Chương 1

Thiên Nga hăm hở xách va li về nhà mới. Từ thời sinh viên đến bây giờ, chẳng biết Thiên Nga đã đổi chỗ trọ bao lần. Hy vọng đây là lần cuối.

Một căn phòng trọ tươm tất. Một chỗ ở cố định. Có an cư mới lạc nghiệp.

Thiên Nga mong biết bao.

Thiên Nga không thích sự đổi đời. Dọn nhà hoài. Khổ lắm!

Đến nhà trọ, Thiên Nga sững người lại há hốc mồm kinh ngạc. Trước mắt cô, một anh chàng tóc xoăn, mắt xanh da trắng bóc, dáng cao to đang dọn đồ.

Ông Tây ba lô này làm gì mà lại đến phòng trọ củaThiên Nga.

Có vẻ như “ông Tây” cũng đang dọn đồ, lăng xăng tất bật.

Không giấu nổi sự ngạc nhiên, Thiên Nga nhìn sửng anh chàng mắt xanh.

Và không kềm nổi, cô đã thốt lên:

– Ông Tây ba lô đến đây làm gì nhỉ? Dọn tranh phòng với mình hả? Không được đâu nha. Người gì đâu mà lãng nhách, vô duyên.

Bất ngờ “ông Tây” quay lại nhìn Thiên Nga rất tự nhiên:

– Hello! Cô nói gì hả?

– Ô, anh chàng biết nói tiếng Việt. Thiên Nga muốn bụm miệng lại nhưng không kịp, cô đã nói ra rồi. May là cô chưa rủa sã “anh Tây” nặng nề.

Càng tốt, một anh Tây ba lô biết nói tiếng ta sẽ dễ dàng giao tiếp. Nếu không, Thiên Nga sẽ sử dụng ngôn ngữ tây nhiều hơn ngôn ngữ miệng, mặc dù cô cũng biết tiếng Anh chứ bộ.

Lịch sự, Thiên Nga cũng chào lại anh Tây ba lô, rồi hậm hực chất vấn anh ta:

– Tại sao anh vào phòng trọ của tôi? Anh có biết là tôi đang dọn nhà không hả?

The Sun nhìn Thiên Nga từ đầu đến chân, nói chậm rãi:

– Tôi đang dọn nhà đến đây mà?

Không thể chịu nổi thông tin kỳ quặc mà anh chàng Tây ba lô vừa nói, Thiên Nga trừng mắt ngó hắn ta:

– Tôi đã thuê căn phòng trọ này rồi. Anh có biết không hả?

The Sun bình thản nói:

– Tôi thuê có hợp đồng đàng hoàng.

Thiên Nga cãi lại:

– Tôi cũng thuê có hợp đồng vậy.

– No No! Tôi không biết!

Câu trả lời tỉnh rụi của The Sun khiến Thiên Nga nổi đóa.

– Anh thuê tranh giành với tôi hả?

The Sun phân bua:

– Có người giới thiệu. Tôi đến làm hợp đồng thuê rồi. Hôm nay dọn lại.

Thiên Nga tức không thể tưởng. Nhà mình đã thuê, đặt cọc rồi. Tại sao ông Tây ba lô này tự nhiên thuê và dọn đến ở.

Không chấp nhận điều này,Thiên Nga nói:

– Anh thuê sau tôi. Hãy mang đồ ra đi! Đây là phòng trọ của tôi.

The Sun cũng cãi lại một cách ngang bướng:

– Tôi đã thuê thì dọn đến ở. Cô không có quyền bảo tôi ra.

Thiên Nga không sao hiểu được có kẻ dọn tranh nhà với cô mà kẻ đó lại là ông Tây lạ hoắc từ nơi xa xôi nào đến đây.

Hậm hực, Thiên Nga làm nhà lý luận phân tích:

– Anh là Tây ba lô đến đây du lịch rồi đi. Anh ở đâu cũng được. Đến thuê chỗ khác, trả phòng trọ này cho tôi. Tôi thuê ở lâu dài!

The Sun nhìn Thiên Nga, đáp một cách thẳng thắn:

– Tôi đâu phải là Tây ba lô.

Thiên Nga nóng nảy cắt ngang:

– Vậy anh là gì hả?

– Tôi là người Anh. Tôi đến Việt Nam làm việc.

– Dù anh đến Việt Nam du lịch hay làm việc cũng xin anh thuê căn hộ khác.

The Sun quả quyết:

– Tôi đã thuê căn hộ này rồi. Nơi đây rất lý tưởng cho tôi làm việc.

– Nhưng tôi thuê trước. Anh không được giành.

The Sun giải thích:

– Tôi không giành với cô, mà chỉ biết chủ nhà đồng ý cho thuê.

Thiên Nga ấm ức hỏi:

– Tại sao chủ nhà đồng ý cho thuê. Anh trả tiền cao hơn để chủ nhà hất tôi ra hả?

Hiểu Ý Thiên Nga, The Sun phân trần:

– Nô! Nô! Tôi đâu có làm như vậy.

