Chương 1

Tuyết nhẹ rơi phủ khắp cả đất nước violetsun tươi đẹp, hướng đôi mắt lục bảo hoe đỏ ra ngoài cửa sổ cô vẫn chờ người đó.

“Chihiro, mẹ… mẹ… xin lỗi.”

Trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng nấc nhẹ, người phụ nữ uy quyền – nữ hoàng Vivian – đã vứt bỏ đi sự kiêu ngạo ngày thường giờ chỉ còn trái tim đau khổ của người mẹ. Chihiro quay sang nhìn bà, bờ môi khô khốc hé mở:

“Ra ngoài!”

“Chihiro… mẹ.”

“Tôi nói ra ngoài!”

Chát.Một tiếng động vang lên, má cô đỏ lên hằn năm vết ngón tay.

“Con tỉnh táo lại đi, ta là mẹ của con đó. Thật ngu ngốc khi con yêu hắn, con có biết là thù hằn giữa hai nước rất sâu đậm không? Chihiro, con sắp làm nữ hoàng rồi đó, sống vì đất nước đi. Lời của ta, con suy nghĩ cho kĩ!”

Vivian lạnh lùng lên tiếng rồi bà quay lưng bỏ đi. Cô chợt bật cười chua chát. Nữ hoàng ư? Chẳng lẽ nữ hoàng không có quyền yêu sao? Cô yêu Eric, yêu anh rất nhiều mà. Trong bữa tiệc ấy cô đã gặp anh, anh là một con người cô độc luôn đứng một góc lặng lẽ quan sát xung quanh. Chính vì vậy nó đã thu hút cô đến với anh và rồi yêu anh. Eric cũng yêu cô rất nhiều như trớ trêu thay họ của anh là Stomwindy và của cô là Sakura. Khi cả hai quyết định bỏ trốn thì bà ấy, kẻ mà cô gọi là mẹ, lại đến cầu xin anh buông tha cho cô và… anh đã không đến.

“Anh sẽ đến mà phải không?”

Mở toang cánh cửa ban công, cô bước chân trần đứng giữa cơn mưa tuyết. Từng đợt gió lạnh cứ vuốt ve khuôn mặt nhưng dường như Chihiro không có cảm giác gì cô vẫn đứng ở ban công hướng mắt về một nơi xa xăm.

“Eric, em nhớ anh! Anh có nhớ em không?”

“Anh cũng rất nhớ em!” – Chợt một giọng nói vang lên khiến tim cô như ngừng đập.

“Eric, là anh phải không? Eric, anh ra đây đi.”

Chihiro gọi to tên anh cô chạy khắp ban công cố tìm bóng dáng người con trai đó.

“Em vẫn ồn ào như xưa!”

Eric khẽ cười. Dưới những bông tuyết, anh đứng dựa vào một gốc cây to ngước đôi mắt cà phê nhìn cô đầy dịu dàng.

“Eric…”

“Suỵt, cẩn thận có người phát hiện! Chúng ta mau đi thôi!”

Eric mỉm cười dang tay ra nhìn cô. Chihiro bật cười sau đó cả người cô rơi khỏi ban công chạm đến vòng tay ấy. Cả hai ngã sõng soài ra đất nhưng miệng vẫn mỉm cười.

“Ta mau đi thôi!”

Rồi cả hai cùng nắm tay chạy trốn, rời bỏ vương vị sự giàu sang, rời bỏ đất nước của mình. Đi được mộng quãng khá xa Chihiro liền dừng lại.

“Em mệt rồi à? Vậy ta nghỉ đi.”

“Ừm, oa tuyết đẹp thiệt đó!”

Nhìn những bông tuyết đang bay trên bầu trời, mắt cô liền sáng lên chạy ra chơi đùa với tuyết như một đứa trẻ. Eric khẽ cười nhìn người con gái mình yêu, cảm giác này thật yên bình.

Phập. Cả người Eric phút chốc cứng đờ cậu quay lại nhìn kẻ đã bắn mũi tên đó.

“Chào con trai.”

Đôi mắt đỏ ngầu đầy hung dữ như một con thú đói mồi, ông ta nở một nụ cười nửa miệng đầy giễu cợt.

“Đức vua stomwindy!”

Cô trợn mắt nhìn người đàn ông rồi quay sang nhìn mũi tên ghim trên tay trái của anh. Cô định chạy đến đỡ anh nhưng rồi một mũi tên nữa phóng ra trúng chân cô. Cả người Chihiro mất thăng bằng ngã ra đất.

“CHIHIRO!”

Eric hét lên, liếc nhìn cha mình đầy oán thù.

“Bình tĩnh đi con trai. Ngươi hãy nhìn máu của cô ta đi, một dòng máu khác người!”

Ông ta lạnh lùng nhìn cô. Chihiro cúi đầu không nói gì mắt nhìn chăm chăm vào tuyết. Đúng, dòng máu của cô vốn khác những người khác, nó là màu đỏ thẫm, một màu đỏ gần như hóa thành màu đen.

“Thì sao chứ, Chihiro vẫn là Chihiro vẫn là người tôi yêu.”

“Si tình quá nhỉ! Vậy nếu cô ta chết thì con có quay đầu lại không đây?”

Đức vua cười đầy khinh miệt sau đó liền ra lệnh cho xạ thủ hướng cúng về phía cô.

“Ông dám!”

Eric gào lên, anh lao đến gần cô nhưng bị đám lính ngăn lại. Mũi tên xé ta màn tuyết hướng về phía tim cô.

Phập!

