Chương 1
Thế là lễ tổng kết năm học cũng xong, nó thơ thẩn bước vào quán JULIE, nó có hẹn với một người ở đây. Nó nhìn quanh rồi cũng tìm được chỗ cần phải ngồi, có một người con trai đang ngồi quay lưng lại với nó: - Chào Thiên, xin lỗi vì để cậu phải đợi… - Hẹn tôi ra đây có gì thì nói mau đi!- Thiên cáu gắt. - Àh tôi… thật ra…thì… - Không nói tôi về à nha!!!- Thiên tỏ thái độ khó chịu. - Tôi… “Làm gì mà khó chịu thế chứ!”- nó cũng hơi bực vì thấy thái độ đó của Thiên- Tôi… thật ra là… tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi nhưng… tôi không có can đảm để nói… tôi không ép cậu phải làm gì hết chỉ là… tôi muốn nói cho cậu biết tình cảm thật của tôi thôi!- nó lấy hết can đảm nói một hơi. - Nói hết chưa? Nếu hết rồi thì tôi về đây! Àh mà nói cho cô biết tôi không có chút cảm tình gì với loại con gái như cô đâu! Đúng là trơ trẽn mà! - Nè! Nếu không thích tôi thì thôi chứ có cần phải nặng lời thế không? Đừng tưởng thấy tôi tỏ tình thì cho là mình có giá rồi muốn nói gì thì nói nha! Cậu quá đáng vừa thôi!!! Nói rồi nó đứng lên bỏ đi để lại Thiên ngồi đó mà chẳng hiểu gì. Một cuộc đối thoại diễn ra nhanh chóng mà chẳng có ai thoải mái cả. Sau khi rời khỏi đó nó chạy thật nhanh, nó cảm thấy khó chịu, bực bội, nó cảm thấy ghét Thiên vô cùng. Thiên mà nó thích là loại người kiêu căng và lạnh lùng như thế sao? Mà trên hết là nó cảm thấy đau, đau vì nó bị người mà nó thương thầm bao lâu nay lại cho rằng nó là loại con gái trơ trẽn ư? Thật ra chỉ có nó là đơn phương thích người ta thôi chứ hắn không hề biết đến nó, nó cảm thấy mình thật ngốc vì đã quyết định tỏ tình với hắn. Nhưng dù sao thì cũng đã nói ra hết rồi. Mặc kệ! Phải quên hết! Nó tự nhủ như thế nhưng nó không làm cho nước mắt ngừng lăn dài trên má nó được. ………………………… “ joheun saram… noneun naege chotsarang…” - Alô! Con nghe nè mama!- nó mệt mỏi trả lời. - Pul hả? Con đang làm gì đó? Mama có chuyện quan trọng cần báo cho con biết đây! - Có việc gì mama nói đi. - Thật ra thì mama cũng suy nghĩ lâu rồi! Con chuẩn bị hành lý đi mai mama sẽ cho người về đưa con sang Hàn Quốc sống cùng mama và papa của con. - Nhưng con đang sống tốt mà! Tại sao con phải sang đó chứ hả mama? - Mama biết…nhưng con ở đó một mình cũng không phải là tốt, mama nghĩ con chuyển qua đây ở cùng mama sẽ tiện cho con hơn! - Còn có cô Linh mà mama! Cô Linh chăm sóc con rất tốt mà! - Mama biết nhưng con không muốn sống cùng gia đình mình sao???? - Không phải con không muốn sống cùng mama…mà là… con không muốn sống bên Hàn đâu… ở bên đó…mà thôi con không đi đâu! - Con vẫn thường hay sang đây chơi đó thôi! - Phải… nhưng mà con muốn ở đây hơn! - Không nhưng nhị gì hết con lo mà chuẩn bị hành lý đi! - Thôi mà mama con không đi đâu hay là mama cho con chuyển lên ở cùng dì con đi! - nó năn nỉ mama. - Uhm… thôi được để mama nói với dì Lan. Nhưng con đừng vội mừng nếu mama nghe dì nói có chuyện gì thì con phải sang Hàn ngay lập tức! - Dạ! Con biết rồi! Con yêu mama nhìu!- nó hôn cái chụt vào điện thoại - Con bé này! Thôi đi ngủ đi!!! - Dạ!!! …………………………… Sau một đêm suy nghĩ nó đã quyết định quên hết tất cả và làm lại từ đầu. Quên đi con người vô tình ấy. …………………………… Ding dong! ding dong! - Duy ra mở cửa đi! Dì đang bận!!!- dì nó đang lay hoay ở bếp. - Dạ!- Duy chán nản bước ra mở cửa. Vừa thấy mặt nó là Duy hớn hở: - Ê pé đi đâu mà đem hành lý nhiều thế? - Mày còn không phụ tao đem vào đi!- nó vừa nói vừa lôi đống hành lý ấy vào. - Ủa mà tính ở lâu hay sao mà đem nhiều đồ zậy Pul?- Duy cũng phụ nó lôi mớ hành lý của nó vào nhà. - Không phải ở lâu… mà là ở luôn đó! - Con đến rồi hả? Duy phụ Pul dọn đồ lên lầu đi!- dì nó lên tiếng. - Dạ! - Ủa mà sao chuyển lên đây ở luôn zậy Pul? - Thì mama bắt tao phải sang bên đó nhưng tao không chịu rồi xin dọn lên đây mama mới không ép nữa đó. Mà mày không thích thì tao dọn đi chỗ khác vậy! - Đâu có! Mừng còn không kịp!- Duy cười cười. - Tao vẫn ở phòng cũ chứ?????? - Ừh tùy mày thôi! ……………………… Hai tuần nữa là bắt đầu năm học mới. Nó cũng hoàn thành giấy tờ để xin vào trường rồi. Hôm qua mới có thông báo nhận lớp nó học 12A7 còn Duy hình như là 12A8 thì phải! Hai tuần sau Trường HẢI SAN - Mày học A7… vậy là không được học chung lớp với mày rồi!- Duy buồn buồn nhìn nó. - Mệt mày quá! Học sát bên cũng có sao đâu! - Nhưng tao thích học chung với mày àh!- Duy nhõng nhẽo. - Thôi tao vào lớp nha! Mày nói nhiều quá! - Ra về nhớ đợi tao đó! - Biết rồi mà!!! Nó nói rồi vào lớp. Chuông reo vào lớp cũng vang lên nó là người cuối cùng bước vào lớp. Nó chào thầy rồi nhìn quanh một lượt chỉ còn một cái bàn ở góc cuối lớp thôi. Nó từ từ bước xuống rồi đặt cặp lên bàn. - Xin lỗi thầy em đến trễ!- giọng 1 đứa con trai vang lên từ ngoài cửa.