– Chứ gì nữa? Tôi còn lạ gì những người ỷ giàu sang tung tiền ra làm mờ mắt chủ nhà.

The Sun lắc đầu liên tục:

– Tôi không có làm như vậy.

Thiên Nga than vãn:

– Tại sao người ta đối xử với tôi như vậy nhỉ?

The Sun sốt ruột:

– Tại sai cô không đi hỏi chủ nhà.

Thiên Nga ấm ức:

– Còn hỏi gì nữa! Người ta đã hất tôi ra để cho anh thuê.

– Không được! Phải hỏi cho ra lẽ!

Nói xong, The Sun bước ra ngoài phía nhà chị Thùy chủ nhà ở sát bên. Quá bất bình Thiên Nga cũng lao theo gọi í ới:

– Chị Thùy ơi! Hãy sang đây giải quyết chuyện này! Em hết chịu nổi rồi.

Vợ chồng anh Tuấn Hải, chị Thùy bước qua.

The Sun lên tiếng trước:

– Tôi đã làm hợp đồng thuê nhà vậy mà cô gái này đến đây làm ầm ĩ!

Không để cho thời gian chết, Thiên Nga tiếp lời của The Sun:

– Em đã thuê rồi, đặt tiền cọc với chị, sao chị còn cho người khác thuê hả?

Chị Thùy bối rối:

– Tôi ... tôi ...

Thiên Nga bực dọc:

– Chị hãy giải quyết nhanh đi, mời anh ta ra cho em dọn nhà!

The Sun khó chịu:

– Tôi thuê nhà có hợp đồng, tôi không ra đâu.

Thiên Nga nhìn vợ chồng chị chủ nhà, thắc mắc:

– Vợ chồng chị cho thuê nhà cùng lúc hai người là sao hả?

Chị Thùy thanh minh:

– Thật ra là chồng tôi không biết.

Thiên Nga nhăn mặt phàn nàn:

– Làm ăn kiểu gì kỳ vậy? Hay là anh ta trả cai hơn tôi?

Chị Thùy nhẹ giọng:

– Không phải vậy đâu. Tại chồng tôi không biết cô đã đặt cọc rồi. Lúc tôi đi vắng, anh ấy cho chú The Sun thuê.

Thiên Nga thở dài ảo não:

– Trời ạ! Bây giờ phải làm sao đây? Chị hãy giải quyết gấp cho tôi đi.

The Sun cương quyết:

– Tôi thuê rồi tôi không ra đâu nhé!

Thiên Nga bảo:

– Chị trả bạc cọc lại cho anh ta đi!

– Tôi ở đây chứ không nhận bạc cọc lại.

Mặt Thiên Nga nhăn nhó như ăn phải ký lô ớt cay:

– Anh ta thuê sau tôi, anh ta phải đi!

The Sun hất mặt lên:

– Tôi đi cho cô ở hả? Không được!

Hai người cứ cãi nhau mãi.

Tuấn Hải, chồng chị Thùy lúng túng:

– Cô thông cảm! Phải chi bà xã cho tôi biết cô đã thuê rồi thì tôi đâu có cho The Sun thuê. Hai người đều muốn ở đây, tôi chẳng biết tính sao.

Bất chợt, mắt chị Thùy sáng lên:

– Căn hộ này khang trang, rộng rãi sạch sẽ nữa. Thôi được rồi, tôi sẽ làm vách ngăn cho hai người hai phòng.

Thiên Nga ré lên:

– Ở chung hả? Không được đâu Chị Thùy thuyết phục:

– Ngăn chia đàng hoàng, có cửa riêng. Mỗi người một giang sơn. Cô khỏi lo gì cả.

Đành phải chấp nhận giải pháp của chị chủ nhà chứ biết làm sao hơn.

Thiên Nga méo mặt, còn anh chàng Tây ba lô thì rất hớn hở.

Phải công nhận là anh chàng nói tiếng Việt rất rành rẽ như là đã sống ở Việt Nam từ lâu lắm.

Hay anh chàng là người Anh gốc Việt.

Mà thôi, người gì mặc kệ anh ta.

Điều không bao giờ Thiên Nga nghĩ đến là lần thuê nhà trọ này cô lại có một láng giềng chung vách.

Hai cô bạn đèo nhau vào quán bánh khoái. Vừa ngồi xuống, Ý San đã giãy nảy lên:

– Ta đang ăn kiêng mà mi cứ bắt ta ăn hoài.

Thiên Nga cười thật tươi:

– Mi không dám ăn thì nhìn ta ăn.

– Ngu sao nhìn mi ăn.

– Nhìn sợ thèm hả? Vậy thì ăn rau cho đỡ thèm.

Y San nghênh cằm:

– Bánh khoái quyến rũ mà mi bảo ta ăn rau thôi à?

Thiên Nga châm chọc:

– Cầm lòng không đậu thì ăn há. Vậy thì hai dĩa.

