Chương 1

Ngày đầu Ba Tâm đi làm, ngồi tâm trạng hồi hộp thích thú vì sắp được bước vào đời làm người lớn, Tâm cảm thấy căng thẳng bất an.

Năm nay vừa 22 tuổi, mới tốt nghiệp ở khoa báo chí Trường đại học hành chính ra lại được một tờ báo lớn nhất nước có số phát hành lớn nhất tuyển dụng, không phải bằng sự may mắn hay được người tiến cử, mà chỉ nhờ thành tích đỗ Thủ Khoa khi thi tốt nghiệp, dó phải nói là nhờ bản lĩnh và Tâm nghĩ là mình dủ khả nang, dể dảm nhận trọng trách một phóng viên xã hội.

Giờ làm việc của Tâm bắt dầu từ 2 giờ chiều dến 10 giờ tối, nếu so với công việc phải là trễ hơn của Ban biên tập, thì có thể nói là khoẻ hơn nhiều.

Tâm dến phòng nhân viên báo danh, rồi vào gặp Gíam dốc tòa soạn.

Gíam dốc tòa báo thì cũng chẳng xa lạ gì với Tâm lắm, vì ông ta là thầy cũ trong trường dại hoc nơi Tâm dã học.

Đó là vị giáo sư khả kính, hiền lành.

Sau khi dược thầy cũ tiếp, và dộng viên bằng những lời khích lê.

Tâm lại bước qua trình diện với trưởng phòng phóng viên.

Đây là sếp lớn trực tiếp diều dộng công việc của nàng.

Lúc chưa gặp sếp Tâm nghĩ, là trưởng phòng ít ra là phải người trong nghề ít nhất mười năm, như vậy phải tối thiểu trên 40 hơn mới phải, hoặc ít ra phải là người già dặn phong trần, mặt đầy nếp nhăn.

Nhưng khi vừa đứng trước mặt sếp, Tâm hoàn toàn ngạc nhiên, không dám tin, dù người đưa nàng vào giới thiệu:

- Cô Tâm này, đây là ông trưởng phòng của cô.

Ông Lôi Bình.

Từ dây về sau, cô sẽ làm việc dưới sự điều động của ông ấy.

Khi người giới thiệu đã đi rồi.

Tâm vô cùng bối rối trước cái nhìn của họ Lôi.

Nàng cố lấy can đảm chào lịch sư.

- Xin chào ông trưởng phòng:

- Cô là cô Giang Ba Tâm à?

Ông trưởng phòng trẻ tuổi lên tiếng hỏi., cái nhếch môi có vẻ khinh bạc, giọng nói khinh khỉnh:

- Giang Ba Tâm?

có nghĩa là trái tim của dòng sông nổi sóng.

Tên hay thật.

Đặt tình cờ hay có ý nghĩa gì đây?

Chưa quen biết, mới bắt đầu đã có thái độ trịnh thượng như vậy.

Sự căng thẳng trong đầu Tâm chợt biến thành cơn phẫn nô.

Anh này điên ư?

Hay hôm nay đang gặp chó cắn mèo?

Một trưởng phòng mà tiếp nhân viên với thái độ đó sao?

Chẳng có một chút lịch sự, Tâm nổi cáu đáp trả miếng:

- Tên thì chỉ là tên thôi.

Nó chỉ là một ký hiệu để gọi như thằng Ba, thằng Tư, thằng Năm hay Mẹo, Cẩu gì đó.

Chẳng có gì quạn trọng cả Ông à.

Câu trả lời của Tâm khiến Lôi Bình bất ngờ.

Cô bé có vẻ bướng bỉnh, có nghĩa là có cá tính.

Bình gật gù nói:

- Được , trả lời hay đấy! Không chịu thua ai.

Tâm ngồi yên, nhìn xuống.

Một lúc không cưỡng nổi sự tò mò lại nhìn lên.

Ông trưởng phòng này, tướng tá khỏe mạnh cũng có vẻ khá bụi đời.

Cao lắm khỏang ngoài 30 nước đa ngăm đen.

Tuy đang ngồi nhưng Tâm biết anh ta cũng rất cao, mái tóc cắt ngắn, mũi thẳng tay có cơ bắp, như một vận động viên hơn là phóng viên.

