Chương 1: Gặp tôi mang ngoại quải*, anh sợ sao?
~Editor: Quân Ngọc~*Ngoại quải: Tương tự phần mềm hack
Diệp Lộ Lộ đã chết, chết vì tai nạn máy bay, sau đó cô cho rằng mình đã trọng sinh, tuy rằng thời gian và địa điểm trọng sinh có chút sai sai, nhưng cô vẫn cảm thấy rất may mắn vì mặt cô còn nguyên vẹn.
Nhưng sau đó, cô hoảng sợ phát hiện, cô không phải là trọng sinh, mà là xuyên qua, còn xuyên đến Tokyo Ghoul, bộ anime bạn thân thích xem nhất.
Diệp Lộ Lộ tâm hoảng, đột nhiên rất muốn uống trà tịnh tâm của lão mẹ nuôi, nhưng nơi này là Đông Kinh*, cô đã cách mẹ nuôi thiệt là xa.
*Đông Kinh: Tokyo
Ở chỗ này, mỗi ngày toàn thế giới đều nói tiếng Nhật, cô cảm thấy mình sống không nổi nữa, cho nên lúc trước đừng nên hạ phàm.
Diệp Lộ Lộ xuyên vào một cô gái cũng tên là Diệp Lộ Lộ, ba ba nguyên chủ là Diệp Cách Thiên, là một người Trung Quốc, mẹ là Yumikhôngngười Nhật Bản.
Nhưng trọng điểm không phải là cái này, mà là ba cô là một người Trung Quốc thuần túy, vì sao lại nói tiếng Nhật chính tông lưu loát như vậy?
Vì thế vào một ngày đẹp trời, Diệp Lộ Lộ rất tò mò dùng tiếng Nhật không được lưu loát của mình, hỏi ba ba cô: "Mỗi ngày con đều nghe ba nói Tiếng Nhật, ba có thể nói một câu tiếng Trung cho con biết thế nào là tiếng Trung không?”
Ba Diệp Lộ Lộ kinh ngạc nhìn cô, sau đó cao thâm khó dò nói một đoạn: “¥€£¥~%~~……”
Diệp Lộ Lộ chấn kinh rồi, cô ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ba, tai con có chút ù, ngượng ngùng, ba có thể lặp lại lần nữa không?”
Ba Diệp Lộ Lộ nhân từ quan ái sờ soạng đầu cô, thở dài một hơi thật sâu nói: “Con gái a, tuy rằng ba và con đều là người Trung Quốc, nhưng đây là vấn đề thiên phú, con nghe không hiểu ba cũng không trách con.”
Diệp Lộ Lộ bị nghẹn, ba mặt ngoài nhìn như nghiêm trang nói tiếng Trung nhưng trên thực tế là nói loạn sà ngầu, thiên phú như cô sao có thể hiểu được?!
“Tốt lắm, muốn trách thì trách lúc trước khi mẹ con mang thai con đã ăn quá nhiều hạt dưa."
Ba Diệp tiếc hận nhìn Diệp Lộ Lộ, rốt cuộc năm đó mẹ Lộ Lộ vì ăn quá nhiều hạt dưa nên bây giờ chỉ số thông minh của cô đã giảm xuống không ít.
Diệp Lộ Lộ không còn gì để nói, cô bi thống run rẩy tay dựng lên ngón giữa: “Ba, ba đừng cho là con không biết ba đang mắng con thiểu năng trí tuệ.”
Ba Diệp chấn kinh rồi: “Con gái a, có phải con uống trộm thuốc bỗ não của bà ngoại hay không?!”
Diệp Lộ Lộ: “Con…… Vô fuck* (pháp) nói.” Lời này cô không có cách nào tiếp thu!
*Nguyên văn bản Cv là z. =_=
Vì thế Diệp Lộ Lộ hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ đến Trung Quốc du học, một đốn tiếng Trung loạn xà ngầu, cô sợ dù đầu óc bị nước vào cũng học không được.
Diệp Lộ Lộ bình yên vô sự sống ở cái thế giới tràn đầy nguy hiểm này hai năm, cuối cùng cô cũng đã lên được cao trung.