Sau khi gọi hai đĩa bánh khoái, Thiên Nga ngắm nghía Ý San rồi trêu:

– Mi có ăn kiêng hay không thì Thường Huy cũng cưới hà. Kiêng chi cho khổ.

San đập vai bạn cái chát:

– Con khỉ! Ta phải kiêng cho thon thả chứ. Dư thịt thà, khổ lắm.

– Ta thấy mi có dư thịt thà đâu, chỉ mũm mĩm thôi hà.

– Từ mũm mĩm tới dư đó.

– Lo xa ghê há!

– Không lo sao được!

– Ta thấy mi la cái lũ quỷ quái thứ ba ở trường mỗi ngày cũng đủ ốm rồi, chẳng có cân nổi đâu mà sợ.

Sở dĩ Thiên Nga chọc Ý San vì Ý San là cô gi dạy môn kỹ thuật ở trường trung học.

Hai đứa cùng học sư phạm kỹ thuật ra trường Ý San xin đi dạy. Còn Thiên Nga mê thiết kế đồ chơi trẻ em, Thiên Nga đã xin được việc làm trong công ty sản xuất đồ chơi TiTi Thiên Nga thường ghẹo Ý San:

– Lẽ ra mi phải là con của mẹ ta. Mẹ ta là cô giáo, mong muốn đứa con gái nối nghiệp, ta mê làm chuyện khác. Sự đời thật tréo ngeo.

San đùa lại:

– Khi nào có dịp, ta sẽ là con của mẹ mi há.

Hai đĩa bánh khoái được dọn ra. Bánh màu vàng ngậy, tôm hồng, giá trắng sao mà hấp dẫn, cùng dĩa rau xanh các loại.

Ý San hít hà:

– Ái chà, chưa ăn đã thấy ngon?

Thiên Nga lại chọc:

– Thấy ngon rồi thì kiêng nha, khỏi ăn.

Vừa gắp bánh Ý San vừa nói:

– Ta đâu có cam lòng để 1 minh mi ăn!

Cả hai cùng cười giòn tan.

Ý San bỗng hỏi:

– Dọn nhà mới xong cả chưa? Chủ nhật này ta đến ăn tân gia nghe!

Đang ăn Thiên Nga chợt nhăn mặt. Đúng là lần này ăn phải trái ớt cay xè.

– Ta đang tức lộn ruột đây này.

– Ê, lộn ruột thì chết đó nha!

– Con khỉ! Không biết gì cả!

– Chuyện gì hả?

– Ta đang gặp phải một láng giềng không ưa được.

Ý San cười khúc khích:

– Tưởng gì! Không ưa thì đừng quan tâm, nhà ai nấy ở, cơm ai nấy ăn.

Mặt này Thiên Nga méo xệch:

– Chung nhà chung vách mới khốn khổ cho ta đấy chứ!

Miệng mồm Ý San mở hết ra:

– Mi nói cái gì? Chung nhà hả? Mà chung nhà với ai?

– Một gã đàn ông.

– Trời đất!

San ré lên với đôi mắt mở lớn. Thiên Nga kể hết mợi chuyện cho San nghe rồi kết luận.

– Đành phải chấp nhận giải pháp tối ưu của chị chủ nhà, chia đôi giang sơn để có láng giềng chung vách.

– Vậy là mi chấp nhận sống chung với láng giềng?

Thiên Nga rầu rĩ:

– Chứ còn gì nữa! Giống như ở quê ta người ta sống chung với lũ vậy.

Ý Sang khuyên nhủ:

– Tìm chỗ khác đi mi.

– Mi tưởng tìm chỗ trọ dễ lắm à? Ta ngán dọn nhà lắm rồi. Dọn bao nhiêu lần rồi chứ bộ.

Thiên Nga nói một hơi rồi lại ấm ức than:

– Chỗ trọ mới này rất lý tưởng ta ưng ý vô cùng. Không ngờ lại chẳng được ở trọn vẹn.

San an ủi bạn:

– Thôi, lỡ có láng giềng rồi mạnh ai nấy sống mi ạ! Ai cũng đi làm việc, cần có một chốn đi về. Hãy thông cảm nhau.

Thiên Nga nhăn nhó:

– Mi nói giống bà cụ non quá đi.

– Ta không phải bà cụ non đâu nha!

– Mi có biết láng giềngcủa ta là ai không hả?

– Mi bảo là một gã đàn ông.

– Một gã Tây ba lô mắt xanh, tóc vàng.

Ý San ré lên:

– Trời đất! Mi không đùa chứ Ngỗng? (Nhiều lúc bạn bè hay gọi Thiên Nga là con Ngỗng trời). Người ngoại quốc à?

Thiên Nga nhún vai:

– Dân Ăng-lê chính hiệu!

– Cũng không sao mi cứ phớt tỉnh Ăng-lê với hắn!

– Ta cũng muốn phớt tỉnh Ăng-lê đó chớ nhưng không được.

Ý San tỉnh bơ:

– Sao không được hả? Một người nói tiếng Tây một người nói tiếng Ta, có hiểu gì đâu mà không phớt tỉnh.

Thiên Nga thông tin.

