Lynh tần ngần đứng nép vào cây cột đèn đường đưa mắt nhìn vào bên trong tiệm bán bánh ngọt và cà phê Tim Hortons xuyên qua tấm cửa kính lớn màu xanh trong biếc như mắt những con mèo đêm. Trái tim trong lồng ngực Lynh đập thình thình. Vào hay không vào. Eo ơi, nàng sợ lắm. Đêm đã xuống rồi, ánh đèn thủy ngân màu trắng bạc từ mãi trên cao không đủ soi sáng khuôn mặt của nàng, nhưng Lynh vẫn cứ ngai ngái lo sợ người bên trong nhìn ra sẽ thấy mình. Lynh ngại lắm. Nàng đã hẹn với... người ta, nàng sẽ gặp anh ấy trong cái quán Tim Hót Tim này, ấy chết Tim Hortons chứ. Lynh cố nhìn vào đám khách đứng ngồi lố nhố trong tiệm, để xem có nhận ra được màu áo của người ấy không. Lạ chưa kìa, đã hẹn với người ta anh sẽ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh da trời để nhận nhau. Có một anh chàng Mỹ cũng mặc một chiếc áo thun xanh, chẳng lẽ nào anh Mỹ này biết viết tiếng Việt giỏi đến thế sao. Nhưng rõ ràng tên của anh là tên Việt Nam đàng hoàng mà. Ôi, cái tên vừa chớm nghe đã thấy bát ngát một khoảng trời mây. Trần Thiên Thanh.
Lynh cúi xuống nhìn màu áo mình, bất chợt nàng cười phì một tiếng. Mình cũng đâu có vừa gì, hẹn nhận nhau bằng chiếc áo màu vàng, mà nàng đã chọn chiếc áo màu hồng điểm chút hoa cúc vàng, để gọi là có chút chất vàng thành thật trong đó. Lynh mang một mối mặc cảm tự ti lớn lắm. Trước khi đến đây, Lynh đã xoay tới xoay lui hàng mấy chục lần trước tấm gương. Đôi mắt bồ câu lóng lánh hạt huyền này, giống như bài hát cô hàng nước hay hàng xóm gì đó. Đôi má hồng có hai cái lúm đồng tiền sâu ơi là sâu này. Má lúm đồng tiền trông xinh xinh ghê. Hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa lên nâng cái ngực nhỏ xíu của nàng nghiêng đầu chiêm ngưỡng. Lynh lắc đầu thở dài sườn sượt. Con gái mà không có chút ngực với người ta, thấy kỳ kỳ làm sao. Không biết bọn con gái Mỹ chúng ăn uống ra sao mà đứa nào đứa ấy cái của chúng nó... lớn... Lynh đỏ cả mặt lên không dám nghĩ tiếp. Rồi đôi chân với cái bắp dưới nó hơi hơi phình ra như cặp bắp... chuối, chẳng làm cho Lynh được vui. Nhưng con gái Việt Nam ai mà chẳng thế, hiếm có ai được trường túc lắm. Dù sao, nói một cách đầy tự tin thì Lynh tự cho mình điểm bảy hay tám trên mười. Tuy nhiên điều duy nhất làm Lynh đau khổ là chiếc mũi hơi to của nàng. Lynh sầu muộn buồn phiền dữ lắm vì chiếc mũi, í à, gọi cà chua thì nó có hơi quá đáng, nhưng tình thật thì cũng là một cái gì đó giống như thế. Mới chết. Nhưng Lynh chợt nhớ rằng cái cô trượt băng Michelle Kwan cũng có chiếc mũi cà chua như mình, vậy mà Michelle cũng đẹp và quyến rũ lắm chứ phải giỡn sao. Với niềm tự an ủi đó, Lynh phập phồng lái chiếc xe cũ mèm của mình tới điểm hẹn. Điềm không lành đầu tiên báo hiệu cuộc hẹn của Lynh sẽ có nhiều trắc trở, khi trong lúc cửa thang máy chúng cư vừa mở, thì một anh chàng đã hùng hổ xông ra xô phải Lynh, làm nàng lảo đảo suýt ngã phải chống tay vào khung cửa, chồng sách dầy cộm trên tay anh ta văng tung tóe. Anh chàng ngước đôi mắt hấp háy sau cặp kính nhốp dầy như bức tường nhìn lên ấp úng:
- Xin lỗ... lỗi cô, tôi, tôi... vụng về quá... Tôi trễ giờ đi làm...
