Trói Tướng Công - Chương 01 - Part 01
Văn án:Đọc Bán tướng công của Vân phiêu tỷ ta thích quá nên đi tìm phần hai của Kinh gia hệ liêt. Ta lại tự sướng nữa, edit tiếp. Dĩ nhiên là không thể nào bắng tỷ vì cái đó là dịch còn ta chỉ edit thôi. Nhưng mà vì rất thích nên làm. Không giống như Phù dung vương phi, truyện nầy ta sẽ vừa edit vừa đọc để hồi hộp chung với mọi người.**** Đặc biệt dành tặng cho những nàng yêu quý thường cm cho ta *****TRÓI TƯỚNG CÔNGTác giả: Lăng TrúcNhân vật chính: Kinh Vô Song – Lãnh PhiTóm tắt:Kinh Vô Song quỉ kế đa đoan, theo tỉ kinh thương nhưng nơi yêu thích họp mặt làm ăn là kĩ viện, có vô số hồng nhan tri kỉ. Nhân một lần bạn tốt Liễu Phiêu Phiêu bị ám sát, cô tương kế bắt được sát thủ là Kiếm ma Lãnh Phi. Lãnh Phi là thiếu trang chủ của Thần Kiếm sơn trang, do tâm lý bị trở ngại mà không muốn kế thừa gia nghiệp cũng không định làm hoàn khố đệ tử mà lập chí làm sát thủ, nhiệm vụ thất bại bị Vô Song bắt. Nhưng có thật là dễ dàng vậy không? Lửa gần rơm không cần lâu cũng cháy, hai người không cẩn thuận xxo. Vô Song phát hiện bí mật của Lãnh phi, liệu có bị diệt khẩu hay là… Mời xem sẽ rõ!Series 3 truyện về 3 chị em Kinh gia của tác giả Lăng TrúcĂN TƯỚNG CÔNGNhân vật chính: Kinh Vô Tuyết – Mạc LânTóm tắt:Mạc Lân còn nhỏ ngây thơ, cứ tưởng con nhà hàng xóm là tiểu đệ nên thoát quần người ta, cư nhiên không có con kê, anh chàng hưng phấn kể cho mẹ nghe. Người lớn hai nhà tá hoả, thế là một búp bê đính thân mới mẻ ra lò. Mười năm sau, phong lưu anh tuấn đại soái ca Mạc Lân xuất hiện, còn tiểu đệ không có con kê lại như thế nào?Kinh Vô Tuyết, thuở nhỏ thể nhược đa bệnh, cư thầy tướng số tiên nói sợ hắn tảo yêu mà cải lấy nam trang dưỡng dục, là Kinh gia cao thấp tối đau đầu cũng tối thụ sủng đích nhân vật.Hai nhân vật này sẽ xử lý vụ đính hôn ra sao, mời xem sẽ rõ.BÁN TƯỚNG CÔNGNhân vật chính: Kinh Vô Tình – Thiết LiệtTóm tắt:Kinh Vô Tình, tinh minh đích kinh thương ý nghĩ so với nam nhân chỉ có hơn chớ không kém, cập kê hậu tiện nam trang kế thừa gia nghiệp, tương kinh gia đích sự nghiệp thôi hướng điên phong với châm ngôn “tiền là quan trong nhất”. Trước mắt nắm giữ Kinh gia kinh tế đích sinh sát quyền to, lãnh khốc quyết đoán đích cổ tay làm tại thương trường thượng lăn lộn đa năm đích phụ thân cũng kiêng kị ba phần, là Kinh gia đệ nhất hiệu đau đầu đích nhân vật. Thiết Liệt là thành chủ Dạ thành, một lần bị ám toán bị nữ chính nhặt được chữa thương rồi đem ra chợ nô lệ bán. Từ sự kiện này mà hai người quan hệ củ cát dây dưa không ngừng, Thiết Liệt bá đạo yêu luyến, Vô Tình sợ hãi trốn chạy. Anh chàng càng truy nữ chính càng chạy, đuổi tới đuổi lui, từ Quan ngoại đuổi đến Giang nam, cuối cùng nhầm lẫn phá luôn hôn lễ của em vợ. ( Ai biểu chỉ nói là Kinh gia tiểu thư thành thân, làm anh chàng cứ tưởng bị cắm sừng.)
