Con bé đã bắt đầu sắm nắm chờ ngoài cửa. Nhưng người đàn ông vẫn còn chần chừ chưa muốn đi. Nó sốt ruột lắm, chẳng hiểu Bố làm gì trong ấy mà lâu thế? Nó chỉ sợ đi trễ không kịp coi pháo bông họ đốt tối nay. Nó vừa kiễng chân, cố mở khóa xích phía trên núm cửa, vừa gọi lớn:

- Bố ơi, đi chưa?

Người đàn ông vẫn còn nằm kềnh trên giường, nghe tiếng con, chàng nhìn qua khung cửa sổ. Tuy đã hơn bảy giờ tối mà trời vẫn còn sáng bảnh, phải hơn một tiếng nữa họ mới bắt đầu đốt. Nhưng Bé thì không thể chờ đợi lâu thêm, nó tự ý đi lấy một cái váy đầm xoè bắt chàng mặc vào cho nó, rồi lon ton đi kiếm đôi giầy nhung đen. Chàng ngồi nhỏm dậy khi nghe con bé gọi:

- Còn sớm lắm. Bé vào đây cái đã... Vào đây, Bố bảo...

Con bé buông nắm cửa chạy vào. Nó đứng giữa ngưỡng cửa phòng chàng, nói bằng một giọng nghiêm trọng:

- Mình phải đi bây giờ..

Chàng hỏi lại cũng bằng một giọng rất... nghiêm chỉnh:

- Tại sao?

- Bé sợ họ đốt hết pháo bông....

- Nhưng trời còn sáng lắm. Phải đợi đến tối họ mới đốt - Vỗ hai bàn tay vào nhau - Nào, lại đây với Bố đã....

Nhưng con bé lằng nhằng không chịu:

- Không. Bé không muốn Bố ôm Bé đâu. Sợ nát áo mà!!

Người đàn ông nhìn con. Nó bé nhỏ quá trong chiếc áo đầm xoè, chỉ thấy một cái đầu bé cỏn con và 2 cẳng chân gầy guộc thò ra ngoài áo. Chàng có cảm tưởng con mình đang bị lấp trong đám vải. Giá nàng đừng bỏ đi, chắc có lẽ con bé sẽ hạnh phúc, sung sướng và đầy đủ hơn. Sự bỏ đi của nàng là cả một sự mất mát to lớn quá, nó để lại chàng một đời sống khập khễnh đầy thương nhớ. Tựa như con chim bị gẫy một chiếc cánh thì chỉ còn là một con chim què, dẫu chàng có cố gắng bù đắp thế nào cho con thì cũng vẫn bị thiếu sót...

Nhưng con bé thì vẫn hồn nhiên trong sự nuôi nấng vụng về của chàng. Nó lớn rất chậm. Chẳng hiểu vì chàng không biết cách nuôi con hay vì nó biếng ăn. Một đôi lần nó có hỏi về Mẹ. Chảng chỉ trả lời một cách mơ hồ:

"Mẹ con đi đến một miền xa lắm. Bố đoán, chắc nơi đó làm cho Mẹ con rất hạnh phúc..."

"Thế tại sao Mẹ không rủ Bố con mình đi theo hả Bố? "

" Ờ... bố cũng không biết Bé ạ.."

Cứ thế. Hai bố con nương nhau đi trên đường đời chênh vênh. Riết rồi cũng quen. Mọi vết thương theo thời gian rồi cũng phải lành. Nhưng vẫn để lại trong tâm chàng vết thẹo mà thỉnh thoảng nỗi nhớ và cơn đau lại thấp thoáng hiện về. Như hôm nay, nhìn con bé xúng xính trong chiếc áo đầm, chàng thấy nó có cái tính "điệu" giống nàng lắm. Nàng cũng điệu, rất ngây thơ và non dạ. Có thể vì sự non dạ ấy mà nàng đã quyết định bỏ đi...

Con bé dẫm chân bành bạch xuống đất, giục giã:

- Bố ơi... Đi chưa?

Chàng nhanh nhẹn nhảy phóc xuống giường, vừa thay chiếc quần jean, vừa bảo con:

- Dì Hạnh chưa tới mà. Chẳng nhẽ mình bỏ Dì ở nhà à?

- Thì Bố gọi cho Dì đi...

- Được... được...

Chàng vừa nói thì có tiếng chuông gọi cửa. Con Bé le te chạy đi rồi nói với:

- Dì Hạnh tới rồi kìa...

Chàng vội lấy chân đá cánh cửa phòng. Cởi áo, chọn một chiếc sơ-mi trắng. Nàng rất thích chàng mặc quần jean và áo trắng. Có lần nàng mua về mấy bộ giống nhau bảo rằng "Anh có thể thay đổi cả tuần mới phải đem giặt". Nhưng giờ nàng không còn nữa, chàng đâm ra lười biếng, có thể mặc một bộ cả tuần mới đem giặt.

