Trình gia có hỉ - Chương 01-02

Chương 1: Kết hôn hay đính hôn

Edit: gau5555

Beta: Hana

Hôm nay con trai lão Trình – Trình Gia Lập từ Nhật Bản về nước.

Trên bầu trời từng đám mây dầy chậm rãi bay qua, giống như một viên kẹo đường tròn vo. Mặt trời trốn vào trong tầng mây dày, lộ ra ánh sáng ảm đạm.

Thời điểm Trình Gia Lập kéo hành lý đứng ở cửa nhà, vợ chồng Trình gia giật mình không thôi, bởi vì bên người hắn còn có một cô gái khuôn mặt yêu diễm.

 Trình mẹ thu hồi biểu tình giật mình, lãnh nhạt che mặt nói: “Trước vào đi, Xuân Hỉ bọn họ đã đến, đều vội tới chờ con trở về.”

Tiếng nói truyền vào phía trong, Cố Xuân Hỉ từ phòng bếp ló đầu ra, thấy Trình Gia Lập dẫn theo mỹ nhân trở về, ngượng ngùng trở lại phòng bếp, một bên cắn hạt dưa một bên vô nghĩa cùng nói chuyện với mẹ cô: “Mẹ, Gia Lập mang bạn gái đã trở lại, nhưng Trình mẹ giống như không thích.”

Phải biết rằng, Trình Gia Lập luôn luôn có vẻ mặt ôn hoà trên thực tế là người cực kỳ lạnh lùng, đối với chuyện nữ sắc không hề tích cực cùng để tâm, lúc này nhanh chóng như thế mang về từ Nhật Bản một tiểu mỹ nhân, Xuân Hỉ trong lòng biết rõ ràng, chắc chắn đây là muốn chống đối lại Trình mẹ.

Cố mẹ đang xào rau, bỏ thêm một chút muối vào trong chảo: “Con cũng biết! Đừng nói nhiều như vậy, cẩn thận bị Trình mẹ nghe thấy!”

Xuân Hỉ thè lưỡi, cùng lão mẹ buôn cái chuyện gì thật không có ý nghĩa !

Cô đem đồ ăn làm xong từng cái bưng lên bàn, Trình mẹ đoạt lấy đồ ăn làm xong bảo cô đến bên cạnh nghỉ ngơi: “Nào có ai để cho khách làm chuyện này! Đi đi, cùng Gia Lập trò chuyện, hai đứa cũng lâu không gặp rồi.”

Lúc này Trình Gia Lập đã đặt xong hành lý, mang theo mỹ nhân từ trong phòng ngủ đi ra, thấy Xuân Hỉ, hắn vẻ mặt ôn hoà chào hỏi: “Cố Xuân Hỉ, đã lâu không thấy.”

“Không lâu, tháng trước vừa gặp qua.” Xuân Hỉ bĩu môi, trên thực tế Xuân Hỉ tháng trước đi công tác ở Nhật Bản, thuận đường thăm Gia Lập một chút, thời điểm lúc đó Gia Lập còn không có bạn gái, không những thế còn giống như đang chôn mình trong biển báo cáo y học.

Trình Gia Lập đối với Xuân Hỉ cố ý khiêu khích không cho là đúng, lôi kéo mỹ nhân ngồi vào trên sô pha xem tivi. Mỹ nhân ở bên người Trình Gia Lập thanh âm mềm mại nói: “Gia Lập, em muốn ăn quýt.”

Xuân Hỉ đầu run lên, hắn có mỹ nhân ở bên, làm sao còn cần người cùng hắn nói chuyện? Lại mò lấy hạt dưa, vọt đến thư phòng quan sát cha cô cùng Trình cha chơi cờ.

Cố cha nhìn cô một cái, “Không đi nói chuyện với Gia Lập đến chỗ làm gì.”

Vì sao mọi người đều cảm thấy nhiệm vụ của cô chính là đến nói chuyện với Trình Gia Lập ? Bọn họ chẳng qua là hàng xóm thanh mai trúc mã mà thôi, tất yếu mọi chuyện đương nhiên đều như vậy.

“Có người cùng nói rồi.” Cô nói, nhìn nhìn Trình cha, ha ha nở nụ cười, “Gia Lập mang bạn gái trở về”

Trình cha nghe thấy vậy chau mày, cầm một quân cờ đặt ở giữa bàn cờ, lắc đầu, “Không thể nào là sự thật, đều sắp đến ba mươi rồi, không biết nó cả ngày suy nghĩ cái gì.”

Xuân Hỉ biết Trình cha nói là Trình Gia Lập, cô cũng không khen ngợi hay phê phán gì, kéo ghế ngồi ở bên cạnh xem.

Trong chốc lát, Trình mẹ ở phòng bếp hô: “Thức ăn đã ở trên bàn, ăn cơm !”

Xuân Hỉ ngồi ở bên cạnh mẹ cô, nhìn xem Trình Gia Lập lại nhìn xem mỹ nhân, không khỏi thở dài âm thầm lắc đầu, hai người kia một chút cũng không xứng, Gia Lập được cho là ổn trọng, tiểu mỹ nhân thì quá mức lỗ mãng.

