gõ vào máy.

− Không khỏe sao? Không khỏe sao có thể vào mạng trò chuyện được.

− Sao không được. Nằm trên giường có thể vào mạng được ấy chứ. Còn hoàng tử, khỏe không?

− Không.

− Chúc mừng nha! – Bình gõ vào máy mình hình cái mặt cười rồi nhấn Enter.

− Mừng gì?

− Mừng bạn… không khỏe.

Bên kia máy gởi lại 1… gương mặt khóc.

− Sao lại khóc?

− Mình buồn quá! Công chúa không quan tâm đến mình gì cả.

− Tại sao lại phải quan tâm? À, mà này! Hoàng tử biết Hà Tiên không?

− Biết.

− Hà Tiên thế nào?

− Đẹp lắm!

− Đẹp bằng nơi bạn ở không?

− Cũng tương tự thôi.

− Tương tự ư? – Bình thắc mắc.

− Ừ. Mà công chúa có nghe bài hát này không?

− Bài hát ư? Bài gì?

− Mở máy đi, mình gởi nhạc qua cho.

“Hoa vàng

Phố biển chiều nay

Áo em

Vàng rực màu hoa này

Chiều nay, em đi về phương khác

Hoa vàng nhẹ rơi trên tay

Em theo chồng

Hoa vàng ngập lối

Bước chân đi trên thảm điệp màu

Ngày mai

Đi rồi em có nhớ

Một người

Chờ đợi em dưới hoa….”

− Bài hát buồn quá. – Bình gõ vào máy.

− Mình sáng tác đấy.

− Bạn sáng tác ư? Bạn là nhạc sĩ à?

− Ừ.

− Tâm trạng à?

− Bạn đừng ừ & à liên tục thế. Thật ra mình chỉ muốn viết tặng công chúa thôi. Không ngờ, bài nhạc lại thành công.

− Hiện giờ, bạn đang ở đâu?

− Trước máy.

− Không, ý mình hỏi là ở chỗ nào, số nhà, đường, tỉnh, nước… ấy mà.

− Nghe nè, mình ở chỗ này, số nhà: không rõ, đường: tráng nhựa, tỉnh: không rõ, nước Việt Nam.

Thúy Bình mỉm cười 1 mình, trò chuyện với hoàng tử quả là thoải mái.

− Công chúa ơi!

− Gì?

− Mình có chuyện muốn nói.

− Gì?

Hoàng tử kể lại cho Thúy Bình nghe nhiều việc, chuyện của em mình, chuyện của bạn bè & chuyện của người mình rất yêu, cả những chuyện nan giải trong cuộc sống .

− Bạn nghe mình nè…

Chưa bao giờ Bình nói nhiều đến thế. Thúy Bình an ủi, đưa ra nhiều cách giải quyết cho chuyện của hoàng tử. Dù không biết hoàng tử là ai, nhưng Thúy Bình cảm thấy trò chuyện rất thoải mái. Cô biết hoàng tử rất tin mình & chính Thúy Bình cũng rất tin hoàng tử.

− Cảm ơn công chúa.

− Không có gì. Chỉ mong hoàng tử vui vẻ hơn thôi.

− Công chúa ơi! Có chuyện này vui lắm.

− Gì?

− Có 1 người rất đáng ghét.

− Ghét mà vui ư?

− Không, nghe mình nói đã.

− Thì… nói đi!

Thúy Bình nghĩ đến Khánh Phong.

− Người đó vừa cộc cằn, vừa thô lỗ, vừa nói chuyện thấy ghét.

− Gì nữa?

− Lúc nào mình gặp người đó cũng tỏ ra ta đây tài lắm. Lúc nào cũng chống đối công chúa cả.

− Cho quân… chém đầu hắn.

− Không đùa đâu. Hắn thật đáng ghét. Công chúa quan tâm hắn, hắn cũng không biết. Lúc nào hắn cũng trêu tức công chúa.

Bên kia gởi hình cái mặt cười:

− Công chúa có tức không?

− Có.

− Có ghét hắn không?

− Có.

− Sao nhắc đến hắn nhiều thế?

− Đâu có. Mình chỉ bày tỏ nỗi tức giận thôi.

− Thật vậy sao?

− Thật. Hoàng tử không tin mình sao? – Thúy Bình vẽ hình gương mặt giận.

− Tin chứ. Không tin bạn thì tin ai. Mà gã ấy tên gì?

− Có nói, hoàng tử cũng không biết đâu?

− Nói thử đi.

− Không nói.

− Nói đi mà! – Hoàng tử năn nỉ.

− Sao bạn lại quan tâm dữ thế? Gã tên gì đâu quan trọng, quan trọng là bạn không biết gã kìa.

− Biết đâu mình biết thì sao? Nói đi mà!

− Khánh Phong.

− Gì?

− Gã… tên… là… KHÁNH PHONG. – Thúy Bình viết to 2 chữ Khánh Phong.

− Tên hay đấy chứ.

− Hay ư? Tên dở òm, thế mà khen.

− Công chúa tên gì?

− Tên… công chúa. Còn hoàng tử?

− Tên… hoàng tử.

− Trả đũa ư? Không biết nhường nhịn phụ nữ gì cả.

− Tại sao lại phải nhường?

− Không nói chuyện với hoàng tử nữa.

Thúy Bình nói xong liền tắt máy. Tính Bình là vậy, không bao giờ để cho người khác nói lời chia tay trước. Lúc nào Bình cũng muốn giành thế chủ động. Trong mọi chuyện, Bình đều muốn giành thế chủ động.

− Ai đó? – Đang mơ màng, tiếng gõ cửa làm Thúy Bình sực tỉnh.

− Vào đi!

Vĩnh Phú đẩy cửa bước vào.

− À, anh Phú! Có chuyện gì không?

− Có chút chuyện. Cô xem lại bản hợp đồng này. Nếu không có vấn đề gì, thì cho tôi xin chữ ký.

Thúy Bình lấy bản hợp đồng:

− Đối tác của chúng ta kỳ này là ai?

− Là 1 công ty khá lớn. Công ty xây dựng “Việt Thành”.

− Việt Thành ư?

− Cô biết gì về Việt Thành mà ngạc nhiên dữ vậy?

− À không! Tôi có người bạn bên “Việt Thành”. Không có vấn đề gì đâu.

Vĩnh Phú nhìn Thúy Bình:

− Bạn trai à?

− Không. – Bình ngước lên – Mà sao anh hỏi thế?

− Không có gì.

Thúy Bình vẫn thắc mắc nhưng không nói. Cô lẳng lặng ký vào bản hợp đồng rồi trao cho Phú.

− Anh chưa về sao?

− Chưa. Trưa nay tôi ở lại. Còn cô?

− Tôi cũng ở lại. Tôi còn 1 số việc cần làm.

− Cô đi ăn cơm với tôi nhé!

− Cảm ơn. Nhưng tôi không đói.

− Cô ở lại đến chiều, sẽ đói chết đấy.

Bình che miệng cười khúc khích:

− Nhịn đói 1 buổi mà chết ư? Tôi chưa nghe điều đó bao giờ.

− Nhưng tôi thì thấy rồi. Cô đi nhé!

− Anh thấy lúc nào? – Bình vẫn chưa rời chỗ.

− Xuống căng tin, tôi sẽ nói cô nghe. Đi! – Phú cười.

− Tôi sợ anh luôn. Thôi, ta đi. Nhưng mà…

− Mà sao?

− Anh trả tiền đấy nhé.

Phú cười to:

− Tất nhiên rồi. Chứ cô tưởng tôi bắt cô trả tiền chắc. Cô thật là khéo đùa.

− Tôi ăn nhiều lắm đấy nhé.

− Tự nhiên.

− Anh đủ tiền trả không?

− Nếu không, tôi sẽ…

− Sẽ làm thế nào?

− Ở lại rửa chén trừ.

Bình cười khúc khích, cô vui vẻ rời phòng, sánh vai cùng Vĩnh Phú xuống căn tin. Phía sau cô & Phú, cuối dãy hành lang, 1 đôi mắt nhìn theo đầy ức giận.

− Thật đáng ghét! Mới về đã thả mồi. Vĩnh Phú cũng thế, chưa gì đã bị ả hớp hồn.

− Thật đáng ghét! Mới về đã thả mồi. Vĩnh Phú cũng thế, chưa gì đã bị ả hớp hồn.

− Cô bực cái nỗi gì? - Tiếng nói làm Thể My quay lại.

− Thế Luân! Tôi đâu có trêu chọc gì anh.

− Thấy cô, tôi thật tội nghiệp. Yêu đơn phương 3 năm không ai đáp lại, người ta mới về 1 ngày mà đã có người theo đuổi.

− Anh thích tò mò chuyện người khác lắm sao?

− Tôi không muốn biết cũng không được. Mọi chuyện sờ sờ ra trước mắt đó thôi.

− Thế Luân! Anh hãy lo công việc của anh đi. Hay anh cũng ghen?

− Ghen ư? Không bao giờ.

Thể My nghênh mặt:

− Hứ! Ai nói không ghen mà lòng như lửa đốt. Thúy Bình, cô ta có gì tốt đẹp chứ, sao ai cũng tỏ ra yêu thương cô ta thế nhỉ? Cô ta đâu có điểm gì thu hút đâu.

− Có đấy.

Thể My chưa trả lời thì Thế Luân tiếp:

− Nếu không có thì tại sao Vĩnh Phú của cô lại xiêu hồn lạc phách.

− Đừng có mở miệng ra là “Vĩnh Phú của cô”. Anh thích trêu tức tôi, hay là tại quá nhiều chuyện, không có chuyện để nói thì về nhà mà nghỉ.

− Chanh chua thế, hèn gì không ai thèm.

− Anh nói cái gì?

− Không có gì cả.

Thế Luân nói rồi quay lưng đi. Thể My nhìn theo.

− Đồ đáng ghét!

My lại nhớ về hình ảnh Bình & Phú ban nãy.

Thúy Bình giật Vĩnh Phú trong tay Thể My này thì hơi khó đấy. Tôi sẽ không để cô làm việc đó đâu. Thể My này muốn gì là phải có đó. Bằng không thì những gì Thể My này đã mất thì không ai đạt được. Hẹn gặp lại Thúy Bình! Nếu Vĩnh Phú 1 ngàycòn bị cô làm điên đảo thì tôi còn hận cô.

My nhếch mép:

− Bình ơi! Chờ nha…..

o O o O o

Thúy Bình về nhà đã hơn 6:30 chiều. Vừa vào cửa, cô đã reo lên:

− Hải Bình! Em về khi nào thế?

− Em mới về thôi.

− Sao không báo cho chị biết? Em hư ghê vậy đó.

− Em không muốn làm phiền chị. Có người đón em về nhà mà. Em đang ngồi đây, chị không thấy sao?

− Em thật khỏe chưa?

− Thật khỏe rồi.

Bình vuốt đôi má hồng hồng của em gái.

− Em hết xanh rồi đấy, đổi gió tốt thật. Mà… em nghe chị hỏi này. – Thúy Bình liếc ra nhà sau rồi nhìn lên lầu – Minh Vũ gặp em trong trường hợp nào?

− Minh Vũ ư? Sao chị biết Minh Vũ? Chị gặp Minh Vũ lúc nào? Anh ấy đến đây hả?

Thúy Bình nhìn em tinh nghịch:

− Em để cho chị thở được không? Hỏi gì mà ghê thế! Chị phát hiện ra rằng, em quan tâm đến Minh Vũ hơi bị nhiều đấy.

− Đâu có đâu. - Hải Bình chống chế.

− Không có ư? Không có thật sao? Vậy thì… em hỏi nhiều như thế về Minh Vũ để làm gì?

− Vũ với em là bạn bình thường thôi mà chị.

− Đương nhiên là bạn bình thường rồi. Chị thấy em & Minh Vũ đâu ai bất bình thường đâu.

Hải Bình cấu vào vai Thúy Bình:

− Chị này…

− Đau à nghen. Nếu đau, chị sẽ không trả lời câu hỏi của em đâu.

− Chị này! Em hỏi thật đó. Minh Vũ đến đây làm gì?

− Hỏi vợ.

− Hỏi vợ ư? Hỏi ai thế?

− Em nghĩ Minh Vũ hỏi ai?

Hải Bình đỏ mặt:

− Chị này… trêu em hoài.

− Chị hỏi thật. Bởi vì Minh Vũ đến đây theo sự mai mối của ba & ba muốn… Vũ & chị… - đột nhiên Thúy Bình ngập ngừng.

− Ba muốn gả chị cho Minh Vũ?

− Phải. – Thúy Bình gật đầu.

− Thế chị…

− Chị không đồng ý đâu. Em an tâm đi!

− Sao lại không đồng ý? Tôi có gì không tốt chứ?

Có tiếng nói phía sau làm Hải Bình & Thúy Bình quay lại.

− Anh Vũ! – Hải Bình kêu lên.

Thúy Bình trừng mắt:

− Anh dám nghe lén chúng tôi nói chuyện sao?

− Sao anh không dám? Vả lại, cô nói oang oang, có muốn không nghe cũng không được, phải không Hải Bình?

− Anh ghê nhỉ! Anh đến đây làm gì?

− Đến thăm Hải Bình không được sao?

− Làm sao anh vào đây được?

− Chị Hiền mở cửa. Vả lại, nếu không mở thì tôi cũng… leo rào vô.

Thúy Bình đột ngột nhìn Hải Bình, rồi nhìn Minh Vũ.

− Chị Bình! Em…

− Em sao? Chị không làm phiền em lâu đâu. Chị chỉ muốn hỏi Minh Vũ câu này…

Bình ngưng 1 lúc rồi quay sang Vũ.

− Anh có thật lòng với Hải Bình không?

− Chị Bình! – Hải Bình níu tay Thúy Bình - Chị kỳ quá.

Thúy Bình vẫn nhìn Vũ không chớp mắt.

− Anh trả lời đi chứ!

− Thật. – Minh Vũ gật đầu.

− Vậy thì anh nghe tôi nói. Hải Bình vốn rất yếu đuối. Đến với nó, anh sẽ gặp nhiều khó khăn đấy.

− Tôi chấp nhận.

− Vậy thì rất tốt. Anh phải chăm sóc & chiều chuộng nó. Vả lại, Hải Bình rất đa cảm, anh mà làm nó buồn, tôi sẽ không tha cho anh đâu.

− Chị Bình! – Hải Bình lay lay tay chị.

− Tôi hứa với Thúy Bình. – Vũ nói.

− Vậy thì tốt. Anh tạm thời cùng tôi giấu chuyện này. Ba tôi rất cố chấp, ông ấy sẽ không chấp nhận liền được đâu. Còn anh, anh cũng nên báo cho gia đình biết đi.

− Tôi cũng chưa thể nói.

− Tại sao?

− Ba tôi cũng như bác Sơn, rất cố chấp. Tôi nghĩ để từ từ.