À há, Lynh nhận ra anh chàng ở cùng tầng với mình, nhưng Lynh ở đầu đằng kia, hắn ta ở đầu đằng này, hai phương trời cách biệt. Thỉnh thoảng Lynh có gặp anh ta trong cùng hành lang hay cùng đi xuống trong chiếc thang máy, nhưng chẳng ai nói với ai lời nào. Chỉ là một tiếng Hi giữa hai người thật khô khan và thật vô... duyên. Anh chàng có mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ dữ lắm, khuôn mặt sáng sủa trông cũng... tàm tạm, nhưng phải tội là ốm quá, có lẽ thiếu... ăn thì phải. Chắc là gạo bài dữ lắm nên thân thể mới tang thương như vậy. Người gì mà cao lều nghều như cây tre miễu. Gặp nhau hoài mà cả hai vẫn chưa biết tên của nhau. Lynh tò mò cũng muốn biết tên anh ta lắm, nhưng chờ mãi mà không thấy hắn tự giới thiệu, để Lynh có cơ hội cho hắn biết cái tên ngộ nghĩnh mà rất đẹp của nàng. Ngô Tuyết Lynh. Tiếng Mỹ nó gọi là Lynh Ngo. Ôi cha, coi bộ không êm rồi, không khéo thiên hạ gọi mình là Lynh... Ngố thì chết. Người gì đâu mà nhát gái quá đi. Rồi nàng chắc chắn sẽ quên bẵng anh chàng cù lần đó, nếu hắn biến mất luôn ra khỏi chúng cư này.
Lynh vẩn vơ thả luồng tư tưởng của mình trôi bềnh bồng ngoài khung cửa kính của tiệm Tim Hortons mà vẫn chưa có được quyết định là nên đi vào hay không. Anh ta chưa đến, chẳng lẽ mình là con gái mà ngồi đợi con trai sao. Kỳ lắm. Nhưng nếu mình cứ đứng mãi ở ngoài này thì càng dị kỳ hơn. Cuối cùng, Lynh nhắm mắt hít một hơi dài, thôi cũng liều, nàng đi đến cái cửa lớn như một cái máy. Một bàn tay của ai đó đã mở cửa sẵn cho Lynh đi vào. Lynh ngạc nhiên nhìn lên, nàng sững sờ ôm ngực lùi lại khi nhìn thấy con người lịch thiệp ấy:
- Là... là... anh à... Hi!
Lynh rên lên trong lòng. Cái anh chàng kính nhốp, anh ta đến đây làm gì vậy kìa. Anh kính nhốp nở nụ cười hiền:
- Ủa, là cô à? Hi!
Hai người sững nhìn nhau trước cánh cửa không biết nói gì. Một ông khách chen giữa hai người bước vào bên trong. Anh chàng cù lần giật mình hỏi một câu vô cùng vô duyên:
- Cô mua bánh phải không?
Lynh đan hai bàn tay vào nhau bối rối:
- Dạ, dạ tôi... mua bánh với cà phê...
Anh chàng mắt kính tươi hớn hở:
- Vậy sao, mời cô vào, tôi làm ở đây. Hồi nãy tôi đụng phải cô là vì tôi vội thay đồ đi làm.
Lynh bần thần bước qua cánh cửa kiếng trong suốt, đôi mắt nàng đảo nhanh một vòng để xem có anh chàng Việt mít nào mặc áo màu xanh không. Chẳng có anh chàng nào như thế cả. Lynh thất vọng ngồi xuống một cái bàn sát góc khuất nhất. Anh chàng chúng cư vẫn bám sát Lynh:
- Cô cần gì cho tôi biết, tôi đem ra cho cô.
- Không để tôi đến quầy chọn bánh và cà phê.