***Chương 1Truyện này là cùng chung hệ liệt với Bán TC và Ăn TC. Phù Dung đọc xong Bán TC rất thích nên quyết định làm truyện này. Hy vọng mọi người cũng thích (*-*).Sương thu lạnh lẽo, gió mạnh thổi qua làm cho những chiếc lá rơi rụng, những chiếc lá khô vô tình rơi lả tả xuống mặt đất,Hoàng hôn đã buông xuống, nơi một ngôi nhà hoang trong mơ hồ có thể thấy được một dáng người thon dài một thân toàn đen, gió mạnh và những chiếc lá rơi rụng che khuất đi khuôn mặt của hắn.Trong lúc đó, âm thanh của bánh xe khách lộc ca lộc cộc đang tiến đến gần,“Lão Đại, lần này thu hoạch không ít đâu.”Hơn mười nam tử phụ giúp khiêng một cái rương đầy châu báu.“Lão Đại, chúng ta đem hết vàng bạc châu báu dấu ở trong đây được không?” …“Sợ cái gì, đã rõ như ban ngày rồi mà.”Tuy nhiên hắn cũng có chút sợ hãi.“Chỉ là ta nghe nói hơn một trăm người của gia đình này trong một đêm đều bị giết sạch, cả chó cũng không tha, sau đó quan phủ đến xem xét hiện trường nhưng không thể tìm thấy một thi thể toàn vẹn, đầu người dường như biến mất trong không khí, đến bây giờ còn chưa điều tra ra hung thủ, án tử này trong nhất thời làm chấn động và trở thành án không đầu, sau lại truyền ra chắc trong đó có quỷ.”“Chuyện này ta cũng đã nghe qua, nghe nói khi quan phủ tới thì phát hiện có một tiểu quỷ mười ba tuổi, đứa nhỏ đó là người duy nhất còn sống trong thảm án này. Có thể là do quá sợ hãi hay là một lý do gì khác, bé từ đầu tới cuối cũng chưa mở miệng giải thích một câu, sau lại ngại bên trên làm áp lực xuống nên họ đã thả tiểu quỷ đó đi.”“Còn có người nói hung thủ thật ra chính là tiểu quỷ gầy yếu kia, ta còn nghe nói khi đứa bé được tìm thấy toàn thân dính đầy máu, trong tay còn cầm một thanh kiếm.”“Cái gì kiếm?”“Thân kiếm màu bạc, như được làm bằng răng nanh sói hoang rất lợi hại, đúng rồi, giống như thanh kiếm trong tay người kia.” - Khi hắn nói, nước miếng văng ra tung tóe, hưng phấn chỉ vào ánh sáng màu bạc đang lóe lên trong khung cảnh mờ ảo, người nọ dường như không phát hiện sự có mặt của bọn họ, vẫn tao nhã lau chùi thanh kiếm của mình.Sau những lời nói đó, sắc mặt của người đang nói chợt thay đổi, mặt trắng bệch như không còn chút máu, toàn thân bắt đầu run rẩy, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, không biết là đao lớn đã vung lên.“A” đao lớn xuất ra làm cho người kia thét lên một tiếng.Mọi người ý thức được nguy cơ, trong đầu còn chưa quyết định nên chống cự hay là chạy trốn, chỉ thấy một luồng sáng như mưa sao băng hiện ra, sau đó nghe được những âm thanh “Bịch, bịch” vang lên, rồi sau đó chỉ còn nghe gió mạnh không ngừng thổi, làm cho những chiếc lá rơi rụng bay lạc tới nơi đây cũng bị nhiễm một màu hồng thẫm.Trời u ám, trên mặt đất là một mảnh yên tĩnh, cho đến khi mặt trời mọc, nơi ngôi nhà hoang, có thể thấy được rất nhiều thi thể không tên.“Đáng chết, xem tình hình này chúng ta đã đến chậm một bước rồi.”- Hai người phi thân như tia chớp xuyên qua lá rụng, cuồng phong, đi vào ngôi nhà hoang.Trong tầm mắt mông lung mờ mịt, dĩ nhiên không thể nhận ra nam tử áo đen, chỉ có thể mơ hồ trong gió ngửi ra được mùi máu tươi.