− Tùy anh thôi. Nhưng anh phải nói, tôi không muốn thấy em tôi buồn. Như thế là xúc phạm tới Hải Bình đấy.

Thúy Bình nói xong quay sang Hải Bình.

− Em nói chuyện với Vũ đi. Thoải mái, hôm nay ba không có nhà.

Bình nói xong đi lên lầu.Còn lại 1 mình, Hải Bình nhìn Vũ:

− Sao anh không thương chị Bình? Chị ấy dễ thương lắm.

− Hải Bình! – Vũ nói – Sao em lại nói thế? Em không yêu anh sao?

− Yêu, em yêu anh lắm. Nhưng anh hãy nghe em. Anh thương chị Bình tốt hơn em. Chị Bình mạnh mẽ, tài giỏi. Chị ấy sẽ giúp anh nhiều hơn trong công việc.

− Hải Bình! Nghe anh, anh không cho phép em nói thế. Em & Thúy Bình khác nhau. Và anh, anh chỉ yêu mỗi em. Bây giờ & mãi mãi cũng thế. Vả lại, Thúy Bình cũng không hợp với anh.

Hải Bình chớp mắt:

− Nhưng em yếu đuối, lại bệnh hoài. Em biết mình sẽ làm phiền anh.

− Hải Bình! Anh yêu em. Dù có thế nào, anh cũng chỉ yêu em. Nghe lời anh, ráng khỏe mạnh. Anh sẽ cưới em vào 1 ngày gần đây. Em yên tâm đi! Anh sẽ thuyết phục được ba & bác Sơn. Anh tin tình yêu chúng mình sẽ làm ba & bác cảm động.

− Em cũng mong là vậy.

Vũ nhìn Hải Bình. Anh kể cho cô nghe nhiều chuyện. Nhìn nụ cười trên mặt Hải Bình, Vũ tự nhủ lòng:

− Mình sẽ mãi giữ nụ cười này. Hải Bình ơi! Anh hứa sẽ mãi giữ nụ cười trên gương mặt em.

Thúy Bình dựng xe dưới tán điệp vàng. Cô nhặt những bông hoa điệp vừa mân mê cánh hoa, vừa khe khẽ hát:

“Điệp vàng

Vàng mãi trong em

Hoa như

Người đến trước thềm

Nắng tan

Một chiều hoa nắng không sang

Lòng khe khẽ run, đôi hàng lệ mơ…”

− Thật lãng mạn!

Tiếng nói phía sau làm Bình quay lại.

− Yến Nhi! – Bình nói mà không quay lại – Mi biết mi tới trễ mấy phút không?

− Mới có 5 phút, làm gì dữ thế? Mà nếu không tới trễ 5 phút, làm sao ta có thể chứng kiến sự lãng mạn của bà giám đốc trẻ.

− Mi ấy, lúc nào cũng trêu người khác. Phải, lúc này người ta hạnh phúc rồi. Có chàng bên cạnh, lo gì cho con bạn này nữa.

− Mi lúc nào cũng thế. Đi thôi! Hôm nay đội công tác xã hội ta có thêm người mới.

− Ai?

− Mi mới về nên không biết. Anh này vào đội được hơn năm nay rồi, nhưng lại ít hoạt động. Hôm nay, anh ta cũng đi chung. Lát nữa, ta giới thiệu cho.

− Người quen của mi à?

− Ừ.

Thúy Bình không hỏi nữa, cô dắt xe xuống lề đường.

− Vậy thì lên xe nhanh đi!

− Làm gì mà dữ thế? – Yến Nhi nhăn mặt - Người quen của ta chứ bộ của mi sao?

Hơn 3 năm nay, dù ở nước ngoài, Thúy Bình vẫn thường xuyên làm công tác xã hội tại Việt Nam. Cô biết nhóm của cô qua mạng vi tính. Không thể trực tiếp tham gia, Thúy Bình ủng hộ hết mình. Cô vừa là nhà hảo tâm, vừa là nhà vận động hảo tâm. Chính vì tấm lòng ấy, Thúy Bình trở nên thân thiết với Yến Nhi.

− Nè! Nghĩ gì thế? – Yến Nhi đột ngột hỏi – Nghĩ người mới có đẹp trai không hả?

− Mi thật là… Lúc nào cũng suy bụng ta ra bụng người. – Bình trả đũa.

− Nè! Đừng nói bậy à nha. Người ta có ý trung nhân rồi đó.

− Ai? Mi hay “người mới”?

Yến Nhi vỗ vai Bình:

− Mi thật là… Đương nhiên là ta rồi. Lúc nào cũng “người mới, người mới”, làm gì quan tâm người mới thế?

Thúy Bình đánh trống lảng.

− Còn ý trung nhân mi tên gì? Đẹp trai không? Bao nhiêu tuổi? Tính tình thế nào? Nhà cửa ra sao? Giàu hay nghèo? Nhà có mấy anh chị em?

Yến Nhi đánh vào Bình:

− Làm gì hỏi dữ thế? Mi giống y như anh Hai ta, lúc nào cũng cứ như điều tra tội phạm ấy.

− Vậy thì sao nào? Có thế, mi mới chịu khai chứ. Thế nào, nói đi!

Yến Nhi cười xòa, chịu phép:

− Thật bó tay, Miệng mồm mi, ai mà nói cho lại. Thôi, nghe nè, hắn tên là Khánh Phong.

Thúy Bình thắng xe lại làm Yến Nhi chúi nhủi về trước.

− Sao, Khánh Phong ư?

− Ừ, sao thế? Có quen à?

− Quen.

− Thân hay sơ?

Bình cho xe chạy tiếp.

− Múi.

− Cái gì cơ? – Yến Nhi hỏi.

− Thì mi hỏi thân hay sơ, ta trả lời là… múi. Có nghĩa là thân thì không, nhưng… hơn sơ 1 chút xíu. Hắn là… nhân viên của ta.

− Nhân viên ư?

− Ừ. 1 kỹ sư trong hàng chục kỹ sư ở “Cát Tiên”.

− Mi thấy hắn thế nào?

− Thế nào là thế nào? – Bình vặn lại.

− Thì… hắn tốt hay xấu… nói chung là tất cả.

− Ta không biết. Mới gặp hắn có vài lần, làm sao mà phán đoán. Còn theo mi, hắn là người thế nào?

Yến Nhi đỏ mặt:

− Anh ấy tốt lắm.

− Tốt ư?

− Ừ.

− Nè! Coi chừng lầm nha cô nương. – Thúy Bình đe - Đừng ham vẻ bề ngoài của hắn.

− Không đâu. Anh ấy là bạn rất thân của anh Hai. Anh Hai tin anh ấy lắm.

− Mi yêu Khánh Phong lắm hả?

− Không biết nữa. – Yến Nhi thật thà – Mình chỉ biết rằng xa anh ấy, mình rất buồn, thế thôi.

Thúy Bình không nói nữa. Cô cho xe chạy chậm lại. Thì ra Khánh Phong là người yêu của Yến Nhi. Thúy Bình thở dài nhìn lên trời. Hoa vàng vẫn rực rỡ trong nắng.

Tại sao lại là Yến Nhi? Mà tại sao mình lại buồn khi biết Khánh Phong có người yêu? Thúy Bình cảm thấy không hiểu nổi mình.

− Nè, nè! – Yến Nhi kéo áo Bình – Nghĩ gì vậy? Chạy lố chỗ hẹn rồi kìa.

Bình quay đầu xe lại.

− Xin lỗi, mình mãi nghĩ nên…

− Nghĩ đến chàng hả?

Thúy Bình trả đũa yếu ớt rồi im lặng. Cô lại nhớ Khánh Phong. Khánh Phong tuy thích chống đối cô, song Phong vẫn có nhiều ưu điểm làm xiêu lòng cô. Thúy Bình nhận ra rằng: trong lòng mình đang thay đổi. Ước gì… - Bình cười nhẹ.

o O o O o

Phòng tranh Duy Bình mở đã được 3 ngày.

Khách ra vào tấp nập.

Duy Bình luôn miệng chào khách. Vân Phương thướt tha trong tà áo dài hồng phấn tới lui giới thiệu & bán tranh. Chốc chốc, Duy Bình nhìn Vân Phương & cười mãn nguyện.

− Cho tôi gặp họa sĩ đi?

Có tiếng nói phía sau làm Duy Bình quay lại. Anh định trả lời thì thấy Khánh Phong.

− Cho tôi gặp họa sĩ đi. – Phong lặp lại.

− Họa sĩ đi vắng rồi. – Duy Bình trả lời.

− Đi đâu ạ? – Phong vẫn tiếp tục đùa.

Duy Bình kề tai Phong nói điều gì đó làm anh cười sặc sụa.

− Họa sĩ gì mà ăn nói chẳng hoa mỹ gì cả.

− Mình là họa sĩ, chứ không phải văn sĩ. Vậy thì làm sao nói lời hoa mỹ đây.

Vân Phương đi đến từ lúc nào, lên tiếng:

− Anh ấy lúc nào cũng thế, chẳng bao giờ chịu nghe lời người khác.

− Em dám nói xấu anh trước mặt Khánh Phong sao?

− Đâu phải nói xấu, chỉ là có gì nói nấy thôi, phải không Vân Phương?

Phương chưa kịp gật đầu thì ngoài cửa có tiếng xe dừng. Duy Bình quay ra, mặt anh tái đi khi thấy người vừa bước vào.

− Đẹp mặt nhỉ! Mở phòng tranh nữa. Xin hỏi 1 bức tranh, ngài họa sĩ mất bao nhiêu thời gian vẽ & bán được bao nhiêu?

Khánh Phong kêu lên:

− Tổng giám đốc!

− Phải, tôi đây. Anh là bạn của nó hay là khách mua tranh? – Ông Cảnh Sơn hất mặt về phía Khánh Phong.

− Là bạn ạ.

− Là bạn? Bao lâu rồi?

− Không lâu, hơn tháng thôi – Phong trả lời.

− Ba! Chúng ta vào trong nói chuyện đi.

− Không cần đâu. Tôi đi ngay. Tôi chỉ đến đây hỏi anh 1 điều, anh có dẹp ngay cái phòng tranh này đi & theo tôi về không?

− Kìa bác! Đây là tâm huyết của anh Bình, cháu xin bác… - Vân Phương lên tiếng.

− Tôi không nói chuyện với cô. Ở đây, cô không có quyền gì cả. Quyền gì cô xen vào chuyện cha con tôi?

− Thưa ba, Vân Phương sẽ là vợ con, con xin ba tôn trọng cô ấy.

− Tôn trọng? – Ông Sơn bĩu môi – Tôn trọng con bé người mẫu này ư? Nó đáng sao?

− Thưa ba, dù thế nào đi nữa, con mong ba đừng xúc phạm Vân Phương.

− Tao không cần biết, chỉ cần mày trả lời có về nhà không? Nếu về thì đóng cửa ngay phòng tranh này, lập tức rời xa con bé đó, tao giao lại công ty cho. Bằng không thì 1 đồng tao chẳng cho.

− Ba! Con không cần. Con chỉ xin ba cho con theo đuổi ngành nghề con yêu thích & cho phép con cưới Vân Phương.

− Vậy thì hãy bán tranh mà sống nhé. Còn chuyện cưới vợ, tao tuyệt đối không tham gia. Nếu mày muốn cưới nó thì cứ… nhưng tự động mà làm. Tao sẽ không nhìn, không thấy & không đứng ra cưới đâu.

− Ông tổng! – Phong lên tiếng.

− Cậu nữa, tôi không thể ngăn cậu nói chuyện hay kết bạn với Duy Bình, nhưng tôi khuyên cậu không nên tham gia vào chuyện của nó. Tốt nhất là tránh xa nó ra nếu cậu muốn tốt. Cậu là 1 kỹ sư giỏi, tôi không muốn đuổi việc cậu đâu.

− Thưa ông! – Khánh Phong nóng nảy – Tôi sẵn sàng nghỉ việc, nhưng việc ông yêu cầu tôi, tôi không thể làm. Duy Bình là bạn tôi, anh ấy rất tốt, tôi không thể bỏ rơi anh ấy.

Khánh Phong nói thật lớn như để bày tỏ tức giận. Từ lúc Khánh Huy gây tai nạn, anh quen Duy Bình, Khánh Phong phát hiện ra Bình rất tốt. Và từ những chuyện tới lui viếng thăm của Vân Phương, Khánh Phong đã hình thành nên tình bạn thân thiết với Duy Bình.

− Cậu lựa chọn kỹ chưa?

− Rất kỹ. Tôi chờ quyết định cuối cùng của ông.

Ông C-Sơn gật đầu, rồi quay sang Duy Bình.

− Tốt thôi! Vậy là mày kiên quyết giữ nghề họa sĩ & cưới con bé Vân Phương?

− Vâng. – Bình đáp.

− Để xem mày làm sao sống với cái nghề này? Tao ráng sống để chờ ngày mày thành đạt. Chào!

Ông Sơn nện gót giày thình thịch khi rời phòng tranh. Duy Bình nhìn theo, ánh mắt vô hồn, không rõ là anh đang tức giận hay buồn bã.

Khánh Phong vỗ vai Duy Bình:

− Đừng buồn nữa! 1 ngày nào đó, giám đốc sẽ hiểu anh thôi.

− Tôi hy vọng thế. – Bình trả lời rồi quay sang Vân Phương - Đừng buồn nhé Phương! Anh xin lỗi.

− Không có gì. Vân Phương cười buồn – Anh đừng lo.

− Đúng vậy, đừng lo, không có gì phải lo cả. Tình yêu 2 người như thế, còn lo gì nữa.

Khánh Phong quay lại:

− Thì ra là cô!

− Thì ra là anh! Anh đến đây làm gì?

− Thăm bạn tôi.

− Bạn anh? Là ai? Ở đây có ai là bạn anh chứ? Không lẽ lại là Vân Phương?

− Thúy Bình! – Duy Bình nói khẽ - Khánh Phong là bạn anh.

Thúy Bình cười:

− Thật tình cờ, phải không anh Phong? Anh vốn không ưa tôi, bây giờ lại kết bạn với anh tôi?

− Vậy thì sao? Tôi vốn ân oán phân minh. Vả lại, anh cô dễ thương hơn cô nhiều.

− Vậy sao? Anh rõ ràng không có mắt thẩm mỹ & đánh giá người hơi vội vàng. Anh tôi rất tốt, rất đẹp trai, nhưng không thể nào dễ thương được. Còn nữa, sao anh biết tính tôi không dễ thương bằng anh tôi khi anh tiếp xúc với tôi mới vài lần?

− Tôi đánh giá người chính xác lắm. – Phong đáp tỉnh – Cô yên tâm đi! Tôi kết bạn với anh cô là điều không sai lầm.

− Dĩ nhiên là không lầm rồi. Nhưng anh tôi kết bạn với anh thì quả là sai lầm nghiêm trọng của anh ấy.