Anh chàng lại có cái nhìn soáy sâu vào tim người khác một cách khó chịu Mới gặp lần đầu mà Tâm đã không có cảm tình.

Là trưởng phòng, mà ăn mặt qúa giản đi. gần như cẩu thả, quần Jean, áo Pull, thêm một đôi giày thể thao trắng, như một kiện tướng thể thao sinh viên, một con ngựa chứng trong sân trường hơn là trong văn phòng nghiêm túc, chính vì có ác cảm trước, nên Tâm chẳng nhân nhượng, bổ túc:

- Tính tôi thích nói thẳng, nhưng nói thật, mong ông không phật ý cho.

Tâm nói một cách tự nhiên, tuy nói mạnh, nhưng Tâm lại căng thẳng vì anh chàng trước mặt như có một nội lực vô hình, khiến người đối điện chỉ nhìn không đã nghẹt thở.

Trưởng phòng có tên Lôi Bình, ngước lên nhìn Tâm với một chút kinh ngạc, hình như anh ta chưa hề gặp một cô gái nào đám cả gan đối kháng, nhất là khi đó là một thuộc cấp.

Và quả thật, anh chàng không hề chịu thua, lại nhếch mép cười:

- Nhưng mà muốn làm một phóng viên giỏi, thì tốt hơn cô phải hạn chế, chớ có nói nhiều quá, phải biết yên lặng nghe, nghe không phải bằng tai, mà phải bằng cả trái tim, bằng mắt.

Tâm gật đầu:

- Điều đó tôi biết, tôi đã học qua ở trường:

- Ở trường chỉ đạy có lý thuyết.

Còn ở đây đòi hỏi cổ phải chuyển những cái lý thuyết kia thành hành động.

Chứ chỉ lý thuyết suông thì chẳng nên cái trò trống gì cả.

Lôi Bình nói với nụ cười khinh khỉnh trên môi, rồi tiếp:

- Còn nữa, cô phải biết rằng nhiệm vụ của cô trong tòa báo này, là đi nhặt tin về xã hội, chứ không phải là phóng sự Ở sân khấu, nhà hát đâu nhé.

Câu nói của Bình làm Tâm đỏ mặt.

Tâm nói:

- Vâng, tôi biết chứ, khi nhận nhiệm sở là tôi đã biết trách nhiệm của mình làm gì rồi.

Nhưng thái độ của Bình vẫn đầy thách thức:

- Vậy thì hay.

Làm người điều quan trọng nhất là phải biết mình đang làm gì.

Và không đội Tâm phản ứng, Bình nói như xếp đặt:

- Đấy, cái bàn đằng kia kìa, là chổ ngồi của cô:

- Cảm ơn.

Tâm lạnh lùng nói, rồi quay người bước tới bàn làm việc riêng của mình, đặt ví da ngồi xuống.

Ngồi đó mà Tâm vẫn có cảm giác như Lôi Bình cứ nhìn mình.

Anh chàng này vẻ thích gây sự.

Trưởng phòng gì mà rắc rối thế?

Tâm không biết phải làm gì để phá vỡ cái không khí ngột ngạt, thì cái anh chàng hắc ám lại lên tiếng, giọng như răn đe:

- Cô phải biết là cô gái tiền nhiệm của cô, chỉ nhận việc được 3 tháng là phải xin thôi việc.

Thấy Tâm yên lặng, anh ta hỏi:

- Cô có muốn biết nguyên đo không?

Tâm nhún vai:

- Chuyện đó chẳng quan hệ gì đến tôi cả.

Anh chàng Lôi Bình gác chân lên bàn một cách tự nhiên, nói:

- Sao lai. không?

Cô cần biết, vì không chịu nổi thử thách tôi đặt ra mà nghỉ việc đấy:

- Thử thách ư?

Tâm không đằn được nên hỏi:

- Thử thách gỉ làm khó?

- Vâng, có thể nói là làm khó cũng được:

- Lôi Bình nói:

- Vì cô cần biết là khi công việc tôi giao mà không đạt yêu cầu tôi sẽ đòi làm lại nhiều lần, tôi không muốn nhân viên của tôi yếu kém.

