Chương 1

Nhứng tiếng động kỳ lạ vang Lên nhỏ rồi lớn, lớn rồi nhỏ , lúc còn lúc mấl đánh thức Hồng Yên, cô nghiêng người lắng nghe. Giữa đêm khuya yên vắng, tiếng động ấy càng rõ hơn, mồn một và phát ra từ phòng ngủ của mẹ.

Cái gì thế? Hồng Yên nhấm mất lại toan ngủ tiếp, nhưng cái tiếng động "lạ lùng ấy lại vang lên, như thúc giục như buộc cô phải ngồi dậy.

Cuối cùng, Yên ngồi dậy, cô xỏ chân vào đôi dép. Mắt nhắm mắt mở, cô bước nhẹ sang phòng mẹ và đưa tay đẩy cánh cửa nhìn vào.

Ối ! Bàn tay Hồng Yến vụt buông xuống như chạm phải lửa nóng. Chân cô cứng ngắc và toàn thần như hoá đá . Mặt cô nóng lên như rắng chiều.

Dưới ánh đên ngủ màu hồng nhạt, mẹ của cô và một gã đàn ông. Họ không biet có cô , mà đang say đắm bên nhau.Hại. Thân thể trần trụi quấn lấy nhau, và những tiếng động lạ lùng là ở đó. Cô nghe rõ cả tiếng ở lẫn tiếng. Kêu đầy khoái cấm. Bưng mặt, Hồng Yên quay đầu chạy như ma đuổi vể phòng mình, cô đóng, ập cánh cửa phòng lại, nhoài người lên giường, mắt nhắm kín lai Cái hình ảnh vừa trông thấy thật "kinh khủng" muốn quên mà sao không đượcYên . Mở mắt ra. Cái đó gọi là gì ?

Những tiếng động cơ rền rền bện ngoài cho yên biết trời sắp sáng .Suốt đêm cô, đã suy nghĩ vớ vẩn đến mệt nhoài ...

Yên à ! Dậy đi con ! Bảy giờ rồi Dậy đi học ...chớ con !

Chiếc mền trùm kín từ đầu Yên bị kéo xuống đánh thức cô dậy Cái nhìn đầu.

Tiên của Yên là gương mặt mẹ, hình ảnh tối qua vụt đến, làm cho Yên nhắm mắt lại sợ hãi.

Bà Kim. Vẩn vồ tình :

– Con gái lớn đừng ngủ nướng nữa chớ con ! Nhõng nhẽo quá ! Năm nay thi tú. Tài rồi, mẹ kỳ vọng ở con đó Yên.

Kỳ vọng ? Hông Yên lán người qua để tránh mẹ, cô không muốn nhìn mẹ mình chút nào nhưng cũng phải nhìn. Sáng nay trông mẹ tươi mát, yêu đời và đặc biệt rất đẹp. Có phải vì đêm qua đã nhần ơn "mưa móc" ?

Không hiểu suy nghĩ của con gái, bà Kim vẫn nhẹ nhàng :

– Con đánh răng rồi xuống ăn sáng.

Tiền mẹ để ớ bàn ăn. Mẹ phải đi công việc có lẽ đến tối mới về.

Hoàng Yên uể oải nhảy xuống giường, cũng là lúc bà Kim quay lưng đí ra cữa. Yên nhìn theo mẹ, hình ảnh ghê gớm kia lại hiện lên.

Suốt buổi sáng ngồi trong lóp học, Yên không sao học được, chuyện này cứ xọ chuyện kia, ám ảnh cô mãi không thôi.

Hồ ng Yên đẩy nhẹ cữa phông mẹ, phòng không khoá, Chăn nệm vẩn phảng phiu, không có dấu hiệu "mưa bãó' gì cả.

Yên cứ đứng nhìn, cái hình ảnh mẹ và người đàn ông ấy lại hiện lên thật rõ nét, cô đưa tay gạt mạnh qua trán cho đừng nhớ đến nữa.