Anh kính nhốp đưa tay ngăn lại:
- Cô... cô... cho phép tôi chuộc lỗi...mời cô...
Chàng gãi đầu lúng túng:
- Tôi... tôi là Thiên, rất vui được gặp cô hôm nay!
Dữ hôn, quen nhau cả năm, hôm nay mới dám xưng tên với người ta. Lynh nhoẻn miệng cười tươi:
- Chào anh Thiên, tôi... tôi tên là... Lan.
Thiên đưa tay ra:
- Chào cô Lan.
Lynh rụt rè nắm lấy bàn tay của chàng trai. Một cảm giác rờn rợn, là lạ chạy từ lòng bàn tay nàng dọc theo cánh tay. Bàn tay anh chàng ấm, không mềm mà cũng không thô.
- Tên của Lan đẹp lắm.
A, anh chàng từ cô đã phóng ngay sang gọi tên của mình. Hắn đã bắt đầu gây được chút ấn tượng rồi đây. Nhưng anh chàng đâu có biết mình đã nói dối tên.
- Lan chọn thức gì và muốn loại cà phê nào, dùng ở dây hay đem về nhà?
Lynh lí nhí:
- Dạ, tôi sẽ ngồi ở đây... Anh cho tôi cái cà phê French Vanilla, vài cái bánh, bánh gì cũng được.
- Có ngay! Rất hân hạnh được phục vụ Lan.
Khéo nói ghê. Lynh bắt đầu thấy có... chút cảm tình với anh ta rồi. Anh chàng xoay người bước nhanh vào phía sau quầy. Lynh đặt hai bàn tay lên mặt bàn lơ đãng nhìn theo mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ của Thiên. Một cô đầm Mỹ trong bộ áo đồng phục bán hàng xinh hơ hớ cười cười nói nói với Thiên trông thân mật lắm. Lynh quay mặt đi không nhìn nữa, bỗng dưng nàng thấy trong lòng dậy lên một nỗi muộn phiền vô căn cớ. Một vài người có dáng vẻ Á châu bước vào tiệm, nhưng cái con người hẹn với Lynh vẫn biệt vô âm tín, như cánh chim còn lãng đãng ở phương trời nào xa xôi lắm.
Lynh qua Mỹ sống với anh chị trong một căn apartment đã được vài năm nay. Anh chị Lynh có hai đứa con kháu khỉnh dễ thương lắm. Lynh thương chúng nó nhiều, mà bọn chúng cũng quyến luyến Lynh lắm. Nhưng càng ở lâu thì Lynh càng cảm thấy có một cái gì đó không tốt lắm cho nàng. Lynh rờn rợn nhớ lại đôi mắt kỳ dị của người anh rể dán chặt lên thân thể của mình. Lynh đỏ mặt mỗi lần mường tượng chuyện ấy. Cái ánh mắt đó như một lưỡi dao nhọn muốn xé toạc vải áo Lynh để luồn sâu vào phần bên trong tìm kiếm một cái gì. Anh ấy có nhiều hành động và biểu lộ lạ lùng lắm mà Lynh chẳng biết phải hiểu như thế nào. Anh thường tìm cách nắm lấy tay Lynh làm Lynh run bần bật, rồi len lén vuốt má Lynh nữa. Cho đến một hôm, đột nhiên anh rể Lynh về sớm, mà lúc ấy Lynh còn thất nghiệp ở nhà. Anh ấy than nhức đầu và nhờ Lynh bắt gió cho. Lynh đâu có biết bắt gió bắt bão là gì, nhưng anh đã ngồi xuống ghế kéo Lynh đến đứng trước mặt:
- Để anh dạy em cách bắt gió nghe!
