Chương 1

Ba! Bây giờ là thời đại nào rồi mà ba còn cổ lỗ sĩ vậy hả ba?

Ông Thành Tài thản nhiên nhìn con gái đáp:

– Ba không cần biết. Ba chỉ biết là ba phải giữ uy tín với bạn bè.

Mỹ Linh dẩu môi phụng phịu:

– Muốn giữ uy tín thì ba cứ giữ. Con phải đi đây.

Ông Tài quắc mắt:

– Con đi đâu vậy hả?

Mỹ Linh rùn vai, khẽ giọng:

– Ba biết rồi mà còn hỏi.

Giọng ông Tài nghiêm khắc:

– Con nên nhìn lại mình đi. Hơn hai mươi tuổi đầu mà vô tư như đứa trẻ. Ba đâu sống hoài mà lo cho con. Con nên học cách làm người lớn rồi lấy chồng cho ba yên tâm.

Mỹ Linh phụng phịu, ánh mắt đầy tinh nghịch:

– Con không lấy chồng đâu, con ở vậy lo cho ba hà.

– Không được, gái lớn lên phải lấy chồng, bao giở con chưa lấy chồng là ba còn lo lắng mãi.

Mỹ Linh tròn mắt:

– Ba muốn tống cổ con hả?

Ông Tài hạ giọng:

– Nói bậy nè! Mẹ con mất sớm, con lớn lên bên cạnh ba, ba thì mải mê công việc làm ăn không có thời gian chăm sóc Con chu đáo. Nếu con lập gia đình có người chăm sóc cho con, ba yên tâm hơn. Bây giờ thấy con mãi lêu lổng đi bạn bè ba sợ.

Chợt Mỹ Linh bướng bĩnh:

– Con gái ba cơ bản vẫn tốt. Con không làm điều gì khiến ba phải xấu hổ cả.

Ông Tài nhăn măt:

– Dẫu có tốt thế nào thì vẫn bị mọi người gièm pha. Sau này lớn tuổi một chút muốn có một người nương tựa tấm thân e khó.

Mỹ Linh đưa tay luồn vào mái tóc xù của mình, ương ngạnh:

– Ba không áy náy khi giao đứa con gái không ra gì cho người ta hả?

Ông Tài trầm giọng:

– Ba hy vọng khi có chồng rồi con sẽ thay đổi.

Mỹ Linh cười phá lên:

– Ba ơi! Ba nằm mơ rồi, tính tình con xưa nay ba biết mà ...

Ông Tài dứt khoát:

– Nay mai nó sẽ đến đây. Con liệu mà tiếp nó.

Đôi mắt vốn to của Mỹ Linh bây giờ như càng to hơn:

– Sao hả ba, hắn đến đầy à?

– Ba cho phép nó tiếp cận con. Đợi gặp nó đi rồi con hãy cho ba biết ý kiến.

Mỹ Linh cựa mình trên ghế?

– Khỏi cần chờ gặp hắn, con trả lời ba liền bây giờ:

trước không, bây giờ không, sau này cũng không.

Ông Tài năn nỉ:

– Con gái ơi, suy nghĩ lại đi con!

– Con không suy nghĩ gì nữa đâu. Ba có biết câu:

“Lấy chồng như gông đeo cổ" không? Tài sản của ba to thế này chả lẽ nuôi con không nổi sao, ba lại kiếm cách gả quách con đi.

– Nhưng ...

Mỹ Linh đứng lên:

– Nếu hắn đến đây ở, con sẽ dọn ra ngoài. Ba bảo hắn đừng sờ mó vào đồ đạc của con là được rồi.

Ông Tài giật mình:

– Con định đi đâu hả?

Mỹ Linh lại giở giọng gàn:

– Đi đâu mà ở đó không ai tống cổ con mình cho khuất mắt ...

Ông Tài cau mày:

– Con thật là hết nói nổi! Nhưng ba cũng cho con hay, nó sẽ moi được con từ trong xó xỉnh nào đó mà con cố tình trốn tránh.

Mỹ Linh khẽ nhún vai vẻ không tin:

– Hắn tài giỏi như vậy hả?

Ông Tài hải hước:

– Con cứ xem như nó là Tom và con là Jerry.

Mỹ Linh cười rũ người ra:

– Như vậy con mèo ngu ngốc đó thua là cái chắc.

– Đừng có chủ quan, con gái ạ:

Chợt nhìn đồng hồ, Mỹ Linh kêu lên:

– Chết, con trễ rồi!

Nói xong, cô chạy nhanh ra sân, lên chiếc Dylan phóng ra đường ...

Hai cô bạn gái của Mỹ Linh lao nhao khi thấy cô đến. Tú Mi vỗ vai Linh:

– Làm gì trễ vậy hả?

Mỹ Linh bặm môi:

– Ông già đòi “gả chồng” cho mình. Bực chết đi được!

Bảo Châu la ré lên:

– Ôi, đừng! Mi mà có chồng tụi này rã đám luôn.

Mỹ Linh khoa tay:

– Đừng lo, ta sẽ chống quyết liệt mà.

Tú Mi mai mỉa:

– Lở ông già làm căng quá thì sao hả?