Quay lưng đi, Yên chậm chạp đi xuống nhà cô mở tủ lạnh lấy thức ăn lại bếp hâm nóng lại rồi ăn với cơm mà vì đi vội mẹ chỉ kịp cắm điện vào nồi cơm vừa chín tới Cơm vẫn nóng sốt, thức ăn khoái khẩu cho cô như mọi hôm, nhưng hôm nay Yên ăn không thấy ngon.

Mọi khi đi học về mệt, ăn cơm xong là Yên đi ngủ một giấc cho đến ba giờ chiều, xem lại bài học một chút để bốn giờ, Nam Khánh đến dạy. Hôm nay cô trăn trở mãi không ngủ được, đến là bực mình.

Bực dọc, Yên nhóm dậy, cô đi ra phòng khách ngồị và cuối cùng đến phòng mẹ, mở cửa nằm lan trên giường. Với tay, cô mở truyền hình Sóng nhẩy lăng tang những hạt nhỏ li ti rồi màn hình sáng lên.

Ư ... ư.

Tiếng kêu như đêm qua Yên mở to mất hốt hoảng. Trên ti vi là hình ảnh đêm qua cô nhìn thấy. Ghê gớm quá. Yên bấm tát, Thật lâu, cô từ từ nhìn lại và cái tò mò đã thắng, Yên mở truyền hình cô giương to mắt và gần như nín thở.

Đôi tình nhân không mặc gì cá , họ hôn thắm thiết từ đầu đến chân. Những thứ không nên phơi bày được bày ra hết Mặt Yên đỏ lên, hai tai cô nóng như có lửa, Yên cứ mô tomắt nhìn.

Bất giác, cô đưa tay lên vuốt nhẹ bầu ngực mình bầu ngực thanh tần nhỏ bé chứ không đồ sộ như cố gái kia. Bàn tay vừa vuốt ve lên đầu ngực, Yên nghe có một cám giác gì đó thật lạ lùng, mà cô không sao diễn tả được.

– Yên !

Một tiếng gõ mạnh lên bàn, Hồng Yên giật mình ngôi ngay lại. Nam. Khánh nghiêm khắc nhìn cô.

Em đang học mà lại suy nghĩ cái gì vậy Yên Còn mấy tháng nữa em phải thi tú tài còn chưa chịu chuyên tâm học.

Hồng Yên phụng phịu :

– Khô quá hả !

– Khó cũng phải học, rõ chưa ?

– Rõ rồi. Hứ !

Mặc cho Yên phụng phịu,. Nam Khánh cứ giảng và truy cô bé ráo riết.

Hoàng Yên cố tập trung học, nhưng lúc này sao cô thấy chán học dễ sợ, thích ngồi mơ mộng. Cô chưa biết yêu và chưa có người yêu, nhưng những gì trong những cuộn băng vi deo của mẹ cô làm cho cô suy nghĩ.

Bài hát nào ví von :

Tình yêu là gì ?.

Anh không định nghĩa được Chỉ biểt mỗi lần vắng. Em ' Anh như chiếc lá đổi màu ...

Yêu bầng cả trái tim ? Người ta cứ luôn nói như vậy, và sự thật cô chỉ thấy điều đó trên băng vidéo. Có phải yêu là như thế ? Giá như có ai đó giải thích cho Yên hiểu.

Hai giờ học trôi qua, chưa bao giờ dài như thế, Hồng Yên nắm tay Nam Khánh lắc nhẹ :

– Bữa nay nghĩ sớm một bữa đi anh Khánh.

– Em sao Vậy ? Hôm nay học mà đầu óc cứ để đâu đâu ấy Ráng học đi ! Học như em sẽ rớt và không,vào đại học được đầu.

Anh càng khó ăn nói với mẹ em.

– Em hỏi anh cái này thôi nghen.

– Ừ Bài toán này khó quá hả ?

– Không phải. Em muốn hỏi anh yêu là như thế nào vậy Có phải nhớ người ta là yêu :

Còn ...

Nam Khánh quát :

Em hôi bậy bạ, anh sẽ đánh em và méc mẹ em đó. Mới mười bảy mười tám đã yêu ấm ức, Yên gần cổ cãi lại :

– Cô người mười lăm tuổi đã yêu, Em còn hai tháng nữa mười tám rồi.

– Bao nhiêu tuổi cũng không được, đậu vào đại học đi đã.