Cô cứ như vậy ngồi rung đùi đắc ý thở dài, vừa vặn bị Gia Lập nhìn đến. Hắn mặt không chút thay đổi nhìn cô, ánh mắt đạm mạc làm cho Xuân Hỉ cả người không được tự nhiên, vì thế hướng hắn trừng mắt nhìn .

Tiểu mỹ nhân nhìn thấy hai người này thường xuyên mắt đi mày lại, mất hứng. Nũng nịu yếu ớt nói: “Người ta không cần ăn đồ ăn này! Khó ăn chết!”

Lời này vừa nói ra, Trình mẹ sắc mặt trở nên xanh mét. Không biết Gia Lập có phải cố ý hay không, thừa dịp lúc này ngữ khí bỗng nhiên bình thản đối với Trình mẹ Trình cha nói: “Ba mẹ, con chuẩn bị kết hôn với cô ấy”.

Sét đánh giữa trời quang! Trước bàn cơm trừ bỏ Trình Gia Lập tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, bao gồm cả tiểu mỹ nhân nói chuyện không biết nặng nhẹ. Xuân Hỉ lại ăn một ngụm nghẹn ở cổ họng, nghẹn cười đến mức nuốt không được mà phun cũng không được.

“Em khi nào thì muốn cùng anh kết hôn?” Tiểu mỹ nhân mở to hai mắt kinh ngạc.

Xuân Hỉ dù có hứng thú nhìn về phía Gia Lập nhưng mà hắn lại đang cúi đầu, dường như chuyện gì cũng chưa phát sinh tiếp tục ăn cơm.

“Hồ nháo!” Trình cha buông bát, quát lớn nói.

Tiểu mỹ nhân vừa thấy tình huống không đúng, chạy nhanh đứng lên vuốt vuốt tóc tươi cười ngượng ngùng nói: “Mọi người từ từ dùng, cháu đi trước.” Nhanh như chớp, liền không có bóng người.

Tự nhiên, một bữa cơm tan rã trong không vui, hôn sự này, chỉ cho là chuyện nói vui đùa .

“Hắn thật sự đã nói như vậy?” Điền Nghiên không dấu được vẻ hưng phấn trong lời nói.

“Kia còn có giả! Cậu không biết, mình lúc ấy thiếu chút nữa cười sặc sụa, nghĩ mà xem, gần ba mươi tuổi đồng chí Trình Gia Lập nghiêm túc lại tự nhiên tùy tiện liền tìm một nữ nhân về cho mẹ hắn, mấu chốt là, hắn tìm nữ nhân kia nhưng hoàn toàn không nghĩ đến cô ta sẽ đá hắn, thật sự là mất mặt đến chết!” Cố Xuân Hỉ tựa vào ban công nhà cô cười ha ha, sinh động như thật giảng thuật một màn phấn khích ngày hôm qua cho bạn thân từ tiểu học.

“Cố Xuân Hỉ, nói xấu sau lưng người khác cẩn thận bị báo ứng đấy, cậu cười cũng thiếu đạo đức quá đi. Nhưng quả thật chuyện này cũng thực hi hữu a!”

“Thiếu đạo đức cái gì! Mình từ nhỏ bị hắn ức hiếp, trước mặt của hắn ta không có biện pháp nói hắn, còn không cho ta nói sau lưng, nông nô xoay người làm chủ nhân?” Xuân Hỉ cắn căn kẹo que, oán hận nói.

Trong lời nói của Điền Nghiên, Cố Xuân Hỉ cùng Trình Gia Lập sự tình không chỉ một ngày hai ngày, mà đó là một quá trình nghẹn khuất dài lâu, bị Điền Nghiên xưng là —— gian tình.

Trình Gia Lập so với Cố Xuân Hỉ lớn hơn 7 tuổi, từ lúc Xuân Hỉ vừa sinh ra, còn chưa mở được mắt, thời điểm nhìn không thấy người, cô đã quen Trình Gia Lập.

Hai nhà làm hàng xóm duyên phận từ trước lúc bọn họ sinh ra mà bắt đầu, hai bà mẹ nhất kiến như cố, chỉ hận là gặp nhau trễ, từng lần một cho bọn hắn định rồi thân, học dáng dấp cổ nhân như vậy, cầm tay xem tướng hai mắt đẫm lệ, cô thán một tiếng tôi thán một tiếng, duyên phận nha, không bằng chúng ta làm cho hai đứa nhỏ kết thân đi, sinh ra nam hài liền anh em kết nghĩa, sinh một nam một nữ liền cho chúng thành một đôi.

Từ sau đó, Cố Xuân Hỉ bởi vì cha mẹ đi công tác mà trường kỳ ăn cơm ở nhà Trình Gia Lập.

