Chương 1

Ai chè đậu xanh nước dừa đường cát trắng hông?

Màn đêm buông xuống trên con hẻm nhỏ trong thị trấn,tiếng rao của cô ba Thân vẫn vọng đều lanh lảnh ở đầu đường,người qua đường ngày một thưa dần,cô ba Thân vẫn ngồi đó rao hàng,không ai còn để ý đến gánh hàng rong của cô ba Thân nữa

những bước chân vội vã đi về nhà,một cơn gió nhẹ rít qua,tốc chiếc lá vàng dưới đất bay lên xào xạc,không biết trải qua bao lâu,chỉ biết là rất lâu,một tiếng động nhẹ vang lên từ phía sau lưng cô

“cô ơi,bán cho cháu chén chè đậu xanh”

giọng nói chầm chậm cất lên,cô ba giật mình quay ngoắt lại phía sau,nhìn thấy một cậu thiếu niên đang nhoẻn miệng cười với mình,nón kết đội sụp xuống che đi cả đôi mắt cùng nửa khuôn mặt lại màn đêm nhóa nhem càng khiến cô ba không thể nhận diện được gương mặt ấy là quen hay lạ,chỉ biết nụ cười của thiếu niên ấy thật đẹp,nom đáng yêu khả ái tận mấy phần

“ờ ờ,đợi cô xíu”cô ba cười cười đặt vội gánh hàng xuống,lấy bát múc chè cho cậu thiếu niên,giọng nói trong trẻo của cậu ấy lại chầm chậm vang lên

“cô ơi,lấy nhiều bột báng một chút con thích”

“ờ ờ,để cô lấy cho”cô ba cười cười cúi xuống múc thêm mấy muỗng bột báng cho vào đầy bát,vừa lúc này tiếng chó mực ở trong con hẻm gần đó đột nhiên sủa ầm lên,cô ba không để ý cho lắm chỉ ngẩng đầu nhìn tiện tay đưa chén chè cho cậu thiếu niên,lạ thay lại không thấy cậu thiếu niên đâu nữa,ơ hay,cậu ơi,cậu ơi,cô ba nhìn quanh quất vào con hẻm nhỏ,không thấy bóng dáng cậu thiếu niên đến mua chè đâu nữa,mới đứng đây thôi mà,cậu ơi,cậu ơi

cô ba lần nữa gọi to,vẫn không thấy cậu thiếu niên kia quay lại,một cơn gió lạnh rít qua,tóc gáy cô ba lạnh toát,cảm thấy bồn chồn nôn nao trong lòng,cô ba đổ vội chén chè vào trong nồi,vác đòn gánh lên vai,lật đật quải khỏi con hẻm nhỏ,tiếng chó mực văng vẳng xa dần

cách đó vài dãy phố,có một biệt thự sa hoa,biệt thự riêng của thiếu gia nhà họ Hàn,khắp tòa biệt thự từ ngoài vườn cho đến bể bơi,ánh đèn tiếp thắp sáng trưng cũng không xua đi nổi u ám phủ trùm quanh căn biệt thự rộng lớn

trong căn phòng ngủ của An Nhiên,Hàn Tử Đằng ngồi đó,lưng tựa vào vách tường,mông đặt bệch xuống nền gạch bóng loáng,ánh mắt mông lung,nhìn về chiếc giường Nhiên Nhiên vẫn thường ngày nằm ngủ,rất tiếc đó là bảy tuần lễ trước,hiện tại trên giường trống trơn,chỉ còn có mỗi con gấu bông cũ mèm của Nhiên Nhiên là vẫn ngồi ở đó bất di bất dịch,cặp mắt đen to tròn của gấu bông mở to long lanh,không chớp không động không nói không năng đôi tai dài rũ xuống lặng lẽ nghe âm thanh cười đùa của cậu bé con lên bảy vang lên bên tai,nhưng đó là âm thanh của nhiều năm về trước

“misa ăn đi misa.ngon lắm phải không misa..măm măm..măm măm..”

hi hi ha ha

tiếng cậu bé con xa dần đến không còn nghe ra được nữa,gấu bông cũ mèm vẫn ngồi đó trên chiếc giường sang trọng,khóc không ra nước mắt,đôi con ngươi to tròn vẫn mở to long lanh không chớp không động,không nói không năng,đôi tai dài rũ xuống lặng lẽ lắng nghe âm thanh thế nhưng lần này lại là tiếng bước chân nện xuống mặt nền,tiếng bước chân đang lịch bịch chờ tới,chẳng mấy chốc một nam nhân luống tuổi bước vào phòng,hóa ra là quản gia nhà họ Hàn

“cậu chủ à,hôm nay đã qua bốn chín ngày,quần áo đồ đạc của cậu ấy cũng nên đem đốt..”ông ta vừa nói đến chữ ‘đốt’ Tử Đằng như bị cắn cho một miếng,lập tức gầm lên,hai mắt trợn trừng

“ai cho ông đốt,ai cho ông đụng đến đồ đạc của em ấy,để lại tất cả cho tôi,để lại tất cả,có nghe không?”Tử Đằng sải chân đến túm lấy cổ áo của lão quản gia,ánh mắt như sát thủ giết người,ánh mắt cùng hành động đó không làm cho lão quản gia sợ hãi trái lại càng nhiều thêm chút thương cảm,ông ta nắm vội cái cổ tay của hắn,biết hắn mấy tuần nay vì sự ra đi đột ngột của An Nhiên mà tâm tình trở nên kích động,cáu gắt thất thường,ông ta chỉ lựa lời khuyên nhủ,bụng dạ đã đầy những xót xa