– Hắn nói tiếng Ta, mi à?

San nheo mắt cười:

– Giỏi vậy hả! Càng tốt chứ mi đâu có gặp cảnh bất đồng ngôn ngữ.

Thiêu Nga than thở:

– Nhưng chung một mái nhà ta không chịu được mi à?

San nhắc nhở:

– Giang sơn ai nấy ngụ, đừng đụng chạm nhau.

Thiên Nga gật đầu:

– Thì ta phải quyết tâm thực hiện khẩu hiệu như mi nói đó.

– Cũng đừng lo, đừng khó chịu chi cho mệt xác! Cứ xem như không có ông Tây ba lô chung nhà.

– Ta đã xem là không có mặt hắn, vậy mà mỗi lần trông thấy là tức không thể tưởng.

Ý San nhe răng cười:

– Tức thì cứ gây cho đã “mồm miệng, đỡ chân tay”.

Thiên Nga cự nự:

– Con khỉ! Không mồm miệng đỡ chân tay thì đánh lộn hả?

– Ừ! Biết đầu. Tính mi cũng muốn ăn thua đủ lắm mà!

– Ăn thua đủ với ông Tây ba lô chẳng ta bại trận.

– Chưa chi mà đã thấy ngay thất bại rồi hả?

– Chứ mi không thấy ông Tây cao lớn sao?

Ý San chợt hiểu ra:

– A, phải rồi, ông Tây cao to còn mi thì nhỏ bé như cái que thua là cái chắc.

Thiên Nga vội khẳng định:

– Đùa với mi, chứ ta chẳng chịu thua ông Tây ba lô bất kỳ điều gì đâu. Cả việc đánh lộn.

– Yểu điệu thục nữ lại đi mi! Chưa chi mà đòi đánh lộn với láng giềng.

San khuyên nhủ rồi thắc mắc hỏi:

– Ông Tây ba lô đi du lịch hay là làm?

– Ta không biết.

– Chung nhà mà mi không để ý sao?

Thiên Nga cười tỉnh rụi:

– Giang sơn ai nấy ngụ. Để ý chi hả?

Ý San dặn dò:

– Mi cũng phải đề phòng nghe nhỏ!

– Đề phòng gì hả?

Ý San nhăn nhó:

– Chẳng lẽ mi bảo ta phải nói huỵch toẹt ra mi mới hiểu?

Thiên Nga rầu rĩ:

– Sống mà phải lo đối phó đề phòng chắc ta không thọ quá.

– Vậy mi để thọ lại cho ta há. Thầy bói nói ta trường thọ đó.

– Đồ tham lam đã trường thọ rồi còn đòi thêm.

– Thôi không đòi nữa! Mà nhắc mi nhớ đề phòng đấy.

Thiên Nga lầm bầm:

– Tự nhiên lại sống chung với lũ.

Ý San đùa đùa giọng:

– Rồi cũng quen hà! Lũ sẽ là bạn.

– Thiên Nga đập vai Ý San.

– Con khỉ! Tưởng mi tư vấn giúp đỡ cho ta. Ai ngờ mi nối giáo cho giặc.

– Ê, có giặc đâu mà mi vu khống ta nối giáo chứ.

– Giặc sống bên ta đó.

Ý san nhìn Thiên Nga nghiêm túc:

– Chung nhà chung vách là láng giềng thân thiện, còn nếu mi xem là giặc thì hãy đề phòng.

Thiên Nga tiếp lời Ý San:

– Giặc ngoại xâm nữa chứ!

– Con khỉ! Mi méo mó quá rồi! Thật ra, anh láng giềng của mi thế nào hả?

– Nếu mi quan tâm thì hãy đến chỗ ta.

– Chắc chắn rồi để ta xem biết đâu anh ta là con trai ông đại sứ đang tìm cách tiếp cận quần chúng.

Thiên Nga bĩu môi:

– Đại sư lưu vong thì có!

– Cả hai cùng cười rộ. Tiếng cười trong trẻo như pha lê.

Ý San nhắc:

– Thôi ăn đi! Bánh khoái còn chờ kìa.

Thiên Nga trêu:

– Mi ăn kiêng thì đừng nhìn đến nó.

– Ta nhắc mi!

Thiên Nga tiếp tục ăn bánh nhưng lại thở ra. Tự nhiên phải sống chung với láng giềng ngoại quốc. Sao mà khổ thế?

Ý San nhìn bạn:

– Ăn ngon mà sao lại thở ra.

– Ta nghĩ đến láng giềng.

Nghe câu trả lời vô tư của Thiên Nga, San đập vai bạn ré lên:

– Hì ... hì ... Mi thú nhận là đã nghĩ đến láng giềng rồi hả?

Mắt mũi đỏ rần như gấc chín, Thiên Nga gân cổ thanh minh:

– Con quỷ! Ta nghĩ đến cảnh sống chung dưới một mái nhà với một anh Tây ba lô mà cực kỳ ngao ngán.

San tỉnh bơ:

– Đừng ngán! Hãy xem là dịp may đến với mi.