− Cô nói thế là thế nào?

Thấy không khí hơi căng thẳng, Duy Bình xen vào:

− Thôi nào! Hôm nay đến đây không phải để gây gổ. Hai người đừng gây cãi nữa.

− Ai thèm gây với hắn. – Bình liếc xéo Phong, rồi tiếp – Em đến đây chúc mừng anh thôi.

− Cám ơn em. Còn Hải Bình đâu?

− Hải Bình tới bây giờ. Nó đi xe sau với Minh Vũ.

− Minh Vũ?

− Ừ. Anh biết Minh Vũ mà.

− Biết. Mà không phải Minh Vũ thích em sao?

− Không. Minh Vũ là của Hải Bình. À, mà anh Hai này! Bao giờ anh với chị Vân Phương làm đám cưới?

− Anh cũng không biết. Anh định lúc nào sự nghiệp ổn định đã.

− Cưới vợ thì cưới liền tay… anh không nghe người ta nói thế sao?

− Cô thì lúc nào cũng hấp tấp. – Khánh Phong lên tiếng - Chuyện hệ trọng cả đời mà cô cứ nói như chuyện chơi vậy. Cưới vợ chứ bộ mua tranh sao? Mua tranh, người ta còn phân vân, cưới vợ, cô bảo cưới liền tay làm sao mà cưới.

− Thôi đi mà! – Duy Bình lên tiếng - Người ta bảo thương nhau lắm cắn nhau đau. Bộ 2 người có ý thương nhau sao?

− Không dám đâu. – Thúy Bình dài giọng.

− Tôi cũng không dám đâu. – Khánh Phong nói – Thôi, tôi về. Ở đây 1 lúc nữa không ổn đâu.

Khánh Phong nói xong đi nhanh ra cửa. Thúy Bình nhìn theo:

− Người đâu mà đáng ghét.

Duy Bình cười:

− Đừng ghét! Ghét của nào trời trao của đó đấy.

Thúy Bình chun mũi:

− Em không thèm.

− Để rồi xem… Anh thấy em & Khánh Phong cũng có duyên lắm đấy.

Thúy Bình định trả lời, thì Vân Phương bước tới.

− Vậy thì cũng tốt. Khánh Phong vừa đẹp trai, lại có tài, xứng đôi với Thúy Bình quá rồi còn gì.

− Vân Phương! – Thúy Bình nhăn mặt - Chị kỳ ghê! Chưa trêu chị với anh Hai thì thôi, lại còn trêu người ta.

Thúy Bình nói mà trong lòng vui sướng. Lời Vân Phương trêu làm dấy lên trong cô niềm hạnh phúc. Mình & Khánh Phong rất xứng đôi. Bình nghĩ lại & thầm ao ước 1 ngày nào đó, câu nói kia thành sự thật.

Bao nhiêu năm nay ở nước ngoài, Thúy Bình có bao người theo đuổi, song bao giờ Thúy Bình cũng từ chối. Đối với ai, cô đều cảm thấy có khoảng cách. Dù điều chỉnh lòng cách mấy, cô vẫn không yêu ai được, nhưng bây giờ thì khác…

Vĩnh Phú rời khỏi phòng Thúy Bình, anh về phòng mình.

− Vào đi! – Phú đáp lại tiếng gõ cửa.

− Anh Phú!

Thể My cười tươi. Hôm nay cô thật đẹp trong bộ vest đỏ ôm sát người.

− Có gì không My? – Phú cười đáp lễ.

Thể My chớp mắt, ngồi xuống:

− Bộ không có gì thì không thể kiếm anh sao?

− Không có. Ý tôi hỏi là My tìm tôi có gì quan trọng không?

− Quan trọng.

− Chuyện gì?

− Một lúc nữa ra về, My chờ anh.

− Không được, lát nữa anh có hẹn với Thúy Bình rồi. Hôm nay, anh sẽ ở lại bàn công việc. Anh không thể đi với My được. Thông cảm nha!

− Thúy Bình… Cô ấy chỉ lợi dụng bắt anh làm việc, ngay cả nghỉ trưa cũng không cho. Đúng là hiếp người quá đáng.

− Sao My nói vậy? – Phú nhăn mặt – Làm gì có chuyện đó. Tại công ty tồn tại nhiều việc quá, Thúy Bình làm sao gồng gánh hết. Trong thời gian này, anh phải phụ Thúy Bình là chuyện đương nhiên, có gì đâu. Vả lại, Thúy Bình không yêu cầu, chỉ tại anh tự nguyện thôi.

− Tự nguyện, lúc nào cũng tự nguyện. Từ ngày Thúy Bình về đây, anh thay đổi đến đáng sợ. Tại sao anh tránh mặt em?

− Anh đâu có.

− Anh còn nói không có. Em hỏi anh, tại sao lần nào em hẹn đi ăn, anh cũng từ chối.

− Anh bận mà.

− Lúc nào cũng bận. Em hỏi anh, em có gì thua Thúy Bình chứ? Hay là cô ấy giàu hơn em?

− Thể My…

− Anh nói đi! Có phải do em không giàu có?

− Thể My! Em phải phân biệt rõ ràng, sao em lại so sánh em với Thúy Bình? Em có ưu điểm của em, còn Thúy Bình, cô ấy có ưu điểm của cô ấy. Đừng làm sự so sánh.

Thể My nhếch mép:

− So sánh ư? Tại sao lại phải so sánh? Nhưng em nói cho anh biết, Thúy Bình không để ý đến anh đâu.

Vĩnh Phú bực bội:

− Anh không muốn nói với em nữa.

− Cũng được. Nhưng em nói cho anh biết, anh không thể với tới Thúy Bình đâu. Còn em thì khác, lúc nào em cũng yêu anh.

Vĩnh Phú nhìn Thể My:

− My à! Anh không muốn dối My. Anh quả thật chỉ coi My là em gái. Anh rất quý My, nhưng mà…

− Anh Phú! – Thể My nhếch mép - Rồi 1 ngày anh sẽ phải nghĩ lại. Anh sẽ hối hận…

Thể My chưa nói hết câu thì chuông điện thoại reo vang.

− Alô. – Phú cầm lấy điện thoại - Được rồi, 1 chút nữa tôi sang, Bình chờ nhé!

Thể My nhìn Phú bằng ánh mắt tóe lửa. Cô xoay lưng nện gót giày rời khỏi cửa.

− Thế nào? Bị chàng đuổi rồi hả? - Một giọng mai mỉa vang lên.

Thể My quay lại:

− Anh nói cái gì?

− Có gì đâu. – Thế Luân cười to – Tôi chỉ nói sự thật thôi.

− Tôi cấm anh cười giọng như thế.

− Cô quyền gì?

− Tôi…

− Cô phải biết, trong lòng Vĩnh Phú chỉ có Thúy Bình thôi.

− Anh nói thẳng ra đi! – Thể My vén tóc – Anh muốn gì?

− Đồng ý. Cả 2 ta sẽ giúp nhau.

− Cách nào?

− Tạm thời tôi chưa nói ra, nhưng cô yên tâm đi. Vĩnh Phú sẽ là của cô & Thúy Bình sẽ là của tôi.

− Không biết Thúy Bình có gì mà thu hút nhỉ? – Thể My bĩu môi – Ai cũng say mê cô ta, cả anh nữa.

− Cô đừng lầm! Tôi tìm đến Thúy Bình vì lẽ khác. Thúy Bình sẽ làm vợ tôi, rồi cô sẽ thấy.

− Cô ta để ý đến anh sao?

− Không để ý thì sao chứ? Cô ta cũng đâu phải không biết quen tôi. Từ từ cô sẽ thấy, Thúy Bình sẽ là vợ tôi.

− Anh vì cái gì?

− Tài sản, thế thôi. Chứ người tôi yêu là hạng như cô kìa.

− Tôi cấm anh mạt sát tôi. – Thể My gằn giọng.

Thế Luân cười nhẹ:

− Vậy hả! Vậy thì tôi xin lỗi. Thôi, chào cô. Cô nhớ nhé! Từ nay, chúng ta hợp tác nhau.

Thể My không trả lời, trong lòng cô bùng lên 1 ý nghĩ khác:

− Thúy Bình ơi! – Cô nắm chặt tay - Rồi 1 lúc nào đó, cô sẽ biết tay tôi. Đừng tưởng Thể My này hên. Vĩnh Phú chết mê chết mệt cô. Nhưng 1 ngày không xa, anh ta sẽ thấy, cô không cao đẹp như anh ta tưởng đâu.

o O o O o

Thúy Bình nhìn ra ngoài cửa sổ. Dãy điệp vàng rực rỡ phô ra trước mắt, phía xa là biển xanh. Khung cảnh thần tiên làm Bình nhìn mãi không chán.

Bình mở tung cửa sổ, cánh điệp rơi lả tả bên song. Bình nhặt mấy đóa hoa rơi, khẽ hát:

“Điệp vàng

Vàng mãi trong em

Hoa như

Người đến trước thềm

Nắng tan…”

Thúy Bình hít thật sâu không khí trong lành của biển. Cô tạm quên đi không khí căng thẳng trong cuộc họp lúc nãy.

Công ty hơn chục kỹ sư giỏi. Trong đó, trội hơn tất cả là Khánh Phong & Thế Luân. Khánh Phong du học ở Pháp về, trình độ & tay nghề cao. Tuy nhiên, Phong không được lòng trong công ty. Không ai ủng hộ Khánh Phong, họ đều nghiêng về phía Thế Luân. Dù vậy, Thúy Bình vẫn muốn chọn Khánh Phong đảm nhiệm dự án mới.

Thúy Bình thở dài trở lại bàn làm việc.

Khánh Phong bước vào phòng, ngồi xuống.

− Cô cần tìm tôi?

− Phải. – Bình đẩy tách nước trà lại phía Phong – Có 1 số chuyện, tôi muốn nói với anh.

− Quan trọng không?

Thúy Bình liếc xéo Phong:

− Không quan trọng không thể nói được à?

− Không, tôi chỉ tiện miệng hỏi thế thôi. Có chuyện gì vậy?

− Anh nghĩ sao về những lời mọi người nói lúc nãy?

− Chẳng nghĩ sao cả. – Phong nhún vai vẻ bất cần – Tôi không sống bởi dư luận, dư luận không nuôi sống tôi, thì tại sao tôi lại phải sống vì dư luận.

− Đó không phải là dư luận, mà đó là nhận xét chung của mọi người. Anh phải căn cứ vào đó mà sửa mình.

− Cô muốn nói chuyện này với tôi sao? Nếu vậy thì xin lỗi nhé…

− Anh thật cố chấp!

− Tôi cố chấp thế đấy. Cô có gì nói thì nói nhanh đi, tôi còn bận công chuyện.

Thúy Bình tỏ vẻ hờn dỗi.

− Lúc nào cũng công chuyện. Chuyện đâu mà lắm thế?

− Cô nói hay không? Tôi đi à.

− Thì… nói. Anh đủ sức nhận dự án trên không?

− Đủ.

− Tự tin thế ư? – Bình ngạc nhiên.

− Tự tin là bản tính, là thế mạnh của tôi.

− Được. Vậy tôi giao cho anh.

− Sao không giao cho Thế Luân? Anh ấy cũng rất có tài mà, như mọi người nhận xét ấy. Cô không sợ mọi người nói à?

Thúy Bình nhấp 1 ngụm nước trà trên tay.

− Tôi thử đứng trên dư luận 1 lần xem.

− Cô cũng liều thật. Nhưng báo cho cô biết, dư luận rất đáng sợ.

Khánh Phong không nói, anh nhìn ra cửa.

− Anh sao vậy?

− Có sao đâu. Nhưng tôi muốn xin cô 1 việc.

− Việc gì?

− Tôi muốn toàn quyền quyết định, từ nguyên vật liệu đến quy trình sản xuất. Tôi muốn áp dụng quy trình sản xuất mới vào dự án này.

− Anh bảo đảm thành công không?

− Đừng hỏi tôi. Tôi luôn tự tin vào việc làm của mình, tôi càng tin khả năng của mình hơn.

− Vậy được. Anh cần ai phụ giúp?

− Vĩnh Phú.

− Chỉ 1 Vĩnh Phú thôi sao?

− Đúng vậy. Chỉ Vĩnh Phú là đủ. Và tôi không muốn bất kỳ ai can thiệp vào, kể cả cô.

− Đồng ý! Tôi tin anh.

− Cảm ơn.

− Hy vọng anh sẽ đạt thành công lớn.

Thúy Bình nói xong nhìn ra cửa. Dãy hoa điệp vàng vẫn mênh mông, lòng Bình cũng mênh mông. Thúy Bình len lén nhìn Khánh Phong, lòng trỗi lên 1 cảm xúc mơ hồ.

− Hôm nay, anh có đi đâu không?

− Đi đâu là đi đâu?

− Không. Ý tôi hỏi là anh có rảnh không? Tôi mời anh đi ăn cơm, xem như chúc mừng.

− Vậy thì tôi mời cô mới đúng chứ.

− Nếu anh muốn. – Bình đứng lên.

− Cô chọn quán đi, tôi sẽ chở cô tới đó.

− “Điệp Vàng” – Bình đáp.

− Cô yêu điệp vàng đến thế cơ à? Lúc nào cũng điệp vàng.

− Vì điệp vàng rất đẹp, anh không thấy sao?

Thúy Bình chỉ tay ra cửa, dãy hoa lung linh trong nắng. Bình khe khẽ hát.

“Điệp vàmg

Vàng mãi trong em…”

− Cô thích bài hát đó sao?

− Phải. Bài hát hay & ngọt ngào làm sao, nhất là được hát bởi ca sĩ Khánh Bình.

Khánh Phong mỉm cười, nụ cười hiếm hoi trong cuộc sống chưa bao giờ Phong cười thoải mái thế.

Thúy Bình chợt nhìn sang Phong:

− A! Anh cũng biết cười.

Phong hừ mũi:

− Chứ ai không biết cười hả? Cô này thật lạ.

− Không, ý tôi nói là… chưa thấy anh cười bao giờ. Anh cười, trông đẹp lắm. Người ta bảo: “1 nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ”, anh cười nhiều sẽ rất tốt cho sức khỏe.

Phong nhíu mày:

− Cô giống bác sĩ hơn là giám đốc.

− Giám đốc hay bác sĩ cũng đều là người. Thế thì có gì khác nhau?

− Có chứ. Bởi vì…

− Vì sao?

− Bác sĩ thì rất tỉnh táo, còn giám đốc thì… tôi không bảo đảm.

− Anh nói thế là thế nào?

− Chẳng thế nào cả. Cô cứ về mà nghĩ.

Thúy Bình quay lưng lại, nhìn vào mắt Phong:

− Anh có yêu hoa điệp không?

− Không. – Phong đáp – Tôi chẳng thích cái gì rực rỡ quá.

