Chương 1
Đường bệ đi vào đại sảnh, ông Phú Vĩnh nhìn quanh một lượt. Gật gù, ông tỏ vẻ hài lòng . Những đồ vật đang được chưng bày trong đại sảnh đều sang trọng quý hiếm . Từ chiếc đèn chùm đắt giá được mua tại ý cho đến bộ Salon bằng gỗ được chạm trổ Hoa văn đẹp mắt . Bức rèm sáo màu san hô thật hài hòa với tấm thảm Ba Tư màu xanh lơ mịn đẹp như nhung . Một lọ hoa Tulyp trắng muốt được đặt trên chiếc bàn gương hình oval càng làm tăng vẻ sang trọng của đại sảnh. Nhìn lão quản gia đang đứng chờ ông với vẻ tuân phục, ông Phú Vĩnh cất cao giọng : - Lát nữa, tôi sẽ đón tiếp một thượng khách . Đó là một khách hàng đặc biệt của tôi . Lão nhớ là mọi thứ đều phải được chuẩn bị thật chu đáo . Không được có một sơ suất nào đấy nhé. - Vâng. - Bảo người gác cổng , không được để Khách nhân còi gọi cửa . Xe vừa đến, phải nhấn còi gọi cửa . Xe vừa đến, phải mở cổng ngay. - Vâng. - Chuẩn bị đầy đủ loại nước uống, khách cần gì phải có ngay. - Vâng. - Tất cả những người giúp việc phải mặc những bộ đồng phục mới ! Lão quản gia ngập ngừng hỏi : - Chỉ có người gác cổng mới mặc đồng phục thôi chứ, ông chủ ? Ông Phú Vĩnh cao giọng phán : - Tất cả mọi gia nhân, đó là lệnh của tôi. Lão quản gia băn khoăn : - Tôi chưa hiểu ý của ông chủ lắm, vậy những người …. làm bếp cũng mặt đồng phục nữa sao ? Ông Phú Vĩnh nhướng mày quát : - Từ người làm vườn cho đến người nấu ăn trong bếp, tất cả đều đồng phục . Mà tại sao lão lại hỏi đi hỏi lại quyết định tôi đưa ra chứ ? Hoảng hồn, lão quản gia cúi đầu : - Vâng, tất cả đều …. đồng phục. Ông Phú Vĩnh vung tay : - Tôi muốn tạo một ấn tượng thật tốt đẹp với khách , lão phải hiểu được điều đó. Đang dạo chơi trong vườn, Tịnh Anh không phải ngạc nhiên khi nghe ba cô quát tháo với quản gia như thế . Đã lâu lắm rồi, từ ngày mẹ cô mất đến nay ba cô hầu như không tiếp khách tại nhà. Vốn là một giám đốc nổi tiếng là độc đoán và lạnh lùng, ông chưa bao giờ tỏ ra vồn vã với một ai. Vì thế, cô không ngăn nổi tò mò khi nhìn thấy một chiêc Nissan màu trắng thật sang trọng chạy vào cổng. Nhón gót nhìn qua bụi hồng, Tịnh Anh căng mắt theo dõi . Cô càng ngạc nhiên hơn khi đó không phải là một vị khách đứng tuổi như cô tưởng tượng. Từ trên xe bước xuống, đó là một anh chàng trạc chừng 30 tuổi . Anh mặc một bộ Veston màu trắng thật thanh lịch. Khuôn mặt anh thật điển trai . Hàng mày rậm với đối mắt quyến rũ . Vầng trán thông minh . Dáng cao lớn, phong độ . Anh thật ấn tượng. Chưa bao giờ Tịnh Anh nhìn thấy một người đàn ông nào có sức cuốn hút mạnh mẽ đến thế. Ông Phú Vĩnh đón người khách ấy ngay từ giữa sân . Giọng ông vui vẻ : - Chào cậu Dương Quân !Một chút ngỡ ngàng trên khuôn mặt xinh đẹp của Tịnh Anh khi đáp lại vẻ nồng nhiệt của ba cô là một vẻ lạnh như kem nếu không muốn nói là phớt tỉnh của người khách. Anh nhếch môi : - Chào ông ! - Rất hân hạnh được đón tiếp cậu. Khẽ so vai, người đàn ông ba cô vừa gọi là Dương Quân ấy đưa mắt nhìn khắp hoa viên một lượt làm Tịnh Anh hú hồn, ngỡ là anh đã thấy cô đang nhìn trộm . Nhưng không, Dương Quân đã quay phắt lại sập mạnh của xe. Ông Phú Vĩnh nhũn nhặn : - Mời