Thiên Nga tròn mắt:

– Dịp may à?

– Chứ còn gì nữa! Mi ở nhà mà vẫn tiếp cận được với nền văn hóa địa lý nước ... Anh.

– Mi nói cứ như ta là một nhà nghiên cứu vậy.

Ý San cười như nắc nẻ:

– Cơ hội đã đến cứ để cho mi làm nhà nghiên cứu đấy!

– Cú mi thì có.

Thiên Nga giơ ngón tay lên dứ dứ Ý San, rồi chép môi khẳng định:

– Thôi, nhà ta ta ở chẳng thèm quan tâm đến láng giềng cho mệt.

Ý San ra về, bà chị nghiêm túc dặn dò:

– Vẫn phải đề phòng và để ý xem láng giềng làm việc gì có mờ ám không đó.

Nếu thấy gì khả nghi thì báo ngay công an nhé.

Thiên Nga ôm bụng cười sặc sụa:

– Phải chi ta sống chung với mi thì hay biết mấy.

– Hay gì hả?

– Mọi chuyện ta sẽ để cho mi lo hết!

Ý San lắc đầu nguầy nguậy:

– Còn lâu! Thân ai nấy lo. Ta đâu có ôm đồm bao cấp như vậy.

– Mi chỉ lo cho ta thôi?

– Xí! Mi phải biết lo để trưởng thành chứ.

– Bộ biết lo mới trưởng thành được hả?

– Chứ còn gì nữa!

– Ta vẫn đang trưởng thành mà đâu có lo.

– Để ta xem, mi có lo không thì biết.

Nói vậy, chứ làm gì mà không lo, Thiên Nga đã lo suốt những tháng năm rời quê lên Sài Gòn trọ học. Quãng đời sinh viên bao vất vả gian truân, thiếu thốn, bây giờ có một việc làm ổn định, Thiên Nga còn muốn làm thêm để có nhiều tiền phụ mẹ lo cho em.

Thế là hai người trí thức trẻ tuổi cùng sống trong một căn hộ cho thuê.

Giang sơn được ngăn bằng một tấm vách gỗ. Tuy chưa trò chuyện thoải mái nhưng những lúc tình cờ mở cửa gặp nhau cả hai cũng lịch sự chào nhau vì ai cũng nghĩ mình là người lịch sự.

Một “Ta” một “Tây” không ai muốn đụng chạm, nhưng đã là hàng xóm láng giềng thì tối lửa tắt đèn có nhau. Thiên Nga nhủ thầm.

Buổi chiều, Thiên Nga ôm bộ quần áo chạy ào vào phòng tắm.

– Trời ạ! Anh chàng Tây ba lô đang ngồi ung dung kỳ cọ trước cửa phòng tấm như là chỗ không người vậy. Vóc dáng cao lớn hắn mặc chiếc quần đùi để lộ một thân thể vạm vỡ, tay chân, nhất là ngực lông lá đầy phát khiếp.

Thiên Nga đỏ mặt, ngượng không thể tả, cô ù chạy trở lên phòng.

Muốn đá thúng đụng nia cho đỡ tức. Nhưng ở đây làm gì có thúng có nia cho Thiên Nga đá, đành quay lại đá chân bàn chiếc ghế.

Hai căn phòng chỉ có một toa-let. Bất tiện quá, nói chị Thùy làm thêm thôi, nhưng khổ nỗi có chỗ đâu mà làm. Phải chờ đợi. Nhưng chờ đợi với Thiên Nga là nỗi khổ.

Đi tới đi lui, chạy vô chạy ra, làm gì chẳng được khi mà Thiên Nga chưa tắm được. Thiên Nga thừ người ra nghĩ ngợi. Phải làm sao giành với anh chàng Tây ba lô để được tắm sớm.

Nghĩ đến hai kẻ giành nhau phòng tắm, Thiên Nga vừa buồn cười vừa bực, muốn nổi giận lên được.

Dường như anh chàng muốn chiếm luôn căn phòng tắm hay sao ấy biết Thiên Nga chờ đợi mà vẫn nhởn nhơ, từ tốn.

Tức không thể tưởng, Thiên Nga đành hậm ực một mình. Không biết làm gì, Thiên Nga bèn lặng ngắm giang sơn của mình cho đỡ tức.

Nhìn căn phòng của mình, Thiên Nga tự tin là nó sẽ ghi điểm tối đa với các chàng trai. Một chiếc giường đơn giản mà hiện đại xinh xắn, tivi đầu đĩa nghe nhạc, Thiên Nga rất thích nghe nhạc thư giãn vào mỗi buổi tối, chiếc tủ quần áo nhỏ nhắn.

Ngay sát cửa sổ là một tủ sách báo bốn kệ và một bàn làm việc mini.

Chợt Thiên Nga thấy bức tường trắng thật trống trải. Thiên Nga sẽ trang trí cho nó đẹp lên, nhưng trang trí bằng tranh ảnh hoặc dán giấy tường thì bình thường quá.