Gia Lập lớn hơn cô nhiều như vậy, thành tích lại tốt, thời điểm Xuân Hỉ nước mũi phần phật đến mượn các loại sách bài tập của hắn hỏi một chút đề thi, còn ngốc nghếch đi theo phía sau hắn cười ngây ngô. Gia Lập sợ cô làm phiền, liền quăng cho cô mấy đồng tiền lẻ, dỗ cô đến phía trước cửa hàng mua đồ ăn vặt, chờ Xuân Hỉ đi mua đồ ăn không quên lấy lại tinh thần, thời điểm mua hai phần đồ ăn vặt trở về, Gia Lập sớm đã không thấy tăm hơi.

Xuân Hỉ một phen nước mắt nước mũi trở về cáo trạng cùng Trình mẹ, sau khi bị cáo trạng, Gia Lập nhiều lần đều bị giáo huấn. Cửu nhi cửu chi, Gia Lập đối với cô vô cùng hờ hững, thường thường khiến cô bẽ mặt, thời điểm không cần thiết tuyệt không mở miệng nói chuyện vơi cô, thế cho nên Xuân Hỉ đến bây giờ đều cảm thấy hắn kỳ thật là cái người mặt than.

Đến khi Xuân Hỉ lại lớn hơn một chút thời điểm học sơ trung, Gia Lập đã đi học đại học. Năm thứ nhất vào ngày nghỉ, Xuân Hỉ cùng cha mẹ cãi nhau rời nhà trốn đi, cô dứt khoát kiên quyết đi xe lửa chạy tới chỗ của Gia Lập. Cô kiên quyết, cảm thấy chính mình đã trưởng thành, xa nhà có thể không cần dựa vào cha mẹ, lại tới chỗ Gia Lập bị hắn chửi bới, ngay hôm đó liền đem cô đuổi về nhà .

Cô còn nhớ rõ bạn học của Gia Lập có cái đầu bóng loáng, không đứng đắn nhìn nàng: “Ôi, tiểu mỹ nữ từ xa tìm đến bạn trai a? Nhìn không ra, Trình Gia Lập cậu thủ đoạn rất cao minh, còn non đến như vậy!”

Xuân Hỉ nghe không ra đầu bóng loáng đang chê cười cô, trong lòng nước ứa ra sung sướng, ai ngờ Gia Lập lạnh lùng nói: “Cô ấy là em gái của tôi, mời cậu miệng phun những điều sạch sẽ!”

Cô mất hứng, nói lại: “Anh nói ai là em gái!”

Xuân Hỉ đối với Gia Lập oán hận ước chừng chính là bắt đầu khi đó, cô cảm thấy mình không được coi trọng, dựa vào hắn lại không được đáp lại, cô vẫn nghĩ Gia Lập so với cha mẹ cô còn hiểu cô hơn, nhưng là, hắn mắng cô, đem cô đuổi về, cô bắt đầu cảm thấy, hắn cùng với cha mẹ cô là giống nhau, đều thực chán ghét!

Từ nay về sau, Gia Lập nói đông cô liền hướng tây, nói nam cô liền hướng bắc, cùng hắn đối nghịch, chẳng qua kết cục vẫn là cô hoàn toàn thảm bại.

Hai năm trước, Xuân Hỉ tốt nghiệp đại học không tìm được việc, cô học đại học khoa Tiếng anh, nơi nào cũng cảm thấy văn bằng này của cô không chuyên nghiệp. Cuối cùng vẫn là Gia Lập giúp cô giải quyết vấn đề công việc, hắn học y, giúp cô tìm công việc phiên dịch cho một công ty y dược.

Cô mặc dù không tình nguyện nhận ân tình của người khác, nhưng so với không có công tác tốt thì cô ở nhà chính là rất mất mặt, nghẹn khuất cũng không phải một lần hai lần .

Cô thực đen đủi mà, Điền Nghiên cũng cảm thán quá như vậy .

Tiếng điện thoại, thời điểm Xuân Hỉ nhớ lại, thấy Gia Lập đứng ở trên ban công cách vách, nhìn ra phương xa, ánh mắt thâm thúy, không biết suy nghĩ cái gì. Sườn mặt của hắn nhìn cũng đẹp lắm, đường cong tiên minh, thẳng thắn, môi bạc hơn nữa lại gợi cảm, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía trước, có điểm  u buồn. Xuân Hỉ không khỏi nhìn cả hai mắt.

Ai ngờ Gia Lập không hề dấu hiệu thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn về phía cô. Xuân Hỉ ngẩn ra, hướng hắn cười gượng hai tiếng chạy về trong phòng.

Cô ôm gối mềm nhũn ở trên giường lăn lộn, bỗng nhiên nhớ tới Gia Lập hình như đứng ở đàng kia đã lâu, hắn sẽ không nghe thấy cái gì chứ?

Cô ai thán kêu lên một tiếng đem mặt vùi vào gối, ôi, rất mất mặt !

Buổi tối ngày thứ Sáu, Xuân Hỉ bị lão mẹ nhà mình tha vào phòng bếp để hỗ trợ một tay, cô luôn luôn lười, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm dứt khoát sẽ không ngồi, để cho cô giúp nấu cơm, cô thật sự là không tình nguyện.

“Mẹ, ai đến nhà chúng ta à? Bằng không làm sao có thể bảo thiên hạ đệ nhất lười là cô hỗ trợ nấu cơm như vậy!

“Trình mẹ, Trình cha của con, còn có cả Gia Lập.”

“Không phải mấy ngày hôm trước mới ăn cơm sao? Sao lại muốn ăn nữa…” Xuân Hỉ bất mãn nhắc nhở.

“Hôm nay có chút việc muốn nói cùng con với Gia Lập.” Cố mẹ thần bí nói.

“Chuyện gì?”

“Cơm nước xong sẽ nói sau!”

Xuân Hỉ tuy rằng lười, nhưng là đặc biệt nhiệt tình. Khi ba miệng người nhà Trình gia đến, Xuân Hỉ liền vào phòng ở tìm cho bọn họ dép để đi, nhất thời kích động, cô liền đã quên cô cùng Gia Lập mười mấy năm nay thâm thù đại hận, hấp tấp đưa cho Gia Lập một đôi dép lê, “Gia Lập, anh xem đôi này anh có đi vừa không?”

Gia Lập nói: “Có vẻ nhỏ.”

“A, vậy anh chờ một chút a, em lại cho anh một đôi khác.” Nói xong cô lại kéo ngăn kéo phía dưới tủ rượu để tìm kiếm.

Vợ chồng Trình gia thấy bọn họ như thế nhìn nhau cười.

Đợi cho Xuân Hỉ tìm cho Gia Lập một đôi dép thích hợp, cô lúc này mới bỗng nhiên phản ứng lại, cô rốt cuộc đang làm cái gì! Cô dựa vào cái gì mà vui vẻ như vậy hầu hạ hắn?

Xuân Hỉ liền hé ra cái mặt thối đem dép hướng Gia Lập quăng xuống: “Chấp nhận đi tạm đi!”

Trình Gia Lập đối với hỉ nộ thất thường của cô sớm đã thành thói quen, đi dép xong, rồi đi đến phòng bếp nhìn xem có phải giúp việc gì hay không .

Ăn bữa cơm này Xuân Hỉ cảm thấy không yên lòng, cô sợ nhất bị người nhử, nhịn không được suy nghĩ, mẹ cô rốt cuộc có chuyện gì muốn nói với cô cùng Gia Lập .

Cơm nước xong, bốn tộc trưởng nghiêm trang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha xem tivi, thường thường còn tán gẫu vào vài câu, Gia Lập ngồi ở bên cạnh lấy báo chí trên bàn tra lật xem, hắn cùng nhóm tộc trưởng đã muốn hòa hợp nhất thể, nghiễm nhiên như là một tiểu lão đầu nghiêm túc. Chỉ có Xuân Hỉ ngồi một bên lo lắng, trong lòng cô vô cùng khó chịu rốt cuộc mẹ cô muốn nói cái gì a!

Rốt cục, cô nhịn không được, chạy đến bên cạnh mẹ đi qua nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, không phải còn có chuyện muốn nói sao?”

Mẹ cô lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ chân, nói: “Thiếu chút nữa đã quên!”

Bà tắt tiếng TV đi, cùng Trình mẹ thương lượng nói, “Ngọc phượng a, chúng ta hai ngày trước đã thương lượng chuyện đó hôm nay nói luôn cho bọn nhỏ biết đi.”

Trình mẹ gật gật đầu, “Gia Lập mẹ với Cố mẹ của con thương lượng một chút, quyết định tháng sáu cuối năm cho con cùng Xuân Hỉ đính hôn, con cũng sắp ba mươi, ngay cả bạn gái cũng không có, Xuân Hỉ cũng không còn nhỏ, mẹ thấy hai đứa đều thích hợp, từ nhỏ lớn lên với nhau, đều rất hiểu đối phương, nói sau, mẹ với cố mẹ không phải cũng cho các ngươi tìm hiểu từ nhỏ hay sao, cái này cũng không phải là ép buộc gì .”

Xuân Hỉ giật mình không thôi, đây là thời đại nào rồi, còn có chuyện kết thân từ nhỏ! Cô đẩy đẩy lão ba, Cố ba nhún nhún vai tỏ vẻ hắn không phản đối, cô lại nhìn nhìn Gia Lập, Gia Lập bình tĩnh buông báo xuống, không có biểu hiện gì nói: “Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói sau.”

Xuân Hỉ biết hắn là tức giận, hắn cả đời tức giận sẽ không thể hiện, sau đó đặc biệt bình tĩnh nói chuyện, tựa như cô trước kia vô số lần chọc hắn tức giận , hắn đều là che mặt lạnh lùng cùng với thanh âm lạnh lùng làm cho cô để ý đến lúc đấy sẽ cách xa hắn một chút. Trong trí nhớ đại khái chỉ có lần cô rời nhà trốn đi đến chỗ của hắn, hắn thật sự phát hỏa, mặt than Gia Lập ngày xưa không bao giờ thấy giận chứ đưng nói gì là nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát xích cô.

Xuân Hỉ nhìn Gia Lập mặt than kia, bỗng nhiên có một ý tưởng tuyệt diệu, cô ở trong lòng cười trộm, lúc này chính là cơ hôi để đối phó với anh đi!