“Nương, nên làm sao bây giờ? Chúng ta cùng đại ca truy đuổi như thế này hoài không mệt sao?” - Hắn thường hành động xuất quỷ nhập thần, không ai có thể đoán được hành động tiếp theo của hắn, hắn dường như giết người rất bí ẩn. Nam tử trẻ tuổi mặt như trăng rằm, thân vận trường bào nho nhã đi qua xem xét từng thi thể, hồi lâu nhìn qua sắc mặt đen tối của phu nhân bên cạnh: “Có lẽ chúng ta nên nhanh chóng trở về Thần kiếm sơn trang chờ đợi thời cơ.”“Vô dụng thôi, chỉ cần bóng ma trong lòng hắn một ngày còn không trừ đi, hắn sẽ không trở về.” - Sắc mặt của phu nhân trở nên nghiêm trọng, thản nhiên thở dài.“Tại sao hắn đem mình biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ? Năm đó rốt cuộc …?”“Kiệt nhi.”- Thiếu phụ trầm giọng, không giận dữ nhưng lộ ra vẻ uy nghiêm.“Thật xin lỗi, ta không nên đề cập tới.”Hắn cảm thấy kì lạ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho tâm tình của đại ca biến đổi lớn như vậy. Nhưng trong sơn trang không có ai đề cập tới nên hắn cũng không hỏi.Phu nhân nói nhỏ: “Có lẽ có người có biện pháp bắt lấy hắn”.“Ai vậy?”“Là Tái Chư Cát ở Tô châu.”“Hắn là thần thánh phương nào đây?”- Lòng hiếu kì của nam tử nổi lên.Môi của phu nhân mỉm cười: “Hắn phong lưu tuấn tú, lại giống như ngươi thích la cà thanh lâu, rượu chè, chỉ cần đáo qua phố liễu phường hoa (1) liền tìm được hắn.”Khuôn mặt tuấn tú của nam tử hiện lên vẻ bất mãn: “Nương, ta nào có.”Phụ nhân liếc một cái, tay chỉ chỉ vào người hắn: “Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi tìm hoa việc lớn nhỏ đừng cho là ta không biết ngươi bên ngoài phong lưu vui vẻ như thế nào.”Nam tử hơi mỉm cười: “Nương, đại ca chính là kiếm ma giết người không chớp mắt, hợp sức hai người chúng ta cũng không khống chế được, đã nhiều năm như vậy không biết trình độ võ công của đại ca còn tiến hoá đến mức độ nào, người lại yên tâm giao đại ca cho một người ngoài sao? Hơn nữa lại là một hoa hoa công tử (2) rất lợi hại? Ta không tin chúng ta đã truy tìm ba năm không gặp mà hắn lại có biện pháp tìm được.”- Nam tử tự cho là không đúng.“Ngươi nói sai rồi, hắn không phải là công tử mà hắn là nữ nhân.”“Cái gì? Là nữ!”- Cằm của nam tử như rớt xuống đất. Hắn không có nghe lầm chứ? Một nữ nhân lại thích đi thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt (3), lại đến tửu gia?Phu nhân cười quỷ dị: “Đừng hoài nghi, Tô Châu Tái Chư Cát trời sinh tính tình xảo trá thông minh, túc trí đa mưu, năng lực làm việc rất là suất sắc, đem việc nầy giao cho nàng ta tuyệt đối là không thành vấn đề.”“Nàng ta có lợi hại như vậy không?”“Khi nào có cơ hội, người sẽ nhìn thấy.”- Không khí đầy mùi máu tươi làm cho phụ nhân cảm thấy không thỏai mái, liền nắm lấy tay nam tử: “Nơi đây không thể ở lâu.”