Chương 1

Kim, “cô bồ ruột”, như tôi thường gọi đùa bạn thân nhất của mình như thế, thường hay ghen tị vì tôi có Brian. Brian là anh ruột tôi. Nó bảo anh trai sẽ giúp tìm cho ta cả một đội quân mà đưa vào “tầm ngắm”. Chẳng biết với người khác thế nào, chứ tôi không thấy vậy. Ngoài giờ đến lớp, suốt ngày tôi làm quẩn chân các bạn của anh mình. Họ như người cùng một nhà. Còn họ, chẳng buồn lịch sự trước mặt tôi. Thậm chí còn hơi thoải mái quá. Nếu so với đám yểu điệu thục nữ chúng tôi, họ chẳng kháo nào “đám phàm phu”. Bày bừa, ăn uống bốc bải là chuyện thường. Tệ đến mức mỗi khi cãi cọ, họ còn lôi tôi ra làm trọng tài không lương. Tôi như có mười anh trai thường xuyên ở cùng nhà vậy.

Bạn của anh ruột làm sao thành người yêu mình được! Kỳ lắm.

Tôi bảo Kim thế. Hôm nay là thứ sáu. Tôi và nó đang ngồi tán gẫu gần sân bóng của trường. Chiều thu Atlanta thật lạ, trời nóng đến độ chẳng ai hình dung nổi sắp sửa lại phải mặc áo len đến nơi.

Tại sao không chứ?

Kim hất đầu về hướng Brian, Chris và Aaron. Ba chàng ngự lâm ấy đang đi về phía chúng tôi. - Mấy anh ấy chỉ hơn mình hai tuổi, không gì hoàn hảo hơn. Đó là chưa kể có vài anh đẹp trai cực. Kim nghiêng đầu vẻ suy nghĩ rất lung:

- Nói thật, ngay cả mình cũng không thể từ chối đi với một người trong số họ.

Vừa vén tóc thật gọn, vừa để cột đuôi gà, tôi vừa hỏi: - Cứ cho là cậu nói đúng. Nhưng mà làm sao biết mấy anh lớp lớn muốn gì? Đặc biệt là bọn không biết làm duyên như cậu và mình? Kim tỉnh rụi, lờ đi lời tôi vừa nhắc nhở.

Ai mà không biết bao nhiêu sự chú ý và mến mộ của các nam sinh đều dồn cả vào nhóm “búp bê Barbie” hay chơi nổi của trường rồi. Còn tôi và Kim lại không nằm trong số đó.

Kim cười nụ: - Tụi mình dư sức khiến họ phải chú ý. Đừng tự ti. Con gái thường chín chắn hơn con trai bằng tuổi. Có nghĩa, tớ và cậu sâu sắc không kém Brian và bạn anh ấy. Có khi còn hơn nữa ấy chứ. -

Có thể.

Nhớ hồi còn bé, tôi cứ hay chê ỏng chê eo bọn con trai. Thấy thế, bà tôi thường cười, bảo:

- Cứ kiên nhẫn, cháu ạ.

Bà còn nói sau này thể nào tôi cũng sẽ suốt ngày vẩn vơ vì chúng nó cho xem. Khi tôi mười ba tuổi, lời bà nói đã sớm trở thành hiện thực. Nhưng tiếc thay tôi chỉ phí thời gian mơ mộng. Tôi chẳng bao giờ có đứa bạn trai nào cho ra hồn. Tôi thân với Kim cũng một phần ở điểm này, Kim rất giống tôi. Giờ thì trong lớp, Kim và tôi thành hai bà cụ non rồi.

Mấy anh vẫn trò chuyện rôm rả. Tôi huơ tay vẫy họ. Brian và Chris đã thấy chúng tôi, còn Aaron đang cắm cúi bắt kịp hai bạn. Cứ theo thái độ mà đoán thì rõ là anh tôi không thích Aaron cho lắm. Kim hạ giọng dù họ còn ở rất xa:

- Phải nói là Aaron đẹp trai thật. Nhưng vẫn thua anh Brian xa. Anh cậu có cặp mắt quá đẹp. Còn Chris thì miễn bàn. Tóc cũng đẹp này, lông mày cũng đẹp này…

- Trời! Sao ngắm kỹ thế?