Được rồi, Thiên Nga sẽ vẽ lên đó một cái gì tuyệt đẹp ...

Thiên Nga chợt phát hiện một chi tiết cực kỳ quan trọng, và chi tiết này đã làm cô méo mặt nhiều lần:

Anh chàng Tây ba lô tắm một ngày mấy bận. Sáng trưa chiểu tối ... đủ cả. Có lẽ anh ta chưa quen với khí hậu nhiệt đới.

Anh chàng làm gì mà mê tắm dữ vậy. Muốn chiếm nhà tắm làm của riêng, không cho người ta sử dụng. Đồ bất lịch sự!

Cứ mỗi lần ôm quần áo xuống phòng tắm là Thiên Nga lại chạy bán sống bán chết trở lên.

Anh chàng ngang nhiên phô bày thân thể cường tráng với bộ ngực đầy lông lá nhìn phát khiếp.

Trong khi Thiên Nga đỏ mặt tía tai thì anh chàng phớt tỉnh Ăng lê như không có gì xảy ra.

Tức không thể tả, chẳng lẽ nói thẳng. Phải nói cho anh ta biết. Chắc tại Thiên Nga lặng thinh mà anh ta tỉnh rụi.

Nhưng làm sao nói. Nhìn thấy anh ta ngồi chễm chệ trước phòng tắm là Thiên Nga đã chạy hụt hơi rồi còn hỏi gì.

Một ý nghĩ vừa lóe lên. Thiên Nga sẽ trả thù anh ta cho mà biết.

Chờ cho anh Tây ba lô về phòng, Thiên Nga bắt đầu trổ tài làm ... bếp, cô bắt chiếc chảo nhỏ lên bếp đổ nước mắm vào kho quẹt.

Món ăn ở dưới quê và một thời sinh viên thiếu thốn, Thiên Nga không quên được. Một mùi vị đặc biệt bốc lên lan tỏa khắp cả hai căn phòng chắc chắn chiếc lỗ mũi đỏ như quả cà chua của “anh Tây” không chịu được cái mùi thức ăn đặc trưng của người dân Nam Bộ.

Chưa đâu, ngày mai đi chợ Thiên Nga sẽ mua mắm linh về kho cho bốc mùi đến tận căn phòng của anh ta cho mà biết.

Quả nhiên, mùi mắm kho quẹt linh ứng thật! Anh Tây ba lô đủng đỉnh bước sang “nhà” của Thiên Nga. Anh chàng mặc quần short, áo thun trắng có chút lịch sự. Nếu mà ở trần chắc Thiên Nga không tiếp.

Nghĩ đến bộ ngực lông lá như con vượn của anh ta là Thiên Nga muốn nổi da gà và gương mặt lại đỏ bừng ...

Làm người lịch sự, Thiên Nga ân cần tiếp khách:

– Anh sang “nhà” tôi có việc gì không hả?

The Sun nhăn mũi chỉ vào bếp của Thiên Nga:

– Cô làm cái gì mà có mùi vị quái quỷ khó ngửi quá vậy?

Vậy là mắm kho quẹt có tác dụng rồi!

Thiên Nga mỉm cười nhìn The Sun:

– Mùi nước mắm kho quẹt. Anh ăn không, tôi biếu cho một chút ngon lắm.

Anh chàng xua tay rối rít:

– Nô! Nô! Tôi ngửi không được nữa là ăn!

Thiên Nga giải thích:

– Thơm phức mà chê. Món nước mắm kho quẹt này được đưa vào nhà hàng kho trong niêu đất, rau luộc các thứ như bông bí, bầu, rau lang chấm ăn ngon phải biết. Hôm nào anh vào nhà hàng Cẩm Vân thưởng thức cho biết.

Anh chàng lắc đầu:

– Tôi không biết ăn!

Thiên Nga vờ lấy chén định múc cho The Sun:

– Tôi biếu anh một chút ăn cho biết.

The Sun vội vã chạy lên trên như muốn bỏ của chạy lấy người.

– Trời ạ! Về nhà lại không về, anh ta chạy lên “nhà” của Thiên Nga, cô phải chạy theo tiếp khách.

Ngồi trên chiếc ghế nơi bàn làm việc của Thiên Nga, The Sun nói một cách tự nhiên:

– Chúng ta chung một căn hộ sao không làm quen nhau cho thật thoải mái.

– Tôi với anh làm quen với nhau hôm đầu tiên rồi mà!

– Nhưng tôi chưa biết tên cô. Tôi là The Sun.

– Tên anh có nghĩa là Mặt Trời đó hả?

– Còn cô?

– Cũng không nệ hà gì mà chẳng giới thiệu cho anh ta biết, Thiên Nga mỉm cười:

– Tôi tên Thiên Nga!

Rồi cô khẽ hỏi:

– Thiên Nga là gì anh có biết không.

– Con ngỗng trời đó.

The Sun reo lên thích thú:

– Con ngỗng của ông trời à?

