Chương 1
Chương 1Lâm Kỳ Tịnh bò dậy khỏi giường, mắt lim dim đi bật máy tính, tự động đăng nhập QQ và MSM, sau đó lê chân đi đánh răng rửa mặt.
Cô chọn lựa khó khăn giữa hai loại kem đánh răng vị hoa quả và vị bặc hà, sau đó bóp mội vệt bặc hà màu xanh da trời, nhét chiếc bàn chải tự động vào miệng, lúc quay trở lại đã thấy tiếng tin nhắn tích tích tắc tắc phát ra từ chiếc máy tính
“Đừng nói là lại chết máy rồi chứ?” cô than thở một tiếng trong lòng, nhưng nghỉ ngơi 2 ngày, không đến nỗi tích lũy nhiều việc như vậy chứ?
Tiểu biên tập 1: Bản thảo đâu bản thảo đâu? Ảnh đâu ảnh đâu!
Tiểu biên tập 2: Ảnh làm sai rồi!!!
……….
Tiểu biên tập 3: Cho tôi biết số tài khoản đi, để gửi tiền bản thảo gửi tiền bản thảo!
……….
Cô nuốt nước bọt nhanh chóng xem xét mấy cái tin nhắn và emo, ngón tay lại nhanh như bay đóng cửa sổ lại, cho đến tận cái tin cuối cùng………
“Xin chào cô Lâm, tôi là biên tập của tạp chí “Trào lưu du lịch”, muốn bàn bạc với cô, mở một chuyên mục du lịch. Nếu cô có ý muốn, xin nhanh chóng liên lạc với tôi.”
“Trào lưu du lịch” ? Lâm Kỳ Tịnh vất vả nghĩ một lúc, hình như cô đã nghe thấy tên tạp chí này ở đâu đó. Mới thành lập, nghe đồn là dưới trướng một tập đoàn nào đó, rất có tiền và thế lực .
Cô rất có hứng thú với tạp chí du lịch có tiền và thế lực đó, do đó nhanh chóng thêm đối phương vào danh sách bạn.
Thời gian làm việc, phản ứng của đối phương rất nhanh, nói chuyện vài ba câu, cuối cùng gửi cho cô một bản hợp đồng.
Lâm Kỳ Tịnh cảm thấy mình có phải là nhìn nhầm không, điều khoản ưu đãi như vậy? Cô đánh dấu lại máy chỗ đặc biệt bất ngờ, rồi nhắn cho đối phương từng điều một: các anh có nhầm không thế?
Biên tập: Đâu có nhầm. Nếu cô Lâm đồng ý hợp tác, tên của chuyên mục gọi là “Tự mình thể nghiệm, còn thêm vào tên của cô. Chúng tôi rất có thành ý.
Quá……quá thành ý ấy chứ
Lâm Kỳ Tịnh lập tức lấy chiếc máy in ra in bản hợp đồng, đọc lại cẩn thận tỉ mỉ một lần nữa, sau đó trả lời: Không có vấn đề gì. Tôi ký.
Văn phòng chính của tòa soạn ở cùng một thành phố với Lâm Kỳ Tịnh, đều ở Phỉ Hải. Lâm Kỳ Tịnh trịnh trọng chạy đến đó ký hợp đồng trực tiếp. Tòa soạn báo nằm ở một tòa nhà thương vụ trong khu vực vàng, không hề khó tìm. Cuối cùng tiếp đãi cô chính là người biên tập đã liên hệ với cô qua mạng. Một phụ nữ khoảng 30 tuổi, chiếc áo màu xanh thẫm, quần thụng, khuôn mặt nhìn lên, khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Lâm Kỳ Tịnh hỏi đến việc tại sao lại tìm được cô, biên tập cười cười: “Tôi đã đọc các bài báo và nhật ký du lịch của cô trên các tạp chí khác, cảm thấy rất phù hợp với sự định hướng của tạp chí chúng tôi.”
Không thể không nói, cô ấy nói chuyện ấm ấm nhè nhẹ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, ngay cả sự hư vinh của Lâm Kỳ Tịnh cũng đã được mãn nguyện rồi.
“Lâm tiểu thư, bài báo ra mắt của chúng tôi, cô có cách nghĩ gì không?”
Lâm Kỳ Tịnh chau chau mày: “Tôi mới từ Campuchia về…..”
Cô ấy lịch sự nói: “Thật ra tôi có một đề nghị rất hay.”
“Là gì vậy?”
“Hòn đảo MIA ở trên Nam Hải, cô đã nghe qua bao giờ chưa?”