Tôi thì vô tư, còn Kim lại tỉ mẩn quá.

Kim cãi lý: - Chỉ cần nhìn lông mày cũng biết người tốt, người xấu. Có khi những gì cậu cho là lý tưởng lại ở ngay trước mặt cậu đấy.

Tôi giễu: - Làm thầy bói lâu chưa?

Muốn nói mình sao cũng được, miễn là cậu chịu nghe mình một lần. Nhìn kỹ Chris đi. Cậu sẽ thấy mình chỉ nói điều ai cũng thấy thôi.

Kim ngây ra nhìn bộ ba đang đến gần. Nghe Kim, tôi cũng săm soi nhìn cho kỹ Chris Geller. Lập tức, tôi phải bận rộn với bản kê chi tiết khá dài. Mái tóc che nửa vầng trán cao. Thân hình như vận động viên cử tạ, nhưng lại uyển chuyển như báo gấm. Làn da rám nắng. Mắt sâu với hàng mi dài. Hèn chi các cô mê anh như điếu đổ.

Thực ra, từng có một danh sách bạn gái cũ của Chris được viết nguệch ngoạc lên bức tường nhà vệ sinh nữ gần căng-tin của trường. Người đứng cuối danh sách đã công khai danh tánh kèm theo một loạt những điều cô ta không thích ở Chris Geller. Vì tò mò, tôi cũng có xem qua. Có đến mười cái tên. Tôi chẳng tin vì Chris là bạn thân của Brian, và anh lại rất chiều tôi. Ngó hàng chữ phấn đỏ chi chit trên tường, tôi bấm bụng cười: sao trên đời lại có người ghét anh đến thế.

Dù không hề ghét anh cay đắng như cô gái kia, tôi vẫn thường tự hỏi, con gái mê anh ở điểm nào không biết. Chris lôi thôi hết chỗ chê. Lại ở dơ nữa chứ, có khi một cái áo thun anh mặc cả ba ngày không thay. Còn nữa, lớn đùng thế mà cứ mỗi thứ Bảy, Chris và Brian lại nằm dài suốt ngày xem phim hoạt hình trên ti-vi! Thế mà không hiểu sao cũng có người mê nổi!

Tôi có phần nhân nhượng Kim:

- Công nhận là Chris coi được. Nhưng mình không sao nhìn anh ấy bằng con mắt của cậu được. Chris và Brian quá thân nhau! Mình quen với Chris đến độ không còn quan tâm đến vẻ ngoài của anh ấy nữa.

Kim nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh:

- Trời đất! Chris còn hơn cả được nữa kìa. Phải khách quan chứ!

Tôi cười giảng giải:

- Mình đã coi anh ấy như anh ruột từ lâu rồi. Hồi mình mười tuổi, anh Chris đã thân với anh Brian. Vả lại, sao để ý người ta kỹ thế? Hay lại mơ đến chàng rồi?

Kim giãy nảy: -

Làm gì có chuyện ấy. Chris không phải tuýp người mình thích. Mình chỉ quan tâm đến …

Chợt Kim im thin thít, quay sang tôi:

- Mà thôi, cậu đừng để ý làm gì. Vả lại, so với mình, Chris cao quá khổ. Ai lại suốt ngày đi chung với anh chàng cao hơn mình cả nửa mét. Cả ngày phải ngửa cổ nhìn chàng, mỏi lắm. Nhưng Chris và cậu thì rất đẹp đôi. Cũng như mọi khi, Kim nhất định phải nói cho ra lẽ mới thôi.

