Tập 1

Nhìn đồng hồ, bà Như Mai lẩm nhẩm "

– Đã trễ lắm rồi, sao Như Thiên vẫn chưa dậy nhỉ ? Chẳng lẽ con bé đã ngủ quên, quên mất cả giờ đi làm ?

Đêm qua bà thấy con gái chong đèn đến khuya, chắc dậy không nổi rồi . Tội nghiệp con bé ! Tuổi thơ thiếu thốn rồi, bây giờ trưởng thành lại còn chật vật cho cuộc sống hơn . Những năm tháng qua làm sao có thể quên được . Càng nhớ bà Như Mai càng thấy thương con gái vô hạn . Mười tám tuổi đầu, Như Thiên mất cha vì một tai nạn, người đàn ông ra đi để lại hai mẹ con bà cô đơn trên trần thế . Dù đau khổ nhưng bà vẫn gượng đứng lên, một mình với cuộc sống cám dỗ, bà đã bản lĩnh nuôi đứa con thơ lên người . Cuộc sống không đầy đủ như bao gia đình khác nhưng hai mẹ con nương tựa vào nhau, đời không có gì đáng chán .

Ngoài xinh đẹp, thông minh ... những thứ mà thượng đế đã ban tặng, Như Thiên còn rất bướng bỉnh và cứng đầu . Cuộc sống gia đình khiêm tốn nhờ vào quầy sách báo của mẹ nên từ nhỏ Như Thiên đã không có một sự đòi hỏi nào . Cô không có nhiều bạn như mọi người, cô chỉ hợp với hai cô bạn thân từ trung học là Lượng Tinh và Bửu Ngọc .

Tuy bị hạn chế về vật chất nhưng tinh thần của Như Thiên rất là thoải mái, lúc nào cũng thấy nụ cười nở trên môi cô bởi với cô cuộc đời không có gì là buồn cả trừ phi chính bản thân mình làm cho mình buồn . Như Thiên líu lo nhưng không hề vô tư . Như Thiên rất có hiếu, cô thương yêu chăm sóc mẹ và còn quan tâm đến những người xung quanh . Còn chuyện của trái tim tuyệt nhiên cô không hề tham gia . Bây giờ cô đã tốt nghiệp đại học và có công việc làm . Lượng Tinh và Bửu Ngọc rất sốt sắng trong vẫn đề tình cảm cho cô nhưng rất tiếc Như Thiên đành phụ lòng tốt của hai bạn thôi, ngày nào cuộc sống gia đình chưa ổn định thì ngày đó Như Thiên vẫn chưa nghĩ tới chuyện tình cảm . Cô lao vào công việc chẳng có thời gian nghỉ ngơi . Thấy con gái ngày một gầy đi, bà Như Mai đau lòng nhưng chẳng giúp gì được cho con . Chuyện Như Thiên thức khuya cũng là chuyện hàng ngày . Bà để ý, mấy hôm nay con bé có vẻ mệt mỏi đi nhiều . Lười ăn mà còn buồn buồn sao ấy . Không lẽ....

Đi nhanh về phía phòng của con gái, bà Như Mai gõ cửa :

– Như Thiên ! Con thức chưa ?

Im lặng .

– Như Thiên !

Trên giường, Như Thiên tung chăn dụi mắt :

– Mẹ !

Bà Như Mai ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ lên trán con gái :

– Con không sao chứ ?

Như Thiên tròn mắt

– Mẹ nói gì cơ ?

Cảm nhận Như Thiên vẫn bình thường, bà Như Mai lái câu chuyện

– Trễ rồi, con không đi làm sao ?

Như Thiên lăn một vòng vào trong, cô nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ

– Con không đi làm .

– Sao vậy ? Không được khoẻ hả con ?

– Không phải . Tại con không muốn đi .

– Thế con đã xin phép chưa ?

Như Thiên lắc đầu, bà Như Mai nói

– Nếu con muốn nghỉ cho thoải mái tinh thần thì để mẹ gọi điện đến công ty xin phép cho .

– Con nghĩ không cần thiết đâu mẹ .

Bà Như Mai chau mày

– Sao vậy ?

Như Thiên quay lại nhìn mẹ

– Con đã nghỉ việc gần tuần nay rồi .

– Con nói sao ? Nghỉ việc rồi ư ? Vậy sáng nào con cũng tới ....

Như Thiên ngồi dậy

– Xin lỗi mẹ, con sợ mẹ lo lắng nên không nói ra . Gần tuần nay, ngày nào con cũng đi rong .

Bà Như Mai ngắt lời con gái

– Mẹ muốn biết lý do tại sao con nghỉ việc ?

Như Thiên cúi đầu

– Con không hài lòng với cách làm việc của những người lãnh đạo nên đã lên tiếng và kết quả cuối cùng là con xin nghỉ việc .

– Chỉ đơn giản vậy thôi à ?

– Vâng .

– Thế bây giờ con tính sao ?

– Con đang tìm công việc khác nhưng chưa có công việc nào thích hợp với con cả .

– Chưa có thì từ từ mà tìm, không nên gấp gáp quá để rồi lại không hài lòng với công việc .

Như Thiên chớp mắt

– Mẹ không buồn con sao ?

Bà Như Mai vuốt tóc con gái

– Khờ quá ! Tại sao mẹ phải buồn con chứ ? Mẹ không muốn nhìn thấy con ép mình làm những việc con không thích để rồi không được vui . Nhà có hai mẹ con, lúc nào mẹ cũng muốn con được vui vẻ cả .

– Mẹ ! NHư Thiên ngả vào lòng bà Mai - Cám ơn mẹ, con hạnh phúc lắm . Nhưng từ nay đến lúc xin được việc mẹ phải nuôi con đó vì con đâu có tiền .

– Được rồi ! Hàn Như Thiên ăn đâu có bao nhiêu .

Hai mẹ con cũng cười . Như Thiên chẻ những sợ tóc lòa xòa trên trán mẹ, cô thỏ thẻ

– Mẹ ơi, con thương mẹ lắm, con sẽ cố gắng để hai mẹ con ta được sung sướng .

– Mẹ thì sao cũng được, chỉ cần con vui là mẹ cũng vui rồi . Nhưng Như Thiên này ...

– Dạ .

– Mẹ muốn nhắc nhở con một điều, đó là tính tình của con đấy . Bớt ngông nghênh và bướng bỉnh một chút đi, con gái lớn rồi, không dịu dàng nữ tính thì không ai thích đâu . Con gặp trở ngại trong công việc cũng là do bản tính của con đấy .

– Mẹ ....

– Bộ không phải sao ? Con nhớ lại xem, từ lúc ra trường đến giờ con đã thay đổi bao nhiêu công việc rồi ?

– Mới có hai công ty mà mẹ .

– Còn nói . Bửu Ngọc và Lượng Tinh có giống như con không ?

– Tụi nó khác, con khác .

Bà Mai xua tay

– Mẹ không muốn tranh cãi với con về chuyện đó nữa . Con cũng lớn khôn rồi, mẹ cũng không có quyền xen vào cuộc sống riêng tư và công việc của con, nhưng con hãy nhớ lấy, sống trên đời không phải lúc nào mọi việc cũng suôn sẻ như mình muốn mà phải hiểu biết nhịn nhục một chút mới tồn tại được .

– Con sẽ nhớ lời mẹ dạy để trưởng thành hơn .

– Mẹ con ta nương tựa vào nhau mà sống, con không có người nâng đỡ nên càng phải cẩn thận hơn .

– Dạ .

– Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, lỡ sa chân một chút là ngàn đời ân hận đó .

Bà Như Mai đỡ con gái ngồi dậy

– Mặt trời mọc chín sào rồi đó cô nương . Dậy làm vệ sinh rồi xuống ăn chén cháo nóng với mẹ .

Như Thiên lăn qua lăn lại .

– Con chưa muốn dậy .

– Đừng lười biếng quá nhóc con . Ngủ nhiều không tốt đâu . Không đi làm hay là con đi ra quầy sách với mẹ cho đỡ buồn .

Như Thiên vươn vai

– Một ý kiến tạm được đấy .

Cô hôn bà Như Mai rồi nhảy xuống giường

– Năm phút sau con sẽ có mặt ở bàn ăn, mẹ đợi con chút nhé .

Như Thiên chưa kịp quay lưng thì nghe thấy tiếng gọi lớn

– Như Thiên ơi, mày có nhà không ?

Bà Như Mai hỏi

– Ai như là Bửu Ngọc ?

– Còn ai trồng khoai đất này nữa ? Tiếng nó là to nhất đấy mẹ .

– Thôi con vào rửa mặt đi để mẹ ra mở cổng cho .

– Bảo con quỷ nhỏ đó chờ con nha mẹ .

– Thật ăn với nói .

Như Thiên toét miệng cười rồi biến sau cánh cửa . Bà Như Mai lắc đầu

– Vẫn là trẻ con .

Gom chăn gối ra cổng, bà Mai thong thả ra mở cổng .

Cánh cổng vừa được hé mở, cô gái đứng bên chiếc Wave màu xanh mỉm cười

– Cháu chào bác .

– Bửu Ngọc hả ? Vào nhà đi cháu .

Bà Mai né người qua một bên để Bửu Ngọc dắt xe và khoảng sân nhỏ . Đá chống xe, Bửu Ngọc quay lại hỏi

– Thưa bác, Như Thiên có nhà không ạ ?

– Có . Con bé đang làm vệ sinh .

Bà Như Mai đi trước

– Vào nhà đi cháu .

– Dạ .

Theo bước bà Như Mai, Bửu Ngọc bước vào căn phòng khách đơn sơ của gia đình Như Thiên . Vừa lúc ấy, Như Thiên cũng ra tới

– Chu choa ! Rồng đến nhà tôm . Chuyện vui nha !

Như Thiên kéo bạn ngồi xuống ghế .

– Sao rảnh rỗi đến thăm tao vậy ? Không đi làm à ?

– Có chứ, nhưng tao cố tình xin nghỉ để đến xem mày thế nào .

– Cám ơn nha, tao vẫn bình thường .

– Tìm được việc làm chưa ?

Như Thiên hơi buồn

– Đừng nhắc đến nữa .

Bửu Ngọc đặt tay lên vai bạn

– Mọi việc rồi sẽ ổn thôi, cố lên ! Tao luôn ủng hộ mày trong bất cứ hoàn cảnh nào .

– Cám ơn mày .

– Thật ra hôm nay tao đến tìm mày là có chuyện muốn nói .

Bà Như Mai thật lên tiếng

– Chuyện gì chút nữa nói sau, bây giờ cháu vào ăn sáng cùng bác và Như Thiên nghe .

– Dạ.....cháu muốn lắm ....nhưng .....

Như Thiên chặn ngang

– Không được từ chối .

Bửu Ngọc ỉu xìu

– Mày nói sao tao nghe vậy đi .

– Ngoan lắm !

Bửu Ngọc trừng mắt

– Hỗn !

Bà Như Mai khoát tay

– Thôi vào ăn đí để cháo nguội không ngon .

Như Thiên nhí nhảnh nắm tay bạn ra bàn ăn . Vừa kéo ghế ngồi xuống, Bửu Ngọc hít hít mũi

– Cháo trắng ăn với hột vịt muối .

– Và còn có cá cơm kho nữa .

– Tuyệt !

– Vậy thì phải ăn ăn nhiều nhiều vào .

– Thế thì cháu không khách sáo đâu . Nhưng bác ơi, buổi sáng nào cũng được như vầy thì hay quá .

Bà Như Mai cười

– Vậy trước giờ đến công ty cháu ghé qua nhà bác đi . Một mình Như Thiên cũng buồn, có cháu càng thêm vui .

– Thật hả bác ?

– Ừm .

– Cám ơn bác .

Như Thiên chen vào

– Món cháo trắng thôi mà, đâu phải sơn hào hải vị hay thịt rồng, làm gì mà mày thích thú dữ vậy ? Nếu mày muốn ăn thì nói với người làm nhà mày một tiếng .

– Nhưng món cháo trắng của bác rất đặc biệt, tao chỉ thấy ngon khi bác gái nấu thôi . Thay vì nấu cho một mình mày, thêm phần tao chút xíu cũng đâu có ảnh hưởng gì ? Không phải mày ích kỉ đó chứ ?

– Tất nhiên là không rồi . Món cháo trắng thì tao có thể đãi mày suốt cuộc đời, chỉ sợ mày ăn không nổi thôi .

Như Thiên đẩy tô cháo sang cho bạn

– Thôi ăn đi, đừng nói nhiều nữa .

Cô lau muỗng để vào tô

– Con mời mẹ .

Bửu Ngọc lễ phép

– Cháu mời bác .

– Hai đứa ăn đi .

Múc một muỗng cháo, Bửu Ngọc cho vào miệng

– Béo và thơm quá .

Như Thiên cười rồi ăn tô cháo của mình . Bởi cô biết Bửu Ngọc nói thật, món cháo mẹ nấu là nhất rồi . Từ nhỏ cô đã ăn món cháo mẹ nấu và cô nghiền luôn đến tận bây giờ . Sáng, mẹ dậy sớm nấu cháo cho cô đôi khi Bửu Ngọc cũng được ăn ké , chỉ có Lượng Tinh là chưa được thưởng thức thôi . Bửu Ngọc là con nhà giàu, hai người chơi rất thân từ những năm đầu tiên của đại học . Dù là con nhà giàu nhưng cuộc sống của Bửu Ngọc rất bình dị . Cô luôn quan tâm và sống hòa đồng thân thiện với mọi người nên cô mới kết thân . Bửu Ngọc là khách thường xuyên của gia đình cô . Ăn ở vui đùa một cách thoải mái như ở nhà mình vậy . Và bà Mai cũng thương Bửu Ngọc như chính Như Thiên vậy .

Trái lại Như Thiên không giống như Bửu Ngọc . Tuy cô rất thân với Bửu Ngọc và Lượng Tinh nhưng cô chưa bao giờ đặt chân đến nhà hai bạn . Bởi vì cô luôn mặc cảm cho thân phận của mình . Lượng Tinh và Bửu Ngọc hù dọa giận mấy lần nhưng cuối cùng họ cũng đầu hàng trước bản tính cứng đầu của Như Thiên .

Ba người bạn cùng học chung, cùng tốt nghiệp cùng đi làm nhưng hình như không thể giống nhau được . Bửu Ngọc và Lượng Tinh đã đứng vứng với công việc của mình, còn NHư Thiên, cô đã hai lần đổi chỗ làm, không phải cô không muốn làm việc mà vì không có công việc nào thích hợp thôi . Bản tính Như Thiên không chịu nịnh hót luốn cúi nên cô đã bị mọi người đặc biệt là phái nữ không ưa nên cuối cùng đành phải xin nghỉ việc thôi . Như Thiên không tin suốt đời cô không tìm được công việc như ý muốn .

Bửu Ngọc buông muỗng

– Ngon quá !

Bà Như Mai thấy thế đứng dậy

– Cháu ăn thêm nghe .

Cô xoa xoa bụng

– Cháu no quá rồi bác ạ .

Như Thiên liếc bạn

– Tao nhớ mọi bữa, mày đâu chỉ ăn một tô ?

– Ừm, tại hôm nay tao đã ăn sáng với anh hai tao rồi .

– Thì ra là thế !

Như Thiên chợt nhớ

– Lúc nãy mày nói có chuyện muốn nói với tao mà .

– Thì đúng rồi . Tao muốn giới thiệu cho mày một công việc .

– Việc gì ?

– Trợ lý . Tao nghĩ việc đó thích hợp với mày .

Như Thiên hỏi

– Công ty nào tuyển ? Là quen với mày phải không ?

truyện bị mất một đoạn, tui thấy cũng không quan trọng lắm nên mọi người thông cảm nha .

Như Thiên nhăn mặt

– Cho tao suy nghĩ đi .

– Không được . Cơ hội đâu có nhiều . Mày đưa hồ sơ đây tao nộp giùm cho, chỉ chờ gọi phỏng vấn thôi .

– Tao .....

Bà Mai khuyến khích

– Thử đi con . Nếu thực sự đây là cơ hội cho con thì con sẽ tìm được một công việc thích hợp với mình .

– Nhưng mà...con vẫn thích tự tìm công việc cho mình hơn . Con không muốn dựa vào chỗ quen biết để mọi người có cơ hội nói con .

Bửu Ngọc không đồng ý

– Mày đừng có coi trọng vấn đề như thế . Tao chỉ giới thiệu công việc cho mày chứ tao không hề giới thiệu mày với mọi người trong công ty . Cho nên mày có được nhận hay không là do mày thôi đâu có liên quan gì tới tao ?

Như Thiên suy nghĩ . Bửu Ngọc nói cũng phải . Cơ hội tốt như thế bỏ đi cũng uổng . Thời buổi bây giờ đâu dễ tìm được công việc tốt đâu . Với lại mẹ cô cũng lớn tuổi rồi đâu thể dựa dẫm vào mẹ mãi . Như Thiên nhìn mẹ rồi nhìn Bửu Ngọc, cô nói nhỏ

– Mày cho tao địa chỉ, tao sẽ tự đi nộp hồ sơ lấy .

– Vậy cũng được .

Bửu Ngọc căn dặn

– Có trở ngại gì thì cứ nói thẳng với tao nhé . Bạn bè với nhau, mày không nên giấu giếm ôm lấy một mình .

– Tao biết rồi .

– Biết rồi ? Nếu tuần trước, tao không vô tình đến công ty mày làm việc thì tao không biết là mày đã xin nghỉ . Tao lấy làm buồn khi thấy mày vẫn còn có sự ngăn cách trong tình bạn .

Như Thiên cười khỏa lấp

– Tao xin lỗi .

– Mày không xem tao và Lượng Tinh là bạn nữa thì cứ nói thẳng đi . Bọn tao sẽ không làm mày khó xử nữa .

– Nói đi đâu vậy ? Tao không muốn mọi người phải lo lắng vì tao .

Như Thiên nắm lấy tay bạn vui vẻ

– Từ nay về sau có phước cùng hưởng có họa cùng chia, buồn cùng buồn và vui cùng vui .

– Nói thì phải nhớ đó .

– Ok, nhưng mày không được mắng tao là con nhỏ phiền phức .

– Yên tâm đi, An Bửu Ngọc này chưa để người ta phải nói bao giờ .

Không khí khác đi, bà Như Mai thấy không nên ngồi đây làm gián đoạn câu chuyện của bọn trẻ , bà đứng dậy dọn dẹp tô trên bàn thì bị Như Thiên cản lại

– Mẹ để cho con .

Bà Mai khoát tay

– Chỉ có ba cái tô thôi mà . Con và Bn cứ nói chuyện đi .

Bửu Ngọc áy náy

– Làm phiền bác , còn phải để bác dọn dẹp nữa . Cháu ....

– Tao thấy vô duyên thì đúng hơn . Mày đừng nói nữa, càng nói tao càng thấy giống mấy cô ả hát tuồng .

Bửu Ngọc đấm bạn

– Quỷ ạ ! Bộ hết chỗ so sánh rồi hay sao ?

– Bộ không đúng à ? Cái miệng lẹt đẹt tối ngày . Tao không hiểu sao ông giám đốc công ty Thế Kỷ lại nhận mày . Hình như ông ấy cũng quá sến thì phải .

– Ê ! Không được nói xấu sếp của tao .

– Bộ ông giám đốc đó là anh mày à ? Sao bênh người ta chằm chằm vậy ? Như Thiên chợt vỗ tay - A ha ! Hay là mày để ý ông ta ? Tao nghe nói ổng trẻ tuổi, đẹp trai lại chưa có gia đình . Xứng đôi lắm đó . Báo tin đi, tao chúc mừng cho .

Bửu Ngọc trừng mắt

– Mày đừng có được nước làm tới nha . Nói bậy mà cũng nói lớn nữa . Thế Đình ....Như là anh trai của tao, làm sao mà là đối tượng của tao được .

– Vậy à ? Thì ra ổng đó tên là Thế Đình . Nếu anh ta không là đối tượng chọn bạn của mày thì tiêu chuẩn chọn bạn của mày cũng tương đối cao đó .

– Trung bình thôi . Đâu phải người như Thế Đình đều là đối tượng của các cô gái .

Như Thiên gục gặc

– Mày nói cũng đúng . Như tao nè, đâu nằm trong số các cô gái tìm kiếm đối tượng ? nhưng còn Lượng Tinh ?

– Mày muốn biết gì ?

– Tuần trước tao có gặp nó . Hình như....hình như nó có niềm vui thì phải .

– Mày muốn nói là Lượng Tinh có bồ đó hả ? Chắc là không đâu . Tao thường xuyên gặp nó, chẳng lẽ lại không biết gì ?

– Biết mới là lạ đó . Chuyện con tim, không lẽ phơi bày ra .

– Nhưng tao với mày là bạn thân của nó .

– Thì đã sao ? Tao có quyền không nói mà . Nhưng tao đoán là Lượng Tinh mới kết ai đó thì phải .

Bửu Ngọc nhíu mày

– Mày nói tao mới để ý . Mấy lúc gần đây, Lượng Tinh diện dữ lắm . Khuôn mặt thì tươi như hoa, nụ cười thì e ấp . Nghi ngờ lớn rồi .

Như Thiên bỗng nói

– Có khi nào Lượng Tinh có cảm tình đặc biệt với cấp trên không ?

– Mày muốn nói giám đốc của Thế Kỷ à ?

– Ừ .

Bửu Ngọc lẩm nhẩm

– Lượng Tinh yêu anh Thế Đình à ? Không thể nào . Anh Đình đang cặp bồ với chị Nguyệt Hoa, Lượng Tinh cũng biết mà . Nếu thật sự Lượng Tinh yêu anh Đình thì khổ rồi . Bửu Ngọc biết rõ anh mình, Thế Đình là người đàn ông thành công và cũng rất đào hoa . Một năm, có thể anh có đến ba bốn cô bồ . Những cuộc tình đếm trên đầu ngón tay, tình yêu của anh thoáng chốc tan nhanh . Là em gái, Bửu Ngọc cũng không thích lắm khi anh Đình cứ liên tục thay đổi người yêu . Cô không biết đến bao giờ anh mới có được một tình yêu thật sự, ngoài ba mươi rồi chứ bộ . Cô biết Lượng Tinh không phải là mẫu người mà Thế Đình tìm hiểu để yêu . Bửu Ngọc có hai cô bạn thân, cô không muốn ai phải chịu đau khổ vì anh mình cả . Như Thiên thì cô yên tâm nhưng còn Lượng Tinh thì cô không biết làm sao để cô trở lại là cô bạn dễ thương của cô như thưở còn ở lứa tuổi học trò . Nhưng Bửu Ngọc cũng hy vọng điều mà cô và Như Thiên suy đoán là không đúng để ba người bạn không phải nhìn nhau ngại ngùng .

Như Thiên khều bạn

– Nghĩ gì vậy ? Có phải mày đang lo lắng cho Lượng Tinh không ?

Bửu Ngọc gật gù

– Ừ .

– Thế Đình có sức thu hút như thế sao ?

– Mày đối diện với anh ta đi thì mày sẽ thấy tại sao các cô gái đều muốn làm người yêu của ảnh . Nhưng có một điều tao cần nói : Thế Đình không ăn chơi trác táng . Anh ta là người rất có tình có nghĩa .

– Mày quá mâu thuẫn rồi đấy Bửu Ngọc ạ . Nếu anh ta có bề dày thành tích thì mày phải biện hộ cho anh ta làm gì ?

