Chương 1

Năm 2004, đêm trước ngày sinh của Khổng Tử, mọi người đều vui thú trong hoan lạc, mặc sức vui vẻ, mà tôi lại ở bên bờ biển tăm tối lớn tiếng gào thét. Tôi thất tình. Ngay ngày hôm qua thôi, bạn trai của tôi nói với tôi rằng anh ấy phát hiện bản thân mình có lẽ thích bạn thân của tôi hơn là tôi, sau đó lặng lẽ xoay người bỏ đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi. Hôm nay, tình cờ tôi trông thấy bọn họ, tay trong tay vui vẻ, lướt ngang qua tôi như người xa lạ, cứ như thể tôi chỉ là mép tay áo phất phơ, lãng đãng, nhạt nhẽo như những đám mây kia. Tôi đau lòng, thương tâm nhưng không thể nào trút ra được với một ai, chỉ đành đi đến bờ biển gào thét trong cô đơn. Tôi kêu, tôi hét, tôi mắng, tôi cười haha . Những người đi ngang bên cạnh cứ nhìn tôi như một kẻ bệnh thần kinh.

Rốt cuộc cuối cùng cũng có một người không thể chịu nổi việc một đêm yên lành đẹp như vậy bị kẻ tâm thần như tôi phá hủy, một người đàn ông đi đến bên cạnh tôi, nài nỉ tôi cần phải bình tĩnh một chút. Anh ta ở kế bên, cất giọng hét thật to, giọng cao vút, đè lên âm thanh hỗn loạn của tôi, “Tiểu thư, cô kêu lớn như vậy sẽ quấy rầy đến tâm tình đón tết của những người xung quanh, sao cô không giảm âm lượng của mình thấp một chút, vậy sẽ tốt hơn.”

Tôi nghiêng đầu sang nói cho anh ta biết tôi đang thất tình, chớ có chọc tôi; sau đó quay đầu trở lại tiếp tục gào thét. Chờ đến khi tôi gào rống nửa ngày, tôi mới phát hiện người đàn ông kia vẫn còn đang đứng bên cạnh mình. Tôi nói, “Anh có đứng lì ở đây cũng vô dụng, trái tim tôi đã vỡ nát, tôi muốn la hét, cho dù anh có xem tôi như một kẻ bệnh thần kinh tôi cũng không để ý, dù sao tôi vẫn muốn tiếp tục gào.” Tôi vốn tưởng rằng chọc như vậy anh ta sẽ chửi rủa cho ta một trận. Kì thật đây đúng là mục đích của tôi. Một mình hú hét chi bằng hiện tại nếu có thêm một người cãi cọ ồn ào, có lẽ tâm trạng tôi sẽ thoải mái hơn.

Người đàn ông kia chỉ nhìn tôi, sau đó đột nhiên hỏi, “Có phải la hét xong thì cô sẽ cảm thấy thật sự thoải mái?” Tôi sửng sốt một chút, không biết phải phản ứng thế nào với câu hỏi của anh ta, ngốc nghếch ngơ ngác gật gật đầu. Vì thế, trong ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của tôi, người kia cất giọng tru lớn phá vỡ màn đêm đen tĩnh lặng.

Đây là tình huống gì thế này? Tôi mơ màng như đang nằm mộng.

Cũng chính nhờ lần lộn xộn ầm ĩ đó mà tôi quen biết được Khang Bách.