Lâm Kỳ Tịnh cảm thấy mắt mình đã nhìn thẳng: “MIA”
Quần đảo MIA, là một khu đảo du lịch nghỉ ngơi nhỏ mới được khai thác trên Nam Hải, gần đây được mấy tạp chí du lịch hàng đầu đánh giá là “hòn đảo du lịch đáng để đến nhất trong thập kỷ mới”, chi phí đương nhiên không hề rẻ. Hơn nữa bây giờ đang trong giai đoạn kinh doanh thử, cơ hội vào đến đó quả thật quá ít ỏi, cũng chẳng trách được phản ứng của Lâm Kỳ Tịnh, vừa chờ đợi vừa do dự.
“Đúng.” Biên tập mỉm cười nói: “Nếu có thể, cô đồng ý đi chứ?”
“Ồ…..Nhưng……….vấn đề chi phí……….”
“Cho nên tôi hỏi cô, nếu có thể đi được, cô đồng ý không?”
“Đồng ý! Nhưng……”
“Vậy không có vấn đề gì nữa. Lâm tiểu thư, sự ra mắt rất quan trọng, tôi hy vọng cô có thể làm hết sức mình.”
Lâm Kỳ Tĩnh kéo va ly hành lý, từ bến cảnh xuống, nhìn thấy người đến đón cô. Là một hướng dẫn viên trẻ ở đây, có một làn da đen thui, hàm răng trắng bóng, mái tóc ngắn. Ở đây, nhưng kiểu trang điểm như thế có thể gặp ở bất kỳ đâu
Đi theo xe về khách sạn, cho dù là có chuẩn bị trước tinh thần, vẫn bị sự phóng khoáng thoải mái của tòa soạn làm cho giật mình. Cô ở căn phòng hướng ra biển, một chiếc giường rất lớn, phòng tắm quay về phía bờ biển, một ban công riêng biệt để tập yoga. Người phục vụ giúp cô đặt hành lý xuống, đưa ra ý kiến cho cô: “Bây giờ không khí gần biển rất tốt, cô có thể vào vườn hoa ngồi một lát.”
Gật đầu cảm ơn, Lâm Kỳ Tịnh thay quần áo, đeo chiếc túi mây liền đi xuống. Có lẽ là do liên quan đến việc khách sạn kinh doanh thủ nghiệm, nên vẫn chưa có mấy người, cô thoải mái chiếm một chiếc giường, gọi một cốc nước dừa. Do vừa mới xuống máy bay, đầu vẫn còn hơi choáng váng, dưới ánh mặt trời nhạt, lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ có một đĩa cari cua rất to………đầu bếp đích thân mang ra, còn đổ lên trên một thìa dầu nóng, thơm đến mức không chịu nổi………..Lâm Kỳ Tịnh chép chép miệng rồi tỉnh dậy, dẫm trên chiếc dép đi trong nhà bước vào nhà hàng.
“Thật sự xin lỗi cô, hôm nay nhà hàng không kinh doanh.: Người phục vụ nhà hàng ở tầng thượng khuôn mặt khó xử ngăn lại tiếng ục ục trong dạ dày Lâm Kỳ Tịnh, “Cô có thể xuống nhà hàng ở tầng dưới………”
“Nhưng món cari cua không phải là món ăn trên bảng hiệu của nhà hàng các anh sao?” Lâm Kỳ Tịnh nhìn nhìn nhà hàng đằng sau lưng anh, những người phục vụ vẫn quét dọn như thường, nhìn thời gian, chắc cũng sắp đến thời gian kinh doanh rồi.
“Xin lỗi, tối nay có một vị khách đã bao cả nhà hàng. Không phục vụ người ngoài.”
Lâm Kỳ Tịnh há há miệng, đang chuẩn bị cúi đầu tui nghỉu rời đi, một cô phục vụ đi đến, nói với tốc độ rất nhanh: “Mau đến giúp đỡ, đứng đây tán gẫu cái gì.”
Mặc dù là nói với đồng nghiệp, nhưng ánh mắt không kiên nhẫn khác thường liếc nhìn Lâm Kỳ Tịnh một cái
Lâm Kỳ Tịnh đã chuẩn bị đi khỏi, nhưng không thể không nói………bị ánh mắt đó, làm cho cô tức giận. Nhớ lại, nguyên nhân lớn hơn………lúc cô đói, tính khí dễ nổi nóng một cách bất thường
Quay người lại một cách vô cùng tao nhã, ánh mắt nhìn thẳng vào cô phục vụ đang vội vã chuẩn bị rời đi, nói——
“Cô biết tôi là ai không?” Cô vênh cao cằm lên, làm ra vẻ vênh mặt lên hất hàm sai khiến, “Tôi là khách của Trần Tích Nhiên.”
Cô gái phục vụ ngẩn ra một lúc, khi nghe thấy cái tên đó, vẻ mặt phản xạ theo kiều kiện đờ đẫn, tiếp đó cười một cách rất tiêu chuẩn: “Tiểu thư quen với ngài Trần sao?”