Nam diễn thuyết cho một hơi. Yên bịt hai tai lại Cô thấy ghét Nam Khánh, anh hơn cố chừng năm sáu tuổi chớ mấy mà làm như là "ông ngoại người ta vậy. Đồ đáng ghét !

May là anh chịu cho nghĩ sớm năm phút. Chỉ chờ cho anh đi về là Yên mở nhạc to lên, lời lẽ uỷ mị sướt mướt ...

Yêu tha thiết - thế vẫn còn chưa đủ.

Phải nói yêu - trăm bận đến nghìn lần.

Phải mặn nồng - cho mãi mãi đêm xuân ...

Một đĩa sex còn kinh khủng hơn mấy đĩa mẹ mang về.Người mẹ là một tú bà chuyên hại đời con gái thiên hạ nhưng chính đứa con bà bị hại .

Hồng Yên ngồi xem đến miệng mồm cô há hốc, quên buổi tối đang phủ trùm và quên cả tiếng chân đi lên cầu thang. Đỉnh đứng lại bên ngoài thật lầu anh mới vờ đằng hắng :

Yên ơi !

Hoảng hồn Hồng Yên tất ngay cái truyền hình, nhảy ào ra cửa Chú Đỉnh tìm mẹ hả ?

– Ứ mẹ đâu ?

Mẹ bảo nếu chú có đến tìm thì nói mẹ đang ở công ty.

– Vậy à !

Đỉnh chưa chịu quay lưng. Anh nhìn cồ bé. Chiếc robe trắng ngắn ngủn gần như phơi cả cặp đùi, cô bé đẹp như một búp măng non.

– Cháu đang xem truyền hình à ?

– Dạ.

– Lẽ ra cháu không nên xem phim loại này.

Mặt Yên đỏ lên :

– Chú gặp mẹ đừng có mách nghen.

– Ừ nhưng ở đâu mà cháu có vậy ?

– Mẹ mang về.' – Thôi, chú đi đây.

Hồng Yên vụt đuổi theo :

– Chú Đỉnh.

Gì vậy ?

Chú có thể giải thích với cháu câu nói của văn hào Cervantes :

"Đàn ông là lửa, đàn bà là bùi nhùi, quỷ đi đến thổi bùng lên".

Đỉnh đứng lại, anh quay nhìn cô gái đăm đăm. Anh đâu phải thánh, anh đang muốn trốn chạy, bởi cái điều mình vừa nhìn thấy.

– Sao há chú ?

Yên đứng gần sát quá Đỉnh nghe cả hơi thở cô bé thật nóng. Bất chợt, anh kéo mạnh cô vào mình và hôn mạnh lên môi cô.

Hồng Yên đờ người ra, mắt cô mỡ to chứ không khép lại nhìn Đỉnh. Cô không đẩy Đỉnh ra cũng không phản đối, mà đôi môi cô hé mở đón nhận đôi môi lạ và đầu lưỡi xa lạ cuốn lấy lưỡi cô. Toàn thần Yên run lên, nhưng lúc mà cô gần như không biết gì cả, Đỉnh đẩy cô ra. Anh quay đầu đi như chạy.

Yên đưa tay sở lên môi, cái cảm giác khi được hôn thật kỳ lạ, nó như muốn nhấn chìm cô xuống tận cùng.

Hổng Yên cứ đứng lãng trong bóng tối mông mênh, không bật đèm lên, cô đứng như hoá đá.

Đang lầm lũi đi, chân đá đá vào những hôn đá nhỏ dưới chân mình, Hồng Yên giật mình. Vì Chiếc xe đỗ lại sát bên người cô.

Cũng là Đỉnh ! Anh gỡ chiếc mắt kính đen to bè trên mặt, ngồi trên xe cười với Hồng Yên :

– Nắng quá ! Xe đầu không đi mà đi bộ vậy Yên ?

Mắt Hồng Yên đỏ lên xấu hổ, cô chưa quên nụ hôn cách đây mấy ngày cùng với con người này. Cho đến nay, khao khát được ôm và ngả vào lòng ai đó vẫn là thứ khao khát kỳ bí.