- Trong nháy mắt hai người biến mất không còn dấu vết.Gió vẫn không ngừng thổi, lá rụng càng ngày càng nhiều, chậm rãi bao phủ những thi thể cứng ngắc lạnh như băng.Ban đêm gió lạnh càng thổi mạnh, càng làm cho ánh trăng thêm thâm trầm, ánh sáng óng ánh, mỹ lệ quang hoa, cùng dạ minh châu trên tường tranh huy,…Hắn nổi danh trên giang hồ là một người có bề ngoài giống như văn sĩ nho nhã biến thành Kiếm Ma.Bảy tuyệt chiêu hung hiểm, kiếm ma đoạt hồn, giết người không thấy máu, chỉ thấy đầu rơi xuống đất.Hắn thích kiếm, nhưng lại càng thích khoái cảm khi giết người.Nghề nghiệp của hắn là một sát thủ, trong giới sát thủ cạnh tranh quyết liệt đứng hàng thứ nhất.Sự thật ít người biết tới hắn là người kế thừa của Thần kiếm sơn trang, lấy sự giàu có của Thần kiếm sơn trang có thể so sánh với vài bối tử của quốc gia, hắn căn bản không cần làm sát thủ, khi cần là có tiền mang đến.Chẳng qua hắn không lựa chọn là kẻ phá gia chi tử (4), cũng không muốn làm thương nhân, nên lựa chọn con đường sát thủ.Giết người là hứng thú của hắn, hắn thích giết người là vì âm thanh trong trẻo khi thân thể bị chặt đứt, thích vung kiếm một lần nhanh hơn một lần, nhanh đến nỗi đối phương chưa thể phát hiện thì đầu đã lìa khỏi cổ, làm cho thời điểm chết chóc của bọn họ giống như thời điểm được sinh ra.Hắn giết người mặc cho người ta nói mình là người hung ác, làm cho người ta trở thành bộ dáng không muốn sống, hắn liền cảm nhận được khoái cảm lớn lao. Hắn không hỏi lí do, không xem tâm tình, khi đã muốn giết người, cho dù người kia không có khả năng, không có tiền trả cho hắn, hắn cũng sẽ không nói hai lời giúp đối phương giải quyết.Cho nên bằng hữu của hắn không nhiều lắm, nhưng kẻ thù thì vô số kể.Hắn nửa chính nửa tà, tính tình cuồng ngạo, tự mình độc đoán, người trên dang hồ tặng cho danh hiệu Kiếm Ma.Khi hắn giết người có một quy định, không thu tiền, nhưng sẽ đòi hỏi một món vật quan trọng trên người của người uỷ thác, có thể là một miếng ngọc gia truyền, có lẽ là một trái tim, tất cả những thứ nầy hắn rất vui mừng thu được, có khi hắn không nhận ủy thác giết người, có khi cũng sẽ giết luôn người ủy thác.Giờ phút nầy, Lãnh phi đang nằm trên thảm tơ vàng dầy, bên tay trái của hắn là vỏ kiếm Kim đồn, bên phải đang cầm kiếm Ngân đồng, hắn tao nhã nâng lên ngân kiếm trong tay phát ra ánh sáng như ngọc, xuyên qua ánh kiếm , phản chiếu một dung nhan tuấn mỹ như nữ tử.“Chủ nhân, nàng ta đã đến đây.”- Người mới đến là một nam tử nho nhã, trường bào màu xanh như làm tăng thêm vẻ tiên phong ngọc cốt của hắn, hắn dẫn một nữ tử tiến vào.Trên gương mặt của nữ tử bị một miếng vải đen che lại, khi nàng mới bước vào nhất thời không thấy rõ cảnh vật bên trong, rõ ràng bên ngoài vẫn đang là ngày xuân ấm áp, nhưng khi vào trong này những hơi thở âm hàn lạnh lẽo đột nhiên bảo phủ lấy nàng, lạnh làm cho thân mình không tự chủ được trở nên run rẩy, bỗng nhiên nàng có chút hối hận.“Lãnh Mặc.”Lãnh Phi thấp giọng, mặc dù mềm nhẹ như gió, nhưng không có chút ấm áp.