Hai bàn tay của ông anh rể nắm chặt lấy hai bàn tay của Lynh đưa lên hai bên màng tang, anh hướng dẫn kỹ thuật cho Lynh. Lynh đứng mà anh ngồi, nên cái mũi của anh ở ngay trước ngực của nàng làm cho Lynh thẹn chín cả người. Lynh xoa hai ngón tay vòng vòng trên thái dương anh rể, hơi thở của anh phập phồng trên áo nàng. Từ lúc nào chẳng biết nữa, hai cánh tay rắn chắc của người anh rể đã vòng lấy cái hông nhỏ mềm của Lynh, rồi đến một lúc Lynh thấy nàng ngồi choàng hai chân lên trên anh rể, chỗ hai cái đùi. Cái miệng của người đàn ông phả ra một thứ hơi thở nặng đầy mùi đàn ông ngầy ngật, khéo léo áp sát lên đôi môi run rẩy của Lynh. Lynh bỗng thấy trời đất quay cuồng, thân thể của nàng như rơi vào một cái hố sâu thăm thẳm. Một cảm giác vừa sợ hãi vừa đê mê tràn ngập khắp từng sớ thịt của Lynh làm nàng lả người trong vòng tay của người đàn ông. Cho đến khi một bàn tay luồn lỏi dưới lớp áo đè mạnh lên ngực cô gái tìm kiếm, thì Lynh rùng mình ớn lạnh, giống như bị dìm trong một cái bể nước đá, nàng hoảng hốt hất tay anh rể vùng dậy bỏ chạy vào phòng khóa chặt cửa lại, run bây bẩy và khóc tấm tức. Những giác quan của Lynh đã tê dại, nàng không còn nghe thấy tiếng gõ cửa hốt hoảng cùng tiếng van nài vô nghĩa của người đàn ông nữa. Bằng một cách khéo léo nào đó để không làm đổ vỡ hạnh phúc của chị, Lynh đã nại một lý do chính đáng xin ra ở riêng. Lynh chia phòng với một cô công nhân hãng điện tử. Vận may đã đến vói Lynh, khi người bạn mới tốt bụng lấy đơn xin việc đem về cho nàng. Thật hạnh phúc làm sao, hãng điện tử đã nhận Lynh vào làm.
Hai cô gái không được trời ban cho nhiều hương sắc, đã sống cô đơn thui thủi, không bạn trai, không tình ái trong một thời gian khá dài. Cho đến một lúc cô bạn rủ Lynh viết cái mẫu quảng cáo gửi cho báo, lên mục Tìm Bạn Bốn Phương hay Kết Bạn Tâm Tình gì đó. Cô bạn gái của Lynh thật may mắn, chẳng mấy chốc mà nàng đã chộp đâu được một anh kép coi cũng kha khá. Hai anh chị tình lắm, như hai con chim ríu rít trên cành, khiến cho Lynh nhiều lúc thấy buồn và tủi. Thượng đế lòng lành dù sao cũng không quên còn có một trái tim cô độc ở giữa trần đời này, có một ngày Lynh đã nhận được một lá thư làm quen của một anh chàng nào đó với cái tên rất mơ màng lãng đãng là Trần Thiên Thanh. Chỉ độc nhất một lá thư này thôi, không một lá nào của những người khác nữa. Lynh lo sợ vẩn vơ, nếu anh chàng Thiên Thanh này có một ngày nào đó bay vút lên bầu trời xanh trong, thì Lynh sẽ trở lại đời cô đơn đầy muộn phiền mất.
Những cánh thư đều đặn gửi đi và đến, bềnh bồng và e ấp như những cụm mây trôi lang thang trên trời. Chàng và nàng chẳng ai nhắc đến chuyện gửi hình cho nhau, chỉ là những dòng chữ bâng quơ mà những lời tình vẫn chưa được thốt nên thành. Chàng và nàng đã gửi thư cho nhau qua hộp thư mướn ở trạm bưu điện. Tiết lộ địa chỉ thật, lỡ “đối phương” theo rình mò thấy người kia không được như trong tưởng tượng, chẳng thèm thư cho nhau nữa thì buồn biết bao nhiêu. Rồi cũng đến một lúc mà thời gian đã đủ chín mùi, Thiên Thanh hẹn với Lynh xin cho chàng được gặp mặt nàng. Chàng tha thiết viết trong thư, rằng để hai đứa có cơ hội tìm hiểu nhau hơn. Lynh run lắm, nàng cứ ngắm nghía mãi hoài khuôn mặt và thân thể nàng trước tấm gương vô tình, để cắn môi viết cho chàng lá thư bằng lòng. Cô bạn đã góp ý cố vấn cho Lynh:
- Mày đừng có ngu gì mà mặc chiếc áo vàng, cứ chọn màu áo khác cho tao! Tới đó, nếu thấy thằng kép mày coi được thì mày tiến tới, còn nó ẹ quá thì mày dông luôn...