Mỹ Linh háy mắt:

– Thì nhóm tụi mình có thêm thành viên mới chứ sao.

Bảo Châu cười rũ rượi:

– Mi định kết nạp ông chồng tội nghiệp của mi vào nhóm “quậy” này hả?

Tú Mi cười trêu chọc:

– Ta nói trước, nếu anh ta mà được mắt, ta không có vì tình bạn bè đâu nha.

Mỹ Linh gật đầu:

– Được! Nếu hai đứa bây, đứa nào ưng ta nhường cho.

Cả ba cười vui, Mỹ Linh hét lên:

– Đừng mất thời gian nữa, tụi mình đi nhảy thôi, đôi chân của ta bắt đầu run rồi.

Ba cô gái rú ga lao đi. Chuyện lo lắng của ông Tài như gió thoảng mây bay.

Mỹ Linh vô tư vui chơi cho thỏa thích.

Vào vũ trường, đám con trai thấy nhỏm Mỹ Linh đến đã reo hò ầm ĩ. Mỹ Linh nhảy tót lên chiếc ghế trước quầy rượu.

– Một chai Champage.

Tú Mi ngăn lại:

– Nhẹ lắm, Remy đi. Không chơi thì thôi, chơi phải tới bến.

Mỹ Linh gật đầu:

– Được, Napoléon đi!

Rượu được rót ra ba cái ly có chân, Mỹ Linh nâng ly:

– Chúc mừng tình bạn của chúng ta.

– Vô!

Tiếng cụng ly, tiếng cười hòa vào nhau tạo nên âm thanh hỗn độn.

Mỗi người vài ly, người nóng ran lên. Cả bọn kéo nhau vào sàn nhảy. Điệu Disco trẻ trung như hút hồn đám trẻ. Cái đầu xù bính của Mỹ Linh lắc lư theo điệu nhảy, trông càng xù hơn.

Bộ đồ bó bằng dạ đen với đôi giày ống cao trông cô rất ngầu. Mỹ Linh mơ màng thả hồn vào vũ điệu. Rượu như chết kích thích vào bộ não vốn không chịu ngồi yên của cô. Cô cuồng nhiệt đến độ khi dớt nhạc, cô cảm thấy hụt hẫng, khó chịu, Cô hét thật to:

– Tiếp tục đi!

Dàn nhạc không biết có nghe hay không, từ điệu Disco sôi động lại chuyển sang Boston êm dịu. Mỹ Linh như mũi tên bật khỏi cung lao nhanh đến nhóm nhạc công. Cô hét:

– Các người làm gì vậy hả?

Nhóm nhạc công vốn thường xuyên chứng kiến đám trẻ quá khích vì chơi chưa thỏa mãn, nên im lặng trước lời đe nẹt của Mỹ Linh.

Mỹ Linh với lấy cái micrô hét to:

– Các bạn ơi. Lên đi!

Một thoáng rất nhanh đã có mấy người nhảy lên. Phút chốc nhóm nhạc công bị đẩy ra khỏi cuộc chơi. Mỹ Linh giơ tay cao ra lệnh:

– Hip Hop!

Tiếng hét vang dậy sàn nhảy, nhóm trẻ vỗ tay tán thưởng. Mỹ Linh làm chủ tình hình. Cả vũ trường như cuồng loạn với vũ điệu Hip Hop nóng bỏng của xứ sở châu Mỹ La Tinh.

Quậy tưng mọi thứ, Mỹ Linh mắt đỏ ngầu đến gần anh quản lý, hất hàm:

– Giám đốc của anh đâu?

Viên quản lý khép nép:

– Dạ, hôm nay ông ấy không có đến.

Mỹ Linh hất đầu về phía nhóm nhạc công:

– Ngày mai tôi không muốn nhìn thấy họ nữa.

Viên quản lý nhỏ nhẹ:

– Xin lỗi cô, yêu cầu khách hàng đa số không giống nhau nên bọn họ vô tình làm cô không hài lòng. Chúng tôi thành thật xin lỗi.

Mỹ Linh dài giọng:

– Thôi được, nhưng từ nay về sau nếu có mặt tôi thì nhớ bảo họ nể mặt đó.

– Vâng, cám ơn cô.

Mỹ Linh thanh toán xong, cả nhóm kéo nhau ra ngoài. Cô hỏi:

– Bây giờ tụi mình đi đâu hả?

Tú Mi phấn khích:

– Lâu rồi tụi mình chưa thử tay lái. Rủ nhóm Tuân đua xe đi?

Bảo Châu gật đầu:

– Mỹ Linh, sao hả?

Mỹ Linh nhìn chiếc Dylan của mình lắc đầu:

– Hôm khác đi. Bầy giờ vào siêu thị một lát.

Nhìn đồng hồ? Tú Mi buồn xo:

– Họ đóng cửa từ lâu rồi.

Chiếc Nokia đời mới của Mỹ Linh reo lên, cô mở máy:

– Ba hả?

– Sao con chưa về?

– Còn sớm mà ba.

– Hơn mười giờ rồi, con gái.

– Ba ngủ trước đi, một lát con về.

Mỹ Linh tắt máy, cô lầm bầm:

– Ba mình bắt đầu quản lý giờ giấc mình rồi. Chán quá.