Tôi cười, ghẹo nó:

- À ra thế mà mình không biết. Cậu nói xem đẹp đôi ở chỗ nào? - Này nhé: hai người đều thích bóng rổ. Cùng thích nghe một loại nhạc như nhau. Chưa kể đến chuyện cậu và anh ấy thân nhau từ rất lâu rồi.

Tôi chọc: -

Cậu chuyển sang dịch vụ mai mối từ bao giờ thế?

Kim quay lưng lại với ba người đang đi tới. Nó lục túi lấy chiếc gương nhỏ, vừa soi vừa vuốt vuốt sợi tóc còn vương trên má.

Kim tảng lờ như không nghe thấy câu tôi vừa nói:

- Quan trọng nhất là anh ấy có cảm tình với cậu. Tôi giãy nảy: - Làm gì có chuyện! Nhưng khi Chris đang đến gần, tôi dịu giọng:

- Cậu nghĩ thế thật à?

- Tất nhiên. Kim thì thào rồi quay sang cười với tôi:

- Trông tớ thế nào?

Tôi thật lòng: - Xinh. Lúc nào chả thế!

Thực là, Kim luôn tươi tắn. Mái tóc dài vàng dày dặn của nó lúc nào cũng óng mượt, mềm mại và lượn sóng như trông một mẫu quảng cáo dầu gội đầu. Ngược lại, tóc tôi lại màu nâu, lúc nào cũng thẳng đơ. Chẳng hiểu sao, mới dài tới ngang vai, nó nhất định không chịu mọc dài thêm nữa. Ngoài ra, cặp lông mi của Kim rất dày và cong tự nhiên. Dáng Kim mảnh khảnh và duyên dáng, nhưng lại rất khỏe mạnh. Ca học chiều cho phép Kim tham gia lớp khiêu vũ buổi sang bốn lần một tuần. Còn tôi lại thích chạy bộ và chơi bóng rổ. Vì thế tôi không được mảnh mai như Kim.

Kim hay khen tôi giàu nghị lực. Mỗi lúc như thế, hai cánh mũi tôi lại phập phồng. Nét đẹp nhất của Kim chính là sự chân thành. Nó không bao giờ nói dối bạn bè. Kim chúa ghét tật quay cóp hay chép bài của bạn. Có lần nhặt được ví tiền rơi, Kim cũng tìm bằng được cách trả lại cho khổ chủ. Khối chàng vây vo, nhưng Kim đều từ chối. Con trai, hoặc e dè trước vẻ đẹp rực rỡ của nó, hoặc quá bối rối khi đứng trước một người vừa xinh vừa cá tính như Kim.

- Bắt được rồi!

Chris reo lên, vờ trượt dài, ngã lăn xuống bãi cỏ. Cùng lúc, anh vươn tay tóm lấy cổ chân tôi. Kim trả gương vào túi, nhìn tôi như bảo “Thấy chưa? Đã bảo rồi mà!” Tôi thè lưỡi trêu Kim rồi cúi xuống cười với Chris.

Sau đó tôi khum tay, che miệng, trêu:

- Xin thông báo: Năm nay Chris Geller là nhà vô địch của Atlanta.

- Lúc nào cũng vô địch hết. Chris cười ha ha. Mắt sáng lên. Tôi thầm nghĩ Kim nói quả không sai. Chris đẹp trai thật.

- Kim đấy à? Tiếng anh Brian cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quên phắt Aaron đứng ngay đằng sau.

- Chào anh. Tôi ngượng chín. Aaron gật đầu chào rồi ngồi xuống giở báo ra đọc. Anh Brian ném chiếc cặp xách gần Kim và nằm dài trên cỏ. Tôi nói: - Anh mệt hay sao vậy? Anh rên rỉ: - Nhừ tử. Thứ Sáu nào cũng như tra tấn. Ai không biết chứ anh là cứ phải ngủ trưa ba tiếng mới bù cho năm ngày liên tục dậy sớm.