Lâm Kỳ Tịnh thoải mái gật đầu, không hề có một chút chột dạ nào, mặc dù cô không quen biết……..nói ra cái tên Trần Tích Nhiên thì có tác dụng gì cho việc cô có thể ăn món cari cua lúc này chứ. Nhưng——vì tức giận quá.
Trong khóe miệng của cô gái phục vụ rõ ràng ẩn giấu sự mỉa mai khiến cho cô cảm thấy hơi bất an, ánh mắt của Lâm Kỳ Tịnh nhìn quanh một vòng nhà hàng, không ngờ phát hiện ra……….bên trong hình như có một người khách.
“Vị khách đó đang uống đồ uống à? Tại sao nói là không kinh doanh?” Cô lớn tiếng nói.
Bên ngoài cửa sổ chính là biển xanh trời xanh, người thanh niên đó đang chầm chậm uống nước hoa quả. Anh có một mái tóc đem thậm, không dài, cũng không ngắn, cũng không phải là kiểu tóc gì có thể nói ra được——tóm lại là kiểu mà sẽ làm cho các nhà tạo mẫu tóc phải đau đầu, trên người là một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, mờ ảo lộ ra đường nét cơ thể rắn chắc.
Những lời nói trước cũng không phải là không nghe thấy, chỉ là lười nhác nhìn cảnh biển, cũng không quá chú ý. Chỉ đến khi khói lửa đã bắt đầu lan đến cơ thể mình, người đó mới quay mắt lại nhìn, dò xét một cách thích thú cô gái đang nói chuyện hùng hổ đó.
Xem ra cũng khá xinh xắn……..Nhưng chiếc kính râm trên mặt hơi to, dường như che hết cả nửa khuôn mặt……….
Cái đó hơi gây trở ngại việc anh tiến hành nhớ lại: mình có người khách như vậy lúc nào nhỉ?
Anh nghi hoặc nghĩ một lúc, đưa tay ra gọi người phục vụ, nói nhỏ mấy câu.
Cô phục vụ vốn dĩ vẫn muốn nói gì đó liền bị đồng nghiệp lôi đi, một người đàn ông khác trên tấm biển ghi tên Giám đốc đi lại, cười khách khí lạ thường: “Tiểu thư, vừa rồi rất xin lỗi. Khách của chúng tôi bao nhà hàng lúc 7h, vẫn còn 1 tiếng rưỡi nữa, nếu cô đồng ý, có thể dùng bữa.”
Lâm Kỳ Tịnh mặt mày hớn hở, cũng cảm thấy rằng chiêu bài “Trần Tích Nhiên” này cũng thật là quá tốt? Thật ra……..cô chỉ biết người đầu tư cho tạp chí “Trào lưu du lịch” là người họ Trần đó, còn về việc khai thác MIA, dường như cũng có dây mơ dễ má với người đó, nếu không thì biên tập cũng không đưa ra ý kiến cho cô đến đây.
Lâm Kỳ Tịnh thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, lúc gọi món khộng hề do dự: “Một phần cari cua.”
“Món trên bảng hiệu ngoài cari cua, bồ câu hầm nước dừa cũng rất ngon.” Có tiếng nói vọng lên từ phía sau
Lâm Kỳ Tịnh quay đầu, hơi bất ngờ khi gặp phải một vẻ mặt vui tươi rực rỡ lạ thường
Khuôn mặt đó, nếu chỉ nhìn ngũ quan, cho 75 điểm, chỉ là tuấn tú một cách bình thường mà thôi; nhưng khi cười, giống như là ánh sáng bỗng nhiên chiếu xuống trên bãi cát trắng, 100 điểm.
Cô lịch sự cười với người đó, nói đơn giản: “Thế à?”
Lúc người thanh niên đó tự ý cầm ly nước trái cây ngồi xuống trước mặt cô. Lâm Kỳ Tịnh mắt bé nhìn mắt to với anh ta, lộ ra vẻ không thoải mái. Một mình cô đã đi qua rất nhiều nơi, núi cao khe sâu, thảo nguyên sa mạc, nhưng không thể nói rằng………cô có thể xử lý tốt được một sự bất ngờ thế này.
“Thưa anh, chúng ta có quen biết không?” Cuối cùng Lâm Kỳ Tịnh dùng một câu chẳng ra làm sao để mở đầu.
Người đem cari cua lên chính là cô gái phục vụ lúc nãy, vẻ mặt cổ quái nhìn Lâm Kỳ Tịnh một cái.
“Tôi đang nỗ lực nhớ lại.” Người thanh niên lắc lắc đầu, khóe miệng cười rất thản nhiên
“ ? ”
“Chắc cô đã từng gặp tôi rồi?” Anh vẫn nhìn cô dò xét, giọng nói không hề mất đi vẻ lịch sự, “Nếu không thì, sao tôi lại không nhớ, mình đã từng mời cô nhỉ?”