– Lên xe đi, chú đưa về nhà cho !

Hồng Yên còn lưỡng lự, Đỉnh đã nắm tay cô bắt ngồi lên.

– Sao vậy? Không muốn gặp ... anh à ?

Hồng Yên nín thinh, cô không biết mình nên có thái độ nào nữa, vẫn là sự thụ động Đỉnh nhẹ nhàng :

– Đến nhà anh nghe ! Anh mới mua mấy đĩa nhạc mới hay lắm Không chờ cho Yên có phản ứng, Đỉnh nhấm tay ga cho xe chạy nhanh hơn.

Thực sự, cô gái này bất anh phái suy nghĩ trong mấy ngày qua. Anh không muốn tìm cô , nhưng cái cảm giác của nụ hôn đã thắng và cuối cùng anh muốn được lại cái cảm giác hôm ấy.

Thắng xe lại, Đỉnh tự nhiên :

– Nhà của anh đó có cả trò chơi internet, nếu thích Yên có thể chơi tự do.

Một tay mở cửa, một tay anh nắm tay cô bé, anh cảm nhận được cái rùng mình từ cô .

Vào nhà đi Yên !

Để cho cô tự nhiên, anh đi lại mỡ tủ lạnh lấy hai lon nước ngọt, khui nắp và đưa cho cô – Uống đi Yên !

Hồng Yên máy móc uống, trong lúc Đỉnh bỏ đĩa vào máy.

Điệu nhạc Jazz Nam Mỹ vang lên đầy kích động. Yên lắc đầu :

– Yên không thích loại nhạc này.

– Vậy nhạc gì, Yên chọn đi.

Yên ngồi yên, tay cô mân mê lon nước lạnh trên tay. Chát lạnh của lon nước cho cô bình tĩnh một chút.

Đinh mở nhạc nhỏ lại, anh đến ngồi cùng chiếc ghế đi Yên, cô ngồi nhích qua, nhưng không cố ý né tránh hay đứng dậy.

Có lẽ điều cô muốn biết sẽ đến. Và cô chờ đợi điêu kỳ diệu ấy.

– Hôm đó Yên hỏi tại sao Cervantes nói ''đàn ông là lửa đàn bà bùi ngùi, quỷ đi đến thổi bùng lên", phải không ?

Yên bối rối cụp mắt xuống. Nhưng sau đó cô ngước lên nhìn vào mắt kẻ đối diện mình, đôi mắt nửa dịu dàng và nửa như có lửa nhìn có đãm đăm.

À quên nữa ! Yên có quà, để anh lấy nhé. Quà Hà Nội.

– Mấy . Ngày nay chú đi 'Hà Nộl . À ?

– Ở Quệ anh ở ngoài đó mà.

Đỉnh xưng anh. Còn Yên, cô vẫn chưa gọi bằng anh Quà gì vậy ?

Đỉnh đứng dậy đi lại mở tủ lôi ra con búp bê dễ thương.

– Của Yên đó , thích không ?

– Chú cho Yên là con nít à ?

Đâu có ! Nhưng ... anh thích em ngây thơ bé bỏng như thế này hoài, Yên ạ Đừng làm người lớn, người lớn không vui đâu.

Yên lặp lại :

– Chú chưa giải thích câu hỏi của Yên.

– Cố lại gần sát Đỉnh, rồi vụt ôm qua cổ anh gắn môi mình vào môi anh. Nụ hôn vụng đại nhưng lại quá quyến rũ, đôi làm môi như muốn nghiền nát lấy nhau.

Giữa lúc Đỉnh còn vuốt ve lên bờ vai cồ Hồng Yên kéo day áo của có cho lệch xuống nửa ngực, cô đang lặp lại điều mình xem trên ti vi. Bộ ngực nho nhỏ của có tuyệt đẹp phơi bày trọn vẹn trước mắt Đỉnh. Anh sững sờ kêu khẽ . Vòng tay Yên ôm qua người anh mạnh hơn, cho môi anh kề vào ngực cô.