Kim nhìn đồng hồ, xách túi đứng lên:

Ai đi học mà chẳng thế. Em cũng phải bận suốt tuần. Nhưng hôm nay anh còn được nghỉ. Còn em, bây giờ phải đi làm rồi.

Chris nhăn:

- Trời, vậy chịu sao thấu!

- Có gì ghê gớm đâu. Chỉ là từ bốn giờ chiều đến mười giờ tối dạo quanh cửa hàng thôi mà.

Ngoài lớp khiêu vũ và học ở trường, Kim còn làm bán thời gian cho một shop thời trang lớn nằm trong khu mua sắm có tiếng ở trung tâm thành phố. Vậy mà môn nào Kim cũng đạt điểm A. Anh Brian trầm ngâm:

Thế thì mệt cho em quá. Lúc cần được nghỉ thì lại phải đi làm

Tôi trông Kim chẳng có gì là mệt mỏi cả. Ngược lại, nó còn cười tươi với anh tôi. -

Tự mình kiếm được tiền cũng vui. Khi nào được kha khá, em sẽ đãi mọi người. Không lâu nữa đâu.

Anh Brian đùa:

- Sao cũng được. Miễn có ăn có uống là tốt.

Kim rủ rê:

- Bồ đi với mình nhé? Hay thích ở lại thì tuỳ?

Tôi đứng lên theo Kim:

- Mình mua đồ bằng suất giảm giá của cậu được không? - Được chứ.

Tôi đứng lên, vươn vai: - Thế thì hay quá. Mình sẽ đi với cậu.

Chris đùa nhả, vờ xịu mặt, rên lên: - Người ta vừa mới đến thì em lại đi. Thôi mà, anh xin em đừng bỏ anh mà. Tôi bật cười, gỡ tay anh ra:

- Thôi mà! Tụi em phải đón xe buýt ngay chuyến tới. Nếu không, Kim sẽ đi làm trễ mất. Chris đành nhượng bộ:

- Em định ở lại với Kim đến mấy giờ?

Tôi nhún vai: - Cũng chưa biết nữa. Chắc cỡ vài tiếng đồng hồ. Đến bảy giờ là cùng.

Kim chống nạnh: - Mắc mớ chi mà anh hỏi vậy? Tôi lừ mắt nhìn Kim. Nó đang tìm cách bắt nọn anh Chris phải khai thật tình cảm của mình. Kim nhầm to: thứ tình cảm ấy không tồn tại mà chỉ có trong trí tưởng tượng hơn người của Kim. Tôi giật tay áo nó, bắt nó phải im lặng. Chris gân cổ cò: - Cần gì phải có lý do. Chỉ hỏi cho biết thôi mà. Biết đâu anh rảnh, sẽ ghé cửa hàng chơi với mấy em thì sao?

Anh Brian nhíu mày:

- Em định về bằng gì? -

Em cũng chưa biết, nhưng chắc em cũng đi xe buýt thôi. Còn nếu may mắn gặp người quen, em sẽ đi nhờ về nhà.

Tôi đeo ba lô lên vai, hơi ngượng vì thái độ chăm bẵm quá mức của anh mình. Làm như tôi bé lắm không bằng. Chẳng gì tôi cũng là nữ sinh năm thứ hai trung học phổ thông rồi! Tính Brian vẫn thế, anh tôi không bao giờ thúc ép hay thờ ơ với ai. Ngoài ra, còn một lý do khá đặc biệt khác: Hồi bé tôi đã từng bị ốm thập tử nhất sinh. Bệnh bạch cầu đã suýt lấy mạng tôi. Từ đó, anh chăm sóc tôi rất tỉ mỉ. Tôi khoái vì có anh chiều, nhưng lắm lúc cũng bực mình muốn chết. Brian vừa buột miệng: - Để anh…

Thì Aaron chêm vào: - Hay Dana về với anh?

