Trên một cái gác cao ở phố Gia Long trông ra đường, bốn bề kín cửạ Ba gian rộng rãi theo lối cổ xưa, giữa ke một cái bàn ngang, chồng chất những sách Tây sách Tàu, báo mới, báo cũ, truyện cổ, truyện kim, nào sách triết học, nào sách chính trị, nào báo quốc ngữ, nào báo ngoại quốc, nào tiểu thuyết nôm, nào tiểu thuyết các nước, đĩa nghiên, lọ mực, ống bút, hộp ghim, tập giấy viết thư, bể đựng danh thiếp, ngọn đèn Tây trùm cái "A-ba-giua" (#1) ngũ sắc in vào gác, nhìn thấy thế cũng biết ngay rằng chủ nhân là một nhà văn sĩ ở nước Việt Nam trong buổi đời naỵ Nhận quanh tường thấy tranh chấm phá, đôi liễn hoa cùng những bức ảnh các bậc hào kiệt vĩ nhân thời ta cũng biết ngay chủ nhân là một người phong nhã, khảng kháị Đêm xuân êm ả, những chậu cây, bồn hoa hớn hở, chủ nhân gặp được bạn tri giao cùng nhau pha ấm chè hương, khêu ngọn đèn sáng nói chuyện quốc văn. Vậy khách tên họ là gì? - Trần Quốc Cán, sinh viên trường cao đẳng vừa tuần tháng trước hỏng thi tốt nghiệp vốn người Nam Kỳ - Mà chủ nhân là ai? - Lưu Thời Dược thiếu niên tân văn ký giả ở Bắc Kỳ. Hai người đối diện chung nhau một quyển sách mà cùng ngâm cùng đọc, những tiếng ngâm đọc xen lẫn với tiếng mưa xuân tí tách mái, gió đông lay động lá ngoài (#2) rào rào, xe đi người lại, chó sủa, gà gáy cùng muôn vàn âm hưởng ở lưng trời và những khoảng trần gian. Đọc hết văn đến báo, xem xong báo đến truyện, đồng hồ nhà thờ đạo Gia-tô, phố Chẩm Cầm (#3) đánh hai giờ khuya, thời vừa xem quyển Hoa tiên đến quãng Ngọc Khanh gieo mình xuống sông tự tử. Cũng bởi vì cha mẹ Ngọc Khanh trước kia đã đính ước gả nàng cho Lương Diệc Thương, chàng đi đánh giặc có tin đồn bậy rằng chết. Cha mẹ mới định gả nàng Ngọc Khanh cho công tử họ Tiền, không cho nàng giữ tiết. Nàng đã nói rằng: "Phàm con gái không có hứa mình hai bận, xin để tang chồng mà tòng nhất nhi chung". Cha mẹ không nghe mà nàng đành phó thác xuống sông theo chàng. Thế nhưng không biết rằng chàng mê người con gái khác là Dao Tiên, vì đi đánh giặc cứu cha tình nhân mà bị bao vây trong trận. Đọc đến đấy thời Trần Quốc Cán ngừng lại, thở dài mà nói với bạn rằng:
- Khen thay cho người con gái cao thượng thật, không nỡ hứa với hai người, cốt lấy tiết trinh làm quý. Đọc truyện này tôi nghĩ lại mà bồn chồn tấc dạ. Anh thử nghĩ xem không biết con gái nước ta bây giờ họ xem truyện này họ có muốn xem gương tốt cổ nhân không nhỉ? Thế mà cô ả...
Nói đến đấy thì ngừng, mặt trái xoan, da đen đen đổi ra hồng hồng xam xám, hai mắt đỏ ngầu lên, chắp tay lên gáy, gục đầu xuống bàn mà thổn thức, không nói ra lờị Vốn xưa nay là người ít nói nhân xem truyện cổ cảm xúc mạnh quá mà buột miệng nói ra rồi lại nghĩ ngượng, ngượng miệng nên lại chẳng muốn nói ra. Chủ nhân biết ngay rằng khách tình duyên lại bị lật lường chi đây, thôi đêm đã khuya rồi thời hãy mời bạn đi ngủ để tìm lời khuyên giải cho nguôi tấm lòng.
Hai người chung gối, chung giường, chung chăn, chung đệm, màn the buông rủ, hoa cúc hương đưa, cái tình chi lan, nghĩa Lưu Bình - Dương Lễ dễ đã có vui bằng Lưu văn sĩ cùng Trần sinh viên này chửả Chủ nhân cố tìm chuyện nói cho bạn khuây mà bạn thời gượng nói, gượng đáp, trằn trọc đến ba giờ rưỡi, đồng hồ nhà thờ khua vang, tiếng gà quanh vùng đã gáy giục mà vẫn chưa thôi nỗi bực tức. Chủ nhân im chuyện để ngủ, ngủ mà thấy bạn thở ngắn, thở dài bên cạnh, sao mà nhắm mắt được yên, nên mới liền hỏi ngay rằng:
- Vậy thời chẳng hay ngô huynh sao mà đa cảm nhường nàỵ Đáng lẽ tiểu đệ cũng không dám hỏi chi cái bí hiểm ở trong lòng bạn mà phạm lỗi thóc mách không phải, song chỗ đôi ta cái tình "giường treo đàn gẩy" Từ, Trần, Chung, Bá (#4) sánh tày dám phiền ngô huynh ngỏ nỗi dọc ngang, may ra có phương nào giúp được nhau trong vòng u uất này chăng?
Khách thấy chủ nhân nói vậy, đương trùm đầu trong chăn thò cổ ra ngoài, ngoảnh mặt đối nhau mà thưa rằng:
- Giấu nhau thời không phải đạo bạn bè thân yêu mà nói ra thời mang tiếng bêu xấu người cố cựu, để trong lòng thời bực tức khôn mang, thôi thà đeo cái lỗi còn hơn để cái khổ. Thưa với anh, tôi xin thú với anh rằng vì tình mà tiểu đệ đây ảo não can tràng đó mà thôi.