Cô bỗng nhiên đứng lên, vô cùng chân thành đối với Trình mẹ nói: “Trình mẹ, con cảm thấy mẹ nói rất đúng! Thật ra con rất thích Gia Lập, con đồng ý tháng sáu sẽ đính hôn.”

Nói xong, cô như nguyện, nhìn thấy Trình Gia Lập phía sau kinh ngạc nhìn phía cô.

Ngồi ăn món điểm tâm ngọt trong cửa hàng, Điền Nghiên mực ôm bụng ghé vào trên bàn cười, “Ha ha ha ha, mình thật sự muốn được chứng kiến một chút bộ dạng run rẩy của mặt than quá! Xuân Hỉ a, cậu thật không dễ dàng, rốt cục trước mặt của hắn thắng mới được một trận!”

“Tuy nhiên đây chỉ là hạ sách, mình còn cảm thấy bị mẹ mang bán.” Xuân Hỉ thập phần ưu sầu nói, “Sau đó mình lại bảo với mẹ rằng đấy là mình nói giỡn , kết quả là mẹ mình trở mặt so với lật thư còn nhanh hơn, tận tình khuyên bảo mình cùng Gia Lập thử xem xem. Thử xem có gì tốt chứ , nếu có thể thành chúng mình đã ở cùng một chỗ lâu rồi chứ không phải chờ cho tới bây giờ ?”

 “Cậu trước đây không phải rất thích hắn hay sao, cậu xem tốt xấu cũng là thanh niên tuấn tài, gần quan thì được ban lộc, không thử thì làm sao mà biết là không thích hợp?” Điền Nghiên nói.

Xuân Hỉ trừng mắt: “Ai thích hắn a! Cho cậu thử sống cùng với núi băng đấy hai mươi ba năm, cậu sớm muôn gì cũng biến thành băng. Mới trước đây còn cảm thấy hắn đối với mình rất tốt, lớn lên mới phát hiện được chân tướng tàn nhẫn, từ nhỏ đến lớn mình không biết đã bị hắn lừa dối bao nhiêu lần, gạt mình nói phía dưới nhà chúng ta trước đây là bãi tha ma a, buổi tối nếu trẻ nhỏ đi ra ngoài cửa sẽ bị ma quỷ bắt đi, từ lúc đây về sau buổi tối mình cũng không dám kéo hắn đi chơi, chỉ có thể đến nhà hàng xóm cách vách đoán phải đoán trái! Kỳ thật hắn chính là chê mình phiền, sợ mình luôn đi theo hắn. Còn có, thời điểm mình nhiệt huyết sôi trào đối mặt với ba mẹ đòi kháng chiến, hắn tự nhiên lại giúp đỡ bọn họ giáo huấn mình! Mình vẫn nghĩ đến hắn với mình là cùng một giuộc, nhưng mình thật sai lầm, cậu không biết mình lúc đó thương tâm như thế nào. Muốn mình cùng hắn kết hôn, không cần nói đến cửa, cả cửa sổ đều không có!”

Xuân Hỉ khi nói về Gia lập như chưa bao giờ hết chuyện để nói, có thể lôi kéo Điền Nghiên nói liền mấy giờ, nói đến nói đi cũng chỉ có vài việc lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi. Trước kia là như thế này, hiện tại cũng là như thế này, Điền Nghiên lỗ tai nghe sắp nổ tung.

Nếu cho Điền Nghiên nói thì, cô cảm thấy Xuân Hỉ thật ra một chút cũng không chán ghét Trình Gia Lập, thậm chí là còn thích, cái chính là cô cũng không biết mà thôi. Đương nhiên, tiểu thuyết ngôn tình Điền nghiên cũng xem nhiều lắm rồi, cả ngày ảo tưởng đôi thanh mai trúc mã trước mắt này sẽ thành thân, sẽ an ủi cô, một cô gái đang cô đơn. Cho nên, cô nói, cũng không thể toàn là sự thật.

“Chờ một chút, mình có điện thoại.” Xuân Hỉ lấy điện thoại di động đi ra mắt nhìn Điền Nghiên quơ quơ nói, “Mặt than.”

“Alô?” Thời điểm Xuân Hỉ nhận điện thoại một tiếng “Alô” kia thực luôn vui vẻ, âm điệu nhẹ nhàng hơi hơi hướng về phía trước, tinh thuần không chứa thanh âm tạp chất làm cho người ta nghe xong cảm thấy thoải mái.

“Ở đâu?” Trình Gia Lập luôn hỏi như vậy.

“Em cùng Điền Nghiên ăn kem ly ở Trung tâm DQ, anh có khả năng không biết, ở phía con đường lớn mới mở đó, đối diện với khách sạn Cửu Giang…” Xuân Hỉ la lý dong dài nói một đống dấu hiệu, sợ Gia Lập không tìm thấy cô. Nhưng mà cô cũng không ngẫm lại Gia Lập là loại người nào, làm sao có thể không biết chứ.

“Chờ một chút, anh qua gặp em ngay bây giờ.” Gia Lập đánh gãy miêu tả không chừng mực của cô.