Tâm chau mày, không hỏi thêm.

Nhưng trong lòng đã quyết định.

Nếu anh chàng Lôi Bình này có khó đễ thế nào, thì Tâm cũng sẽ không thôi việc, không chiều lụy hắn, mà sẽ cương quyết đấu tranh với " hắn" đến cuối cùng.

Lôi Bình cứ nhìn Tâm với ánh mắt xoi mói như muốn tìm hiểu thuộc cấp mới của mình đang nghĩ gì.

Đột nhiên cả 2 chẳng ai nói gi nữa.

Toà soạn ban ngày khá vắng.

Đây là nhật báo, vì vậy bài vở giao nộp vào ban đêm, chỉ có ban đêm đám phóng viên lấy tin từ khắp nơi mới đổ về.

Lúc đó mọi thứ sẽ ồn ào như cái chợ.

Có tiếng điện thoại reo.

Tâm quay qua, lúc đó Lôi Bình đã bắt máy, chỉ nghe anh chàng nói mấy câu ngắn gọn:

- Vâng, đúng, tôi hiểu rồi! Là cúp máy, rồi, chụp lấy máy ảnh, đứng đậy quay qua Tâm:

- Nào! Cô đi theo tôi:

- Tôi à?

Tâm ngỡ ngàng, chẳng hiểu gì cả:

- Thì cô chứ còn ai.

Không lẽ cô không thấy là tôi chỉ cô à?

Tâm cắn môi không cãi lại, lặng lẽ cầm ví lên đi theo Bình.

Nàng cảm thấy như mình bị người ta bắt nạt.

Mới hôm đầu đi làm Tâm chẳng biết công việc sẽ thế nào.

Vậy mà…vậy mà tại sao anh chàng này lại cư xử với mình như vậy.

Anh ta đã nói đúng, thử thách mới bắt đầu.

Trước cửa toà xoạn có một chiếc xe 2 bánh phân khối lớn.

Bình tự nhiên leo lên, lấy nón an toàn đội lên, rồi quay qua Tâm ra lệnh:

- Leo lên đi nào.

Trong thùng xe có chiếc nón an toàn thứ 2 đó, cô tự lấy rồi đội lên, chúng ta chẳng có thời gian đâu.

Tâm biết thân biết phận, lặng lẽ lấy nón đội lên đầu.

Ngồi chưa yên thì "ù" ! Chiếc xe đã bốc lên, rồi chạy ào đến trước.

Xe chạy như tên bắn, nhưng Tâm cũng nhìn ra mình đang đi về phía khu Vĩnh Hòa.

Án mạng gì xảy ra ở đấy.

Đến khu Vĩnh Hoà, Bình lại cho xe chui vào hết hẻm này đến hẻm khác, cuối cùng đừng lại trước một quán mì.

Quán mì đang đóng cửa, chẳng có khách, chỉ một người đàn bà và 2 đứa con, một trai một gái.

Người đàn bà đang vật vã khóc, còn láng giềng và người qua đường thì đứng bên ngoài xì xào bàn tán.

Lôi Bình chỉ Lược thuật tóm tắt:

- Nơi đây vừa sảy ra án mạng.

Người cha giết chết con gái mình.

Rồi dặn dò:

- Cô có bổn phận thăm đò, tin tức qua lối xóm, người qua đường, còn tôi, tôi sẽ tìm hiểu qua người me.

Rồi không đợi Tâm đồng ý, anh chàng đã chui tọt vào trong nhà.

Tâm đúng chần chờ, thật ra bản chất nàng khó chấp nhận chuyện bị người khác ra lệnh hay sai khiến.

Tâm thích được chủ động trong bất cứ mọi sự Việc.

nhưng thôi, tạm thời nhẫn nhục, đù gì Lôi Bình cũng là sếp trực tiếp của nàng.

Hôm nay lại là ngày nhận việc đầu tiên.

Và Tâm bắt đầu công việc, nàng đặt câu hỏi với những người đứng xem.

Rồi nhanh cóng đùng bút ghi vội, bao giờ cũng vậy, khi có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì những người đứng xem lúc nào cũng tỏ ra mình là người am hiểu sự việc rành rỏi nhất, mình là người phát hiện vụán sớm nhất.