“Dạ.”Nhìn theo ánh mắt của hắn Lãnh Mặc hiểu ý, tiến lên tháo khăn che mặt của nữ tử xuống.Miếng vải đen được tháo xuống một cách đột ngột, đập vào mắt Lãnh Mặc là hình ảnh làm hắn thiếu chút nữa không mở mắt đuợc.Gương mặt của nàng làm cho người ta khiếp sợ, vì vẻ mặt đó không phải là của con người, dung mạo chính là tánh mạng thứ hai của nữ nhân, mà trên gương mặt nàng lại chằn chịt những vết đao, da tróc thịt bong, còn có một vài vết thương chưa lành miệng mờ mờ lộ ra tơ máu, vẫn còn một chút máu chảy ra làm cho ngươi ta ghê sợ ...Lãnh Phi dường như không bị ảnh hưởng vẫn tao nhã lau chùi Ngân kiếm, sắc mặt dữ tợn của nàng không làm giảm đi sức hấp dẫn của thanh kiếm trong tay hắn, mà Kim, Ngân đồng bên cạnh hắn cũng đứng thẳng như bàn thạch.Lãnh Mặc hờ hững lên tiếng: “Với danh hiệu hoa khôi, sắc đẹp của Vân Uyển Phượng ở Tử Uyển như trăng rằm, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân ở Giang nam, có rất nhiều vương tôn công tử tình nguyện quỳ dưới chân nàng, chẳng những cầm (5) nghệ tinh thông, trời sinh còn có năng khiếu ca múa điêu luyện, được phong là hoa khôi của bảy giới ở Tô châu, một năm trước bị Tô Liễu Liễu của Ỷ Hồng viện đánh bại, từ đó về sau thanh danh rớt xuống vực sâu ngàn trượng, sau đó lại bị Phú cổ của Hàng châu dùng tiền tài mua về làm tiểu thiếp thứ bảy trong mười ba phòng của hắn, vì nàng không thể hoà hợp với đại gia đình đầy thê thiếp, bị người hãm hại sau đó còn hủy đi gương mặt, cuối cùng bị ném ra đường làm kẻ ăn xin qua ngày, cho đến khi gặp gỡ Kinh nhị của Tô châu (6).”Đã thích nghi với ánh sáng trong phòng, Vũ Văn Phượng cười, đáng lẽ nên là vẻ tươi cười của một tuyệt sắc giai nhân, giờ phút nầy nụ cười của nàng lại làm cho kẻ khác sợ hãi: “Kiếm Ma quả nhiên không đơn giản, dù ở cách xa Tô Châu ngàn dặm, nhưng những tin tức lớn nhỏ về ta đều có thể điều tra hết sức rõ ràng, nhưng hôm nay ta không ngại khổ trèo đèo vượt suối tìm tới ngươi không phải để thảo luận chuyện về ta như thế nào.”Lãnh Phi cũng không thèm nhìn hay liếc nàng một cái, trong mắt hắn chỉ có thanh kiếm trong tay, giống như đang chăm chú nhìn người yêu của mình vậy.“Ta biết ngươi được mệnh danh là giang hồ đệ nhất sát thủ, bảy tuyệt kiếm chiêu phong hiểm, kiếm ma đoạt hồn.”- Vừa nói xong, đáy mắt Vũ Vân Phượng xẹt qua một tia ác tâm thâm trầm cùng hận ý: “Nghe đồn nếu muốn yêu cầu ngươi giết một người, phải nghe theo lời ngươi làm một chuyện, không biết ngươi muốn yêu cầu ta làm chuyện gì.”Lãnh Phi không chớp mi, bình tĩnh chạm vỏ kiếm Hắc đồng vào mũi nhọn lạnh lẽo của Ngân đồng, rồi tăng thêm lực đạo trên tay cầm kiếm âm thanh trong trẻo mạnh mẽ như còn quanh quẩn, ong ong dội vào tai của người không biết một chút võ công như Uyển Phượng. m thanh tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ làm cho nàng phải lấy hai tay bịt kín tai lại.Cố gắng chịu đựng hai lỗ tai đang đau nhức, nàng hít sâu một hơi: “Ta muốn ngươi giúp ta giết Tô Liễu Liễu của Ỷ Hồng viện ở Tô Châu, chỉ cần ngươi giúp ta giết nó, ta sẽ là của ngươi.”Vũ Vân Phượng cười gượng chậm rãi cởi y phục, một cái tiếp theo một cái, cuối cùng trắng trợn đứng trước mặt hắn, thân thể kiều diễm mê người không tương xứng với gương mặt xấu xí, nhưng cũng đủ làm cho nam nhân sinh ra dục vọng, máu nóng lên, đối với cơ thể mình nàng rất có tự tin.