Chương 1: Định Mệnh Bắt Đầu
Thường ngày chúng ta vẫn tìm cho mình một người lý tưởng để làm người yêu, hay đặt ra những kiểu người nhất định. Mà không hay biết rằng, người chúng ta cần lại đến một cách âm thầm và khi nhận ra thì họ đã đi qua đời ta như cách mà họ đến.Tình yêu là hình tròn bởi vì tình yêu không bao giờ có bắt đầu và kết thúc, bạn cứ đi và đến một ngày, bạn sẽ phải quay trở lại nơi mà bạn bắt đầu. Nó gặp được hắn trong một chiều mưa, nơi cái lạnh bao vây khắp người nó cũng như trái tim từ lâu đã không biết yêu. Nhưng chính thứ gọi là định mệnh lại đưa họ gặp nhau. Tình yêu tồn tại không chỉ cần định mệnh, duyên mà ở lại hay đi là phụ thuộc vào cách ta nắm lấy.***
Bối Tử Hy Bước ra khỏi ''ZOO'' trời bắt đầu sám xịt, mây đen ùn ùn kéo tới, chắc hẳn sắp có cơn giông. Đang nghĩ miên man nó chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy ra bến xe buýt.
- BÁC Tài iiiiiiiiiiiiiii, còn cháu,.... đợi cháu....... ( cứ thế nó chạy đuổi theo chiết xe buýt, vừa chạy vừa hét, thế nhưng xe không dừng lại , xe đã chàn vào dòng người tấp lập và tức là nó không kịp lên chuyến xe cuối cùng về nhà.)
Lúc này mọi người vội vàng về nhà, hay tìm nơi chú mưa. Chỉ còn nó ngồi bệt ra vỉa hè, thở gấp gáp. Do lúc nãy dồn hết sức đuổi theo chiếc xe đó lên giờ không còn sức mà đi tiếp. Nó lấy một hơi dài, để đứng dậy....
- Auuuuu ui ( nó hét lên, rồi nhìn vào cái chân đang chảy máu. Nó bây giờ không chỉ không đủ sức về mà sức đứng dậy bây giờ cũng không có.
Tự nhiên nó thấy nhớ mẹ cha. Nó nở chiếc balo con thỏ ra, lấy điện thoại gọi cho họ. Chợt nhớ ra điện thoại của nó đang ở quán sửa chữa. ''trời nhất định không tuyệt đường người'' nó nghĩ vậy, nó cố tìm ra cách, cố tìm người giúp đỡ nhưng họ đang vội vã tìm chỗ chú mưa, đâu còn tâm chí để ý tới nó. Nó chỉ còn cách tự thân vận động, nó cố hết sức bược đi nhưng chỉ được vài bước. nó không thể, chân nó rất đau. Trời mưa lặng hạt hơn đường phố vừa nhộn nhịp làm sao giờ sao lại vắng tanh thế. Nó cứ ngồi bất động ở vỉa hè, mưa làm ướt hết nó. Trông nó giờ đây trông thật tệ mựt mũi tái nhợt không biết là do mất máu hay do mưa nữa. Nó vẫn ngồi ôm hi vọng ai đó đi qua sẽ cho nó gọi nhờ cuộc điện thoại. Giờ trời đang mưa một bóng ngường cũng không thấy, lấy đâu ra người thế đây.)
- ''Thượng đế ơi! Phái tiên xứ xuống giúp con đi. Con hứa sẽ thay đổi, sẽ nghe lời hơn. TÔI LĂNG TỬ HY XIN THỂ AI GIÚP TÔI LÚC NÀY, TÔI SẼ LẤY THÂN MÌNH TRẢ ƠN.''
Nó vừa nói vừa giơ tay ra hứng mưa. Tự cười chính bản thân mình thật ngốc, cầu xin một thứ không có thật. Nhưng giờ ngoài thượng đế, THỀ thốt ra nó chăng biết phải nhờ sự giúp đỡ của ai cả.) vừa dứt lời thề thốt thì nó nhìn thất một người tay cầm chiếc ô đen, thản nhiên bước đi. Nó mừng thầm trời giúp ta, vậy là được cứu rồi. Hắn thản nhiên tản bộ dưới trời mưa, chợt nhìn thấy nó. Ánh mắt hắn nhìn nhó chỉ vài giây rồi chuyển qua chỗ khác, xem như không. Hắn cứ vậy đi tới, và đi qua chỗ nó 1 bước, 2 bước, & ....
-'' BUÔNG ĐÔI TAY CÔ RA'' - AK... thì ra nó đã nhanh chóng tóm được ống quần hắn, vật lên hắn mới dừng lại, ánh mắt phát ra những tia băng lạnh buốt khiến nó phải sợ nhưng nó quyết định không buông tay ra. Nó nhìn hắn rồi nhìn xuống chân nó.
- "Xin hãy giúp tôi. Tôi sẽ rất biết ơn anh."
Đối nghịch với vẻ diụ dàng ôn nhu của nó. hắn chẳng thèm nhìn cô mà nói: - ''Không. Cô tìm nhầm người rồi, tôi không phải nhà từ thiện. ''
Câu nói của hắn làm nó bàng hoàng nó dường như chưa bao giờ gặp phải người lạnh lùng và vô tâm đến thế. Dù hắn có thế nào thì nó cũng sẽ không buông tay ra, để hắn đi. Không hiểu tại sao nhưng nó lại có cảm giác sợ mất hắn, sợ hắn bỏ cô một mình.
- ''Cho tôi gọi nhờ cuộc điện khó đến thế sao. Nếu anh không cho tôi mượn tôi sẽ không buông tay đâu, sẽ bám chắt anh đến chết. làm ma tôi cũng sẽ bám chặt lấy anh.... ''( nó đổi giọng, cầu xin không được chuyến sang đe dọa )
- TÔI KHÔNG ĐEM ĐIỆN THOẠI BÊN NGƯỜI. - Câu nói của hắn như tiếng sét bên tay. Nó buông lỏng bàn tay đang bám lấy chân hắn ra. Hắn thấy vậy rồi thản nhiên liền bước tiếp, buớc được 3 bước.
Hắn đột ngột quay lại, nhanh tay đưa ô cho nó rồi dìu cô lên lưng. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cõng một cô gái. Nó ngạc nhiên nhưng rồi cũng quàng tay vào cổ hắn. Bám chặt đến lỗi làm hắn khó thở. Quần áo nó ướt sũng, lằm trên vai hắn, cũng làm quần áo hắn ướt theo luôn.
Cả thế giới bỗng như ngừng lại tim nó và hắn đều đang đập mạnh. Loạn nhịp sao ... ? Chắc vậy !