Và nhờ vậy Tâm đã có một sổ tay tư liệu từ nhân thân đến tình cảm thủ phạm và nạn nhân.

Khi Tâm vừa thu thập xong quay qua thì đã thấy Lôi Bình đứng đấy đợi mình.

Có lẽ nãy giờ anh ta đã lẳng lặng theo dõi, mặc kệ Tâm nghĩ lần này mình sẽ viết một bài để anh chàng lé mắt chơi Tâm còn đinh thu thập tiếp, thì Bình đã lên tiếng:

- Sao?

Xong chưa?

Về được rồi chứ?

Tâm yên lặng xếp giấy bút vào ví rồi ngồi lên xe.

Chiếc xe lại rú ga, phóng gần hết tốc độ về toà soạn.

Ngồi trên xe, Tâm nghĩ ra được một điều, cách tốt nhất để ứng phó với thái độ ngang ngược bá quyền của Lôi Bình, là yên lặng.

Chỉ có yên lặng là đối sách tốt nhất.

Bình đừng hòng moi được bất cứ một tư liệu nào của nàng Thế là Tâm như hến ngồi trên xe.

Trong khi Bình chẳng kém một tay đua xe có hạng, lạng lách với tốc độ cao giữa đòng xe hơi vô tận.

Tâm không biết là Bình đã quen thói lái xe nhanh, hay cố tình muốn làm vậy để Tâm khiếp đảm.

Nhưng đã có chủ đích.

Tâm mím môi yên lặng mặc cho Bình muốn làm gì thì làm.

Rồi xe cũng về đến toà soạn báo.

Xe vừa ngừng là Bình phóng như bay vào văn phòng, quên bẵng cả chuyện đã chở Tâm ở phía sau, nhưng Tâm cũng không cần, chậm rãi cởi nón ra, bỏ vào thùng xe, rồi đủng đỉnh đi vào.

Tâm đã hứa với lòng rồi bất lận Bình có làm khó dễ gì, Tâm cũng sẽ câm như hến.

Và điều đó kẻ bực đọc sẽ không là Tâm mà ngược lại.

Gậy ông đập lưng ông mà.

Vào đến văn phòng.

Tâm thấy ngay Bình đang cắm cúi viết.

Có lẽ là bài tường thuật về vụ án ban nãy.

Anh chàng quả là năng nổ, nhạy bén, một đức tốt, có lợi cho nghề nghiệp mà Tâm cần phải học.

Khi Lôi Bình viết xong bài phóng sự, kiểm lại một lần, là đưa ngay cho Ban biên tập.

Sao lạ vậy?

Hình như anh chàng đã quên bẵng chuyện có một cô phóng viên tập sự tên Tâm đi cùng anh chàng lấy tin?

Tâm rất bực dọc, cố tình đứng lên cho Bình thấy, anh chàng từ trong phòng biên tập bước ra, nhưng chỉ thấy Bình vừa đi vừa huýt sáo một cách tự mãn, nửa mắt cũng không thèm nhìn Tâm.

Điều đó càng làm Tâm bực mình, nàng chận Bình lại hỏi

- Ông trửơng ban.

Xin lỗi, còn bài chép của tôi, ông chẳng cần ư?

Anh chàng nhíu mày:

- Bài ghi chép nào?

Tôi có bảo cô viết bài gì đâu?

Anh chàng quả là vô tâm.

Vô tình hay cố tình ?

Tâm đỏ mặt nói

- Cái bài ban nãy đi làm phóng sự anh bảo tôi ghi lại đư luận quanh vụ án đó.

Bình như sực nhớ ra:

- Cái đó à?

Đó chỉ là một cô hội để cô thực tập, cô chẳng hiểu ư?

- Nhưng mà.

Tâm cố nén cơn giận đang cuồn cuộn trong lòng.

Thật tiếc công ban nãy đã thực thà, năng nổ di phỏng vấn, ghi lại rồi viết thành bài, Anh chàng này khinh người qúa, phách lối quá.

Bình thấy Tâm yên lặng cười nhạt

- Như vậy có gì không phải nữa ư?

Cô còn thắc mắc gi nữa?

Rồi anh ta bỏ đi.

Tâm tức muốn lộn ruột.