“Vâng.”

Dập điện thoại, Điền Nghiên hỏi nàng nói gì đó, Xuân Hỉ nói: “Gia Lập nói đến đây gặp mình.”

“Găp cậu để làm gì”

Xuân Hỉ sửng sốt, “Ai nha, mình quên hỏi rồi”

“Cậu đúng là người đời!”

“…”

Gia Lập không đến ngay, hắn nhìn Điền Nghiên thản nhiên nở nụ cười một chút, sau đó lôi Xuân Hỉ dẫn hai người đi ra ngoài.

Điền Nghiên đẩy đẩy Xuân Hỉ, nhỏ giọng nói: “Gia Lập nhà cậu rất bình dị gần gũi a, cậu xem hắn còn nhìn tớ nở nụ cười. Xem ra mỗi lần hắn gặp tớ đều cười nha.”

Xuân Hỉ chậc chậc lắc đầu: “Hắn đối ai đều như vậy, thoạt nhìn vẻ mặt ôn hoà, bộ dáng nói chuyện rất tốt, nhưng thật ra bản chất của hắn rất lạnh lùng, nói một là một, hai là hai! Chuyên chế! Phong kiến!” Cô ở phía sau Gia Lập vươn tay khoa tay múa chân, làm bộ đánh đánh vào sau gáy hắn, “Cậu tuyệt đối không biết, khuôn mặt thật của Trình Gia Lập chính là mặt lạnh bạo quân, người đội lốt thú…”

Gia Lập bỗng nhiên quay đầu lại, Xuân Hỉ cũng nhanh đem tay buông xuống, ngậm miệng lại, nịnh nọt cười hắc hắc.

Điền Nghiên nhìn Xuân Hỉ một chút, nhịn cười xuống không dám phun ra.

Hắn đem cửa xe sau mở ra, nói: “Trước tiên nên đưa Điền tiểu thư trở về.”

Điền Nghiên ngồi vào trong xe, Xuân Hỉ đang muốn đi theo vào, Gia Lập lại đem cửa đóng lại, “Em ngồi ở phía trước đi.”

“Vì sao?”

Gia Lập nhìn cô không nói một lời, cô thật đúng là lại để hắn lái xe !

Hắn biểu tình nghiêm túc, ánh mắt lạnh nhạt, ý là muốn nói: đừng nhiều lời vô nghĩa!

Xuân Hỉ chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, “Vâng” một tiếng ngoan ngoãn ngồi vào ghế trước.

Dọc theo đường đi, chỉ có Xuân Hỉ cùng Điền Nghiên hai người líu ríu nói chuyện không ngừng, Gia Lập hoàn toàn không tham dự vào. Sau khi đem Điền Nghiên đuổi về nhà, Gia Lập đem xe chạy đến siêu thị lớn nhất thành phố B cũng không xa nhà bọn họ lắm.

“Anh không phải vì muốn đi siêu thị riêng cùng với em mà tới đón em đi đấy chứ?” Xuân Hỉ đi theo hắn xuống xe.

“Không phải.”

Đợi hơn nửa ngày, Gia Lập cũng chưa nói.

“Đó là… ?” Xuân Hỉ kéo dài thanh âm hỏi, hắn cũng không để cho cô nói hết câu cho nghiêm chỉnh.

“Có chút việc muốn cùng em nói chuyện một chút, thuận tiện đến đây mua vài thứ.” Gia Lập nói.

“Có phải chuyện đính hôn kia hay không?” Xuân Hỉ đắc chí nói, cô nghĩ cô đã đoán đúng.

Gia Lập nhìn cô một cái, không trả lời.

Xuân Hỉ đi theo phía sau hắn trực tiếp vào thang máy đi lên tầng 3, Gia Lập hỏi người bán hàng loại thảm điện tử nào chất lượng tốt nhất, Xuân Hỉ nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, nói: “Anh mua thảm điện làm gì? Đã tháng Ba rồi, chịu khó một chút mùa đông sắp trôi qua rồi.”

“Thảm của ba mẹ mấy ngày hôm trước bị hỏng rồi, dung túi chườm nòng ngủ không quen, nửa đêm thường xuyên phải đứng lên đổi nước ấm.”

“Vâng, thế thì nên mua, người già rất sợ lạnh, không bằng anh nên mua thêm một cái nữa.” Xuân Hỉ nói xong, nhìn Gia Lập hì hì cười, “Em sợ em cũng phải dùng, tiếp xúc với bất lương, thực dễ dàng gặp chuyện không may .”

Gia Lập không để ý cô, đối với người bán hàng nói: “Lấy một cái này.”

Xuân Hỉ chạy nhanh cầm thêm một cái đưa cho người bán hàng: “Tính thêm cái này nữa!”

Chờ bọn họ từ siêu thị đi ra, trừ bỏ Gia Lập mua đồ dung hàng ngày, trên cơ bản đều đồ ăn vặt cùng đồ uống của là Xuân Hỉ. Việc làm mỗi ngày của Xuân Hỉ đó là chiếm tiện nghi của Gia Lập! Những nơi cô muốn đến chơi đều là lừa Gia Lập đến nơi đó.