− Rực rỡ thì sao? Hoa điệp tuy rực rỡ, nhưng nó vẫn bình dị, thanh khiết. Vả lại, rực rỡ cũng là 1 vẻ đẹp.

Phong lắc đầu:

− Lúc nào cô cũng đầu lý lẽ. Cô nên làm… luật sư thì hơn.

Bình nghiêng đầu nhìn Phong nghịch ngợm:

− Đây là lần thứ 3 trong buổi nói chuyện hôm nay, “đồng chí” bảo tôi đổi nghề. Bộ “đồng chí” ghét tôi lắm sao?

− Đâu có, tôi chỉ khuyên thôi. Vì tôi thấy các nghề đó hợp với cô.

Bình thở dài:

− Tôi cũng thấy vậy.

− Vậy sao cô…

− Vì ba tôi thôi. Ba muốn tôi nối nghiệp ba. Em tôi thì yếu đuối, anh tôi thì theo nghề khác. Công việc kinh doanh rồi chỉ còn mình ba…

Thúy Bình hạ giọng tâm sự:

− Tôi rất muốn là 1 luật sư, nhưng mà… tôi làm sao bỏ ba tôi được.

Khánh Phong nhìn người con gái trước mặt, xúc động. Không ngờ Thúy Bình lại dịu dàng vậy. Anh nhận ra ở Bình 1 cái gì đó rất đáng yêu.

− Thôi, đi ăn đi. Tôi đói quá rồi. – Bình đột ngột lên tiếng.

Phong cười nhẹ:

− Cô thật là… xoay như chong chóng, tôi chẳng biết đường đâu mà lần.

− Người ta chỉ lần khi không biết đường thôi.

Ngớ người ra 1 lúc, Phong mới hiểu câu nói lấp lửng của Bình. Anh lắc đầu:

− Cô thật lắm chuyện.

− Anh thấy vậy sao?

− Tôi không rõ. Nhưng… tôi vốn quý những người lắm chuyện.

Bình chun mũi:

− Tôi chẳng thèm. Vả lại, lắm chuyện mà quý nỗi gì, anh nịnh nọt hay đấy.

− Tôi không nịnh. Bây giờ, cô đi chưa hay là muốn nói gì nữa?

− Đi chứ. Tôi đói bụng lắm rồi.

Bình nói rồi nhí nhảnh bước khỏi phòng. Phong khép cửa rồi nhìn theo, lòng bâng khuâng không rõ vì lý do gì. Anh đếm bước phía sau, nhìn dáng mảnh mai của Bình phía trước. Tim Khánh Phong rung lên 1 điệu nhạc nhẹ nhàng.

Khánh Phong đến quán nước quen thuộc, anh hẹn Yến Nhi ở đó.

Hôm nay, Yến Nhi thật đẹp. Áo màu hoàng yến, quần xanh đậm, gương mặt cô rạng rỡ.

− Em đến lâu chưa? – Phong kéo ghế ngồi xuống.

− Chưa. – Nhi lúc lắc mái tóc được cột cao - Mới tới thôi. Nhưng mà… anh tới trễ đó.

− Xin lỗi mà.

− Ừ. Lỗi phải gì. Em nhỏ mọn thế sao? Anh uống gì? Cà phê nha!

− Ừ.

− Anh sao vậy?

− Đâu có sao. À, Yến Nhi này! Anh có chuyện muốn nói với em. – Phong ngập ngừng.

− Chuyện gì hả anh?

Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Yến Nhi, Phong không muốn nói: Anh rất yêu Yến Nhi, nhưng….

Phong nghĩ tới Khánh Huy. Anh biết Khánh Huy thương Yến Nhi thật lòng, Yến Nhi cũng không phải không có tình cảm với Khánh Huy.

Yến Nhi vẫn chờ đợi. Khánh Phong hít 1 hơi thật sâu:

− Chúng ta…

− Sao hả anh?

− À! Khánh Huy làm việc tốt không em?

− Khánh Huy ư?

− Ừ. – Khánh Phong gật đầu, tay khuấy đều ly cà phê vừa được đem ra – Nó thế nào rồi?

− Khánh Huy à? Anh ấy tốt lắm. Mà sao anh biết Khánh Huy?

− Khánh Huy là em anh. À! Cám ơn em đã giới thiệu việc làm cho nó.

− Không có gì. Hèn gì… anh ấy hao hao giống anh. Nhưng sao em hỏi, ảnh nói là không có anh em gì cả.

Khánh Phong buồn buồn:

− Chuyện dài dòng lắm, nhưng có thể nói ngắn gọn là Khánh Huy không nhận anh là anh của nó.

− Sao kỳ vậy?

− Em có quý Huy không?

− Có. Nhưng sao cơ?

− Nhi à! – Phong ngập ngừng – Anh…

Giọng Phong nhẹ như gió thoảng:

− Chúng ta… chia tay đi.

− Chia tay ư? – Yến Nhi thảng thốt – Vì sao chứ? Hay… anh nói đùa, hả Khánh Phong?

− Anh không đùa. Anh bảo là… ta chia tay đi.

Yến Nhi lắc đầu, mím môi, nước mắt rơi lã chã:

− Em không tin. Nhất định là anh đùa. Anh nói đi! Anh đùa có phải không?

− Anh không đùa. Nhi à! Anh không đùa – Phong hét to – Anh nói hoàn toàn là thật. Anh không muốn làm khổ em nữa. Anh… chỉ coi em như em gái. Còn nữa, anh… anh đã có người yêu rồi, em nghe chưa?

− Có người yêu rồi ư? Là ai chứ?

Khánh Phong không biết trả lời sao. Thoáng thấy bóng Thúy Bình vừa bước vào, anh kéo tay lại.

− Đây nè, em nhìn cho rõ đi.

− Sao, là Thúy Bình ư?

− Là Thúy Bình. Đúng vậy, là cô ấy.

Thúy Bình vẫn còn ngơ ngác thì Yến Nhi xô ghế đứng dậy, chạy ra khỏi quán. Trong lúc vô ý, Yến Nhi băng qua đường, không thấy 1 chiếc xe du lịch đang trờ đến.

Người tài xế thắng lại, nhưng đã muộn.

Yến Nhi ngã xuống, bên tai còn nghe tiếng hét chói tai của Thúy Bình.

o O o O o

Thúy Bình & Khánh Phong đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Khánh Huy cũng vừa tới.

− Có chuyện gì xảy ra với Yến Nhi? Anh nói đi, tại sao Yến Nhi bị xe đụng? Tính cô ấy xưa nay vốn cẩn thận mà.

Khánh Phong thở dài:

− Lỗi tại anh. Anh đòi chia tay với cô ấy.

− Còn lỗi với phải. – Khánh Huy gằn giọng – Anh lúc nào cũng vậy cả. Ah đã làm khổ bao nhiêu cô gái rồi, anh biết không?

− Khánh Huy à! Anh…

− Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa. Nếu Yến Nhi có bề gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Khánh Huy đảo mắt nhìn xung quanh. Thấy Thúy Bình, anh nhếch mép:

− Bạn gái mới của anh hả? Vì cô ta mà anh chia tay Yến Nhi?

Khánh Phong không kịp trả lời thì Khánh Huy đã quay sang Thúy Bình:

− Cô cẩn trọng, không khéo lại là Yến Nhi thứ 2 đó.

Khánh Phong bực bội nhìn Huy:

− Huy! Chẳng lẽ trong mắt em, anh xấu xa đến thế sao?

− Tôi không dám nhận xét đâu.

− Em…

Khánh Phong chưa đáp lại thì cửa phòng cấp cứu bật mở:

− Bác sĩ! Cả 3 cùng kêu lên – Cô ấy thế nào rồi?

− Tạm ổn. Nguy hiểm đã qua.

− Nhưng…

− Sao hả bác sĩ? – Khánh Huy hoảng hốt.

− Có dấu hiệu chấn thương sọ não, không biết bao giờ cô ấy tỉnh lại. Có thể 1 ngày, cũng có thể năm, 10 năm… Tôi không chắc.

Khánh Huy lảo đảo ngồi xuống ghế:

− Thật vậy sao bác sĩ? Chẳng lẽ không còn cách nào khác?

− Rất tiếc là không. – Bác sĩ thở dài.

− Ông nói dối! – Khánh Huy hùng hổ - Tôi sẽ làm thủ tục chuyển viện. Tại ông không trị được thôi. Thế nào, thế nào cũng có người trị được.

− Tùy cậu thôi.

Vị bác sĩ già nói rồi bỏ đi ngay. Khánh Huy ngồi xuống ghế, nức nở:

− Tại sao lại thế chứ? Yến Nhi đâu có tội tình gì?

Thúy Bình nãy giờ không lên tiếng bỗng nói, mắt đỏ hoe:

− Anh đừng lo mà. Thể nào Yến Nhi cũng khỏe lại thôi.

Khánh Huy quắc mắt nhìn Thúy Bình, vẻ căm phẫn:

− Cô & Khánh Phong rời khỏi chỗ này ngay! Chỉ tại 2 người thôi. Nếu không vì 2 người, Yến Nhi không đến nông nỗi này. Cút đi!

− Tôi cũng là bạn của Yến Nhi vậy. – Thúy Bình lớn tiếng – Tôi cũng đau lòng vậy. Còn Khánh Phong, Anh em các người sao lúc nào cũng vậy, cứ hồ đồ. Tôi bị lôi vào chuyện này mà không eõ vì sao.

− Cô không rõ ư? – Khánh Huy cười mỉa mai - Vậy cô giải thích đi, lý do gì anh tôi nói cô là bạn gái anh ấy, hả?

− Sao chú biết? – Phong ngạc nhiên.

− Muốn người ta không biết thì tốt nhất đừng làm.

Có lẽ cuộc tranh cãi sẽ diễn ra mãi nếu không có sự can thiệp của y tá.

− Xin lỗi, quý vị có biết đây là bệnh viện. Chúng tôi yêu cầu yên tĩnh.

− Xn lỗi cô.

Khánh Phong nói, anh run rẩy đặt điếu thuốc lên môi.

− Ở đây không được phép hút thuốc, ông thông cảm.

− Xin lỗi. – Phong nhét thuốc vào túi áo – Tôi có thể vào thăm bệnh nhân được chứ?

− Chiều đi, bây giờ vào không tốt đâu. – Cô y tá lên tiếng.

− Cám ơn cô. – Thúy Bình nhỏ nhẹ - Chiều, chúng tôi sẽ đến.

Đợi cô y tá đi khuất, Thúy Bình quay sang Khánh Phong:

− Tôi muốn gặp anh. Chúng ta ra kia nhé! Còn anh…

− Tôi ở lại, chiều sẽ vào với Yến Nhi.

− Huy à! – Phong lên tiếng.

− Tôi muốn yên tĩnh. Anh đi trước đi.

Khánh Phong thở dài rồi đi theo Thúy Bình. Còn lại Khánh Huy, anh nghĩ đến mẹ, đến Khánh Phong rồi Yến Nhi. Nỗi buồn ập đến, anh ôm mặt khóc nức nở trên hành lang lạnh vắng.

o O o O o

Thúy Bình & Khánh Phong ngồi trên băng đá cuối sân bệnh viện.

− Anh nói đi!

− Nói gì?

− Vì sao anh mượn tôi để chia tay Yến Nhi mà không nói cho tôi rõ?

− Tôi đâu định mượn cô, chỉ vì cô tới đúng lúc thôi.

− Anh còn dám nói sao? Anh có biết Yến Nhi là bạn tôi không? Cô ấy là bạn thân của tôi. Biết bao lần cô ấy kể với tôi về anh, anh làm thế, tôi làm sao nhìn mặt Yến Nhi đây. Tôi mang tiếng phản bạn, anh có biết không?

− Tôi xin lỗi.

− Xin lỗi? Xin lỗi là đủ sao? – Bình vẫn nóng nảy - Một lời xin lỗi… danh dự của tôi, mạng sống của Yến Nhi, anh thật quá đáng.

− Tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi. Vả lại, tôi đâu ngờ cớ sự thế này.

− Tại sao anh muốn chia tay với Yến Nhi?

− Không liên quan cô.

− Bây giờ thì liên quan đấy. Vì Yến Nhi là bạn của tôi, & anh, chính anh đã lôi tôi vào chuyện này. Yến Nhi có gì không tốt? Anh nói đi!

− Tôi…

− Sao anh không nói? Hay là anh chỉ quen cho biết như lời người ta đồn đại?

− Cô không được xúc phạm tôi.

− Vậy sao? Vậy thì anh nói đi.

Khánh Phong nói, giọng vừa có vẻ mai mỉa vừa có vẻ bực dọc:

− Tại sao cô lại quan tâm tôi thế? Định làm Yến Nhi sao?

Thúy Bình cố ý trêu tức Phong:

− Tôi chỉ quan tâm Yến Nhi thôi. Tôi chỉ muốn biết vì sao anh chia tay để khuyên cô ấy tránh xa hạng người có mới nới cũ.

− Cô nói gì?

− Không có gì. Mà tại sao anh phải lên tiếng nhỉ? Tôi đâu nói tới anh. Hay là tôi nói thế… đụng chạm đến anh? Nếu có, tôi xin lỗi nha.

Giọng trêu cợt của Thúy Bình làm Khánh Phong tức tối. Anh quay sang Thúy Bình, không nói gì. Thúy Bình bình thản nhìn Khánh Phong như không có gì xảy ra.

Phong ngả người mệt mỏi.

Anh nhắm mắt lại hồi tưởng khúc phim quá khứ. Thật khủng khiếp, ước gì đó chỉ là 1 giấc mơ.

− Tôi rất yêu Yến Nhi. - Đột ngột Phong nói.

− Gì cơ?

− Tôi rất yêu Yến Nhi. – Phong lặp lại – Cô biết không? Tôi rất yêu Yến Nhi.

− Vậy sao anh đòi chia tay Yến Nhi?

− Vì Khánh Huy.

− Khánh Huy ư?

− Phải. – Phong đáp bằng giọng mệt mỏi – Khánh Huy cũng yêu Yến Nhi.

− Và anh hy sinh?

− Tôi không cao cả thế, nhưng đây là việc duy nhất tôi có thể làm cho Huy. Từ trước tới giờ, điều gì tôi cũng hơn nó. Bây giờ, tôi muốn trả Yến Nhi lại cho nó…

− Như 1 lời tạ tội, phải không? – Thúy Bình hỏi.

− Phải.

− Anh sai rồi. Anh làm thế là làm khổ Yến Nhi, làm khổ cả Khánh Huy, cả anh nữa.

Phong ôm đầu. Thúy Bình vẫn rít giọng đều đều:

− Anh nghĩ lại đi. Anh sẽ đau khổ, rồi Yến Nhi sẽ nghĩ gì? Cái gì thì hy sinh được, chứ tình yêu thì không, anh rõ không?

− Tôi không rõ gì hết. Hiện giờ thì tôi mong sao Yến Nhi tỉnh lại.