Hình như anh chàng này bệnh thì phải.

Tại sao chẳng để cho thuộc hạ ấn tượng tốt về mình.

Bước đầu Bình chỉ gieo cho Tâm toàn ác cảm.

Hay anh chàng bị Bệnh thích hành hạ người khác chăng Mãi một tuần lễ sau.

Tâm mới chích thức đi vào quỹ đạo của công việc.

Trừ Lôi Bình ra, các bạn đồng nghiệp khác đều rất tốt với Tâm.

Họ ca ngợi Tâm là phóng viên trẻ tuổi nhất lại viết tốt, chịu khó xông xáo khai thác những khía cạnh mới của ván đề.

Ngay chính Tâm cũng tin rằng, rồi một ngày nào đó, mình sẽ viết không kém gì Bình đâu Tâm ghét nhưng cũng phải thán phục Bình.

Tiềm năng về cả Kỹ thuật viết của anh chàng khá độc đáo, mỗi lần đi phỏng vấn ai Bình phát hiện trọng tâm sự việc rất nhanh.

Bình đến hiện trường cũng sớm nhất.

Một thế mạnh khác, lối viết sống động, đôi khi pha lẫn lời bình châm biếm rất lôi cuốn người đọc.

Qua lời thổ lộ của đồng sự khác, Tâm cũng biết được một điều.

Đấy là Lôi Bình chẳng phải bở.

Tốt nghiệp thạc sĩ khoa báo chí tại trường đại học Missouri ở Mỹ về.

Mà trường đại học này đã vang lừng thế giới về việc đào tại nhân tài cho ngành truyền thông, đương nhiên Bình cao ngạo là phải.

Chính vì qúa cao ngạo nên Bình giống như một cánh chim cô đơn, chẳng bạn bè, có điều cũng không có kẻ thù, chỉ bị người ganh tị một chút thôi, Lôi Bình cũng đã lập gia đình.

Hiện có một đứa con trai 3 tuổi, vợ của Lôi Bình là con gái của một quan chức có quyền lực ở đất Đài Bắc này.

Nhưng tình cảm vợ chồng họ không được hạnh phúc lắm, chồng cao ngạo vợ lại quen thói nuông chiều.

Tâm nghĩ như vậy thì chuyện cũng đương nhiên thôi, mà với con người như Bình, người bình thường còn không chịu được huống chi.

Lấy một người chồng như anh ta, chịu đựng được trên 3 năm mà chẳng ly dị thì qủa là một điều đáng phục.

Tâm nghĩ và hoàn toàn chẳng có một chút cảm tình gì với Bình cả.

Mặc đù anh ta cao ráo đẹp trai, thông minh giỏi giắn.

khá toàn bích chỉ có điều hơi nhỏ Mọn và chẳng biết nịnh đầm.

Trong toàn soạn Tâm cố gắng làm việc, chỉ có công việc và chẳng thèm để ý gì đến Bình, coi như chẳng có anh ta, với bản chất ương ngạnh, không chịu khuất phục ai, Tâm cũng la cô gái cứng cỏi, cũng may là sau tuần lễ đầu Tâm cũng không bị Bình quấy rầy nữa, mà sự thật thì Bình nào có thích quấy rầy ai, có việc chàng phân công ngay, không việc, chỉ ngồi đó gác chân lên bàn nghĩ ngợi, anh chàng cũng thích trầm mặc đấy Bình cũng chẳng thường xuyên có mặt ở toà sọan.

Hình như trời sinh anh ra là để chạy rong , không có tin gì quan trọng, thì Bình lại xách xe đi tìm tin, vì vậy Bình gần như không có bạn bè, chàng cũng không thích tranh giành quyền lực hay lợi lộc gì với ai.

Chàng chỉ thích hoàn thành công việc mà mìmh đảm nhận, một mẫu người mê say công việc Buổi trưa hôm ấy, lúc Tâm đến sở, không may gặp trận mưa to, đây là cơn mưa hiếm hoi, vì đã 2 tháng nay, Đài Bắc bị hạn nặng không có lấy một giọt nước.

Tâm mắc mưa người ướt sũng vì chẳng mang đù theo.

Đến sở làm lại chui ngay vào văn phòng gắn máy lạnh.