Từ độ nàng bỏ đi. Chàng phải nhờ đến Hạnh. Cô sinh viên hàng xóm tốt bụng lo đưa đón Bé đi học. Ban đầu chỉ do lòng thương hại. Sau Hạnh bỗng thương Bé như cháu ruột. Ngoài giờ trông Bé, Hạnh vẫn thường hay qua thăm, cho Bé bánh, kẹo và chơi với Bé trong những lúc chàng có những buổi họp bất thường ở sở. Để đền ơn lòng tốt của Hạnh, chàng hết lòng giúp đỡ cô những khi cô cần giúp. Dần dà, tình thân giữa ba người ngày càng đậm. Bé luôn luôn muốn cô tham dự trong những sinh hoạt gia đình. Nhưng đối với riêng chàng chỉ coi cô như người em út, mà không đối xử như vậy cũng chẳng xong, vì Hạnh còn quá trẻ, thua chàng tới 15 tuổi. Đang ở tuổi đẹp nhất của đời người. Nhưng hình như tình cảm của Hạnh không ngừng lại ở ranh giới "Ông - Em" ấy. Chàng lờ mờ nhận thấy hình như nàng đối xử với mình có phần đặc biệt hơn. Nhưng vì Hạnh quá nhút nhát, ít khi bày tỏ một điều gì lộ liễu, nên sự cảm nhận đó chàng cũng không chắc lắm. Lại nữa, tâm thức chàng vẫn còn đang hoài vọng tới người vợ cũ, nên bất cứ một bóng hình nào cũng chỉ là một sự thấp thoáng lướt qua trong đời chàng mà thôi....

Có tiếng gõ cửa phòng. Bé léo nhéo:

- Bố ơi, xong chưa? Dì Hạnh tới rồi!!

- Được. Mình đi ngay bây giờ...

Hạnh xuất hiện tươi mát sau cánh cửa đang nắm tay Bé:

- Chào Ông...

Chàng hơi khựng lại với hình ảnh tươi mát ấy. Chiều nay, trông Hạnh rất xinh. Mái tóc ngắn, thẳng cũn cỡn chấm vai trông nàng lại càng thêm trẻ. Nàng bình dị, hồn nhiên như một nốt nhạc đơn rớt xuống đời Bố con chàng để lại một tiếng vang rất nhẹ. Bé nắm tay nàng vừa đi, vừa mách:

- Dì à... Bố sém tí nữa là trễ đó. Bé phải nhắc Bố mãi...

Họ theo chân chàng bước ra xe. Chàng nói với Hạnh:

- Bây giờ tôi đưa Hạnh và Bé đi ăn trước. Sau đó mình sẽ ra biển xem họ đốt pháo bông nhé...

Bé chen vào:

- Bố ơi. Bé không ăn đâu. Bé chỉ thích đi coi pháo bông bây giờ thôi...

Hạnh dỗ dành:

- Mình phải ăn chứ Bé. Nếu không cái con vi trùng đói sẽ... cắn bụng. Bé đau bụng không đi coi pháo bông được đó...

Bé bá lấy cổ Hạnh nhõng nhẽo:

- Nhưng Dì..., Bé không đói mà...

Chàng nghiêm giọng:

- Bé phải ngoan nhé. Không ăn là không được đi coi pháo bông đâu đấy!!

Đây là lần đầu tiên Hạnh đi chơi với hai bố con. Nàng có cảm tưởng kỳ cục đây chính là gia đình của riêng nàng, với đứa con nhỏ và người chồng tế nhị, ít nói. Đó là một buổi tối thật đẹp với Hạnh. Họ đến một nhà hàng nhỏ gần biển. Vừa ăn, vừa nói chuyện. Nhưng chỉ có Bé và Hạnh nói chuyện rì rào to nhỏ với nhau thôi. Thỉnh thoảng chàng chỉ chen vào cho có mặt. Còn phần lớn chàng đều đắm mình trong nỗi suy tư riêng. Quái... Sao lúc nào hình ảnh nàng cứ hiện diện mãi trong tâm.. Hành động nào chàng làm, nơi nào chàng đến cũng đều gợi nhớ cho chàng bao kỷ nhiệm về nàng. Như quán ăn này, ở góc bàn phía bên kia, chàng và nàng đã từng tới đây. Đêm đó, chàng chân thành ngỏ lời cầu hôn và được nàng chấp thuận... Kỷ niệm như một dấu ấn trong tâm. Khuôn mặt nàng với nụ cười chúm chím trên môi làm điệu và khe khẽ gật đầu. Chàng phóng tầm mắt nhìn về "chiếc bàn kỷ niệm". Có một cặp trai gái đã ngồi, họ đang rù rì trò chuyện. Chắc hẳn họ đang vui, vì chàng nghe tiếng cười khúc khích của người nữ...

