Văn án

Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng cái giá phải trả cho những bồng bột thời trẻ lại là trách nhiệm và cảm giác tội lỗi đeo bám suốt cuộc đời. Phi Phi, đứa bé ra đời ngoài ý muốn sau tình một đêm hôm ấy như một thiên thần nhỏ được phái xuống cứu rỗi linh hồn cô sau quãng thời gian sa đọa, ủng hộ cô khi mọi người thân đều đã quay lưng, ở bên cô trong những tháng ngày trên thành phố cô đơn, không người quan tâm. Khi cuộc sống đầy những biến động đã bình yên trở lại, khi cô nhận công việc quản lý hấp dẫn trong giới giải trí và đủ khả năng làm một bà mẹ đơn thân cũng là lúc cha đứa bé đột nhiên xuất hiện…

“Trách em thật quá xinh” là một câu chuyện giản dị và ấm áp. Những mâu thuẫn và đấu tranh trong công việc, sự kiên trì, âm thầm, lặng lẽ như mạch nước ngầm róc rách chảy và sự điên đảo, mê loạn cố chấp vì tình yêu của các nhân vật nam nữ trong câu chuyện làm tôi luôn có cảm giác như đã chạm được vào nơi sâu kín nhất của tâm hồn con người. (Thư Nghi – Tác giả cuốn “Từng có một người, yêu em hơn cả mạng sống”)

Nếu bạn có may mắn đọc hết câu chuyện này chắc chắn bạn sẽ cảm động và thấy được khích lệ như tôi. Ai có thể nói ở nơi sâu kín nhất trong tâm hồn mình không có một Mạc Hướng Vãn? Sự bồng bột của tuổi trẻ, những trải nghiệm cuộc sống sau khi trưởng thành, đã nhìn thấu bản chất của giới giải trí, bản thân cũng đã trải qua biết bao phong ba bão táp, nhưng cuối cùng vẫn giữ được một tâm hồn chân thật. (Giản Ám – Top những tác giả văn học mạng Trung Quốc).

“Vô địch nữ vương” nhưng không thực sự vô địch, thăng trầm trong giới giải trí muôn màu muôn vẻ, sự ấm áp của tình thân là sự quan tâm, sự ấm áp của tình yêu lại là món quà đầy bất ngờ. (Thanh Sam Lạc Thác – tác giả cuốn “Tiễn nhau trên con đường đầy hoa”)

So sánh với các tác phẩm trước của Vị Tái như “Tôi vốn đa tình”, “Cùng nhau trải qua” thì câu chuyện trong “Trách em thật quá xinh” hoàn toàn khác biệt, phong cách cũng có chút thay đổi, nhưng giọng văn tự sự thản nhiên, sự tinh tế trong miêu tả tính cách nhân vật, bố cục chặt chẽ vẫn là những nét đặc sắc nổi bật trong tác phẩm của Vị Tái. Đọc xong tác phẩm, đọng lại trong tâm trí độc giả không phải là sự u ám, tuyệt vọng do những vết thương lòng mang lại mà đó là bầu trời trong xanh, sáng sủa sau những thử thách của mưa gió khiến độc giả cảm thấy phải trân trọng cất giữ những ấm áp của đời người.

Mỗi nhân vật trong tác phẩm đều rất chân thực và sinh động. Nhân vật tôi yêu thích nhất không phải là Hướng Vãn xinh đẹp, kiên cường, cũng không phải Mạc Bắc lương thiện, bao dung mà chính là cậu bé 8 tuổi Mạc Phi. Tạo hình của nhân vật này cực kỳ thành công, tuy trưởng thành sớm nhưng không mất đi sự ngây thơ, hoạt bát, không cảm thấy ầm ĩ, từng lời nói, hành động và cử chỉ đều đúng là của một đứa trẻ hiểu biết, từng câu nói ra đều làm độc giả cười phá lên nhưng sau nụ cười đó trong lòng lại cảm thấy xót xa. Ba người gia đình họ Mạc đều có cá tính, hoàn cảnh xuất thân riêng nhưng đều có điểm chung là rất lạc quan, lương thiện và chính trực để rồi cuối cùng họ có được một kết cục hạnh phúc viên mãn. Chỉ cần trong tim luôn có sự lạc quan và lương thiện, những trắc trở trong quá khứ sẽ không làm tổn thương bạn được lâu, cũng giống như câu Mạc Hướng Vãn nói với phóng viên Kim Thanh ở phần cuối tác phẩm: “Rất nhiều người khi còn trẻ mơ hồ không biết mình sẽ lựa chọn đi trên con đường nào, khi vấp ngã nhiều lần họ sẽ học được những bài học và chỉ cần đứng lên, lựa chọn chính xác con đường cần phải đi thôi. Những cái hố khiến bạn bị vấp ngã đó chưa chắc đã xấu, ít ra bạn cũng biết rằng nó là cái hố. Mỗi trải nghiệm đều có giá trị riêng của nó”.