Thúy Bình nhìn Khánh Phong, không ngờ 1 người bề ngoài cao ngạo, khó gần như Phong lại có 1 tâm hồn đẹp đến thế. Lòng Thúy Bình xúc động. Cô muốn an ủi Phong, nhưng lại không thể mở lời.

− Thôi, ta vào đi! – Phong nói – Tôi muốn thăm Yến Nhi.

Khánh Phong nói xong đứng dậy đi vào. Thúy Bình thở dài rồi đi theo.

Còn lại sau băng đá, Khánh Huy đứng sững sờ.

Huy thả người xuống ghế, mắt dõi xa xăm. Khánh Phong làm lòng anh rối bời. Yến Nhi ơi! – Huy nức nở - Sao lại thế? Tại sao chúng ta lại rơi vào cuộc tình tay ba này chứ?

Nắng lao xao trên cây, Khánh Huy thả hồn vào không gian tươi đẹp. Nhìn nắng, nhớ lời Khánh Phong, Huy thấy lòng ấm áp lạ. Lần đầu tiên, tình anh em sống lại trong lòng Huy mãnh liệt. Bao hờn dỗi trong lòng tan biến. Huy chợt thấy mình hạnh phúc sau bao năm đau khổ.

Khải Minh chọn những bông hồng thật đẹp đến chúc mừng sinh nhật Thủy Trinh.

− Anh Minh hả?

Thủy Trinh tỏ vẻ thất vọng khi thấy Khải Minh. Cô mở rộng cổng.

− Vào đi anh! Còn…

− Khánh Phong không đến được. Nó bảo anh đến trước, nếu thu xếp xong, nó sẽ đến sau.

Thủy Trinh tỏ vẻ giận dỗi:

− Ghét! - Hẹn rồi sao không tới chứ.

Khải Minh trân trọng trao hoa cho Thủy Trinh:

− Sinh nhật vui vẻ!

− Cảm ơn.

Khải Minh theo Trinh vào nhà. Trên bàn, 1 chiếc bánh sinh nhật lung linh ánh nến.

− Ngồi đi anh Minh.

− Thủy Trinh này!

− Gì cơ?

− Trinh yêu Khánh Phong lắm hả?

Thủy Trinh không trả lời. Cô vén tóc, với chai sâm banh trên bàn, khui ra.

− Anh uống rượu.

Trinh rót ra ly, uống ừng ực. Hết ly này rồi ly khác.

− Yến Nhi thật hạnh phúc. Ước gì em là Yến Nhi. Dù vẫn chưa tỉnh, nhưng Yến Nhi lại được sự quan tâm đặc biệt của Khánh Phong. Tại sao Khánh Phong không quan tâm em? Tại sao, tại sao hả Khải Minh? Anh trả lời em đi.

Khải Minh không nói, lòng Thủy Trinh đã quá rõ ràng, xem ra anh không còn hy vọng.

Minh đứng dậy cáo từ, lòng buồn rười rượi. Vậy là uổng công Khánh Phong đã dàn dựng cuộc gặp này.

Minh tự nhủ lòng sẽ cố quên. Yến Nhi chưa tỉnh, lòng Khải Minh càng phải cố quên. Anh phải dồn hết tâm sức vào công việc & vào Yến Nhi.

Khải Minh lang thang trên phố. Nỗi buồn trỗi lên dữ dội. Anh gọi điện cho Phong, hẹn đến quán cà phê quen thuộc.

− Có chuyện gì không? – Phong hỏi khi vừa ngồi xuống – Thủy Trinh thế nào?

− Thất bại nặng nề. T-Tring không đuổi tớ ra khỏi cửa là may.

− Cậu nói quá! Thủy Trinh cũng biết cậu vậy.

− Biết thì đã sao. Hôm nay, Thủy Trinh đang chờ cậu, đột nhiên tớ vác mặt đến.

Khánh Phong cười xòa:

− Tớ đã làm khổ cậu rồi.

− Không phải tớ. – Khải Minh nhún vai – là Thủy Trinh. Hỏi thật nha, cậu đã làm khổ bao nhiêu người con gái rồi?

− Yến Nhi… Tớ đã làm khổ Yến Nhi.

− Chỉ Yến Nhi thôi sao? Còn Thủy Trinh?

− Tớ chưa bao giờ làm khổ Thủy Trinh, chưa bao giờ tớ hứa hẹn. Trước hay sau, Trinh vẫn được tớ coi như là em gái. Chỉ có thế thôi.

Khải Minh kéo áo Phong:

− Cậu nhường Yến Nhi cho Khánh Huy, điều đó sẽ làm khổ cậu, khổ Yến Nhi & cả Khánh Huy nữa.

− Tớ biết.

− Biết sao vẫn làm? – Minh bực bội.

− Cậu biết tớ vì Khánh Huy mà… - Phong thở dài.

− Tại sao con người ta luôn khổ vì tình thế - Khải Minh hớp 1ngụm cà phê – Sao không ai, không ai thoát khỏi lưới tình nhỉ?

− Alô. – Tôi Khải Minh đây.

− Thật sao? – Khải Minh đột ngột la lớn rồi đứng lên – Đi Phong ơi!

− Đi đâu?

− Bệnh viện. Yến Nhi tỉnh rồi.

− Thật hả? Tuyệt quá! Ông trời quả không phụ lòng người.

Khải Minh trả tiền rồi nhanh chóng dắt xe ra khỏi quán. Lòng anh vui vẻ hơn bao giờ hết. Bóng dáng Thủy Trinh cũng mất, giờ anh chỉ còn thấy nỗi vui mừng.

Khánh Phong chợt nghĩ đến Thúy Bình. Anh gọi điện đến cơ quan.

− Alô. Cho tôi gặp Thúy Bình.

− Thúy Bình đi vắng rồi, có chuyện gì không?

− Không, tôi cảm ơn.

Phong nói rồi nhắn sang điện thoại cầm tay của Thúy Bình. Máy tắt.

Anh chán nản lên xe. Đi đến bệnh viện, Phong phân vân không biết có nên vào không. Anh đi đi lại lại trước bệnh viện.

− Anh… bị cái gì vậy? – Có tiếng nói vang lên làm anh giật mình.

Quay lại, Phong nhận ra Thúy Bình.

− Là cô?

− Vậy thì sao? Anh làm cái gì vậy? Bộ không sợ mòn giày à?

Phong nhăn mặt:

− Cô sao lúc nào cũng thế.

− Thế là thế nào?

− Tôi không thể dùng từ để tả. Nhưng bộ lúc nào, cô cũng đùa thế sao?

− Đùa ư? Tôi đùa với anh hồi nào? Khi nói, tôi có cười đâu.

− Không cười đâu có nghĩa là không đùa.

Thúy Bình phẩy tay:

− Tôi không nói với anh nữa. Anh vào thăm Yến Nhi chứ?

Phong phân vân:

− Tôi…

− Không có “tôi” hay “ta” gì cả. Vào nhanh lên đi! Anh sẽ rất ngạc nhiên & cũng rất hối hận đấy.

− Vì sao vậy?

Bình không nói, cô đi trước, Phong vội chạy theo:

− Anh cứ vào rồi biết. – Bình đẩy cửa phòng.

o O o O o

Yến Nhi ngồi trên giường, vẻ mặt xanh xao, ngơ ngác nhìn mọi người.

− Không nhớ anh thật sao, Yến Nhi? – Khải Minh lay vai em.

− Anh là ai?

− Khải Minh nè, anh của em nè.

Yến Nhi vẫn ngơ ngác lắc đầu, cô nhìn sang Khánh Phong rồi Thúy Bình, Khánh Huy.

− Nó không nhớ gì cả. – Khải Minh thở dài.

− Tại anh cả đấy. – Thúy Bình đột ngột lắc vai Khánh Phong - Nếu anh không bày trò thì đâu ra nông nỗi.

− Đừng trách ảnh nữa! – Khánh Huy đột ngột lên tiếng – Tôi tin rằng Yến Nhi sẽ tỉnh lại thôi.

Khánh Phong không tin vào tai mình, lần đầu tiên Khánh Huy bênh anh:

− Huy à! Anh… cảm ơn em.

Định nói gì đó, nhưng Phong dừng lại. Anh chỉ thốt được nên lời cảm ơn. Khánh Huy không trả lời, nhưng Phong cảm thấy khoảng cách giữa 2 anh em đã bắt đầu ngắn lại.

− Thôi, chúng ta ra ngoài đi. – Thúy Bình đột ngột đề nghị - Anh Huy ở lại nha.

Mọi người nhìn Bình ngơ ngác, song cũng theo.

− Cô gọi mọi người ra làm gì? – Khánh Phong nhăn nhó - Để mọi người ở với Yến Nhi 1 chút.

− Ở đông như thế làm gì? – Yến Nhi đâu nhận ra ai đâu. Cứ để Khánh Huy ở lại chăm sóc cô ấy, từ từ cô ấy sẽ hình thành tình cảm mới, như thế sẽ tốt hơn. – Thúy Bình nói & nhìn sang Khánh Phong nháy mắt - Phải không anh Phong?

Khải Minh nhìn Thúy Bình, cười cười:

− Em lúc nào cũng thế. Hỏi mà cứ như trêu người ta.

− Vậy thì sao, bản tính em là vậy mà, anh còn lạ gì nữa.

− Hèn gì đến bây giờ vẫn cô đơn.

− Hổng dám cô đơn đâu. Em co’ “Tiểu hoàng tử” lúc nào cũng quan tâm em.

− Bạn ảo thôi mà. Tự tìm cho mình 1 người bạn thật đi cô nương. – Khải Minh cốc đầu Bình.

Thúy Bình vưà xoa đầu, vừa trêu Khải Minh.

− Anh cũng vậy. Dữ thí mồ! Hèn chi… hổng ai thèm cả.

Khánh Phong nghe Bình nói, sợ Khải Minh buồn, anh lái sang chuyện khác.

− Cô về phòng, tôi có chuyện bàn với cô.

− Quan trọng không?

− Liên quan đến công ty. Còn quan trọng hay không là tùy cô.

Thúy Bình phụng phịu:

− Con người gì chẳng bao giờ dịu dàng cả. Quan trọng thì nói quan trọng, còn “quan trọng hay không thì tùy cô” – Bình bĩu môi - Bộ anh học đến đây rồi mà không biết thế nào là quan trọng sao? Thế thì đi du học làm gì?

Thúy Bình nói xong bỏ về trước. Khải Minh nhìn Phong.

− Chết cậu rồi!

− Gì cơ?

− Nữ giám đốc có vẻ “xao lòng” vì cậu rồi đấy.

− Ai nói với cậu thế?

− Cần gì ai nói, nhìn là biết liền.

− Cô ta lúc nào cũng làm khó tôi.

Khải Minh khoác vai Phong:

− Người ta bảo “thương nhau lắm cắn nhau đau”. Cô ta càng khó dễ, là cô ta càng quan tâm đến cậu đấy.

Khánh Phong đột ngột quay sang Khải Minh:

− Chuyên gia tâm lý, sao không lo chuyện của mình đi? Chuyện người ta thì giỏi, chuyện mình chẳng ra sao cả.

− Có sao đâu. “Ngoài sáng trong quáng” mà.

− Cậu bỏ cuộc thật sao? – Khánh Phong vỗ vai Minh.

− Bỏ cuộc. Tớ không thể bị xem thường mãi.

− Tùy cậu. À, mà này! Lúc nãy, Thúy Bình nhắc “Tiểu hoàng tử” là ai vậy?

− Tớ chỉ biết sơ thôi. Mà tớ không nói đâu, đi mà hỏi Thúy Bình ấy.

− Thôi. Tớ về, chiều sẽ vào.

− Cậu đừng vào nữa. Yến Nhi tỉnh rồi, cứ để Khánh Huy chăm sóc, nếu cậu đồng ý nhường cho Khánh Huy.

− Cậu không giận tớ chứ?

− Giận thì được gì? Cậu cũng không có lỗi, chẳng qua tại Yến Nhi không may mắn.

Khánh Phong chào Khải Minh rồi về. Anh cho xe chạy dọc tán điệp vàng. “Tiểu hoàng tử” – Phong mỉm cười khó hiểu.

Thúy Bình đi đi lại lại trong phòng. Thế Luân chép miệng:

− Tôi nói thật, cô phải nghe tôi.

− Ai bảo anh là Khánh Phong & Vĩnh Phú thông đồng ăn chặn nguyên vật liệu sản xuất của công ty? Tôi không tin.

− Không phải vì không được cô giao mà tôi ghen ghét hãm hại Khánh Phong, tôi nói ra là vì công ty. Cả Khánh Phong lẫn Vĩnh Phú, không ai trong số họ đáng tin cả. Cô đừng quá tin người.

− Vậy à? - Vậy tôi cám ơn anh. Tôi sẽ điều tra.

− Còn điều tra gì nữa? Mẻ xi măng mới ra đấy không thành công, hắn chưa báo cô sao? Còn nữa, tại sao không sử dụng quy trình sản xuất cũ mà cứ sử dụng quy trình mới. Làm sao tin được Khánh Phong, & quy trình của hắn chứ? Vả lại, cô giao cho hắn & Vĩnh Phú toàn bộ, thật phiêu lưu.

Thúy Bình nhăn mặt:

− Anh cứ để từ từ tôi điều tra.

− Điều tra? Cô điều tra xong, chắc bán cả cái công ty này luôn quá. Cô cứ về hỏi ba cô xem, vì sao ông ấy không trọng dụng Khánh Phong, cô sẽ rõ. Vì sao hắn không được lòng mọi người chứ?

Thế Luân cứ nói mãi. Thúy Bình bịt tai lại:

− Mời anh ra ngoài cho! Gọi Khánh Phong lên đây cho tôi. Tôi cảm ơn anh, nhưng tôi muốn nghe lời giải thích của Khánh Phong. Anh yên tâm đi! Nếu Khánh Phong có lỗi, tôi chẳng tha cho anh ta đâu.

− Tùy cô. Cô nói thế thì tôi mừng. Thật ra, tôi chỉ vì lo cho cô.

Không còn tâm trí để nghe, Thúy Bình gật đầu:

− Cám ơn anh.

− Cô phải đề phòng, đừng quá tin người.

− Vâng. – Bình gật đầu.

Thế Luân lùi ra phía cửa. Khánh Phong vừa đi vào. Luân nhếch mép.

− Đồ phản chủ!

− Anh… - Phong nắm cổ áo Thế Luân – Anh tin tôi đấm anh 1 quả không?

− Cứ việc – Luân khinh khỉnh - Cứ việc. Công ty có bảo vệ. Anh đấm tôi 1 cú xem.

Phong giơ nắm đấm lên.

− Các anh thôi đi chưa? – Thúy Bình quát lên – Phòng làm việc của tôi chứ không phải đấu trường. Có muốn đánh nhau thì ra khỏi công ty tôi.