Tú Mi gợi ý:

– Mình đi làng nướng ăn thú rừng Mỹ Linh.

Linh gật đầu:

– Ừ, ăn động vật hoang dã một bữa cho thỏa thích.

Ba cô gái nhắm quán Đồng Dao thẳng tới.

Tú Mi nhìn thực đơn gọi:

– Mễnh nướng satế. Nai nướng Kanguru nướng và một chai vang.

Mỹ Linh kêu ên:

– Ê! Mi định chôn tụi này ở đây luôn hả?

Tú Mi lườm bạn:

– Còn tự do ngày nào vui chơi cho đã ngày đó. Ta sợ có chồng rồi bước ra đường một bước cũng không xong.

Mỹ Linh cười hềnh hệch:

– Ừ nhỉ! Tại sao phải lấy chồng. Ở không hổng sướng hơn sao. Ba cái chuyện nhõng nhẽo, õng ẹo nghĩ đến phát rùng mình.

Bảo Châu huơ tay:

– "Yểu điệu thục nữ" là xưa rồi. Bây giờ nam nữ bình đẳng. Nhỏ Linh lo có chồng cũng phải nhớ “cẩm nang” này nhé.

Linh xua tay:

Chồng với chả con! Mi đừng có lo, ta sẽ làm cho hắn xanh mặt xin từ hôn ngay.

Tú Mi cười giòn:

– Phải không đó. Hay bị xỏ mũi dắt đi, đến cái liếc bạn cũng không dám.

Linh nạt:

– Nói xàm! Nhỏ Linh này mà dễ bị bắt nạt vậy hả?

Bảo Châu hít hà:

– Ta biết nhược điểm của nhỏ Linh. Nói ngang nói không lại nhưng trở quẻ ngọt ngào là nó mềm như cọng bún.

Ba cô cười phá lên. Tú Mi véo vào má Linh:

– Chết mi rồi! Nhỏ Châu mà bày chiêu này cho hắn, xem ra mi theo chồng sớm hơn thời hạn.

Mỹ Linh cười:

– Chả lẽ tụi bây lại hại bạn hay sao?

Bảo Châu huých vai Linh:

– Nhưng tụi này cũng khoái ăn cưới lắm.

Mỹ Linh hét toáng lên:

– Tụi bây bán đứng bạn hả?

Tú Mĩ cười rũ rượi:

– Nhưng Mỹ Linh nè! Mi gặp mặt hắn chưa?

– Chưa.

Bảo Châu xen vào:

– Không biết hắn có đẹp trai không nhỉ?

Mỹ Linh cười hít hít:

– Mi có xem hoạt hình Tom và Jerry không?

Cả hai cô trố mắt:

– Sao hả?

Mỹ Linh ra dấu:

– Ba mình nói hắn là con mèo ngu ngốc đó.

Tú Mi bĩu môi:

Hổng dám ngu ngốc đâu. Dù có hài hước đến đâu con meo đó cũng tóm được con chuột nhắt như mi.

Bảo Châu can:

– Nè, đừng làm nhỏ Linh nản! Coi như kẻ địch chưa lộ diện. Bao giờ mi thấy không ổn, hè một tiếng tụi này yểm trợ cho.

Mỹ Linh cong môi:

– Làm thịt hắn hả?

Tú Mi lại cười chọc ghẹo:

– Thay mi rước hắn về nhà ta.

Mỹ Linh ré lên:

– Con quỷ!

Ba cô gái uống cạn chai rượu, giọng nói bắt đầu lè nhè. Mỹ Linh xiêu vẹo nhưng vẫn còn tự chủ. Cô lên chiếc Dylan của mình phóng tốc độ trên đường vắng.

Khệnh khạng bước vào nhà, Mỹ Linh khựng người lại vì có gã con trai đang nhìn chòng chọc vào cô. Mỹ Linh đưa tay hất mớ tóc rối bù, nhìn gã:

– Nhìn gì hả? Chưa từng nhìn thấy con gái đẹp à? Sao, có ấn tượng không hả?

Gã con trai vẫn giương mắt lom lom nhìn cô làm cô bất giác đưa tay lên sờ trên đầu mình:

– Đầu tôi có sừng hả?

Thấy gã vẫn khinh khlnh, Mỹ Linh bĩu môi:

– Nhìn tướng cũng được trai đó. Nhưng tiếc quá, bị câm rồi hả?

Gã có vẻ nhúc nhích khi cô mắng, Mỹ Linh cười hềnh hệch:

– Tự ái hả?

Cô thản nhiên đưa tay sờ vào cổ áo sơ mi của gã giễu cợt:

– Nghiêm chỉnh quá hả? Sơ mi "đóng thùng", chờ đến tận nửa đêm, gây giờ vờ mộng rồi à? Đừng có mơ nữa nhé!

Gã khẽ nhún vai như không muốn tranh cãi với cô. Cô tức giận la lên:

– Tôi đang nói chuyện với anh đó. Đồ dỡ hơi!

Đôi mày gã cau lại rồi dãn ra, gã quay đầu như muốn tránh cô. Mỹ Linh vung tay:

– Người gì mất lịch sự. Muốn làm chồng nhỏ Linh này hả? Nằm mơ đi!

