Chương 1

Tôi khe khẽ bước vào gian phòng rộng quen thuộc. Cố gắng không gây một tiếng động nhỏ nào . Ngồi vào chiếc ghế mà tôi vẫn thường ngồi, tôi dường như nín thở để không làm xao động suối âm thanh đang nhẹ nhàng tuôn ra từ chiếc dương cầm.

Chiếc dương cầm màu trắng đặt cạnh ô cửa sổ to của gian phòng quét vôi trắng. Trong gian phòng này, chỉ có mỗi một khung cửa sổ có vòm cong đó mà thôi . Tấm rèm cửa cũng được may bằng thứ vải mềm màu trắng, khiến cho vạt nắng sớm soi vào cũng hóa thành màu trắng tinh khôi.

Sàn nhà lót gạch hoa trắng. Trần nhà cũng một màu sơn trắng, và chiếc áo mà người con gái ấy đang mặc cũng là một tà áo dài màu trắng.

Tôi đã đến đây vài lần, nhưng lần nào cũng thế, màu trắng của gian phòng này luôn đem lại trong tôi sự thanh bình, yên ổn trong tâm hồn. Nhất là mỗi khi nhìn người con gái có nét đẹp hiền hòa, nhu mì đó, tôi luôn có cảm giác đang bước sang một thế giới hoàn toàn khác, trút bỏ đi mọi thứ bụi bậm vấy bẩn trong dòng đời.

Nàng đang hát. Lời ca dòu dàng bay bổng hòa cùng tiếng đàn dương cầm tuyệt vời của nàng.

anh có nghe, mùa thu mưa giăng lá đô?

anh có nghe, nai vàng hát khúc yêu đương

và anh có nghe, khi mùa thu tới

mang ái ân, mang tình yêu tới

anh có nghe, nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé

Tôi lại xúc cảm rồi . Nàng huyền nhiệm quá. Luôn sáng tạo trong tôi những rung động khác nhau . Lấy quyển sổ tay và cây bút chì luôn giắt theo bên người, tôi lại vẽ nàng. Hầu như cả cuốn sổ này đều là những phác họa chân dung của nàng. Tôi vốn có tiếng là một họa só tài hoa, nhưng tôi vẫn không hài lòng mỗi khi vẽ nàng. đôi khi, tôi đâm ra tức bực trước sự bất lực của tôi vì tôi không thể dùng khả năng của mình ghi khắc lại trọn vẹn nét khả ái của nàng.

- Anh tới rồi đó à? - Nàng lên tiếng hỏi, trong khi đôi tay vẫn lướt nhẹ theo phím đàn. Không đợi tôi trả lời, nàng tiếp:

- Hôm nay có hoa cho em không?

- Có! Hôm nay hoa tươi và thơm lắm - Tôi buông bút. Trên trang giấy trắng, thêm một bức chân dung của nàng xuất hiện.

- Anh lại lén vẽ em nữa rồi! - Nàng cất tiếng phụng phòu trách tôi . Suối tóc dài đen mượt của nàng chảy về một bên khi nàng đang nghiêng mặt nhìn sang tôi . Ở góc độ nào, nàng cũng đẹp. Tạo hóa sáng tạo ra nàng là một nét đẹp hoàn mỹ, một khuôn mẫu cho nghệ thuật hội họa và điêu khắc.

- Hoa của em đâu ?

Tôi bước đến cạnh bên nàng, cắm vào chiếc bình hoa cao cổ bằng sứ trắng đặt trên chiếc dương cầm vài cành huệ trắng mà tôi vừa hái ngoài vườn. Nàng nhắm mắt, thưởng thức mùi hương nhè nhẹ của loài hoa huệ.

- Hoa thơm quá!

Tôi cười nhẹ khen nàng:

- Khi nãy em hát hay quá! Chuẩn bò cho buổi văn nghệ mùa xuân đó à?

Nàng gật đầu, mỉm cười . đôi môi đẹp tựa hồ như một nụ hồng vừa chớm nở.

- Anh tới không?

Tôi bâng khuâng:

- Anh bận hôm đó. Nhưng sẽ ráng.

Nàng tựa vào vai tôi . Từ dòng tóc và thân thể nàng, làn hương trinh nguyên nhè nhẹ lang vào hồn tôi, thẩm thấu vào từng tế bào nhỏ trong cơ thể của tôi, say đắm. Tôi vuốt nhẹ theo dòng tóc đen mượt của nàng. Bàn tay tôi muốn biến thành chiếc lược, mà không, nó muốn biến thành nắng, thành gió, thành bất kể thứ gì để có thể tan vào trong dòng tóc đẹp đó. Trong thế giới màu trắng tinh khôi này, dòng tóc và đôi mắt đen của nàng nổi bật lên hẳn.

