Trời đã vào Thu, cơn gió heo may tới càng làm cho em tê tái tâm hồn

Em ngồi đây giữa bốn bề là gió, là đêm, là nỗi cô đơn, là uất hận, nghẹn ngào. Trời ơi! Giá như em có thể làm được gì, cho tan nỗi đau này. Em muốn hét lên, muốn kêu lên, cho thỏa dỗi hờn. Bao nhiêu đêm, thức trắng, bao nhiêu phút giây một mình đối diện với nỗi đau vậy mà tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt, nước mắt nó chảy ngược vào trong rồi anh ơi !

Giữa bốn bề lấp lánh sao của trời đêm bao la, một lời thì thầm rất dịu dàng ru em ngủ yên trên đồng cỏ. Phút giây này dường như bất tử.

"Anh yêu em. Bên em anh mới thấy hết ý nghĩa của cuộc đời. Mình mãi bên nhau em nhé !".

"Vâng, đến muôn đời sau em vẫn yêu anh".

"ôi, anh đâu rồi. Thảng thốt, giật mình, em tỉnh dậy và bật khóc. Có lẽ nào như thế, em không tin, không tin. Giá như lúc đó chỉ là cơn ác mộng, giá như lúc đó không phải là anh. Em đã run hết cả người khi nhìn thấy anh ngồi với một người con gái khác. Em tưởng chừng như trời đất sụp đổ dước chân mình. Nhưng không hiểu sao lúc đó em lại bình tĩnh đến như vậy, bình tĩnh để nhìn thẳng vào anh, cũng con người kia, ánh mắt kia, khóe miệng kia vừa mới đây thôi còn nói yêu em tha thiết. Em như chết lặng đi khi người ta lên xe anh đi về hướng khác. Con người em từ lúc đó không còn cảm giác gì nữa, em hành động theo bản năng vẫn nói, vẫn cười như không hề có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng em ngập tràn bão tố nó thét, nó gào, nó cuộn lên từng đợt lên cao, cao mãi... Nhưng sao em vẫn yêu anh, nỗi hận anh đã bị tình yêu anh vùi lấp. Lý trí bảo em thế này nhưng con tim lại không theo ý muốn.

Trong em, những ký miệm ngày ta bên nhau vẫn còn nguyên vẹn. Em vẫn hy vọng một ngày nào đó bước chân anh quay trở về nhưng tưởng chừng như không thể nữa rồi. Anh đã xa rồi. Làm sao em còn có được anh, được anh bế bổng trên đôi tay rắn chắc, em đã không còn được gục đầu vào bờ vai rộng của anh mà thấy mình thật nhỏ bé mà anh thì cao lớn, mạnh mẽ vô cùng. Vậng, em mới chỉ là cô bé 19 tuổi nhìn tình yêu với tất cả sự ngọt ngào, thiêng liêng và cao quý. Anh đã là người đàn ông 26 tuổi đời. Em không còn được nghe "Bé cưng ! Anh về đây, ngủ ngoan nhé" nữa rồi ! Tất cả đã thành dĩ vãng, thành kỷ niệm mất rồi.

Đến bao giờ em mới hết yêu anh. Giá như em yêu anh ít hơn một chút thì em không phải đau đớn như thế này. Em đã đặt hết niềm tin, hết tình yêu của em vào anh, sao anh nỡ quay lưng lại với em một cách phũ phàng như vậy khi lời yêu vẫn còn cháy trên môi?

Em vẫn tự hỏi vì sao, vì sao anh bỏ em mà đi. Em không biết, có lẽ là em không giữ được anh cho riêng mình. Người con gái đó đã làm cho anh thấy hạnh phúc hơn em thì không có gì phải hận anh cả. Nhưng em chỉ muốn anh thấy một điều là mãi mãi cả cuộc đời sẽ không có ai yêu anh được bằng em.

She way hold you

Like I do

She way kiss you

Like I do

But She will never

She will never

She will never love you

Like I do

Và trái tim em giờ đây vẫn hát. Nó không chứa trong mình oán than, giận hờn. Trong nó chỉ có tình yêu, tình yêu vẫn cháy mặc dù nó vừa thấy được nhịp đập chung của tình yêu thì đã bị bóp nát nhưng nó không bao giờ chết được, anh có hiểu không?

Đã biết yêu là vẫn thế rồi. Trái tim còn mãi hát lời tình yêu".

Hết