Khánh Phong buông tay ra. Thế Luân kéo lại áo cho ngay ngắn:

− Xin chào nhé!

Khánh Phong bực bội sập cửa, rồi đến trước mặt Thúy Bình.

− Tôi có chuyện muốn nói.

− Chuyện gì? Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.

− Tại sao cô giao nguyên vật liệu kém chất lượng cho tôi?

− Tôi ư? Ai bảo với anh vậy?

− Còn ai bảo. Tôi trực tiếp sản xuất, chẳng lẽ tôi không biết. Thật quá đáng!

− Tôi lại nghe báo cáo là anh đổi nguyên vật liệu… Anh bảo tôi nên tin anh hay nên tin báo cáo kia?

− Theo cô thì ai đáng tin?

− Tôi không rõ. Nhưng ai, tôi cũng tin.

− Cô chỉ có thể tin 1 trong 2 thôi. Tự cô phải có lập trường chứ.

− Anh nói thế nghĩa là bảo tôi… không có lập trường?

Khánh Phong ngã người ra ghế.

− Cô vừa nói chứ không phải tôi. Nhưng bây giờ, cô trả lời đi. Cô có tin tôi không?

− Có.

− Vậy thì cô nói đi, tại sao nguyên vật liệu kém chất lượng? Tôi cứ tưởng khi cô lên giám đốc thì mọi chuyện sẽ khác. Không ngờ cô cũng như ba cô, lường gạt người khác.

− Anh nói gì? – Thúy Bình giận tái mặt – Sao lại có ba tôi? Anh không được đụng tới ông ấy.

Khánh Phong cũng không vừa:

− Không được ư? Còn cô nữa, sao cô cũng giống ba cô, làm ăn… không tích đức.

− Anh nói gì?

− Nguyên vật liệu kém chất lượng, xi măng kém chất lượng… hậu quả thế nào, cô biết không?

Thúy Bình đứng dậy:

− Anh nói gì? Nguyên vật liệu kém chất lượng, anh dám bảo đảm là không nhún tay vào sao?

− Cô hỏi thế là thế nào?

Bình nhếch mép:

− Chẳng thế nào cả, tôi tin anh thật thà, nhưng… lòng người khó lường.

− Chứ không phải cô cũng như ba cô, chỉ lo lời cho mình sao?

− Sao anh cứ nói đến ba tôi? Ba tôi đã làm gì?

− Cô cứ về hỏi ông ấy.

− Nếu được, tôi chẳng hỏi anh. Cho tôi biết, tại sao anh cứ nói về ba tôi?

Khánh Phong không trả lời mà hỏi Thúy Bình.

− Cô có biết vụ sập công trình chung cư 8 năm về trước?

− Vụ sập chung cư ư? Tôi có nghe. Nhưng… sao cơ?

− Cô biết chung cư do ai xây không? Thầu ăn cánh với ba cô, làm xi măng kém chất lượng, chung cư sập ngay sau 2 tháng đưa vào sử dụng. Cũng may, số thiệt hại về của không có, vì chưa ai dọn đến. Nhưng…

− Sao cơ?

− Có 1 gia đình chết 2 người, còn 2 đứa con lưu lạc đâu không rõ.

− Thật sao? – Bình lảo đảo.

Phong hừ mũi:

− Tôi không ngờ 8 năm sau, cô lại đi tiếp bước chân của cha cô.

− Tôi không có.

− Vậy ai tráo đổi nguyên vật liệu kém chất lượng?

− Vậy là không phải anh?

Phong cười:

− Phải đấy. Thì ra cô không tin tôi. Cô nên điều tra trong công ty thì hơn. Tôi nói cho cô biết, trong công ty này, có 1 số người ăn cánh với cha cô, bây giờ cũng thế.

Bình thở ra:

− Không ngờ… làm giám đốc cũng khó thật.

− Vậy ai nói cô dễ?

Thúy Bình đứng lên, mở cửa sổ:

− Tôi muốn nhờ anh 1 chuyện.

− Gì?

− Điều tra giúp tôi, xem ai tráo đổi nguyên vật liệu.

− Tôi không phải cảnh sát. Nếu muốn thì cứ nhờ cảnh sát.

Thúy Bình liếc xéo:

− Nếu nhờ cảnh sát được, tôi đã không nhờ anh. Người gì mà lúc nào cũng thích từ chối những việc người ta nhờ.

Câu sau cuối, Thúy Bình cố ý hạ giọng thật thấp, nhưng Khánh Phong vẫn nghe.

− Tôi không thích làm việc đó.

− Sao lại không?

− Không sao cả, tôi không thích làm. Cô nhờ Vĩnh Phú đi.

Thúy Bình tự nhủ: “Nhờ được thì ai thèm nhờ anh. Con trai gì mà không ga-lăng gì cả. Khó ưa!”

Nghĩ thế, nhưng Bình không nói ra. Cô lớn tiếng:

− Vậy cứ coi như tôi giao anh thêm việc. Đi điều tra giúp tôi.

− Tôi không làm.

− Tôi sẽ đuổi việc anh. – Bình làm ra vẻ nghiêm trọng.

− Cứ đuổi, tôi nghỉ ngay. Tôi là 1 kỹ sư có tài, ở đâu mà chẳng có việc.

Thúy Bình nheo mắt:

− Anh có lẽ xin vào lộn xí nghiệp mất rồi.

− Ý cô nói là tôi phải vào nhà máy chế biến thuốc nổ chứ gì? – Phong hỏi lại – Cô chưa nói tôi đã biết cô muốn nói gì rồi.

Thật đáng ghét! – Bình nghĩ – Thông minh thì vừa vừa thôi. Rõ là…

Thúy Bình đột ngột đề nghị:

− Anh giúp tôi nhé! – Năn nỉ anh mà. Vì uy tín của công ty. OK?

Bình nói & đưa ngón tay út ra. Khánh Phong không còn cách nào khác là “móc ngoéo” cùng Bình. Anh nhếch mép, giọng vừa đùa vừa thật.

− Thật trẻ con!

− Vậy thì sao chứ? Anh hứa rồi nha. Không được nuốt lời.

Khánh Phong thở dài:

− Cô ép người quá đáng.

− Vậy thì sao chứ? Người như anh, không ép anh đâu làm.

Khánh Phong đành chịu thua. Trong tâm, anh bắt đầu dành cho cô gái bướng bỉnh này 1 niềm cảm mến. Nhất là khi phát hiện Bình là “Công chúa bướng bỉnh”.

− Anh đi với tôi chứ? – Bình đột ngột hỏi.

− Đi đâu?

− Thăm xí nghiệp, xưởng sản xuất.

− Được thôi. Nếu cô muốn, tôi sẽ đưa cô đi.

− Đương nhiên là muốn rồi. – Bình nháy mắt – Đi nào!

Phong uể oải đứng lên.

− Đi liền sao?

− Đi liền. – Bình nói rồi bước nhanh ra cửa.

Khánh Phong bước theo.

− Cô làm gì mà gấp dữ vậy?

− Chuyện hôm nay chớ để ngày mai. – Bình vừa đi vừa nói.

Khánh Phong đi theo Thúy Bình. Chẳng mấy chốc họ đến khu sản xuất.

Mọi người mải miết làm việc. Thúy Bình nhìn 1 anh thợ.

− Anh làm ở đây lâu chưa?

− Dạ, chừng 1 năm.

− Vậy còn anh? – Thúy Bình chỉ người kế bên.

− Dạ, nửa năm.

Bình sang phòng bên, dò hỏi. Không công nhân nào quá 4 năm. Những người có kinh nghiệm đâu?

− Cô muốn tìm những người biết vụ tai nạn 8 năm trước sao? – Phong hỏi khi 2 người rời khỏi xưởng.

− Phải. Anh đoán ra hay thật. Nhưng…

− Cô phí công thôi. Vì tất cả đã được cho nghỉ việc hoặc chuyển đi. Một số… đã mất nữa.

− Mất ư? Vì sao?

− Cô đừng hỏi, nhưng vụ tai nạn đã được dàn xếp ổn, không ai kiện cáo. Quên đi thì hơn.

− Còn… gia đình bị hại?

Phong hừ mũi:

− Họ không kiện thì thôi, cô lo gì?

− Nhưng… tội nghiệp họ.

− Cô quá nhân đạo, khác xa cha cô.

− Anh làm công ty này bao nhiêu năm rồi?

− Mới 3 năm thôi.

− Sao anh biết vụ tai nạn đó? Anh…

− Ba tôi từng làm ở đây, chỉ có thế thôi. Ba tôi bây giờ không còn, nhưng ông ấy có kể tôi nghe, thế thôi.

Thúy Bình ấm ức:

− Tôi sẽ hỏi ba.

− Tốt hơn là đừng hỏi. Cô sẽ không có câu trả lời thoả đáng. Trái lại, tình cha con lại sứt mẻ.

− Thế, anh bảo tôi phải làm sao?

− Đừng giẫm lên vết xe đổ, thế là đủ rồi.

Thúy Bình tỏ vẻ ngao ngán.

− Ước gì tôi không là giám đốc. Như thế… thật tốt.

− Tại sao cô không biết dùng quyền hạn của mình để tạo hạnh phúc cho người khác? Tại sao cô không dùng quyền hạn để cải tạo lại công ty?

− Anh nghĩ tôi sẽ làm được sao?

− Được. – Phong gật đầu – Tôi tin cô.

− Anh ủng hộ tôi chứ? – Bình hỏi.

− Vâng. Mãi mãi ủng hộ.

− Cảm ơn.

Bình cười. Lời Khánh Phong nói với cô quả tạo thêm sức mạnh. Bình tự nhủ lòng sẽ vì lời nói ấy mà cố hết sức mình, sửa lại sai lầm của ba & đền bù những gì ba mình đã làm nên.

Thúy Bình về nhà đúng lúc Minh Vũ & Hải Bình khép cổng:

− Từ từ, đợi đã, đợi đã. – Bình kêu lên 1 cách khôi hài.

Minh Vũ bước ra mở cửa, trêu:

− Ở ngoài đi, nhà này không chứa cô.

− Anh giỏi nhỉ! Nhà này là nhà của ai, anh biết không?

− Tại sao lại phải biết, nhưng chắc chắn không phải là nhà của cô rồi. Tôi không quen cô, phải không Hải Bình?

Đang nói, Minh Vũ bỗng hỏi làm Hải Bình ngơ ngác gật đầu.

− Anh học được cách nói chuyện đó của ai thế? – Thúy Bình hỏi.

− Của cô, chứ còn ai nữa.

− Tôi không nhận đại tử. – Thúy Bình dài giọng.

Hải Bình cười khúc khích:

− Anh nói chuyện không lại chị ấy đâu. Chị ấy lanh lắm!

Thúy Bình vờ thở dài:

− Em quả thật hết nói. Chị đây không bênh lại bênh Minh Vũ. Hắn có gì tốt mà em say mê thế?

Hải Bình đỏ mặt:

− Chị này! Nói chuyện gì kỳ.

− Kỳ, kỳ… không kỳ sao sạch – Bình nhe răng cười – Còn anh? Bình đột ngột quay sang Vũ – Anh nghĩ thế nào?

− Thế nào là thế nào?

− Anh nghĩ thế nào về tôi?

− Chẳng nghĩ thế nào cả. Nhưng tôi đồng ý với Hải Bình, cô rất lanh lợi.

Bình lại thở dài:

− Không nói chuyện với 2 người nữa. Lúc nào cũng bênh nhau, chán chết!

− Chán thì đừng nói nữa, Thôi, cô đưa Hải Bình vào giúp, tôi về.

− Anh không vào nhà chơi sao?

− Tôi có công chuyện, hẹn lúc khác nhé.

− Vậy chào anh.

− Bye!

Thúy Bình đợi Minh Vũ đi rồi mới nói với theo:

− Đừng bay, té bây giờ.

Hải Bình mỉm cười:

− Chị này! Lúc nào cũng trêu người khác muốn khóc lên ấy.

− Chị chưa thấy ai khóc cả. Em nói quá lời rồi.

Bình nói & kéo tay em vào trong nhà.

Căn nhà mát lạnh, được chưng toàn hoa điệp vàng – loài hoa yêu thích của T-bình.

Ông Sơn đang ngồi trên ghế xa lông xem ti vi.

− Ba! – Hai chị em cùng kêu lên.

− Về rồi hả? – Ông Sơn hỏi - Ngồi xuống đi, ba có chuyện muốn nói với 2 đứa.

− Chuyện gì vậy ba? – Thúy Bình hỏi.

Ông Sơn nhìn Thúy Bình:

− Con với Minh Vũ sao rồi?

Thúy Bình nhìn em rồi hỏi:

− Sao là sao ạ?

− Con đừng giấu ba. Tại sao Minh Vũ đi chơi với Hải Bình mà không phải với con? Ba nói rồi, ba chỉ muốn gả con cho Minh Vũ chứ không phải Hải Bình.

− Ba! – Thúy Bình kêu lên – Con hay Hải Bình cũng thế. Chúng con là chị em mà.

− Nhưng ba chỉ muốn con làm vợ Minh Vũ, Hải Bình không thể.

− Vì sao thế ba?

− Con không cần biết. Con chỉ cần biết rằng, ba muốn con làm vợ Minh Vũ, con chứ không phải Hải Bình.

− Xin ba thương con… - Hải Bình rơm rớm nước mắt.

− Vì thương con, ba mới ngăn cản không cho con lấy Minh Vũ. Hải Bình! Con nghe đây. Lấy Minh Vũ, con sẽ gặp bất hạnh. Nghe ba, tìm cho được 1 đối tượng khác.

− Con không cần. – Hải Bình bệu bạo – Con chỉ cần Minh Vũ thôi.

− Con phải nghe ba. Thúy Bình! Ba sẽ xem ngày làm lễ hỏi cho con & Minh Vũ.

Thúy Bình kêu lên:

− Ba! Ba thật cố chấp. Ba hãy cho con biết lý do, vì sao thế ba? Hải Bình cũng là con ba, lời hứa vẫn được thực hiện mà.

− Con không hiểu đâu.

Hải Bình đứng lên, nức nở chạy lên lầu.

Thúy Bình quay lại:

− Ba! Ba giải thích đi, lý do tại sao?

− Vì con biết kinh doanh. Khi về với Minh Vũ, con sẽ cùng Vũ nắm công ty. Con biết đấy, gia đình bên ấy chỉ có mình Minh Vũ.

− Thì ra… ba lợi dụng cả hôn nhân của con để kinh doanh.

− Không phải lợi dụng, nhưng ta tranh thủ thời cơ.

− Ba thật quá đáng! Ba không thương con, cũng không thương Hải Bình. Ba chỉ lo công ty, lo tài sản. Con… con… thất vọng về ba quá.

