Chương 1

Nguồn: sweek.com/HuynhJJ

Chương 1

Bùi Lương Ngôn lần đầu tiên ngồi tàu hỏa, mất mười mấy tiếng đường dài, anh mua vé giường nằm, một đường thẳng hướng tây.

Hoàn cảnh trên xe lửa đều giống nhau, toa xe kín mít, hành lang chật hẹp, không khí không thể lưu thông, các loại mùi vị hỗn tạp vô cùng kinh khủng.

Chỉ có điều đang ở bên ngoài, Bùi Lương Ngôn lúc thường cũng không quá xét nét, lúc này cũng không tính toán này nọ, vừa đến cũng an ổn, anh cất hành lý và ba lô, ngồi ở vị trí thuộc về mình nghỉ ngơi?

Nhìn quanh bốn phía, không gian rất nhỏ, thoáng đưa tay là lập tức có thể chạm được giường ngủ đối diện, chỗ đầu giường có một chiếc bàn nhỏ để đồ vật, hành lang duy nhất ở giữa chỉ có thể đủ một người đi qua.

Bùi Lương Ngôn vui mừng mình quyết định sáng suốt, không chút do dự đã lựa chọn giường dưới, mặt trên cũng có chỗ tốt, chỉ là loại người lưng dài chân dài như anh, leo lên leo xuống, quả thật có hơi bất tiện.

Thời gian tàu hỏa xuất phát vào chạng vạng, cũng không bao lâu, xe lập tức từ từ khởi động, thân xe nhẹ nhàng lay động, những tòa nhà ngoài cửa sổ bắt đầu lui lại, những người đứng ở hai bên đoàn tàu cũng càng ngày càng xa.

Trong buồng xe có tiếng đứa trẻ chơi đùa, âm thanh có hơi xa, thời điểm tàu hỏa khởi động phát ra tiếng ùng ùng che khuất hơn nửa.

Bùi Lương Ngôn mới phát hiện lần xuất hành này đoàn tàu rất ít người, ít nhất trong căn phòng nhỏ này trừ anh ra, không có một ai, như vậy cũng tốt, càng nhiều người, không gian càng nhỏ, lại càng phải chen chúc nhau?

Trong không khí tản ra nhiều loại mùi vị đồ ăn, Bùi Lương Ngôn hơi nghiêng đầu, lại nhìn thấy có người ngồi trên cái băng ghế ở hành lang ăn mì, còn đang gắp lên một miếng xúc xích nhỏ, vừa mới cắn một cái, ngược lại thật sự giống như rất ngon, có mùi rất thơm.

Đến giờ cơm, Bùi Lương Ngôn cảm thấy mình cũng nên ăn chút gì đó, anh lấy ra hộp giữ nhiệt đựng cơm tẻ đã chuẩn bị trong túi đeo lưng.

Cô gái trong công ty nói cho anh biết, đồ ăn trên xe lửa chẳng ra sao, khó ăn muốn chết, tự mang cơm là tốt nhất.

Thật ra anh không để ý chút nào, dưới sự chân thành đề cử của cô gái, trước khi xuất phát anh đặc biệt ghé siêu thị mua mấy hộp làm sẵn, lần đầu tiên ăn, xác thực cũng không tệ lắm.

Mùa hạ ngày dài đêm ngắn, lúc tám giờ trời bên ngoài cũng còn chưa tối toàn bộ, Bùi Lương Ngôn ăn cơm xong, anh muốn đọc sách, nhưng ánh đèn quá mờ, lại bỏ qua, lấy di động ra chơi.

Đại khái qua hai giờ, tàu hỏa đến trạm, lúc này anh đang đọc sách, thấy lục tục có người tới, anh xác định vị trí một chút, đã đến trạm Tô Châu.