Thiên Nga giải thích:

– Tại sao tôi tên Thiên Nga anh có biết không? Ở quê tôi khi sinh con gái người ta thường gọi là những con vịt trời xấu xí. Vì vậy mẹ tôi quyết định đặt tên tôi là Thiên Nga với hy vọng tôi sẽ là con ngỗng trời xinh đẹp.

The Sun cười thú vị:

– Con ngỗng trời xinh đẹp đúng quá rồi.

– Nhưng tôi đã làm cho mẹ tôi thất vọng.

– Tại sao hả?

– Tôi vẫn chỉ là con vịt trời xấu xí.

Đôi mắt xanh biếc của The Sun nhìn Thiên Nga chăm chăm:

– Ồ, cô là con thiên nga xinh đẹp chứ đâu có phải là con vịt xấu xí.

Bỗng dưng Thiên Nga nổi quạu:

– Anh đừng có an ủi tôi nha! Tôi tự biết mình!

Thiên Nga tự biết mình, Thiên Nga đâu phải là cô gái xinh đẹp mỹ miều, chim sa cá lặn ... có lẽ cô chỉ khá hơn Thị Nở một chút thôi.

Ai mà khen Thiên Nga đẹp là nói xạo đó.

Và Thiên Nga nói ngay với The Sun:

– Anh đừng có xạo.

The Sun lúng túng:

– Xạo là gì hả Thiên Nga?

– Là anh nói sai? Tôi không có phải là con Thiên Nga xinh đẹp mà.

– Thiên Nga đẹp thật mà!

Thiên Nga nhăn mặt:

– Thôi, dẹp chuyện đó đi!

Chợt nhớ việc mình đến đây, The Sun nói thẳng:

– Thiên Nga đừng làm cái mùi đó bốc lên nữa, tôi ngửi không được.

Thiên Nga tỉnh bơ:

– Đây là món ăn tôi thích. Vả lại, tôi nấu bên nhà tôi chứ có sang nhà anh đâu.

The Sun nhăn mũi:

– Nhưng cái mùi cứ bay qua.

Nhìn chiếc mũ quả cà chua ửng đỏ của The Sun nhăn lên mà Thiên Nga buồn cười không thể tả.

– Đáng đời anh đi! Không ngửi đựợc cũng ráng ngửi đi, ai bảo cứ giành phòng tắm bắt tôi chờ đợi mãi.

Thiên Nga thản nhiên:

– Mùi vị tự nó bay qua anh chứ tôi đâu có bảo. Nếu anh không ngửi được thì ngăn nó lại.

– The Sun khịt mũi:

– Chỉ có cách làcô đừng có nấu nữa thì có không bay qua bên tôi.

Thiên Nga bất bình:

– Lạ chưa. Tôi thích gì thì nấu nấy, sao anh không cho hả?

The Sun phẩy tay phân trần:

– Tôi đâu dám không cho. Chỉ muốn nhắc là cô đừng làm tôi khó chịu.

Thiên Nga bất bẻ lại ngay:

– Vây anh làm tôi khó chịu được hả?

– Tôi cô làm gì đâu?

Thiên Nga trề giọng:

– Phải rồi, anh cho là không có gì nên cứ thản nhiên chiếm phòng tắm bắt tôi đợi.

The Sun cười hồn hậu:

– Cô hãy chờ, tôi xong thì đến cô.

– Tôi cảm thấy anh chiếm luôn phòng tắm chứ có để cho tôi đâu.

The Sun gãi đầu:

– Tôi chiếm luôn làm gì chứ.

– Lúc nào tôi xuống phòng tắm cũng gặp anh. Không chiếm thì là gì? Anh tắm một ngày cả chục bận.

The Sun phì cười giải thích:

– Ở Việt Nam nóng bức quá, tôi phải tắm nhiều lần chứ sao?

Thiên Nga vặn vẹo:

– Chê khí hậu nóng bức sao anh lại sang đây hả?

– Tôi sang làm việc.

Chợt nhớ lời Ý San dặn phải chú ý xem láng giểng làm việc gì, Thiên Nga vội hỏi The Sun:

– Anh làm gì hả?

– Bán hàng trên mạng.

– Anh bán ở Anh không được sao?

– Công ty của tôi có chi nhánh ở đây.

– Anh bán hàng gì vậy?

– Đồ chơi trẻ em.

Nhìn The Sun đăm đăm Thiên Nga đang tìm hiểu xem anh chàng có đùa với cô không.

Chẳng lẽ The Sun biết Thiên Nga làm gì nên trêu phá cô.

– Còn cô làm gì?

Câu hỏi của The Sun làm cho Thiên Nga xua tan hoài nghi. Cô đáp một cách tự hào:

– Thiết kế đồ chơi trẻ em.

Đến lượt The Sun ngạc nhiên:

– Thật hả?

– Anh tưởng tôi đùa à?

Vừa nói, cô vừa lôi miếng tập giấy vẽ mà cô đã phác thảo những mấy thiết kế đồ chơi, cả chiếc máy vi tính cộng cụ làm việc của cô.

– Công việc kiếm sống của tôi đấy!