– Người xấu đâu phải xấu hết , người tốt cũng đâu phải tốt hết . Nếu đã gọi là công việc là rồi thì đâu cần phải quan tâm đến chuyện riêng tư của người ta làm gì . Thế Đình có bao nhiêu cô bồ thì cũng đâu có ảnh hưởng đến chúng ta đúng không ? Hãy nhìn Thế Đình ở góc độ nhà kinh doanh thì mày sẽ thấy nhẹ nhàng hơn .

– Ok .

– Tao sẽ khuyên Lượng Tinh một cách tế nhị để nó không mù quáng .

Bửu Ngọc vừa dứt lời thì điện thoại của cô có tín hiệu . Cô vội vàng mở máy .

– Alô .

– Bửu Ngọc ! Em đi đâu vậy ? Sao không đến công ty ?

– Anh Hai ! sáng nay em có chút việc riêng cần giải quyết, nhưng em có xin phép rồi mà .

– Với ai ?

– Anh Vũ Hùng .

– Chiều nay em đi làm chứ ?

– Vâng .

– Vậy em ghé qua nhà lấy anh hai bộ hồ sơ xin việc của hai nhân viên mới giùm anh nghe . Anh để trên bàn làm việc ấy .

– Em biết rồi . Anh Hai ! Anh tuyển họ vào khâu nào vậy ?

– Anh đang dự định tìm một trợ lý .

– Anh đang dự định tìm một trợ lý .

– Có kết quả chưa ?

– Còn xem xét .

Bửu Ngọc nói nhanh

– Anh Hai , chiều nay em cũng có chuyện muốn nói với anh . Anh chờ em ở văn phòng nghe .

– Quan trọng không ?

– Rất ư là quan trọng .

– Thế thì chiều gặp lại .

– Chào anh .

Bửu Ngọc tắt máy, cô có vẻ suy nghĩ . Không ai có thể ngồi vào cái ghế trợ lý ngoài Như Thiên cả . Cô nhất định phải giúp Như Thiên cho bằng được .

Như Thiên nghiêng đầu

– Không có gì nghiêm trọng chứ ?

– À ....không....

– Hình như .....

Bửu Ngọc khỏa lấp

– Anh Hai tao gọi vì sáng nay không thấy tao thôi .

Cô đứng lên

– Mày ra ngoài một chút với tao được chứ ?

Thấy bạn ngần ngại, Bửu Ngọc kéo tay

– Đi đi ! Ra ngoài cho khuây khở một chút .

Như Thiên miễn cưỡng

– Để tao nói với mẹ một tiếng đã .

Bửu Ngọc bước theo bạn, cô đến bên bà Như Mai

– Bác ơi ! Bác cho Như Thiên ra ngoài với cháu nghen .

Đang rửa mấy cọng hành, bà Mai ngẩng đầu lên

– Hai đứa định đi đâu ?

– Cháu có việc muốn nhờ Như Thiên giúp đỡ .

– Thế à ? Vậy hai đứa cứ đi đi .

Như Thiên ôm vai mẹ

– Con ra ngoài mẹ nhé .

– Ừ ! Hai đứa đi đường cẩn thận đó .

Chỉ chờ có thế, Bửu Ngọc nắm tay bạn tung tăng . Sự vô tư của cô làm giảm đi nỗi lo trong lòng Như Thiên .

Như Thiên giật mình thức giấc, cô nhìn đồng hồ . Mới năm giờ sáng sao ? Sớm chán ! Như Thiên định dỗ lại giấc ngủ, giờ này sớm quá, thức làm gì ? Với lại cuộc phỏng vấn cho công việc tận chín giờ sáng lận . Cô lăn lăn qua rồi lăn lại . Cuối cùng phải bật dậy vì không thể nào ngủ được nữa . Như Thiên bỏ chân xuống giường, cô đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài đường . Mọi người còn dậy sớm hơn cả cô vì họ còn phải bươn chải cho cuộc sống của mình . Còn cô, hy vọng cuộc phỏng vấn hôm nay sẽ làm thay đổi cuộc đời cô . Những ngày qua long nhong, cô cũng thấy chán lắm rồi, nhưng cô không vì cuộc sống mà tự hạ thấp mình . Nếu việc làm đó không thích hợp thì cô sẽ không làm . Như Thiên quay lại giường . Mấy ngày nay, nụ cười của cô biến đâu cả rồi ? Một Như Thiên bướng bỉnh ngang tàng, vì cái gì mà trở nên trầm lặng thế ? Cuộc sống không có gì làm cho ta phải khép chặt cả . Ngoài kia còn có biết bao nhiêu con người khốn khổ hơn mình, sao họ vẫn ung dung sống để làm người không uổng phí .

Đôi mắt Như Thiên vô tình chạm phải cây vợt ở góc phòng . Gần tháng nay cô bỏ quên nó vì cô đâu còn tâm trí để mà chơi nữa . Như Thiên bước đến, cầm cây vợt lên xoay xoay . Và cô nhanh chóng quyết định : trở lại sân cầu lông . Ít ra nơi đó có thể đem đến cho cô sự thoải mái trong tâm hồn . Nghĩ là làm, Như Thiên thay nhanh bộ đồ thể thao, sau đó khoát vợt lên và rời khỏi phòng . Bước chân cô chưa qua được ngưỡng cửa thì nghe thấy tiếng hỏi

– Con đi đâu vậy Như Thiên ?

Cô quay lại

– Mẹ !

Bà Như Mai nhìn con

– Đến sân cầu lông à ?

– Dạ .

– Ừ, chơi thể thao thì sẽ được khoẻ khoắn hơn . Thôi con đi đi .

Như Thiên lễ phép

– Thưa mẹ con đi .

Cô chưa kịp quay lưng, bà Như Mai lại hỏi

– À, bao giờ con đi phỏng vấn vậy ?

– Dạ hôm nay .

– Mấy giờ ?

– Chín giờ mẹ ạ .

Như Thiên ôm vai mẹ

– Mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu, con tự biết lo mà .

– Làm sao không lo được khi nhày nào cũng nhìn thấy con buồn .

– Mẹ !

Như Thiên kêu lên

– Trễ giờ của con rồi đó .

Bà Như Mai cốc nhẹ lên đầu con gái

– Giỏi lảng tránh lắm .

Như Thiên né người, cô đẩy chiếc xe quen thuộc của mình ra ngoài . Quãng đường đến sân cầu lông cũng không xa lắm .

Đưa xe vào bãi, cô gật đầu chào người giữ xe rồi đi thẳng vào trong sân .

Vừa nhìn thấy Như Thiên, mọi người đều mừng rỡ

Như Thiên tươi cười

– Xin chào ! Mọi người khoẻ chứ ?

– Khoẻ thì khoẻ nhưng vắng Như Thiên thì quá buồn .

– Thật không ? Tôi nghĩ vắng tôi thì mọi người sẽ tiến bộ hơn chứ ?

– Bại trận liên tục thì có . Câu lạc bộ của chúng ta mới xuất hiện một thành viên cừ lắm . Cô ta lần lượt đánh bại mọi người và luôn cả chị Hạ Vy, tay vợt cừ nhất cũng bị cô ta đánh bại .

– Tuyển thủ nào vậy ?

– Không . Dân nghiệp dư . Cô ta tên Nguyệt Hoa , kiêu kỳ lắm ,đi đánh cầu lông bằng xe Toyota .

Như Thiên tò mò

– Hôm nay cô ta có tới không ?

– Ngày nào mà chẳng có mặt trong sân này . Không còn ai đối đầu với cô ta cả .

– Hay để em thử một lần xem sao ?

Như Thiên hỏi

– Chị Hạ Vy đâu ?

– Mới vào phòng thay đồ .

Một người trong nhóm chợt chỉ tay

– Chị Hạ Vy ra kìa .

Hạ Vy - tay vợt xuất sắc nhất của sân cầu - nghiêm trang

– Sao mọi người vẫn chưa khởi động ?

Như Thiên vượt lên trên .

– Chị Hạ Vy !

Sau phút ngỡ ngàng, Hạ Vy mừng rỡ

– Như Thiên ! Chị tưởng em giã từ nơi này rồi chứ ? Gần tháng nay không ai biết tin gì của em .

– Làm sao từ giã mọi người được chứ . Tại em có công việc riêng nên mới vắng mặt thôi . Hôm nay trở về, chị có hoan nghênh không ?

– Hoan nghênh chứ . Bọn chị luôn trông em .

– Nghe nói câu lạc bộ chúng ta có một đối thủ đáng gờm lắm phải không ?

Hạ Vy gật nhẹ

– Ừ . Cô ta thường đến đây với bạn trai của cô ta .

Chợt Hạ Vy nhìn về một hướng

– Mới nhắc đã thấy cô ta rồi kìa .

Như Thiên cũng nhìn theo .

– Hơi bị bốc đấy . Gã đàn ông đi bên cạnh là bạn trai của cô ta à ?

– Ừ .

– Trông hách đấy .

Máu bướng bỉnh trong người Như Thiên nổi dậy , cô đề nghị

– Hay là hôm nay chị để em tiếp họ cho .

Hạ Vy ngần ngừ

– Có được không ?

– Được hay không được, thử rồi mới biết .

Mọi người cùng góp ý kiến

– Mình tiếp họ nhiều lần rồi cũng không có gì thay đổi . Nhưng với Như Thiên thì khác, cô ấy khá hơn chũng ta mà . Chị cứ để cô ấy thử đi .

Hạ Vy còn đang chần chừ, thì Nguyệt Hoa đã đến bên .

– Chào Hạ Vy ! Hôm nay cô tiếp tôi nhé !

Nhìn vẻ mặt tự kiêu của Nguyệt Hoa cũng gã đàn ông bên cạnh cô ta, Như Thiên thấy ghét vô cùng . Cô bước lên chắn ngang Hạ Vy

– Tôi tiếp chị .

Nguyệt Hoa nhướng mắt

– Nhân vật mới à ? cô cười . Liệu có được không ?

Như Thiên khoanh tay

– Cứ thử đi .

Nguyệt Hoa quay sang người đàn ông bên cạnh mình

– Anh thấy sao, Thế Đình ?

Người đàn ông có cái tên Thế Đình nhún vai

– Tùy em, nhưng hãy nhớ, đây là tình thần thể thao chứ không phải để thắng thua .

– Nhưng không thắng thua thì không thú vị .

Như Thiên lên tiếng

– Chị ta nói cũng đúng đấy . Nhờ có thắng thua mới biết ai là người có tài thật sự .

Thế Đình khẽ nhìn Như Thiên một cái rồi quay đi . Bản tính háo thắng trẻ con thì làm nên gì chứ . Không chừng thất bại thảm hại rồi ê mặt .

Cái nhìn của Thế Đình, Như Thiên biết chứ . Cô mím môi " Ông dừng tự đắc như thế . Nếu chốc nữa bạn gái của ông thua thì ông nghĩ gì ?"

Hạ Vy vỗ tay làm hiệu

– Nếu Như Thiên muốn ra sân thì mau khởi động đi .

Mọi người tản ra cũng khởi động . Còn Nguyệt Hoa và anh chàng người yêu của mình thì trở về phần sân của mình .

Trong thâm tâm ai cũng lo cho Như Thiên vì cuộc chiến này cô là người bị đối phương hơi xem thường nhưng tất cả vẫn đang trong sự chờ đợi .

Mười phút khởi động xong, Như Thiên cầm vợt ra sân . Bên kia Nguyệt Hoa tự tin bởi cái siết tay ủng hộ của người yêu .

Trái cầu được giao lên, Nguyệt Hoa điêu luyện làm cho Như Thiên khá chật vật, nhưng chỉ mấy phút đầu thôi, khi Như Thiên định hướng được thì cô bắt đầu phản công . Kỹ thuật kèm theo sự thông minh vốn có của mình Như Thiên đã làm cho Nguyệt Hoa suýt ngã mấy lần . Tiếng reo hò của những người trong câu lạc bộ vang lên

– Giỏi lắm Như Thiên !

– Cố lên !

– Như Thiên chiến thắng !

Nguyệt Hoa rối trí, hướng đi của quả cầu không còn như lúc trước nữa . Và cuối cùng là một cú lượn người điệu nghệ, Nguyệt Hoa đã trượt dài trên sân . Như Thiên kết thúc một ván trong nỗi vui mừng của người trong câu lạc bộ .

Hạ Vy cũng đến ôm choàng Như Thiên

– Tay vợt của em có tiến bộ hơn trước nhiều rồi đó . Cám ơn em đã lấy lại thế đứng cho câu lạc bộ .

– Chị đừng nói thế . Em cũng là thành viên của câu lạc bộ mà .

Lúc này bên kia sân, Nguyệt Hoa tức tối ném cây vợt ra xa

– Tại sao lại như thế ?

Thế Đình bước ra

– Nguyệt Hoa !

Nguyệt Hoa níu lấy tay Thế Đình

– Không phải em thua đâu .

Thế Đình đỡ Nguyệt Hoa

– Em đứng dậy đi .

– Không, con nhỏ đó không thể thắng em được .

– Nhưng sự thật vẫn là sự thật . Chuyện thắng thua chỉ là bình thường, em không nên quan trọng quá .

– Sao lại không quan trọng được ? Con nhỏ đó đã làm bẽ mặt em .

Nguyệt Hoa bật dậy

– Không . Trận đấu chưa kết thúc . Hạ Vy ! Tôi muốn có một trận đấu công bằng hơn .

Thế Đình ngăn lại

– Nguyệt Hoa ! sao em nhất thiết phải làm như vậy ? Em nên nhớ, nếu em giỏi thì vẫn có người khác giỏi hơn em . Có tinh thần thể thao một chút đi . Chúng ta đang chơi thể thao chứ không phải ở đấu trường .

Đúng lúc Hạ Vy và Như Thiên đến . Nguyệt Hoa nhanh miệng

– Chúng ta đánh thêm một hiệp nữa .

Như Thiên lắc đầu

– Xin lỗi nghe, tôi không còn thời gian . Hay là vài ngày nữa tiếp tục đi .

Thế Đình đồng ý

– Phải đó, hôm nay đến đây được rồi .

– Hạ Vy bắt tay Thế Đình

– Chúng tôi về trước nhé !

Trước khi quay đi, Như Thiên còn nói đủ để Thế Đình nghe

– Cái nhìn của ông lúc nãy có ý nghĩa gì, ông hiểu rồi chứ ?

Thế Đình hơi giật mình . Cô bé này có thể hiểu thấu được cái nhìn của anh thì thật không pahir đơn giản đâu .

À ! Mà cô bé tên gì nhỉ ? Anh quên hỏi mất rồi .

Sự ngơ ngẩn của Thế Đình làm cho Nguyệt Hoa tức tối

– Đẹp chứ hả anh ?

Thế Đình ngơ ngác

– Em nói gì ?

Nguyệt Hoa nhếch môi

– Em muốn nói Như Thiên vừa xinh đẹp vừa có cá tính nữa .

– Cô bé ấy tên Như Thiên à ?

Nguyệt Hoa hét lớn

– Thế Đình ! Anh đang nghĩ gì vậy ?

Tiếng hét của Nguyệt Hoa quá lớn làm cho mấy người trên sân cầu gần đó tò mò quay lại . Thế Đình cũng ngỡ ngàng

– Em sao vậy ?

– Sao thì anh tự biết lấy . Ở với tôi mà hồn thả về nơi khác . Có phải anh kết con bé đó rồi không ?

– Anh không biết em nói gì .

Thái độ của Thế Đình càng làm cho Nguyệt Hoa tức tối hơn . Cô nắm lấy áo của Thế Đình

– Anh không được xem thường tôi .

Thế Đình bực bội

– Em đừng trẻ con quá vậy, Nguyệt Hoa . Nếu không muốn mọi người cười vào mặt thì em đừng có như vậy nữa .

– Anh ....

Thế Đình khoát tay

– Chúng ta về đi . Anh còn phải đi làm nữa .

– Nhưng em nói chưa xong .

– Em không được bình tĩnh, anh không muốn nói chuyện với em . Có gì thì gặp lại sau giờ trưa đi .

Bỏ mặc Nguyệt Hoa đứng đó, Thế Đình rời khỏi sân . Anh thấy quá ngán ngẩm với bản tính trẻ con vè bốc đồng của Nguyệt Hoa . Hai người mới cặp với nhau thôi mà cô đã muốn quản lý anh rồi . Chuyện tình này không thể kéo dài quá .

Riêng Nguyệt Hoa, cô cũng hơi lo sợ bởi cô quá rành Thế Đình, anh là người đàn ông đào hoa nên cô cũng không muốn mình là người bị bỏ rơi . Nguyệt Hoa dẹp tự ái sang một bên, cô lật đật chạy theo Thế Đình . Anh mà bỏ cô lại nơi đây thì ngày mai hai người hai ngả . Chuyện gì thì chuyện, không nên làm cho anh phật ý là tốt nhất . Cô sợ mất nha chứ anh không hề sợ mất cô .

Cộc...cộc...cộc...

Tiếng Thế Đình vọng ra

– Mời vào !

Nghe tiếng mở rồi tiếng bước chân nhẹ, Thế Đình vẫn không rời mắt khỏi màn hình vi tính . Anh nói

– Hồ sơ gì đó ? Cô để lên bàn giùm anh đi Anh Thục .

– Không có Anh Thục nào ở đây cả .

Thế Đình ngẩng đầu lên

– Là em hả ?

Bửu Ngọc tự nhiên ngồi xuống ghế

– Không cần biết ai bước vào văn phòng . Anh chỉ nghĩ có Anh Thục mà thôi .

– Em nói gì vậy ?

– Chứ không phải sao ? Ngoài Nguyệt Hoa ra anh còn bao nhiêu cô nữa cũng không liên quan gì đến em nhưng có một điều em cần nhắc nhở anh : đừng lên mù quáng trong tình yêu .

Thế Đình chau mày

– Em nói vậy là có ý gì ?

– Anh Hai thông minh mà .

– Không biết em nói gì nữa . Nhưng anh cũng cho em biết , anh Hai em yêu thì yêu nhưng không mù quáng . Tình yêu là tình yêu, công việc là công việc .

– Thế thì tốt .

Thế Đình đẩy ghế đứng dậy

– Em tìm anh có việc gì ?

Bửu Ngọc không vội trả lời, cô hỏi lại

– Hôm nay anh có cuộc phỏng vấn không ?

– Phải rồi ! Anh đang muốn tuyển chọn một trợ lý giỏi cho mình .

Thế Đình nhìn Bửu Ngọc nghi ngờ

– Sao em lại quan tâm đến chuyện này ? Hình như em có việc muốn nhờ anh ?

– Anh thông minh thật đó . Em nhờ anh lưu ý một cái tên .

– Cái tên ?

Thế Đình nhíu mày, Bửu Ngọc gật đầu

– Phải, em có nộp hồ sơ cho bạn em trong đợt tuyển chọn trợ lý lần này của anh . Cho nên ...

– Em muốn anh chọn bạn em ?

– Cũng có thể là như vậy . Nhưng em cho anh biết trước, chính em mới là người nhờ cậy anh, chứ nhỏ bạn em tuyệt nhiên không muốn vào nơi có người quen để làm việc .

– Người ta không muốn thì đừng có ép .

Bửu Ngọc hạ giọng

– Hàn Như Thiên là một người con gái mạnh mẽ, có tài và là người bạn tốt của em . Cuộc sống của Như Thiên không được như chúng ta nên em thương nó lắm . Tốt nghiệp ra trường, làm không đúng ngành của mình nên nó luôn chán nản . Hôm rồi gặp mặt nên em có ý giới thiệu Như Thiên vào làm trong công ty chúng ta . Anh Hai à ! Nếu có tuyển thì đừng bao giờ để Như Thiên biết anh là anh Hai của em nha .

– Tại sao vậy ?

– Tính Như Thiên tự ái ngút trời . Em nói dữ lắm nó mới để em nộp hồ sơ đấy .

– Nghe em nói thì cô bạn em cũng có cá tính đấy .

– Đương nhiên rồi . Hàn Như Thiên nổi tiếng bướng bỉnh và cứng đầu mà .

Bửu Ngọc nắm tay Thế Đình

– Anh Hai cố gắng giúp em nha . Em muốn Như Thiên và Lượng Tinh luôn ở gần bên em .

Thế đình có vẻ suy nghĩ

– Nếu thật sự cô bạn Như Thiên của em là một nhân tài và là người anh cần tìm cho công việc của anh thì anh không bỏ qua đâu .

– Cám ơn anh Hai .

Thế Đình giơ tay

– Ê ! Đừng vội cám ơn sớm thế . Anh chưa phỏng vấn mà . Biết đâu ...

Bửu Ngọc cắt ngang

– Nhưng em vẫn tin Như Thiên, tin nó đạt được những yêu cầu của anh . Em nhờ anh lưu ý cho thêm phần chắc chắn .

Thế Đình phì cười, anh trở lại bàn làm việc

– Vậy thì em chờ kết quả đi .

Bửu Ngọc có phần an tâm . Cô lúc nào cũng muốn Như Thiên vào Thế Kỷ làm việc, chỉ có chính nơi đây mới có thể cho cô trổ hết tài năng của mình thôi . Thêm nữa, Bửu Ngọc rất thương bạn, cô cũng muốn cho Như Thiên có một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc . Sự nói dối của cô mong được được Như Thiên thông cảm và đừng giận cô . Thật ra Bửu Ngọc không phải không biết tình Như Thiên nhưng cô đâu còn cách nào khác để giúp đỡ . Giấu sự thật được lúc nào hay lúc đó thôi .

Tần ngần Bửu Ngọc bước ra ngoài, nhưng cô chợt dừng lại

– Anh Hai ! Nguyệt Hoa đã là sự lựa chọn của anh chưa ?

– Sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện ấy ?

– Không . Tại lúc sáng này, trước khi đi làm mẹ có hỏi em . Hình như mẹ không thích Nguyệt Hoa cho lắm .

Thế Đình ngã người ra ghế

– Mẹ không thích, đó là quyền của mẹ .

– Nhưng anh có ý định chọn Nguyệt Hoa chưa ?

– Có thể có và cũng có thể không .

Bửu Ngọc nhăn mày

– Anh làm em khó hiểu quá .

– Thế thì đừng hiểu và đừng quan tâm nữa . Bao giờ anh tuyên bố với mọi người thì lúc đó anh đã chọn lựa .

– Nghĩa là Nguyệt Hoa chưa phải cô gái cuối cùng ? Vậy còn Anh Thục ? Mọi người trong công ty đang bàn tán chuyện giám đốc công ty vàng bạc đá quý Thế Kỷ và cô thư ký Anh Thục đấy . Họ cho rằng hai người đang cặp bồ với nhau .

– Anh không quan tâm . Có gì hay không có gì thì chỉ một mình anh biết mà thôi .

– Anh Hai ! Thật sự em không muốn có ý kiến gì về chuyện tình cảm của anh nhưng em sợ...sợ anh sẽ khổ vì nó . Trên đời này không có cái gì là không có cái giá của nó cả . Đừng để mẹ phải lo lắng nha anh Hai .

Thế Đình trầm giọng

– Có thể anh đã làm cho mẹ và em lo lắng nhưng anh biết anh đang làm gì .

Thế Đình vừa dứt lời thì có tín hiệu từ chiếc máy trên bàn làm việc . Anh ấn nút

– Tôi nghe .

Tiếng cô thư ký rất rõ

– Thưa giám đốc, đã đến giờ phỏng vấn .

– Cô nói Vũ Hùng chuẩn bị đi, tôi xuống ngay .

– Vâng !

– À, hồ sơ của Hàn Như Thiên hãy để cho tôi .

– Vâng !