Từ lúc mới đến, đây là lần đầu tiên, Aaron rời mắt khỏi tờ báo. Tôi khẽ liếc anh, ngạc nhiên. Khuôn mặt xương xương, hơi kênh kiệu của anh chắc hấp dẫn được nhiều cô. Tiếc quá, anh không phải là kiểu người tôi thích. Lúc này, chắc mồ hôi đang chảy rần rần trong người Aaron vì anh ta đóng đủ bộ áo khoác da, giày cao cổ, quần Jeans thụng dài đến mắt cá. Thế nhưng, anh tỏ ra hoàn toàn bình thường, cố giấu cảm giác thật của mình. Tôi biết thừa anh thuộc tuýp người lúc nào cũng ra vẻ ta đây.

Vừa vuốt tóc điệu đàng, Aaron vừa giải thích:

- Dù sao anh cũng có việc loanh quanh ở gần khu mua sắm. Anh sẽ ghé qua và đón em lúc bảy rưỡi, tại lối vào chính của khu mua sắm nhé. Chris trợn mắt nhìn tôi như bảo “Hãy nói KHÔNG”. Còn anh Brian lo lắng ra mặt. Rõ ràng họ không tin cậy Aaron cho lắm. Thế nhưng, cả hai lại nín khe, không ra đồng ý, cũng không ra phản đối. Còn tôi lại không có thời gian giải mã phản ứng kỳ cục của họ.

Tôi cũng cần đi nhờ xe ai đó để về nhà. Cách ấy sẽ tiết kiệm được thời gian đáng kể so với đi xe buýt.

- Cũng được. Cảm ơn anh. Thôi, em đi đây.

Tôi chạy theo Kim. Anh Brian còn gọi với: - Cẩn thận đấy. Khi đã đi thật xa, Kim mới nói: - Biết ngay mà.

- Biết gì? - Chris khó chịu vì thấy Aaron bảo sẽ đưa cậu về. - Ừ. Thái độ của anh Brian cũng lạ lắm. Theo cậu thì sao?

Kim quả quyết: - Chắc chắn Chris bị cậu hớp hồn rồi. Cứ nhìn cái cách anh ấy ngồi dính với cậu, cách trò chuyện với cậu, muốn biết cậu đi đâu làm gì … Chúng tôi đã đến đoạn đường bê-tông dẫn vào bến xe buýt.

Tôi cắt ngang lời Kim:

Chẳng phải đâu. Trước giờ, lúc nào anh ấy chẳng thế với mình. Kim lắc đầu: - Mình thấy rõ Chris luôn quan tâm đến kế hoạch của cậu. Lúc nãy, nghe cậu nói chuyện với Aaron, anh ấy cứ nhìn cậu đăm đăm, không rời mắt đi.

- Cậu theo dõi hả?

Kim ôm vai tôi: - Chuyện rành rành ra, chẳng cần theo dõi cũng thấy. Kim thả mình xuống mặt ghế băng bằng gỗ trong nhà chờ xe.

Tôi ngồi cạnh nó mà phân vân, nửa tin, nửa ngờ. Chris không rời mắt khỏi tôi ư? Một dòng điện chạy dọc sống lưng tôi. Biết đâu Kim có lý. Biết đâu tôi mải mơ mộng tận đâu nên không nhận ra. - Nhưng chắc không đã? Cậu nghĩ có cái gì đó không bình thường thật à?

Kim nói như đinh đóng cột: - Hoàn toàn chắc chắn. Chỉ có mê nhau, người ta mới quan tâm nhau kiểu ấy. Tôi mủm mỉm cười một mình đúng lúc xe buýt tới. Trong một thoáng, Chris Geller đã thành một người khác trong suy nghĩ của tôi.