− Thất vọng ư? Nếu không có tao, ai sẽ làm cho cái nhà này ngày 1 giàu có, công ty ngày 1 lớn mạnh chứ? Con sao không hiểu. “Nam Việt” là 1 công ty lớn, muốn thắng “Nam Việt” không phải là chuyện dễ. Nhưng nếu con làm vợ Minh Vũ, thì “Nam Việt” sẽ là 1 cánh của ta. Như thế, không còn lo gì nữa.

Thúy Bình lắc đầu:

− Ba tính toán quá. Ba! Con xin ba, hãy vì Hải Bình, ba cứ cho Hải Bình & Minh Vũ đến với nhau. Con xin ba mà.

Ông Sơn trừng mắt:

− Anh em nhà bây định nổi dậy chống lại tao chắc. Thật nuôi ong tay áo. Xưa nay, ai nuôi mày lớn, ai cho mày ăn học, ai cho mày cuộc sống giàu sang, lên xe, xuống ngựa? Mày thử nghĩ xem, trong trường học có mấy đứa bằng mày, sao mày không nghĩ tới?

− Giàu sang… - Bình chua chát - Bằng những thủ đọan hại người chứ gì?

− Mày nói cái gì? – Ông Sơn hét lên.

Thúy Bình lau nước mắt, những giọt nước mắt tức tối kềm nén bấy lâu nay ứa ra.

− Ba đừng dối con. Con biết cả rồi. Vụ sụp công trình 8 năm về trước.

− Mày biết gì?

− Ba! Con biết cả rồi. Tại sao ba lại cung cấp xi măng kém chất lượng cho công trình làm hại nhân mạng chứ?

− Ai nói cho mày biết?

− Không cần ai nói cả, chỉ nội việc ba cho công nhân thôi việc, chuyển công tác là con biết. Còn nữa, trong chuyến này, nguyên vật liệu nhập vào cũng toàn hàng kém chất lượng. Lại là ba nhúng tay vào chứ gì?

− Sao, mày lại nghi ngờ ba mày ư? Thúy Bình! Mày thật là quá đáng.

− Không phải ba thì còn ai. Ai có thể làm được việc đó chứ? Ba nói đi, nói đi!

Trong cơn tức giận, Thúy Bình gần như quên mất người trước mặt là ba mình. Cô hét to cho vơi đi bực dọc. Ông Sơn tát vào mặt Bình.

− Tao cấm mày ăn nói kiểu đó. Mày nghi ngờ cả ba mày ư? Nuôi mày ăn học bao nhiêu năm để rồi mày quay lại dạy đời tao đó à? Ai dạy mày nói kiểu ăn nói đó, hả?

− Ba! Con xin lỗi. Nhưng ba hãy nghĩ lại. Uy tín công ty là trên hết & cả tính an toàn của công trình nữa, ba à.

− Tao nói rồi. – Ông Sơn vẫn còn giận – Mày phải nghe tao. Thúy Bình! Ba không hề nhúng tay vào đợt này. – Ông Sơn đột nhiên đổi giọng - Một lần đã đủ ân hận rồi.

− Thật sao ba? – Thúy Bình hỏi.

− Thật. Ba thề đấy!

− Vậy… chẳng lẽ trong công ty…

− Thúy Bình! Con mới về nên chưa hiểu. Làm giám đốc phải đối phó với nhiều phức tạp. Đó chỉ là 1 trong những phức tạp con phải đối phó thôi. Nghe ba, điều tra cho kỹ, không nên tin ngay cả người tin cẩn nhất.

Chợt nghĩ đến Khánh Phong, Bình hỏi:

− Ba đánh giá Khánh Phong thế nào?

− Ba chỉ làm việc với Khánh Phong có 2 năm. Tay ấy cao ngạo, có vẻ khó gần, nhưng đáng tin.

− Vậy sao… ba không ưa anh ấy?

− Không hẳn là không ưa, nhưng quả là ba không mấy thích hắn. Khánh Phong rất có tài, nhưng luôn chống lại ba. Nhưng… sao đột nhiên con quan tâm đến Khánh Phong thế?

− Không có. – Bình khống chế - Con chỉ hỏi thế thôi.

− Mà ba nè! – Thúy Bình kéo tay ông Sơn. Chuyện của Hải Bình…

Ông Sơn lắc đầu:

− Con đừng nói nữa, ba không muốn nghe. Con & Minh Vũ phải là vợ chồng. Ba nói rồi, con khnôg có quyền cãi.

− Ba…

Không đợi Thúy Bình nói, ông Sơn đã gọi xe rời khỏi nhà. Thúy Bình nhìn theo tuyệt vọng.

o O o O o

Thúy Bình lên lầu, gõ cửa phòng Hải Bình.

Một lúc lâu sau, Hải Bình mới ra mở cửa… Mắt cô đỏ hoe.

− Chị Bình! Vào đi chị.

− Em đừng buồn! – Thúy Bình an ủi em - Chị sẽ thuyết phục.

− Em không tin là chị sẽ thuyết phục được ba. Ba xưa nay rất cố chấp.

− Không thuyết phục được, nhưng chị sẽ có cách làm ba đồng ý.

Thúy Bình nói với giọng tự tin, nhưng chính cô chưa biết phải làm gì.

− Chị ơi!

− Gì?

− Nếu ba không đồng ý, chắc em chết mất.

− Em không được nghĩ bậy. – Bình nghiêm mặt - Chuyện gì cũng có cách giải quyết. Tin chị đi Hải Bình.

− Em tin. Nhưng… chị đừng làm phật lòng ba.

− Chị biết rồi. Yên tâm đi! Thôi nghỉ ngơi, chị đi đây chút.

Thúy Bình nói rồi về phòng, thay quần áo, cô nhanh chóng hẹn Minh Vũ đến xưởng hoạ Duy Bình.

− Anh Hai, anh Vũ, chị Phương!

Thúy Bình đến khi mọi người đã tề tựu đông đủ.

− Có gì vậy Thúy Bình?

Bình kể lại mọi chuyện & kết thúc.

− Giải pháp hữu hiệu nhất bây giờ là hoãn lễ cưới. Anh Vũ! Ba mẹ anh chấp nhận Hải Bình không?

− Tôi đưa Hải Bình về rồi. Cái chính là ba tôi muốn kết thân với ba cô, còn cô hay Hải Bình đều không quan trọng.

− Vậy tốt rồi. Anh nghe đây, chúng ta phải đóng kịch thật khéo. Khi sắp đám cưới, ta sẽ công bố: cô dâu là Hải Bình. Kế hoạch là như vầy…

− Rất tốt! – Minh Vũ kêu lên – Nhưng cô phải nói với Hải Bình, kẻo cô ấy buồn.

− Tôi biết rồi. – Thúy Bình dài giọng - khỏi phải nhắc. Lúc nào cũng Hải Bình… thấy ghét. Trên đời này, sao lại có người quan tâm đến Hải Bình thế nhỉ.

Mọi người cười rộ lên trước thái độ của Thúy Bình, khiến Minh Vũ đỏ mặt.

Anh hỏi lại:

− Cô ganh tỵ à?

− Ai thèm. – Thúy Bình nheo mắt - Nếu cần, tôi chỉ cần nói 1 tiếng có khối người quan tâm.

Duy Bình vừa cười vừa nói:

− Đừng nói chuyện với Thúy Bình nữa, không khéo sẽ tan xác cả lũ.

Mọi người ai cũng hiểu câu nói của Duy Bình, nên cười rộ lên.

Thúy Bình vùng vằng:

− Ghét! Hợp đồng trêu người ta. Ba người trêu một người, không xấu hổ sao.

Minh Vũ trả đũa:

− Ba người cũng chưa chắc nói lại cô. Chẳng qua là cô… nhường thôi. Phải không?

Thúy Bình ấm ức, nhưng cố tỏ ra vẻ thản nhiên.

− Tất nhiên. Tôi không nhường thì ai mà nói lại.

Thúy Bình nói rồi khép chân lại chào theo kiểu nhà binh. Xong, cô bước nhanh ra cửa, bỏ lại sau lưng tiếng cười rúc rích của mọi người.

Minh Vũ đợi Thúy Bình đi khuất cũng đứng dậy, cáo từ.

− Vân Phương à!

Duy Bình gọi sau khi tiễn Minh Vũ về.

− Gì thế anh?

Vân Phương vừa hỏi vừa dọn những hộp màu rải rác trên sàn.

− Em định nhờ ai làm đại diện nhà gái?

− Em chưa biết. Em chẳng còn ai thân thuộc cả. Giá như anh em còn bên em thì tốt quá!

Thấy Vân Phương buồn, Duy Bình mỉm cười, an ủi:

− Rồi em sẽ gặp lại anh em thôi mà. Trái đất này nhỏ lắm, đừng lo. Mà nếu gặp lại anh em, em có nhận ra không?

− Em… khnôg rõ. Năm lạc ảnh, em mới… 16 tuổi. Nhưng mà… chắc ảnh nhận ra em mà.

Duy Bình ôm nhẹ Vân Phương vào lòng:

− Anh tin là thế. Hay là… để anh nhờ Khánh Phong.

− Khánh Phong?

− Ừ. Khánh Phong rất tốt. Chắc là Phong sẽ đồng ý thôi.

− Cũng được. Vậy anh… thu xếp & nói với anh ấy giúp em.

− Được rồi. – Bình gật đầu.

− Còn anh, ai sẽ đại diện cho anh?

− Bác Dương, ba của Minh Vũ.

− Anh nói với bác chưa?

− Chưa. Nhưng bác sẽ đồng ý thôi.

Vân Phương kéo áo Duy Bình:

− Lúc nãy, sao anh không cho Thúy Bình biết chuyện chúng ta sắp cưới nhau?

− Anh muốn lúc nào thu xếp xong sẽ nói. Anh không muốn nó lo lắng. Nội chuyện của công ty cũng làm nó nặng đầu lắm rồi, còn chuyện của Hải Bình nữa… Thúy Bình còn trẻ, phải cho nó có thời gian dành cho mình chứ.

Vân Phương nhẹ nhàng.

− Em biết chứ. Mà này! Hay là anh tìm cho cô ấy 1 chàng hoàng tử đi.

− Con bé ấy bướng lắm, nó chẳng chịu đâu.

− Hay là… Khánh Phong. Em thấy Khánh Phong được đấy.

− Nếu duyên nợ thì ai mà tránh khỏi. Anh… cứ để đấy, tự nó sẽ vận động thôi.

− Thật sao.

− Em giới thiệu Khánh Phong là em cũng đồng quan điểm với anh. Chỉ như thế thôi cũng đủ chứng tỏ là Bình & Phong có duyên. Thôi, ta đừng quan tâm đến họ nữa.

Duy Bình nói & đi về phía giá vẽ. Anh đưa bút hoàn thành chi tiết cuối cùng của bức họa dở dang.

Thúy Bình đến công ty khá muộn. Khánh Phong đang chờ cô ở cửa phòng.

− Sao giờ này cô mới tới? – Khánh Phong hỏi.

− Bộ tôi tới trễ sao? – Thúy Bình hỏi tỉnh.

− Không. Đồng hồ trong công ty & của tôi chạy sớm hơn.

− Anh thật quá đáng! Nhịn giám đốc 1 câu cũng không được.

− Tôi không nhịn ai cả. Quen rồi… trừ phi…

− Trừ phi gì?

Khánh Phong nhấm nhẳng:

− Cô ra thêm 1 điều luật là… không được trêu tức & phải nhường nhịn nữ giám đốc.

− Không nói với anh nữa. Anh tìm tôi có chuyện gì không?

− Không.

− Vậy là anh tìm tôi cho… đỡ nhớ à? – Thúy Bình tiếp tục đùa.

− Tôi không rảnh để nhớ cô. Tôi tìm cô để báo cho cô biết 1 tin.

− Tin gì? Quan trọng không?

Phong nhún vai:

− Theo tôi thì quan trọng. Còn theo cô thì tôi không rõ.

Thúy Bình gật gù:

− Tầm hiểu biết của anh không đến nỗi. Tôi… tin anh.

Thúy Bình nói bằng giọng kẻ cả làm Khánh Phong khó chịu. Tuy nhiên, anh làm ra vẻ thản nhiên.

− Tất nhiên là phải tin tôi rồi. Trong công ty này, có ai hiểu biết bằng tôi chứ.

Thúy Bình cố nín cười:

− Vậy anh nói đi.

− Tôi đã tìm ra người tráo đổi vật liệu. Chỉ nghi ngờ thôi, nhưng cô phải biết để mà phòng.

− Ai? – Bình hỏi bằng giọng quan tâm.

− Vĩnh Phú.

− Vĩnh Phú ư? – Thúy Bình hỏi, giọng thảng thốt - Tại sao lại là Vĩnh Phú chứ.

Khánh Phong thở hắt ra:

− Chính tôi cũng bất ngờ. Nhưng theo tôi, việc tráo nguyên vật liệu, Phú làm không phải vì lợi nhuận , vì bỏ túi riêng, mà vì 1 lý do khác.

− Lý do gì?

− Trả thù gia đình cô.

− Trả thù ư? Thù gì?

− Tôi nghĩ là có liên quan đến vụ tai nạn 8 năm về trước.

Thúy Bình nhắm mắt lại: “ Trả thù ư?”

− Bây giờ cô tính thế nào?

− Thế nào là thế nào?

− Truy cứu không? Nếu muốn, tôi sẽ giao toàn bộ những gì tôi biết cho cảnh sát.

− Theo anh thì sao?

− Theo tôi thì không nên, vì Vĩnh Phú báo thù không phải không có lý. Đừng chuốc oán gây thù cho nhau nữa.

Thúy Bình nhìn Khánh Phong:

− Anh nói thật hợp ý tôi.Vậy anh giúp tôi tìm đủ chứng cớ, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với Vĩnh Phú.

Khánh Phong cười thoải mái:

− Xem ra cô cũng nhân đạo nhỉ!

− Đương nhiên rồi.

− Khác xa ba cô.

− Đừng nhắc ba tôi với thái độ như vậy. Ba tôi rất quý anh.

Khánh Phong đứng lên, mở cửa sổ:

− Tôi chưa bao giờ bị chi phối bởi ai. Một người quý tôi, chưa chắc tôi sẽ quý lại.

− Anh rất cố chấp.

− Vậy thì sao? Đó là bản tính của tôi, tôi không sửa được. Nhưng nếu sửa được, tôi cũng không sửa, vì đó là thế mạnh của tôi.

Thúy Bình lái sang chuyện khác:

− Anh có yêu hoa điệp vàng không?

− Không. Tôi cực kỳ ghét loài hoa ấy, & ghét cả những người thích nó.

Quá hiểu bản tính Khánh Phong, Thúy Bình không thèm cãi lại, cô bảo:

− Anh hãy nghe tôi, tập thích hoa điệp vàng đi. Vì người thích loài hoa này có tâm hồn rất đẹp.

− Trừ cô ra chứ gì? Tôi biết. – Phong đáp tỉnh.