Thế Đình tắt máy, anh nhìn Bửu Ngọc

– Sao hả ? Có chuyện gì nữa không ?

Bửu Ngọc lắc đầu

– Không .

– Vậy thì trở về phòng làm việc của mình đi . Anh không có thời gian để tiếp em nữa đâu .

Bửu Ngọc quay lưng

– Không cần anh đuổi, em chờ tin anh đó .

Thế Đình xếp lại mớ giấy tờ lộn xộn sau đó rời khỏi phòng làm việc của mình, bởi anh cũng muốn biết cô gái có cái tên Hàn Như Thiên có giống như lời Bửu Ngọc nói không ?

Buổi tuyển chọn trợ lý mới cho giám đốc công ty vàng bạc đá quý Thế Kỷ diễn ra trong bầu không khí hơi căng thẳng . Hồ sơ nộp vào là mười năm, sau gần một tiếng phỏng vấn, người vừa ý thì chưa một ai .

Thế Đình cảm thấy chán nản . Phải chăng sự đòi hỏi của anh là quá cao ? Nếu như sau buổi phỏng vấn này anh không chọn được một ai thì sao ? Tự nhiên Thế Đình cảm thấy nặng nề .

Ngồi kế bên, nhìn thấy gương mặt bạn, Vũ Hùng hỏi

– Mày không được khoẻ à ?

Thế Đình lắc đầu

– Không phải nhưng tự nhiên tao không còn cảm thấy hứng thú với cuộc phỏng vấn này nữa . Người trợ lý thật sự tao cần chẳng thấy đâu .

Vũ Hùng động viên

– Đừng nôn nóng, mới nửa chặng đường thôi mà . Tao tin mày sẽ tìm được người mà mày cần . Anh vỗ vai bạn . Cố lên đi !

Thế Đình gượng cười, anh nói

– Tiếp tục đi !

Những người kế tiếp lần lượt được gọi vào nhưng rồi Thế Đình cũng buông viết

– Quá độ .

Vũ Hùng cầm hồ sơ cuối cùng lên

– Hàn Như Thiên !

Anh gọi đến lần thứ ba cũng không có người bước vào . Thế Đình khoát tay

– Có lẽ họ bỏ cuộc rồi . Mình nghỉ đi .

Vũ Hùng và Thế Đình vừa dợm đứng lên thì cánh cửa phòng bật mở

– Tôi xin lỗi ...

Trước mặt hai người là một cô gái trẻ, áo quần lịch sự, khuôn mặt có hơi căng thẳng nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp và cương nghị . Cô ta bước đến

– Tôi còn thời gian không ?

Vũ Hùng nhìn cô gái

– Cô tên gì ?

– Hàn Như Thiên .

– Cô nhận giấy mời mấy giờ ? Sao giờ này cô mới tới ?

– Tôi xin lỗi ...

– Nếu ai cũng như cô thì làm sao còn nguyên tắc nữa ?

Như Thiên xoắn hai tay vào nhau, song cô ngẩng đầu lên

– Tới trễ là điều tôi không hề muốn nhưng nó đã xảy ra . Tôi biết tôi cũng không nên giải thích gì nữa, ông cho tôi xin lại hồ sơ đi .

Nãy giờ in lặng quan sát cô gái, Thế Đình trông thấy hình như cô ta có nét gì quen quen, anh đã từng gặp ở đâu rồi thì phải . Thế Đình nhíu mày cố nhớ...Khuôn mặt này, cũng bản tính này, với cái tên nữa ...Như Thiên . Phải rồi, chính là cô gái mà lúc sáng anh đã gặp ở sân cầu lông . Cô ta để lại một ấn tượng trong anh khiến anh không thể nào quên . Một Như Thiên đầy mạnh mẽ và ngang bướng .

Mải để đầu óc nghĩ lung tung, khi nghe Như Thiên nói lấy hồ sơ thì Thế Đình ngăn lại

– Khoan đã ! Cô nóng nảy như thế thì làm sao là được việc chứ ?

Như Thiên nhìn qua Thế Đình

– Tôi không cần thiết phải giải thích hay nói thêm với một người không hiểu lý lẽ . Chi bằng ngay từ đầu tôi không đặt chân vào đây thì hay hơn . Còn nếu đặt chân vào rồi, khó mà rút ra thì còn tệ hại hơn .

Thế Đình khoanh tay

– Khi đặt chân vào đây cô có lòng tin là sẽ được tuyển sao ?

– Việc gì tôi không có lòng tin thì tôi sẽ không bao giờ làm . Thú thật là tôi không muốn nộp hồ sơ vào đây đâu nhưng tôi tò mò muốn biết xem người chủ công ty này trọng dụng nhân tài như thế nào .

Vũ Hùng bỏ nhỏ vào tai Thế Đình

– Tao thấy cô ta là người mày đang tìm đấy, nhưng hình như....ngang bướng quá .

Thế Đình buột miệng

– Tao lại thích mẫu người như vậy .

Vũ Hùng nhìn bạn với cái nhìn đầy ý nghĩa, thấy vậy Thế Đình vội xua tay

– Cô ta thích hợp cho vai trò trợ lý của tao .

– Nghĩa là....

– Tao quyết định chọn cô ta .

Thế Đình quay sang Như Thiên

– Nếu chúng tôi đồng ý tuyển cô thì cô có nhận lời làm việc cho chúng tôi không ?

Như Thiên ngẫm nghĩ, cô trả lời

– Tôi e với bản tính của tôi, tôi sẽ không làm các ông hài lòng trong công việc .

Vũ Hùng nhíu mày

– Cô không nhận lời mời của chúng tôi à ? Cô có biết bao nhiêu người muốn vào Thế Kỷ làm việc mà không được không ? Cô có cơ hội sao cô không biết tận dụng nó ?

Như Thiên nhớ lại lời của Bửu Ngọc " Hiện tại không có việc làm mà còn làm cao nữa sao ? Mày đã hứa không để cho mẹ cô cực khổ kia mà". Nghĩ lại đi Như Thiên không có nơi nào có thể tin cậy bằng Thế Kỷ đâu "

Thế Đình lên tiếng

– Cô đã quyết định chưa ?

Như Thiên hơi ngần ngừ

– Các ông thật sự muổn tuyển tôi sao ?

– Đúng vậy . Tôi đang cần một người có năng lực như cô .

Như Thiên tròn mắt

– Sao ông biết được tôi có năng lực , khi tôi ....

Thế Đình biết được mình đã bị hớ, bởi vì anh biết được điều ấy là do em gái của anh nói . Thế Đình lảng đi

– Hồ sơ và học lực của cô đã cho tôi biết được điều đó .

Anh cố tình nhắc đến chuyện hồi sáng ở sân cầu lông

– Chúng ta đã gặp nhau hai lần, ít nhiều gì tôi cũng có thể suy đoán được mà . Tôi biết mình không chọn lầm người đâu .

– Ông nói gặp tôi hai lần nhưng tôi không thể nhớ được .

– Cô có quan tâm đến người khác đâu mà nhớ ? Lúc sáng này , ở sân cầu lông, cô đã thắng tuyệt đối một cô gái có tính kiêu kỳ .

– Ồ thì ra ông là bạn trai của cô gái đẹp có tên Nguyệt Hoa .

– Đúng vậy .

Như Thiên che miệng

– Xin lỗi nha . Tôi háo thắng thôi, ông không để bụng chứ ?

– Không có gì đâu . Ít ra cũng có người làm cho Nguyệt Hoa khâm phục .

Đứng ngeh mẩu đối thoại của Thế Đình và Như Thiên, Vũ Hùng chen vào

– Thì ra hai người quen nhau từ trước à ?

Như Thiên đính chính

– Tôi làm gì có diễm phúc quen được với một người như ông Thế Đình đây . Chúng tôi chỉ tình cờ biết nhau ở sân cầu lông sáng nay, phải không ông Thế Đình ?

Thế Đình nói với bạn

– Tao cũng tình cờ biết được Như Thiên còn là một tay vợt kỳ khôi . Cô ấy đã làm cho Nguyệt Hoa khóc sướt mướt tại sân cầu lông .

Vũ Hùng xoa hay tay vào nhau

– Tuyệt quá ! Vậy là hai người có duyên với nhau đấy .

Như Thiên không hài lòng

– Ông đừng nói như thế, tôi không muốn liên quan đến ai cả . Hôm nay tôi đến đây phỏng vấn cũng là do yêu cầu của một người, tôi không muốn phụ lòng người đó . Nếu các ông đồng ý tuyển tôi thì tôi sẽ cố hết sức giúp các ông bằng tất cả khả năng của mình .

– Được rồi . Tôi quyết định chọn cô thì tôi biết cô giúp được tôi mà .

Như Thiên để ý đến câu nói của Thế Đình

– Ủa ! Hai ông không phải là người bên bộ phận phỏng vấn tuyển nhân viên hả ?

Vũ Hùng chỉ

– Cô không biết ....

Thế Đình ngăn lại

– Giám đốc giao cho chúng tôi nhiệm vụ tuyển chọ trợ lý . Cũng may là trong số những người gởi hồ sơ đến có cô là người thích hợp . Nếu không buổi phỏng vấn hôm nay công cốc rồi .

– Nhân tài rất nhiều mà ông nói không tìm được người thì tôi không tin đâu, nhưng dù sao tôi cũng lấy làm vinh hạnh khi được các ông chọn . Bao giờ tôi có thể đi làm ?

– Đầu tuần sau .

– Vậy thì bây giờ tôi xin phép .

Như Thiên chưa kịp quay lưng thì Thế Đình gọi lại

– Như Thiên ! Mong hợp tác vui vẻ !

Như Thiên gật đầu nhưng cô không cười .Bởi cô biết khi đặt chân vào Thế Kỷ thì cô sẽ gặp không ít những khó khăn . Thứ nhất phải đối diện với gã giám đốc đào hoa mà Bửu Ngọc nói . Thứ hai còn bao nhiêu việc cô phải đương đầu với vì Thế Kỷ đâu phải là công ty bình thường . Và còn nữa, Nguyệt Hoa là một cô gái không dễ chịu chút nào .

Thôi thì vì cuộc sống cũng phải ráng thôi . Hàn Như Thiên ! Hãy dẹp tự ái sang một bên đi , để mẹ cô không còn lo lắng nữa . Nên bỏ ngoài tai tất cả những gì không quan tâm và suy nghĩ . Như Thiên rời khỏi công ty Thế Kỷ, tâm hồn cô được bình an đôi chút .

– Thưa mẹ con mới về !

Thế Đình bỏ cặp táp xuống bàn trước khi bước vào nhà . Thói quen của anh là nới lỏng cà vạt và buông người xuống xa lông một cách thoải mái .

Bà Bửu Lan ròi mắt khỏi màn hình ti vi, nhìn con trai

– Sao hôm nay con về trễ thế ?

– Có một vài công việc cần giải quyết sau giờ làm việc mẹ ạ .

– Nguyệt Hoa có gọi điện tìm con đấy . Hình như con bé có vẻ không vui .

Thế Đình thờ ơ

– Cô ấy lúc nào mà chẳng vậy .

– Con không quan tâm sao ? Nguyệt Hoa dù sao cũng là bạn gái con mà .

– Bạn gái thì lúc nào cũng làm nũng được sao ? Cô ta phải hiểu công việc của con chứ ?

Bà Bửu Lan nhíu mày

– Hai đứa lại có chuyện gì nữa à ?

Thế Đình thở ra

– Không có, nhưng con cảm thấy mệt mỏi .

– Chuyện tình cảm ư ?

– Cả công việc nữa mẹ ạ .

Bà Bà Lan sửa lại gọng kính trên mặt

– Không phải là con đã tuyển thêm nhân viên rồi sao ?

– Vâng, nhưng bắt đầu cuộc phỏng vấn mới là hôm nay .

– Kết quả ra sao ?

– Người được tuyển chọn làm trợ lý cho con lại là một cô gái . Cô ta là người thích hợp nhất trong số mười lăm người được phỏng vấn .

– Vậy biết được tin này chắc là Bửu Ngọc vui lắm .

– Con không biết người được tuyển chọn là bạn thân của Bửu Ngọc hay sao ?

Thế Đình vỗ trán

– Ồ, Bửu Ngọc có nói nhưng con đã quên mất .

Anh hỏi

– Mẹ biết Như Thiên à ?

– Có gặp được hai lần . Lúc nãy con bé có ghé qua đây tìm Bửu Ngọc . Như Thiên là một cô gái mạnh mẽ và đầy cá tính đó chứ ?

– Có thể . Con hy vọng cô ta là người được việc . Thế Đình nhìn quanh . Bửu Ngọc đâu mẹ ?

– Hình như nó nhận điện thoại của Vũ Hùng và đi rồi .

– Xem ra hai anh chị này tiến bộ khá nhanh đấy .

– Bửu Ngọc đã lớn rồi mà , nó có bạn trai cũng là chuyện bình thường thôi . Mẹ thấy Vũ Hùng là một người đàn ông tốt, mẹ rất yên tâm khi Bửu Ngọc quen với Vũ Hùng .

– Thì con có nói gì đâu .

– Vậy còn con ? Đến bao giờ mới là cho mẹ hết bận tâm về con ?

Thế Đình gãi đầu

– Mẹ....

– Mẹ không phản đối về sự chọn lưaj bạn đời của con nhưng mẹ không đồng ý khi con cứ cặp bồ lung tung hết cô này đến cô khác . Tình yêu không thể đùa giỡn được . Không những con làm cho người ta bị tổn thương mà một ngày nào đó con cũng sẽ bị tổn thương, thậm chí còn bị tổn thương rất nặng nữa . Con đã từng bị đau khổ vì tình cảm chưa ?

– Chưa yêu thì làm sao mà đau khổ hả mẹ ?

– Chưa một lần yêu sao ? Thế với Nguyệt Hoa, Ngọc Mai, Hà Trang, Anh Thục....tình cảm con dành cho họ là thứ tình cảm gì ?

Thế Đình thở nhẹ

– Biết nói thế nào cho mẹ hiểu và thông cảm đây ? Với họ, nói con không có chút tình cảm nào cũng không đúng mà nói con yêu họ cũng không đúng . Hai bên quen nhau đều tự nguyện, không ai ràng buộc ai cả . Cho nên chia tay cũng không bị tổn thương gì .

– Thế Đình à ! Con đã lớn rồi, nên chín chắn một chút đi còn phải cưới vợ cho mẹ có cháu ẵm bồng nữa chứ . Mẹ không thể tiếp tục chờ đợi nữa đâu nghe .

– Mẹ ơi ! Cho con thêm chút thời gian nữa đi .

– Không được .

– Nhưng con vẫn chưa tìm được một nửa của mình .

Bà Bà Lan nghiêm giọng

– Để con tiếp tục tìm, nay cô này mai cô khác, chẳng những con mệt mỏi phiền phức mà mẹ cũng mệt mỏi và phiền phức nữa . Mấy cô con quen có cô nào hiền thục đảm đang hiểu biết đâu . Cẩm Tú, Hà Trang chỉ biết se sua đua đòi, không tôn trọng người khác, đến mẹ còn không có chút nể nang . Còn Nguyệt Hoa và Anh Thục, hai cô gái này không đơn giản và dễ trị chút nào đâu, nhất là bản tính nhõng nhẽo của Nguyệt Hoa, khó coi vô cùng .

Thế Đình nhăn nhó

– Hầu như cô gái nào con quen mẹ cũng đều phê bình hết rồi . Vậy làm sao con chọn lựa được đây ?

– Mẹ thấy hãy để mẹ chọ lựa cho con thì tốt hơn .

– Con tưởng trong số các cô gái thì Anh Thục, Nguyệt Hoa là được đấy chứ ?

– Nếu con chọn một trong hai cô gái thì con sẽ phải hối hận .

– Tại sao ?

– Anh Thục và Nguyệt Hoa đều có tham vọng rất lớn .

– Mẹ nói đúng đấy .

Đi theo câu nói là Bửu Ngọc bước vào phòng khách . Cô ngồi xuống bên mẹ

– Anh có thể cặp bồ với họ nhưng cưới thì không nên .

Thế Đình trừng mắt

– Em biết giì mà nói ? Lo chuyện của em đi . Vũ Hũng nó không hiền đâu .

– Anh ấy không hiền nhưng anh ấy đáng tin cậy .

– Dữ ha ! Đúng là tình yêu có khác .

Bà Bà Lan vuốt tóc con gái

– Sao nói đi chơi mà về sớm vậy ?

– Tại chướng mắt nên con không còn hứng thú .

– Chuyện gì nữa ?

Bửu Ngọc bực bội

– Con và Vũ Hùng định vào phòng trà chơi, nhưng khi con ngừng xe lại, con thấy Nguyệt Hoa đang cười đùa ngả ngớn trong vòng tay của một người đàn ông không ra gì cả . Nếu để con bước vào, con sẽ không dằn được lòng mình nên con bảo anh Hùng chở con về .

ngừng một chút Bửu Ngọc nói tiếp

– Cho dù Nguyệt Hoa không phải là người yêu của anh nhưng cô ta đã cặp bồ với anh, cùng anh tay trong tay đi đây đi đó nên ít nhiều gì mọi người cũng biết . Nếu để họ hay bạn bè của anh nhìn thấy Nguyệt Hoa lẳng lơ như thế thì họ sẽ nghĩ như thế nào đây ? Anh Hai, mẹ không bằng lòng Nguyệt Hoa là đúng thôi, cả em nữa, em không chấp nhận Nguyệt Hoa vào vai trò chị dâu em .

Thế Đình so vai

– Anh không chối là đã từng cặp bồ với Nguyệt Hoa nhưng anh cũng chưa có ý định chọn cô ta . Nguyệt Hoa có cuộc sống như thế nào em không cần bận tâm là gì .

Bà Bà Lan phụ họa

– Những lời em con nói, con nên để ý một chút . Thường thì những người thành đạt không tránh khỏi dư luận đâu .

Thế Đình vuốt mặt

– Con hiểu rồi mẹ ạ .

– Đừng để ba con nơi suối vàng phải thất vọng vì con . Dòng họ An được củng cố hay mất đi đều là do con thôi .

Thế Đình lấy tay bóp trán . Anh cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng nặng hơn, không phải vì sự nghiệp gia đình mà vì chuyện tình cảm . Tại anh là đứa con trai duy nhất kế tục dòng họ An . Nếu anh không tìm được một người vợ cho mình, một nàng dâu cho mẹ thì sao nhỉ ? Đến lúc không có người nối nghiệp thì chuyện gì sẽ xảy ra ?

Thế Đình cảm thấy mệt mỏi vô cùng . Tình cảm là một chuyện rắc rối và đau đầu . Điệp khúc gia đình, mẹ anh cứ nhắc đi nhắc lại làm sao mà anh không bị chi phối chứ ? Anh đâu muốn là người đàn ông nổi tiếng trên phương diện tình cảm, chỉ tại anh chưa tìm được đối tượng cho mình thôi . Không biết đến bao giờ anh mới hết mệt mỏi vì nó ?

Thế Đình cung đâu sung sướng gì khi phải là người thay đổi người tình như thay áo . Phải làm người sống không thật với lòng mình thì vô cùng nặng nề . Nhưng bản tính đào hoa của anh có thay đổi được không ?

Bửu Ngọc khều nhẹ anh Hai

– Anh Hai ! Anh không sao chứ ?

Thế Đình lắc đầu

– Anh không sao .

Bửu Ngọc nghiêng đầu

– Nhưng em thì thấy khuôn mặt của anh không còn thần sắc và còn mệt mỏi nữa . Anh không buồn khi mẹ và em đều phản đối những cô bạn gái của anh đó chứ ?

– Không.

– Thế anh có tính gì không ?

– Tính gì là tính gì ?

– Sự chờ đợi của mẹ, không lẽ anh định để mẹ chờ dài cổ ?

– Anh...

– Hay là để em giúp anh nha . Nhưng anh phải thay đổi mình, không đào hoa nữa .

– Chuyện này...Tình cảm không thể nói giúp là giúp được đâu, mà có giúp cũng không được gì . Anh cám ơn mọi người đã quan tâm nhưng tình cảm hãy để cho người trong cuộc vẫn tốt hơn .

Thế Đình xỉ trán Bửu Ngọc

– Em đó, hãy cố mà giữ lấy Vũ Hùng đi . Nó là người đàn ông tốt và cũng là người chồng tốt sau này đó . Không cần phải lo cho anh đâu .

Bà Bà Lan lên tiếng

– Bửu Ngọc có thể không lo nhưng mẹ thì vẫn phải lo . Hai con là con của mẹ, chừng nào hai con chưa ổn định cuộc sống gia đình thì chừng đó mẹ vẫn chưa yên tâm .

– Mẹ....

Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo vang, cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người . Bửu Ngọc nhanh tay nhấc ống nghe

– Alô .

Đầu dây bên kia là giọng một cô gái

– Bửu Ngọc . Là tao đây .

– Lượng Tinh !

– Ừ .

– Sao gọi khuya vậy ?

– Tại tao nôn nóng muốn biết kết quả cuộc phỏng vấn của công ty hôm nay . Như Thiên được chọn chứ ?

Bửu Ngọc đùa

– À ! Thì ra là mày muốn biết chuyện của Như Thiên, không phải muốn nghe tiếng nói của anh Hai tao sao ?

Lượng Tinh ré lên

– Mày nói gì vậy ?

– Không phải à ?

– Thôi đi con khùng ....Mày còn nói bậy, tao cúp máy đó .

Bửu Ngọc cười

– Cúp đi, xem ai ấm ức cho biết .

Lượng Tinh tức lắm nhưng cô không thể làm gì được . Tin tức về công việc làm của Như Thiên quan trọng hơn, dẹp tự cái sang một bên, Lượng Tinh hạ giọng

– Tao năn nỉ mày mà, cho tao biết kết quả đi . Như Thiên có được nhận vào làm trong Thế Kỷ hay không rất quan trọng đối với tao đấy .

– Thôi được, tao không làm khó mày . Như Thiên được tuyển vào làm trợ lý rồi đấy .

– Ồ ! Đúng là tin mừng, tin mừng .

Bửu Ngọc gọi

– Này, mày không sợ sao ?

Lượng Tinh không hiểu

– Sợ gì chứ ?

– Như Thiên giỏi hơn mày, và Thế Đình sẽ bị cướp đi .

Câu nói của Bửu Ngọc làm Lượng Tinh suy nghĩ, không phải cô cũng có ý muốn theo đuổi Thế Đình sao ? Nhưng cô tin Như Thiên không phải là loại người đó . Lượng Tinh trả lời

– Việc gì tao phải sợ khi Như Thiên là bạn và cũng sẽ là đồng nghiệp của tao .

– Nói thì phải nhớ nha . Sau này mà có sự hờn giận hay ghen tuông gì thì cũng đừng gọi tao nghe .

– Ok .

– Còn gì nữa không ?

Lượng Tinh trách

– Mày không muốn nói chuyện với tao à ?

Bửu Ngọc lấy tay che miệng

– Mày nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi ?

– Ấy chết ! Tao vô ý quá . Xin lỗi nghe .

– Con người mày vô ý từ hồi nào đến giờ lận mà .

– Bye ! Chúc ngủ ngon .

– Ngủ ngon .

Bửu Ngọc gác máy , cô nhìn anh Hai nheo mắt

– Một người ngưỡng mộ anh hỏi thăm anh .

Thế Đình ơ hờ

– Ai vậy ?

– Lượng Tinh .

Thế Đình liền xua tay

– Em thôi đi, để anh yên với .