Ngồi trở lại trong xe, Xuân Hỉ chà xát tay, “Lạnh quá, bật điều hòa đi!”

“Lúc ăn kem ly sao không thấy em kêu lạnh” Gia Lập giọng mỉa mai nói.

“Gia Lập không thú vị gì a, kem ly phải ăn ở mùa đông mới đã nghiền.” Xuân Hỉ a a thổi tay.

Một lát sau, trong xe dần dần ấm lên, nhưng mà Gia Lập lại không có ý muốn lái xe

“Ơ, làm sao không đi a?” Xuân Hỉ quay đầu nhìn hắn.

Gia Lập bàn tay đặt ở trên tay lái, bỗng nhiên quay đầu nói: “Về chuyện đính hôn mà mẹ anh nói chuyện đó anh muốn nói một chút, em có thể coi như chuyện đấy chưa xảy ra.”

“A? Vâng…” Xuân Hỉ kinh ngạc gật đầu, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, khó được đùa giỡn với hắn được một lần, như thế nào cũng phải đùa đến cùng! Cô lại lắc đầu nói: “Như vậy sao được, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, em đã nói đồng ý đính hôn chính là đồng ý đính hôn, làm sao có thể coi như chưa xảy ra? anh nghĩ rằng chuyện em và anh tùy tiện nói a?”

“Thật sự ?”

“Thật sự !”

“Được, nói lý do.”

Xuân Hỉ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em chỉ là muốn, tìm một nam nhân xem mắt, cùng hắn ở một chỗ, trải qua tình yêu cuồng nhiệt, ma hợp, cuối cùng là kết hôn, còn có có thể chia tay, ly hôn, sau đó lại tìm một người như vậy lại trải qua một lần, quá trình dài dòng như vậy quá lãng phí thời gian, còn không bằng tìm anh.” Cô ra vẻ rộng lượng thở dài thật sâu,  ”Ai, kỳ thật nếu anh không muốn cũng không có quan hệ, em sẽ không ép buộc anh.”

“Sao em không quen bạn trai đi.” Gia Lập nói chuyện một câu không đâu như vậy

Xuân Hỉ nhìn hắn, không hiểu, có ý tứ gì? Đúng vậy, cô quả thật không có bạn trai, cho nên sao?

“Em là có chướng ngại về chuyện tình yêu, đến nay chưa kết giao với một bạn trai nào chính thức, lại nguyện ý tùy tiện tìm một nam nhân có sẵn kết hôn. Em định sẽ không yêu đương gì sao?” Gia Lập cư nhiên mỉm cười, nhưng mà Xuân Hỉ xem ra là cười nhạo! Xích. Là. Là cười nhạo!

Xuân Hỉ hai mắt mở to nhìn, “Anh mới có vấn đề về chuyện tình cảm ý! Cả nhà anh đều có vấn đề! Em không yêu đương là do em bảo thủ được không! Anh nghĩ rằng em và anh giống nhau ah, tùy tiện tìm một người rồi nói muốn kết hôn!”

“Anh tùy tiện? Em không yêu đương gì lại nguyện ý kết hôn, như thế càng tùy tiện hơn.”

Xuân Hỉ bị nghẹn họng, giương miệng nói không ra lời, cuối cùng cô cắn răng oán hận mở cửa xe đi xuống, “Có gì đặc biệt hơn người chứ! Không phải là yêu đương sao! Tôi đây liền tìm một bạn trai cho anh xem!”

Nói xong cô quay đầu bước đi, đi được vài bước cô liền trở về, còn không quên đem đồ ăn vặt ở phía sau mang đi, cô nhìn Gia Lập làm một cái mặt quỷ, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.

Phía sau tựa hồ nghe thấy Gia lập nói: “Đừng hồ nháo, trở về.”

-

Chứng bệnh về vấn đề tình cảm

Có lẽ cô thật sự có vấn đề về chuyện tình cảm đi. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn cô là một kẻ dở hơi, nhân duyên không tốt, bạn bè nhiều, nhưng bạn bè là nam giới thì thật ra không có. Trừ bỏ Gia Lập, cô sẽ không tiếp xúc với quá nhiều đàn ông. Thậm chí có thể nói, cô e ngại cùng đàn ông ở chung một chỗ, bởi vì cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng Gia Lập tuyệt đối lại là ngoại lệ.

Cũng chỉ có Gia Lập trong thế giới của cô, đạp trúng điểm yếu của cô, nàng mới có thể nổi trận lôi đình như vậy. Cô cũng không hiểu được làm thế nào để che dấu chính mình, mặc kệ là ở trước mặt Gia Lập, hay là ở trước mặt người khác.

So với hiện tại là tốt hơn rồi, Xuân Hỉ đối diện với máy tính 噼 lách cách lách cách đánh chữ, đánh xong một hàng lại xóa đi toàn bộ xong lại đánh lại, táo bạo vô cùng.

Đồng sự cách vách trong văn phòng, Chu Thiến Văn di chuyển ghế qua xem, “Xuân Hỉ, cậu làm sao thế? Bàn phím đều bị cậu đánh sắp hỏng rồi!”