cậu vào nhà. Chôn chân một chỗ, Tịnh Anh ngẩn người nhìn theo Dương Quân cho đến lúc dáng cao lớn của anh khuất sau cánh cửa. Thượng khách. Cô không hiểu Dương Quân quan trọng với ba cô mức độ nào để va cô săn đón anh như thế. Ba của cô là một giám đốc nổi tiếng lạnh lùng, độc đoán . Vì thế những gì vừa diễn ra làm Tịnh Anh không khỏi ngạc nhiên. - Tịnh Anh. Tiếng gọi của ông Phú Vĩnh làm Tịnh Anh luống cuống . Cô vội đi vào nhà. - Dạ... Chậm rãi đi lên những bậc thang lát đá hoa cương mát lạnh dẫn vào nhà, Tịnh Anh rụt rè đi vào đại sảnh. Dương Quân đang an vị trên ghế, khuôn mặt điển trai của anh không một chút cảm xúc khi thoáng nhìn lên. Trước mặt anh, một Tịnh Anh đẹp nguyên sơ như một bức tranh vẽ của một họa sĩ tài danh trong phút xuất thần. Đôi mắt đẹp mơ màng với hàng mi rợp dài, sống mũi thanh tú . Vầng trán thông minh . Đôi môi phớt hồng như một cánh đào mùa xuân. Không trang điểm . Mái tóc thả ngang vai thật tự nhiên hơi một chút cẩu thả nhưng càng làm tăng thêm vẻ mềm mại . Chân trần . Trong chiếc váy tơ màu trắng dài quá nửa gối , Tịnh Anh chợt đẹp một cách kỳ lạ, nguyên sơ. Cứ ngỡ rằng Dương Quân sẽ choáng ngợp trước vẻ đẹp thật cuốn mắt của Tịnh Anh . Nhưng, không . Khuôn mặt của anh vẫn bình thản một cách kỳ lạ. Sự dửng dưng đến mức khinh khỉnh của anh làm Tịnh Anh chợt thấy tự ái . Nhưng là một cô gái được giáo dục đến nơi đến chốn nên cô vẫn nhìn ba cô với dáng vẻ thuần phục : - Thưa, ba gọi con ? Xoay điếu xì gà trong tay, ông Phú Vĩnh mỉm cười giới thiệu : - Đây là Tịnh Anh, ái nữ của tôi. Quay sang Tịnh Anh, ông Phú Vĩnh giọng trịnh trọng : - Cậu Dương Quân là một khách hàng đặc biệt của ba. Sau cái gật đầu chào lịch sự của cô, khuôn mặt Dương Quân không thay đổi, vẫn lãnh đạm như cũ : - Hân hạnh được biết cô. Ông Phú Vĩnh hắng giọng : - Tịnh Anh, con pha cho ba hai ly cocktail . Cậu Dương Quân không thích dùng trà …. Ba gọi con, vì những người giúp việc không thể pha được một ly cocktail giày hương vị như con . Lúc nãy ba có giới thiệu với cậu Dương Quân về khả năng này của con đó. - Dạ … Chỉ một lát sau, Tịnh Anh quay lại với một chiếc khay, đặt hai ly cocktail, một đĩa chanh cắt lát mỏng và một đĩa đá nhỏ . ( Lúc nãy, ở sau bếp lão quảng gia đã kịp thì thầm cho cô rõ về chuyện Dương Quân từ chối dùng rượu , khước từ trà, không chịu dùng nước suối hoặc bất cứ thức uống nào mà ông và những người giúp việc đã dày công chuẩn bị sẵn để Mang lên ….. Dương Quân cắc cớ yêu cầu một ly cocktail . Đó là lý do vì sao ba cô phải ….. triệu hồi cô gấp ) Tịnh Anh trề môi . Đúng là một anh chàng lạ lùng . Cô bộ anh yêu sách như thế vì nghĩ đây là …. nhà hàng chắc. Ông Phú Vĩnh xởi lởi : - Mời cậu dùng thử cocktail do ái nữ của tôi làm . Hy vọng là không khác với hương vị Những ly cocktail mà cậu đã thưởng thứ ở Pháp Vẫn với khuôn mặt không cảm xúc Dương Quân giọng nhát gừng : - Cám ơn. Tịnh Anh lặng lẽ rút lui ra vườn với một cục tức nơi cổ . Bình thường, ba cô là một người kiêu ngạo, quyết đoán thế mà giờ đây lại để cho Dương Quân phách lối làm mưa làm gió . Cô hết hiểu nổi nữa. - Cô chủ ! Đưa tay chặn lên ngực, Tịnh Anh giậm chân : - Ôi, vú Sáu . Vú làm tôi hết hồn Vú Sáu cười : - Tại tôi thấy cô chủ đứng sững một chỗ với bó hoa trong tay, không hiểu có điều gì khiến cô chủ phải bận tâm suy nghĩ đến thế ? Tịnh Anh lúc lắc mái tóc cắt ngắn ngang vai : - Không có chuyện gì cả vú à . Tôi có thể giúp vú ngắt lá sâu không ? Vú Sáu vui vẻ : - Được thôi, nhưng cô chủ cẩn thận một chút với mấy gai hồng đỏ. Tịnh Anh cười hiền . Lúc nào vú Sáu cũng nhắc đi nhắc lại có mỗi điệp khúc đó mỗi khi cô cùng vú chăm sóc hoa trong vườn. Hồng trong vườn rất nhiều . Không chỉ hồng nhung, hồng trắng mà còn có cả hồng ghép hai da, hồng tỉ muội …. Những bông hoa xinh đẹp đang nở rộ, khoe sắc trước gió làm cô chợt quên đi chuyện ấm ức lúc nãy.- Sâu rầy nhiều quá hà, vú ơi ….. Vú Sáu gục gặc đầu: - Tôi định cho phun thuốc trừ sâu nhưng mấy hôm nay bận quá. Tịnh Anh cười vui vẻ : - Vú pha thuốc vào bình đi, tôi phun cho. Vú Sáu kêu lên : - Ôi, đâu được cô chủ. Tịnh Anh nghiên đầu hỏi : - Sao vậy vú ? Vú Sáu hắng giọng : - Thuốc trừ sâu độc lắm đó . Ông chủ mà thấy cô chủ phun thuốc , coi bộ Tôi bị đuổi việc luôn đó. Tịnh Anh dẩu môi : - Vú sợ ba tôi đến thế sao ? Vú Sáu gật đầu : - Cô chủ thấy rồi đó . Không chỉ tôi mà tất cả mọi người trong nhà đều sợ Ông chủ một phép. Tịnh Anh cười hồn nhiên : - Tôi nghĩ là ba tôi không …. dữ như vú và mọi người tưởng đâu. Vú Sáu rùn vai : - Ông chủ không dữ thì còn ai vào đây n nữa cô chủ, tại cô chủ là con gái của ông nên đâu có thấy sợ Như chúng tôi . Chỉ Cần làm phật ý của ông là chúng tôi bị đuổi việc liền. Tịnh Anh bặm môi : - Nhưng ba tôi là một người rất giàu tình cảm, vú biết không ? Vú Sáu nói lảng sang chuyện khác : - Dù lá hồng bị sâu rầy nhưng hoa vẫn đẹp quá cô chủ hả ? Nghiêng đầu ngắm một nụ hoa vừa hé nở, Tịnh Anh sôi nổi : - Vâng . Những đóa hồng trắng mới đẹp làm sao . Tôi thích nhất là những nụ hồng trắng . Trông chúng thật thanh khiết và mỏng manh. Vú Sáu cười hồn hậu : - Nếu cô chủ thích, tôi sẽ cho trồng thêm thật nhiều hồng trắng ở lối đi vào đại sảnh. Tịnh Anh reo lên : - Cám ơn vú . Nhưng nếu vú biến tất cả những bông hoa trong vường đều thành hồng trắng thì hay biết mấy. Vú Sáu giọng quan tâm : - Cô chủ không thích những loài hoa khác sao ? Tịnh Anh mĩm cười : - Nếu có một vườn hoa chỉ toàn hồng trắng thì vẫn thích hơn nhiều. Vú Sáu giọng dè dặt : - Nhưng ông chủ lại chỉ thích hồng đỏ mà thôi. Tịnh Anh kêu lên : - Nếu vú không nhắc , tôi quên mất điều đó . Ba tôi đâu có thích hồng trắng như tôi. Vú Sáu ý nhị : - Tôi sẽ cho người trồng thêm hồng trắng ở góc vườn . Riêng hai bên lối đi vào đại sảnh , sẽ là những luống hồng đo? Tịnh Anh chớp mi : - Vú thật là tốt. Vú Sáu mỉm cười :- Bổn phận của tôi mà cô chủ . Hồng trắng rất hợp với cô chủ đấy . Mỗi lần ngắm hồng trắng, tôi lại hình dung đến sự ngây thơ trong trắng của cô chủ. Tịnh Anh cười : - Tôi thấy mình giống những chiếc ….. gai hồng hơn đó. Vú Sáu hồn hậu : - Không . Cô chủ như một nụ hồng tươi tắn. Đôi mắt đẹp của Tịnh Anh thoáng mơ màng : - Hồng trắng thật đẹp . Nếu sau này chết, tôi muốn mình