Chương 1

"Này, tôi với bà chơi một trò này đi...".

"Trò gì? Ông rỗi rãi quá rồi à?".

"Thằng Hùng bảo tôi rằng bà không có khả năng chơi trò này nên tôi muốn cùng bà chơi cho nó sáng mắt ra...".

"CÁI GÌ? Tôi mà phải ngại á? Ông nói đi, tôi với ông chơi cho nó biết mặt!".

"Trò này đơn giản lắm, lắm luôn, tên là 'Trò chơi tỉnh tò'...".

"Gì cũng được".

Chủ Nhật, ngày... tháng... năm...

Cái tên Hùng đáng ghét đó dám khinh thường mình, bực quá đi !!!! Đợi đấy Hùng ạ, tôi sẽ cho ông thấy sự lợi hại của tôi!!

"Trò chơi tỉnh tò" chứ gì, đơn giản!

Aaaa mà không biết chơi thế nào cơ! Nhắn tin hỏi Minh thì được trả lời là mai đến lớp rồi bắt đầu luôn?? Mình không biết phải chuẩn bị gì đây!!!

Tỉnh tò, tỏ tình... Không phải bảo mình đi tỏ tình với người khác chứ? Aaaa...

Minh thối, cứ úp úp mở mở, hại mình tò mò chết mất thôi!!!

À hôm nay Béo ị đùn ra nhà, may mà mình đã nhanh nhẹn dọn dẹp trước khi mẹ về. Hi hi, con mèo béo này, lúc mình kiểm điểm nó, nó cứ to tròn cái mắt, yêu không thể tả ý !

- - - - - - - -

Hôm nay tôi đến lớp sớm hơn mọi khi. Chẳng là hôm qua, rốt cuộc tôi đã khéo léo lôi kéo cô bạn cùng bàn Tú Anh vào "trò chơi tỉnh tò" do chính tôi phịa ra. Suy cho cùng, hành vi lừa đảo này của tôi cũng không xấu đâu nhỉ?

Đi sớm, mua một bông hoa. Xin thề là từ bé đến lớn tôi chưa mua hoa bao giờ. Đến cái loại hoa mà tôi đang cầm trên tay đây, tôi còn không biết tên là gì ="=. Chỉ thấy nó vàng đơn điệu, cánh mỏng tròn, có vẻ tao nhã (?!), chắc cũng mang ý nghĩa nào đó. Bởi vì mười lăm nghìn một bông mà...

Hoa xong, đạp xe đến trường đầy hứng khởi, suốt đường đi tôi ngân nga hát và cười khó hiểu. Nếu bạn sắp đi tỏ tình, có thể bạn cũng sẽ mang bộ dạng dở hơi như tôi đây...

Tú Anh còn đến sớm hơn cả tôi. Nhìn cô nàng đăm chiêu ra mặt, chuyện, háo hức đến mức cả đêm qua nhắn tin hỏi về "trò chơi" cơ mà.

Vừa nhìn thấy tôi, Tú Anh bật dậy:

- Này ông trình bày rõ ràng đi!

- Trò chơi bắt đầu từ hôm nay - Tôi làm bộ bình tĩnh (thực ra đang rất muốn cười vào bộ dạng của cô ấy), chậm rãi nói - Trong bảy ngày đầu tiên, tôi cưa bà, bà mà đổ, game over, bà thua và tôi sẽ thực hiện một ước nguyện của kẻ bại trận là bà...

- Hứ, không có chuyện "đổ" đâu; thế nếu không đổ thì tôi thắng?

- Nếu không thì, trong bảy ngày tiếp theo, đến lượt bà cưa tôi, tôi đổ thì bà thắng. Very easy!

Tú Anh gật gù một hồi, tôi phải nói rằng bộ dạng này của cô ấy rất đáng yêu!

- Mà - Tú Anh búng tay - nếu ông không đổ? Vậy hòa à?

- Làm gì có chuyện - tôi chớp mắt - bà là người bị thách thức, nếu tôi không đổ, bà trở thành kẻ thua cuộc!

Mặt Tú Anh nghệt ra. Nhưng rất nhanh chóng, cô ấy mỉm cười với tôi - Vậy đến khi tôi cưa ông, làm ơn "tỏ ra bị đổ", được chứ bạn hiền?

Tôi thành thật gật đầu: - Ừ, tôi sẽ cố làm- việc- công- tâm.

Tú Anh tỏ ra hài lòng, ngồi xuống mở sách ra đọc. Nào Minh, bắt đầu thôi!

Tôi rút bông hoa mình đã cất công chọn lựa từ trong cặp ra.