Điều làm cảm động lòng người trong tác phẩm “Trách em thật quá xinh” không chỉ là sự miêu tả tình cảm tinh tế mà còn là sự phấn đấu trong công việc và đấu đá trong giới giải trí vô cùng sống động, chân thực. Như mọi độc giả đều biết, viết về hoa cỏ sau vườn nhà mình thì quá dễ, viết về thế giới bao la, rộng lớn bên ngoài bức tường nhà mình mới là khó, mà hiện nay có rất nhiều tác phẩm chọn dễ tránh khó, hoặc chỉ miêu tả những chuyện vụn vặt quanh mình hay xuyên không tới nơi chẳng ai biết đến, nhưng Vị Tái thì khác. Theo tôi biết, tuổi đời của cô còn rất trẻ, cũng không có những kinh nghiệm làm việc thực tế phong phú, vậy mà lại có thể phân tích những trải nghiệm trong công việc một cách thấu đáo và triệt để đến thế. Ngòi bút miêu tả chân thực, tác giả thực sự đã dành nhiều tâm huyết cho tác phẩm này. (Đích Khôi – Đế hậu liệt truyện giải thưởng điện ảnh Kim Tượng Hồng Công)

 

Trích đoạn

Mạc Hướng Vãn đứng dậy, an ủi: “Em cố nghỉ ngơi cho khỏe lại, sao phải giày vò bản thân đến ba lần liền, thật sự không cần thiết phải như thế.”

Lâm Tương rơm rớm nước mắt, giọng nói có chút đau đớn, uất ức: “Chuyện này không thể trách em được.”

Khi rời bệnh viện, Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi mệt. Nhìn đồng hồ, lúc này đã ba giờ sáng, nếu như quay về nhà thì còn có thể ngủ được khoảng hai tiếng nữa, sau đó đi mua bánh bao nhân thịt cho Mạc Phi. Nghĩ vậy, cô liền đi thật nhanh.

Nhưng cô vẫn cứ chậm một bước, vừa mới ra khỏi cổng bệnh viện đã bị ba phóng viên vây quanh để hỏi tin.

“Tình hình của Lâm Tương lúc này sao rồi?”

“Lâm Tương và La Phong vì sao lại chia tay nhau? Tại sao đến tận lúc này trong di động của La Phong vẫn còn giữ ảnh của Lâm Tương?”

“Tương Tương có còn yêu La Phong nữa không? Cô ấy tự sát là vì cảm thấy xấu hổ hay vì La Phong phát ngôn rõ rằng cảm thấy có lỗi với bạn gái hiện tại?”

Việc Lâm Tương tự sát khiến cho đám phóng viên báo đài có dịp chĩa thẳng ống kính máy quay vào Mạc Hướng Vãn. Đối với cô, chuyện này chẳng phải có gì hay ho cả.

Cô điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, cố gắng tỏ ra khó tính và lạnh lùng, ánh mắt đầy kiên nghị quay sang trả lời với cô phóng viên vừa đặt ra hai giả thuyết kia: “Các cô có số di động của La Phong không? Tôi cũng đang muốn gọi điện cho anh ta hỏi xem rốt cuộc giữa anh ta với Tương Tương đã có chuyện gì?”

Cô đưa ra một câu nói lấp lửng, thái độ thì không được hòa nhã lắm, ngay đến bản thân cô cũng cảm nhận được sự lãnh đạm, cứng rắn trong đó. Nhưng điều này chẳng thể nào trách cô được, những lúc lâm vào tình cảnh khó khăn, khốn cùng như thế này, cô thật sự chẳng muốn người khác thừa cơ nước đục thả câu chút nào cả. Tất cả những con người sinh tồn nhờ làng giải trí thường xuyên phải làm những chuyện thêm dầu vào lửa, vui mừng trước nỗi đau của người khác kiểu như thế này, thật khiến người khác chẳng biết phải làm sao nữa.

Vị phóng viên đứng trước mặt cô lúc này đích thực là cao thủ, hai người đã biết nhau vài năm nay rồi. Mạc Hướng Vãn vẫn nhớ cô này là Kim Thanh, cũng là nhân vật hàng đầu trong giới phóng viên giải trí, vô cùng khó chơi.

Quả nhiên, Kim Thanh không chịu buông tha, trợn mắt lên rồi đuổi theo hỏi tiếp: “Mạc tiểu thư, cô là Giám đốc quản lý nghệ sỹ của Tập đoàn Kỳ Lệ, chẳng lẽ trong tay cô không có thông tin gì sao?”

Mạc Hướng Vãn nhếch miệng cười: “Công ty chúng tôi không giống như các công ty quản lý Hàn Quốc, bắt nghệ sỹ phải báo cáo chuyện tình cảm riêng tư của mình. Cũng giống như ông chủ của các vị sẽ chẳng bao giờ hỏi tối qua các vị đã dùng bữa với những người đàn ông may mắn ở nhà hàng nào, có phải vậy không?”

Đây là đáp án của Mạc Hướng Vãn ở thời điểm hiện tại. Nếu như là bốn năm trước, e rằng câu trả lời của cô sẽ là: “Dựa vào cái gì mà các người cho rằng trong tay tôi có thông tin? Lẽ nào tôi sống qua ngày bằng cách theo đuôi các nghệ sỹ sao?”

Bốn năm qua, cả tính tình lẫn cách cư xử của cô đều điềm đạm hơn nhiều, cô đã đủ thông minh để hiểu rằng, không thể đắc tội trực diện với những người đang nói chuyện được.

Lời vừa buông, cô liền đưa tay vẫy một chiếc taxi rồi “ấn” Trâu Nam ngốc nghếch, thẫn thờ nãy giờ theo mình ngồi vào trong, sau đó hai người cùng lên xe trở về nhà.