“Làm cái gì làm cái gì?” Mới nghe xong có một nửa Chu Tiêu đi tới, thăm dò hỏi, “Cái gì sắp hỏng rồi?”

Chu Thiến Văn vừa thấy hắn đến, tránh không kịp, chuyển ghế về chỗ ngồi của mình tiếp tục làm việc.

Chu Tiêu ở bọn họ có biệt danh là “vua Bát quái”, thiên văn lý cổ kim nội ngoại, không có chuyện gì hắn không biết. Thời điểm Xuân Hỉ vừa vào công ty, Chu Thiến Văn liền nhắc nhở qua cho cô biết, trăm ngàn lần nên cách xa Chu Tiêu một chút, bởi vì chỉ cần là ngồi tán gẫu cùng hắn mấy câu, ngày hôm sau toàn bộ công ty đều sẽ biết người nọ tình sử bí sử gia sử bệnh sử như thế nào.

Xuân Hỉ vốn cảm thấy hình như hơi khoa trương, còn chê cười Gia lập, Gia Lập đã dặn cô ở công ty làm việc nhiều mà ít nói đi, bởi vì cô nói rất nhiều! Ai ngờ không bao lâu, trong văn phòng mọi người đều biết cô đi cửa sau dựa vào quan hệ mà vào được, thế cho nên cô đã bị cô lập một thời gian.

Công ty đồng sự đều ghét hắn, trừ bỏ lúc hắn buôn chuyện ở ngoài, còn bởi vì hắn hay cùng với quản lý đâm chọc, dùng phương ngôn thành B mà nói, Chu tiêu chính là “A báo tinh” !

“Ôi, làm gì mà không nói a? Nói để cho mọi người cùng nhau chia sẻ thôi mà!”Chutiêu nắm trong tay mấy tờ giấy, cười tủm tỉm nói.

Xuân Hỉ ngẩng đầu quay nhanh nhìn hắn một cái, hỏi: “Có việc gì sao?”

“Có rồi có rồi, vừa rồi quản lí mới đưa cho tôi mấy đơn đặt hàng xuất khẩu, ngày mai phải dùng gấp. Tôi xem ra rất thích hợp với Xuân Hỉ, phiên dịch tốt vào làm nhanh cho tôi đấy! Trước ngày mai!”

Xuân Hỉ lấy mấy tờ giấy từ trong tay hắn rút ra, hướng trên bàn quăng xuống, “Được, trước ngày mai tới lấy đi.”

Chu Tiêu đi rồi, Chu Thiến Văn lại thăm dò nói: “Cậu làm sao phải nhận, quản lí đưa cho hắn làm chứ có phải đưa cho cậu làm đâu! Cầm gà mao đương mùa tên, hắn tính nhận công ah!”

“Dù sao mình cũng đang không có việc, làm mấy đơn hàng này coi như rèn luyện trình độ phiên dịch đi.” Xuân Hỉ nói.

“Nếu là mình, mình sẽ không nhận đâu, mình còn phải hẹn hò, hoá trang còn chưa có thời gian chứ nói gì đến có thời giờ làm mấy việc đó.” Cô biết rõ Xuân Hỉ độc thân, còn đem hai chữ “Hẹn hò” nói ra lại đặc biệt uyển chuyển có cảm tình, giống như đọc thơ hay đọc cảm nhận trận đấu.

Xuân Hỉ hít vào một hơi, lấy điện thoại di động nói: “Mình đi toilet.”

“Điền Nghiên, ai gia lệnh cho cậu mau dẫn đàn ông đến đây! Hôm nay không được thì ngày mai!” Xuân Hỉ tránh ở trong toilet hổn hển gọi điện thoại.

“Làm sao vậy a? Nói cho nô tỳ xem nào.” Điền Nghiên chậm rì rì hỏi.

“Không phải là chuyện bạn trai của mình sao? Sao đi đến đâu cũng bị khinh bỉ. người thuần khiết như vậy giống mình đốt đèn lồng đều tìm không thấy, họn họ dựa vào cái gì để khinh bỉ mình”.

Điền Nghiên trầm mặc vài giây, từ từ nói: “Kỳ thật đi… Không có bạn trai, thật đúng đều là do cậu.”

“Điền Nghiên” Xuân Hỉ khóc không ra nước mắt, “không nên nói theo như vậy!”

“Được rồi, chị hôm nay sẽ tìm cho em một tá đàn ông được không? Tuy rằng em mị lực lũy thừa là có chút… Tuy nhiên, vẫn là có rất nhiều đàn ông thích loại người như thế tiểu Laury!” Điền Nghiên tinh thần tỉnh táo.

“Tiểu Laury thì làm sao? Gặp người người thích, gặp hoa hoa nở! nói như vậy, tùy thời bảo trì liên lạc, con mồi tới tay liền chi một tiếng, mình sẽ xuất phát, một chiêu bắt con mồi, hướng đồng chí Trình Gia Lập khoe ra!” Xuân Hỉ giơ quyền ý chí chiến đấu sục sôi.