– Nhưng nhỏ hỏi thăm anh trên danh nghĩa một nhân viên hỏi thăm ông chủ thôi mà, có gì đâu mà sợ như vậy ? Có tịch rục rịch à ?

Thế Đình bật đứng dậy

– Không nói với em nữa, anh đi nghỉ đây ! Mẹ nghỉ sớm .

Bà Bửu Lan với theo

– Thế Đình, con đói không ? Để mẹ bảo dì Năm hâm nóng thức ăn cho con ?

– Không cần đâu mẹ . Con đã dùng cơm với khách rồi .

Bà Bà Lan nhìn theo dáng con trai, chép miệng

– Anh con có vẻ ốm đi nhiều .

– Tại anh Hai lăng nhăng nhiều quá thôi, bị mấy cô làm phiền cũng đủ mệt . Bao giờ anh Hai ổn định với một người thì mới thay đổi chính mình được . - Bửu Ngọc trấn an - Nhưng mẹ cũng không cần phải lo cho anh Hai nhiều như thế đâu, anh ấy lớn, anh ấy tự biết mình mà .

Cô dìu mẹ đứng lên

– Con đưa mẹ về phòng . Mọi chuyện không thể nói hết đêm nay đâu .

– Con cũng nên nghỉ sớm . Ngày mai còn phải đến công ty nữa .

– Dạ .

Một đêm dài trôi qua .

oOo

Chưa kịp ngồi vào bàn thì Anh Thục đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ dồn, cô nhíu mày

– Ai mà gọi đến sớm vậy nhỉ ?

Nhưng Anh Thục cũng vội vã nhấc ống nghe

– Alô . Công ty vàng bạc đá quý Thế Kỷ nghe đây .

– Là tôi .

Nhận ra giọng nói quen thuộc, Anh Thục hạ giọng

– Tổng giám đốc !

– Chút nữa cô thông báo mọi người vào phòng họp công ty nhé !

– Thưa vâng .

Tiếng cúp máy khô khốc làm Anh Thục thấy hơi lo lắng . Chuyện gì nữa đây ? Cô sợ nhất là có những cuộc họp khẩn cấp và bất ngờ như thế này . Lúc đó giám đốc An Thế Đình có khuôn mặt thật là khó coi . Và cuộc họp hôm nay chắc cũng không ngoại lệ đâu .

Nhìn lại đồng hồ, cũng đã đến giờ làm việc rồi . Thay vì ngồi suy nghĩ, cô đi thông báo cho mọi người để mọi người chuẩn bị tinh thần thì tốt hơn .

Anh Thục mở cửa phòng bước ra ngoài thì gặp ngay Vũ Hùng . Cô gọi

– Phó giám đốc !

Vũ Hùng đứng lại

– Chuyện gì vậy ?

– Giám đốc vừa gọi điện đến thông báo mọi người vào phòng họp...sao tôi thấy lo quá .

– Vậy cô gọi tôi là để muốn biết chuyện gì phải không ?

– Vâng .

Vũ Hùng đùa

– Nếu tôi nói là tôi không biết thì sao ?

Khuôn mặt Anh Thục xìu xuống

– Thì bọn tôi tự lo lấy vậy . Giám đốc nắng mưa cũng đã quen rồi . Tôi xin lỗi vì đã làm phiền phó giám đốc .

Anh Thục dợm bước thì Vũ Hùng gọi lại

– Này !

– Phóc giám đốc dặn dò gì ạ ?

– Cô là ơn đừng có một phó giám đốc hai phó giám đốc giùm tôi có được không ? Gọi như thế, tôi nghe sao xa lạ với mọi người .

– Phó giám đốc lại khó khăn nữa rồi . Tôi gọi đúng với xưng danh mà . Nếu phó giám đốc không muốn làm Bửu Ngọc buồn thì đừng làm khó tôi .

Vũ Hùng giơ tay

– Thôi được, thôi đươc, các cô muốn gọi sao thì tùy . Nhưng cuộc họp sáng nay không có gì đâu, nói mọi người đừng quá lo lắng .

Thấy Anh Thục vẫn chưa hiểu lắm , Vũ Hùng nói thêm

– Có thể giám đốc muốn giới thiệu với mọi người trợ lý mới của mình .

Anh Thục thở phào

– Cám ơn phó giám đốc .

– Không có gì . Thôi cô lo công việc của mình đi .

Anh Thục quay lưng, Vũ Hùng đứng nhìn theo, trong anh có rất nhiều suy nghĩ " Chẳng lẽ Anh Thục cũng có mặt trái như Bửu Ngọc nói ? Vẻ dịu dàng sợ sệt kia là một thứ vũ khí vô cũng độc hại ? " Rồi anh lại lắc đầu " Không đâu, Anh Thục không phải như phải đâu, làm chung với nhau bấy lâu, chẳng lẽ mình không hiểu Anh Thục ? Nhưng cũng có thể mình chưa hiểu hết thì sao ? "

– A ! Em bắt gặp rồi nha, Anh Hùng đang thơ thẩn người khác . Em méc Bửu Ngọc cho coi .

Giật mình, Vũ Hùng quay lại, anh đùa

– Em nỡ sao ?

– Sao không chứ ? Bửu Ngọc là bạn thân của em . Trái tim anh không chung thủy thì em có quyền lên tiếng để lấy lại sự công bằng cho bạn .

– Bửu Ngọc lúc nào chẳng có sự công bằng . Anh nghĩ nên lấy lại sự công bằng cho em thì đúng hơn đó, Lượng Tinh .

Lượng Tinh không hiểu

– Em cũng cần sự công bằng nữa sao ?

– Ừ . Em không thấy ganh tị với Anh Thục và người trợ lý mới à ?

– Anh muốn nói Hàn Như Thiên ? Vậy thì anh sai rồi . Như Thiên rất xứng đáng ngồi vào cái ghế trợ lý ấy bởi Như Thiên có năng lực và bản lĩnh vốn có của người làm kinh doanh, bọn em không thể so sánh được . Em và Bửu Ngọc không tranh đua vấn đề ấy . Còn Anh Thục, em không cần thiết phải ganh tị, chị ấy sẽ không đạt được những gì chị ấy mong muốn nếu như thủ đoạn của chị ấy bị lột trần .

Vũ Hùng nhíu mày

– Em biết gì phải không ?

Lượng Tinh nhún vai

– Không biết gì cả .

– Em nói dối .

Vũ Hùng chợt nghiêm giọng

– Lượng Tinh ! Nếu em biết mà em không nói thì em là người có tội đấy .

– Nhưng chuyện của Anh Thục đâu liên quan gì tới em ?

– Nói thế mà nghe được ư ? Em là nhân viên công ty, em cũng có một phần trách nhiệm nếu như có chuyện gì đó xảy ra . Anh còn chưa tính đến em là bạn thân của Như Thiên và Bửu Ngọc . Thế Đình thì như một người anh của em nữa .

Ngừng một chút Vũ Hùng nói tiếp

– Mấy lúc gần đây anh nghe nhiều tin đồn lắm rồi . Bây giờ anh chỉ muốn xác minh sự thật .

Lượng Tinh khoanh tay

– Thôi đươc, em chỉ tình cờ biết được Anh Thục có quan hệ bộ ba với Nguyệt Hoa bạn gái của giám đốc và người đàn ông có tên Chánh Hạo . Họ thường xuyên gặp gỡ ở hồ bơi Phú Thọ .

Vũ Hùng lẩm nhẩm

– Anh Thục, Nguyệt Hoa, Chánh Hạo...họ có quan hệ gì ?

– Đương nhiên không phải là tình yêu rồi . Vì cả Nguyệt Hoa và Anh Thục đều để ý giám đốc An Thế Đình .

– Thế em co giống như Anh Thục và Nguyệt Hoa không ?

Lượng Tinh bất ngờ

– Anh hỏi gì kì vậy ?

Cô có vẻ giận

– Em vào Thế Kỷ không vì cái gì cả .

– Vậy thì tốt .

Lượng Tinh bực bội bỏ đi .

Thật ra là Vũ Hùng hỏi không phải là không có nguyên do . Công ty vàng bạc đá quý này không chừng sẽ hỗn loạn lên vì tình cảm cho mà xem . Nhưng ai biểu An Thế Đình đào hoa quá mà chi . Cô nào cũng muốn yêu cả . Như anh đây, một cô còn đủ chết rồi chứ nói chi nhiều cô . Mà thôi chuyện ai người nấy lo đi . Dây vào tình cảm thì anh không muốn dính tới . Còn chuyện công ty, Thế Đình là bạn cũng như anh em vậy . Anh nhất định không để cho Thế Kỷ bị người ta phá hoại đâu .

Vũ Hùng quay trở về phòng mình . Trên hành lang anh gặp Thế Đình . Hai người bạn khoác vai nhau một cách thân mật . Thế Đình hỏi

– Ăn sáng chưa ?

– Mày mời tao à ?

– Có thể . Nhưng không phải là bây giờ . Nhân viên đang ở phòng họp chờ tao và mày .

Đang đi, Vũ Hùng bỗng đứng lại

– Hãy nói thật đi, tại sao mày lại ưu ái cô trợ lý mới như vậy ? Họp hành rình rang....hay là ...

Thế Đình nhìn bạn

– Mày nghĩ đi đâu vậy ? Tao chỉ muốn giới thiệu để mọi người làm quen và cùng hợp tác tốt trong công việc thôi .

– Ngoài ra không có ý gì khác à ?

– Không . Mày quá hiểu tao mà .

– Đúng, vì hiểu mày nên tao mới lo cho mày nè . Lúc nào cũng phụ nữ vây quanh, coi chừng mày chết vì mĩ nhân kế đấy . Mỗi cô làm một câu chuyện thì coi như là mày tiêu đời .

Thế Đình tự tin

– Không có chuyện đó đâu .

– Ở đời, ai hiểu hết chữ ngờ . Nguyệt Hoa, Anh Thục rồi đến Lượng Tinh, Như Thiên....Tao còn chưa tính đến số cô ở vòng ngoài . Số mày không thọ không nổi rồi .

Thế Đình cười

– Mày nói sao nghe thấy ghê quá . Hiện tại ngoài Nguyệt Hoa ra tao đâu có cô bạn gái nào khác . Anh Thục, Lượng Tinh và Như Thiên, họ chỉ là nhân viên mà thôi .

– Mày nghĩ vậy nhưng họ đâu nghĩ vậy . Những câu quan tâm vô tình của mày làm họ ước mơ .

Thế Đình nhún vai

– Biết sao hơn . Họ yêu tao là quyền của họ, tao đâu thể cấm cản được ?

Vũ Hùng nghiêm giọng

– Tao chỉ muốn nhắc nhở mày đừng có mà dây vào con gái nhiều quá . Nếu không hậu quả không lường trước được đâu . Vua chúa ngày xưa mất nước vì mĩ nhân đó .

– Biết rồi . Cám ơn mày đã nhắc nhở, tao luôn ghi nhớ, thằng bạn tốt ạ .

Những câu nói đầy ẩn ý của mình không biết Thế Đình có hiểu không ? Nhưng Vũ Hùng cũng có chút lòng tin vì Thế Đình là An Thế Đình, không phải là người đàn ông nào khác .

Mẩu đối thoại của hai người tạm ngưng vì trước mặt họ, cửa phòng họp đã hiện ra .

Thế Đình đoán bên trong có lẽ nhân viên cũng đang thắc mắc về cuộc họp khẩn cấp này . Anh ung dung đẩy cửa bước vào theo sau là Vũ Hùng với khuôn mặt nghiêm trang và lạnh lùng .

Nhìn khắp một lượt các dãy ghế, Thế Đình mới ngồi vào vị trí của mình . Cạnh anh có hai ghế trống, một được Vũ Hùng kéo ra còn một để nguyên .

Cả gian phòng im lặng, Vũ Hùng chưa kịp ghé tai bạn nói nhỏ thì cửa phòng bật mở, một cô gái còn rất trẻ ung dung bước vào .

– Tôi xin lỗi....

Trong phòng họp có người rất ngạc nhiên vì không biết cô gái này đóng vai trò gì trong cuộc họp hôm nay , có người thì mỉm cười như hiểu cô gái vừa bước vào là gì rồi .

Thế Đình ra dấu chỉ vào ghế bên cạnh mình

– Cô ngồi đi !

Cô gái tự tin ngồi vào cái ghế còn trống bên cạnh Thế Đình trước rất nhiều đôi mắt tò mò lẫn ganh tị .

Đợi cho cô gái yên vị, Thế Đình mới bắt đầu cuộc họp . Giọng anh vang vang và nghiêm nghị

– Mở một cuộc họp khẩn cấp như thế này tôi biết mọi người cũng hoang mang lắm, nhưng thật ra cũng không có gì quan trọng lắm đâu . Trước khi tôi đi vào phần đề chính, tôi thay mặt công ty cám ơn mọi người đã nhiệt tình cộng tác và làm tốt công việc, đem lại không ít thành công trong thời gian qua . Nhờ mọi người mà Thế Kỷ mới có được ngày hôm nay, tôi hy vọng mọi người hãy cố gắng và tiếp tục phấn đấu hơn nữa để Thế Kỷ được tiến xa hơn trên thương trường khu vực cũng như quốc tế .

Một tràng vỗ tay lớn vang lên, ánh mắt Thế Đình lấp lánh . Đợi cho tiếng ồn ào dịu đi, anh mới nói tiếp

– thời gian qua, như mọi người thấy đấy , công việc ở công ty thì ngày một gấp rút mà tôi thì đâu phải thần thánh gì . Công việc quay tôi một cách chóng mặt không còn chút thời gian, tôi thấy mình như rã rời cho nên tôi đã quyết định tuyển chọn thêm trợ lý làm cánh tay phải cho tôi . Và trong cuộc tuyển chọn ấy, tôi đã chọn được một người . Hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người : Cô Hàn Như Thiên là trợ lý mới của tôi .

Như Thiên đứng lên trong tràng pháo tay là cho cô thấy ngượng ngùng . Còn Bửu Ngọc và Lượng Tinh thì nheo mắt trêu ghẹo .

Như Thiên cúi đầu trốn tránh

– Xin mọi người chỉ dạy thêm .

Thế Đình đứng lên

– Mọi người hãy làm quen với Như Thiên và cùng hợp tác tốt .

Phòng họp bắt đầu xôn xao, người thì thầm khe ngợi tuổi trẻ tài cao và cũng có người trề môi không hài lòng cho lắm . Nhất là cử chỉ của Anh Thục, nếu ai tinh ý một chút thì sẽ thấy khuôn mặt của cô không được vui , đôi mắt thì tối sầm lại .

Ở đâu lại xuất hiện con nhỏ trợ lý này vậy chứ ? Khuôn mặt xinh đẹp và thông minh là cô đã thấy dị ứng rồi .

Từ lâu im lặng trong khuôn khổ làm việc, không phải là cô hài lòng với nó mà là sự chịu đựng để đạt đến mục đích của mình .

Anh Thục và người đàn ông tên Chánh Hạo thèm khát vàng và tiền trong Thế Kỷ này lâu lắm rồi . Cô muốn có nó để có một cuộc sống ung dung và thoải mái hơn bởi đó là thiên đường của riêng cô . Còn Nguyệt Hoa chỉ là một con cờ khờ khạo trong mục đích của cô và Chánh Hạo mà thôi . Anh Thục khôn ngoan lấy lòng mọi người bằng nét dịu dàng và sâu sắc trong công việc chứ có ai ngờ đâu đó là cả một âm mưu ghê gớm .

Thế Kỷ đang chuẩn bị ra mắt khách hàng một lô hàng có giá trị tầm cỡ . Và cũng trongc ơ hội này, Thế Kỷ muốn tham gia một cuộc triển lãm quốc tế về mẫu mã đẹp của nó . Tham vọng của Thế Kỷ quá lớn nhưng tham vọng của Anh Thục cũng không phải là nhỏ . Cô muốn lô hàng đầu tiên của Thế Kỷ sẽ là của cô và Chánh Hạo . Đang lúc kế hoạch sắp sửa thành thì Thế Đình lại đưa về một con bé trợ lý, mà nhìn khuôn mặt thì không dễ đối phó . Anh Thục mặc kệ, sự chịu đựng của cô như thế là quá đủ rồi. Để đạt được mục đích của mình, cô không ngại đạp lên những người vô tội mà đi đâu . Tàn nhẫn mới thành công chứ .

Đang miên man với nhiều dự tính thì tiếng gọi của Vũ Hùng làm Anh Thục giật mình . Cô bối rối

– Phó giám đốc....

– Cô không sao đấy chứ ?

– Không sao .

– Tôi tưởng giám đốc tuyển trợ lý mới làm cô buồn vì không có công việc làm chứ ?

Anh Thục lắc đầu

– Có thêm một người đỡ thêm một phần công việc, năng suất sẽ tăng lên, có lợi cho công ý, sao tôi lại buồn ?

– Vậy là tôi đã hiểu sai rồi .

Thế Đình vỗ vỗ tay

– Thế nhé ! Làm quen như thế cũng đủ rồi . Bây giờ mọi người hãy trở về công việc của mình đi .

Nhân viên lục đục kéo nhau ra khỏi phòng họp . Trước khi đi, Thế Đình còn nói với Như Thiên

– Cô sang văn phòng tôi nhận việc ngay nhé .

– Vâng .

Đợi Thế Đình đi khuất, Lượng Tinh và BỬu Ngọc chạy đến bên bạn

– Ê ! Vậy là chúng ta được gặp nhau thường xuyên nhé !

Bửu Ngọc nghiêng đầu

– Tao thấy hình như giám đốc coi trọng mày .

Như Thiên nhún vai hờ hững

– Thế à ! Mày có cảm giác như vậy, còn tao thì không . Tao chỉ hy vọng làm tốt được công việc được giao mà thôi . Ngoài ra, tao không muốn dính tới vụ tai tiếng nào cả . Mới bước vào phòng họp tao nhận thấy một bầu không khí không dễ thở chút nào .

Bửu Ngọc ôm vai bạn

– Suy nghĩ nhiều mà làm gì . Tại họ ngạc nhiên vì người trợ lý mới quá trẻ đẹp thôi . Hãy đê cho họ công nhận tài năng của mày đi .

Lượng Tinh phụ hoạ

– Phải đó . Vàng thật đâu sợ thử lửa . Mày có tài thật sự nên giám đốc mới chọn mày, còn ai nói gì mặc họ .

– Chứ không phải tao được chọn một cách dễ dàng là nhờ người quen lên tiếng à ?

Bửu Ngọc và Lượng Tinh giật mình, nhưng hai cô vội khỏa lấp ngay :

– Bọn tao chỉ là một nhân viên quèn thì làm gì được .

– Cái đó còn phải hỏi lại . Giám đốc công ty, tao đã từng biết đã từng gặp mặt, còn phó giám đốc Vũ Hùng không xa lạ với mày chứ Bửu Ngọc ? Nhưng thôi, chuyện đó tao chưa nói bây giờ đâu . Đợi dịp khác đi . Dù sao tao cũng phải cám ơn hai đứa bây đã nhiệt tình vì tao .

Cô vỗ vai bạn :

– Hẹn cuối giờ gặp lại . Tao phải về văn phòng đây .

Như Thiên quay lưng, bỏ lại bao nỗi thắc mắc trong lòng Bửu Ngọc và Lượng Tinh . Con nhỏ này moi đâu ra tin nhanh vậy ?

Đứng trước tấm bản màu xanh có hàng chữ "Phòng giám đốc", Như Thiên cũng hồi hộp lắm . Nhưng vốn bản tính cứng rắn, cô không cho mình sợ .

Tại sao phải sợ khi chính công ty đã tuyển chọn cô vào làm ? Họ chọn cô nghĩa là họ có niềm tin với cô .

Như Thiên mím nhẹ môi, cô đưa tay lên gõ vào cánh cửa .

Cộc ... Cộc ... Cộc ...

Bên trong, một giọng nói trầm vọng ra :

– Mời vào !

Như Thiên vặn nhẹ nắm cửa, cánh cửa bật ra . Cô bước hẳn vào bên trong, căn phòng làm cô thấy nhẹ thở hơn bởi nó không sặc mùi nóng bức .

Thế Đình ngồi sau một dàn máy tính, anh có vẻ bận rộn với công việc của mình . Vẫn không ngẩng lên, anh ra hiệu .

– Cô ngồi đi !

Như Thiên ngồi xuống cái ghế duy nhất đối diện với Thế Đình và chờ đợi .

Có khoảng thời gian, cô tranh thủ ngắm mọi vật trong phòng và ngắm cả vị giám đốc của mình .

Căn phòng giản dị, nhưng vẫn tôn lên vẻ oai nghiêm của Thế Đình . Anh ngồi đó với một dáng vẻ ông chủ đầy bản lĩnh .

Vị giám đốc trẻ đẹp trai đầy bản lĩnh của "Thế Kỷ" quả không ngoa .

Thế Đình có một nét đẹp quyến rũ của một người đàn ông . Mái tóc bồng, vầng trán cao thông minh, khuôn mặt hình chữ điền, đôi mắt sáng ... Nói chung, tất cả nét đẹp của một người tài tử đều gộp lại ở anh .

Rất tiếc, Như Thiên chưa thấy được nụ cười của Thế Đình . Đã một lần cô gặp anh, nhưng vì anh đi chung với một người con gái kiêu ngạo, nên cô không thèm nhìn tới .

Còn hôm nay thì khác . Anh làm cho cô thật bất ngờ . Bởi anh là giám đốc danh tiếng của công ty vàng bạc đá quý "Thế Kỷ" .

Như Thiên tự nhiên thấy vị nể anh, một người đàn ông đầy tài năng .

Ngắm anh rồi cô lại giật mình . Sao cô có thể suy nghĩ về anh nhỉ ? Khi anh chỉ đơn thuần là cấp trên của mình thôi .

Như Thiên xấu hổ cúi xuống nhìn đôi bàn tay trong thừa thãi cả mình . Cũng đúng lúc, Thế Đình ngưng tay, ngẩng lên :

– Đã để cô chờ lâu phải không ? Nhưng khi tôi đang làm việc, thì tôi không thể ngừng được .

Như Thiên giả lơ :

– Không có gì đâu . Bây giờ, ông có thể phân việc cho tôi được rồi đó .

Thế Đình nhíu mày :

– Cô ham muốn làm việc đến như thế sao ?

– Tôi làm việc ăn lương, thời gian là vàng bạc đối với những người có đầu óc kinh doanh . Tôi không muốn có lời ra tiếng vào đối với tôi . Cho nên, khi tôi nhận tiền, thì tôi phải làm việc xứng đáng với đồng tiền tôi nhận .

– Cô lý luận sắc bén lắm . Nhưng con gái, đừng nên lý luận quá, con trai không thích đâu .

– Liên quan gì đến công việc hôm nay chứ ?

– Không liên quan thật, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi .

Như Thiên xẵng giọng :

– Cám ơn .

Thế Đình không muốn có một không khí căng thẳng, nên anh cười cười :

– Đừng vội khó chịu chứ ! Nếu cô không thích thì tôi không nói .

– Tôi có một yêu cầu : Giữa tôi và ông, ngoài công việc ra, xin ông đừng có ý kiến gì thêm nữa .

– OK . Giờ chúng ta bắt đầu công việc được chứ ?

Như Thiên nghiêm trang :

– Tôi chờ nghe .

Thế Đình đặt ra trước mặt Như Thiên một xấp giấy tờ dày cộm :

– Đây là tất cả những gì liên quan đến công việc cô đang làm . Cô hãy xem cho kỹ để dễ dàng thích ứng với công việc hơn .

– Vâng .