***

Nhưng suy nghĩ ấy không ở lại với tôi lâu. Tôi nhớ lại nhiều chi tiết khác. Thứ nhất, tài ăn nói của Chris, ai còn lạ. Anh tôi kể chỉ trong tháng mười, Chris đã tán gần hết nữ sinh của lớp học. Khi đến cửa siêu thị, tôi đã kết luận: Chris thích tán gái. Đó cũng là lẽ thường. Và khi xe buýt thả tôi và Kim trước cửa khu mua sắm, tôi đã hoàn toàn chắc chắn Kim chỉ suy diễn lung tung!

Kim được giảm giá tới 40% so với mọi mặt hàng trong shop Anthropology. Đây là đợt siêu giảm giá trong đợt lễ hội Columbus Day. Có nghĩa là tôi có thể mua vài món đồ cực rẻ. Tôi chọn ba chiếc quần Jeans mang vào phòng thay đồ. Kim còn giúi thêm vào tay tôi chiếc miniskirt màu nâu bong:

- Thử cái này vào. Có chân đẹp thì phải khoe chứ.

- Thôi. Mình ít khi mặc váy lắm.

Tôi sùng bái quần Jeans, áo sơ-mi bằng vải lanh rộng rãi, thoáng mát. Loại quần áo ấy hợp với mọi hoàn cảnh và thời tiết. Tôi rất ít khi chưng diện. - Thì bây giờ đã đến lúc cậu phải năng mặc váy bó rồi đấy. Thấy tôi xiêu lòng, Kim ấn thêm chiếc áo sơ-mi sọc vàng và xanh lá cây. - Nhưng mà… - Tin mình đi. Quen chọn hàng cho khách, nên mình biết phải chọn gì cho bồ mà. Cửa phòng thử đồ bao giờ cũng cách mặt đất ba mươi centimet. Trong này, tôi loay hoay với chiếc váy bó và áo sơ-mi kẻ. Ngoài kia, Kim đứng nhịp chân, sốt ruột chờ. Ngắm nghía chán rồi, cũng đến lúc tôi phải đi ra :

- Sao? Kim trầm trồ rồi đẩy tôi tới trước gương lớn :

- Đẹp lắm, Dana. Nhìn vào gương, tôi biết những sáng dậy sớm kiên trì chạy bộ trong một thời gian dài quả là không uổng phí.

- Ai lại cứ giấu biến những phần đẹp nhất thế này! Chân dài này, hông nở này. Kim làm tôi ngượng chín.

- Kìa Kim, thôi đi! Kim nhún vai: - Nghe mình đi. Miễn là đừng te tua quá thôi. Thỉnh thoảng cậu nhớ diện bộ này nhé. Chắc chắn anh Chris cũng thích cậu mặc bộ này đấy. Tôi thở dài: - Lại Chris. Thế cậu không còn khách hàng nào để chăm sóc hay không còn việc gì làm nữa hay sao? Nghe tôi nói, Kim có vẻ ngạc nhiên:

- Được rồi, được rồi, đừng giận mà. Nhưng tin mình đi, cậu mặc bộ này đẹp cực kỳ.

Kim giơ kéo lên: - Vậy quyết định mua luôn nhé?

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: - Ừ. Miễn là cậu thấy đẹp là được rồi.

Đẹp thật mà. Cứ soi gương thêm mà xem. Càng nhìn cậu sẽ thấy càng đẹp. Kim cắt dây treo nhãn mác và giá tiền đính vào bộ váy áo.

- Chờ mình ghi hoá đơn và bỏ quần áo của cậu vào túi đã. Tôi đưa cho Kim tờ hai mươi đôla. Kim quày quả trở ra quầy tính tiền. Tôi cứ nghiêng người hết sang bên trái, lại sang phải, ngắm mình mãi trong gương mà không chán. Đã có lúc tôi rất sợ soi gương. Hồi đó tóc tôi ngắn ngủn, mọc lởm chởm sợi ngắn sợi dài. Cơ thể trì trệ, phù nề sau nhiều tháng dài ít vận động. Đó là tám năm trước, lúc tôi bị bệnh bạch cầu. Bây giờ tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh. Vì y học đã cứu sống tôi nên tôi nhất quyết sau này sẽ làm bác sĩ.