Bây giờ thì có là thánh, Đỉnh cũng không tránh khỏi cám dỗ quá quyến rũ, đôi cánh tay anh mạnh mẽ nhắc bổng toàn thân Hồng Yên lên. Những nụ hôn từng lúc càng nóng lên cuồng nhiệt. Vòng tay Yên mỗi lúc thít chặt người Đỉnh hơn, cho anh ngạc nhiên và lý thú.

Anh đi vào đời Hồng Yên nhẹ nhàng trong cảm giác hạnh phúc tột cùng.

...À- Anh !

Yên tinh nghịch vạch mí mắt Đỉnh, bắt anh phải mở mất ra nhìn cô. Đỉnh lăn người qua, ôm Hồng Yên vào mình :

– Ngủ đi em !

– Em không buồn ngủ. Thức nói chuyện với em đi.

Đỉnh cười hôn cô . Yên của anh rất lạ, cô không có cái khóc lóc thường tình của một cô gái từ con gái sang giai đoạn đàn bà. Có lẽ là do cô tự nguyện cho Bây giờ hai thân,thể không có gì ngăn cách, hai làn da tiếp xúc làn dả, ngực cô chạm vào ngực anh để anh nghe tiếng nhịp đáp của đập của, hơi thở cồ phải vào mặt anh ấm áp Bàn tay cồ nhẹ vuốt lên tám lưng trần của anh và lan xuống hông, xuống chân anh.

Anh hất tay cô ra, và mộ tán nữa, cả hai đi vào trong cơn mê đắm tuyệt vời không biết mỏi mệt.

– Yên ạ ! Em là người con gái, kỳ lạ mà anh gặp Không biết bạo nhiêu lần Yên đã đến đi khi cô bước vào, cánh cửa khép nhanh lại, và sau đó toàn thân cô được nhắc bổng lên, vội vàng và cuống quýt đi tìm nhau.

Hôm nay, cô cho một cách miễn cưỡng, mệt mỏi :

Đỉnh cau mày :

– Em sao vậy ?

– Em không biết nói như thế nào với anh nữa. Anh cô yêu em thật không, anh Đỉnh ?

Đỉnh phì cười :

– Dĩ nhiên là có , anh chang nói em là người con gái kỳ lạ anh gặp à ? Sao, có chuyện gì vậy.

– Thuốc mà anh đưa đó, em quên uống Đỉnh kêu lên :

– Sao lại quên ?

– Anh biết sáng nay em đi đâu không ?

– Làm sao anh biết được.

– Em đi bác sĩ đó.

Yên với tay lấy cái ví, cô lôi ra tờ giấy đưa cho Đỉnh. Anh nhìn vào kêu lên :

– Em có thai.

Ừ. Anh tính sao ?

Đỉnh nhăn mày :

– Anh bảo em uống thuốc rồi kia mà, sao không uống ?' Sợ bị mẹ bắt gặp nên em ném đi hết rồị. Làm sao hả anh ?

– Làm sao là làm sao ?

Đỉnh cáu kỉnh :

– Đi phá nó đi.

– Anh bảo ...

Hông Yên nhìn Đỉnh, gương mặt anh đang nhăn nhó khó chịu, chứ không phải là cái nét đấm đuối say mê như mấy phút trước đây. Ánh mắt làm cho cô thấy lạnh cả châu thần.

Đỉnh tránh ánh mắt của Yên :

– Em xem, em còn đi học. Anh thích độc thân, anh đâu có chuẩn bị kết hôn ?.

– Vậy sao anh đến với em ?

– Con người ta có thể vì thích nhau mà đến với nhau Giữa hai chúng ta, đang rất vui Vẻ, em có công nhận không Khi em đến, anh thấy ám ấp, vậy thôi. Còn em, cứ muốn đi vào thế giới huyền thoại, để khấm phá, để tìm hiểu và quả là tuyệt vời.

Hồng Yên cay đắng :

Và em là cô gái kỳ lạ anh đã gặp ?

– Không sai. Em như ngọn lửa đốt cháy anh thành tro bụi, anh thích được cùng em hoá thành tro bụi. Hãy để cảm giác đó tồn tại Vậy. Anh có nghĩ đến chuyện cưới em không ?

– Em nói cái gì Yên ?