– Nếu có gì không hiểu, cô cứ hỏi tôi .

– Vâng .

Thế Đình nhìn Như Thiên chợt hỏi :

– Ngoài từ "vâng" ra, cô không còn từ nào để nói để trả lời à ?

– Thưa giám đốc, tôi đang tuân thủ vai vế của một nhân viên ạ .

Thế Đình biết Như Thiên chống đối ngầm với mình . Còn anh thì không có cách nào để bắt chẹt, bởi Như Thiên đã thi hành đúng vai trò của một nhân viên : Lắng nghe và thưc hiện .

Thế Đình không thích lắm phong cách này của Như Thiên . Mẫu người của cô không để ai sắp đặt . Anh thích cô là chính cô, một Như Thiên bản lĩnh và tự tin giống như ngày đầu cô đến công ty phỏng vấn vậy .

Thế Đình hắng giọng :

– Công việc của một trợ lý đòi hỏi phải tự tin, nắm bắt nhanh nhẹn, cho nên cô cần phải thể hiện tính cách thật của mình : Bình tĩnh và tự tin trước công việc và tình huống . Tôi không cần lúc nào cũng "vâng vâng, dạ dạ", cô hiểu không ?

– Vâng .

– Cho dù cô không thích, tôi cũng nói . Tôi hài lòng con người của cô hôm phỏng vấn hơn . Như thế cô mới đúng là một Như Thiên .

Như Thiên gật đầu :

– Tôi hiểu ý giám đốc . Bây giờ, tôi xin phép ra ngoài nhé .

Thế Đình khoát tay :

– Không cần đâu . Bàn làm việc của cô cạnh đây thôi .

Vừa nói, anh vừa đứng dậy, tiến về phía vách tường bên tay phải . Cánh cửa bật ra, Thế Đình né người sang một bên :

– Bàn làm việc của cô, tôi cho bố trí ở đây cho tiện việc trao đổi hơn . Cô thấy thế nào ?

Như Thiên quan sát căn phòng nhỏ, hình như nó mới được thiết kế để dành riêng cho cô thì phải .

Như Thiên chạm nhẹ tay lên bàn, hơi mát lan tỏa . Cô hài lòng :

– Cám ơn giám đốc .

– Nơi đây dành riêng cho cô, cô muốn trang trí thế nào tùy thích .

Nhìn khắp một lượt, Như Thiên quay lại :

– Tôi có được tiếp bạn ở đây không ?

– Nếu bạn của cô là Bửu Ngọc và Lượng Tinh .

Như Thiên tròn mắt :

– Sao ông biết họ là bạn tôi ?

– Vì tôi là giám đốc .

– Thế ông có thiên vị không ?

Thế Đình lắc đầu :

– Không . Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc . Cho dù cô có là người yêu của tôi, tôi cũng không nương tay .

Như Thiên đỏ mặt :

– Sao ông lại mang tôi ra làm thí dụ ? Nếu cô Nguyệt Hoa của ông biết sẽ không vui đấy .

Cô làm bộ tảng lờ, bỏ mớ giấy tờ lên bàn sau đó kéo ghế ra .

Thế Đình hiểu chớ, nhưng anh đã giấu đi nụ cười . Đến bây giờ, anh vẫn chưa hiểu tại sao anh nhận Như Thiên vào cái ghế trợ lý .

Anh biết chắc một điều, đó không phải vì Như Thiên là bạn của em gái anh .

Trái tim hoang tưởng của Thế Đình hình như đang dạo khúc nhạc đầu thì phải . Nhìn Như Thiên một lần nữa, Thế Đình mới quay bước .

– Chúc cô sớm hòa hợp với công việc !

Cánh cửa đóng lại sau lưng Thế Đình, Như Thiên mới thở phào . Và cô bắt đầu những trang giấy đầu tiên

Buổi tối, đến sân cầu lông là thói quen của Như Thiên . Bây giờ tạm ổn định công việc rồi cũng vậy . Dù là một ngày bận rộn với công việc mệt mỏi, cô cũng không cho phép mình nghỉ .

Hôm nay cũng vậy . Cả ngày bị quay cuồng khi theo chân giám đốc đến nhiều nơi . Mệt vô cùng, nhưng cô cũng phải đến sân cầu lông . Vì chỉ nơi đó mới làm cho cô thoải mái tâm hồn thôi .

Trút khỏi người bộ đồ dài, Như Thiên thấy nhẹ nhõm . Cô đang loay hoay tìm đôi giày cho mình, thì có tiếng chuông cổng dồn dập .

Tính cô cũng hay hết hồn . Cô sợ nhất là những tin tức không hay, bất ổn . Với lại mẹ cũng vừa rời khỏi nhà kia mà .

Không thể chần chừ được, Như Thiên lao vội ra ngoài . Hy vọng mọi việc không như cô nghĩ .

Kéo cánh cổng vừa bật mở, còn kèm theo một tràng cười dài, Như Thiên nghiêm mặt :

– Tụi bây quá đáng lắm nghe .

Cô gái ngồi trên xe hất mặt :

– Bộ mày đang chờ chàng à ?

Như Thiên nổi quạu :

– Chờ chàng cái con khỉ . Tụi bây có biết cách nhấn chuông gọi cửa của tụi bây làm người khác phải đứng tim không ? Cũng may là mẹ tao không có nhà, nếu không bà cũng phải chết đứng vì tụi bây .

Nghe Như Thiên tuôn một hơi, cô gái ngồi phía sau xe xuống giọng :

– Bọn tao chỉ đùa thôi, nhưng đâu biết cách đùa ấy tệ hại đến như vậy . Chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi, mày đừng hình sự mà .

Như Thiên bỗng cao giọng :

– Hai đứa bây đi đâu đây ?

– Bửu Ngọc rủ tao đến chỗ mày cùng đi ăn .

– Sao tự nhiên tốt đột xuất vậy ?

– Nói một câu giận hết sức . Tao và Lượng Tinh từ nào tới giờ không tốt à ?

Như Thiên liếc hai bạn, cô kéo rộng cổng :

– Vào đi, hai ... bà chằn !

Bửu Ngọc chạy xe vào trong sân, cô đá chống :

– Bác gái đi đâu rồi à ?

– Ừ . Mẹ tao đi thăm một người bạn cũ .

– Chỉ còn mình ở nhà ?

– Chứ mấy mình .

Lượng Tinh ngắm bạn :

– Hình như mày cũng chuẩn bị đi đâu ?

– Tao đến sân cầu lông .

– Thế còn chuyện đi ăn ? Hay là nghỉ một buổi đi ?

Như Thiên lắc đầu ngay :

– Không được . Nếu có muốn ăn thật như vậy, thì tụi bây theo tao đến sân cầu lông đi .

– Chi vậy ?

– Đợi tao chơi xong rồi đi ăn .

– Trời ơi ! Thật sự mày không nghỉ được à ?

– Không .

Bửu Ngọc chen vào :

– Bộ mày không biết tính nó giống tính anh Hai tao sao, Lượng Tinh ? Không thể thay đổi được gì, thì tao và mày đành theo nó vậy . Bấy lâu nghe nó chơi cầu lông, nhưng tao và mày chưa tận mắt xem . Hôm nay có cơ hội, ngu gì bỏ lỡ .

Như Thiên vỗ tay :

– Bửu Ngọc nói phải đó . Vào trong sân cầu lông, biết đâu mày đăng ký theo tao thì sao .

– Hứ ! Tao đâu thích thể thao .

Như Thiên bỏ nhỏ :

– Biết đâu hôm nay tụi bây sẽ gặp đối thủ của tao .

Cô mỉm cười rồi quay lưng :

– Chờ tao chút nha !

Nhìn theo dáng bạn, Lượng Tinh lầm bầm :

– Thấy ghét !

Bửu Ngọc lắc đầu . Thật tình hôm nay cô tìm Như Thiên đi ăn chỉ là một lẽ thôi . Còn việc cô muốn biết quan hệ giữa anh Hai cô và Như Thiên như thế nào rồi ? Công việc ra sao ?

Ở công ty thì không tiện gặp gỡ . Bởi Bửu Ngọc sợ Như Thiên sẽ biết cô là em gái Thế Đình . Bản thân cô cũng biết, chuyện này không thể nào giấu lâu được, nhưng đến đâu hay đến đó . Cô hy vọng Như Thiên sẽ không giận cô, bởi việc làm của cô là xuất phát từ tình bạn .

Lượng Tinh khều bạn :

– Ê ! Mày có thấy dạo này Như Thiên thay đổi không ?

Bửu Ngọc nhướng mắt :

– Thay đổi ? Mà thay đổi gì ?

– Khó chịu hơn và có vẻ chững chạc hơn .

– Thì mày cũng biết nó đang làm gì rồi . Trợ lý của giám đốc thì phải có phong cách vậy chứ sao . Mày cũng thấy rồi đó, anh Hai tao đâu dễ chịu chút nào .

– Ý tao muốn nói là từ lúc vào "Thế Kỷ" cho đến giờ, Như Thiên càng ngày càng giống anh Hai mày .

Bửu Ngọc gục gặc :

– Ừ há . Mày nói, tao mới để ý .

Cô hỏi bạn :

– Mày suy nghĩ gì ?

Lượng Tinh im lặng, đôi mắt cô chợt xa xôi . Suy nghĩ gì à ? Cô suy nghĩ nhiều lắm chứ .

Lượng Tinh cũng có ghen hờn với Như Thiên . Cô vào "Thế Kỷ" trước Như Thiên, nhưng người được mọi người yêu thương lại là Như Thiên .

Cô ganh tỵ với nét đẹp và bản lĩnh của bạn . Như Thiên không màu mè, mọi cái ở cô đều đơn giản . Cả Thế Đình - giám đốc công ty - cũng buột miệng khen Như Thiên, làm Lượng Tinh phải nhói lòng .

Giác quan thứ sáu cho cô biết, trong Thế Đình đã có sự thay đổi nhỏ . Anh đã có một chút tình cảm dành cho Như Thiên rồi .

Lượng Tinh vỡ mộng rồi sao ? Cô thất bại và cô sẽ là người đứng bên lề tình cảm của người khác ?

Không thể như thế được . Lượng Tinh hiểu được mục đích của mình khi đặt chân vào "Thế Kỷ" . Sự tiến thân của cô sẽ không quan trọng, cái quan trọng là con tim của An Thế Đình kìa .

Bửu Ngọc nhìn bạn :

– Mày suy nghĩ gì mà im lặng thế ? Tao chỉ muốn biết : nếu anh Hai tao và Như Thiên có một mối quan hệ tốt đẹp, thì mày có tán đồng và ủng hộ không ?

Cuối cùng rồi Lượng Tinh cũng có câu trả lời . Thì ra Bửu Ngọc chọn Như Thiên chứ không phải chọn cô . Vậy mà cô ngu ngơ nghĩ rằng Bửu Ngọc chỉ giúp bạn trong tình yêu thương mà thôi .

Lượng Tinh nhếch môi :

– Tao và Như Thiên đều là bạn của mày, tại sao mày thiên vị vậy ? Mày thà chọn Như Thiên cho anh mày chứ không chọn tao .

Bửu Ngọc thở hắt ra :

– Mày nói đi đâu vậy ? Tao không có sự chọn lựa nào cả . Người chọn là anh Hai tao kìa .

Cô đặt tay lên vai bạn :

– Mày đừng buồn khi tao nói lên sự thật . Mày không hợp với anh Hai tao đâu . Đừng nên hoài vọng để rồi phải đau khổ .

Lượng Tinh bỗng lạnh lùng :

– Đau khổ hay không đau khổ, đó là chuyện của tao, tao không mượn mày khuyên nhủ . Và tao cũng không muốn mày có ý kiến trong chuyện của tao .

– Lượng Tinh ! Không vì tình cảm mà tình bạn sức mẻ chứ ?

– Mày yên tâm .

– Dù sao đi nữa, tao cũng mong mày có suy nghĩ đúng đắn . Mày là cô gái tốt, tao hy vọng mày sớm tìm được tình yêu đích thực cho mình .

– Cám ơn .

Lượng Tinh đứng lên bước ra ngoài, đúng lúc Như Thiên ra tới :

– Ê ! Đi đâu vậy ?

Lượng Tinh nói, nhưng không quay lại :

– Gia đình tao tìm tao có việc gấp . Tao không thể đi với mày và Bửu Ngọc được . Chúc vui vẻ !

– Ơ ...

Lượng Tinh khuất sau cánh cửa, Như Thiên quay sang Bửu Ngọc :

– Lượng Tinh giận tao hả ?

– Không có đâu .

– Thế ...

Bửu Ngọc khoát tay :

– Gia đình nó gọi điện có việc gì đó, tao không rõ . Nhưng thôi, đừng để ý nữa . Bây giờ đi được chưa ?

Như Thiên nhìn đồng hồ rồi gật đầu :

– Ừ .

Hai cô gái ra xe, Như Thiên vô tư bên lời nói của bạn . Còn Bửu Ngọc, tâm trạng cô nặng nề và nhiều suy nghĩ . Cô sợ Lượng Tinh sẽ làm việc hồ đồ, sẽ đánh mất đi một tình bạn tốt đẹp .

oOo

Khi Như Thiên và Bửu Ngọc đến sân cầu lông thì hình như những người trong câu lạc bộ đã có mặt đầy đủ . Hạ Vy là người nhận ra Như Thiên trước, cô chạy lại :

– Sao đến trễ thế ?

– Xin lỗi, em có một chút việc .

Như Thiên nhóng vào trong :

– Đông đủ rồi hả chị ?

– Ừ, chỉ chờ mình em thôi .

Hạ Vy gật đầu chào cô gái bên cạnh Như Thiên như muốn hỏi . Hiểu ý, Như Thiên liền giới thiệu :

– Đây là Bửu Ngọc, nhỏ bạn thân của em .

Cô quay sang Bửu Ngọc :

– Còn đây là chị Hạ Vy, trưởng nhóm trong câu lạc bộ .

Hai người lại một lần nữa gật đầu chào nhau . Hạ Vy thân thiện .

– Em đã từng đến những nơi này chưa ?

– Dạ chưa . Hôm nay là lần đầu tiên .

– Môn cầu lông này cũng dễ chơi lắm . Vừa có lợi cho sức khỏe, cũng vừa là thú tiêu khiển . Ở câu lạc bộ này, Như Thiên là người chơi cừ nhất . Mỗi lần có đối thủ mạnh, chính Như Thiên là người cứu nguy cho câu lạc bộ . Hôm nay, em có dịp nhìn thấy cô ta trổ tài rồi đấy .

Như Thiên lắc đầu :

– Chị đừng thổi phồng em quá có được không ?

– Nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy mà .

Bửu Ngọc cười, cô câu cổ bạn :

– Tao đang thật lòng tin những lời chị Hạ Vy nói đấy . Tao chơi thân với mày bấy lâu, bộ tao không biết mày sao ?

Ba cô gái vừa đi vào sân vừa nói chuyện vui vẻ . Đang đi, bỗng Như Thiên khựng lại :

– Gặp phải oan gia nữa rồi .

Bửu Ngọc hỏi :

– Mày nói gì vậy ?

– Người không muốn gặp mà cứ gặp phải .

Hướng mắt theo tầm nhìn của Như Thiên, Bửu Ngọc phát hiện Thế Đình, giám đốc công ty vàng bạc đá quý "Thế Kỷ" và cũng là anh Hai cô, đang đi bên cạnh Nguyệt Hoa . Hai người cùng vận đồ thể thao, trông cũng hợp đấy chứ .

Bửu Ngọc hơi lấy làm lạ . Anh Đình có chơi môn cầu lông bao giờ đâu, thế anh ấy vào đây làm gì ? Chẳng lẽ chỉ để đi theo người đẹp ? Như thế thì cũng hơi quá đáng đấy !

Bửu Ngọc định không muốn gặp Thế Đình ở nơi này . Không phải vì sợ đối diện với Nguyệt Hoa, mà là ...

Hai bên cùng gặp nhau ở điểm đến, không muốn thì cũng giáp mặt rồi . Như Thiên gật đầu chào Thế Đình theo phép lịch sự, Bửu Ngọc đứng một bên với đôi mắt bâng quơ, còn Hạ Vy thì vui vẻ :

– Xin chào . Hai người lúc nào cũng đẹp đôi cả .

Nguyệt Hoa kênh kiệu như không nhìn thấy ba người . Cô quay sang hướng khác vờ ngắm cảnh, ngắm người . Chỉ có Thế Đình là đáp lại, anh nhìn Bửu Ngọc đùa :

– Chào cô Vy ! Hôm nay có thêm một đối thủ mới nữa à ? Như thế thì làm sao bọn này địch lại .

Hạ Vy cười :

– Vẫn chỉ mình Như Thiên thôi đấy chứ . Còn đây là Bửu Ngọc, bạn thân của Như Thiên . Cô ấy đến để cổ vũ cho bạn mình .

– Thế à !

Anh chìa tay :

– Hân hạnh có thêm một người bạn . Chào cô Bửu Ngọc .

Bửu Ngọc tỉnh bơ :

– Không dám, chào giám đốc . Ông cũng biết chơi những trò chơi này nữa sao ? Theo tôi được biết, thì ông không hề biết đánh cầu lông .

– Vậy là cô lầm rồi .

Hạ Vy xen vào :

– Bửu Ngọc à ! Thế Đình cũng là một người đánh cầu cừ lắm đấy .

– Nhưng em chưa thấy .

Thế Đình nhướng mắt :

– Chờ mà xem đi .

– Hứ !

Anh quay sang Như Thiên .

– Tôi có một đề nghị .

– Ông nói đi .

– Hôm nay, chúng ta đánh ăn thua với nhau đi .

– Nghĩa là sao ?

– Vẫn giờ giấc y như cũ . Nhờ các cô trong câu lạc bộ làm trọng tài . Tôi, cô, Hạ Vy và Nguyệt Hoa đánh cặp với nhau . Ai thua thì người đó sẽ đãi một chầu ăn .

Như Thiên có vẻ suy nghĩ, song Nguyệt Hoa đã vội lên tiếng :

– Cô sợ à ?

Bửu Ngọc nhanh miệng :

– Không biết ai sợ ai . Cô và ông Đình chuẩn bị đãi một chầu ăn là vừa .

Đến lúc này, Nguyệt Hoa mới để ý đến Bửu Ngọc, cô cũng hơi ngạc nhiên :

– Cô cũng đến nơi này sao ?

– Bộ chỉ có chị là đến được ư ?

– Không phải . Tôi hơi lấy làm lạ vì theo tôi biết, cô không thích thể thao .

– Chị nghe ai nói vậy ?

– Anh Đình ! Anh ấy ...

Bửu Ngọc chặn ngang :

– Khoan đã ! Tôi muốn đính chính lại . Anh ta không hề biết tôi thích gì và không thích gì cả .

– Nhưng hai người ...

Bửu Ngọc kéo tay Như Thiên :

– Tao không muốn nghe những chuyện không đâu, vào trong kia đi .

– Ơ ...

Đi theo đà kéo của bạn, Như Thiên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn hỏi :

– Mày sao vậy ?

Bửu Ngọc cộc lốc :

– Không sao hết .

– Mày không thích đối diện với Thế Đình à ?

– Thích hay không thích không còn là quyền của tao .

Chợt Bửu Ngọc nhìn bạn :

– Tao nhớ mày không ưa gì Thế Đình mà, thậm chí còn ghét cay ghét đắng, thế sao ...

Cô nheo mắt :

– Hay tại làm việc chung với nhau một thời gian thấy hợp nhau rồi ?

– Mày nói nhăng nói cuội gì đó ? Hừ ! Tại tao không muốn là người mất lịch sự thôi .

– Vậy à !

Như Thiên bực bội :

– Mày đừng giở giọng đó với tao nữa .

Bửu Ngọc tiếp tục trêu :

– Nếu muốn kết thân với ông ta thì hỏi tao nè .

– Điên khùng !

Như Thiên cầm vợt đi vào sân . Nguyệt Hoa nhìn theo, vội hỏi Thế Đình :

– Bửu Ngọc là em gái của anh, sao hôm nay cô ta có vẻ lạ lùng vậy ? Y như người xa lạ .

Thế Đình nhún vai :

– Ai mà biết . Con gái lúc nắng, lúc mưa .

Thật ra anh biết tại sao Bửu Ngọc làm vậy . Vì cô sợ Nguyệt Hoa làm lộ quan hệ giữa cô và anh thôi . Nhưng chuyện này cũng không thể giấu mãi được .

Nếu một ngày nào đó, Như Thiên biết sự thật công ty cô đang làm là của anh trai Bửu Ngọc, thì lúc đó anh sẽ đứng ra giải thích . Bởi anh nhận Như Thiên vào làm không phải vì sự quen biết của em gái anh, mà là chính năng lực và bản lĩnh thật sự của Như Thiên .

Cô như là thiên thần hộ mệnh của anh vậy . Từ ngày cô vào làm cho đến giờ, công ty vàng bạc đá quý "Thế Kỷ" luôn nhận được đặc ân của khách hàng . Gần đây, "Thế Kỷ" còn tham dự những chương trình triển lãm và được sự đánh giá cao .

Thế Đình hài lòng lắm .Từ sự nghi ngờ và thiếu thiện cảm, anh đặt niềm tin vào Như Thiên . Cô không những tài giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, mà còn có sự sáng tạo và cái đầu thông minh .

Cho dù bây giờ ai nói gì nói, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Thế Đình vẫn luôn bênh vực Như Thiên . Rất tiếc, hai người cộng tác tốt, nhưng vẫn chưa thể là bạn của nhau . Bởi vì trong mắt Như Thiên, anh vẫn chưa tin được .

Nguyệt Hoa đập mạnh lên vai Thế Đình :

– Anh nghĩ gì nữa rồi ? Lúc này, em thấy anh lạ lắm nghe .

Thế Đình giả lả :

– Lạ là sao ?

– Hình như anh không còn là anh nữa .

– Hay nói đúng hơn chính lúc này, anh mới thật sự là anh . Anh đang sống thật với mình .

– Đừng nói với em, trái tim anh đang thay đổi .

– Anh có yêu bao giờ đâu mà thay đổi .

– Anh ...

Nguyệt Hoa bặm môi :

– Em không muốn anh thân thiện với cô gái nào khác, kể cả Anh Thục và nhất là Như Thiên .

– Em lấy quyền gì ?

– Bạn gái anh .

Thế Đình phì cười :

– Không ai có quyền với anh, trừ bản thân anh thôi . Và em cũng vậy .

Anh chợt nghiêm mặt :

– Đừng làm những việc ngu xuẩn nhé . Nếu không, em sẽ hối hận .

Thế Đình bỏ đi, Nguyệt Hoa chỉ biết hậm hực nhìn theo .

Điều gì đây ? Cô sắp mất anh ư ? Không thể để điều đó xảy ra được, và không ai có quyền cướp Thế Đình của cô đi .

Nguyệt Hoa ném ánh mắt khó chịu lẫn căm tức về phía Như Thiên . Đừng hòng !

Nhìn Như Thiên với nhiều đường vợt điêu luyện và đẹp mắt, Bửu Ngọc thích thú vô cùng . Cô không ngừng vỗ tay la lớn .

– Hay lắm ! Cố lên Như Thiên .

Và Bửu Ngọc cũng không khỏi bật cười khi Nguyệt Hoa và anh Hai Thế Đình phải chật vật chạy theo những quả cầu của Như Thiên và chị Hạ Vy .

Hôm nay, cô cũng được biết một bí mật nữa . Anh Hai Thế Đình biết đánh cầu mà cô không hề hay .