Oh my god, nó gãy rồi, mười lăm nghìn của tôi gãy rồi...

Khi trong lòng tôi đang vô cùng buồn khổ, Tú Anh quay sang, chằm chằm nhìn vào bông hoa nát bét trên tay tôi.

- Hoa cúc? - Cô ấy nhướn đôi mày thanh tú lên - Ông lại đi ngang qua bãi tha ma nhặt hoa người chết à? Còn mang cả tới đây nữa?

Thất thần. Tôi đã nói tôi chưa từng mua hoa à? Xin lỗi các bạn, tôi nhầm rồi, ý tôi là tôi chả biết cái quái gì về hoa cả (ngoài việc có thể phân biệt cánh hoa và lá - ,,- ).

- Hì hì - tôi cười trừ, nhanh tay nhét bông hoa "tao nhã" đó vào trong gầm bàn.

Tỏ tình không hoa, thật không ổn lắm...

Tôi tự nhủ: cái chính là tấm lòng.

- Tú Anh.

What the... Sao tự nhiên tôi lại gọi cô ấy thế?

- Gì? - Tú Anh vẫn dán mắt vào trang sách.

- Tớ thích cậu.

Sặc, tôi nói ra rồi @@! Mày bị điên hả miệng??!

Tú Anh giật mình quay sang, mắt mở to hết cỡ. Trông cô ấy hệt như mèo Béo vậy, vô cùng đáng yêu...

Bịch...

Bịch...

Bịch...

Tiếng con tim tôi đang đập loạn nhịp đó ư?

Sao nghe... có vẻ không phải nhỉ?

- Á Minh thích Tú Anh kìa!!!

Ở cửa là ba đứa con gái cùng lớp, và tiếng "tim loạn nhịp" mà tôi tưởng tượng ra thực chất là tiếng cặp sách của ba đứa kia rơi xuống đất. Chúng hét loạn lên rồi chạy ra khỏi lớp, rất khó hiểu.

- Ông... ông mới nói gì? - Tú Anh thận trọng nhìn tôi.

- Tớ vừa mới tỏ tình cậu - tôi ngoảnh mặt đi, cố gắng kìm nén sự xấu hổ đang dâng lên - Đó... là một phần của trò chơi...

- Ông bị điên à? Ai bắt ông chơi? - Tú Anh đập bàn.

- À thì, ... à thực ra thằng Hùng cũng nói tôi không có gan chơi, nên là...

Hùng ơi, xin lỗi mày, vì tình yêu của tao, làm ơn gánh hộ tao cái tội này!

- Ông Hùng đó đáng ghét thật, tưởng không có ở đây thì muốn nói gì là nói sao! - Tú Anh lại đập bàn; mẹ ơi, nhà nào rước cô ấy về làm dâu chắc sẽ chả có bàn để ăn mất.

Nhưng bộ dạng tức giận này của cô ấy rất đáng yêu, tôi nghĩ vậy...

- Hừ, thôi được rồi, không sao. Thị phi rồi sẽ qua, phong ba không lùi bước, chỉ một tuần thôi đấy! - Tú Anh khoanh tay, chép miệng.

- Hả? - Đành rằng lúc cô ấy nói nhìn rất dễ thương, tuy nhiên tôi lại không hiểu gì cả.

- Ý tôi là ông cứ làm phần của ông đi, chỉ một tuần thôi chứ mấy! - Cô ấy bóp trán, cao giọng như kẻ bề trên mới ban phát lương thưởng cho kẻ hèn kém- là tôi - vậy.

Và cuối cùng, trò chơi chính thức được thông qua để bắt đầu!

Ngày... tháng... năm...

Hóa ra cái trò tỉnh tò của tên Hùng lại đê tiện như thế. Đúng là bản chất bỉ ổi không giấu đi đâu được mà. Khổ thân Minh, lại bị lôi kéo vào cái trò chơi này, đến tội. Bọn con gái mọi khi hay lén lén liếc liếc về chỗ Minh hôm nay lại tỏ ra cool, không quan tâm, nhưng mà tôi biết thừa các cô đang tiếc nuối nhá, ha ha. Cu Minh nhà mình kể ra cũng "xinh rai" phết!

Nhưng không hiểu tại sao hôm nay nghe Minh nói câu đó, mình lại đau tim thế nhỉ? Mong là không bị bệnh, bệnh ra đó ai chăm sóc Béo chứ!? Mà hình như dạo này Béo có bồ, hay về khuya, không khéo...

Mình cũng muốn có cháu bế lắm rồi ^o^!