Áo quần có khô đi, nhưng cơn bệnh đã ập đến.

Trước tiên là nhức đầu, phát sốt, tiếp đó là đau nhói ở ngực, rồi chứng dạ dày hành.

Tâm cố gắng cầm cự tựa người vào bàn mà viết, cố gắng viết xong bài báo mới về nhà, thật bực mình khi gặp chuyện thì công việc lại cả đống.

Vừa đặt bút xuống, là Tâm vội đi lấy nước, rồi uống một viên thuốc giảm đau, uống xong thuốc mà chẳng thấy cơn đau giảm đi tí nào, trái lai. còn có vẻ tăng hơn, Tâm len lén nhìn về phía Lôi Bình.

Anh chàng đang chăm chú làm việc, chẳng hề để ý gì đến Tâm cả.

Điều này khiến Tâm ngập ngùng.

Thật ra thì Tâm biết mình bệnh không nhẹ, định xin phép về sớm, nhưng bản chất háo thắng, không chịu thua khiến Tâm không muốn để Bình có cơ hội nhạo báng.

Tâm lại cúi xuống, tiếp tục làm việc.

Lôi Bình bước qua đưa thêm một tập tư liệu

- Cái này cần phải làm trước, đang cần đấy Lôi Bình chỉ nói ngắn gọn.

Tâm biết ý, nên cũng chẳng buồn lên tiếng, quay qua nhận tập tài liệu.

Chẳng ngờ tay Tâm vừa chạm phải tay Bình đã khiến Bình" ồ!" lên một tiếng, và không đợi Tâm đồng ý, Bình nâng cằm Tâm lên một cách tự nhiên:

- Cộ.cô làm sao vậy?

Bệnh à?

Tiếp đó sờ trán Tâm nữa.

Điều này khiến Tâm nổi cáu.

Ai cần anh quan tâm, thật chẳng lịch sự tí nào! Tâm đẩy tay Bình ra, nói:

- Không có việc gì cả, mặc tôi! Lôi Bình chăm chú nhìn Tâm.

Do dự một chút, rồi chụp lấy tay Tâm kéo Tâm đứng dậy, ra lệnh:

- Cô bệnh rồi để tôi đưa cô về nhà!

- Không! Tâm lắc đầu, ngang bướng, nhưng Lôi Bình đã xốc Tâm lên:

- Tôi không cho phép ai cãi lại! Cô đừng cãi tôi! Rồi đùng sức đẩy Tâm ra cửa, mấy bạn đồng sự đứng gần đó nhìn họ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Tâm muốn cưỡng lại nhưng không được Ra khỏi toà soạn, Lôi Bình ngoắc chiếc taxi rồi đẩy Tâm vào, anh chàng cũng đi theo.

Quay qua Tâm anh lại ra lệnh:

- Nói địa chỉ nhà cô đi chứ Tâm đành phải nói với tài xế.

Tâm là đứa ngang ngạnh chẳng chịu để ai khuất phục, vậy mà, hôm nay có lẽ vì Tâm bệnh nên hơi yếu đuối Suốt lộ trình xe chạy, Bình không hiểu vô tình hay cố ý cứ giữ chặt tay Tâm trong tay mình.

Bàn tay anh chàng thật rắn chắc, to lớn.

Anh chàng là đàn ông, nhưng phải nói là rất "sạch" Chẳng hề có mùi thuốc lá, rượu hay cả nước hoa.

Chỉ có mùi thơm của vải mới giặt Rồi xe cũng chạy đến nhà.

Bình chủ động đỡ Tâm xuống xe, rồi trả tiền.

Tâm không yên tâm, nói:

- Thôi được rồi, để tôi một mình vào nhà! Lôi Bình thản nhiên hỏi:

- Nhà cô ở tầng mấy

- Dạ tầng 3 Lôi Bình chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống bế xốc lấy Tâm, đi thẳng lên lầu 3.

Điều đó làm Tâm vừa xấu hổ vừa tức giận

- Anh... anh làm gì kỳ cục vậy Lôi Bình vẫn bình thản, tự nhiên:

- Tôi sợ cô đi lên rồi ngất xỉu thôi, chứ chẳng ý gì cả Tâm biết con người Lôi Bình là vậy đó.