“không đốt,không đốt,đồ của cậu ấy,tất cả đều giữ lại,theo ý cậu chủ,tất cả đều làm theo ý cậu chủ a” quản gia nắm chặt lấy bàn tay Tử Đằng,chỉ muốn tiếp thêm cho cậu chút hơi ấm,hiện tại tay cậu chủ thật lạnh quá

Bác sĩ sau khi tiêm cho Tử Đằng một mũi thuốc an thần,hắn dần chìm vào giấc ngủ,cáu bẳn trên gương mặt cũng giãn ra không ít,lão quản gia kéo chăn đắp lên cho hắn rồi mới khe khẽ theo chân vị bác sĩ kia rời khỏi phòng

cho đến nửa đêm,cánh cửa sổ bật mở ra,gió lùa vào ào ào,tốc chiếc màn dài trên khung ô bay lên phần phật,tựa hồ giận dữ trái khuấy điều gì trong ý thức có cái gì mềm mềm lạnh lạnh cọ vào bờ môi của Tử Đằng,mi mục hắn dịch động,hai mắt vẫn nhắm nghiền hắn vẫn nhận ra đó là một ngón tay,rồi hai ba ngón tay nữa lần lượt đặt lên gò má của hắn,chầm chậm mà sờ soạng vuốt ve

trong ý thức,hắn biết có người đang nhìn hắn hơn nữa người đó chính là Nhiên Nhiên,cảm giác vô cùng chân thật rõ ràng,em ấy đang chạm vào thân thể hắn,hắn muốn mở mắt để nhìn cho rõ gương mặt của em ấy thêm một chút,càng muốn dùng đôi tay này để ôm em ấy vào lòng,thế nhưng hắn không cách nào mở mắt ra được,càng không cử động được,cả người cứng đờ,càng phản kháng thân thể càng nặng trĩu,đến khi hắn bật ngồi dậy được,cả người đã ướt đẫm mồ hôi

nhìn quyển nhật kí của An Nhiên đang bên cạnh hắn,từng tấm từng tấm hình rách nát của hắn do chính tay Nhiên Nhiên đã họa ra do chính tay Nhiên Nhiên đã dán lại nơi đó còn chồng chéo những vết xé rách chính hắn tạo ra,hình ảnh tệ hại xấu xí đó theo cơn gió từ ô cửa sổ lùa vào mà không ngừng giở hết trang này đến trang kế tiếp vang lên âm thanh loạch xoạch loạch xoạch ồn ào trong đêm

sự việc lặp lại đến tận mấy ngày liền,cho đến đêm ngày thứ bảy khi Nhiên Nhiên nằm đè lên người hắn,lần này hắn đã có thể mở mắt ra,có thể dùng tay ôm em ấy vào lòng,chạm vào thắt lưng của em ấy,cảm giác thân thể của em ấy vô cùng chân thật rõ rệt

hắn nhìn em ấy,gương mặt của em ấy tuy có hơi nhợt nhạt một chút nhưng vẫn rất đẹp,rất dụ hoặc y hệt như lúc em ấy còn sống,chỉ có điều đôi mắt em ấy rũ xuống trông buồn lắm,em ấy không có cười,càng không có nói với hắn một lời nào cả,chỉ lặng lẽ cúi xuống hôn lên môi hắn một cái,khoảnh khắc va chạm,đỉnh đầu hắn chấn kinh,nhớ lại lúc em ấy còn sống đã từng có vài lần cưỡng hôn hắn ngay trong trường học,hiện tại vào cái thời khắc này đây,cũng vẫn không thay đổi,chính là bờ môi này,hơi thở này,tư vị này,chỉ có thể là em ấy

thì ra từ lâu em ấy đã khắc sâu trong tâm trí hắn,vậy mà chỉ có thể đợi đến khi em ấy chết đi,hắn mới nhận ra,Nhiên Nhiên,ở lại với anh,đừng rời khỏi đây,anh muốn em

Tử Đằng trong cơn hoang dại,vòng tay ôm chặt lấy thân thể của Nhiên Nhiên,trao cho cậu nụ hôn sâu đậm nhất

hơn thế nữa hắn còn cùng cậu làm tình,vùi trong thân thể của Nhiên Nhiên,hắn điên cuồng mà luật động,mỗi một lần thúc vào,hắn đều nghe rất rõ tiếng rên rỉ của em ấy vang lên bên tai hắn,hắn chỉ mong sao cho giây phút này kéo dài mãi mãi,Nhiên Nhiên,đừng rời khỏi anh

một đêm mê loạn cho đến gần ba giờ sáng,Tử Đằng bỗng giật mình tỉnh lại,toàn thân rã rời,hơi thở hỗn loạn,chiếc giường chỉ có mình hắn đang nằm,Nhiên Nhiên,em đâu rồi Nhiên Nhiên,hắn không nhìn thấy em ấy bên cạnh,quần áo của hắn vẫn còn mặc ở trên người,hoàn toàn không có cởi ra,có điều hắn là phát hiện ra hạ thể của hắn đã ướt đẫm tinh dịch

Nhiên Nhiên,em quay lại đi Nhiên Nhiên,đừng rời khỏi anh Nhiên Nhiên,Nhiên Nhiên

Hàn Tử Đằng không ngừng kêu gọi cậu,thổn thức trong đêm khuya hoang lạnh,đáp lời khẩn cầu của hắn chỉ có tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn,kể từ đêm đó trở đi,Nhiên Nhiên không còn quay lại với hắn thêm một lần nào nữa