The Sun nhìn cô với ánh mắt mến mộ.

– Thú vị thật!

Thiên Nga vờ hỏi:

– Thú vị gì hả?

– Cô không thấy công việc của tôi và cô có liên quan nhau hả?

Thiên Nga lắc đầu, trả lời tỉnh bơ.

– Tôi chẳng thấy liên quan gì.

The Sun ra vẻ dễ dãi:

– Vậy mà không thấy! Cô thiết kế, còn tôi thì bán mặt hàng đồ chơi.

– Anh bán hàng ở đâu mặc anh, sao lại thuê phòng trọ cùng với tôi chi cho phiền phức thế này.

– Chỉ là ngẫu nhiên thôi.

Câu trả lời của Thiên Nga không làm The Sun mất hứng. Trái lại, anh còn thích thú nữa là. Ngẫu nhiên anh với cô gái Việt Nam mới thuê chung căn nhà trọ để trở thành láng giềng của nhau.

The Sun mỉm cười hóm hỉnh:

– Những ngẫu nhiên luôn thú vị và dễ thương.

– Thú vị và dễ thương à! Thiên Nga bực mình thì có.

Tuy nhiên Thiên Nga đã quên bực mình vì cách phát âm của The Sun. Anh biết dùng từ dễ thương và kéo dài giọng hay hay đến lạ.

Thiên Nga vờ phản ứng:

– Ngẫu nhiên mà dễ thương à?

The Sun bắt chước cách nói của Thiên Nga.

– Chứ còn gì nữa?

Thiên Nga chỉ thấy dễ thương làm cô khổ sở nên giao hẹn:

– Anh với tôi phân chia giờ giấc sử dụng rõ ràng đi! Tôi không thể chờ đợi anh.

Chẳng biết Thiên Nga nói cái quái quỷ gì The Sun lúng túng lắc đầu:

– Phân chia giờ giấc gì, tôi không hiểu?

Thiên Nga phồng mặt lên, muốn nổi đóa:

– Anh cố tình không muốn hiểu thì có.

The Sun sốt ruột:

– Thiên Nga nói rõ hơn đi!

Mặt Thiên Nga lạnh lùng:

– Anh đừng có chiếm dùng luôn phòng tắm mà hãy để cho tôi sử dụng nữa chớ.

The Sun phì cười:

– Tôi chiếm luôn để làm gì hả?

– Tôi thấy anh chiếm hơn 24 trên 24 giờ đó.

– Cô nói gì quá vậy? Không có đâu!

– Chứ còn gì nữa! Anh xem lại đi! Lúc nào tôi ôm quần áo xuống tắm là gặp anh. Anh không muốn cho tôi xài phải không?

– Tôi đâu có ý kỳ cục vậy?

Là người văn minh lịch sự chẩng lẽ The Sun không thấy anh cứ chiếm đụng phòng tắm mãi không nhường cho cô là kỳ sao?

Phải rồi, anh luôn phớt tỉnh Ăng-lê nên có thấy gì kỳ đâu.

Thiên Nga giao kèo:

– Từ nay cứ sáu bảy giờ chiều là phòng tắm dành cho tôi nha!

The Sun cười toe:

– Ôkê. Có gì khó đâu.

Có những lúc cô cần phải đi nhà vệ sinh nữa chứ. Sáng sớm phải gỏ cửa ầm ầm vì anh ta đã ngồi trong ấy rồi.

– Khoan đã! Còn giờ ...

Thiên Nga ngập ngừng. The Sun nhìn cô nói rất tự nhiên:

– Bất cứ lúc nào Thiên Nga cần đến thì không có tôi.

Vậy thì còn nói làm gì. Thiên Nga rất mong như vậy nhưng có được đâu.

Anh chàng cứ luôn làm cho cô nổi giận. Vừa xuống toa-lét là phải chạy vội trở lên. Chẳng khi nào cô xuống mà được thoải mái làm chủ. Giận không thể tưởng.

Thiên Nga nhấn mạnh:

– Anh nói là phải giữ lời đó nha!

The Sun ngửa mặt ra cười:

– Nhà có hai người mà cô làm như toa-lét suốt ngày không trống trải.

– Tôi thấy nó luôn bị anh chiếm dụng.

Bị Thiên Nga phàn nàn chỉ trích, The Sun cũng hiểu ra vấn đề, anh đã làm cho cô khó chịu.

Gật đầu, The Sun vui vẻ hứa hẹn:

– Thôi được rồi! Bất cứ lúc nào cô sử dụng là tôi bàn giao ngay!

Tưởng chừng như anh ta bàn giao cho cô chiếc máy vi tính vậy. Thiên Nga ôm bụng cười sặc rụa.

Chẳng biết nói gì, cô nhấn mạnh:

– Mong là anh giữ đúng lời hứa.

The Sun hóm hỉnh:

– Người Việt Nam của cô có câu là “chắc như đinh đóng cột” tôi hứa chắc như vậy đấy.

Thiên Nga cố tin vào lời hứa của The Sun vậy.