Đỉnh cười vang. Tiếng cười của anh lúc này Yên có cám giác thật lố bịch, vậy mà anh vẫn cười. Cô tức giận đá vào bụng anh.

– Anh có im giùm không ?

– Anh cười em đó .

– Em sao ?

Năm nay em bao nhiêu tuổi ?

Mười tám tuổi.

– Và anh là người đàn ông trong trái tim em ?

Yên bặm môi quấc mắt :

– Anh cho là em đã với ai à ?

– Dĩ nhiên là không ?

– Vậy sao anh cười ?

Đỉnh tắt nụ cười :

– Anh đã ba mươi, hơn em những một con giấp. Tuy nhiên anh chưa hề nghĩ anh sẽ cưới vợ Anh muốn được làm việc và có những hò hẹn lãng mạn. Nói tóm lại, anh rất yêu cuộc sống độc thân.

Hồng Yên tức giận :

– Còn em ?

– Anh thích em là người tình hơn vợ.

Anh không phủ nhận là anh có yêu em. Tuy nhiên, anh chưa chuẩn bị tầm lý làm chồng làm cha.

– Anh là đồ tồi !

Hồng Yên. Giận dữ vung tay lên, cô tát mạnh vào mặt Đỉnh. Anh nấm tay cô lại và vuốt nhẹ lên bầu ngực tròn đầy của cô.

– Em vần còn rất đẹp, như một bông hoa đang độ khoe hết hương sắc của nó Có con, em sẽ xấu và già trước tuổi.

Hồng Yên phủi tay Đỉnh :

– Em biết anh nói gì rồi. Nhưng nếu em bỏ đứa con này, em sẽ bỏ anh, anh đừng hòng nhìn thấy em, hay gặp em.

– Anh sẽ suy nghĩ lại, có được không ?

– Không cần anh suy nghĩ.

Hồng Yên vớ bộ quần áo mặc vào, cô thấy lòng buồn bởi thái độ này. Đíều có muốn thấy và mong đợi là anh ôm cô và vui như chưa bao giờ được vui, khi cô báo tin có con. Vậy mà ...

Hình như những điều cô muốn chỉ có trong sách vở. Và cô còn quá trẻ , quá non nớt để làm mẹ.

Mình đã quên được Tường Vi chưa ? Đĩnh lắc đầu. Có hơn mười năm rồi còn gì nữa. Thửa ấy anh là một sinh viên, hai mươi tuổi và yêu Tường Vi bằng một mối tình đầu say đắm.

Những giây phút đầu say hoa bướm thắm, vườn mưa gió tiếng chim hất rộn rã.

– Anh Đỉnh ! Mở cửa đi anh !

Tiếng gọi cửa gấp rút, Đỉnh hốt hoảng đi vội lại mở cửa. Cánh cửa vừa mở, Tường Vi ào vào như cơn lốc, cô ôm chặt lấy anh thổn thức.

– Có chuyện gì vậy Tường Vi.

Em sắp xa anh rồi. Em phải đi xa.

– Đi xa, mà đi đâu ?

– Đi Mỹ.

Đỉnh lặng người. Tường Vi dụi mặt vào vai áo anh :

– Em không muốn xa anh chút nào. Em cũng không thể vì anh ở lại bỏ ba mẹ em.

Cô khóc nức nở trong lòng anh. Có ai ngờ buổi ấy là lần cuối cùng, để rồi mãi mãi không gặp nữa. Mười năm đi qua lặng lẽ mỗi mùa hè đến nhìn phượng nở đỏ trên cành, anh lại ngậm ngùi, tiếc nuối. Bao nhiêu cô gái đi qua đời anh, vẫn cho anh cái cảm giác lạnh lùng, khồng ai thay thế được Cánh hoa Tường Vi tươi . Sáng mãi, không hề theo tháng năm nhoà phai.

Anh đã yêu Hồng.Yên chưa ? Có lẽ có anh tìm thấy ở cô nét hồn nhiên thơ ngây của Tương Vi. Liệu anh có nên kết thúc, cuộc đời độc thân của mình ?

Gian phòng toả mờ khói thuốc, và đầu đầy còn thoáng lại mùi hương của Hồng Yên, dịu dàng.