Nhìn mình trong gương, tôi thầm cảm ơn trời đã cho tôi sức khỏe trở lại. Tôi đứng thẳng lưng, mỉm cười với bóng mình. Công nhận mình cũng khá xinh. Kim trở lại với hoá đơn tính tiền, kèm theo một đôi sandal hợp mốt, túi giấy đựng quần áo tôi đã mặc lúc ở trường, cộng thêm ba chiếc quần Jeans tôi vừa chọn.

- Ước gì hôm nay Chris đến nhà cậu chơi với Brian để được thấy cậu đẹp đến thế nào. Nghe vậy tôi lại mơ màng “tôi vừa bước vào nhà đã thấy Chris trong phòng khách, dán mắt vào màn hình ti-vi khá lớn. Brian đã ngủ say trong phòng riêng. Chris lập tức quên màn hình, nhìn tôi ngỡ ngàng. Anh đến bên tôi, rụt rè cầm lấy tay tôi, khen tôi. Rồi …” Tôi tự nhắc mình đã hư đốn khi nghĩ về Chris như vậy. Tôi làm sao thế này?

- Này Dana! Nghĩ gì mà quên cả tớ thế? Tôi bừng tỉnh, thấy Kim đang đong đưa đôi sandal trong tay. Tôi lúng túng nghĩ cách chữa ngượng, nhưng hình như Kim đã đọc được mọi suy nghĩ của tôi rồi.

- Cậu lại nhớ anh Chris phải không?

- Giờ cậu lại là nhà ngoại cảm, biết đọc suy nghĩ của người ta nữa à? Tôi vội cúi xuống, loay hoay xỏ chân vào đôi sandal, rồi đưa cho Kim đôi giày của mình.

Đâu cần phải là nhà ngoại cảm mới biết cậu đang nghĩ gì. Mặt cậu có in chữ Chris to tướng kia kìa. Tôi lắc đầu cãi bướng:

- Mình chỉ hơi mệt nên ngây ra thế thôi. Cả tuần thi cử bù đầu rồi còn gì. Tất nhiên, Kim không tin lời tôi nói:

- Về nhà nghỉ ngơi đi. Mai gặp lại nhau. - Cảm ơn cậu vì vụ giảm giá nhé. Tôi đã định đi rồi, Kim còn gọi với theo. Nó cố tình kéo dài giọng để trêu tôi: - Nhớ mơ nhiều mộng đẹp vào nhé. Tôi vừa rảo bước trong siêu thị, vừa bật cười. Đúng là Kim sẽ không bao giờ bỏ lửng đề tài đang bàn giữa chừng. Khi nện gót nhọn của đôi giày mới xuống nền nhà lát gạch hoa cương sáng bóng của siêu thị, tôi nhận ra rằng mình không thể mãi trốn tránh sự thật. Nó vẫn còn đó cho dù tôi có chối bao nhiêu lần đi nữa. Tuy không hoàn toàn hiểu hết, nhưng tôi phải thú nhận là nó có thực. Đó chính là tình cảm của tôi dành cho Chris Geller. Phải chăng bấy lâu nay, tôi vẫn thầm nuôi dưỡng tình cảm ấy, chỉ có điều tôi không nhận ra mà thôi. Phải chăng tôi chờ đến lúc Kim chỉ mặt đặt tay, tôi mới biết? Tôi lắc đầu, thở dài. Đến cảm xúc của mình tôi còn không chắc thì ai biết chắc đây?

Tôi nhìn xuống đồng hồ, bảy giờ hai mươi. Lúc này tôi chỉ biết mỗi một điều: Aaron chở tôi về nhà sẽ giúp tôi tiết kiệm được kha khá thời gian so với phải chờ xe buýt. Tôi đang nóng lòng muốn về nhà ngay. Tự nhiên tôi sốt ruột, chỉ muốn gặp anh ngay.