Tiếp sau có hành khách đứng ở bên trong khoảng hàng lang nhỏ hẹp, ngăn trở ánh đèn trên đỉnh đầu, Bùi Lương Ngôn nghiêng người nằm ở trên giường, giương mắt nhìn, ngược ánh sáng, một bóng lưng rất gầy gò, là nam sinh.

Phía trước tầm mắt là một bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thon dài cân xứng, nhấc theo một túi mì chứa đầy các loại khẩu vị buông xuống bên chân, Bùi Lương Ngôn yên lặng đếm đếm, bốn gói, nhiều bằng số bữa cơm anh mua.

Nam sinh mặc trên người áo ngắn tay màu tím, trên lưng là balo màu đen hình vuông, một cái tay khác cầm thẻ giường ngủ mới vừa nhận, đang ngửa đầu tỉ mỉ đối chiếu dãy số.

Sau khi xác nhận xong giường ngủ, nam sinh mới thả balo xuống, ngồi ở mép giường.

Cứ như vậy, cậu quay mặt về phía Bùi Lương Ngôn, một gương mặt giấu vào trong bóng tối, chỉ có điều khoảng cách gần quá, Bùi Lương Ngôn có thể nhìn ra dung mạo thật sự của đối phương.

Nam sinh rất trẻ, anh không nghĩ tới chính là, ngoài ý muốn rất dễ nhìn.

Thậm chí có thể dùng từ đẹp đẽ để hình dung. .

Da dẻ trắng nõn, ánh mắt thanh đạm trong suốt, lông mày gọn gàng thập phần tuấn tú, rồi lại giống như nước chảy, cho người cảm giác vừa yên tĩnh lại nhẵn nhụi.

Người đối diện tựa hồ nhận ra được có người đang đánh giá cậu, quay đầu lại liếc mắt một cái.

Cái nhìn này rất nhạt, Bùi Lương Ngôn lại vô cớ cảm thấy có chút động lòng, lộ ra một cái mỉm cười hữu hảo, đối phương chần chờ một chút, mới gật gật đầu, xem như là đáp lại. Sau đó nhét rương hành lý vào gầm giường, quay người rời đi, hẳn là đi vào phòng rửa tay ở đối diện.

Bùi Lương Ngôn khó giải thích được cảm thấy thích ý rất nhiều, tìm một tư thế thoải mái xem sách điện tử, thân xe vẫn luôn loạng choà loạng choạng, không lâu lắm anh lại có hơi buồn ngủ.

Bùi Lương Ngôn đang ngủ, không biết nam sinh trở về lúc nào, chờ anh tỉnh lại, nghe tiếng túi giấy ma sát, mở mắt vừa nhìn, sống lưng của người ở giường đối diện cũng không cách nào duỗi thẳng trong không gian đang gặm bánh mì, khi ăn cũng rất nhã nhặn.

Khuôn mặt này thực sự là vui tai vui mắt, tay giơ bánh mì cũng rất chói mắt, ánh mắt Bùi Lương Ngôn dừng lại vài giây.

Mà nam sinh lại hiểu sai ý, xin lỗi hỏi: "Thật ngại quá, tôi làm ồn đến anh sao?"

Tiếng nói mát lạnh sạch sẽ, vừa dễ nghe vừa thoải mái.

"Không có đâu" Bùi Lương Ngôn nói, sau đó ngồi dậy, anh nói: "Cậu cứ ăn đi."

Nam sinh không nói chuyện nữa, nhanh chóng giải quyết xong mấy cái bánh mì còn lại, Bùi Lương Ngôn không e dè mà theo dõi cậu lau vụn bánh dính bên khóe miệng.

Tầm mắt thoáng chếch qua có thể nhìn thấy dáng môi xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm rất mỏng, môi mím thật chặt, khóe miệng tự nhiên giương lên một chút.

Mà chủ nhân của nó còn đang cúi đầu, lộ ra nửa phần cổ trắng noãn, dùng khăn giấy ướt nghiêm túc lau chùi ngón tay.

Edit: HuynhJJ