Mỹ Linh bước vào phòng riêng, mọi thứ ngấm vào cơ thể và cô tiểu thư ương bướng lăn ra ngủ quên cả thay áo quần, giày vớ.

Lần đầu tiên chạm trán, Mỹ Linh để lại trong lòng gã con trai một ấn tượng thật kinh khủng.

Gã con trai thất vọng đi về phòng dành cho mình. Anh ta mở chiếc máy vi tính cá nhân bấm lách tách trên bàn phím:

– Ba! Con đã đến nơi.

Bên kia, màn hình nhấp nháy và có người trả lời anh.

– Mọi chuyện tốt đẹp không con?

– Tất cả đều tốt, nhưng một chuyện đang làm con đau đầu.

– Sao hả? Con bé không hoan nghênh con hả?

– Ba à ! Mỹ Linh là cô gái thế nào hả ba?

– Qua lời bác Tài con thì con bé ngoan, xinh đẹp. Con hài lòng chứ?

– Thực tế ngược lại, Mỹ Linh vừa về nhà, người nồng mùi rượu ăn nói lung tung.

– Con bé từ nhỏ sống thiếu mẹ nên tính nết khác thường. Không dịu dàng nhưng cơ bản nó vẫn là cô gái tốt. Con cố tìm hiểu và giúp con bé trở về đúng vị trí của mình. Tốt hay xấu thì sau này vẫn là của con đó.

– Ba à ! Không thay đổi được sao ba?

– Ba biết, bắt con theo lời hứa của ba mẹ là không công bằng. Nhưng dù sao con cũng nên làm hết sức mình. Nếu cuối cùng cả hai không tìm được tiếng nói chung, ba sẽ bàn bạc với bác Tài con, cho tụi con tự do lựa chọn.

– Cám ơn ba. Tạm biệt!

Màn hình ngưng làm việc, gã vẫn còn loay hoay trong phòng. Hình như gã không ngủ được vì lạ chỗ, vì người con gái ngông nghênh đó hay là vì lý do nào khác?

Thời gian đang đi dần vào sáng.

􀃌 􀃌 􀃌 Bộ Đồ pyjama màu vâng nhạt làm cho Mỹ Linh bớt diêm dúa hơn, nhưng mái tóc xù vẫn làm cho người đối diện thấy khó chịu:

Cô ngồi bắt chéo và gác hai chân lên bàn.

Ông Tài hắng giọng nhắc nhở:

– Nhà mình có khách đó Mỹ Linh à.

Xòe bàn tay có mấy móng nhọn sơn màu tím có dán hoa nghệ thuật, Mỹ Linh thản nhiên:

– Người ta là khách cần giữ ý. Còn con là chủ nhà mà ba.

Ông Tài nhìn gã con trai cười xấu hổ:

– Cháu thấy đấy, con gái cưng riết sinh hư.

Mỹ Linh nhăn nhó:

– Ba! Đó đâu phải là lời giới thiệu.

Gã đã lên tiếng đáp lời vá cô nghe rõ giọng nói của gã rất trầm ấm:

Cô ấy là tiểu thư của bác à? Vậy mà tối qua nhìn cô ấy cháu cứ tưởng ...

Mỹ Linh bẵm môi, trừng mắt:

– Tưởng gì hả?

Gã không nhìn cô, mà lại xun xoe với ông Tài:

– Bác à! Các cô gái bây giờ ít có cô nào biết e thẹn là nét duyên dáng của người phụ nữ. Họ cứ thích làm khác người và tưởng mình là trung tâm của vũ trụ, thành ra từ dáng vẻ, cử chỉ, lời nói lố bịch mà không hay.

Mỹ Linh giận xanh mặt. Gã dám nói cô lố bịch! Nhưng có ba cô ở đây, cô khộng tiện nói tay đôi với gã.

Ông Tài cười:

– Lần này bác mong cháu tìm hiểu, gần gũi làm bạn và giúp nó tránh xa hình tượng không mấy đẹp đó đi.

Gã kêu lên:

– Bác giao cô ấy cho cháu hả?

Ông Tài gật đầu:

– Bác với ba mẹ cháu có hứa với nhau sau này cho hai đứa nên vợ nên chồng. Tốt hay xấu là do cháu cả đấy.

– Bác ơi! Cháu nhẹ dạ lắm. Lỡ cô ấy gần đèn mà không chịu sáng lại làm cho cháu đen thui vì mực của cô ấy thì sao ạ?

Ông Tài bật cười:

– Thì xứng đôi quá chứ sao.

My Linh đập lên bàn cái rầm, giọng cô rổn ràng:

– Ai thèm làm vợ anh mà đen vớI mực. Còn ba, con không phải tội phạm mà ba giao cho anh ta quản lý. Còn nữa, tôi hỏi anh, anh nói nhìn tôi anh tưởng gì hả?

Gã né sang một bên như thể những lời nói đanh đá của Mỹ Linh đang phang vào đầu gã. Gã cười:

– Tưởng là cave ...

