Chương 1

Trong một thành phố có diện tích trung bình này, dấu hiệu của một ngày bắt đầu từ các cửa hàng rau quả và bệnh viện. Người bán đã chuẩn bị hàng họ của mình từ năm giờ rưởi, đúng theo giờ giấc được quy định. Nhưng hiện nay với sự hiện diện của thị trường tự do đang mở rộng, người mua đâu cần phải dậy từ sớm để xếp hàng. Tại bệnh viện cũng thế, theo đúng giờ giấc đã quy định thủ tục ghi danh và lập hồ sơ bắt đầu từ bảy giờ rưởi, nhưng với thời buổi bây giờ, thủ tục ấy ngày càng khó khăn hơn.

Đan Chi (Dan Ye) có mặt tại bệnh viện phụ sản từ lúc sáu giờ. Bên ngoài cổng sắt đã có một đám đông đứng chầu chực sẵn, hầu hết là đàn ông. Bầu trời nhiều mây và mù sương, xám ngắt một màu ảm đạm che mờ hết ánh mặt trời đang từ từ ló dạng khiến người ta khó nhận thức đâu là bình minh, giao điểm giữa ngày và đêm. Đan Chi đứng tựa vào cột đèn đường bên cạnh cánh cổng sắt. Khuôn mặt nàng nhợt nhạt xám ngoét. Ngọn đèn trên đầu nàng vẫn còn sáng, chút ánh sáng yếu ớt, sáng mà chẳng chiếu sáng chung quanh. Màu vàng tẻ nhạt như trái bưởi chưa chín tới. Nàng nghiêng đầu ngước nhìn ngọn đèn vàng và bầu trời xám.

khi mặt trời chưa sáng (*)

vàng úa màu thái dương

Hai câu trên lướt qua đầu óc nàng. Đan Chi khổ sở, tại sao cứ vương vấn thơ của người.

- Xếp hàng mau ! xếp hàng mau !

Cô y tá phục phịch xuất hiện trước cánh cổng sắt bắt đầu phát đơn. Đám người chờ đợi vội vàng xếp thành hàng ngũ. Sau một hồi xô đẩy chen lấn họ giữ được chút trật tự, đứng sát vào nhau hơn chừng như sợ khoảng cách nho nhỏ có thể sẽ để kẻ ngoài lọt vào. Suốt dọc bờ lề, hàng người dài như con rắn uốn éo vặn vẹo bên này bên kia. Kẻ hút thuốc, người đọc báo hoặc chỉ đứng lóng ngóng. Đan Chi đưa mắt nhìn chiếc xe buýt đậu từ xạ Người nói người sẽ đến, nhưng nàng không cho người đến. Cấm người đến, nhưng nàng vẫn trông, vẫn ngóng. Trạm xe buýt cũng buồn bã màu xám nhạt nhoà. Bà cụ đứng cạnh Đan Chi than thở.

- Thủ tục mỗi lúc mỗi khó. Hôm qua tôi đã đến đây mà chưa xong, còn phải đi tới đi lui.

- Bác đến dùm ai phải không ?

- Cho con gái út của tôi. Khổ thân, con của nó vừa mới một tuổi thôi, mà bây giờ... Còn cô ?

Đan Chi xấu hổ ngượng ngập vô cùng. Nàng không quen với sự việc như thế này bao giờ. Chuyện đến nông nỗi này. Chẳng lẽ số phận người đàn bà là thế ? Chửa đẻ như gà. Người đàn bà khoảng trung tuần ngồi cạnh lên tiếng.

- Liếc sơ là biết, hỏi chị Mấy con nhỏ trong xưởng tôi, nhìn bộ vó tụi nó là biết ngay có chuyện ọ ẹ rồi.

Mái tóc của mụ cắt ngắn và được chải ra sau láng mướt. Chiếc áo khoác bằng ny lông màu xám thẳng không một nếp gấp. Giọng nói và điệu bộ của mụ biểu hiện sự kỷ luật cực kỳ khe khắt. Bà cụ dè dặt:

- Thế cô là...

- Tôi là cán bộ phụ trách kế hoạch gia đình cho cơ quan của tôi. Cứ mỗi ngày thứ hai và thứ tư tôi đến đây để sắp đặt thủ tục phá thai cho nhân viên.

Bà cụ hứng thú với câu chuyện.

- Thế à !

- Vâng, kế hoạch gia đình của cơ quan tôi năm nào cũng được tuyên dương thành tích xuất sắc.

Mụ ta nhìn chăm chú vào tấm phù hiệu trên ngực áo Đan Chi.

- Cô là sinh viên ?

Đan Chi miễn cưởng trả lời:

- Tôi là giáo sư...

Bà cán bộ lên giọng hỏi nàng bằng miệng lưởi nghề nghiệp của mình:

- Con đầu của cô bao nhiêu tuổi?

Đan Chi lắc đầu vu vơ không trả lời thẳng câu hỏi. Bà cụ phàn nàn.

- Thời buổi bây giờ người ta chỉ lo chưng diện bên ngoài. Họ đâu muốn có con cái, vướng tay vướng chân. Đâu như thời của tôi, đẻ năm một kia.

Bà cán bộ liếc Đan Chi.

- Không phải ai cũng biết cân nhắc chuyện mình làm. Điển hình hôm nay tôi đến đây vì một con nhỏ, chưa đăng ký kết hôn mà đã có mang. Buồn cười ở chỗ là nó không chịu phá thai, cứ sợ bị thằng kép bỏ rơi.

Đan Chi chẳng muốn nghe chuyện của thiên hạ, và không muốn ai biết chuyện của mình. Nàng quay người lột tấm phù hiệu cất đi. Cô y tá thấp lè tè hướng đến họ. Đám đàn ông trong hàng nhìn lom lom vào xấp đơn trên bàn tay chuối nắn của cộ Cặp mắt họ dán vào cô như bị thôi miên. Bà cán bộ lo lắng.

- Giờ này sao chúng chưa đến ?

Vừa lúc ấy một cặp trẻ trờ đến cổng, dường như họ đang cãi nhau. Người thanh niên nhỏ giọng năn nỉ, và cô gái la lớn:

- Dám ? Anh dám gạt tôi? Anh mà...

Tiếng của cô vang to như được phát ra từ chiếc máy phóng thanh. Bà cán bộ thở nhẹ nhỏm, vẫy tay với họ. Cô gái vừa trông thấy bà cán bộ liền ngoảnh mặt đi. Chàng thanh niên nhanh chân nhào tới, lôi nàng theo.

- Xin lỗi làm phiền chị.

Bà cán bộ chẳng lưu ý, ra lệnh cho cô gái trẻ.

- Mau lên lầu xếp hàng !

Cô gái giật tay chàng trai và bước đi vội vã. Cô dong dỏng cao, nước da sáng và mái tóc dài thướt.

Cô y tá đến trước mặt Đan Chi.

- Chị đến đây có việc gì ?

- Bác sĩ hẹn với tôi hôm nay...