Tay vợt của anh cũng cứng đấy chứ . Nếu nhìn theo con mắt kiểu nhà nghề, thì anh Thế Đình không thua Như Thiên đâu .

Bửu Ngọc chau mày, sao thế nhỉ ? Chẳng lẽ anh ấy muốn mình thua ? Nhưng thua thì có lợi ích gì ?

Một giây suy nghĩ, Bửu Ngọc chợt "à" lên . Cô đã hiểu rồi . Thì ra anh Thế Đình có âm mưu .

Ghê gớm thật ! Nguyệt Hoa, Anh Thục kề bên mà vẫn chưa chịu còn đèo bồng nữa .

Nhưng anh Hai có biết không nhỉ ? Như Thiên đâu phải là người dễ chinh phục, huống chi Nguyệt Hoa luôn là người kề sát bên .

Bửu Ngọc chép miệng . Nếu quả thật anh Hai có tư tưởng như vậy, thì cô phải làm sao đây ?

Nói đúng ra, anh Hai không phải là người tệ hại trong chuyện tình cảm . Nhưng ... anh không rạch ròi trong ranh giới tình bạn và tình yêu . Đối với cô gái nào, anh cũng ân cần và quan tâm . Có thể vì lẽ đó mà họ tưởng anh yêu .

Bửu Ngọc chống cằm . Như Thiên là người bạn cô thương yêu và quý mến nhất . Cô không đồng ý mọi người xúc phạm đến Như Thiên, kể cả anh Hai cô .

Nếu anh Hai cô quan tâm bằng một trái tim chân thành, thì cô sẵn sàng ủng hộ, còn bằng không thì chẳng nói đến gì cả .

Bửu Ngọc ngồi đó, nhưng cô mãi đeo đuổi theo suy nghĩ riêng của mình, không hay trận đấu giữa bốn người đã kết thúc . Đến khi có cái đập nhẹ lên vai, cô mới giật mình .

– Ủa ! Xong rồi ư ?

Như Thiên nheo mắt :

– Mày đến đây để xem bọn tao đánh cầu hay đến đây để mơ mộng về chàng của mày ? Nếu biết trước đây là một sự nhàm chán đối với mày, thì tao không mời mày đi đâu .

Bửu Ngọc cười giả lả :

– Kết quả sao rồi ?

Như Thiên nhún vai không nói . Cô quay sang Hạ Vy :

– Thế nào hả chị ?

Hạ Vy nhìn Thế Đình :

– Xin lỗi anh nhé, Thế Đình !

– Không có gì . Thắng thua là chuyện thường tình mà thôi .

Bửu Ngọc reo lên :

– Ôi ! Như Thiên đã thắng rồi . Hay quá !

Cô ôm bạn xoay tròn làm Như Thiên phải la lên :

– Buông tao ra ! Mày không định giết tao bằng cách này chứ ?

Buông bạn ra, Bửu Ngọc cười hì hì :

– Tại tao mừng quá thôi .

– Mừng cái gì ?

– Vì tao đã có lộc ăn

Như Thiên nổi quạu :

– Ăn, ăn cái con khỉ . Không ăn gì hết .

Cô xách vợt đi ra khỏi sân, làm Bửu Ngọc không biết chuyện gì . Cô hết nhìn Thế Đình, Hạ Vy, rồi mới chạy theo bạn .

– Ê, cái con kia ! Sao tự nhiên nổi khùng bất tử vậy ?

– Ừ, tao khùng đó thì sao ? Mày còn đi theo tao làm gì nữa .

Bửu Ngọc kéo tay bạn :

– Như Thiên ! Mày không có sao đấy chứ ?

– Sao là sao ?

– Mày thắng trận, đáng lẽ mừng mới phải .

– Nhưng mà thắng không vinh quang .

Như Thiên ngồi bẹp xuống nền xi măng, khuôn mặt cô không lấy làm dễ coi .

– Thế Đình đã nhường tao .

– Nhường mày ?

– Ừ . Ông ta đánh rất giỏi, nhưng ông ta đã nhường tao thắng .

– Hai người kia có biết không ?

Như Thiên lắc đầu :

– Họ không biết đâu .

– Vậy thì chẳng có gì phải ái ngại cả . Ai bảo ông ta nhường mày chi .

– Nhưng đối diện với Thế Đình, tao thấy mình tệ quá . Ông ta nhường tao thắng, thì ông ta sẽ có dịp cười tao .

– Tao nghĩ không có đâu .

Như Thiên hỏi bạn :

– Sao mày biết ? Mày hiểu ông ta sao ?

– Chút chút . Dù gì tao làm ở "Thế Kỷ" cũng lâu . Thế Đình là người quân tử, không tiểu nhân đâu .

Bửu Ngọc nhíu mày :

– Nhưng tao hơi lấy làm ngạc nhiên là tại sao Thế Đình lại nhường mày ? Trong khi tính ông ta thắng thua cả với nữ hay nam đều là chuyện rạch ròi . Thế Đình mà nương tay, thì trừ phi ...

Cô bỏ ngang câu nói làm Như Thiên tròn mắt :

– Trừ phi gì ?

– Thế Đình bắt đầu có tình cảm với mày .

Bửu Ngọc vừa dứt lời, thì Như Thiên như nhảy dựng .

– Đừng điên khùng .

– Tao chỉ suy đoán thôi mà .

– Suy đoán gì kỳ vậy . Lỡ Nguyệt Hoa nghe được, không phải mày đã hại tao sao . Làm ơn cho tao xin cuộc sống bình yên đi Bửu Ngọc . Mới vào làm ở "Thế Kỷ" thôi, bộ muốn tao mất việc lắm sao ?

– Tao nói mày không có gì phải sợ người khác cả . Với Nguyệt Hoa cũng thế . Thế Đình có tình cảm với ai, yêu ai, không ai có quyền xen vào . Nếu tình yêu đã đến, thì mày có tránh né cũng không khỏi . Nói thật, tao cũng đang chờ xem đây .

Như Thiên thở dài :

– Với người đàn ông nào, mày có thể nói điều đó, nhưng với Thế Đình thì đừng nên . Tao và ông ta là kẻ thù của nhau .

– Thì chờ đi .

– Ông ta mà yêu tao được mới lạ .

Bửu Ngọc hất mặt :

– Chầu ăn thì sao đây ?

Như Thiên uể oải :

– Tao không đi đâu . Hay là mày đi với mọi người đi .

– Vậy sao được . Mày không đi thì tao cũng không đi . Mỗi lần chạm mặt với Nguyệt Hoa là tao muốn gây lộn .

– Đừng ghét người nhiều như thế, kẻo người lại ghét mình .

– Tao cóc sợ .

– Thế bây giờ tính sao ? Hay mày vào nói với họ và chị Hạ Vy một tiếng . Tao ra bãi xe trước .

– Cũng được .

– Nhanh lên nha !

Như Thiên đeo vợt lên vai . Những điều Bửu Ngọc nói làm cô phải suy nghĩ . Quả thật, cô không còn ghét Thế Đình như lúc mới gặp, nhưng nói có cảm tình ... cô cũng không biết mình có hay không . Bởi vì ...

Cơn choáng từ đâu ập đến, Như Thiên không nhìn thấy gì nữa cả .

– Tỉnh rồi ! Tỉnh rồi ! Thế Đình ơi ! Như Thiên tỉnh rồi .

Tiếng la của Bửu Ngọc làm Như Thiên ngơ ngác . Cô bật dậy như cái lò xo khi tay vẫn còn đang truyền dịch . Trước mắt cô là những người vừa quen vừa lạ .

– Tôi đang ở đâu thế này ?

Bửu Ngọc đỡ bạn :

– Mày không nhớ gì sao ?

Như Thiên nhìn xuống cánh tay đang truyền dịch :

– Tại sao ...

Bửu Ngọc nói :

– Mày bị ngất ở sân cầu lông, nên anh Đình đưa mày vào đây . Ở đây là bệnh viện .

Như Thiên đưa mắt nhìn Thế Đình :

– Tại sao tôi bị ngất ?

– Có lẽ cô bị mệt .

– Bị mệt ư ?

Thế Đình hỏi :

– Có bao giờ cô bị ngất chưa ?

– Chưa .

– Thế thì lạ quá ! Bác sĩ cũng chưa cho biết nguyên nhân cô bị ngất nữa . Để tôi đi gặp bác sĩ xem .

Nói rồi, Thế Đình khuất nhanh ở cửa phòng . Còn lại hai cô gái trong phòng, Bửu Ngọc nắm tay bạn :

– Mày thấy trong người sao rồi ?

– Chỉ hơi nhức đầu thôi .

– Vậy nằm nghỉ đi, đừng ngồi dậy .

– Mẹ tao biết chưa ?

– Tao chưa cho bác hay .

– Đừng để mẹ tao biết nha, kẻo bà ấy lại lo .

– Nhưng mày nằm đây ...

– Một lát tao xin về .

Bửu Ngọc cản :

– Không được đâu .

– Mày biết tao không hợp với cái mùi bệnh viện mà . Với lại, tao cũng đâu có bệnh gì .

– Có hay không thì chờ Thế Đình quay lại sẽ rõ .

– Tại sao Thế Đình biết tao ngất ?

– Tao vừa quay vào, cũng vừa lúc Thế Đình đi ra . Thấy mày nằm xuống nền xi măng, anh ta như cuống lên vậy .

– Thế Đình đưa tao vào đây, Nguyệt Hoa không nói gì à ?

– Nói gì, chị ta tức muốn điên lên khi Thế Đình bồng mày thì có .

Như Thiên đỏ mặt :

– Thế Đình bồng tao à ?

– Anh ta không bồng thì ai bồng đây ? Tao đâu làm chuyện đó nổi .

Bửu Ngọc khoát tay :

– Nhưng đó là chuyện giúp người, mày đừng quan tâm . Với ai, Thế Đình cũng làm vậy thôi .

– Thế còn Nguyệt Hoa ? Tao không muốn đối mặt với chị ta .

– Không muốn cũng không được khi mày đang là trợ lý cho Thế Đình .

Như Thiên thở dài :

– Tao sẽ gặp rắc rối dài dài cho xem .

Bửu Ngọc cười :

– Thì có sao đâu . Tao đang muốn xem một vở tuồng để coi ai là người chiến thắng .

– Mày thật là ...

Bửu Ngọc nheo mắt :

– Tự nhiên tao có linh cảm rằng : mình sẽ thắng .

Như Thiên đập bạn :

– Cái đầu thông minh của mày đừng có hoạt động nữa được không ?

– Được . Nếu mày không thích nghe thì tao không nói nữa . Nhưng sau này, mày là người thắng trận, thì mày thua tao cái đầu heo đi .

– Bộ mày thích đầu heo lắm hả ?

– Không thích gì, nhưng thích lấy đầu heo của mày thôi . Sao hả ? Có hứa không ?

– OK . Còn không, mày thua tao cái gì ?

– Một chầu ở nhà hàng .

– Nói phải nhớ nghe .

– Ừ .

Hai cô gái ngoéo tay nhau . Nụ cười của Bửu Ngọc chưa dứt, thì cửa phòng bật mở . Thế Đình bước vào :

– Cô không sao nữa chứ, Như Thiên ?

Như Thiên thay đổi thái độ, cô hất mặt :

– Bộ ông thấy tôi có sao à ?

– Ồ ... không . Nhìn cô cười vui vẻ như thế, tôi đã thấy phần nào yên tâm . Nếu không, tôi đã thấy mình có lỗi .

– Anh nói vậy là ý gì ?

– Lúc bác sĩ báo tin bệnh tình của cô, tôi nghĩ vì tôi đã tạo sức ép cho cô .

– Nghĩa là ...

Bửu Ngọc bước lại :

– Anh làm ơn nói rõ hơn một chút đi, Thế Đình .

– Như Thiên không có gì nghiêm trọng ngoài việc cô ấy làm việc hơi nhiều, nên mỏi mệt thôi . Nghỉ ngơi nhiều một chút thì không sao nữa .

Như Thiên bỏ chân xuống giường :

– Không có gì thì tôi về được rồi .

Thế Đình ngăn lại :

– Khoan đã ! Nếu muốn về thì cô phải chờ truyền dịch xong .

Như Thiên khựng lại . Chai nước biển còn khoảng ba phần tư, chắc không lâu nữa đâu . Cô đành ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn mông lung .

Bửu Ngọc kéo nhẹ tay áo Thế Đình như ra dấu . Anh hiểu ý bước đến bên giường, giọng nhẹ nhàng :

– Chắc công việc cô đang làm vất vả lắm, phải không Như Thiên ? Nếu gặp khó khăn gì hay không hài lòng gì, cô cứ lên tiếng đi . Nhìn nhân viên của mình vì công việc mà ngã bệnh, tôi thấy áy náy lắm .

– Địa vị nào thì công việc nó như thế ấy . Có lẽ tôi chưa hòa hợp với môi trường công việc mới, nên cảm thấy hơi mệt thôi . Một thời gian sau sẽ quen, ông đừng quá quan trọng vấn đề .

Thế Đình vẫn không rời mắt khỏi Như Thiên :

– Tôi nghe Vũ Hùng nói, gần tháng nay, cô làm việc luôn cả ban đêm à ?

– Thời gian rỗi, tôi về nhà không biết làm gì, nên ở lại tham khảo thêm công việc thôi . Với lại, từ đây đến ngày ra mắt người tiêu dùng mẫu mới đâu còn xa nữa . Tôi mượn văn phòng công ty để chuẩn bị kỹ hơn . Không vì thế mà ông trách tôi chứ ?

Thế Đình lắc đầu :

– Trái lại nữa đằng khác . Nhân viên nào cũng siêng năng và có trách nhiệm như cô, thì tôi đỡ phải căng thẳng rồi . Nhưng cô làm việc như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy . Nếu người trợ lý giỏi của tôi ngã bệnh, tôi biết phải làm sao đây ?

Như Thiên nghiêm mặt :

– Ông lo lắng cho tôi, hay lo lắng cho công việc vậy ?

– Cả hai .

Thế Đình cười :

– Nói đùa với cô thôi . Dù sao sức khỏe của cô cũng quan trọng hơn .

– Cám ơn sự quan tâm của ngài giám đốc, tôi nào nỡ phụ lòng ông, phải không ? Nhưng thành ý của ông, tôi ngại không dám nhận đâu .

– Tại sao ?

Bửu Ngọc đột ngột chen vào :

– Tại vì Như Thiên sợ Nguyệt Hoa không được vui . Thế Đình ! Anh phải hiểu chuyện đó chứ ?

Thế Đình cau mày :

– Cô ấy không vui thì có liên quan gì đến Như Thiên chứ ?

– Anh không hiểu hay thật sự không hiểu vậy ? Đã là phụ nữ, khi yêu thì ai mà chẳng ghen .

– Em muốn nói Nguyệt Hoa ghen với Như Thiên à ?

– Ừ .

Thế Đình nóng nảy :

– Cô ta lấy tư cách gì chứ ?

– Người yêu của anh . Không phải với mọi người, Nguyệt Hoa ở vai trò đó sao ? Anh Hai à ! Như Thiên là bạn thân của em, em không muốn nó bị bất cứ tổn thương gì, và càng không muốn anh trêu đùa trên tình cảm của nó . Em nghĩ anh hãy nghiêm chỉnh ở vào tư cách của một ông chủ đi .

Bửu Ngọc nói một hơi, cô đâu hay Như Thiên đang trợn tròn mắt vì lời của cô .

Như Thiên lắp bắp :

– Hai người ... hai người có quan hệ gì ?

Bửu Ngọc giật mình bụm miệng . Chết rồi ! Trong lúc đấu khẩu với Thế Đình, cô đã quên đi điều bí mật đã giấu bấy lâu nay .

Bửu Ngọc nhìn anh Hai, nhưng Thế Đình cũng chẳng biết phải làm sao . Giao kèo giữa hai người đã bị lộ hết rồi .

Làm việc chung không lâu, nhưng bản tính của Như Thiên không phải anh không biết . Cô rất nhiều tự ái, thêm lần này bị gạt nữa ... không khéo anh không giữ nổi người trợ lý giỏi của mình .

Thế Đình chép miệng, phải tìm cách thôi . Lúc trước, anh có thể chẳng suy nghĩ, nhưng bây giờ thì khác . Anh không thể để Như Thiên ra đi, trong khi công ty rất cần cô và anh cũng rất cần cô nữa .

Như Thiên nhổm lên :

– Trả lời đi ! Hai người quan hệ như thế nào ? Có phải là anh em với nhau không ?

Bửu Ngọc ngập ngừng :

– Như Thiên à ! Mày nghe tao nói đi . Thật ra, tao không định giấu mày, nhưng nếu để mày biết giám đốc công ty vàng bạc đá quý "Thế Kỷ" là anh của tao, thì mày sẽ không nộp hồ sơ vào công ty . Cho nên ...

– Mày dối gạt tao .

– Không phải như thế ... tao chỉ muốn giúp đỡ mày .

Như Thiên giơ tay :

– Đừng nói nữa . Nhờ mày làm như vậy, nên bây giờ người ta có cơ hội mỉa mai tao : Có người chống lưng nên mới được người ta nể trọng . Ha ... ha ... ha ...

Như Thiên cười trong cay đắng, cô cảm thấy mình đã bị bạn bè coi thường .

Thế Đình nhỏ nhẹ :

– Cô trách Bửu Ngọc cũng không đúng . Cô ấy làm vậy là thương cô thôi .

– Thương tôi ?

Như Thiên quay nhìn Thế Đình :

– Nếu như tôi không được Bửu Ngọc, em gái của ông giới thiệu, thì ông có xem hồ sơ của tôi không ?

– Đương nhiên là có . Tôi tuyển chọn người cho công việc của mình rất là kỹ . Nếu cô không có năng lực, thì tôi chọn cô làm gì .

– Ông không nhận bất cứ lời gửi gắm nào chứ ?

– Không .

– Cám ơn ông .

Như Thiên tự động rút kim truyền dịch ra khỏi tay mình . Bửu Ngọc hốt hoảng :

– Mày làm gì vậy ?

– Đi về .

– Nhưng mày chưa khỏi hẳn mà .

– Tao không cần mày quan tâm tới tao, nhất là theo những cách mày đã làm .

– Như Thiên ...

Đi ngang mặt Thế Đình, Như Thiên nói :

– Có tiếp tục công việc cho ông hay không, hãy để tôi suy nghĩ lại .

Bửu Ngọc chạy theo, nhưng bị Thế Đình nắm lại :

– Hãy để cho cô ấy về đi .

– Nhưng ...

– Bây giờ em có theo cũng chẳng làm gì được . Vài ngày sau, Như Thiên bớt giận, đến lúc đó em hãy gặp . Anh tin cô ấy không cố chấp đâu .

Bửu Ngọc ỉu xìu :

– Vậy anh đi theo Như Thiên giùm em đi . Em sợ ...

Thế Đình xoa đầu em gái :

– Em lo lắng cho anh của em như thế thì hay quá . Thôi được rồi, anh sẽ canh chừng Như Thiên . Còn em, mau giải quyết phí bệnh viện đi .

Trước khi quay đi, Thế Đình còn đùa :

– Em thương Như Thiên như vậy, thôi thì để cô ấy làm chị dâu em đi . Hai người sẽ được ở chung một nhà .

– Được như thế thì tốt rồi . Em sợ Như Thiên chê anh, với lại em còn hổng có tin tưởng anh nói chi ...

Thế Đình cốc lên đầu em gái :

– Bêu xấu như thế đủ rồi đấy .

– Anh có gì tốt đâu .

Bửu Ngọc bất ngờ la lên :

– Ơ ! Như Thiên đi mất tiêu rồi .

Thế Đình nhìn ra cổng bệnh viện :

– Tại em tất cả .

Rồi anh cũng hấp tấp bỏ đi . Bửu Ngọc nhìn theo bóng anh Hai mà lòng không bớt lo lắng, bởi cô quá rành bản tính của Như Thiên . Nết giận của nhỏ không tầm thường .

oOo

Trời đã sáng từ lâu và mặt trời cũng đã lên cao, thế nhưng Như Thiên vẫn không buồn ngồi dậy . Cô nằm đấy để ngẫm nghĩ những sự việc đã qua .

Thì ra cô chỉ là con rối của mọi người mà thôi . Bửu Ngọc được cô xem là người bạn thân nhất cũng lừa dối cô .

Nếu như hôm qua cô không bị ngất để vào bệnh viện, thì có lẽ cô chưa biết được sự thật đâu .

An Thế Đình, An Bửu Ngọc . Cô đang là con rối của hai người đó .

Như Thiên cay đắng cho chính mình . Ai bảo cô nghèo chi, không có điều kiện để đến nỗi phải dựa dẫm vào người khác .

Chắc chắn An Thế Đình được dịp cười cô, bởi Hàn Như Thiên không bản lĩnh như anh ta nghĩ .

Càng nghĩ, Như Thiên càng thấy tức cho mình và càng giận Bửu Ngọc . Tại sao cô không nhìn thấy được mối quan hệ không bình thường của họ chứ ?

Như Thiên nhắm mắt . Cô muốn xua đi mọi thứ lung tung trong đầu . Không thể được, tất cả luôn lảng vảng bên cô .

Tại sao lúc này đây, khuôn mặt và nụ cười của Thế Đình lại ẩn hiện ? Anh nghiêm khắc nhưng cũng rất nhiệt tình . Trong công việc, cô chưa bao giờ làm phật lòng anh và anh cũng thế . Có điều ... khi đối diện ngoài đời, cô chưa bao giờ chịu thua anh, nhất là những lúc bên anh có mặt Nguyệt Hoa .

Lắm lúc Như Thiên không hiểu nổi mình . Phải chăng con người cô đã bắt đầu có tình cảm ? Thế thì ...

– Như Thiên ! Con đã thức chưa ?

Tiếng gõ cửa phòng kèm theo tiếng gọi của mẹ làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Như Thiên . Cô nhăn mày rồi trả lời :

– Con thức rồi, mẹ ạ .

– Thế sao vẫn chưa ra khỏi phòng ? Hôm nay con không đi làm sao ?

Đi làm ? Câu nhắc nhở của mẹ không làm cho Như Thiên có một cử chỉ nào cả . Bởi hôm nay, cô đâu có ý định đến công ty .

Có trở lại "Thế Kỷ" làm hay không, cô cần phải suy nghĩ lại .

Tuy hiện tại cô đang rất cần việc làm, nhưng cô không thể đạp lên lòng tự trọng của mình, để cho người khác có dịp cười cợt và mỉa mai . Không làm ở "Thế Kỷ", thì cô vẫn có thể tìm việc ở một công ty khác vậy . Nghĩ như vậy, Như Thiên không thấy lòng mình nặng nề .

– Như Thiên ! Con không sao chứ ?

Giọng có vẻ lo lắng của mẹ lại kéo Như Thiên rời khỏi suy nghĩ của mình . Cô ngồi dậy :

– Con không sao . Con ra ngay đây .

Cửa phòng được mở, bà Như Mai chăm chú nhìn con gái :

– Con thật sự không sao đấy chứ ?

– Dạ .

– Nếu không sao thì tốt rồi . Mẹ đã chuẩn bị điểm tâm, con mau làm vệ sinh để còn đến công ty nữa .

– Con không có đi làm .

– Tại sao ? Được nghỉ phép à ?

– Không có .

– Thế ...

– Con không muốn làm ở "Thế Kỷ" nữa . Con đang chuẩn bị xin việc chỗ khác .

Bà Như Mai nhíu mày :

– Mẹ thấy con làm ở "Thế Kỷ" cũng tốt lắm mà . Có bạn trợ giúp nhau .