nằm trên một chiếc giường chất đầy hoa hồng trắng. Vú Sáu kêu lên thảng thốt : - Kìa cô chủ … Sao cô chủ lại nói gở thế. Tịnh Anh hồn nhiên cười : - Ai cũng sẽ chết mà vú. Vú Sáu giậm chân : - Thôi … thôi …. Cô chủ ơi . Ai lại nói nhừng điều xúi quẩy như thế bao giờ. Tịnh Anh dẩu môi : - Nếu vú sợ, tôi không nói nữa đâu. Nói xong, cô nhí nhảnh đi dọc những luống hồng đang nở rộ . Chợt Tịnh Anh nghe tiếng ba cô gọi : - Tịnh Anh ! Tịnh Anh quay đầu lại , ba cô đang cùng Dương Quân đang đứng trên bậc tam cấp dẫn xuống vườn . Nhìn vẻ mặt phấn chấn của ông , Tịnh Anh chợt đoán là cuộc thương thảo giữa hai người đã diễn ra tốt đẹp. Cô hỏi giọng ngoan hiền : - Ba vừa gọi con ? Ông Phú Vĩnh gật đầu : - Ba nhờ con một việc Cô nhanh nhẩu : - Có phải đi pha thêm hai ly cocktail với hương vị khác không ba ? Dương Quân nhướng cao mày một cái với vẻ giễu cợt sau câu hỏi của cô khiến Tịnh Anh ngắc ngứ nhìn anh . Coi bộ anh chê cô pha cocktail quá dở. Ông Phú Vĩnh lắc đầu : - Không ! Con mau cùng chú Đồng tài xế đưa cậu Dương Quân sang ngôi nhà nghỉ của gia đình bên Thủ Đức. Cô ấp úng : - Sao lại là con ? Câu hỏi của cô làm ông Phú Vĩnh không hài lòng, ông “hừ” một tiếng trong cổ đoạn phẩy tay phán : - Mau lên . Không có hỏi lôi thôi . Gọi chú Đồng tài xế cho ba. Không dám cãi lời , Tịnh Anh vội đáp : - Dạ … Chợt Dương Quân ngăn lại : - Thưa ông, tôi có thể sử dụng xe của tôi . Không cần đến tài xế của ông đâu. Ông Phú Vĩnh vồn vã : - Tốt thôi . Thế thì Tịnh Anh sẽ đưa cậu đến nhà nghỉ trước . Đúng một tiếng sau tôi sẽ có mặt ở đó như đã hứa. Khuôn mặt lãnh đạm, Dương Quân cao giọng : - Sau đúng một tiếng, nếu ông không đến tôi sẽ ra về . Tôi không có thói quen chờ đợi bất cứ một người nào. Ngỡ là ông Phú Vĩnh sẽ phật ý vì câu trả lời khá ngạo mạn của anh nhưng ông lại mềm mỏng trả lời : - Tôi biết, nhưng tôi sẽ đến sớm hơn dự kiến . Thông cảm cho tôi nhé... Một việc đột xuất đang cần phải giải quyết nên tôi không cùng cậu đến đó được . Xong việc , tôi sẽ đến ngay. Dương Quân nhếch môi : - Ông khỏi bận tâm . Chuyện đi đến đó không hề nằm trong kế hoạch giữa chúng ta mà chỉ là ý muốn nhất thời của tôi . Ai đưa tôi đến đó đều không thành vấn đề. Ông Phú Vĩnh sốt sắng : - Con gái của tôi sẽ dẫn đường cho cậu ! Tịnh Anh mở to mắt nhìn ba cô . Tại sao ba cô đưa Dương Quân đến ngôi nhà nghỉ ấy nhỉ . Không lẽ một người giàu như Dương Quân lại không thể Tìm được một khách sạn nào đó để thuê mà phải qua tận bên Thủ Đức để ….. Ở kế. Ông Phú Vĩnh giục giã : - Nhanh lên Tịnh Anh, con đừng để Cậu Dương Quân phải chờ đợi con như thế. Tịnh Anh vội phóng theo Dương Quân , anh đi rất nhanh, chẳng hề có ý định chờ cô. Cho xe nổ máy . Thấy Tịnh Anh vẫn lơ ngơ chờ mở Cửa xe , Dương Quân nhăn mặt : - Cô còn đợi gì nữa ? Tịnh Anh ngắc ngứ : - Tôi …. Tôi ….. Dương Quân hất hàm : - Cô không tự mở cửa được sao ? Mở cửa thật mạnh, rối đập vào cũng thật mạnh cho bõ …. ghét . Tịnh Anh nguýt Dương Quân một cái . Đúng là chưa có một tên đàn ông nào bất lịch sự như anh . Nếu không sợ ba cô thì còn lâu có mới ngồi chung xe với tên đàn ông cà chớn này.