Đôi mắt Mỹ Linh như nẩy lửa cô hạ hai chân mình xuống, tay phải gỡs lấy chiếc giầy cao gót cầm lên tay, cô đi dần về phía gã, hai hàm răng nghiến chặt, giọng rít lên:

– Nói lại lần nữa!

Nhìn vẻ hung tợn của Mỹ Linh gã hoảng quá nấp vào người ông Tài:

– Bác cứu cháu với!

Ông Tài nạt:

– Mỹ Linh!

Mỹ Linh giậm chân:

– Ba! Ba để người ta ăn hiếp con.

Ông Tài nghiêm giọng:

– Con thử soi mình vào kiếng đi. Ba nghĩ Vĩnh Hưng nói không sai đâu. Con gái gì đầu tóc như người cháu Phi xoăn tít, nay lại nhuộm vàng, mai đỏ, mốt xanh. Mặt mày thì lòe loẹt phấn son, ăn mặc điêm dúa, rong chơi hết quán bar lại vũ trường.

Nhìn cái mặt phụng phịu của Mỹ Linh, ông dừng lại. Không nên ta thán con gái trước mặt chàng rể tương lai. Ông vội đứng lên:

– Cháu ở nhà trò chuyện với em nó. Bác phải đến công ty đây.

Vĩnh Hưng gật đầu:

– Dạ, bác đi!

Ông Tài như chưa yên tâm, ông dặn thêm:

– Cháu cứ tự nhiên. Có gì nhớ nể tình bác nhé?

Khẽ liếc mắt về phía Mỹ Linh, Vĩnh Hưng cười:

– Cháu biết rồi ạ.

Ông Lạc Thành Tài vừa đi khỏi là Mỹ Linh kiếm chuyện liền:

– Anh là ai hả?

Vĩnh Hưng đan hai tay vào nhau điềm tĩnh đáp:

– Là chồng tương lai của cô.

Mỹ Linh phẩy tay:

– Tương lai có nghĩa là có thể hoặc không thể. Tôi đề nghị anh không nên tốn công vô ích.

Vĩnh Hưng ngờ nghệch:

– Nhưng tôi chịu trách nhiệm về tư cách, đạo đức của vợ tương lai tôi.

Mỹ Linh cáu gắt:

– Nhưng tôi không phải cục bột cho anh mặc tình vò nắn.

Vĩnh Hưng gật gật:

– Tôi biết cô không phải là miếng thịt nạc dễ nuốt. Nhưng nếu gặp phải xương, tôi không ngần ngại bỏ vào cối xay cho nhuyễn.

Mỹ Linh hếch mũi lên:

– Anh làm được hả?

Vĩnh Hưng cười:

– Dĩ nhiên là hơi bầm dập, nhưng không sao, tôi sẽ cố.

Mỹ Linh tức anh ách khi anh ta cố tình chống lại cô. Cô sửa lại dáng ngồi:

– Chúng ta thỏa thuận đi.

Vĩnh Hưng lạ lẫm:

– Thỏa thuận gì hả?

Giọng Linh đều đều:

– Anh muốn ở đầy thì anh cứ ở không sao cả. Còn tôi thì không muốn bị ràng buộc bởi anh cho nên tôi sẽ ra ngoài ở. Đến bao giờ anh về nhà anh, tôi sẽ trở về nhà tôi, đường ai nấy bước, được chứ?

Vĩnh Hưng cười tủm tỉm:

– Nhưng ba mẹ tôi bảo sau khi ở đây về phải đưa bạn gái về ra mắt gia đình.

Mắt Linh vút sáng:

– Bạn gái thì đâu nhất thiết là tôi, đúng không? Thời gian ở đây, anh tha hồ chọn cho mình một cô gái rồi đưa về ra mắt cha mẹ anh.

– Được đó! Nhưng còn cô, ra bên ngoài lỡ làm gì dại dột, tôi sẽ mang tiếng đó.

Mỹ Linh la lên:

– Anh ăn nói lung tung gì vậy hả? Đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá tôi nha.

Tôi nói cho anh biết, anh mà tò tò theo tôi phá đám hả, tôi cho bạn bè thanh toán anh đó.

Vĩnh Hưng rút cổ:

– Sặc mùi xã hội đen.

Mỹ Linh đứng vụt lên:

– Đen hay đỏ gì cũng được. Nhờ anh nói lại với ba tôi là yên tâm ở nhà với chàng rể tương lai. Bao giờ con chim này mỏi cánh tự nó sẽ bay về.

Vĩnh Hưng khẽ cười:

– Đâu cần gãy cánh. Hết tiền là nó xuất hiện liền hà.

Mỹ Linh liếc anh một cái bén như dao:

– Xem ra cái miệng của anh cũng không vừa gì. Làm nghề gì hả ? Cho vay hay bán chợ trời?

Vĩnh Hưng nhún vai:

– Làm nghề gì hổng biết mà người ta gặp tôi gọi tôi bằng bác.

Mỹ Linh dài giọng:

– Bác gì? Bác tài, bác sĩ hay bát nháo? Ăn mày mà lớn tuổi tôi cũng gọi là bác đấy.

Vĩnh Hưng cười:

– Xem ra cô cũng lễ phép nhỉ?

Mỹ Linh quắc mắt:

– Không đôi co với anh nữa, tôi đi đây!