– Giúp con hay để cười con .

– Con nói gì thế Như Thiên ? Giữa con và Bửu Ngọc xảy ra chuyện gì à ?

Như Thiên lắc đầu hờ hững :

– Cũng không có gì quan trọng .

– Con có nói dối mẹ không ? Tối qua Bửu Ngọc gọi điện đến, hỏi con về nhà chưa là sao ?

– Hôm qua Bửu Ngọc đi chung với con, nhưng cuối cùng con về trước . Giữa bọn con có chút vấn đề thật, nhưng là trong công việc . Mẹ đừng quá bận tâm .

– Sao không bận tâm cho được khi con là con của mẹ, còn Bửu Ngọc, mẹ cũng xem như con gái . Có vấn đề thì hãy cùng mổ xẻ để làm sáng tỏ đi . Hai đứa là bạn thân, đừng quá đặt tự ái lên trên hết mà làm mất đi tình bạn . Mẹ thấy Bửu Ngọc hiền hơn con nhiều lắm .

Như Thiên nhếch môi :

– Vẻ bề ngoài dễ đánh lừa một con người lắm mẹ ạ . Con chưa thể tha thứ cho việc Bửu Ngọc dối gạt con .

– Nhưng mà dối gạt điều gì ?

Đúng lúc chuông điện thoại reo, bà Như Mai quay lưng nhấc ống nghe :

– Alô .

– Bác gái ! Là cháu đây .

– Bửu Ngọc ! Có chuyện gì không cháu ?

– Dạ ... cháu muốn biết Như Thiên đã đi làm chưa ạ ?

Bà Như Mai nhìn về hướng cửa phòng con gái . Không thấy Như Thiên ở đó nữa, bà nói :

– Nghe nói hôm nay, Như Thiên không đến công ty .

Bà tò mò :

– Giữa hai đứa xảy ra chuyện gì vậy ?

– Dạ ... Như Thiên giận cháu về việc cháu giấu bạn ấy . Giám đốc công ty "Thế Kỷ" là anh Hai của cháu .

– Là thế à ? Nhưng tại sao Như Thiên biết được vậy ?

– Hôm qua, Như Thiên bị ngất ở sân cầu lông . Cháu và anh cháu đưa Như Thiên vào bệnh viện . Trong lúc hai anh em cháu nói chuyện, Như Thiên đã vô tình nghe được .

Bà Như Mai hấp tấp :

– Sao Như Thiên bị ngất vậy ?

– Dạ, nghe bác sĩ nói do Như Thiên làm việc quá sức thôi, không có gì nghiêm trọng cả .

– Vậy mà Như Thiên có nói với bác gì đâu . Cái con bé này cứng đầu vô cùng . À ! Cháu có muốn nói chuyện với Như Thiên không ?

– Dạ, thôi bác ạ . Như Thiên còn giận cháu, sẽ không tiếp chuyện đâu . Để cho Như Thiên thong thả, rồi có quyết định cho riêng mình . Dù sao, cả anh cháu và cháu đều không muốn Như Thiên nghỉ việc .

– Bác biết rồi .

– Cháu chào bác .

– Chào cháu .

Bà Như Mai vừa gác máy thì đã nghe giọng Như Thiên kế bên :

– Bửu Ngọc gọi, phải không mẹ ?

– Ừ .

– Nhỏ đã nói gì ? Lại giải thích nữa phải không ?

Như Thiên nhún vai :

– Là như vậy đấy . Luôn tìm nguyên nhân và lý do cho mình .

Bà Như Mai nghiêm mặt :

– Như Thiên ! Hôm qua con bị ngất phải vào bệnh viện, tại sao con không nói với mẹ ?

– Con không muốn làm mẹ phải lo lắng . Với lại, con cũng đâu có bệnh gì ... chỉ hơi quá sức trong công việc thôi .

– Con nói vậy mà nghe được à ? Nếu Bửu Ngọc không gọi điện đến, thì mẹ sẽ không bao giờ biết . Con có thương mẹ không Như Thiên ?

– Mẹ ...

– Nhà có hai mẹ con, mẹ không lo lắng cho con thì lo lắng cho ai đây ?

Như Thiên lầm bầm :

– Sao nhỏ ấy nhiều chuyện quá vậy ?

– Con nói gì đó ? Bửu Ngọc là một đứa bạn tốt, con không nên cảm thấy khó chịu khi người ta quan tâm tới con .

Như Thiên gãi đầu :

– Hình như trong đôi mắt mẹ, con lúc nào cũng không đúng .

– Con nghĩ vậy à ?

– Chứ còn gì nữa . Trong câu chuyện, không lúc nào mẹ không nhắc đến Bửu Ngọc với những lời khen . Con cảm thấy ganh tỵ đấy !

Bà Như Mai phì cười :

– Thôi đi con gái ạ, ganh tỵ như thế thì không đúng rồi . Nếu con ngoan thì mẹ cũng khen con cơ mà .

– Nhưng mẹ chưa bao giờ khen con cả .

– Thế ư ?

Như Thiên xua tay :

– Mà mẹ cũng không nên khen con làm gì, bởi con chưa bao giờ ngoan trong đôi mắt mẹ cả . Con bướng bỉnh, con cứng đầu, con không phải, con cố chấp ... Nói tóm lại, con chưa bao giờ là đứa con ngoan . Lúc nào cũng làm cho mẹ buồn phiền và lo lắng .

Bà Như Mai nhướng mày :

– Sao tự nhiên xỉ vả mình vậy ?

Như Thiên buồn buồn :

– Bởi con không thể nào so sánh với Bửu Ngọc .

– Khờ quá ! Mỗi người có nét riêng . Cho dù con bướng bỉnh con cứng đầu, nhưng mẹ lúc nào cũng thương yêu con . Hai mẹ con ta đã sống thế giới của hai người từ lâu không thể thay đổi được, con có hiểu không ?

Bà Như Mai đặt tay lên vai con gái :

– Mẹ lúc nào cũng muốn con vui vẻ và có cuộc sống hạnh phúc . Mẹ thấy chuyện Bửu Ngọc giấu con là không có gì quá đáng cả . Với tính tình của con, con chịu đến những nơi quen biết để làm việc sao ?

– Nếu biết vậy, sao nó còn làm ?

– Mẹ hiểu Bửu Ngọc, tại vì nó thương bạn, mà con là người bạn Bửu Ngọc thương yêu nhất . Con giận Bửu Ngọc là không đúng đâu .

– Mẹ ...

– Nếu con yêu thích công việc ở "Thế Kỷ", thì tại sao vì một tự ái cỏn con, mà từ bỏ sở thích của mình chứ ?

– Con ...

– Mẹ không muốn xen vào công việc của con . Thôi thì con hãy tự suy nghĩ và quyết định lấy . Dù con có quyết định như thế nào, mẹ cũng ủng hộ con .

Bà Như Mai quay lưng :

– Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa . Ra ăn sáng với mẹ .

– Dạ .

Như Thiên đi theo mẹ mà lòng vẫn còn ngổn ngang . Cô không biết quyết định của mình có đúng không, nhưng ít ra cũng phải chờ vài ngày nữa cho cơn tức của mình nguôi ngoai đi . Mà Hàn Như Thiên này cũng đâu ngu dại gì bỏ đi công việc rất ư là tốt . Cô muốn đẩy cái giá của mình lên cao thử một lần .

oOo

Vừa gặp Thế Đình ở phòng khách, Bửu Ngọc hỏi ngay :

– Anh Hai ! Mấy ngày nay, Như Thiên có đi làm không ?

– Bóng dáng của cô ấy cũng không thấy .

Bửu Ngọc nhíu mày :

– Sao kỳ vậy . Em gọi điện đến nhà, bác gái nói Như Thiên đi làm .

– Cô ấy đi làm sao không có mặt ở công ty ?

– Làm sao em biết được .

Thế Đình buông người xuống xa lông :

– Anh cũng muốn hỏi em đây . Thật ra, Như Thiên giận em hay giận anh ? Công việc thì đổ dồn, thêm gần tới ngày ra mẫu mới, Như Thiên im lặng đến bao giờ ? Làm hay không làm cũng nói một tiếng chứ .

– Anh Hai ! Đừng nổi giận mà . Để chiều nay em gặp Như Thiên xem sao .

– Anh không phủ nhận Như Thiên thông minh và rất được việc, nhưng bản tính của cô ta như thế thì khó khăn lắm đấy . Nếu không bớt cái lối của mình, thì cô mãi mãi vẫn không làm được việc gì .

– Em hiểu rồi .

Thế Đình nhăn mày :

– Em hiểu thì được gì, quan trọng là bạn của em kìa . Anh đồng ý tuyển vào hai người . Lượng Tinh thì chậm chạp, thêm lúc này đầu óc cô ta để đâu đâu . Còn Như Thiên thì thông minh nhạy bén, nhưng lại giàu lòng tự trọng . Anh không biết anh có sai lắm không khi chọn hai người .

Bửu Ngọc xuống giọng :

– Lỗi cũng ở em . Phải chi em đừng giấu Như Thiên thì đâu có ngày hôm nay . Còn làm ảnh hưởng đến anh và công việc nữa .

Thế Đình lắc đầu :

– Giờ phút này không nên trách cứ ai hay nhận lỗi về ai . Điều chủ yếu là mau chóng hoàn thành công việc trong dự tính .

– Em giúp gì được cho anh ?

– Như Thiên tuy chỉ làm việc với anh trong một thời gian ngắn, nhưng rất hợp nhau . Ngoài cô ấy ra, anh không thể hợp tác với người nào để gấp rút công việc cả . Vơi lại dự án mới, chỉ có mình anh và cô ấy biết .

– Vậy phải làm sao ? Hay để Lượng Tinh và Anh Thục giúp anh .

Thế Đình phản đối :

– Hai người đó vào để làm rối tung công việc của anh à ? Còn nữa, không phải em đã từng nói với anh : Anh Thục không đáng tin cậy sao ?

– Nhưng ...

– Thôi được rồi . Nếu em thật sự lo cho anh, lo cho công ty thì cố gắng đưa Như Thiên trở về với "Thế Kỷ" đi . Hiện tại, công ty đang rất cần cô ấy .

– Công ty đang rất cần hay anh cũng đang rất cần ? Em để ý rồi đó nha . Ngày nào Như Thiên chưa xuất hiện, thì ngày đó anh như người mất hồn . Cứ thở dài, đôi khi còn cáu gắt vô cớ nữa . Anh đừng nói với em là do công việc quá nhiều nha .

– Ừ, thì ...

– Yêu rồi phải không ? Thành thật thú nhận đi, để xem nhỏ này có giúp được không .

Thế Đình đánh trống lảng :

– Thôi em đi, đừng nhiều chuyện quá .

Bửu Ngọc gục gặc :

– Được thôi, nếu anh đã nói vậy thì em sẽ không xen vào nữa . Bởi lúc nào anh cũng có Nguyệt Hoa, thì nhắc đến Như Thiên làm gì . Em cầu mong cho Như Thiên đừng bao giờ đến "Thế Kỷ" làm việc nữa .

Thế Đình kêu lên :

– Phải em không đó ?

– Không có Như Thiên, thì anh vẫn tìm được những trợ lý giỏi khác mà . Có thể là Nguyệt Hoa hay một số cô bạn nào đó của anh .

– Em có phải là em gái anh không, Bửu Ngọc ?

– Thì đúng rồi, An Bửu Ngọc là em gái An Thế Đình .

– Vậy tại sao em cứ "kê" anh hoài . Em thừa biết không ai có thể thay thế chức vụ trợ lý của Như Thiên mà . Hoàn cảnh hiện tại không cho phép anh có một bắt đầu nào . Như Thiên làm việc rất ăn ý với anh . Vả lại, cô ấy còn đang chịu trách nhiệm trong việc chọn mẫu mới cho việc triển lãm sắp tới .

Bửu Ngọc thôi không trêu ghẹo nữa :

– Lại thế nữa cơ à ? Hiện tại không ai có thể thay thế chức vụ trợ lý của Như Thiên, hay không ai có thể thay thế Như Thiên trong trái tim anh ? Em hiểu diễn biến tâm trạng của anh, nhưng giúp anh thì không thể được rồi, bởi Như Thiên cũng đang giận em .

Cô chợt đề nghị :

– Hay là em cho anh địa chỉ của Như Thiên, anh đến nói chuyện với nó nghe .

– Hóa ra anh đi năn nỉ nhân viên của mình à ?

– Muốn đạt được mục đích, hạ mình một chút cũng không sao . Huống chi Như Thiên trong đôi mắt anh đâu chỉ là một nhân viên . Anh đến tìm Như Thiên, hổng chừng nhỏ trở lại công ty đấy ?

– Em giỏi quá ha .

– Cám ơn lời khen của anh .

Thế Đình cốc lên đầu của em .

– Cám ơn nè .

Bửu Ngọc ôm đầu nhăn nhó :

– Úi da ! Anh phát-xít vừa thôi . Người ta thật tình giúp đỡ mà trả ơn người ta vậy đó hả ?

Bà Bửu Lan đi ra, nghe tiếng con gái, bà hỏi ngay :

– Hai anh em lại gây gổ nhau nữa à ?

– Ai thèm gây chứ . Anh Hai ăn hiếp con thì có .

Thế Đình trợn mắt :

– Anh ăn hiếp em hồi nào ?

– Không phải sao ? Mới cốc lên đầu người ta đó .

– Ai biểu em làm cho anh tức .

Bà Lan can ngăn :

– Thôi, lớn hết rồi, đừng như con nít lên ba vậy, suốt ngày cứ cự cãi nhau .

Bửu Ngọc xoa xoa đầu, phân giải :

– Mẹ nghĩ coi đúng không . Trợ lý công ty đột nhiên nghỉ việc, công việc tồn đọng làm anh Hai căng thẳng, tuyển trợ lý mới thì anh Hai không chịu, bảo bắt đầu lại thì không thích . Cuối cùng, con đề nghị anh Hai đến gặp trợ lý của mình thì anh Hai lại đánh con .

Bà Lan nhíu mày nhìn con trai :

– Không phải con nói bạn của Bửu Ngọc đang làm trợ lý cho con sao ?

– Dạ phải .

– Thế tại sao lại nghỉ việc ?

– Tất cả cũng tại Bửu Ngọc . Xin việc cho người ta mà còn giấu giếm, để khi người ta biết thì người ta giận chứ sao .

Bà Lan quay sang con gái :

– Người bạn làm trợ lý cho anh Hai con là Như Thiên hay Lượng Tinh ?

– Dạ, Như Thiên .

– Theo mẹ biết, thì con bé đó có cá tính và hiểu việc lắm mà .

– Dạ, lỗi cũng tại con, không nói rõ cho Như Thiên biết ngay từ đầu . Con đã giấu Như Thiên, anh Hai là giám đốc công ty "Thế Kỷ" .

– Vậy là con đã xúc phạm đến lòng tự trọng của người ta ?

Bửu Ngọc cúi đầu :

– Như Thiên giận con và giận luôn cả anh Hai, nên không đến làm việc .

Bà Lan nghiêm mặt :

– Thế Đình, Bửu Ngọc ! Hai con có thật sự cần Như Thiên không ?

Giọng Thế Đình rất trầm :

– Cô ấy là một trợ lý giỏi, mẹ ạ .

– Chỉ thế thôi à ?

– Dạ ...

– Còn Bửu Ngọc ?

– Như Thiên là một người bạn rất tốt .

– Vậy hai con nên tìm Như Thiên, nói rõ mọi vấn đề đi . Mẹ tin Như Thiên không cố chấp đâu .

Bà đặt tay lên vai Thế Đình :

– Mẹ hiểu con và mẹ luôn ủng hộ con trong mọi công việc .

– Cám ơn mẹ .

Bà Lan nhướng mắt :

– Hôm qua, mẹ có gặp Như Thiên ở chợ . Hình như con bé có gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng lại thôi . À ! Như Thiên có hỏi mẹ về công ty . Trong câu chuyện, mẹ nghe có cái tên Anh Thục và Chánh Hạo .

Thế Đình hấp tấp :

– Cô ấy còn nói gì nữa không mẹ ?

Bà Lan lắc đầu :

– Không . Sau đó Như Thiên chào mẹ rồi vội vã bỏ đi .

Thế Đình lẩm nhẩm rồi anh nhấc ống nghe, bấm số :

– Alô . Vũ Hùng ! Tao gặp mày một chút được không ?

– Nhưng ... tao có hẹn với Bửu Ngọc .

– Khi khác đi . Chuyện này quan trọng hơn .

– Vậy ...

– Tao nói với Bửu Ngọc giùm cho .

– OK .

– Mười lăm phút sau, gặp nhau ở "343" .

Thế Đình gác máy, anh nói nhanh với Bửu Ngọc :

– Anh hẹn với Vũ Hùng rồi, đừng buồn nhé .

– Có chuyện hả anh ?

– Ừ . Khi nào về, anh Hai sẽ nói cho em nghe .

Thế Đình chụp chiếc chìa khóa trên bàn :

– Con đi, mẹ nhé !

Bà Lan với theo :

– Nè ! Trưa có về ăn cơm không ?

– Chưa biết nữa . Nếu con về được, con sẽ gọi cho mẹ .

– Lái xe cẩn thận đó .

Nhìn theo dáng Thế Đình, Bửu Ngọc tủm tỉm :

– Quan tâm đến người ta mà chối mãi tình cảm của mình . Mẹ ơi ! Như Thiên về làm dâu mẹ được chứ ?

– Chuyện đó, con hãy hỏi anh Hai con kìa .

– Con thấy anh Hai OK rồi đó .

– Vậy thì mẹ cũng OK luôn . Nhưng Như Thiên ...

– Cái đó còn phải xem tài của anh Hai . Trái tim chân thật thì sẽ có một tình yêu chân thật thôi .

Bà Lan mỉm cười . Nụ cười bà hài lòng cho những đứa con thân yêu

Gởi xe vào bãi, Như Thiên bước vào một nhà hàng khá sang trọng . Đang đưa mắt tìm kiếm đối tượng của mình, thì nhân viên phục vụ nhà hàng tiến lại hỏi :

– Cô à ! Cô đi mấy người ?

Như Thiên giơ tay :

– Chỉ một người thôi, nhưng hãy để tôi tự tìm chỗ ngồi nhé !

Lách qua nhiều dãy bàn, cuối cùng Như Thiên cũng nhìn thấy kẻ phản chủ Anh Thục đang ngả ngớn với một người đàn ông, cách chỗ cô đứng không xa lắm .

Như Thiên mím môi kềm nén tức giận . Đối với loại người này, cô không nên ồn ào . Mục đích của cô bấy lâu nay là theo dõi để biết chính xác ai là kẻ tiết lộ kế hoạch của công ty ra ngoài .

Nghi ngờ Anh Thục đã lâu, và hôm nay cô mới có cơ hội .

Kéo ghế ngồi quay lưng lại với cặp tình nhân ấy, Như Thiên mới chợt nhớ .

Cô đã nghỉ việc ở "Thế Kỷ" rồi mà, mọi chuyện đâu còn liên quan đến cô .

Như Thiên định đứng dậy, nhưng rồi cô ngồi yên tại chỗ .

Dù cô không còn làm ở "Thế Kỷ" đi nữa, nhưng Bửu Ngọc là bạn của cô mà .

Tuy cô có giận cho việc làm của Bửu Ngọc, nhưng lương tâm không cho phép cô làm ngơ trước thảm họa mà "Thế Kỷ" sắp sửa gánh chịu . Huống chi cô là con người có trái tim, có tình yêu thương mà . Còn nữa, cô cũng đâu nói là cô không quay lại "Thế Kỷ" .

Tạm hài lòng với suy nghĩ đó, Như Thiên gọi cho mình ly nước . Nhưng vào nhà hàng chỉ uống nước thôi sao ?

Khi nhân viên phục vụ mang nước ra, Như Thiên nói :

– Tôi còn chờ một người bạn nữa . Khi nào anh ấy đến, tôi sẽ gọi thức ăn .

– Vâng .

Nhân viên phục vụ vừa quay lưng đi, Như Thiên đổi tư thế ngồi ngay .

Ở cách đó hai cái bàn, Anh Thục vô tư nói chuyện, cô đâu hay có người theo dõi mình .

– Chánh Hạo à ! Kế hoạch của em sắp sửa hoàn thành rồi .

Người đàn ông mang tên Chánh Hạo lên tiếng :

– Sao em nói có người cản trở em mà ?

– Thì đúng đó, nhưng bây giờ thì không rồi .

– Em đẩy họ ra à ?

Anh Thục lắc đầu :

– Một thư ký quèn như em thì làm gì có bản lĩnh đó chứ . Thú thật, em rất ghét con nhỏ trợ lý của giám đốc . Nó vừa thông minh, vừa tài giỏi lại có cái nhìn thấu người khác . Em đang tìm cách, nhưng chưa đến đâu thì cô ta đã tự nghỉ việc rồi .

– Đơn giản thế ư ?

– Vâng .

– Tại sao cô ta nghỉ việc ?

– Em nghe nhân viên công ty đồn : Như Thiên nghỉ việc là vì tự ái .

– Tự ái và lòng tự trọng nữa, phải không ?

Anh Thục gật đầu :

– Phải . Bửu Ngọc, em giám đốc là bạn thân của Như Thiên . Lúc giới thiệu Như Thiên vào làm việc, cô ta giấu không cho biết giám đốc công ty "Thế Kỷ" là anh trai của mình . Đến khi bể chuyện, Như Thiên tự ái nghỉ việc ngay .

Anh Thục thở phào :

– Chúng ta đã bớt đi mối lo . Cả ông trời cũng giúp thì chúng ta sẽ sớm thành công thôi .

– Em đừng vội mừng, cẩn thận là tốt nhất .

– Em hiểu rồi .

Chánh Hạo đưa ly bia lên miệng :

– Để anh xem An Thế Đình lớn tiếng được bao lâu . Cuộc triển lãm sắp tới, anh muốn "Thế Kỷ" không còn chỗ đứng .

Anh đặt tay lên vai Anh Thục :

– Đến lúc đó, chúng ta sẽ được sung sướng ở phương trời khác . Em cố gắng lên nhé !

– Nhưng anh cũng phải hứa với em, không dính líu gì đến Nguyệt Hoa nữa .

– Ừ, anh hứa .

– Nếu để em thấy anh còn đi chung với Nguyệt Hoa, thì mọi kế hoạch của anh coi như công dã tràng .

– Em hù anh à ?

Anh Thục nghiêm mặt :

– Em không nói suông .

Chánh Hạo dỗ ngọt :

– Thôi, thôi, đừng nổi nóng . Chuyện gì anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ nuốt lời .

Anh Thục sung sướng ngả đầu lên vai Chánh Hạo . Cô đâu hay đằng sau lời ngọt ngào giả tạo ấy là cả một sự thâm độc đáng sợ .

Ngồi nghe cuộc đối thoại của hai người, Như Thiên cảm thấy ghê tởm làm sao . Khi hai người đều có mưu đồ riêng, thì làm gì có sự thành thật với nhau chứ ?

Như Thiên đang muốn rời khỏi chỗ ngồi của mình, thì ngoài cửa có hai người đàn ông bước vào .

Nhận ra người không xa lạ, Như Thiên liền cúi mặt tránh né . Nhưng ý cô muốn không như trời muốn . Hai người đàn ông kia tiến thẳng về phía chỗ cô ngồi . Có tránh cũng tránh không được nữa rồi .

Như Thiên chưa biết phải làm sao, thì đúng lúc đó có một cặp trai gái vội vã đi ngang chỗ cô ngồi .