- Suối tóc em đẹp quá.

- Tặng anh mà!

- đôi mắt em càng tuyệt.

- Anh thấy gì?

- Một bầu trời thu nhỏ, có anh, có em.

- Còn thiếu.

- Em nói đi.

- Còn có tình yêu vónh cửu của em.

- Và cả của anh.

Nàng mỉm cười hạnh phúc. Tôi hôn nhẹ lên đỉnh trán của nàng. Nụ môi chạy xuống chậm rãi và dừng lại trên mắt của nàng.

- Anh vẽ em bao nhiêu bức rồi ?

- Nhiều lắm, nhưng anh sẽ vẽ em mãi cả cuộc đời này.

- Em muốn nhìn bức họa đôi mắt.

- Nó không bao giờ có thể đẹp bằng mắt em.

Tôi thì thào tha thiết. Nàng cúi đầu . Tôi nâng khẽ chiếc cằm bé nhỏ, duyên dáng của nàng lên cho đôi bờ mắt lại giao nhau . đôi mắt của nàng tròn xoe với hàng mi cong dài, đều đặn. đen! Thật đen. Màu đen biền biệt tựa hồ là bóng tối của một chiều sâu thăm thẳm.

- Em muốn ra vườn.

- Anh đưa em.

Nắm lấy bàn tay mềm mại với những ngón tay tháp bút, thon đẹp của nàng, tôi dìu nàng bước ra khu vườn nhỏ sau nhà. đó là một khu vườn trồng khá nhiều các loại hoa. Các luống hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, và cắt tỉa gọn gàng thành những mẫu hình hài hòa xếp cạnh bên nhau.

Tôi để nàng ngồi xuống chiếc ghế mây màu trắng đặt dưới vòm hoa giấy đỏ hồng.

- Anh lại vẽ?

- Không, anh hát.

- Lâu rồi em không nghe anh đàn và hát.

Tôi cười nhẹ, tay ôm lấy cây đàn guitar màu trắng của nàng.

- Anh không là ca só như em.

- Anh hát hay lắm. Anh là chàng nghệ só đa tài và đa tình

- Nghệ só của riêng em. đa tình chỉ riêng em.

Tôi ngồi xuống thảm cỏ xanh bên cạnh chân nàng, vừa âu yếm nhìn nàng đang vân vê một lọn tóc, vừa say sưa hát.

Một chuyện tình yêu anh họa só

Gởi trong tranh vẽ những vui buồn

Và chàng thầm yêu nàng ca só

Cô gái rất yêu bông hoa hồng

Nàng nhoe ?n miệng cười . Nghiêng nghiêng mặt nhìn tôi bằng nét duyên dáng mê hồn.

- Anh không là chàng họa só nghèo đâu! - Nàng nói, khi tôi vừa hát xong. Hai bàn tay đẹp của nàng ôm lấy mặt tôi êm ái:

- Anh là chàng họa só rất giàu tình cảm.

- Và em không là nàng ca só vô tình kia.

Nàng hôn nhẹ vào bờ môi của tôi . Nụ hôn thật khẽ, tựa hồ đôi môi tôi vừa chạm thật nhanh vào một cánh hoa mềm mại, nhưng đủ để nếm một giọt mật ngọt ngào.

Con bồ câu trắng bay đến bên chân tôi gục gù chào người khách quen. Tôi đón nó vào taỵ Mớ lông trắng mòn của nó, đôi mắt tròn xoe đen láy của nó tựa như nàng.

- Như Vân đó hở?

- Phải Như Vân của em đây! - Tôi trao con bồ câu mang tên Như Vân cho nàng.

- Anh phải đi

- Mai anh tới không?

- Mai anh tới.

Nàng ôm vào lòng con chim câu bé nhỏ, vuốt ve nó trìu mến. Tôi xoay bước. Bên tai còn vang vọng lời ca dòu dàng của nàng:

Dưới ánh nắng, sương long lanh

Triệu cành hồng khoe sắc thắm

Mỗi sáng sớm, bên song thưa

Em bên hoa, cười trong nắng...

***

ở một nơi trong miền quá khứ...

2 năm trước...

đà Lạt...

Chiều tắt dần. Mặt trời tròn xoe, đỏ hồng đang từ từ lặn vào áng mây màu cánh sen cuối tầm nhìn. Những ngọn đồi thông nối liền nhau hệt như những con sóng nhấp nhô, có tí nắng chiều còn rơi lại, chạy dài theo sườn đồi, xuyên qua tàn lá thông, xòe ra thành những cánh sao lóng lánh.