Lynh phì cười:
- Mày làm như tao là hoa hậu không bằng. Lươn mà cứ đòi chê lịch.
Cô bạn gái ôm lấy vai Lynh xoay tới xoay lui ngắm nghía, chặc lưỡi:
- Mày đẹp lắm, tao là đàn ông là tao cưới mày liền.
Cô gái cười khúc khích:
- Hay là tao với mày làm... gay đi !
Lynh đấm thùm thụp vào người bạn:
- Thôi đi bà, rồi ông kép bà bỏ cho ai?
Cô bạn hớn hở báo tin:
- Mùa thu này tụi tao làm đám cưới, mày làm phù dâu cho tao nghe. Sau đám cưới thì thằng kép tao dọn về đây ở chung, mày...
Lynh ôm lấy bạn kêu lên mừng rỡ:
- Thật vậy sao ?
Nàng lùi lại đưa hai bàn tay chập vào nhau trong một động tác rất ư là phim bộ:
- Cống hỉ! Cống hỉ!
Đột nhiên, cảm thấy có một cái gì đó không ổn lắm, Lynh bủn rủn ngồi xuống ghế ôm đầu:
- Như vậy là tao phải ra đi phải không?
Cô bạn gái đan những ngón tay vào nhau bối rối:
- Thì... mày cứ ở đây, có sao đâu.
Lynh gục đầu buồn bã không nói gì. Hình ảnh ông anh rể, nụ hôn và đôi bàn tay ma quái của anh ấy vẫn chưa phai nhạt trong ký ức của nàng, lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết...
Một tiếng động nhẹ trên mặt bàn đã đưa Lynh trở về với thế giới của thực tại, Lynh giật mình nhìn lên. Thiên tươi cười đặt trên bàn một cái khay, trong đó có hai ly cà phê và mấy cái bánh. Chàng hớn hở:
- Xin phép Lan cho tôi ngồi đây nói chuyện cho vui nhé.
Chàng đặt một ly cà phê trước mặt cô gái và đẩy cái dĩa bánh sang:
- Bánh donut rắc đậu phọng đấy. Lan biết không, tôi rất thích ăn bánh rắc đậu phọng trên mặt.
Đối với Lynh thì bánh nào cũng được, nhưng nàng thích loại bánh có nhân kem hay trái cây ở giữa ruột hơn, dù vậy nàng cũng gật đầu cho anh chàng vui lòng:
- Lan cũng thích như anh vậy.
Thiên nhìn sâu vào đôi mắt đang đảo quanh của Lynh:
- À, anh Thiên chắc vừa đi học vừa đi làm phải không?
- Dạ..., à, phải. Tôi đang học luật...
- Học mai mốt ra làm luật sư cãi ở tòa án phải không?
Thiên cắn một miếng bánh rắc đậu ngon lành:
- Không đâu, người Việt mình làm sao cãi lộn với tụi Mỹ được. Nói đúng ra thì tôi đang học phụ tá pháp lý thôi Lan à. Tôi học bên nhà đất, thuế khóa, ly dị, di chúc, tai nạn xe cộ, bảo hiểm. Mấy cái đó coi bộ ngon ăn hơn. Lúc này cơ sở buôn bán, nhà đất bán chạy như điên, ngày nào mà chẳng có thiên hạ đụng nhau rầm rầm ngoài xa lộ.
Lynh bỗng nhớ là anh chàng Thiên Thanh của nàng cũng từng khoe trong thư là đang học luật như anh chàng này. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Biết đâu hai người chẳng học chung và biết nhau. Lynh vờ lơ đãng hỏi dò:
- Trong lớp anh có nhiều người Việt không hở?