– Cô đi đâu hả?

Mỹ Linh trợn mắt:

– Muốn quản lý tôi hả? Đi ngủ, có muốn theo không?

Vĩnh Hưng ngạc nhiên:

– Cô có thể ngủ vào giờ này hả?

Mỹ Linh kênh kiệu:

– Tôi là vậy đó.

– Tôi cũng vậy, mình cùng sở thích.

Nhìn cái mặt hớn hở đáng ghét của hắn, Mỹ Linh ương ngạnh:

– Không cùng sở thích đâu! Anh cứ ngủ, còn tôi ngồi đây xem ti vi.

– Cũng được.

Vĩnh Hưng vào phòng, Mỹ Linh mở ti vi mà lòng vô cùng ấm ức. Hình như gã muốn làm một cuộc cách mạng ở đây. Đừng có mơ!

Tối qua do thức khuya lại uống say mèm nên bây giờ cô rất cần thèm được ngủ. Nhưng lỡ nói cứng với hắn rồi nếu bây giờ để hắn thấy mình eo xêo hắn sẽ cười vào mặt mình.

Mỹ Linh lấy khăn lạnh lau mặt cho tỉnh táo, rửa chân, lấy dầu tẩm vào khăn đắp lên mắt. Cơn buồn ngủ như bụng đói thèm cơm nó cứ khiến đôi rèm mi cô khép lại. Cuối cùng, cô chìm vào giấc ngủ ở bộ tràng kỷ tại phòng khách.

Vĩnh Hưng bụm miệng cười, anh rón rén tháo đôi giày cao gót cho cô. Lấy tấm chăn mỏng phủ lên người cô. Đúng là đỏng đảnh!

Mỹ Linh ra khỏi nhà ngay sau khi thức giấc. Nhìn cái tấm chăn phủ trên người, Mỹ Linh đã rùng mình. Cô sợ hơ hênh nếu cứ ở gần hắn. Chạy lang thang trên đường dưới cái nắng như thiêu đốt, cô càng căm ghét cái gã tên Vĩnh Hưng kia.

Tấp vào quán cà phê máy lạnh Yester day, Mỹ Linh nhấm nháp tách cà phê cho đầu óc tỉnh táo. Cô đang suy nghĩ đến gã con trai đang ở nhà mình. Hắn trông đẹp trai, ăn mặc bình dị không đúng thần tượng mà mình yêu thích.

Mỹ Linh đi cả buổi mới thuê được một phòng trọ vừa ý, giá hơi đắt nhưng cô không màng, miễn sao cô tránh xa hắn, dập tắt ý định làm rể của hắn là cô vui rồi.

Cô tha về phòng trọ đủ thứ lỉnh kỉnh như thể cô sẽ ở đây trọn đời, trọn kiếp vậy.

Buổi tối, Mỹ Linh lại mặc một bộ váy áo mới. Cô luôn luôn nổi bật với những trang phục đắt tiến, trẻ trung và nóng. Vừa gặp lại Tú Mi và Bảo Châu, cô đã vang vang:

– Tin mới đây.

Bảo Châu cười:

– Vàng lên hay đôla sụt hả?

– Chuyện nhỏ.

Tú Mi chớp mắt:

– Nói mau đi, mi chịu lấy chồng rồi hả?

Mỹ Linh gác chân lên phiến đá:

– Làm gì có.

Bảo Châu phẩy tay:

– Tụi này không đủ can đảm đâu. Tú Mi, xông lên Hai cô nhào vào cù léc Mỹ Linh. Mỹ Linh la oai oái:

– Tha cho ta đi, ta nói. Ta tự do rồi.

Hai cô ngưng cười, Bảo Châu hỏi:

– Hắn rút lui có trật tự rồi hả Mỹ Linh?

Tú Mi che miệng cười:

– Nhỏ Linh này ghê thiệt. Tiếng tăm bay xa, mới nghe hơi là hắn cắm cổ chạy dài.

Bảo Chầu lại chen vào:

– Tay ngang mà dám đòi làm phu quân của nhỏ Linh à. Chết vì uất ức đó.

Mỹ Linh nói nhanh:

– Là ta dọn ra khỏi nhà.

Hai cô gái trố mắt:

– Tụi này có nghe lầm không hả?

Mỹ Linh la lên:

– Làm gì nhìn ta dữ vậy. Hắn đã đến nhà ta rồi, ta sợ nên ra ngoài ở.

Tú Mi cười:

– Sợ gì? Sợ ở gần riết yêu hồi nào hổng biết hả?

Mỹ Linh lườm bạn:

– Sợ có ngày ta làm hắn tức vỡ tim mà chết.

Bảo Châu nhịp chân:

– Kiêu quá đi! Chả phải hồ sợ một ngày nào đó con bé đanh đá kiêu ngạo như mi bỗng dưng dịu dàng, thùy mị. Ăn nói ngọt ngào, quỳ xuống chân hắn mà xin hắn một tình yêu.

Ba cô cười run bờ vaị. Mỹ Linh phát lên vai bạn:

– Nói toàn chuyện hoang đường.

Tú Mi giở giọng:

– Ai mở miệng bảo mình không yêu, người đó mới là người yêu mãnh liệt đó. Bồ cũng nên chuẩn bị tâm lý đi Mỹ Linh.