Như Thiên nhìn theo, thì ra đó là Anh Thục và Chánh Hạo . Cô thở phào, may quá ! Nếu không thì bể chuyện hết rồi . Bây giờ cô đối diện với người quen cũng không sao .

Cô còn đang loay hoay thì hai người đàn ông kia đã đứng kế bên :

– Như Thiên ! Cô cũng biết thưởng thức đấy chứ ?

Như Thiên vờ giật mình ngẩng lên :

– Giám đốc, phó giám đốc .

Thế Đình và Vũ Hùng tự nhiên kéo ghế ngồi :

– Cô thì sung sướng rồi, không đi làm để có thời gian đến những nơi này . Chẳng bù với Bửu Ngọc, cứ lo cho cô buồn giận, không ăn không uống, nhốt mình ở trong nhà .

Câu nói sốc của Thế Đình làm Như Thiên khó chịu . Cô bật đứng dậy :

– Xin lỗi giám đốc . Đáng lý ra tôi có hẹn bạn, nhưng có lẽ họ không tới . Bây giờ tôi xin phép .

Thế Đình ngăn lại :

– Cô khoan đi đã ! Tôi chưa nói hết mà .

– Tôi nghĩ giữa tôi và ông không có gì để nói cả .

– Tại sao lại không ? Quan hệ công việc và tôi cũng ở vào vai trò là anh trai của bạn cô mà .

– Vậy thì sao ? Ông tưởng ông là anh của Bửu Ngọc, thì có quyền nói chuyện với tôi bất cứ lúc nào à ? Với lại, tôi cũng đâu có ý định quay lại "Thế Kỷ" làm việc mà, ông còn nói quan hệ công việc là gì ?

Vũ Hùng lên tiếng :

– Tuy đây là cuộc gặp tình cờ, nhưng không phải để hai người đấu khẩu với nhau .

Anh quay sang Như Thiên :

– Cô ngồi xuống đi ! Thật tình chúng tôi đang có chuyện tìm cô đây .

Nể Vũ Hùng, Như Thiên ngồi trở lại ghế, nhưng cô không muốn nhìn đến Thế Đình .

Vũ Hùng ra dấu cho nhân viên phục vụ . Anh hỏi :

– Như Thiên ! Cô uống gì ?

– Tôi vừa uống xong .

– Nhưng cô uống gì thêm đi . Cuộc nói chuyện của chúng ta không nhanh đâu .

– Vậy thì cho tôi ly cà phê đá .

Vũ Hùng nói với nhân viên phục vụ :

– Ba ly cà phê đá .

– Vâng . Xin quý khách chờ chút .

Đợi người phục vụ đi khỏi, Vũ Hùng gợi chuyện :

– Tôi biết cô không dành thời gian cho những việc ngồi nhâm nhi ly nước một cách vô bổ này đâu .

– Nếu người ta nghĩ được như anh thì tốt biết mấy .

– Cô là người đam mê công việc, tại sao cô không trở lại với công việc của mình ? "Thế Kỷ" đang cần cô và mọi người ở "Thế Kỷ" cũng nhớ cô lắm .

– Thật không ?

Như Thiên nhếch môi :

– Cần tôi, tôn trọng tôi thì họ đâu dối tôi .

– Đó chỉ là bất đắc dĩ mà thôi . Không có Bửu Ngọc giới thiệu, chúng tôi vẫn tuyển cô, vì cô có năng lực thật sự . Như Thiên ! Đừng giận Bửu Ngọc nữa . Tại cô ấy lo cho cô và muốn cô làm việc chung với cô ấy mà thôi .

– Điều này, tôi hiểu .

– Thế cô đồng ý trở lại công ty chứ ? Cô có biết mấy ngày không có cô, Thế Đình làm việc chẳng ra hồn gì cả .

– Tôi có ảnh hưởng lớn vậy sao ?

– Chứ còn gì nữa . Cô mau mau đi làm đi . Nếu không, anh ta điên lên mất .

Thế Đình đấm bạn :

– Vừa phải thôi nghe thằng quỷ . Có cần phải quan trọng hóa vấn đề không ? Bạn bè chơi nhau thế là cùng .

– Thì có sao, tao nói vậy . Không phải mày rủ tao tìm nhà Như Thiên sao ?

Thế Đình gãi đầu làm Như Thiên phải che miệng :

– Vũ Hùng à ! Giám đốc của chúng ta đâu có như vậy . Anh có quá đáng không đó . Ông ta mất hồn là vì người đẹp nào kìa, làm sao vì tôi được .

– Cô nói cũng phải . Dù sao cô chỉ là một trợ lý thôi mà .

Thế Đình mím môi, nén cơn ấm ức . Hai người này quá lắm, cùng nhau mà chơi anh .

Nhưng dù sao thấy Như Thiên cởi mở, anh cũng yên tâm . Hy vọng cô sớm trở lại với "Thế Kỷ" để anh không phải băn khoăn .

Nhân viên phục vụ mang nước rạ Nhìn cà phê nhỏ giọt chậm chạp, Như Thiên liên tưởng sự thành công và thất bại của con người .

Thành công là cả một chuỗi ngày dài chờ đợi phấn đấu . Còn thất bại, chỉ thoáng chốc là như mây khói .

Hiện tại, ở "Thế Kỷ" cũng vậy . Nếu không sớm vạch mặt kẻ phản chủ, thì "Thế Kỷ" sẽ sụp đổ . Rồi sự phấn đấu của bao con người trong ngần ấy năm qua sẽ trở thành vô nghĩa, mà cô cũng sẽ trở thành một tội nhân . Sự cốchấp của cô có đáng bằng bao nhiêu con người không ạ ? Như Thiên chợt thấy mình quá tệ .

Phin cà phê ngưng chảy, Thế Đình tự tay để đường rồi quậy đều cho Như Thiên .

Đẩy nhẹ ly cà phê về phía cô, nhưng Như Thiên chẳng có chút phản ứng . Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của cô, anh huơ huơ tay :

– Nè ! Cô suy nghĩ gì vậy ?

Như Thiên chớp mắt :

– À ... không .

– Cô uống cà phê đi .

– Cám ơn .

Như Thiên bưng ly đưa lên miệng . Hương cà phê thơm, vị cà phê đắng và ngọt của đường chan hòa vào nhau làm cô có chút tỉnh táo hơn . Như Thiên hỏi :

– Cà phê ở đây được chứ ?

– Ừ . Cô hay đến đây lắm à ?

– Lần đầu thôi . Tôi làm gì dư tiền mà đến những nơi sang trọng này chứ ?

– Thế sao hôm nay cô đến ?

– Có việc bắt buộc tôi phải vào đây . À ! Hôm nay là ngày nghỉ, sao hai người hẹn nhau mà không phải hẹn với người khác ?

Thế Đình nhướng mắt :

– Hẹn với người khác là ai ?

– Người yêu chẳng hạn .

– Tôi làm gì có người yêu mà hẹn .

– Ông khéo nói đùa, thế chị Nguyệt Hoa là gì ?

Thế Đình nhún vai :

– Cô ta là bạn gái, mà vai trò bạn gái và vai trò người yêu khác nhau xa . Chẳng hạn như cô đi với tôi, thì người ta có thể gọi cô là bạn gái của tôi .

– Khó hiểu quá ! Tôi chỉ có thể hiểu theo cách đơn giản : người con trai và người con gái, khó có thể làm bạn bình thường với nhau .

Vũ Hùng chen vào :

– Mỗi người có cách nghĩ khác . Thế Đình thì không nghĩ như cô, bởi hắn ta là người đàn ông khá phóng khoáng . Nhưng thôi, cô nghĩ Nguyệt Hoa là bạn gái của Thế Đình cũng được, bởi hai người đã từng cặp bồ với nhau .

Thế Đình trừng mắt :

– Mày nói nhăng nói cuội gì đó thằng quỷ ? Coi chừng tao đấy ! Không khéo tiếng anh Hai cũng không được gọi nữa là .

Vũ Hùng rụt cổ :

– Cô thấy chưa ? Sếp mà hăm dọa thì ai mà không sợ . Hôm nay vì đi theo sếp mà tôi đã lỗi hẹn với Bửu Ngọc .

– Anh có quyền phản đối, vì hôm nay là ngày nghỉ mà .

Thế Đình đằng hắng :

– Lấy mất ngày nghỉ của nhân viên, tôi có hơi quá đáng thật, nhưng công việc quan trọng hơn .

Như Thiên quan tâm :

– Công việc gì mà hai người vận dụng đến cả ngày chủ nhật ?

Thế Đình nhìn Như Thiên :

– Hôm qua, cô có gặp mẹ tôi phải không ?

Như Thiên nhíu mày :

– Hôm qua ...

Cô gật đầu :

– Đúng rồi . Tôi đã gặp bác gái ở chợ . Nhưng mà ... có gì không ?

– Hình như cô có nhắc với mẹ tôi tên Anh Thục và Chánh Hạo gì đó ...

– Thật ra lúc đó tôi đang tức, nên đã nói lung tung .

Thế Đình nghiêm mặt :

– Cô biết gì về hai người đó ?

– Tôi ...

Vũ Hùng khuyến khích :

– Cô đừng sợ . Chúng tôi cũng đang lưu tâm đến họ đấy .

– Vậy hai người đã nghi ngờ họ ?

– Chỉ mới đây thôi . Chúng tôi thấy hành động và cử chỉ khả nghi của Anh Thục, nên mới để ý . Cô ấy đã không trung thực đối với "Thế Kỷ" .

– Việc mấy lần trước bị lộ tin, anh và "ông" Thế Đình có nghi ngờ ai không ?

– Chúng tôi chưa tìm hiểu rõ, nên không dám khẳng định .

Như Thiên chậm rãi :

– Tôi thì không biết nói thế nào với anh và Thế Đình . Nếu như lúc nãy hai người đến sớm một chút, thì gặp cặp tình nhân ấy rồi . Họ cặp bồ với nhau, hình như chỉ vì lợi ích riêng . Họ toan tính lợi dụng nhau, tôi nghe mà thấy sợ .

Thế Đình chợt hiểu :

– Vậy ra cô đến nhà hàng này là vì theo dõi họ .

– Ông nói theo dõi sao nghe nặng nề quá . Tôi chỉ tò mò thôi . Nhưng Anh Thục sẽ không qua được người đàn ông đầy thủ đoạn như Chánh Hạo đâu . Anh ta yêu một lúc hai cô gái và lợi dụng cả hai cô .

– Cô muốn nói đến Anh Thục và Nguyệt Hoa ?

– Tôi thấy ông hiểu ra mọi chuyện rồi đấy . Thật ra, tôi có cảm giác về sự không thành thật và mờ ám của Anh Thục lâu lắm rồi, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội và chứng cứ để xác định . Mấy ngày tình cờ và tìm hiểu, tôi thấy âm mưu và thủ đoạn của họ có thể hại chết ông và "Thế Kỷ" .

Ngừng một chút, Như Thiên nói tiếp :

– Tôi suy nghĩ kỹ rồi . Tôi quyết định trở lại "Thế Kỷ", nhưng không phải vì nể ông hay tình bạn của Bửu Ngọc, mà tôi vì tất cả mọi người ở "Thế Kỷ" .

Thế Đình mừng rỡ :

– Cô vì ai cũng được . Nếu cô bằng lòng trở về là tôi vui lắm rồi . Có cô, công ty sẽ không rối lên nữa .

Vũ Hùng kê thêm :

– Và tôi cũng không còn nổi cáu vô cớ nữa .

Thế Đình đấm bạn :

– Mày không nói, đâu ai nói mày câm .

– Nhưng sự thật nó là như vậy mà . Mày không những cần Như Thiên cho công ty, mà còn cần cô ấy cho cuộc đời của mày nữa, có đúng không ?

Câu nói táo bạo của Vũ Hùng làm Thế Đình gãi đầu, còn Như Thiên thì đỏ mặt . Cô nạt nhỏ :

– Anh nói mình anh nghe thì được, chứ để người khác nghe là anh hại đời tôi đó .

– Không khủng khiếp vậy chứ ?

– Anh thử nghĩ xem . Câu nói này mà đến tai Nguyệt Hoa, không phải tôi sẽ khổ sao ? Còn chưa nói giám đốc, ông ấy sẽ cho rằng "đỉa mà đòi đeo chân hạc", ông ấy càng có dịp mỉa mai tôi .

Thế Đình nhỏ nhẹ :

– Đó là suy nghĩ của cô, chứ tôi nào dám . Cô là trợ lý giỏi của tôi, tôi tôn trọng và quý cô không hết nữa là . Tôi chỉ xin cô một điều, bỏ tiếng "ông" giùm tôi đi . Tôi và Vũ Hùng bằng tuổi nhau, tại sao cô gọi Vũ Hùng bằng anh, còn tôi cứ mang mãi tiếng "ông" nặng nề ấy ?

Như Thiên nghịch ngợm :

– Tiếng "ông" mà tôi dành cho ông là chứng tỏ ông "to" nhất, "cao" nhất, "lớn" nhất . Cũng có nhiều người muốn tôi gọi bằng "ông", nhưng không được đấy !

– Tôi không cần tiếng ông ấy .

Thấy Thế Đình có vẻ khó chịu, Như Thiên không đùa nữa :

– "Ông" không thích thì tôi sẽ không gọi .

Cô trở lại vấn đề chính :

– Hai anh đã có kế hoạch gì chưa ?

– Kế hoạch thì đã có, nhưng còn phải chờ cô . Tôi muốn Anh Thục và Chánh Hạo không có cơ hội chối cãi . Ngày mai, tôi sẽ nhờ người giúp điều tra về Chánh Hạo .

– Nhưng anh cũng phải nên cẩn thận . Một khi mà họ có ý định chiếm đoạt tài sản của người khác, thì họ không đơn giản đâu .

– Tôi hiểu mà .

Và cứ thế, ba người trao đổi với nhau . Họ không biết thời gian và có người đang trông ngóng đợi họ .

Lúc họ tạm kết thúc cho kế hoạch của mình, thì Như Thiên chính người phát hiện thời gian không còn sớm nữa .

Sợ mẹ lo lắng, nên cô chào từ giã Thế Đình và Vũ Hùng . Cô cũng từ chối luôn bữa ăn thịnh soạn mà hai người đã thành ý mời .

Như Thiên lấy xe về, trong lòng cô không còn ấm ức, bởi sự tha thứ nào cũng làm cho con người nhẹ nhàng và thoải mái cả .

Ngày mai trở lại công ty, chắc mọi người sẽ ngạc nhiên lắm, còn mẹ sẽ cho rằng cô là người lúc nắng lúc mưa .

Nhưng thôi đi, miễn cô hiểu được hiện tại cô muốn gì là được rồi .

Sáng nay, bầu trời đối với Như Thiên là rất đẹp . Cô đến công ty với tâm trạng vui vẻ, trên môi lúc nào cũng có nụ cười .

Đẩy xe qua cổng công ty, Như Thiên gật đầu chào bác bảo vệ . Hôm nay, cô lại thấy bác ... đẹp trai hơn thường ngày .

Qua một khoảng sân khá rộng, Như Thiên mới đến được nơi để xe dành cho nhân viên công ty . Đang loay hoay khóa xe và lấy giỏ xách, tiếng nói cất lên gần bên làm cô hơi giật mình :

– Ủa ! Không phải cô nghỉ việc sao ?

Như Thiên tỉnh tỉnh :

– Công việc không thích hợp, tôi cũng định nghỉ đó chứ, nhưng vì "Thế Kỷ" đang có người rình rập muốn phá hoại . Là một con người sống có trách nhiệm, tôi không thể bỏ mặc công ty trong lúc nguy khốn . Với lại, tổng giám đốc cũng đối xử rất tốt với tôi .

Anh Thục háy ngang :

– Nói chuyện nghe làm như mình quan trọng lắm vậy . Không có cô, công ty vẫn hoạt động bình thường thôi .

Như Thiên chọc tức :

– Tôi biết chứ . Vắng tôi thì đâu ảnh hưởng gì đến công ty, nhưng tổng giám đốc thì có ảnh hưởng thật đó . Cô biết rõ sự nổi quạu vô cớ của Thế Đình mà, phải không ?

Ngừng một chút để quan sát rõ thái độ của Anh Thục, Như Thiên nói tiếp :

– Có lẽ mấy ngày nay, cô bận rộn lắm thì phải ? Xin lỗi nha Anh Thục . Hôm qua Thế Đình và Vũ Hùng có tìm tôi . Họ muốn tôi trở về vai trò trợ lý, bởi ngày triển lãm mẫu mới của "Thế Kỷ" cũng gần kề rồi . Tôi muốn thấy sự thành công rực rỡ của "Thế Kỷ" .

Anh Thục giấu đi sự phẫn nộ . Mới hôm qua, cô còn mừng rỡ nói với Chánh Hạo rằng kế hoạch của cô đã không còn người cản trở . Thế mà ... Như Thiên lại đột ngột trở về, còn mang theo cả sự tính toán và nghi ngờ . Lời nói bóng gió như cho Anh Thục biết : Như Thiên đã nghi ngờ ai đó thì phải .

Vậy là không được rồi, cô phải thay đổi kế hoạch thôi . Không khéo công sức của cô năm năm qua phải đổ sông đổ biển .

Anh Thục nhếch môi :

– Nghe cô nói, tôi tưởng cô là người thay đổi cục diện .

– Cái đó thì không dám . Tôi chỉ muốn giúp Thế Đình vạch mặt kẻ phản chủ .

– Cô làm được sao ?

– Đương nhiên, khi trong tay tôi đầy đủ chứng cứ . Xin lỗi, tôi phải vào làm việc .

Như Thiên quay đi, cô còn để lại một câu :

– Cô nên cẩn thận đó, Anh Thục .

Nhìn theo dáng Như Thiên khuất dần ở cầu thang, Anh Thục vừa tức tối vừa lo sợ . Cô lấy điện thoại cầm tay bấm nhanh . Sau vài giây chờ đợi, cuối cùng cũng có người nghe máy :

– ...

– Alô . Chánh Hạo ! Là em đây .

Giọng ngái ngủ của Chánh Hạo :

– Có chuyện gì mà gọi cho anh sớm thế ?

– Em mới vừa gặp Như Thiên, con nhỏ đã đi làm trở lại ...

– Em nói gì ? Không phải hôm qua em nói với anh, con nhỏ nghỉ việc rồi sao ?

– Thì đúng vậy . Sáng nay, khi đến công ty, em thấy con nhỏ lù lù xuất hiện . Em hổng biết con nhỏ đang toan tính điều gì nữa, nhưng hình như Như Thiên đã nghi ngờ chúng ta .

– Nghi ngờ điều gì ?

– Như Thiên nói : cô ta trở lại công ty để vạch mặt kẻ phản chủ . Còn nữa, cô ta cảnh cáo em là nên cẩn thận .

Chánh Hạo trấn an :

– Cô ta chỉ nói vậy để đánh tâm lý mọi người thôi . Nếu em tỏ ra lo sợ, thì em đã tự tố cáo mình . Bây giờ nghe anh, hãy thật bình tĩnh, mặc kệ ai nói gì, kế hoạch chúng ta rút ngắn càng sớm càng tốt . À ! Còn bao nhiêu ngày nữa mới mở cuộc triển lãm ?

– Khoảng một tháng nữa .

– Vậy mẫu mã tham dự triển lãm, anh nghĩ đã có .

– Em nghe nói "Thế Kỷ" tham dự triển lãm với vương miện của Nữ hoàng Elizabeth .

Chánh Hạo cười :

– Tốt lắm ! Anh đoán không lầm, thì trị giá vương miện đó hơn một tỷ đồng .

– Ngoài vương miện là mẫu đăng ký, còn có vòng đeo cổ và nhẫn nạm kim cương của phu nhân tổng thống Mỹ .

– Chúng ta giàu rồi đó, em cố gắng lên nha .

Anh Thục ngập ngừng :

– Chánh Hạo ! Nhưng em sợ ...

– Bây giờ em còn sự lựa chọn sao ? Thôi, đừng có thế này, thế nọ nữa . Anh phải chuẩn bị đi làm đây !

Chánh Hạo cúp máy làm Anh Thục thấy hụt hẫng, nhưng thật sự cô đâu còn sự lựa chọn nữa . Đã leo lên lưng cọp rồi phải chịu thôi .

Vì tương lai và hạnh phúc của cô và Chánh Hạo, không có gì làm cô chùn lòng cả .

Anh Thục cất máy vào túi xách rồi ung dung lên phòng làm việc của mình . Cô đâu hay có một người quan sát cô từ cửa sổ lầu hai .

oOo

Thế Đình chưa kịp mở cửa văn phòng, thì bị chặn lại :

– Khoan đã giám đốc ! Tôi xin ngài năm phút được không ?

Thế Đình nhăn mày :

– Bửu Ngọc ! Có chuyện gì sau giờ làm việc nói được không ? Bây giờ anh rất bận .

Bửu Ngọc nài nỉ :

– Em chỉ xin năm phút thôi mà anh Hai . Đâu mất thời gian nhiều của anh, anh Hai ...

– Thiệt là ...

Thế Đình đẩy cửa phòng :

– Thôi được rồi, nhưng chỉ năm phút thôi nghe .

Bửu Ngọc mừng rỡ :

– Cám ơn anh Hai .

Bước hẳn vào phòng làm việc của anh trai, cô nhìn quanh :

– Như Thiên đi làm lại rồi, phải không anh Hai ?

Thế Đình ngồi vào bàn làm việc của mình :

– Em gặp anh chỉ để hỏi bấy nhiêu thôi à ?

– Anh trả lời em đi .

Thế Đình gật nhẹ :

– Ừ .

– Như Thiên đã hết giận em rồi, phải không ?

– Chuyện đó, em đi mà hỏi cô ấy .

Chỉ chờ có thế Bửu Ngọc chạy bay đến cánh cửa phòng đang đóng . Thế Đình với theo :

– Em đi đâu đó ?

– Gặp Như Thiên .

– Không được, đang giờ làm việc .

– Người nhà không mà anh Hai . Gặp được Như Thiên rồi, em ra ngay .

Rồi Bửu Ngọc mất sau cánh cửa . Thế Đình lắc đầu :

– Con bé này, lúc nào Như Thiên cũng quan trọng cả . Hèn gì hai người không thể tách rời hay giận dỗi nhau lâu .

Nói mới nhớ, theo anh biết, thì bộ ba Bửu Ngọc, Lượng Tinh và Như Thiên chơi rất thân với nhau . Đi đâu họ cũng đi chung, thậm chí khi làm việc cũng làm chung . Tình bạn đẹp của họ, anh thấy ganh tỵ vậy .

Nhất là Bửu Ngọc, cô rất thương Như Thiên và hình như hai người này cũng thân nhau hơn Lượng Tinh .

Trong hai người bạn của Bửu Ngọc, Thế Đình là người ít gặp Như Thiên nhất, nhưng trái lại anh thích tính cách của Như Thiên hơn Lượng Tinh .

Lúc đầu có thể không hiểu nhau lắm . Khi tiếp xúc với nhau trong công việc, anh mới thấy Như Thiên là người con gái đáng trân trọng và anh cũng để ý cô từ ấy .

Tuy đôi lúc cũng còn đấu khẩu nhau, nhưng Như Thiên chính là động lực thúc đẩy anh trong công việc . Và Thế Đình từ đó thay đổi luôn chính mình . Anh không còn "trêu hoa ghẹo nguyệt" nữa, tự nhiên trở thành một người đàn ông đứng đắn và nguyên tắc hơn .