- Nhiều chứ, có mấy chàng và mấy cô...
Thiên vừa định nói thêm một điều gì đó, thì bỗng chàng trông thấy cô đầm đang đưa ngón tay trỏ lên khều khều, có nghĩa là nàng đang gọi chàng đến, có lẽ là vì cái hàng khách đang chờ dài thậm thượt. Thiên đứng dậy hấp tấp nói:
- Lan ngồi đây chờ tôi giúp cô bé đó chút rồi tôi trở lại ngay...
Chàng xoay mình bước nhanh về hướng quày, vội vã đến nỗi chàng va phải một bà khách đang lễ mễ bưng một cái khay. Cú chạm khá bất ngờ và khá mạnh làm cái ly cà phê trên cái khay lật nhào, khối nước thơm phức vải tung lên ngực áo của Thiên. Cái nóng của nước sôi làm cho chàng suýt nữa đã phải nhảy tưng lên cao. Cái áo đồng phục của Thiên đã loang lổ vệt nước màu nâu. Bà khách hốt hoảng đứng sững người lắp bắp:
- Xin lỗi, xin lỗi...
Thiên cũng ấp úng:
- Xin lỗi, tại tôi hết... Tôi sẽ lấy ly cà phê khác cho bà.
Lynh cố không bật ra tiếng cười phì. Cái anh chàng sớn sác này. Nàng đứng lên lấy chiếc khăn tay lau chỗ áo ướt giúp cho chàng. Thiên lúng túng mở mấy cái nút để cởi chiếc áo ra:
- Cám ơn Lan!
Chợt Lynh tái mặt nhìn chăm chăm vào chiếc áo mặc trong của chàng trai. Trời ơi, mình có trông lầm không, chiếc áo thun màu xanh da trời. Lynh ôm ngực lùi lại, trái tim của nàng đánh thình thình trong lồng ngực. Có phải anh ấy là Trần Thiên Thanh hay cũng chỉ là một sự trùng hợp quái ác nào đó nữa của định mệnh. Lynh vịn tay vào những cái cạnh bàn lùi dần ra cửa. Có lẽ nào anh ấy cũng chơi trò ú tim giống như mình. Đôi môi nhợt nhạt của Lynh run run:
- Anh, anh... có phải là... chiếc áo... màu xanh.
Lynh mở cửa bỏ chạy như bị ma đuổi ra ngoài bãi đậu xe. Trong lòng cuồn cuộn những nỗi niềm chua xót, Lynh gục đầu vào tấm kính xe nấc nghẹn. Một bàn tay nhè nhẹ đặt lên vai Lynh. Rồi một bàn tay khác xoay một bên vai của cô gái về phía sau. Lynh ngước đôi mắt đầm đìa những giọt lệ lên nhìn. Thiên đăm đăm nhìn vào khuôn mặt tái xanh của Lynh, đôi mắt chàng ánh lên một vẻ vừa dịu dàng vừa băn khoăn, nàng nghe giọng chàng thiết tha:
- Lan có phải là Lynh không, tôi... anh... chờ Lynh đã lâu. Anh cứ ngỡ là Lynh... là e... em không đến. Anh cứ chờ mãi chiếc áo vàng. Anh xin lỗi em.
Dưới chùm sáng bạc thủy ngân từ trên ngọn đèn rải xuống, khuôn mặt xinh xắn của cô gái chập chờn, ánh mắt lóng lánh như những vì sao trên trời. Thiên thấy ngẩn ngơ trong lòng. Chính là ở giây phút này đây, ở khoảnh khắc của sự thật, Lynh hiện ra rực rỡ như một thiên thần. Lynh gục đầu xuống vân vê tà áo dấu cái e thẹn sượng sùng của mình, khe khẽ:
- Em mới là người phải xin lỗi anh, em đã không thành thật...
Nàng ngước lên, chàng say sưa nhìn những ngấn lệ còn vướng trên đôi má của nàng như những hạt ngọc. Hai cái đồng tiền lún sâu vào cùng với đôi môi hé cười nửa bẽn lẽn nửa xấu hổ của nàng. Thiên cũng mỉm cười. Một khoảnh khắc im lặng và đông đặc, chỉ có tiếng đập rộn rã của hai trái tim vừa chợt tìm thấy niềm hạnh phúc của chúng.