Vào ngày đầu tiên cô tiến vào trường cao trung liền gặp được Ghoul trong truyền thuyết.
“Chậc chậc chậc, hương vị thiệt là thơm a.”
Một người đàn ông mặc thường phục màu đen đi ra từ chỗ âm u, hắn đội mũ lưỡi trai, từng bước một đến gần Diệp Lộ Lộ.
Biểu tình Diệp Lộ Lộ cứng đờ, hận không thể há miệng hô hoán một phen, đi trễ thì cũng đã trễ rồi, sao lại đi đường tắc làm cái gì chứ?
“Đại ca ca, anh…… Anh muốn làm gì?”
Trong lòng Diệp Lộ Lộ còn ôm một tia may mắn, chẳng sợ đoạt tài cướp sắc gì cũng được, cô cam nguyện lấy những thứ đó để đổi lấy sợ sống a.
Nhưng giây tiếp theo, cô liền thấy được đôi mắt lóe hồng quang của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, cô khóc không ra nước mắt, chân càng ngày càng run.
“Tiểu muội muội, sau này ngàn vạn lần đừng đi vào chỗ âm u, sẽ gặp quỷ đó.”
Diệp Lộ Lộ mỉm cười rơi lệ, không, hiện tại cô đã gặp, một đôi mắt đỏ lên rất giống thi quỷ.
Người đàn ông kia nhìn thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Diệp Lộ Lộ thì càng thêm hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một cô gái xinh đẹp đáng yêu như Diệp Lộ Lộ, đặc biệt là đôi mắt màu lam, giống như pha lê thanh thúy thuần khiết, cực kỳ đẹp.
Diệp Lộ Lộ da đầu tê dại, cô nịnh nọt cười nói: “Đại ca ca, tôi nói thật cho anh biết nha, kỳ thật tôi mắc bệnh AIDS, còn là thời kỳ cuối, hắc hắc.”
Người đàn ông tối sầm, tưởng tượng đến một cô gái xinh đẹp thế này mà lại mắc phải căn bệnh đó, liền cảm thấy có chút ghê tởm.
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Lộ Lộ: “Cho nên?”
Diệp Lộ Lộ cười đến càng thêm nịnh nọt: “Cho nên tôi không ngại cùng anh thiết lập một đoạn tình xưa, mong anh đừng ăn tôi, tôi sợ anh sẽ bị tôi lây bệnh.”
Nam nhân ôn nhu nhìn Diệp Lộ Lộ: “Không sao cả, Ghoul chúng tôi có huyết thống cao cấp, sẽ tinh lọc được bệnh của cô thôi.”
“ĐM, đến tột cùng anh là cái chủng loại gì thế? Thiệt là hung tàn!”
Diệp Lộ Lộ chảy xuống một giọt nước mắt bi thương, hôm nay đã đủ thương tâm rồi, vì cái gì còn muốn thương tổn cô bằng loại lời nói này?
Người đàn ông làm ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “…… Lão tử là đuôi đỏ!”
Hắn cũng không lãng phí thời gian cùng Diệp Lộ Lộ, trực tiếp xuất ra kagune của hắn hướng Diệp Lộ Lộ đánh úp lại.
Diệp Lộ Lộ tuyệt vọng, ba, con gái bất hiếu, không thể theo ngài học tập tiếng Trung!
Không hiểu sao, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh lão mẹ nuôi mà cô khát vọng đã lâu, phát hiện mẹ nuôi đang vẫy vẫy tay với cô như ca kỹ vẫy tay mời khách: Tới đây nha.
Đáy lòng đột nhiên sinh ra một cổ dục vọng cầ sinh mãnh liệt, Diệp Lộ Lộ phẫn hận hò hét.
“Không, ta mỹ như vậy ta không thể chết được!!! Ta muốn để dành mỹ mạo lại để gặp lão mẹ nuôi!!!”
Cái gọi là 'Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*', Diệp Lộ Lộ đột nhiên khiếp sợ phát hiện, hình như thế giới trước mắt giống như là chậm lại.
*Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: ý là vào đường cùng lại thấy được đường sống.
Không, phải nói là tốc độ của thế giới như chậm hơn mười lần, giống như một lão nhân ở tuổi xế chiều, động tác thong thả mà cứng đờ.
Nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy từng con muỗi bay qua đỉnh đầu, kích động đập cánh dịch về phía trước.
Diệp Lộ Lộ mặt vô biểu tình chụp chết con muỗi bay trên đỉnh đầu, sau khi cô xác định mình không phải mơ mộng hão huyền, ánh mắt đồng tình nhìn con Ghoul còn đang thong thả công kích cô.
Phảng phất như mở ra một cánh cửa thế giới mới, Diệp Lộ Lộ né tránh công kích của người đàn ông đó, lẳng lặng chờ đợi thế giới khôi phục lại như cũ.
Nội tâm có quá nhiều thứ cô không biết phải nói cái gì, có một loại ý tưởng “Nguyên lai ta xuyên qua cũng không phải là một cái pháo hôi đơn giản mà là một cái vai chính mang ngoại quải trong mình” bỗng nhiên xuất hiện.
“Sao có thể! Đáng giận, nhân loại ti tiện sao có thể trốn được Đuôi Đỏ ta chứ!”
Ngồi xổm chờ đến sắp mốc meo, Diệp Lộ Lộ cuối cùng cũng chờ được người đàn ông không kia khôi phục lại như cũ, cô cao thâm khó dò đứng lên, phức tạp nhìn hắn.
Vì thế cô yên lặng mà nói một câu: “Vô địch là cỡ nào ~ cỡ nào tịch mịch.”
Người đàn ông phẫn nộ dùng kagune công kích Diệp Lộ Lộ: “Đi chết đi!”
Diệp Lộ Lộ học nhanh hiểu nhanh lưu loát làm ra một cái thủ thế: “Hà tất gì ~ hà tất gì ~ hà tất gì phải bức tôi chứ?”
Vì thế khi thế giới lại chậm lại lần nữa, Diệp Lộ Lộ trực tiếp xem nhẹ một kích bất kham này của hắn, nhảy tới trước mặt người đàn ông.
Diệp Lộ Lộ lộ ra cái mỉm cười muốn làm gì thì làm, yên lặng cởi giày nhỏ hung hăng vỗ vào mặt người đàn ông đó.
“Tồn tại không tốt sao? Một hai phải buộc tôi tẩn anh một trận anh mới biết tôi văn võ song toàn sao? Tốt lăm, để tôi thành toàn cho anh.”
Vì thế con gà luộc văn võ song toàn Diệp Lộ Lộ nhân danh cuộc sống, tra tấn kẻ kia đến thay hình đổi dạng.
Nam nhân khôi phục lại, cảm giác trên mặt truyền đến từng trận đau đớn, hắn kinh ngạc vuốt lại khuôn mặt có ấn vô số dấu giày, lại nhìn nhìn Diệp Lộ Lộ cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy nhân sinh vô vọng.
Nam nhân đã phải chịu đả kích trầm trọng, thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng: “Tôi chỉ là muốn lấp đầy bụng, vì sao lại đối xử với mặt của tôi như vậy?”
Diệp Lộ Lộ cũng bị bộ dáng thê thảm này của hắn dọa cho một trận, chỉ đánh một chút, sao lại đòi sống đòi chết rồi?
Vì thế cô đi qua đi vỗ vỗ nam nhân vai: “Cuộc sông trước mắt không ngừng cẩu thả, còn có thơ và phương xa.”
Người đàn ông nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Lộ Lộ: "Vậy nếu như tôi đọc thơ không hiểu thì không đến được phương xa sao?”
Diệp Lộ Lộ trầm mặc, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “……Cuộc sống trước mắt không ngừng cẩu thả, còn phương xa cũng cẩu thả.”
Nam nhân: “……” Cố nén không cho nước mắt chảy ra, nhưng nó vẫn chảy ra.
Diệp Lộ Lộ bi thống nhìn hắn: “Anh tỉnh táo chút đi.”
Người đàn ông vừa nghe thấy lời này của Diệp Lộ Lộ, càng thêm ủy khuất: “Không, tôi không nghe! Tôi không nghe!”
Diệp Lộ Lộ: “……” ĐM thiểu năng, diễn không nổi nữa!