Mỹ Linh nhún vai:

– Tâm lý gì chứ. Đi thôi!

Bảo Châu háy mắt:

– Ta biết một quán cà phê nhạc, vừa Uống vừa thưởng thức karaoke, có thể tham gia nếu thấy thích.

Mỹ Linh hất hàm:

– Còn không mau dẫn đường.

Quán cà phê được bày bàn ghế ngoài sân gạch rộng rãi. Có một sân khấu nhỏ, căng một màn vải để làm màn hình hát karaoke. Khách vừa uống vừa nghe nhạc hoặc lên biểu diễn, xem ra rất sôi động, hào hứng.

Ba cô gái tuy không đông nhưng cũng làm ồn ào một góc sân. Các cô ăn mặc đẹp lại dám ăn, dám nói ở chỗ đông người khiến ai cũng phải đưa mắt nhìn.

Mỹ Linh đăng ký bài hát xong, cô gọi nước cho cả ba. Ba cô phấn khích nên dù người biểu diễn lạ hoắc lạ huơ các cô cũng vỗ tay reo hò ầm ĩ.

– Nhóm bạn Mỹ Linh, Tú Mi và Bảo Châu. Xin mời!

Ba cô gái vừa xuất hiện trên sân khấu nhỏ thì mọi người đã ồ lên một tiếng.

Phần nhạc dạo đầu cho bài hát “More than I can say" đã làm nhôn nháo các khách giải khát.

Bàn ghế được nhanh chóng dọn sang một bên chừa một khoảng sân trống cho những tư tưởng lớn gặp nhau.

Ba cô gái như ba thiên thần tung, tăng vừa nhảy vừa hát, mọi người cũng hưởng ứng nồng nhiệt:

Đang cuông say với điệu nhảy bỗng đôi mắt Mỹ Linh dừng lại ở một góc khuất. Cái đầu nhạy bén của cô bắt đầu làm việc. Ai nhỉ? Đúng rồi, là hắn.

Bài hát vừa dứt, Mỹ Linh vội kéo tay hai cô bạn:

– Chuồn, nhanh lên!

Tú Mi ngạc nhiên:

– Mi làm gì vậy hả, đang vui mà.

Bảo Châu lừ rì:

– Ma ám hả?

Mỹ Linh khoắt tay:

– Hắn ám.

Tú Mi tò mò.

– Hắn nào?

Mỹ Linh cười ha hả:

– Ông xã của mình đấy.

Tú Mi la lên:

– Eo ơi! Từ nay mì luôn gặp phiền phức rồi.

Mỹ Linh khoanh tay:

– Mới đây mà hắn biết ta ở đâu để tìm.

Hắn cũng ghê thật.

Bảo Châu không đồng tình:

– Biết đâu hắn cũng đi chơi như tụi mình. Mi bị ám ảnh quá rồi:

Mỹ Linh cười:

– Ừ há, đúng là lo xa!

Cứ cho lời Bảo Châu là thật nhưng từ phút đó. Mỹ Linh cứ nơm nớp lo sợ.

Cô không sợ anh ta bám theo cô mà chỉ sợ đang vui bất chợt hắn xuất hiện và vang vang khoe là chồng mình thì quê chết đi được.

Đêm đầu tiên ở chỗ xa lạ, nhưng Mỹ Linh vẫn ngon giấc vì mấy ly WhiBky nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mỹ Linh thức giấc lúc đã xế trưa. Cô bàng hoàng ngồI bật dậy. Nhà có trộm ư? Nhưng đồ vật, tất cả còn y nguyên. Còn vật dụng cô mua sắm thì đâu rồi nhỉ.

Có cánh bay hết rồi sao, kể cả cái gối nằm cũng biến mất.

Mỹ Linh hối hả chạy đi tìm bác Mười chủ nhà. Vừa thấy cô, bà cười:

– Cô dậy rồi hả?

Mỹ Linh gấp gáp.

– Bác Mười à ...

Bà Mười cười:

– Sáng sớm chồng cô đã đến đây. Cậu ấy nói cô giận cậu ấy nên dọn ra ngoài ở.

Cậu ấy xin phép dọn hết đồ đạc của cô về dặn bao giờ cô dậy đưa cho cô cái này.

Mỹ Linh giận xanh mặt, cầm tờ giấy trên tay, cô mở ra xem.

“Đồ đạc tôi đã dọn giúp cô. Nhanh chóng về nhà đi”.

Bà Mười tiếp lời:

– Vợ chồng giận nhau một chút cũng đủ rồi. Cô mau về nhà, kẻo cậu ấy trông. Lúc sáng nhìn mặt cậu ấy tội nghiệp lắm.

Mỹ Linh nghiến răng. Lại còn dám đóng tuồng nữa, thầt là quá đáng ...

Vừa đói vừa tức, Mỹ Linh phóng nhanh về nhà. Cô muốn té xỉu khi thấy các thứ mà hắn nói là dọn giúp chất đầy ngoài cổng. Anh ta còn táo tợn ghi lại dòng chữ to đùng ở cửa “vui lòng mang vào nhà, tôi có việc phải đi”.