Mấy năm sau. Một bé gái nhỏ xíu nằm ngủ êm đềm trong lòng Lynh như một con mèo cuộn tròn trong lớp khăn quấn ấm áp. Rồi đến lượt Lynh thu người nép vào lòng chồng. Thiên Thanh quàng tay vòng trên vai vợ, một tay choàng lấy cả hai mẹ con nàng áp sát vào ngực chàng. Đôi vợ chồng trẻ nhìn cơn mưa đầu mùa qua khung cửa kính. Những hạt nước quất mạnh vào thủy tinh và dội trên mái ngôi nhà nhỏ một chuỗi âm thanh rào rào. Lynh càng co người tìm hơi ấm từ thân thể của chồng. Cơn mưa giông vần vũ bên ngoài trải những màn nước bạc trắng xóa khắp cõi không gian. Đôi vợ chồng cùng thấy dậy lên trong lòng một niềm hạnh phúc chan chứa, một nỗi sung sướng, xốn xang đến ngất ngây mà chàng cùng nàng chỉ có thể cảm thụ chứ không thể diễn tả được bằng ngôn từ. Dù nép mặt vào ngực chồng, nhưng Lynh vẫn có thể cảm biết đôi môi chàng đang nở một nụ cười:
- Anh cười gì mẹ con em?
Thiên Thanh cười phì một tiếng:
- Đúng là mạt cưa với mướp đắng gặp nhau!
Lynh nhổm dậy véo vào cánh tay Thiên Thanh một cái thật đau:
- Anh cứ trêu ghẹo em hoài.
Chàng áp môi vào cái lúm đồng của vợ âu yếm:
- Đâu có, anh cười anh đó chứ. Có nhiều lúc anh tự hỏi, nếu định mệnh không xui khiến cho bà khách đó đổ cà phê lên áo anh, thì bây giờ chúng mình có được như vầy không nhỉ?
Lynh nhấp nháy nhìn chồng thè lưỡi:
- Như vầy là sao hở mạt cưa?
- Là chúng mình cùng hợp tác nắn tạo nên thành cái cô mèo con này nè, mướp đắng của anh.
Lynh ném cho chồng một cái nhìn tình tứ:
- Hứ!
Nàng dụi đầu vào ngực chàng tỉ tê:
- Anh à...
- Hử?
Nàng phụng phịu:
- Anh ơi, em muốn... muốn... mà em nói cái này anh đừng cười em nha.
Chàng vuốt tóc nàng, tha thiết:
- Anh thương em không hết, đời nào anh dám cười em, nói đi em!
- Anh ơi, anh cho em đi... đi sửa cái lỗ... mũi của em cho nó nhỏ lại nghe anh!
Thiên Thanh bật dậy, chàng nâng mặt vợ lên lắc đầu:
- Không, em cứ để như vậy cho anh.
- Kỳ quá hà, nó làm cho mặt em xấu như ma lem vậy đó.
Chàng đặt đôi môi lên chóp mũi của vợ hôn một cái thật dài và thật nồng nàn:
- Người yêu của anh ơi, em không biết rằng em đẹp lắm sao. Dưới mắt anh, em là món quà tặng rất kỳ diệu của thượng đế mà ngài đã ưu ái ban cho riêng anh. Em không cần phải sửa cái gì hết.
Chẳng biết quan niệm của Thiên Thanh về sắc đẹp của người phụ nữ có thích đáng không, trong thời đại mà con người có thể thay quyền tạo hóa bằng những nhát dao thần sầu. Cũng có thể là chàng đúng, nếu đứng từ cái nhìn của người đàn ông. Về cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, với hình ảnh nguyên thủy của người tình mà Thiên Thanh muốn nó vẫn được giữ bất biến, để trở thành một vết khắc hạnh phúc bất diệt không bao giờ có thể xóa nhòa được trong trái tim chàng.