Thúy Bình lắc đầu:

− Anh quả thật không hiểu gì người xung quanh cả. Tâm hồn tôi mà anh không cho là đẹp thì quả là 1 sai lầm lớn.

Khánh Phong không đáp. Anh quay nhìn Thúy Bình với ánh mắt đầy thiện cảm. Thúy Bình đến bên khung cửa sổ rực hoa điệp vàng làm tâm hồn anh trỗi lên 1 khúc nhạc khác thường. Bỗng dưng anh muốn hát:

“Em là cô Tấm

Bước ra từ cõi hoa vàng

Lung linh

Sóng mắt như ngàn vì sao

Tà áo em

Bay trong gió chiều

Bên khung cửa vàng

Hắt hiu…”

o O o O o

Khánh Phong vừa bước ra khỏi phòng Thúy Bình thì gặp Thủy Trinh.

− Anh Phong!

− Có gì không? – Phong có vẻ dè dặt.

− Anh có thể nói chuyện với em không?

Phong không còn cách nào khác là đồng ý. Anh đưa Thủy Trinh đến băng đá kê ở hành lang.

− Anh Phong! – Trinh nói - Tại sao anh lánh mặt em?

− Anh không có. – Khánh Phong đáp - Chẳng qua là anh bận việc thôi.

− Bận việc? Bận việc hay là bận gặp gỡ Thúy Bình?

− Em nói gì?

− Anh đừng giả vờ nữa. Anh nói đi! Em & Thúy Bình có gì khác nhau. Em thua Thúy Bình ở điểm nào? 4 năm du học, chẳng lẽ tình cảm trong 4 năm không bằng tình cảm trong vài tháng sao anh?

− Anh cấm em nói bậy!

− Em không nói bậy. Anh thật khó hiểu. Anh cần chiều chuộng, em đã chiều chuộng. Còn Thúy Bình, cô ta luôn chống đối anh. Cô ta cũng chẳng quan tâm anh, sao anh lại yêu cô ta chứ?

− Em đừng nói linh tinh.

− Linh tinh ư? Phải, em nói rất linh tinh, nhưng đúng chứ gì?

Khánh Phong thở hắt ra:

− Em về đi. Lúc nào bình tĩnh lại hãy nói chuyện tiếp.

− Anh đứng lại đó! – Thủy Trinh hét lên – Em… muốn anh nói rõ ràng hơn.

Khánh Phong ngồi xuống:

− Thủy Trinh! Đây là công ty. Muốn gì, về nhà hãy nói.

− Em không về. Anh mà không nói rõ, em không về. Trái lại, em sẽ tìm Thúy Bình hỏi chuyện.

Phong bắt đầu bực bội:

− Em thật vô lý, Thủy Trinh à. – Phong hạ giọng - Nếu anh có làm gì để em hiểu lầm thì anh xin lỗi, chứ anh lúc nào cũng xem em như em gái.

− Em gái ư? Anh Phong! – Trinh gằn giọng – Lúc trước, anh yêu Yến Nhi, em rất đau khổ nhưng vẫn cố vui vẻ. Đến bây giờ, chia tay Yến Nhi, anh lại đến bên Thúy Bình. Tại sao vậy? Em có gì không bằng Thúy Bình?

Khánh Phong đứng lên:

− Thôi, chào em. Lúc khác ta nói chuyện.

Phong nói rồi đi thẳng. Thủy Trinh buông mình xuống ghế, thẫn thờ.

− Lại 1 người đau khổ! – Thể My đứng sau lưng Trinh lúc nào - Khổ vì Thúy Bình.

− Cô nói gì?

− Tôi nói là có người đau khổ vì Thúy Bình. Sao chúng ta không liên kết lại phá ả 1 trận? Cô sẽ có Khánh Phong, còn tôi sẽ có Vĩnh Phú.

− Vĩnh Phú ư?

− Vâng, Vĩnh Phú cũng mê mệt cô ả Thúy Bình.

− Cô định làm thế nào?

− Tôi sẽ nói cụ thể hơn, nhưng phải từ từ. Rủi cô “trá hàng” thì khổ cho tôi.

− Cô cứ tin tôi! – Thủy Trinh quả quyết – Tôi phải trả thù Thúy Bình, tôi phải giành lại Khánh Phong.

Thể My mỉm cười ranh mãnh:

− Phải, cô rất đẹp, lại có tài. Còn Thúy Bình thì được gì chứ? Ả chỉ giỏi quyến rũ đàn ông thôi. Nhưng rồi… Thúy Bình ơi! Cô sẽ phải hối hận vì điều đó.

− Cô định làm gì?

− Phá công ty.

− Bằng cách nào?

Thể My nhếch mép:

− Từ từ tôi… Nhưng tôi nhờ cô. Cô cũng là 1 kỹ sư phụ trách bộ phận kỹ thuật. Chỉ cần cô thêm 1 chút gì đó vào quy trình sản xuất, xi măng không thành phẩm, công ty không giao hàng kịp thời thì…

− Nhưng Khánh Phong đang phụ trách chứ không phải tôi.

− Dễ thôi, cô cứ nghe tôi đến xin lỗi Khánh Phong, & lợi dụng quan hệ thân thuộc để phá. Rất tiện lợi phải không? Còn nữa, Thúy Bình sẽ nghi ngờ ai? Khánh Phong & Vĩnh Phú, cô ta sẽ trút giận lên .

− Có người khác rồi. Tôi sẽ điều tra. Biết đâu chúng ta sẽ có thêm người.

− Nếu có, cũng chẳng ai theo phe anh đâu.

− Có cô đủ rồi. – Luân nheo mắt rồi đi thẳng.

Thể My nhìn theo rồi từ từ rời chỗ, trong lòng vui với kế hoạch mới hình thành.

o O o O o

Khánh Phong không đến nhà Khải Minh nữa. Anh không thể đối diện với Yến Nhi, cô cũng không thích gặp anh. Trong mắt Yến Nhi bây giờ chỉ có mỗi Khánh Huy, & anh không muốn phá vỡ điều đó.

K-huy dạo này cũng cởi mở với Phong hơn. Chính điều đó làm Khánh Phong vô cùng sung sướng. Công việc dạo này ngày càng nhiều, anh không còn thời gian nghĩ đến chuyện khác. Phong cũng không hiểu nổi mình. Hễ rảnh 1 chút, trong đầu anh lại loáng thấy hình ảnh Thúy Bình. Nhất là từ lúc anh biết Bình là “công chúa bướng bỉnh” bé bỏng bấy lâu nay mình trò chuyện.

Anh mở máy vi tính lên, không có “công chúa” trên mạng, chỉ có 1 dòng nhắn.

“Tiểu hoàng tử! Lâu quá không gặp, dạo này mình bận lắm. Không biết bạn có ở gần mình không? Mình không thể lên mạng trò chuyện với bạn thường xuyên được. Bạn chắc cũng thế…”

Dòng nhắn khá dài. Công chúa đúng là công chúa, vẫn nghịch ngợm như xưa.

Phong click chuột, nhắn lại. Bây giờ chỉ có anh là người biết mặt đối phương. Phong vui vì điều đó.

Anh chuẩn bị đứng lên thì chuông cửa reo vang. Phong ra mở cửa:

− Thúy Bình!

− Vâng. Bộ lạ lắm sao?

− Không lạ, nhưng bất ngờ. Cô vào đi!

− Tôi không vào. Nhưng tôi chờ anh, chúng ta đi ra kia bàn công chuyện.

Phong cười:

− Nhà chỉ có mình tôi, cô lo gì?

− Nhưng tôi thích ngồi ngoài kia hơn.

Thúy Bình chỉ về phía băng đá cuối vườn, nơi có cây điệp vàng đơm hoa rực rỡ.

− Được thôi. – Phong lắc đầu – Cô lúc nào cũng thế. Loài hoa ấy có gì đẹp chứ?

− Nhưng tại sao anh lại chưng nó trong nhà? – Bình hỏi, khi Phong vừa bưng 2 ly sinh tố ra.

− Gì cơ?

− Hoàng điệp ấy?

− À! Cho sáng nhà thôi. Tôi lười đi mua hoa mà lại…

Thúy Bình đưa tay chặm những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt.

− Nóng chết đi được!

− Vậy mà đòi ra đây. Trong nhà có máy lạnh lại không chịu.

− Tôi ghét máy lạnh.

− Thôi được, cô tìm tôi có việc gì? Quan trọng không?

− Tùy anh thôi. – Thúy Bình cố ý lặp lại câu nói của Khánh Phong đã nói với mình.

Phong vẫn không tỏ vẻ gì nao núng:

− Tôi chỉ cảm thấy quan trọng khi chuyện liên quan tới mình. Còn chuyện công ty thì tôi không quan tâm. Và tôi chỉ thích nghe chuyện gì quan trọng thôi.

− Anh thật ích kỷ!

− Ích kỷ không phải là 1 tính xấu. Nhưng đó không phải là ích kỷ, đó chỉ đơn giản là không thích xen vào chuyện người khác thôi.

Phong nói & đưa ly sinh tố lên miệng uống ngon lành. Thúy Bình làm theo, chép miệng:

− Anh pha sinh tố… dở thật đấy.

− Dở thì đừng uống. – Phong nói - Đỡ hao.

− Có 1 ly nước mà cũng tiếc, anh đúng là… trùm sò.

− Còn tính nào nữa, cô gán luôn cho tôi đi. – Phong cười – Thôi, nói vào chủ đề đi. Cô đến đây bàn chuyện của Vĩnh Phú, đúng chưa?

− Đúng.

− Vĩnh Phú thế nào rồi?

− Không thế nào cả. Tôi chỉ phát hiện ra anh ta chính là đứa bé trai con gia đình bị tai nạn năm đó.

− Sao cô biết?

− Hồ sơ cũ. Anh Khải Minh đã lục giúp tôi.

− Tôi biết ngay là cô sẽ nhờ Khải Minh mà.

− Anh biết ư?

− Tất nhiên. Vì thế nên tôi không nhờ nó. Rồi mọi chuyện thế nào?

− Lẽ ra gia đình ấy còn 1 bé gái nữa, nhưng Vĩnh Phú chỉ có 1 mình, đâu có em út gì.

− Có đấy. – Phong lên tiếng – Em Vĩnh Phú là 1 người rất quen thuộc với chúng ta.

− Là ai?

− Vân Phương.

− Vân Phương ư? Chẳng lẽ Vân Phương…

− Vân Phương chưa biết, có thể Vĩnh Phú cũng chưa biết. Tôi chỉ suy đoán thôi. Vì hôm Vân Phương ở viện, tôi phát hiện ra cô ấy còn có 1 người anh trai. Cả gia đình: Phạm Vĩnh Tuyên, Nguyễn Thị Vân, Phạm Vĩnh Phú, Phạm Vân Phương.

− Thật. Chỉ vì anh em họ chưa gặp nhau thôi.

− Khổ anh Hai rồi! – Thúy Bình kêu lên.

− Khổ cả 2 đấy. Nhưng… - Phong đột nhiên dừng lại – Cô có thể cứu vãn mọi chuyện đấy.

− Tôi ư?

− Cô chỉ cần nghe tôi, Vĩnh Phú tất sẽ nguôi giận. Đây cũng là cách cô cứu ba cô.

− Có nên giúp anh em họ gặp nhau không?

− Có chứ. Cô cứ tạo cơ hội, còn việc còn lại, từ từ sẽ tính. Cô cứ tin tôi, mọi việc sẽ ổn thôi.

− Anh chắc chứ?

− Không chắc. – Phong đáp.

Thúy Bình cười. Khánh Phong đúng là Khánh Phong, lúc nào cũng nói ngược. Bình đứng lên đi vào nhà.

Khánh Phong bước theo. Bình vào tới cửa chợt dừng lại.

− Gì thế?

− Anh vào trước đi.

− Cô cứ vào, nhà tôi không có nuôi cọp.

Bình cười khúc khích:

− Đương nhiên rồi. Chứ anh có nuôi cọp, tôi đã vào nhà từ… nãy giờ để xin bắt tay nó.

Phong đẩy cửa bước vào. Bình như chìm vào không gian đầy nghệ thuật. Không ngờ Phong lại nghệ sĩ thế. Thúy Bình bước đến bên dàn máy hiện đại.

− Anh cũng ái mộ ca sĩ Khánh Bình sao? – Thúy Bình reo lên đầy thích thú.

− Thì có sao đâu nào. – Phong đáp - Chẳng lẽ mọi người thì thích được còn tôi thì không à?

Bình che miệng cười:

− Tôi chỉ hỏi thế thôi, vì tôi cũng rất ái mộ Khánh Bình. Anh ta chỉ ca những ca khúc mình sáng tác, mà những bài hát Khánh Bình viết đều ca ngợi hoa điệp vàng.

− Cô ái mộ chỉ vì thế thôi sao?

− Không. Khánh Bình còn hát rất hay, rất truyền cảm nữa.

− Cô thấy mặt Khánh Bình lần nào chưa?

− Tôi ao ước được gặp biết mấy. – Bình thở dài – Nhưng anh ta không bao giờ lộ diện trước công chúng.

− Tôi thì gặp rồi. – Khánh Phong nói.

Thúy Bình hào hứng hỏi:

− Trông anh ta thế nào?

− Bình thường thôi.

− Tôi không tin.

− Vì sao?

Thúy Bình tỏ vẻ quan trọng:

− Vì anh ta phải khác người kìa. Ít ra là anh ta phải… phải..

− Phải thế nào? – Khánh Phong trêu.

Ngay cả 1 cô gái lanh lợi như Thúy Bình cũng phải ấp úng. Bình chẳng tìm ra từ ngữ nào để diễn đạt được điều mình muốn nói. Phải khác thế nào nhỉ?

Khánh Phong vẫn không buông tha:

− Cô nói đi chứ.

− Tôi không nói nữa. – Bình bướng bỉnh – Anh nói đi! Anh ta bình thường là bình thường thế nào?

− Thì bình thường giống… tôi vậy nè.

− Anh ta đẹp trai không?

− Đẹp.

− Đẹp… cỡ nào?

− Cỡ… tôi.

Phong nói rồi nhe răng cười. Thúy Bình giận dỗi:

− Không giỡn à nghen.

− Tôi nói thật đó.

− Không nói chuyện với anh nữa. Tôi về.

Bình đứng lên nện giày lộp cộp ra cửa. Dường như bao nhiêu bướng bỉnh, cô dồn hết xuống đôi chân.

− Tội nghiệp đôi giày! – Phong nheo mắt – Nhà nhẹ thôi.

Bình không trả lời, cô lên xe, nổ máy.

Phong nói với theo:

− Cô có muốn… xin hình Khánh Bình không, tôi xin cho.

Thúy Bình đã đi xa, tà áo trắng cùng dáng người nho nhỏ khuất dần sau dãy hoa điệp vàng mênh mông. Phong bồi hồi khẽ hát:

“Em là cô Tấm

Bước ra từ cõi hoa vàng…”