Văn án

Tôi đem tình cảm giấu ở đáy lòng, chờ đợi em tới tìm. Khi nhìn vào đôi mắt của em, tôi lại thấy được trái tim của mình.

Ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ, giọi vào con ngươi đen nhánh như đêm của hắn.

Ngón tay nhẹ ấn mi tâm, liếc nhìn đồng hồ trên tường, năm giờ ba mươi phút sáng, một ngày mới đã bắt đầu. Nhưng tim của hắn, vẫn đập thật chậm, trì trệ, hơn nữa còn lạnh như băng.

Tầm mắt dừng ở trên bàn, một khung hình được trưng trên đó.

Người nữ trong tấm hình, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt khôn khéo lộ ra mấy phần tươi cười. Dung nhan xinh đẹp giống như chưa bao giờ sẽ bị bất cứ chuyện gì làm suy sụp, vĩnh viễn tích cực, vĩnh viễn lạc quan.

Ngón tay đặt lên nụ cười ấy, khóe miệng của hắn khẽ động. Nếu như hắn làm cho nụ cười ấy vĩnh viễn biến mất, hoàn toàn mất đi trên gương mặt cô, và cả trong trái tim mình, sẽ như thế nào?

Dựa vào chiếc ghế xoay lớn, cho dù cả đêm chưa chợp mắt, hắn vẫn không có nửa điểm buồn ngủ. Không buồn ngủ, nhưng có chút mệt mỏi, đúng vậy, mệt mỏi. Trầm mê trong trò chơi tình cảm này lâu như vậy, hắn cơ hồ quên trong thế giới của mình còn có chuyện khác tồn tại. Vì vậy hắn kinh ngạc phát hiện, thì ra là khi ở trong thế giới ấy, trừ có thể nhìn thấy nụ cười của cô ra, sẽ không thấy những hình ảnh nào khác.

Chẳng lẽ cô đã ảnh hưởng sâu sắc trong tim hắn đến như vậy, không cách nào tự kiềm chế đến thế sao?

Sau kinh ngạc thì không cách nào ức chế sợ hãi. Nếu hắn thật có thể hủy diệt nụ cười kia, đem thế giới của cô hủy diệt, như vậy trên thế giới này, hắn, đến cuối cùng còn muốn có cái gì?

Còn có thể. . . . . . Muốn có cái gì?