Tôi đi nốt những đường cọ sau cùng. Trên khung vải, bức tranh đà Lạt hoàng hôn hầu như đã hoàn tất. Những đường cong của dãy đồi màu xanh xám, chỉ được nhận biết bởi gam màu thay đổi dần sang xanh nhạt của bầu trời và xanh thẫm của mặt hồ. Toàn bộ bức tranh mang một sắc xanh. Màu xanh lưng chừng giữa sự chán chường, tính đơn độc, lãnh cảm và trống vắng.

- Hoàng hôn bên ngoài đẹp, nhưng vào tranh của anh thì buồn quá.

Tiếng nói nhẹ nhàng cất lên từ sau lưng, khiến tôi giật mình xoay lại . Người con gái mặc chiếc áo đầm trắng phủ kín gót. Bên ngoài khoác chiếc áo khoác cũng một màu trắng muốt, khiến cho chiếc khăn lụa mỏng màu hồng thắt ngang cổ của nàng nổi bật hẳn lên. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã bò một sức lôi cuốn kì lạ trước nét đẹp của nàng. Tôi đứng trơ người ra. đôi mắt say sưa phác thảo thật nhanh những mắt, môi, dòng tóc, vóc dáng yêu kiều đó vào trong tâm trí.

- Có lẽ chàng họa só đang có tâm trạng buồn chăng? - Nàng bước đến cạnh bức tranh, chăm chú nhìn, rồi lên tiếng hỏi.

- Sao chò nghó vậy ?

- Tranh của anh đủ để nói lên tất cả.

- Thật sao ?

Nàng xoay lại nhìn tôi, tủm tỉm cười:

- Gam màu của anh dùng hoàn toàn là màu lạnh. Anh lại chọn màu xanh. Mà theo như tôi biết, màu xanh, trong hội họa các anh là màu tượng trưng cho sự trống vắng, chán chường.

Nàng lại nhìn vào bức vẽ, rồi tiếp:

- Hệt như tone màu xanh của họa só Picasso trong bức họa người chơi Guitar. Nhưng trong tranh của anh, những đường nét chồng chéo nhau của các ngọn đồi, cây thông, và sóng mặt hồ đan vào nhau, ngỡ là hài hòa, nhưng nhìn kỹ thì nó không có chủ đích. Lại thêm, cây cọ của anh chòu ảnh hưởng của Van Gogh qua những bệt màu tưởng là cẩu thả, nhưng có hàm ý. Vì vậy, tôi có thể nói tâm trạng của anh đang bất ổn và phiền muộn.

Tôi ngạc nhiên thích thú trước lời phân tích của người con gái đó. Quả nhiên, những gì nàng nhận xét đều hoàn toàn đúng.

- Tôi chỉ xuông miệng nói vậy thôi, nếu có làm anh khó chòu thì xin lỗi nha.

- Không, không có! - Tôi lắc đầu rồi xác nhận - Thực ra những lời chò nhận xét đúng lắm. Nàng mỉm cười . Tôi cũng bật cười theo.

- Thôi, tôi không quấy rầy anh nữa!

Nàng trở bước quay đi. Tôi vẫn còn đứng trơ ra với mớ cảm xúc bấn loạn trong lòng, chưa kòp hỏi gì ở nàng thêm cả.

Con dốc thoai thoải dường như hạ thấp xuống dưới bước chân của nàng. Núi đồi chẻ ra nhường lối cho nàng bước quạ Những tia nắng còn sót lại xuyên qua kẽ lá soi lên bờ áo trắng của nàng, trong vắt. Giữa màu xanh muôn trùng của đồng cỏ, ngọn đồi, và bầu trời đang dần ngã về đêm, tà áo trắng của nàng nổi bật lên diệu kỳ. Cơn gió cuốn đến. Suối tóc dài của nàng baỵ Chiếc khăn lụa màu hồng của nàng bay, và vạt áo trắng của nàng phần phật theo gió, tựa hồ như đôi cánh bồ câu bé nhỏ đang vỗ nhanh. Sự xuất hiện tình cờ của nàng huyền nhiệm như một câu truyện cổ tích có nàng tiên hiện đến. Và sự huyền nhiệm đó đã gieo vào trong tôi một cảm xúc thật khác lạ. Trong cái màu xanh biền biệt, ngút ngàn đó, bóng trắng của nàng thần thánh, lạ kỳ. Dường như sự xuất hiện tình cờ của nàng đã làm thay đổi cả thế giới rỗng tuếch, chán chường trong tôi, để rồi bóng áo trắng ấy đã đi vào bức tranh của tôi, và đã đi vào con tim của tôi, dòu dàng, thần bí.