*****

“Chihiro!”

Vivian hét lên ngồi bật dậy. Bà khẽ lau mồ hôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết lúc này ngày càng dày hơn, có phải bà đã làm sai chuyện gì?

“Thưa, nữ hoàng!”

“Nói.”

“Công chúa… công chúa Chihiro đã bỏ trốn và đang bị đức vua nước Stomwindy dồn bắt ạ.”

“Nguy rồi!”

Vivian liền lao ra khỏi giường chạy ra ngoài tìm cô. Chihiro nhất định con phải bình an!

*****

“Wow, thật cảm động nha! Vì tình yêu mà dám làm tất cả.”

Ông ta bật cười đầy thích thú. Cô trợn tròn mắt nhìn anh, mũi tên đã cắm vào tim anh.

“Sẽ ổn thôi mà.”

Eric mỉm cười an ủi cô rồi bắn tia sắc lạnh về phía ông ta.

“Ổn ư? Nếu ngươi đã quyết tâm ở bên cô ta thì có lẽ ta sẽ giúp hai ngươi một tay.”

Phập… phập…

“Eric!”

Cô hoảng loạn nhìn anh máu vẫn tiếp tục túa ra.

“Em… kh… không sao chứ?”

“Hức… hức…”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô hòa cùng với máu. Cô sẽ mất anh ư? Cô sẽ mãi mất anh sao?

“Chihiro!”

“Đừng nói nhiều, anh sẽ chết mất!”

“Em hôm nay… đẹp lắm!”

Anh khẽ nở nụ cười định đưa tay chạm vào cô nhưng bàn tay ấy chưa kịp chạm vào liền buông thõng xuống. Cô hét lên đau khổ, dù cô có lay anh bao nhiêu lần nhưng anh cũng không mở mắt cũng không mỉm cười với cô nữa. Cùng lúc đó, nữ hoàng Vivian cũng xuất hiện, bà kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Eric đừng lo, em sẽ đến bên anh.” – Cô khẽ thì thầm vào tai anh, đặt lên môi anh một nụ hôn ấm áp sau đó liền hướng ánh mắt sắc lạnh về những con người kia. – Các người, những kẻ đã ngăn cản tình yêu của ta, ta sẽ nhớ mãi! Ta sẽ không bao giờ quên mối thù này!

Chihiro nói xong liền cầm cung tên bên cạnh giơ cao lên và…

“Chihiro! Đừng!”

Nhưng đã quá muộn, Vivian nhìn thân thể con gái mình đổ xuống nền tuyết lạnh lòng đau như cắt. Tuyết hôm nay thật lạnh nhưng có lạnh bằng lòng bà không?

Tuyết vẫn rơi, phủ lên xác hai con người nằm cạnh nhau. Tuyết đang hát…

“Hãy để em mở tung cánh cửa sổ ra

Dười bầu trời đêm, tuyết và những vì sao cùng rơi xuống

Kể cả khi nó chỉ là giấc mơ bị lãng quên vào sáng hôm sau

Nỗi đau cứ kéo dài về trái tim em, ngày hôm nay

Chạm đến đôi tay này

Đã bao lâu em luôn chạy trốn khỏi sự mạnh mẽ và những cảm xúc

Đã bao lâu rồi em chẳng thấy gì, những bóng tối vẫn bao quanh em

Một lần nữa em lại mất đi những thứ không thể thay thế với mình

Nhưng em cảm thấy rằng nếu em có thể nhìn thấy sự thật của thế giới này

Kể cả khi nó là một tương lai xa vời, kể cả khi nó không phải là nơi dành cho em

Kể cả khi con người đổi thay những bông tuyết vẫn rơi

Mọi thứ sẽ hợp lại vào một ngày nào đó.”

Sau cái chết của hai người thừa kế của hai vương quốc, dân chúng đã rất phẫn nộ và chiến tranh bùng nổ. Cuộc chiến tranh kéo dài liên miên nhiều tháng. Biết cả hai bên không thể cầm cự được lâu, hai quốc vương quyết định hòa thiết lập quan hệ ngoại giao. Vì muốn biết tương lai của hai nước thế nào, vào ngày lễ mừng hai đất nước hòa bình nữ hoàng Vivian đã mời vị pháp sư tài năng nhất hai nước – Tale.

“Cả hai nước, tương lai sẽ bị hủy diệt bởi bàn tay của một người con gái mang trái tim màu đỏ thẫm.”

Pháp sư vĩ đại Tale lên tiếng khiến cho mọi người trong cung điện đều hốt hoảng. Trong lúc mọi người hoảng sợ thì ông đã nhanh chóng rời đi. Nhận ra sự biến mất của Tale nữ hoàng liền đuổi theo.

“Đợi đã!”

“yện gì vậy thưa nữ hoàng Vivian đáng kính.” – Ông quay lại nhìn bà. “Ông có thể nói rõ hơn không? Trái tim màu đỏ thẫm là sao? Con gái tôi cũng…”

“Nữ hoàng đừng lo sẽ có người bảo vệ cô gái ấy người hãy an tâm!”

Tale mỉm cười rồi bước tiếp, đôi mắt ông sáng lên hàng loạt hình ảnh xuất hiện trong mắt ông về tương lai của cả hai đất nước này.

Sau đó, lời đồn về tiên tri “trái tim màu đỏ thẫm” lan truyền khắp cả nước. Ai cũng lo sợ nhưng trải qua 1000 năm vẫn chưa thấy, lời tiên tri dần đi vào dĩ vãng cho đến một ngày…