Chương 1

Vào 10 năm trước... ....Choang....- Âm thanh đổ vỡ của một thứ vang lên...

Nó giật mình tỉnh giấc, dịu mắt cho tỉnh táo rồi vội vàng chạy sang phòng anh hai nó

- Anh hai, hai ơi mở cửa cho em...- nó run run

- Từ từ anh ra liền- anh hai nó đáp

- Anh...có chuyện gì thế ?

- À, chỉ là ba mẹ tranh luận hơi to tiếng thôi mà...- anh nó ngập ngừng

Bất giác, nó chạy sang phòng ba mẹ...

- Cô...tại sao cô...- ba nó tức giận

- Tôi thế đấy...thì sao...anh làm gì được tôi?...- mẹ nó bình thản

- Cô mau kí vào đơn ly hôn cho tôi...- ba nó

Trong lúc tức giận...ba nó ném cái ly thủy tinh xuống thì...Bộp...xoảng...chiếc ly đã đập vào đầu nó lúc nào không hay...ba mẹ nó đâu biết rằng, trong lúc họ đang cãi cọ thì nó đang núp sau cánh cửa, khóe mắt ướt đẫm- đúng vậy....nó đang khóc...những giọt nước mắt ấy rơi xuống làm ướt hểt cả bộ đồ ngủ của nó....

- Hân...hân....ba...xin....lỗi..ba không biết con ở đó

Trong cơn hỗn loạn, nó cố gắng thều thào..

- Ba mẹ...hức...ba mẹ..huhu...ba mẹ không được ...hức hức..xa con đâu đấy...Hân sẽ rất nhớ ba mẹ...hức....ba mẹ hứa..huhu.....ba mẹ móc ngoéo với Hân nhé..hức hức...- nó khóc ròng, nức nở nói

- Rồi rồi, ba mẹ hứa, ba mẹ nhất định sẽ không xa Hân và anh hai đâu....- ba nó- nghe xong, nó cười, cười một cách rạng rỡ

Mẹ nó hốt hoảng gọi cấp cứu......Bí bo bí bo...không lâu sau đấy thì xe đến, chở cả nhà nó đến bệnh viện..

- Bác sĩ, em tôi sao rồi- anh nó gấp gáp hỏi

- Mảnh vỡ của ly thủy tinh đâm khá sâu vào đầu con bé...cần phải phẫu thuật gấp để lấy nó ra nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng- bác sĩ

Anh nó thở dài thườn thượt...nghe xong, cả ba lẫn mẹ của nó đều không tin vào tai mình..

- Đều tại em, tại em cả, nếu em không làm chuyện đó thì con bé đã không thành như bây giờ..- mẹ nó khóc- những giọt nước mắt hối hận

- Chuyện này cũng do tôi cả...tôi xin lỗi em...chúng ta hãy thực hiện ước vọng của con bé đi mình nhé....

- Vâng...em xin lỗi mình...hức...

Không biết là nhờ cái gì mà nó tai qua nạn khỏi một cách nhanh chóng..Sau một tuần sống với cái mùi thuốc sát trùng khó chịu ấy thì nó đã được xuất viện...

Đúng là trong cái rủi cũng có cái may...nhờ chuyện này...ba mẹ nó không những đã làm lành với nhau và còn hóa thuận hơn trước.Anh nó trước đã thương nó giờ còn thương nó hơn bất cứ ai khác...vì anh nó biết chuyện này có lại thể xảy ra bất cứ lúc nào

...Thời gian thấm thoát thoi đưa.......

Giờ nó đã 15 tuổi.....Hân càng lớn càng đẹp.........nó không còn là cô bé ngày nào mà giờ đã thành tiểu thư Bạch Thiên Hân của tập đoàn B&T danh giá...

Tuần sau, nó sẽ chuyển lên trường mới...tất cả mọi chuyện...chuyện vui lẫn chuyện buồn đều bắt đầu từ đây.....

Một tuần sau (t/g tua nhanh nhá)

.....Reng...reng....reng..- chuông đồng hồ vang lên đập tan không khí yên tĩnh buổi sáng..

Nó ném cái đồng hồ đang kêu inh ỏi xuống nền nhà một cách không thương tiếc..

5'

10'

15'

Đã 15' mà vẫn chưa thấy nó xuống...anh nó mất kiên nhẫn, đành phải vác xác lên lầu gọi nó xuống ăn sáng

- Cái con sâu ngủ kia, có chịu xuống nhà ăn sáng không thì bảo- anh nó mất bình tĩnh

- Xuống liền..xuống liền- nó nửa mơ nửa tỉnh...

- Lo mà xuống lẹ không thì cuốc bộ đi học nhé

- Hả...rồi rồi em xuống liền...anh mau ra ngoài đi...(nó ngu hay giả vờ ngu vậy trời, cả một tập đoàn lớn vậy không lẽ chỉ có mỗi một chiếc ô tô hay sao...haizzza)

Nó nhanh chóng xuống nhà với chiếc áo trắng kèm cà vạt, váy kẻ caro cùng với chiếc balo làm nó bình thường đã đẹp rồi giờ còn đẹp hơn

- Ăn lẹ đi rồi ra anh chở đi học

- Yes sir...- nó tươi tỉnh.