Vì thế cô mặt vô biểu tình “Bốp” một tiếng, tát một phát vào mặt người đàn ông mập mạp như lợn.
Người đàn ông chấn kinh rồi, hắn nhìn Diệp Lộ Lộ, phảng phất như thấy được một phụ tình hán.
“Cô…… Cô đánh tôi?!”
Diệp Lộ Lộ mỉm cười: “Anh thiếu một cái tát tay quý (sờ) tộc.”
Người đàn ông kia bị nghẹn, đại não trống rỗng, không biết phải ứng phó thế nào với người mặt dày vô sỉ như thế.
Diệp Lộ Lộ nặng nề thở dài một hơi: “Tôi đi đây, không cần giữ tôi lại, tâm ý tôi đã quyết.”
Cô đi được vài bước, lại dừng lại bước chân, quay đầu, yên lặng duỗi tay chùi lên quần áo hắn máu muỗi vừa nãy cô đập.
Chờ một lúc lâu, cô tiện tay nhịn không được lại chụp chết vài con muỗi mập mạp.
Sau khi Diệp Lộ Lộ thỏa mãn trang bức một hồi, lại vội vã chạy tới trường học, cuối cùng cũng bắt kịp lễ khai giảng.
“A, đồng học, xin hỏi đại giảng đường ở chỗ nào a?”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lộ Lộ tới trường, đương nhiên sẽ không biết đường, thấy phía trước có một thiếu niên tóc đen liền giữ chặt lại hỏi đường.
Thiếu niên tóc đen này thuộc loại hình thanh tú thẹn thùng, hắn kinh ngạc nhìn Diệp Lộ Lộ thở hổn hển, lại nhìn nhìn chỗ tay hai người tương giao, rất là ngượng ngùng, đỏ mặt.
“Cái kia…… Cậu có thể buông tay tôi trước không?”
Diệp Lộ Lộ hòa hoãn lại, khôi phục lại bộ dáng nữ thần ưu nhã đạm nhiên, cô hơi xin lỗi cười cười.
“Ngại quá, bởi vì vội vàng đến lễ khai giảng, cho nên……”
Thiếu niên săn sóc lắc đầu cười: “Không sao, cậu cũng là tân sinh đi? Vừa vặn tôi cũng phải đi đến đại giảng đường, chúng ta cùng nhau đi qua đi?”
Diệp Lộ Lộ vì tinh thần thích giúp đỡ mọi người của thiếu niên này mà cảm động thật sâu: “Đồng học, cậu thật tốt, cảm ơn cậu!”
Thiếu niên bị Diệp Lộ Lộ khen như vậy cũng ngượng ngùng, hắn tươi cười ôn nhu: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, đúng rồi, tôi tên là Kaneki Ken.”
Tươi cười nơi khóe miệng của Diệp Lộ Lộ dần biến mất, mặt cô cứng đờ: “Kaneki...... Ken?”
Kaneki Ken vô tội chớp chớp mắt, đối với phản ứng này của Diệp Lộ Lộ cảm thấy có chút kỳ quái: “Đúng vậy, sao vậy?”
“Ha hả, không có gì, a, hôm nay thời tiết thật tốt a.”
Diệp Lộ Lộ ưu thương nhìn trời, thiết tiết mây âm u che kín này thật giống với tâm tình pha lê của cô bây giờ, nếu cô nhớ không lầm thì nam chính của Tokyo Ghoul tên là Kaneki Ken a?
Đôi mắt vốn dĩ sắng ngời của Kaneki Ken bỗng nhiên có hơi ảm đạm, bạn học này không muốn làm bạn với hắn sao? Vì sao lại không trao đổi tên với hắn?
Diệp Lộ Lộ cũng chú ý tới biểu tình của Kaneki Ken, trong lòng cô mềm nhũn, nghe bạn thân nói nam chính Kaneki Ken là một tiểu thiên sứ, chỉ tiếc là gặp phải quá nhiều chuyện không tốt.
Hơi hơi thở dài một hơi, cô hơi câu lên khóe môi, giơ lên một cái mỉm cười tươi đẹp với Kaneki Ken.
“Hắc hắc, tiểu thiên sứ Kaneki Ken, tôi tên là Diệp Lộ Lộ, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”