Mỹ Linh co chân đá mạnh vào cửa. Vừa tức vừa mệt cô hì hục đem mớ đồ lỉnh kỉnh của mình vào nhà.

Dọn xong mọi thứ, Mỹ Linh rước về một ông thợ, cô nói:

– Ông làm ơn thay tất cả các ổ khóa cho tôi.

Mỹ Linh ngồi nhịp chân chờ người thợ làm các ổ khóa, có ung dung đắm mình vào bồn nước pha đầy dược thảo dưỡng da.

Tiếng chuông cửa reo inh ỏi, cô không buồn đứng lên. Bài học cho kẻ dám xem thường mình. Tắm xong, Mỹ Linh xuống bếp tự thưởng cho mình mấy lát chả và bánh mì.

Bánh mì kẹp chả chưa đưa lên tới miệng đã bị giật phăng đi. Mỹ Linh hốt hoảng la lên:

– Á ...

Vĩnh Hưng kề mặt mình vào sát mặt cô:

– Tôi nè!

Mỹ Linh xô mạnh anh ta ra:

– Vô duyên! Sao anh vào nhà được hả?

Vừa cắn vào miếng bánh mì kẹp chả mà cô làm, tay anh đong đưa chùm chìa khóa lạ.

Mỹ Linh kêu lên thảng thốt:

– Anh làm nghề đạo chích hả?

Vĩnh Hưng cười cười:

– Bất cứ nghề gì tùy cô tạo hoàn cảnh cho tôi.

Mỹ Linh cắn môi:

– Anh vào đây như chỗ không người. Nếu anh muốn trộm chắc là ...

– Nhà này có gì đáng trộm ngoài cô.

Mỹ Linh không thích lối cợt đùa của anh ta, cô đứng lên:

– Thật không biết xấu hổ.

Đôi mắt anh ta nheo nheo thật đáng ghét:

– Cô nói xấu chồng hơi bị nhiều! Không đói hả?

Nghe nhắc mới nhớ, cô lấy bánh mì kẹp chả nhai ngấu nghiến. Hắn lại cợt đùa với cô:

– Con gái ăn vừa phải thôi kẻo lên cân xấu tướng, rồi tôi phải suy nghĩ lại đó.

Mỹ Linh tức cành hông, cô cố ăn cho thật nhiều, uống thêm mấy ly sữa. Anh ta lắc đầu:

– Hôm nay bác trai không có ở nhà, chỉ còn lại tôi và cô. Cô ăn uống vô độ nếu lỡ bội thực, tôi phải vất vả ẵm bồng cái xác đầy thức ăn thì thật tội nghiệp cho tôi đó.

Mỹ Linh giận xanh mặt, cô vứt miếng bánh còn lại vào sọt rác, biến nhanh vào phòng riêng. Mỹ Linh đang tìm cách tránh xa anh ta thì cô nghe.

– Bà xã ơi! Qua mở cửa phòng giùm ông xã coi.

Gai ốc nổi cùng mình, Mỹ Linh bĩu môi. Thì ra anh ta không mở được cửa phòng. Thật đáng đời, đêm nay tha hồ làm mồi cho muỗi.

Đứng tựa người vào cửa, Mỹ Linh đắc thắng nhìn anh ta loay hoay với cái ổ khóa. Cô hất hàm:

– Sao hả, chìa khóa vạn năng mà mở không được à?

Vĩnh Hưng hạ giọng:

– Tôi đùa một chút! Cô mở cửa giùm tôi đi?

Mỹ Linh nhún vai:

– Tại sao tôi phải mở chứ?

Tưởng Vĩnh Hưng còn ca bài ca con cá cho cô cảm động. Không ngờ anh ta ngang nhiên đẩy cô một bên, bước vào phòng cô.

– Nếu cô không mở, tối nay tôi sẽ tạm trú phòng này.

Mỹ Linh run môi:

– Anh ra ngoài ngay!

Hưng lì lợm:

– Không ra!

Mỹ Linh thấy hắn chuẩn bị nằm lên giường cô, cô muốn co chân đá cho hắn một cái. Nhưng thời gian còn dài, gây sự với hắn chả có ích lợi gì nên cô lại thôi. Nuốt ấm ức vào lòng, Mỹ Linh hạ giọng:

– Ra đi, tôi mở cửa cho!

Vịnh Hưng cười cười theo sau lưng cố. Trước khi bước vào phòng anh còn trêu:

– Cửa trái tim em, anh mở cũng ra chứ đừng nói cửa phòng. Muốn đấu với anh hả, chờ ngày lên xe hoa đi em cưng.

Mỹ Linh trừng mắt nhìn hắn, hắn nhún vai chọc tức cô. Một thoáng cô đã nghe tiếng nhạc phát ra từ phòng hắn.

Gối đầu lên tay Mỹ Linh nghĩ mông lung. Hắn thật kỳ lạ, không dịu dàng lấy lòng cô mà luôn làm có tức giận. Đến cao trào hắn lại giỡ giọng ngọt ngào. Mà giọng hắn ngọt ngào thật đấy! Mỹ Linh bỗng rùng mình với ý nghĩ là mình thích nghe cái giọng ngọt ngào đó.