Hạnh vừa ăn, vừa nói chuyện với Bé, vừa kín đáo theo dõi chàng. Nhưng Hạnh chẳng đoán được gì nhiều ngoài khuôn mặt hơi tư lự. Vì sự im lặng đó mà Hạnh cảm thấy chàng thật khó hiểu và kỳ bí. Kỳ bí như Biển. Sự kỳ bí đó đã thu hút nàng một cách mãnh liệt tới không thể cưỡng nỗi. Đã nhiều lần nàng chạy trốn chính mình bằng cách giới hạn mình thuần túy trong công việc "giữ trẻ". Không mơ mộng, không tưởng tượng và "kỳ bí hóa" về người đàn ông ấy nữa. Vợ chàng đâu? Tại sao chàng lại ở một mình với đứa con côi cút thế? Mà chàng cũng thật... đáng ghét. Lạnh lùng và cao ngạo biết bao. Hạnh cố tìm nhiều lý do đễ ghét được chàng. Nhưng dẫu có cả ngàn lý do, thì nó cũng chỉ là những biện luận của tâm thức. Tình yêu nàng vẫn mù lòa, vẫn bị thu hút bởi khuôn mặt lạnh lùng ấy. Một vài lần, tò mò hỏi Bé, thì Bé cũng chỉ trả lời một cách hồn nhiên: " Mẹ đã đến một nơi Hạnh - Phúc". Vậy là sao? Là Nỗi Chết hay nàng đã tẻ ngang, muốn đi trên con đường đời với người đàn ông khác?

Gần chín giờ tối họ mới ra tới biển. Gió biển lồng lộng thổi mái tóc Hạnh bay bay. Mặt biển mấp mô đen kịt đằng trước. Bãi đốt là một khu khá rộng. Thiên hạ đứng lố nhố chật cả một vùng. Người đốt, kẻ xem ồn ào tiếng cười nói. Vì sợ lạc, chàng để Bé trên vai, nắm tay Hạnh len lỏi trong đám đông. Đi một lúc thì họ tới một khu đất tương đối thoáng. Chàng buông tay Hạnh và hỏi:

- Đứng ở đây. Hạnh có nhìn rõ không?

Hạnh cười:

- Có lẽ Ông hơi cẩn thận. Em đã lớn rồi. Chỗ nào em đứng mà chẳng thấy... (Reo lên) Kìa, họ đã bắt đầu đốt. Đẹp quá!

Từng trái pháo thi nhau bắn lên nền trời. Đêm như thẩm hơn, rực rỡ hơn trước ngàn tia sáng nở xuè ra như những đóa hoa.... Ba người bên nhau, nhưng lại có ba tâm trạng khác hẳn. Bé thì dĩ nhiên rất vui thích. Nó nhìn ngây dại mà không chán mắt. Miệng líu ríu như chim:

- Ô kìa... Trái kia đẹp quá. Bé xí đó nghe. Còn trái này nữa, Bé cho Dì Hạnh đó. Dì coi kìa... Trái pháo của Dì nở lớn quá. Đẹp ghê!!

- Còn trái nào của Bố? Chàng hỏi.

- Bố hả? Vì Bố hư không chịu đi sớm và lại bắt Bé ăn nhiều. Bé cho Bố trái kia kìa. Chỉ có xì khói thôi... Trái đó của Bố đó... hi..hi..hi..

Cả ba cùng cười rộ...

Hạnh nghe trong lòng một sự êm đềm lạ lùng. Cái nắm tay hồi nãy của chàng - tuy chỉ là sự tình cờ bắt buộc - nhưng nàng vẫn cảm thấy bàn tay chàng rất ấm. Sự ấm áp đó lan dần vào trái tim làm nàng càng thêm thổn thức. Có phải chăng nàng đang chập chững bước vào một hành trình vô định, trong đó có nhiều nỗi khổ hơn niềm vui? Tựa như con đường một chiều. Như Tình Yêu đơn phương của nàng. Trên phương diện lý trí, nàng thấy tất cả những tình cảm nàng dành cho chàng đều cực kỳ phi lý - Nếu không nói đó là một tình yêu mù quáng - Nàng còn quá trẻ với một tương lai tươi sáng đang đón đợi. Nàng cũng không thiếu cơ hội để có sự chọn lựa cho mình một người bạn đời khá hơn. Ở chàng, nếu tỷ mỷ so đo, cân lường thì chàng chẳng có gì nổi bật. Có chăng chỉ là sự ân cần rất chân thành, và tế nhị, làm cho đối tượng cảm thấy mình được che chở, an vui. Ngoài ra, chàng chỉ là một người đàn ông như bao nhiêu triệu đàn ông khác. Kỷ sư Hóa. Lỡ dở trong hôn nhân và có một đứa con nhỏ. Nhưng dẫu vậy. Con tim vẫn có những lý lẽ riêng của nó.

Và bây giờ. Ở đây. Với chàng và Bé. Nàng chỉ muốn thời gian ngừng trôi, không gian thênh thang chỉ còn lại ba người với những trái pháo nổ tung trên bầu trời đen thẫm như những đóa hoa muôn sắc...

Ôi...

Tình yêu ơi..

Có phải chăng dẫu ở tình huống nào nàng cũng vẫn đợi?