Cố ý làm ra vẻ lạnh lùng khó chịu để kẻ khác chịu ơn cũng không phải cảm ơn chàng Đến lầu 3, Lôi Bình nhấn chuông, cửa mở, chàng lại bế Tâm vào nhà trước sự ngạc nhiên của mẹ Tâm,

- Dạ chào bác.

Con là đồng nghiệp của Tâm, Thấy Tâm bệnh nên phụ đưa về Lôi Bình giải thích ngắn gọn, người mẹ nghe vậy hỏang hốt:

- Ồ!Tâm, con bệnh ư?

Bệnh gi vậy?

Có nặng lắm không?

Lôi bình lại giải thích:

- Cô ấy bị sốt cao.

Có thể là vì đầm mưa rồi lại vào ngồi phòng máy lạnh.

Con thấy tốt nhất là mời bác sĩ đến khám bệnh ngay Người mẹ dìu Tâm lên giường, rồi quay qua Bình:

- Vâng, vâng.

Hết sức cảm ơn sự giúp đỡ của anh.

Anh tên gì?

Lôi Bình cười:

- Dạ con tên Lôi Bình.

Thôi xin phép Người mẹ ngăn lại:

- Khoan đã, ở lại uống nước rồi hãy về

- Dạ khỏi.

Lôi Bình nói rồi quay qua Tâm:

- Ngày mai, cô khỏi đến sở làm.

Bao giờ khỏe hãy đi làm lại nhé

- Dạ tôi... Tâm lí nhí, nhưng Lôi Bình đã quay người đi:

- Đừng lo, tôi sẽ xin phép cho cô nghi?

- Vậy thì cảm ơn anh Tâm nói 1 cách ngượng ngùng Me.

Tâm đưa Lôi Bình ra cửa xong quay lại, chợt thấy Tâm khóc, giật mình:

- Tâm, con làm sao thế?

Đau lắm ư?

Hay la mẹ đưa con đến bện viện nhé Đừng khóc, rồi sẽ chẳng có việc gi đâu

- Đâu có gì đâu mẹ, chỉ là xoàng thôi, nghỉ ngơi sẽ khỏe ngay.

Tâm nói, mẹ làm sao hiểu được Nàng khóc nào phải vì đau bệnh, mà vì tay Lôi Bình kia, hắn đã thắng nàng ngay keo đầu

- Thế tại sao con lai. khóc

- Dạ tại con...

Tâm chỉ noi được vậy rồi không nói gì nữa, ngồi đó cứ nghĩ lại cảnh ban nãy Lôi Bình đã bế nàng trên tay... Người mẹ như hiểu ra

- À... Hay là công việc ở nhà báo nặng nhọc quá.

Hay là có ai đó đã làm gì khiến con không vui?

Tâm lắc đầu, vội lau nước mắt

- Dạ không có ạ con cũng không biết tại sao mình lại khóc Người mẹ suy nghĩ, hiểu con hẳn có điều gì khó nói, thăm đò:

- Cái anh chàng Lôi Bình này làm việc gì trong nhà báo vậy? cái tên thấy lạ quá

- Anh ta là trưởng phòng, sếp trực tiếp của con đó Người mẹ như hiểu ra

- À! nhìn tướng tá bên ngoài cũng khá đấy chứ! Tâm kêu lên

- Mẹ! có lẽ mẹ lại hiểu lầm rồi

- Thôi ! thôi không nói gì nữa đâu. con nghỉ ngơi đi, để mẹ đi pha cho con một ly nước chanh nhé thức uống nay trị cảm hay lắm đấy Rồi me.

Tâm đi ra ngoài, khép cửa phòng lại Tâm nằm đó nhắm mắt lại nàng thấy mệt mỏi khôn cùng, người mỏi nhừ nhưng lại chẳng hề thấy buồn ngủ, Tâm lại nhớ đến cái hình ảnh Bình bế mình trên tay, hơi thở của anh chàng, cái nhìn của anh chàng.

Tâm chợt nghĩ Bình chưa hẳn là người khô khan.

Anh chàng cũng tình cảm đấy chứ, chỉ có điều không để lộ ra ngoài .